Lý Thiên mỉm cười thi lễ, lần này hắn thu được u linh hỏa không nghi ngờ đều là nhờ vào Ảnh Đế, nếu không ngay cả lại gần hắn đều không thể làm được. Ảnh Đế cũng không trả lời hắn, chỉ nhàn nhạt nhìn về một hướng nói:
"Nếu xong rồi thì luyện thành hạch tâm đi, ta đã thay ngươi dẫn ma huyết vào rồi"
Lý Thiên đưa mắt nhìn theo thì thấy trong không gian trôi nổi một dòng máu đỏ tươi đang uốn lượn trong không trung, nhìn qua vô cùng bình thường không có chút uy áp hay khí thế khủng bố nào. Lý Thiên như nghĩ ra gì đó vội nói:
"Tiền bối có cách nào áp chế tạm thời mà không luyện thành hạch tâm không, vãn bối còn muốn đi một di tích, ở đó chỉ có luyện thể mới có thể vào mà thôi"
Ảnh Đế cũng không quay đầu nhìn Lý Thiên, giọng nói phảng phất trong không gian:
"Vậy thì cũng không hẳn là không có cách, ngươi luyện thành hạch tâm liền chia nó ra làm hai tự thành hạch tâm tàn khuyết, phần còn lại lưu giữ trong u linh hỏa là được, lần sau muốn chính thức tiến vào luyện tâm thì ghép lại là được"
"Như thế cũng được sao".
"Người luyện tâm hạch thất bại sẽ bị linh khí bạo thể mà chết, nhưng cũng có trường hợp hình thành tâm hạch tổn hại, vẫn có thể sống nhưng vĩnh viễn không cách nào bước vào con đường tu tiên, ta chính là muốn ngươi làm như thế, hình thành tâm hạch tàn khuyết, tất nhiên đây là cố y nên có thêm chút thủ thuật".
Lý Thiên cái hiểu cái không gật đầu đồng ý, Ảnh Đế kiến thức sâu rộng không phải Lý Thiên có thể so được, Lý Thiên không dám có chút chậm trễ nào vì bên cạnh hắn Ảnh Đế đang mở miệng nói:
Ảnh Đế tay vươn ngang chém hạch tâm mới thành hình làm hai nửa rồi nói lớn với Lý Thiên, Lý Thiên nãy giờ vẫn luôn tập trung, một nửa hạch tâm vừa rời ra hắn liền dẫn u linh hỏa bao phủ hoàn toàn.
Ngay khi hoàn thành tất cả, không gian liền rung lắc dữ dội, linh khí dư thừa như bị kích thích lan tỏa ra bốn phía tạo thành một cơn cuồng phong, linh khí đi xuyên qua cả người hắn phát tán khắp thiên địa, trong đan điền chỉ còn lơ lửng một nửa hạch tâm tròn nổi bật hai màu xanh đen, không gian cũng bị chia làm hai nửa, một nửa là sương mù đen, một nửa là lửa xanh chập chờn.
"Vậy là nhiệm vụ của ta đã hoàn thành".
Ảnh Đế nhìn nửa hạch tâm đang lơ lửng trên cao bình tĩnh nói, chân bước đi phiêu nhiên, thân ảnh mờ dần trong màn sương mù đen, Lý Thiên đưa mắt nhìn theo cuối đầu thật tâm nói:
"Cảm tạ tiền bối".
Cùng lúc đó, bên ngoài hai người Thôn Thiên Mãng đưa mắt nhìn nhau đều cùng lúc bật thốt:
"Hắn đột phá rồi".
Lý thiên như từ trong mộng tỉnh lại, mắt vừa mở ra liền lập lòe hai màu xanh đen lóe lên rồi biến mất, chuyển mắt nhìn sang hai người kia đang mắt to mắt nhỏ nhìn mình, Lý Thiên gãi đầu cười:
"Sao thế".
"Ngươi không những không chết mà còn đột phá, có phải ta nhìn lầm không".
Thôn Thiên Mãng dụi dụi mắt mấy lần xem có phải hoa mắt hay không, đáng tiếc tất cả đều là sự thật, một sự thật đả kích vốn hiểu biết mà hắn luôn tự hào a, bên cạnh lão Mã Long nãy giờ vẫn quan sát Lý Thiên như nhìn ra gì đó, nhíu mày nói"
"Ngươi không có ma thân, sao lại thế, nếu luyện hóa được ma huyết phải có ma thân rồi chứ, chẳng lẽ đã thất bại, nhưng nếu thất bại không phải đã tan xác rồi sao"