"Tiên nhân ở đây chắc hẳn là cao thủ luyện tâm cảnh, xem ra thời kỳ của vị đại năng này, luyện thể vẫn chưa được xem là một cảnh giới, dưới luyện tâm hẳn đều được cho là phàm nhân"
Lý Thiên suy tư cũng thấy có lý, luyện thể vẫn chưa sử dụng được linh lực, mọi võ kỹ thông thường đều dùng quyền cước chủ yếu, may ra có vài người lãnh ngộ nguyên tố lực có thể quán chú vào vũ khí hoặc quyền cước thông qua các võ kỹ, nhưng rõ ràng vẫn rất nhỏ yếu, trừ khi dùng đến mấy tấm tiên phù như tên Thẩm Phong kia, căn bản luyện thể chẳng thể xài nổi một môn võ kỹ nào ra hồn.
Nghĩ đến đây Lý thiên bỗng sáng mắt, hai mắt tỏa tinh quang nhìn vào hình vẽ khổng lồ trên trang sách, một võ kỳ ngay thời kỳ luyện thể có thể đánh bại luyện tâm cảnh, không cần nói cũng biết khủng bố cỡ nào, nên biết luyện tâm cảnh có thể sử dụng linh khí, tạo ra linh lực hộ thân, luyện thể ngay cả chéo áo của cao thủ luyện tâm cảnh còn không thể chạm vào nữa là.
Lý thiên học theo hình vẽ khụy một gối, một tay đấm ra, một tay co lại có vẻ giống học một môn võ học bình thường, rõ ràng đây không hẳn cái tinh túy trong đó, đang lúc nhíu mày suy nghĩ, động tác của Lý Thiên vừa vặn trùng khớp với hình vẽ trên trang sách thì hình vẽ kia bỗng chốc cử động, dọa cho Lý Thiên hoảng sợ một phen, chỉ thấy hình vẽ kia nhảy ra khỏi trang sách, múa quyền giữa hư không, thanh âm như từ khoảng không văng vẳng quanh tai Lý thiên:
"Phàm nhân không có tâm hạch không thể lưu trữ linh khí, càng không có thần tâm thao túng linh khí ngoại giới, nhưng linh khí vẫn luôn tồn tại xung quanh chúng ta, nó là một thứ vô hình, vô vị, ta không thể dùng mắt thường mà trông thấy, nhưng lại có thể dùng tâm mà cảm được, Phàm Nhân quyền chính là dùng tâm để cảm nhận dòng chuyển động của linh khí, dùng các động tác bình thường của phàm nhân như đấm, đá, cắt, móc, gọt để điều chỉnh luồng linh khí ấy theo ý ta, ta không phải tiên nhân thao túng linh khí mà là phàm nhân thuận theo linh khí, cứ thế võ kỹ của ta không có linh khí nhưng lại dẫn động được linh khí, như hư mà thực, như vô hình nhưng lại hữu hình, trông như vô lực nhưng lại ẩn chứa lực lượng vô cùng lớn."
Lý Thiên như chìm vào trong cảnh giới vô ngã, cả người thả lỏng toàn thân thuận theo giọng nói trầm thấp kia mà diễn luyện theo hình vẽ, trong không gian tối đen ẩn hiện chút ánh sáng phát ra từ Cửu Chuyển Thần Công có hai bóng người một hư, một thực nhưng cử động giống nhau như đúc, một phát một thu, có lúc như dòng nước mềm mại, có khi như ngọn lửa hừng hực, một lúc trầm trọng như đại địa, lại chuyển sang sắc bén như kim thiếc, dẻo dai như một sợi dây deo, cuối cùng biến hóa qua lại giữa ngũ hành tuần hoàn.