Trần gia phủ trạch nằm phía Đông thành, toà phủ trạch to lớn, hào nhoáng bậc nhất toàn thành, nơi đây lúc nào cũng được canh phòng nghiêm ngặt, chỉ là giờ phút này trước cửa lớn Trần phủ không còn ai canh gác, cửa lớn mở toang, từ bên trong vọng ra vô số thanh âm hỗn loạn, tiếng đánh giết vang lên khắp nơi trong Trần Phủ.
Đại Điện chính sự của Trần gia lúc này vô cùng yên tĩnh so với đám đông hỗn chiến ngoài sân, chính điện chia làm hai nhóm người đối lập đang chia phe mà đứng, không khí vô cùng căng thẳng, giao chiến có thể nổ ra bất cứ lúc nào.
"Trần Duyệt ngoan ngoãn chịu trói đi, ngươi không phải đối thủ của ta, cứ ngoan cố chỉ làm toàn chi của ngươi bị diệt sạch mà thôi"
Một ông lão đứng đầu nhóm người cất tiếng nói, giọng nói rất hoà hoãn nhưng người trung niên được nhắc đến nghe xong liền cất tiếng cười to:
"Trần Anh, ngươi mạng lớn vậy mà rơi xuống Vạn Niên Vực mà không chết, đừng tưởng xem ta là con nít lên ba, thù hận hai chi chúng ta đã là không chết không thôi, ngươi nghĩ ta sẽ ngu ngốc cho rằng, chúng ta đầu hàng ngươi sẽ bỏ qua cho chúng ta sao. Mà ta với ngươi cùng là luyện thần, chưa chắc ta đã bại dưới tay ngươi"
Nói xong hắn quay sang nhìn một hắc y nhân đứng bên cạnh Trần Anh, lớn tiếng nói:
"Trần Hoàng, ngươi thật to gan, dám theo đám nghịch tặc này tạo phản, ha ha có phải ngươi cho rằng Trần Anh đã là luyện thần thì theo hắn sẽ nắm được phần thắng sao. Quá ngu ngốc, đợi đại ca ta trở về lũ các ngươi đều sẽ chết hết"
Trần Anh cười không trả lời, phát tay ra hiệu cho người bên mình tiến lên không cho trưởng lão bên kia hỗ trợ Trần Duyệt, hai mắt lão vẫn khoá chặt trên người Trần Duyệt, phi kiếm tiếp tục bay lượn trên không công kích đối phương. Trần Duyệt nhìn phi kiếm trên đầu, căn bản không nhìn ra được quỹ đạo bay của nó. Hắn hơi động trong lòng, tức thì cười lạnh:
"Ha ha, ta không né được vậy thì chỉ cần xem nó là không khí là được"