Hôm đó, Quang Tự hoàng đế giá hạnh Tây Uyển. Trên điện đã bày yến sẵn
sàng. Cẩn và Trân hai phi luân phiên chuốc chén, hầu hạ hoàng đế mặc sức vui say.
Đã từ hai chục năm, khi còn là một chú bé, Quang Tự
hoàng đế được bế vào cung, ăn uống, ngủ nghi, chơi đùa, tất tất đều phải tuân theo ý Thái hậu, lúc nào cũng bị trói buộc vào thì khuôn phép, ra
thì luật lệ, có bao giờ được cái cảnh tự do tự tại, tha hồ vui say, du
ngoạn như hôm nay.
Bọn cung nữ và thái giám thấy Hoàng đế ngồi
ngất ngưởng trên điện uống rượu mua vui bên cạnh người đẹp, cũng nháy
nhau lẻn ra ngoài, ai lo chuyện người đó.
Có kẻ thì ra ngồi nhìn
mặt nước phẳng lặng trên mặt hồ bên cạnh ngọn giả sơn, có kẻ lại chui
vào trong bụi hoa, cạnh khóm trúc, trước hàng lan can vẽ rồng chạm
phượng; lại cũng có những bọn túm ba tụm năm kéo nhau đi ngắm hoa đây
đó, hoặc buông câu bắt cá, cười đùa khúc khích trên những phiến đá lớn
ven hồ; và cũng còn có những bọn cùng nhau tựa cạnh bao lơn vui đùa ca
hát buông những tiếng thầm kín hoặc véo von lên không trung giữa khoảng
trời xanh mây biếc.
Quang Tự hoàng đế nhấp mấy chung rượu rồi
thong thả đứng dậy, dắt tay hai nàng phi bước xuống điện, phía sau có
một toán cung nữ và thái giám theo hầu.
Ngài bước chầm chậm qua
phía trước mấy ngôi đình viện. Những đoá hoa xinh tươi thơm phức chạm
vào mặt ngài như có ý ghẹo ngài. Mấy đọt cỏ non xanh khẽ lướt qua áo
ngài, như thèm muốn giữ ngài lại nơi đây kẻo mất một giờ phút mê ly hiếm có giữa trần hoàn. Hết khóm hoa này tới hàng bông khác, chỗ nào cung
chỉ thấy màu sắc là màu sắc.
Cất bước quanh quẩn một hồi, Quang
Tự hoàng đế đã tới gác Tử Quang. Liếc mắt về phía đông, đầu ngọ tường
vôi, ngài bỗng thấy dưới gốc cây hoa hạnh có đến vài chục tên cung nhân
trải chăn trên thảm cỏ, dưới tàn hoa lá, ngồi xếp bằng cạnh nhau, vừa
chuốc chén vừa ca hát, vô cùng cao hứng.
Bọn thái giám theo hầu
hoàng đế đang tính chạy tới quát mắng, thì Quang Tự hoàng đế vội xua tay ngăn lại và dặn đừng làm rộn họ, đoạn ngài đem theo hai nàng phi đi
vòng ra mé sau cây hoa hạnh lắng tai nghe trộm.
Bỗng một tiếng
hát nhẹ nhàng êm ái vọng lên giữa không gian yên tịnh, có những tiếng vỗ tay gõ nhịp hoạ theo. Thì ra đó là tiếng ca của một con cung nữ người
nhỏ nhắn xinh xinh.
Bài ca bắt đầu, Quang Tự hoàng đế không để sót một lời nào!
"1. Chứ nào tại nơi đâu gió xuân ương thứ cái váy tơ mịn màng?
Chứ này cái áo lụa, chứ này cái quần lụa, chứ này cái giải lụa mỏng manh rỡ ràng!
Phập! Phập! Phập phàng!
2. Chứ nào tại nơi đâu, trong đêm khuya, cái cặp môi son kia luông những thì thầm?
Chứ này sinh cái củ hành, chứ nây sinh cái củ tỏi, chứ nay sinh cái củ hẹ rủ tai nhau rì rầm.
Ký cẩm! Câm! Kỳ câm!
3. Chứ nào tại nơi đâu có cái vò mỹ tửu Uất Kim Hương lấy mãi tận Lan Lăng?
Chứ để cho ta cất chén mà nhắp, mà bút, mà nốc ngay bên cạnh cái con dao nung đỏ hừng.
Khó! Khó! ấy mới khó mần răng?
4. Chứ nào tại nơi đâu có cái làn tóc mây chải búi, điểm tô như trên Cung Quảng chị Hằng này?
Chứ kia trên đầu, cái làn tóc mây cao hai thước! Loã xoã lù xù phủ kín cái mặt dày!
Mọi! Mán! Mẹ Mán! Ngây ngây!
5. Chứ nào tại nơi đâu có cái cặp uyên ương đêm đêm đậu bên cái bức trướng tiêu kim?
Chứ kìa mây bay rồi mây chạy, nhưng mưa ở phương nào mưa vẫn bặt tin?
- Ôi! Cái giường! Giường đất! Còn khem!".
Quang Tự hoàng đế nghe xong bật cười. Bọn cung nữ nghe tiếng cười, giật mình
nhớn nhác thì vừa lúc Quang Tự hoàng đế tay trái cặp tay Trân phi, tay
phải khoác vai Cẩn phi, vẻ mặt vui tươi hí hửng đang thong thả bước đến.
Bọn cung nữ vội vàng quỳ xuống đón tiếp. Quang Tự hoàng đế truyền dụ cho
phép bọn này khỏi phải giữ lễ, hãy cố lựa một bài tuyệt hay, tuyệt ngộ
ca cho ngài nghe.
Bọn thái giám thấy Hoàng đế có ý muốn nghe hát, bèn chạy vội đi kiếm một chiếc ghế tiêu dao, đặt trên thảm cỏ xanh rờn, thỉnh ngài ngồi.
Trân phi cao hứng cũng truyền dụ mang tới cây đàn "Tam huyền cổ bản" để ca.
Giữa lúc sắp đàn định ca hát, bỗng thấy Lý Liên Anh hấp tấp chạy tới, quỳ xuống trước Quang Tự hoàng đế vội tâu:
- Thỉnh vạn tuế gia mau mau về cung? Lão Phật gia có xem một tờ sớ rất quan trọng, đang cần mời vạn tuế gia về bàn tính.
Quang Tự hoàng đế vốn sợ thái hậu, cho nên vừa nghe có lệnh truyền vội vàng bày giá trở về cung ngay.
Tây thái hậu lúc đó đang cùng với bọn đại thần, vương công xem một tập tấu
chương đựng trong một cái hộp bằng giấy vàng tại điện Cần Chính, thấy
Quang Tự hoàng đế bước vào bèn đưa tập tấu chương cho nhà vua.
Quang Tự hoàng đế xem thì ra đó là tờ sớ của Quân cơ đại thần Vinh Lộc, nội
dung thỉnh Hoàng thái hậu rời gót ngọc vào Di Hoà viên để cử hành điển
lễ khánh chúc vạn thọ.
Cứ mỗi lần ngồi bên cạnh Hoàng thái hậu
duyệt xong tờ sớ nào, Quang Tự hoàng đế lại trả lại nguyên chỗ của nó,
tức là lại đặt vào trong cái hộp bằng giấy vàng đó, mà chẳng nói một lời nào.
Đôn thân vương đứng chầu một bên thấy vậy, không muốn chờ
lâu thêm nữa, bèn tâu thỉnh hoàng thượng và Hoàng thái hậu chuẩn y lời
tấu của Vinh Lộc là vào quãng tháng mười cử hành đại điển vạn thọ.
Tây thái hậu nghe đoạn lắc đầu, xua tay lia lịa nói:
- Thôi! Thôi! Bọn ta đường đường là một nước Đại Thanh thế mà bị mấy
thằng lùn Nhật Bản đánh bại, phải cắt đất bồi thường! Cái mặt ta đây
cũng không còn vác lên nổi với thiên hạ, thì còn lòng nào mà đi dạo hoa
viên nữa chứ?
Quang Tự hoàng đế biết đây là những chế giễu mai
mỉa của Tây thái hậu, chi còn biết gục đầu xuống, miệng ngậm thinh như
hến. Bầu không khí vô cùng nặng nề. Bọn đại thần bèn họp lại với nhau
bàn tính. Họ thoả thuận với nhau thảo một đạo chỉ dụ đình chỉ việc khánh hạ, đệ trình lên hai cung rồi ban xuống cho thần dân. Tờ chỉ dụ như
sau:
"Tháng mười năm nay, ngày khánh đản lục tuần của ta, khắp nước mừng vui, cùng cảm sâu niềm hoan lạc!
Đã đến ngày hoàng thượng đứa các thần công trong ngoài tới Vạn thọ sơn để
làm lễ khánh hạ. Tất nhiên từ Đại nội đền Di Hoà viên, dọc đường đi qua, thần dân ai cũng muôn trần thiết kinh đàn, chưng bày lễ vật, để báo
hiệu công đức.
Ta nhân khoảng Khang Hi, Càn Long, sùng long thịnh điển thành hiên để lại sau, hơn nữa, lại gặp lúc dân khang vật phụ, bốn bể binh an, cho nên không thể chối từ, đành nhận lời mời của Hoàng
thượng thụ hà tại Di Hoà viên.
Bất ý tháng sáu vừa qua bọn giặc lùn (Nhật Bản) gây hấn xâm phạm phiên trấn của ta, lại còn phá nát cả binh thuyền!
Bất đắc dĩ, ta phải hưng sư phạt tội, gây việc can qua, điều binh chinh
tiễu. Do đó sinh linh cả đôi nước đều phải chịu cái cảnh máu sông xương
núi.
Cứ mỗi lần nghĩ tới ta càng lấy làm xót thương buồn bã.
Trước đây, khi cám cảnh khổ đau của sĩ tốt lúc lâm trận, ta đã đặc cách
ban phát ba trăm vạn lạng vàng của kho, mục đích để tư trợ, lân tuất
mong hàn gắn cảnh đau lòng.
Bởi thế cho nên dù cái ngày khánh đản đa gần kề thử hỏi còn có lòng nào mà du ngoạn vui chơi và nhận những
lời mừng chúc nơi Đài Lai?
Vậy nếu có gọi là đôi chút điển lễ của ngày khánh đản đi chăng nữa, thì cũng chỉ nên cử hành ngay tại trong
cung mà thôi. Tất cả công cuộc mừng chúc tại Di Hoà viên phải tức khắc
đình chi.
Khâm thử".
Kính vâng chỉ ý của hoàng thái hậu
như trên, lòng Trẫm thực có chỗ không yên! Đã đôi ba lần, Trẫm cố gắng
nài xin, nhưng chưa được hoàng thái hậu vui lòng chấp thuận.
Với
thịnh đức ấy, Trẫm thực chẳng dám chẳng tuân theo từ ý. Bởi thế, Trẫm,
đặc dụ cho toàn thể thần dân trong cũng như ngoài đều phải nhất tề hiểu
rô.
Khâm thử".
Quang Tự hoàng đế thấy vẻ mặt của Tây thái
hậu hầm hầm tức giận, và truyền dụ đình chỉ cuộc khánh điển, nhất định
không thèm tới Di Hoà viên, thì trong lòng buồn bã không vui!
Ngài bèn tìm lời ngon lẽ ngọt để an ủi thái hậu:
- Hiện nay, Thanh triều ta đã cùng Nhật Bản giảng hoà, quốc gia đã lại
thanh bình. Tuy rằng đã hạ dụ đình chỉ khánh điển, song cũng vẫn xin Lão Phật gia cho phép thần dân dâng lễ thượng thọ. Đúng ngày hôm đó, kính
xin Lão Phật gia vui lòng qua chơi bên Di Hoà viên như cũ!
Đôn thân vương đứng một bên cũng lên tiếng phụ hoạ:
- Thực ta khó có được một vị chủ tử có lòng hiếu hảo đến thế! Chỉ kính
mong Lão Phật gia rộng lượng cho phép bọn nô tài, đến đúng ngày vạn thọ
của Lão Phật gia, được vào trong Di Hoà viên để dập đầu chúc lạy trước
Lão Phật Gia.
Bọn nô tài cũng xin Thái hậu hôm đó rộng lượng khai ân, thưởng cho họ được đi thăm dạo trong vườn một lượt.
Trước những lời lẽ khôn khéo của Đôn Than Vương, lòng giận tức của Thái hậu quả đã có nhiều phần chuyển đổi.
Tự nhiên, bà cảm thấy lòng mình nhẹ hẳn đi. Bởi thế bà se sẽ gật đầu, tỏ ý đã ưng thuận. Giữa lúc đó thì một tên tiểu thái giám bước vào, kính
thỉnh Lão Phật gia dùng cao Phúc thọ. Thế là một bọn cung nữ hầu hạ đưa
Thái hậu vào thâm cung.
Cao Phúc thọ là cao gì vậy? Chẳng phải cao gì đâu chính là thuốc phiện đó.
Từ cuối đời Đạo Quang, Trung Quốc thua trận, phải mở cửa bể ra thông
thương với ngoại quốc. Người Anh liền kìn kìn chở thuốc phiện vào khắp
nước để bán lấy vàng và làm giàu.
Chẳng bao lâu quần chúng Trung
Hoa "xực" phải cái "yến" này, thân càng gầy còm, vóc dáng càng ngày càng teo tóp, có kẻ chỉ còn lại có bộ xương trông thảm thê vô cùng.
Trong làng nghiền này, bỗng xuất hiện tại tỉnh Quảng Đông, một tay trứ danh
về nấu yến, tên gọi Lục Tác Đồ. Yến do Đồ nấu thơm ngon lạ thường, không ai bắt chước nổi.
Nhờ đâu mà Đồ có biệt tài ấy? Trước hết, Đồ có một cái giếng nước đã trong, lại có một màu xanh xanh trông đẹp lạ,
nhất là khi múc một ít đổ vào trong một cái bát kiểu Giang Tây. Phải múc nước giếng này đem nấu yến thì yến mới ngon thơm! Thay bằng một loại
nước giếng khác, dù trong ngọt đến đâu cũng chẳng có cách gì làm cho yến thơm được như vậy! Đó mới là điểm thứ nhất.
Điểm thứ hai vì Đồ
có một phương pháp bí truyền trong kỹ thuật nấu yến. Bí pháp này, ngay
cả đến con trai cũng không được Đồ truyền dạy. Người duy nhất được biết
là bà Quách thị, vợ Đồ.
Hồi đó, các phú gia, đại hộ tỉnh Quảng
Đông, tất cả đều phải nhờ bà Quách tới nấu yến giùm cho. Cứ mỗi lần nấu
như vậy là phải trả hai lạng bạc tiền công. Nhờ đó, bà Quách lượm được
khá nhiều tiền bạc.
Cái thứ yến hảo hạng số một Quảng Đông mà
viên Tổng đốc Lưỡng Quảng thấy ngon thơm quá, bèn sai bà Quách nấu một
nồi bự, xong rồi đưa lên kinh để hiếu kính Thái hậu.
Tây thái hậu dùng xong khen lấy khen lấy khen để, đặt ngay cho cái tước hiệu "Cao Phúc thọ".
Từ đó trở về sau, kẻ nào được làm Tổng đốc Lưỡng Quảng cần phải biết một
lệ quy đặc biệt: đó là cứ hằng tháng, bắt buộc phải nấu cho bằng được
một nồi yến thơm ngon này để đưa về kinh hiếu kính thái hậu.
Điểm đặc biệt nữa là Thái hậu còn truyền dụ bắt thưởng cho bà Quách, mỗi
tháng hai trăm lạng bạc. Cũng vì vậy, danh tiếng Quách thị nổi lên cao
như núi, đến nỗi từ anh quan đại thần đến tên cùng đinh trong ngõ hẻm,
ai cũng đều biết cả.
Thế là khắp các tỉnh Trung Quốc, bọn văn
quan võ tướng cỡ bự, có duyên nợ với ả phù dung, thế nào cũng phải nhờ
cho bằng được Quách thị nấu yến.
Nói đến chuyện Tây thái hậu dùng yến, không ai có thể quên cái dọc tẩu trứ danh của bà.
Nên nhớ rằng dọc tẩu, bàn đèn, tiêm, móc lọ, be, chén, tất cả mọi đồ nghề lỉnh kỉnh, thảy đều từ Quảng Đông đưa về.
Cái dọc tẩu trứ danh của bà thái hậu bằng trúc - tất nhiên phải là thứ
trúc đặc biệt, ví dụ như trúc hoá long - to chỉ bằng cổ tay đứa trẻ mới sinh. Miệng tẩu bằng một ống nhỏ gắn ngay ở đầu. Dọc tẩu này có một cái giá. Lúc hút, Thái hậu đặt dọc tẩu lên trên giá, cao thấp, xa gần, tuỳ ý muốn để thế nào cũng được.
Khi một tên tiểu thái giám tiêm thuốc cho Thái hậu, hắn phải quỳ xuống đất, nâng cái dọc tẩu hơ trên ngọn đèn dầu lạc để cho bà chỉ còn mỗi việc là ngậm vào ống hút.
Thực ra
dọc tẩu của Tây thái hậu có khá nhiều. Nhưng trong số đó, duy chỉ có cái tẩu của Hàm Phong hoàng đế thuở nọ để lại cho bà là quý giá nhất. Lâu
năm lâu tháng, cái vỏ trúc của dọc tẩu này đã lên nước, một màu hồng
nhuận sáng trơn, mịn, trông chẳng khác gì màu hồng ngọc.
Một hôm, Thái hậu đã trở về cung, giữa lúc đang dùng yến, bỗng thấy Lý Đại cô
nương rón rén bước vào, bò sát lại gần rỉ tai bà mấy câu, thì thầm chẳng biết những gì mà mặt bà tự nhiên biến sắc.
Thực thế, thái hậu đã nổi giận, giận đến nỗi cái dọc tẩu đang cầm trong tay bị bà quăng mạnh
xuống đất, phát lên một tiếng "rắc", thế là cái dọc tẩu gãy nát, cục
thuốc bự cũng vương vãi khắp mặt đất!
Lý Liên Anh lúc đó cũng có
mặt vội chạy tới chỗ cái dọc tẩu gãy nát, lượm lên mấy mảnh, đoạn bảo
một tên tiểu thái giám đi gọi thị vệ vào đem ngay ra phố giao cho tiệm
đồ cổ Phúc Kỳ sửa gấp. Thái hậu như chưa hả giận còn ném tiếp cái tiêm
xuống chiếu, và ngồi nhỏm dậy, quát lớn:
- Bắt điệu ngay con tinh hồ ly đó lại cho tao! Phải chính tao hỏi con khốn nạn đó mới được!
Nguyên Lý cô nương vốn là em gái của Lý Liên Anh. Chỉ vì thấy anh mình được
thái hậu sủng ái, nên nàng ta mè nheo anh phải cho mình vào cung chơi
cho bằng được. Anh không những dám đưa em gái mình vào cung cấm, mà còn
cả gan đưa thẳng vào gặp Thái hậu nữa là khác.
Bình sinh, Tây
thái hậu rất thích bọn con gái. Phàm bọn cung quyến thường hầu hạ, trò
chuyện vui cười bên cạnh thái hậu, quá nửa đều là mấy cô cách trong Tôn
Thất (họ nhà vua) nếu không thì cũng phải là những cô nương trẻ đẹp được chọn lựa trong số gia quyến ba Kỳ như Chính Hoàng, Nhương Hoàng, Chính
Bạch.
Ngoài các cô con gái trẻ măng này còn có một số ít mụ sồn
sồn, nhưng lại lanh lẹ hết cỡ, giỏi nói tài cười, ít người sánh kịp,
hoặc còn có cái tài thư, hoạ, cầm, kỳ, nhởn nhơ suốt ngày ở bên cạnh
thái hậu để chờ lệnh sai khiến. Trường hợp hiếm hoi một số bà mệnh phụ
có chồng thì cứ vài ba tháng, thái hậu lại cho về thăm nhà một lần.
Hôm đó, Tây thái hậu thấy em gái Lý Liên Anh, người đã đẹp ăn nói lại lanh
lẹ, duyên dáng, thế là bà giữ lại ngay trong cung, coi như một cung
quyến…
Hoàng hậu của Quang Tự hoàng đế nguyên là cháu ruột Tây
thái hậu, điều rắc rối là hoàng đế lại chán ghét hoàng hậu. Do đó, làm
gì ngài cũng thường giấu, thường tránh bọn tai mắt của hoàng hậu, trái
lại chỉ nói cho hai phi Cẩn và Trân mà thôi. Đã thế ngài lại hay tới
cung của Trân phi để ăn ngủ tại đây. Chính ở chỗ kẻ ấm người lạnh này,
hoàng hậu không khỏi ghen tức. Nàng hay chạy sang mách với Thái hậu. Thế là thái hậu bèn nghĩ ngay cho nàng một chủ kiến.
Tây thái hậu
thường sai em gái Lý Liên Anh lảng vảng qua chơi bên cung hoàng đế để dò la tin tức, về báo cho bà nghe. Bọn cung nhân trong cung thái hậu đều
gọi ả là Lý Đại. Được mật lệnh này, Lý Đại ngày ngày hầu hạ bên cạnh
hoàng đế, đổi luôn cái tên đi, khiến Quang Tự hoàng đế cũng như Cẩn phi
và Trân phi, chẳng ai biết ả Lý là tai mắt của thái hậu.
Một hôm, Quang Tự hoàng đế đem cả hai Cẩn và Trân phi sang Tây Uyển du ngoạn.
Được tin này, Lý đại cô nương lén cho người về báo cáo với thái hậu và
hoàng hậu.
Hoàng hậu lúc đó máu ghen nổi lên ngụt trời, vội chạy tới khóc lóc với thái hậu:
- Giữa lúc quốc gia nguy bách như thế này, vậy mà hoàng thượng vẫn một
mực mê luyến nữ sắc; chẳng hỏi han chi tới triều chính. Ví thử từ đây
ngài sinh ra hồn ám đắm say. há chẳng phải là cả một giang sơn gấm vóc,
cả một triều đại hàng trăm năm xây dựng đã lọt vào tay một tên hôn quân
chăng? Muôn ngàn lạy xin Lão Phật gia đứng làm chủ cho cứu vớt hoàng
thượng ra khỏi cơn ác mộng này!
Thấy hoàng hậu tới cung khóc lóc, Tây thái hậu bèn bảo:
- Gia pháp của nhà Đại Thanh ta nay để đâu?
Chỉ một câu nói này thôi cũng đủ làm cho hoàng hậu tỉnh ngộ. Thế là hoàng hậu vội vã dập đầu trước Thái hậu và trở về cung.
Một mặt, Tây thái hậu mượn tiếng xem tấu chương, cho triệu hồi hoàng đế vào cung nội cấp ký. Thực ra, ngày thường thái hậu xem tấu chương có bao
giờ gọi hoàng đế tới cùng xem đâu?
Bởi thế, nghe nói Thái hậu
triệu mình tới để xem tấu chương, Quang Tự hoàng đế đã hiểu ngay có gì
không ổn rồi! Khi gặp Thái hậu, quả nhiên thấy bà đầy mặt giận tức.
Và trong lúc nói chuyện, ngài thấy thường nói bóng nói gió, có ý khuyên
ngải không nên đi du ngoạn hoa viên, tự tìm khoái lạc cho riêng mình.
Hoàng đế cắn môi lặng thinh, định bụng im cho qua chuyện. Nhưng ngài biết đâu rằng cũng lúc này, hai phi Cẩn và Trân của ngài đã bị hoàng hậu triệu
tới cung Khôn Ninh và đưa gia pháp ra, đánh cho hai nàng một trận đòn
nên thân, buộc hai nàng từ đây cấm không được mê hoặc hoàng thượng.
Trong số hai phi tử, Trân phi quả là một trang giai nhân sắc nước hương trời. Hoàng hậu nhìn thấy nàng, quả thật không chịu nổi lòng riêng cào xé.
Bởi thế bà dặn lũ cung nhân đánh Trân phi đến chết đi sống lại.
Thật đáng thương cho Trân phi, liễu yếu đào tơ làm sao mà chịu được đòn
ghen? Khi hoàng đế nghe tin chạy tới thì Trân phi chỉ còn lại cái xác
gần như không hồn, khuôn mặt xinh tươi ngày nọ nay đã mất hết sắc xuân.
Ngực chi còn thoi thóp, đôi mắt lờ đờ nhìn hoàng đế, đôi dòng lệ trào ra trôi trên má, và vài tiếng nức nở nghẹn ngào trong cổ họng.
Quang Tự hoàng đế thấy tình cảnh Trân phi như vậy, bất giác nổi trận lôi đình, nghiến đôi hàm răng ken két nói:
- Con mẹ già khốn nạn độc ác thiệt! Một ngày nào đó thế nào mi cũng phải chết vì tay ta!
Quang Tự hoàng đế vừa vuốt ve vừa tìm lời an ủi Trân phi và cho gọi ngự y tới chữa chạy rồi quay mình ra đi.
Quang Tự hoàng đế đi sang thư phòng, gọi viên tổng quản tới, và cho đi mời ông sư phó vào ngay cung nội cho ngài hỏi ý…
Được lệnh triệu, ông Đồng Hoà theo gót tên tổng quản vội vã vào cung.
Khi tới ngự thư phòng, Hoà thánh lễ và được phép ngồi xuống ghế. Quang Tự hoàng đế, mặt hầm hầm, bực tức nói:
- Trẫm làm vua, mang tiếng là chí tôn trong thiên hạ, thế mà chỉ có mỗi một phi tử cũng không bảo vệ nổi! Thật là đáng xấu hổ!
Nói đoạn, nhà vua bèn đem hết chuyện hai phi Cẩn, Trân bị hoàng hậu đánh
đập tàn nhẫn như thế nào kể lại cho Hoà nghe. Hoà rõ chuyện xong, bèn
thừa dịp tâu vào:
- Trước đây, ngư thần đã có lần tâu: quyền
bính của bệ hạ phần nào rơi vào tay người, cần phải tìm cách thâu hổi,
sau đó mới độc đoán, độc hành, tự giải quyết hết mọi việc, nắm trọn
quyền binh vào tay mới được. Như thế, đừng nói đến thân vương, hoàng
hậu, mà ngay cả hoàng thái hậu cũng nhất định nể sợ bệ hạ một phép.
Quang Tự hoàng đế gật đầu nói:
- Ý của sư phó quả đúng là một phương pháp trị từ gốc. Cái ý thâu hồi
quyền bính, trẫm đã nghĩ tới không biết bao lần. Song trẫm vẫn ngại có
hoàng thái hậu và cả một bọn thân vương bên cạnh. Theo sư phó nay trẫm
nên làm thế nào để cho mọi việc được vẹn toàn.
Ông Đồng Hoà tỏ vẻ suy nghĩ một lát rồi tâu:
- Kế hoạch đã sẵn, nhưng không biết bệ hạ có dám thực hiện hay không thôi!
Quang Tự hoàng đế nói:
- Tất cả cái gì có lợi cho trẫm là có thể thực hiện được hết Có điều nếu trẫm hành động như vậy, không biết thái hậu và bọn thân vương nghĩ gì
về trẫm?
Ông Đồng Hoà nói:
- Nếu lòng bệ hạ đã quyết như
vậy thì bệ hạ nên nhân dịp Thái hậu suốt ngày vui chơi tại Di Hoà viên
mà quyết đoán tài phán tất cả những tấu chương của bọn quan lại ở ngoài
kinh đô, rồi nhất nhất phê đáp do ý bệ hạ. Vạn nhất có chuyện khẩn yếu
quan trọng lắm, lúc đó mới thương lượng với thái hậu mà thôi. Đang khi
vui chơi, không muốn bận tâm vào chuyện khác, hơn nữa, lại thấy bệ hạ
chu tất hết mọi việc, thái hậu ắt vui lòng, yên tâm tận hưởng nhàn lạc,
quyết không có điều chi nghi ngại. Thái hậu vốn biết bệ hạ là người
trung hậu chân thành, ắt tưởng rằng bệ hạ không bao giờ có ý đồ chuyên
chính. Dần về sau, dù có viện khẩn cấp quan trọng đi nữa, bệ hạ cũng
khỏi cần hỏi ý kiến thái hậu. Lúc đó, quyền chính đương nhiên là đã trở
về với bệ hạ và bệ hạ cứ việc thẳng tay tước bỏ quyền hành trong tay một số vương công đại thần thời trước, đồng thời từ bỏ các quy chế bất hợp
lý, thực hiện một cuộc cải cách lớn. Nhờ đó quốc sự ngày càng sáng sủa,
thiên hạ tiến tới chỗ đại trị, tất nhiên trong ngoài đều tán dương bệ
hạ, cho bệ hạ là một bậc minh quân. Đến lúc này, ví thử thái hậu có ý
muốn can thiệp vào chăng nữa thì cũng tự nhận thấy mình không sao làm
nổi, thử hỏi còn có cái gì gọi là đáng sợ cho bệ hạ nữa không?
Quang Tự hoàng đế nghe ông Đồng Hoà trình bày một thôi những ý kiến hay đẹp
như vậy, bất giác đâm ra cao hứng, hăng hái bảo ông Đồng Hoà:
-
Sư phó đã vì trẫm mà thiết kế lập mưu, thì quyết chẳng thể nhầm lẫn
được. Trong triều đình hiện nay, người có lòng trung thành đối với trẫm, ngoài sư phó ra, chỉ còn có Lý Hồng Chương song trẫm e rằng Chương
không dám mạo hiểm làm công việc này! Còn như bọn Lưu Khôn thì lại đều
là ngoại thần, ở các tỉnh xa, nhất thời không tiện gọi về. Như vậy, bên
cạnh trẫm quả thực tả hữu không người giúp rập. Xét cho kỹ, thì không
một kẻ nào quanh trẫm hiện nay lại không thuộc phe đảng của thái hậu.
Ngay cả đến bọn nội thị, lũ hoạn quan, chúng cũng đều có ý dò xét rình
rập những cử chỉ, những hành động của trẫm nữa! Đến cái lúc gay cấn nguy hiểm này, nếu không có lấy năm, bảy người thân tín để hành động thì
nhất định việc khó thành được.
Ông Đồng Hoà vội tâu tiếp:
- Nếu nói đến nhân tài, xin bệ hạ khỏi lo. Bản triều ta vốn có vài tay
kiệt xuất đáng mặt anh hào; chỉ tiếc rằng bọn thân vương lộng quyền, đã
dìm mất thanh danh của họ. Thật là một điều đáng tiếc!
Quang Tự hoàng đế nói:
- Việc đã đến lúc quá gấp rồi! Ông sư phó, nếu thấy ai là người có tài,
xin cứ việc tiến cử, trẫm lập tức thăng chức và trọng dụng ngay.
Ông Đồng Hoà tâu:
- Mấy năm trước, ngu thần có lần làm Tổng tài hội thí (cũng gần như chủ
khảo), thấy được một người có thể nói tài cực ưu trong đám sĩ tử đông
đảo và chấm đậu tiến sĩ hạng thứ bảy. Hiện nay, người đó đang giữ một
chức quan quá nhỏ, không thể tấu đạt lên bệ hạ, nên đã có lần dâng lên
mấy bản điều trần, nhưng đều bị bọn đại thần yểm đì. Người đó họ Khang
tên Hữu Vy, hiệu Tràng Tố, người huyện Nam Hải, tỉnh Quảng Đông. Y ở
phương nam, có tầm mắt thánh nhân, thường tự cho mình bất phàm. Y còn có một người đệ tử, tên gọi Lương Khải Siêu. Học vấn của Siêu cung uyên
thâm hết mức, nhất là về nghị luận thì có thể nói là hiểu biết sâu rộng
về tình thế của thế giới hiện nay. Nếu bệ hạ có ý muốn canh tân để chỉnh đốn tại triều chính, phi hai người quyết không xong!
Quang Tự hoàng đế nghe xong, bỗng sáng mắt lên, vui vẻ bảo ông Đồng Hoà:
- Sư phó có những người tài như vậy, sao không nói ngay ra. Nếu trẫm biết sớm, trẫm đã thăng họ lên từ lâu rồi!
Ông Đồng Hoà lại nói:
- Nếu bệ hạ quyết ý canh tân, thì thực ra chưa lấy gì làm trễ. Bệ hạ cứ
thong thả mà làm. Có điều bệ hạ nên giữ kín, chớ để lộ, khiến thái hậu
nghi ngờ để luỵ cho kẻ khác.
Quang Tự hoàng đế nghe nói, gật đầu luôn mấy cái, chậm rãi nói:
- Ý kiến của sư phó hợp lý lắm! Để trẫm tuỳ cơ tiến hành vậy!
Quang Tự nói tới đây, từ từ đứng dậy bảo ông Đồng Hoà lui ra, còn mình thì
thong thả bước về cung, nét mặt có vẻ tươi vui, đắc ý.
Lại nói
Tây thái hậu hôm đó sau khi hạ chiếu đình chỉ ngày khánh chúc, trong
lòng buồn bực chẳng vui. May thay lúc đó có Đôn thân vương ở bên cạnh,
biết nỗi niềm của bà, liền tâu:
- Đến ngày lễ vạn thọ, xin Lão
Phật gia nên vẫn đi vào Di Hoà viên, và bọn nô tài cũng vẫn xin được kéo tới đông đủ để dập đầu, mong thưởng thức ít chén rượu mừng thọ lấy
phước!
Mấy lời nói của Đôn thân vương quả có một ma lực rõ rệt.
Thực thế, chỉ mấy lời nói đó thôi đã làm cho lòng tức giận của Thái hậu
nguôi hẳn, thái độ trở lại bình thường.
Tuy không thấy thái hậu
hé môi cười nụ, nhưng người ta đã thấy bà thong thả gật đầu mấy cái
liền, tỏ ý như lời nói trên rất hợp ý bà.
Tây thái hậu đứng dậy, đám cung nhân, đưa bà trở về hậu cung để thưởng thức cao Phúc Thọ.
Giữa lúc Tây thái hậu đang nằm trên giường hút thuốc phiện, bỗng Lý đại cô
nương bước vào, ghé tai bà thì thào chẳng biết những gì mà chỉ thấy bà
đùng đùng nổi trận lôi đình, quát bảo đi bắt ngay hai con yêu tinh lại
để cho bà đích thân thẩm vấn.
Lý Liên Anh đứng hầu một bên, hiểu
rõ ý Tây thái hậu vội chạy ra ngoài gọi tên tiểu thái giám sai đi gọi
hai phi Cẩn, Trân tới cho Thái hậu truyền.
Chỉ một lát sau, người ta đã thấy Cấn và Trân phi theo chân tên tiểu thái giám vào hậu cung,
toàn thân run lẩy bẩy, vội vàng quỳ mọp xuống đất hành lễ, rồi đứng sang một bên chờ lệnh.
Tây thái hậu trông thấy hai nàng, lửa giận bốc lên ngùn ngụt lớn tiếng quát tháo:
- Hai con hồ ly kia! Chúng bây đã làm được những gì tốt hay chỉ có mỗi
một việc mê hoặc hoàng thượng? Đã thế chúng bay lại còn dám can dự vào
triều chính nữa? Có lẽ nào triều đình của ta lại không còn gia pháp? Là
phi tử mà chúng bay dám láo hỗn đến thế kia ư?
Nói tới đây, Tây thái hậu liên thanh quát tháo truyền lệnh mang gia pháp tới.
Quang Tự hoàng đế được tin Thái hậu tuyên triệu hai phi. sợ có chuyện bất
trắc xảy ra, nên cũng hối hả chạy sang đúng lúc bà đang quát bảo đánh
đập hai nàng.
Thật đáng thương cho Cẩn, Trân hai phi vừa bị hoàng hậu đánh cho một trận nên thân vết thương chưa lành nay lại bị Thái hậu hạ lệnh dùng hình cụ tra khảo nữa.
Quang Tự hoàng đế nhìn thấy tình hình như vậy, cũng chẳng kịp hành lễ nữa, vội quỳ xuống nói:
- Thánh mẫu trách phạt hai nàng vì sao vậy? Xin chỉ rõ cho họ hay, lúc đó hãy gia hình cũng chưa muộn mà!
Tây thái hậu mặt hầm hầm, quát trách luôn Quang Tự hoàng đế:
- Hai đứa cả gan lớn mật! Chỉ tại mi cưng chúng quá mà! Mi hãy hỏi chúng thì biết! Hỏi xem có phải chúng đã từng tư thông với ngoại thần? Tên
Văn Đình Thức đã từng xưng hô với chúng như thế nào, mi có biết không?
Trân phi nghe nói vậy, vội dập đầu tâu:
- Văn Đinh Thức tuy là thày học cũ của tỳ nữ, nhưng đã lâu năm không được gặp mặt!
Tây thái hậu cười nhạt bảo:
- Lâu năm không gặp mặt Hừ! Chúng bay giúp hắn mua quan bán tước, bữa
nào lại chả gặp mặt! Hừ! Không biết rồi đây chúng bay sẽ còn gây rối đến đâu?
Nói đoạn Tây thái hậu quát ầm lên như một con thú dữ vô môi:
- Dụng hình! Dụng hình!
Quang Tự hoàng đế vội lên tiếng cầu xin cho hai nàng:
- Cầu xin thánh mẫu minh xét! Việc tư thông với ngoại thần quyết không thể có! Chi mong thánh mẫu tha cho hai nàng!
Tây thái hậu thấy Quang Tự hoàng đế cố nài xin cho hai phi, càng lấy làm tức, quát mắng thêm:
- Mi còn giúp chúng để bịt mắt tao phải không? Không đánh hai con khốn kiếp đó không xong.
Quang Tự hoàng đế nghe Thái hậu quyết như vậy, trong lòng càng thêm bối rối,
chỉ còn cách khẩn cẩu để may ra được mà thôi. Lý Liên Anh đứng cạnh cũng cố làm ra bộ thểu não thảm thê cầu xin Thái hậu giúp cho hoàng đế!
Tây thái hậu thấy hoàng đế và Liên Anh hết lời van nài, sa sầm nét mặt xuống, dằn mạnh từng tiếng bảo:
- Tụi bay cố tình hùa nhau, cố tình cầu xin! Ừ! Hình phạt có thể tha được chứ chuyện giáng cấp quyết không thể không làm!
Nói đoạn, bà quát giáng hai phi Cẩn, Trân xuống quý nhân giam lãnh cung nửa năm; kẻ nào còn cầu xin cho hai tội nhân, quyết lấy gia pháp ra trừng
trị!
Đạo chỉ dụ vừa xuống, tức thì có vài tên thái giám chạy vội tới kéo hai phi Cẩn, Trân giam vào lãnh cung.
Quang Tự hoàng đế thấy việc đã hỏng rồi, có cầu xin cũng vô ích, đành gạt đôi dòng lệ đau xót cho người yêu rồi lảo đảo bước ra ngoài.
Trên đường về cung, Quang Tự hoàng đế phân vân trong lòng không hiểu vì sao lưỡng phi của mình lại bị tội như vậy.
Càng nghĩ tới người yêu, ngài càng thấy lòng mình uất ức, mặt khác, thấy
tình cảnh mình thật, lạnh lẽo, trống trải, quạnh hiu. Ngài chỉ còn biết
thở vắn than dài, thầm gạt lê trong những lúc đêm khuya canh vắng!
May hồi đó có tên nội giám Khấu Liên Tài hầu cận, thông cảm với nỗi niềm đau khổ của hoàng đế, cố lựa lời khuyên giải an ủi.
Quang Tự một mặt than thở, một mặt đem việc u cấm lưỡng phi ra kể lể hết mọi nỗi, cuối cùng ngài hậm hực nói:
- Trẫm vẫn chẳng hiểu được lưỡng phi đã phạm phải tội gì để khốn khổ như thế!
Nói đoạn, ngài dậm chân, nghiến răng một hồi lâu mà vẫn như chưa nguôi được nỗi uất ức, đau xót, Khấu Liên Tài thấu tình cảnh hoàng đế như vậy, bèn quỳ xuống tâu:
- Việc này chỉ do tên Lý Liên Anh gắp lửa bỏ tay người gây ra. Bệ hạ còn nhớ hôm ở Dưỡng tâm điện xảy chuyện tên hậu bổ
đạo Từ Thành không? Từ Thành vốn là anh em kết nghĩa của Lý Liên Anh. Bệ hạ hôm đó đã vạch trần tất cả cái xấu xa bỉ ổi của hắn; đương nhiên,
tên Anh phải mang giận trong thâm tâm, quyết thừa cơ báo phục cho đồng
bọn.
Quang Tự hoàng đế nghe lời Tài, bỗng giật mình tỉnh ngộ.
Thế là từ đó, ý nghĩ thâu hồi quyền chính về tay mình càng trở nên cấp
bách. Nhưng tại sao việc hoàng đế dẫn kiến bọn quan lại ngoại nhiệm lại
can thiệp tới lưỡng phi Cẩn, Trân? Ắt chuyện phải có nguyên nhân nào đó
chứ!
Câu chuyện xảy ra đúng thế: Nguyên lai Văn Đình Thức vốn là
một triều thần thuộc Hàn Lâm viện trong triều đình nhà Thanh. Hàn Lâm
viện là nơi nghèo mạt nhất, nếu không có cách chi vận động để thoát được ra ngoài mà xoay sở ắt là cùng cực suốt đời. Nhưng muốn bay bổng, điều
kiện tối cần thiết phải là tiền.
Đã có tiền rồi lại còn phải khéo léo, hoạt bát, luồn lách mới hòng thoát ra nổi. Bởi thế, đương thời với thường tặng cho các ông quan Hàn lâm cái tước hiệu là "Cùng Hàn lâm"
(quan hàn kiết).
Tình cảnh chung của đám quan Hàn đời Thanh là như thế, nhưng với ai kia, chứ với Văn Đình Thức thì khác!
Thức làm quan Hàn nhưng quả có cái tình sư đệ với hai phi Trân, Cẩn. Nhờ thế lực của hai cô học trò trong địa vị quý phi, Thức không khỏi xoay sở,
đặc biệt nhất trong chuyện mua quan bán tước, hầu mong thoát khỏi cảnh
kiết cú cùng bần để bước lên cõi muôn tía ngàn hồng, thơm tho êm ấm của
cuộc đời.
Bè bạn, xóm giềng chung quanh thấy Thức là sư phó của
quý phi lại chả nhường bước mà xin mời ông lên trước cho, để mong được
đôi chữ "bình an".
Quang Tự hoàng đế cũng biết vậy nhưng nể mặt lưỡng vị quý phi Cẩn, Trân nên đành mắt mở mắt nhắm, ừ hữ bỏ qua cả.
Được đằng chân, lân đằng đầu, Thức ta thấy mình làm càn mà chẳng ai dám động tới, càng lấn tới!
Đã từ lâu Thức ta làm bậy không biết bao nhiêu rồi, lần này có việc xảy ra đáng để ý: đó là một chức Đạo đài hiện khuyết tại Thiểm Trung. Khổ nỗi
là cái ghế trống này lại quá béo bở, do đó, không biết đến bao nhiêu anh đã chờ chực để nhảy vào.
Hồi đó, có một anh chàng họ Lý đã từng
là đạo viện, tình nguyện xin đem sáu mươi vạn quan tiền cho Thức để nhờ
Thức chạy chọt cho cái ghế nọ.
Thức thấy tiền, ngốt của, mừng
lắm, bèn nhận lời, rồi chạy tới gõ cửa bộ Lại (bộ trông coi về việc
thuyên chuyển quan lại thời xưa).
Nhưng Thức không ngờ đã có kẻ
lẹ chân nhanh miệng hơn mình, ghế trống nọ đã bị choán mất rồi! Thức tức lắm lại tiếc tiền, bèn mở một cuộc điều tra dò tìm. Thì ra kẻ choán
được ghế nọ chẳng phải ai xa lạ, mà chính là tên Từ Thành, anh em kết
nghĩa của Lý Liên Anh.
Từ Thành xuất thân chỉ là một tên coi kho. Làm ăn xoay sở ít lâu, Thành có một cái vốn khá, ít ra cũng phải đến
ba, bốn trăm vạn lạng bạc.
Giàu có rồi, Thành nghĩ tới chuyện
quan lớn quan bé, nghĩa là có phú tất nhiên phải có quý nữa mới gọi là
đủ… Thế là Thành tìm cách nhờ người đem một trăm vạn lạng bạc hiểu kính
Lý Liên Anh, lại còn cho cả con trai lạy Lý Liên Anh làm can gia (như
cha nuôi) nữa.
Lý Liên Anh thấy Từ Thành giàu có, liền kết giao
với hắn. và tất nhiên, ít lâu sau thiên hạ đều phải ngạc nhiên không
hiểu tại sao hai người xa lạ ấy bỗng một sớm một chiều trở thành đôi
huynh đệ chí tình vô cùng mật thiết.
Lý Liên Anh bèn đem hết sức mình xoay sở cho người anh em một chức quan: đó là chức đạo hàm, chờ khi có chỗ khuyết thì lắp vào.
May thay, hồi đó, Thiểm Trung đạo khuyết một chỗ. Lý Liên Anh đợi mồi đã từ lâu; cho nên thấy cái ghế bở, Anh vội chạy tới gõ cửa bộ Lại và dặn dò
ngay trước là phải dành cho người anh em của mình.
Nào ngờ đâu
oan gia lại gặp oan gia, con tinh lại vớ phải yêu. Anh chạm trán với
Thức. Văn Đình Thức tới chậm, biết Lý Liên Anh đã phỗng tay trên, tức
lắm quyết không chịu lép vế. Thức nhíu đôi mày một lát, thế là kế đã ào
ào lôi ra! Thức suy đi nghĩ lại cho chín rồi lẩm bẩm tự duyệt lại kế
mình:
- Đối đầu với thằng Lý Liên Anh quả không thể địch nổi!
Nhưng với thằng khốn Từ Thành thì có gì đáng ngại? Thế nào ta cũng phải
cho hắn rời cái "Đạo đài", có thế mới hả được cái giận chứa chất trong
lòng!
Chủ ý đã định, Văn Đình Thức lại cho đi dò la tin tức cẩn
thận một lần nữa. Thức biết rõ rằng Thành chẳng những chỉ là một tên phu gạo xuất thân mà đến một chữ cũng không viết được nữa! Thức biết như
vậy, lấy làm khoái chí, đặt xong ngay kế hoạch.
Kế hoạch như vầy: Thức cho người ngầm gọi một tên tiểu thái giám ra nhà mình, kể hết tình hình của đối phương cho nghe và bảo vào mật báo cho Trân phi để nhờ
Trân phi giúp mình một tay ở trước mặt hoàng đế.
Trân phi thấy
đây là chuyện của sư phó mình, không tiện chối từ, và nhất là không nghĩ tới hậu quả cho nên đã thừa dịp Đức Tông (Quang Tự hoàng đế) lâm hạnh,
liền lựa lời gợi chuyện chính trị để mong đạt được nguyện vọng.
Trân phi hỏi Đức Tông:
- Hiện nay, bên ngoài có Cương lại nào khuyết không?
Quang Tự hoàng đế đáp:
- Không! Không thấy ai nói tới cả!
Trân phi lại nói:
- Thần thiếp có nghe nói viên Thiểm Trung đạo đài tân nhiệm vốn là người anh em kết nghĩa của Lý Liên Anh chẳng biết lấy một chữ nào. Không hiểu như thế hắn làm đạo đài ra làm sao?
Quang Tự hoàng đế bình nhật
vốn ghét Lý Liên Anh nay nghe Trân phi nói vậy, chẳng hỏi han gì thêm,
khỏi cần rõ cả xuất xứ đùng đùng nổi trận lôi đình, quát rầm lên:
- A! Thì ra cái thằng Liên Anh càng ngày càng lộng hành, không coi ai ra gì nữa! Quốc chính càng ngày càng suy cũng tại nó mà ra! Chẳng phải nói ai, ngay cả đến bọn ngự sử thị lang kia mà cũng nhiều kẻ chẳng biết một chữ gì. Có một lần giữa lúc đánh nhau với Nhật Bản, Ngự sử Thiết Lệnh
dâng sớ xin Đàn Đạo Tế đi đánh Nhật thì Thị lang Vương Vĩnh Hoá lại xin
chi cho phục chức Hoàng Thiên Bá về nguyên quán. Trẫm chi biết Đàn Đạo
Tế lả người đời Tống, còn Hoàng Thiên Bá, trẫm chẳng rõ là ai! Trẫm bèn
cho triệu hai tên này mới để hỏi xem, lúc đó trẫm mới hay chúng đều là
những tên phu quét rác ngoài chợ. Chúng nghe bọn đọc sách có kể lại Đàn
Đạo Tế là một người rất giỏi dùng binh, còn Hoàng Thiên Bá là một người
có võ nghệ cao cường vốn là một nhân vật trong cuốn tiểu thuyết Thi Côn
án, thế rồi chúng tra xét danh sách trong triều không có hai tên này,
liền nghi cho là quan lại đã về hưu, tức thì dâng sớ để tiến cử. Bởi
thế, cứ mỗi lần thấy những loại tấu chương đó, trẫm liền huỷ đi ngay, để tránh cái cười mai mỉa của bọn bày tôi người Hán. Cái lũ người xuẩn đột bỉ tiện ấy đâu có phải chỉ do mỗi một mình Lý Liên Anh tiến dẫn đâu!
Theo lời nàng nói thì cái tên đạo đài tân nhiệm nào đó lại cũng chỉ là
một loại giống hệt như loại người của Thiết Lệnh và Vương Vĩnh Hoá mà
thôi! Cương lại (bọn quan lại ngoài biên cương) mà rặt là lũ giá áo túi
cơm đó thì làm sao quốc gia chả hỏng việc, trăm họ chả bị hại lớn? Song
tiếc rằng trẫm chưa biết được họ tên của thằng khỉ bịp bợm đó mới rầu
chứ!
Trân phi ngồi bên cạnh đáp ngay:
- Thần thiếp nghe nói tên đạo viên đó là Từ Thành.
Quang Tự hoàng đế sẽ gật gật chiếc đầu, chậm rãi nói:
- A! Biết rồi! Biết hắn ta rồi! Hừ! Đừng hòng thoát khỏi tay ta! Để hắn
dẫn cái thân tới đây, trẫm sẽ cho một cái tát vào mặt cho bõ ghét!
Nói đoạn, Quang Tự hoàng đế cùng với hai phi Cẩn, Trân còn nhàn đàm một hồi nữa, lúc đó mới rủ nhau vào trướng vui vầy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT