Triển Chiêu than dứt lời vội vã trở ra, ai dè đạp phải một tấm ván, trật chân té nhào, lại nghe có tiếng chiêng và người kêu rằng: "Được rồi! Được rồi!". Kế có người giở bức rèm lên, trang đinh kéo vào nườm nượp, đè Triển Chiêu xuống giật đao rồi trói lại. Lúc chúng nó trói, lại mắng nhiếc nhiều điều tàn nhẫn ngoa ngoắt, song Triển Chiêu không đáp một lời. Trói xong có một tên trang đinh nói rằng: "Viên ngoại uống rượu với khách đã say, mà bây giờ đã canh năm rồi, không cần gì phải bẩm lại, tạm giam hắn vào hang Thông Thiên còn ta đem gươm này giao cho Hổ Đầu Nhi, rồi sẽ trở lại". Nói đoạn kéo Nam Hiệp đi qua mé nam, đi một đỗi thấy có một cái cửa đá, có hai cánh, một cánh mở được một cánh giả, trên cánh có hai cái khoen đồng. Một đứa trang đinh lại ráng hết sức kéo khoen đồng ấy thời mở cửa toang ra, rồi một đứa khác dắt Triển Chiêu vào trong bỏ đó, đi trở ra, tên trang đinh kia buông khoen đồng, cánh cửa đóng lại như cũ. Nếu cửa ấy không có ai ở ngoài kéo khoen, thì không thể nào mở được.

Triển Chiêu bị nhốt trong ấy, lạnh thấu xương, chung quanh vách đá sừng sững và mài trơn bóng, lại có thêm dầu nhớt, không chỗ nào níu tay leo lên cho được. Ngước mặt dòm lên thì có một lỗ trống nhìn thấu trời, nhờ vậy mới có tên Thông Thiên. Nhờ có bóng sáng chiếu vào, Triển Chiêu thấy được một tấm biển đỏ đề ba chữ phấn rằng: "Khí tử miếu", thời trong lòng buồn bã bèn than rằng: "Hỡi ôi! Uổng cho Triển Hùng Phi nhận chức Tứ phẩm hộ vệ của triều đình, chẳng dè ngày nay phải mưu gian mà tấm thân phải vất vả". Than tới đây chợt nghe có tiếng rên rỉ làm cho Triển Chiêu giật mình, vội vã hỏi rằng: "Mi là ai đó?".

Có tiếng trả lời rằng: "Tôi họ Quách tên Chương người phủ Trấn Giang, nhân đem con gái tới Qua Châu tìm bà con, chẳng dè thuyền đi ngang qua tới đây, gặp người đầu đảng tên Hồ Liệt, bắt cả cha con tôi, nói rằng sẽ đem con gái tới dâng cho Ngũ viên ngoại nào đó làm vợ, rồi bắt tôi trói lại giam cầm vào đây". Triển Chiêu nghe nói máu giận sôi sùng sục. Quách Chương lại hỏi tới Triển Chiêu vì sao mà ra nỗi này. Triển Chiêu bèn đem cả công việc thuật rõ lại. Vừa dứt lời chợt nghe ở ngoài có tiếng kêu: "Mau đem tên ấy ra, Viên ngoại còn chờ ở trên đó".

Cửa đá mở ra, Triển Chiêu bụng giận ấm ách, bước tới theo tên trang đinh một mạch, đi thẳng tới nhà khách. Tới nơi thấy đèn đuốc sáng trưng, trước mặt dọn tiệc rượu có hai người ngồi, một người mặt trắng râu thưa, đó là Bạch diện phán quan Liễu Thanh, còn người nữa là Bạch Ngọc Đường. Ngọc Đường biết Triển Chiêu tới, song giả bộ không hay, cứ cười nói như thường. Triển Chiêu càng thêm tức giận hét rằng: "Bạch Ngọc Đường, mi cố ý bắt ta làm gì?". Bạch Ngọc Đường quay lại giả bộ giật mình nói rằng: "A! Triển huynh đây mà, sao mà gia đinh lại nói là kẻ nào?". Nói đoạn chạy lại mở trói cho Triển Chiêu và tạ tội rằng: "Xin Triển huynh xá lỗi, tưởng là kẻ thích khách nào chớ có dè Triển huynh quá bộ tới đây, đệ không biết trước được". Lại giới thiệu với Liễu Thanh rằng: "Liễu huynh không biết người này sao? Đây là Nam Hiệp Triển Hùng Phi, làm chức Tứ phẩm hộ vệ, nghề nghiệp giỏi, quyền thuật cao, đao kiếm cũng rành, lại được Thánh thượng cho hiệu là Ngự miêu nữa". Triển Chiêu nghe nói cười nhạt rằng: "Cần chi phải nhiều lời như thế, chúng bây là bọn cướp rừng không biết oai vua phép nước, dám lập mưu bắt người triều đình, ta đây rủi nên mới lọt vào tay chúng mi chớ chúng mi có giỏi gì mà kiêu ngạo". Ngọc Đường biết Triển Chiêu giận bèn cười mà rằng: "Tôi là Bạch Ngọc Đường, chuộng nghĩa ưa nhân, chớ có cướp giật của nhà ai mà Triển huynh nỡ buông lời là bọn ăn cướp như vậy?". Triển Chiêu trợn mắt nạt rằng: "Đừng có già mồm, mi không cướp giật của ai, sao lại bắt cha con Quách Chương mà đoạt con gái của người về làm vợ, người ta không chịu, lại giam cầm tại hang Thông Thiên, đó là điều hào hiệp trượng nghĩa của mi phải không?". Ngọc Đường nghe nói cả kinh mà rằng: "Chuyện ấy Triển huynh nghe ở đâu?". Triển Chiêu liền thuật rõ câu chuyện của Quách Chương đã nói trong hang Thông Thiên cho Ngọc Đường nghe. Ngọc Đường nghe xong nói rằng: "Nếu quả Hồ Liệt thời càng hay, xin mời Triển huynh ngồi coi tôi xử án". Nói đoạn sai người đòi Quách Chương tới. Quách Chương vào quỳ trước tiệc, tỏ cả nông nỗi nguy nan của mình. Bạch Ngọc Đường liền hỏi: "Bây giờ con gái ông ở đâu?". Quách Chương thưa: "Cứ như lời Hồ Liệt thời con tôi đã bị dắt ra nhà sau, không rõ đem đi đâu". Bạch Ngọc Đường liền sai người đi kêu Hồ Liệt và dặn không cho nói hở việc Quách Chương ra. Giây lâu Hồ Liệt tới ra mắt Ngọc Đường. Bấy giờ Quách Chương đã ẩn mặt rồi. Bạch Ngọc Đường cả cười hỏi Hồ Liệt rằng: "Hồ Đầu Nhi, mi suốt ngày vất vả, vậy mấy bữa rày ở dưới thuyền có điều chi xảy ra không?". Hồ Liệt đáp: "Tôi có một việc muốn bẩm với Viên ngoại: "Nhân ngày hôm qua có cha con người nọ đi ngang qua, tôi thấy người con gái ấy có chút nhan sắc, mà Viên ngoại thời chưa có người sửa túi nâng khăn, sánh ra có thể xứng lắm, nên tôi lưu lại để cùng Viên ngoại kết hôn, song chưa rõ ý Viên ngoại thế nào?". Nói rồi có vẻ vui mừng. Bạch Ngọc Đường nghe đã không giận lại nói: "Mi mới tới đây sao lại biết chiều chuộng ta như vậy". (Nguyên Hồ Liệt có em là Hồ Kỳ, người của Liễu Thanh mới đưa sang). Hồ Liệt nói: "Tiểu nhân đã tới đây hầu hạ Viên ngoại, lẽ phải hết lòng hết sức chớ sao". Bạch Ngọc Đường hỏi: "Việc mi làm đó có phải là tự ta bảo hay là ai bảo, hoặc tại bản ý của mi?". Hồ Liệt nghe sợ chúng tranh công của mình, lật đật đáp rằng: "Không phải Viên ngoại bảo, hay là ai sai, đó là chủ ý của tôi vậy".

Bạch Ngọc Đường hỏi xong quay lại nói với Triển Chiêu rằng: "Đó Triển huynh đã nghe rõ chưa?". Triển Chiêu hiểu rõ việc ấy vốn là tại Hồ Liệt làm ra, nên làm thinh không đáp. Bạch Ngọc Đường lại hỏi: "Người con gái ấy bây giờ ở đâu?". Hồ Liệt đáp: "Tôi đã giao cho vợ tôi đãi đằng rất tử tế". Bạch Ngọc Đường nghe dứt, đứng dậy đá Hồ Liệt một đá lăn cù lại rút dao vạch một dấu nơi mặt rồi sai người sáng ngày giải xuống phủ Tùng Giang tra xử. Rồi sai người mời con Quách lão là nàng Tăng Kiều ra giao cho Quách lão và cho thêm hai chục lượng bạc, lại sai Hà đầu lĩnh đem thuyền đưa sang Qua Châu.

Bây giờ đêm đã canh năm, Bạch Ngọc Đường cười hắc hắc nói với Triển Chiêu rằng: "Việc ấy nếu không có Triển huynh bị cầm trong hang Thông Thiên, ắt danh tiếng tôi bại hoại cả. Bây giờ việc riêng tôi đã xong rồi, còn việc quan của Triển huynh thế nào? Chắc là Triển huynh vâng lệnh tướng phủ tới đây bắt tôi về kinh đô, song Bạch mỗ bao giờ lại chịu đi?". Triển Chiêu hỏi: "Như lời hiền đệ nói thời thế nào?". Bạch Ngọc Đường đáp: "Có gì lạ đâu, vả chăng tôi đã đem Tam Bảo về đây, nếu Triển huynh muốn cho tôi khiếp phục mà theo về phủ, thời làm sao trong mười ngày phải lấy lại cho được, nếu quá mười hôm không lấy được, thời úp mặt xuống đất mà về cho xong". Triển Chiêu nói: "Không tới mười ngày, hẹn trong ba ngày tôi sẽ lấy lại được. Chừng đó xin chớ nuốt lời". Bạch Ngọc Đường nói: "Được vậy càng tốt, nếu nuốt lời ai gọi là trượng phu". Nói xong hai người vỗ tay cười xòa, Bạch Ngọc Đường lại sai người đem nhốt Triển Chiêu vào trong hang Thông Thiên như cũ.

Lúc này cha con Quách Chương theo Hà Thọ xuống thuyền, cha mới hỏi con rằng: "Con bị bắt rồi chúng đem giam cầm ở đâu?". Tăng Kiều đáp: "Người họ Hồ đem con giao cho vợ y, tiếp đãi tử tế quá. À! Mà sao cha ra mắt đại vương rồi lại được tha như vậy?". Quách Chương liền đem rõ việc tại hang Thông Thiên tới lúc ra mắt Ngọc Đường, thuật lại một lượt. Tăng Kiều nghe nói cảm kích ơn Triển Chiêu lắm.

Cha con đang nói chuyện, bỗng nghe sau lái thuyền xa xa có tiếng kêu rằng: "Thuyền đi trước đó lơi chèo ngừng lại, Ngũ viên ngoại còn có lệnh truyền đây". Hà Thọ nghe kêu sinh nghi, nghĩ rằng: "Đã căn dặn rõ ràng lắm mà còn truyền lệnh gì nữa". Vừa ngó lại thời thấy chiếc thuyền kêu ấy chèo tới như tên bay, khi hai bên gặp nhau có một người nhảy qua xem kỹ thời chính là Hồ Kỳ tay cầm gươm bén mắt trợn lên nói với Hà Thọ rằng: "Hà huynh mau giao cha con nó cho tôi, tôi sẽ vì anh tôi mà báo thù!". Hà Thọ nói: "Hồ nhị ca nói thế sai rồi, ấy là tại anh cả chớ cha con nó có can cớ gì, muốn nói gì, xin về nói với Ngũ viên ngoại". Hồ Kỳ cả giận hét rằng: "Hà Thọ! Thật mi không chịu giao hay sao?". Hà Thọ đáp: "Ta không giao, mi muốn làm chi làm đi!". Hồ Kỳ nhảy tót chém, Hà Thọ trong tay không có khí giới liền lượm ván sập mà đỡ. Cha con Quách Chương thấy vậy thất kinh kêu cứu chẳng dứt.

Hà Thọ chống đỡ với Hồ Kỳ một chập nhắm thế cự không lại, bèn nhảy đùng xuống sông, hai tên bạn chèo cũng nhảy theo. Cha con Quách Chương thấy nguy, chắc không khỏi chết. Bỗng thấy trên dòng nước thả xuôi xuống một chiếc thuyền lẹ làng như chớp, có một người đứng lên kêu rằng: "Tên kia, mi sao chẳng hiểu phép tắc ở Lư Hoa Thang này như vậy? Đừng làm hại danh giá người ta, có ta tới đây". Nói dứt lời thuyền vừa cập gần tới liền nhảy đại qua, ai dè cách xa quá, lại bị Hồ Kỳ giơ gươm ra đỡ nên té ùm xuống sông. Bây giờ thuyền đã lại gần lắm, ba người kia bèn nhảy qua rút gươm cự với Hồ Kỳ, Hồ Kỳ cũng đánh lại không sợ sệt gì cả.

Đương lúc giao đấu, người té dưới sông khi nãy lén thò tay lên nắm chân Hồ Kỳ kéo nhào xuống nước, nhận một hồi rồi đưa lên cho mấy người trên trói lại. Đoạn dắt luôn chiếc thuyền của Quách Chương cùng trở lại thôn Mạc Hoa.

Nguyên thuyền ấy là thuyền của anh em họ Đinh sai đi tuần, nhân nghe kêu cứu liền đến bắt Hồ Kỳ giải nạn cho cha con Quách Chương, rồi đưa về thôn Mạc Hoa bẩm lại với Đinh viên ngoại. Hai anh em Đinh Triệu Lang nghe bẩm liền ra nhà khách dạy giao Tăng Kiều cho tiểu thơ Nguyệt Hoa, rồi hỏi Quách Chương nguyên cớ làm sao mà bị hại, nhân hỏi tới lai lịch Hồ Kỳ thời y là người mới tới, nên chưa rõ luật phép ở Lư Hoa Thang.

Đương lúc tra hỏi, có hầu gái ra thưa rằng: "Lão thái thái truyền mời nhị vị quan nhân".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play