Đương lúc Trí Hóa xin tiền, có một người trong tốp ấy đứng ra hỏi rằng: "Ớ chú kia, chẳng hay chú tên họ là gì?". Trí Hóa đáp: "Tôi tên Vương Nhị, còn ông đại danh là chi?". Người ấy đáp: "Ta tên Vương Đại, bây giờ có một chuyện muốn nói với chú em, nhưng không biết chú em có bằng lòng hay không?". Trí Hóa nói: "Xin ông cho biết". Vương Đại bèn nói: "Hiện nay trong Tử cấm thành có mướn phu vét hào, mỗi ngày ăn ba bữa cơm, và tiền công sáu mươi tiền, vậy chú em vào đó làm còn sướng hơn là đi xin, nhục lắm!". Trí Hóa chưa kịp đáp thời Bùi Phúc đã bước tới hỏi: "Không cần năm sáu chục tiền, miễn có cơm cho con tôi ăn là đủ. Này con, thôi con đi theo chú này đi làm đi". Vương Đại nói: "Chú em cứ đi làm, mỗi ngày đem về sáu chục tiền cho ông cháu ở nhà ăn cũng đủ mà". Trí Hóa bằng lòng liền đi theo vào Tử cầm thành lĩnh sọt, xuống làm công như những người phu ở đó.
Trí Hóa làm được một ngày, chiều lĩnh tiền đem về cho Bùi Phúc. Vương Đại căn dặn mai sáng đi làm nữa. Bùi Phúc nói: "Vương đầu nhi ơi? Cha con tôi cùng quẫn quá, nhờ ông chỉ chỗ làm, đã có cơm ăn lại có tiền, thật cũng nhờ trời giúp đỡ ơn ông tôi cũng chẳng quên". Vương Đại cười không đáp rồi từ giã đi về. Tối lại, lúc vắng vẻ, Trí Hóa nói với Bùi Phúc rằng: "Nhân dịp này, mình giả làm mướn vào ra trong Tử cấm thành, chờ cơ hội sẽ dò được Tứ Chấp khố rồi sẽ ra tay".
Ngày sau Trí Hóa lại theo bọn Vương Đại vào Tử cấm thành làm công như thường. Trong lúc đương làm, chợt nghe có tiếng ồn ào liền cất đầu lên xem, thấy có hai người nội tướng đương đứng chỉ trỏ trên cây bèn dòm lên thời thấy trên cây ấy có một con khỉ nhỏ, cổ mang xiềng đương chuyền qua nhảy lại. Trí Hóa nhìn thấy như vậy, vụt nói khan rằng: "À! Con khỉ chuyền cao ghê, phải không mắc làm đây, leo bắt nó chơi". Hai người nội tướng (quan trong cung) nghe nói cả mừng chưa kịp mở miệng thời Vương Đại đã gàn Trí Hóa rằng: "Vương nhị đệ, làm thời lo làm, nói chuyện lôi thôi gì đó! Chắc bắt được sao?". Hai vị nội tướng nói: "Vương đầu nhi, để rồi ta cho mi uống rượu mà. Chuyện gì lại cản người đó không cho bắt giùm khỉ ấy cho ta". Vương Đại nói: "Không phải là tôi không cho, nhưng sợ nó nói láo, rồi bắt không được mà thôi". Nội tướng nói: "Như vậy có can gì tới mi". Nói đoạn bảo Trí Hóa rằng: "Chú kia, chú làm ơn leo lên bắt giùm con khỉ ấy cho tôi, tôi sẽ hậu tạ". Trí Hóa gầm đầu đáp rằng: "Tôi có biết leo ở đâu". Nội tướng thấy Trí Hóa làm cao liền day qua trách Vương Đại. Vương Đại liền năn nỉ Trí Hóa, bảo ráng leo bắt giùm.
Trí Hóa thấy nội tướng và Vương Đại nói lắm bèn xắn áo quần leo lên cây, chuyền lẹ làng chẳng khác chi con khỉ trên ấy. Khỉ đương ngồi trên cây, thấy có người leo lên, vội vàng nhảy qua nhánh khác lựa chỗ kín ngồi núp. Trí Hóa liền dõi theo tìm kiếm, thấy chỗ khỉ ngồi rồi, bèn lén leo nhẹ nhẹ lên một nhánh khác, nhằm chừng ngang chỗ với con khỉ ngồi bên kia thì ngừng lại, kiếm mối dây xiềng, rồi vung mình nhảy qua nắm chặt lại. Khỉ bị bắt thình lình bèn nhảy đại vào mình Trí Hóa cắn. Trí Hóa lẹ tay chụp ôm chặt lấy nó rồi tuột xuống giao cho hai vị nội tướng.
Hai vị nội tướng cả mừng, hỏi Trí Hóa rằng: "Chú tên họ là chi?". Trí Hóa đáp: "Tôi tên Vương Nhị!". Nội tướng nói: "Chúng tôi cám ơn chú, vậy xin tặng cho vài nguyên bảo uống trà chơi". Nói đoạn móc túi đưa cho Trí Hóa hai đồng nguyên bảo đáng chừng hai lượng, lại nói với Vương Đại rằng: "Vương đầu nhi! Mai mi cũng đem Vương Nhị vào đây, nhưng đừng bắt y làm công nghe". Nói rồi ôm khỉ đi vào trong.
Chiều lại, Trí Hóa về chỗ để xe tại đình Huỳnh, Vương Đại cũng ghé lại. Cả hai đem chuyện bắt khỉ được tiền, thuật cho Bùi Phúc nghe, Bùi Phúc mừng rỡ lắm.
Sáng ngày Vương Đại cũng cứ lệ ghé rủ Trí Hóa đi. Khi vào tới hào trong Tử cấm thành, Trí Hóa cũng lãnh vật dụng xuống làm như thường. Vương Đại cản rằng: "Nghỉ đi, nội tướng bảo chú em đi coi chừng cho họ làm mà thôi. Kìa, nội tướng ra kia". Trí Hóa ngước lên xem thấy vị nội tướng hôm qua tay bưng hộp sơn dáng trái đào đi ra, vừa cười vừa hỏi: "Vương Nhị, ngươi tới đây rồi sao?". Trí Hóa đáp: "Dạ, tôi mới vừa tới" Nội tướng nói: "Ngươi đừng làm, chỉ coi chừng mà thôi. Lão gia sợ ngươi làm như họ nhọc lắm, nên sai ta ra đây, một là thăm chừng, hai là đem đồ cho ngươi ăn điểm tâm!". Nói đoạn đưa hộp ấy cho Trí Hóa. Trí Hóa vội tiếp lấy giở ra xem rồi ghé mũi vò ngửi đoạn đậy lại như cũ. Nội tướng hỏi: "Sao ngươi không ăn?". Trí Hóa đáp: "Vì tôi có cha già, nên không nỡ ăn vật ngon, muốn đem về dâng cho người!". Nội tướng khen rằng: "Khá khen ngươi có lòng thảo, thôi ta cho ngươi mượn luôn cái hộp đó, trưa ta sẽ trở ra".
Đến đúng trưa lại thấy vị nội tướng mất khỉ hôm qua với vị nội tướng bưng đồ ăn lúc sớm đi ra. Vương đầu nhi vội vàng chạy lại nghênh tiếp. Nội tướng nói: "Vương đầu nhi! Đã phiền mi sai cắt cho Vương Nhị coi xếp giúp vậy ta thưởng cho mi một ít tiền uống rượu". Nói đoạn móc túi cho Vương Đại hai nguyên bảo, đoạn kêu Trí Hóa lại gần hỏi rằng: "Vương Nhị, ta nghe ngươi là người con thảo, ta khen lắm, vậy cái hộp ngươi để đâu?". Trí Hóa đáp: "Dạ, tôi còn để y nguyên đàng kia, chưa hề ăn tới". Nội tướng nói: "Đâu? Bưng đi theo ta". Trí Hóa liền bưng hộp đi theo. Vừa tới trên cầu Kim Thủy, nội tướng liền nói: "Ta là họ Trương, thấy ngươi tử tế và có lòng thảo, ta mến lắm. Cái này ngươi cứ ăn, còn trong hộp đó đem về cho cha ngươi!". Nội tướng vừa nói vừa giở hộp bánh cho Trí Hóa ăn. Trí Hóa miệng thời ăn, tay thời vạch áo lượm bánh bọc vào. Vừa ăn vừa dòm dáo dác hỏi rằng: "Cha! Cái miếu đó lớn quá, mà sao trước cửa có cây gì cao vậy?". Nội tướng nghe hỏi thời tức cười đáp: "Ngươi chưa nghe người ta nói hoàng cung hay sao? Đây là cung điện nhà vua chớ miếu chùa nào ở đây! Cây cao đó là cột cờ?". Trí Hóa hỏi: "Chỗ cột cờ đó là cái nhà gì mà đẹp vậy?". Nội tướng đáp: "Đó là đền Trung Liệt và đền Song Nghĩa". Trí Hóa lại hỏi: "Còn chỗ cất cái đền lớn đó là cái gì?". Nội tướng đáp: "Ấy là điện Tu Văn". Trí Hóa lại dòm qua mé khác rồi chỉ và hỏi: "Còn cái cao chót vót đó là cái gì?". Nội tướng đáp: "Đó là lầu Diệu Võ". Trí Hóa lại hỏi: "Gần bên lầu Diệu Võ có cái gì sùm sụp đó?". Nội tướng đáp: "Ấy là chỗ cất các vật quý báu cua nhà vua, gọi là Tứ Chấp khố". Trí Hóa nghe nói nhìn kỹ phương hướng, rồi giả đò nói bậy bạ rằng: "Mấy tòa nhà lầu hay cái đền các gì đó đẹp nhưng có chút khó coi, là cái nào trên nóc cũng dựng cái ống khói cao nghêu". Nội tướng cười rằng: "Ngươi như thằng hề, làm ta cười nôn ruột, thôi bưng hộp về đi, ta vào cung", nói rồi đi vào. Trí Hóa đứng nhìn Tứ Chấp khố rất kỹ, rồi bưng hộp đem về, lại trở ra coi cho phu làm. Tới chiều, về chỗ để xe tại đình Huỳnh.
Tối lại, Trí Hóa chờ tới canh hai bèn nai nịt gọn gàng mang túi bá bảo, dặn dò Bùi Phúc rồi lén đi vào Tử cấm thành.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT