Sau nhiều lần Bảy Dĩ khẩn khoản xin tiếp kiến. Chu Bội Ngọc cũng chấp
thuận nối tiếp mật đàm ở một địa điểm do ông lựa chọn. Lần này thì không phải trong cái hộp lật ngược mà đến một con thuyền neo dưới bóng dừa
bên bờ sông Tiền.
Khi xe Chở Dĩ đến thì đã thấy Chu ngồi đợi sẵn.
- Cảm ơn đại huynh đã chấp nhận lời thỉnh cầu của tiểu đệ cho phép được tiếp tục cuộc thương thảo.
- Chúng ta chẳng có nhiều thì giờ để kéo dài chuyện này. Hôm
nay hiền đệ hãy nói rõ yêu cầu cụ thể của ông Warrens ra. Xét thấy có thể chấp nhận được tôi sẽ trả lời dứt khoát.
Nếu không thì chúng ta phải đoạn giao để đảm bảo an ninh chung. Cuộc mật đàm giữa tôi và hiền đệ không chỉ bị kẻ thù theo dõi mà ngay cấp trên
của tôi cũng nhòm ngó, đồng sự của tôi cũng tò mò. Chúng ta nằm trên
tiêu điểm của nhiều ống kính, nhiều thước ngắm. Chỉ một cú bấm máy một
li xiết cò là toàn bộ sự nghiệp ra ma. Hiền đệ phải cảm thông điều đó.
Lời nói của Chu vừa là cảnh cáo, đe doạ, vừa là hối thúc Dĩ gây sức ép với Warrens .
- Thưa đại huynh, Viễn Đông vụ cần một giải pháp cơ ban và cả
gói. Về tư liệu CIA phải nhận được đầy đủ danh sách điệp viên, hệ thống
tổ chức và đường dây liên lạc nội bộ. Tất cả mật khâu mật ngữ, khóa mật
mã, các trung tâm chỉ huy, toàn bộ ăng ten thu phát và sơ đồ mạng vô
tuyến điện toàn vùng kể cả của cấp trên bố trí ngoài lãnh thổ Việt Nam . Về nhân sự Viễn Đông vụ đòi hỏi phải có hai người trong ban
lãnh đạo. Người số một là đại huynh. Người thứ hai buộc phải là người kế vị với các tiêu chuẩn tối thiểu sau đây. Dưới bốn mươi tuổi, gốc Việt
Nam , có trình độ chánh trị của một chính khách có học thức đủ để
tiếp nhận kỹ thuật hiện đại. Có trình độ tổ chức và chỉ huy trong lĩnh
vực tình báo chuyên nghiệp. Toàn bộ số điệp viên phải được ghi chân dung căn cước và dấu tay vào bộ lưu trữ điện toán.
Sau một phút suy nghĩ, Chu Bội Ngọc trả lời nghiêm túc:
- Một mật ước nhượng quyền sẽ đáp ứng đầy đủ những tiêu chuẩn
trên. Riêng việc chọn người kế vị thì tôi chưa suy tính đầy đủ. Ngoài
việc lựa chọn theo tiêu chuẩn trên, tôi còn phải thăm dò xem họ có chịu
bán mình cho CIA hay không và giá cả họ cần đòi là bao nhiêu. Vì vậy
thời gian để tôi có thể phúc đáp cần một tháng nữa. Nhưng cả cái gói đó
Langley định chi bao nhiêu?
- Mười lăm triệu đô-la Mỹ...
Ngần ngừ một chút, Chu nói:
- Nhờ chú chuyển lời tới Warrens , tối thiểu cần chi gấp đôi số đó. Tôi muốn nói cả phần hoa hồng của chú, nếu áp-phe này thành đạt.
- Tiểu đệ sẽ trình ngay lên thượng cấp. Nhưng xin đại huynh đừng quá cứng nhắc trong chuyện ấn định giá cả.
Cuộc thương thảo tiến hành khoảng một giờ thì kết thúc.
Hẹn một tháng nhưng Chu Bội Ngọc vẫn chưa biết làm cách nào để
thoả mãn cái tiêu chuẩn oái oăm của Viễn Đông vụ đề ra. Trong Bộ tham
mưu thân cận của ông ta không có bộ mặt Việt Nam thuần chủng nào. Năm người Hoa và một người lai thế hệ một vẫn
mang họ Trung Quốc. Thứ này không thể làm giả được. Lôi một kẻ bất tài
hèn kém vào chẳng những nguy hại cho tổ chức, mà nếu CIA phát hiện ra
thì Chu sẽ bị trừng trị theo kỷ luật sắt. Trước tiên toàn bộ tài sản kẻ
lừa đảo ở ngân hàng ngoại quốc sẽ bị câu lưu ngay tức khắc. Mấy chục
triệu đô-la đâu phải chuyện chơi. Đó là thứ tài sản thế chấp của bất cứ
ai trao thân gửi phận cho họ.
Chu đã lựa ra tám người gốc Việt để tiến hành phép thử. Tuy
nhiên chưa khuôn mặt nào làm ông vừa lòng. Thời hạn hẹn với Bảy Dĩ mỗi
lúc một gần nhưng ông vẫn bình thản. Dĩ cũng còn phải cò kè quyết liệt
với cấp trên vì cái giá Chu nêu ra quá mắc.
- Trong khi đó thì chuyện tính mua ngôi nhà của Lili trong hẻm
Bảy hai cũng ám ảnh Chu không kém. Sau khi đo đạc kích thước căn buồng
tầng trệt. Chu thấy kích thước hoàn toàn trùng hợp với những chỉ sổ của
bản mật mã hướng dẫn ghi trên tấm panô sau của Bức tranh chiếu bạc. Giá
trị của cú làm ăn này có thể còn to hơn mật ước ký với CIA khiến Chu
phải bỏ vào đây quá nhiều tâm lực.
Một bữa Đỗ Thúc Vượng và Lili đến thăm ông chủ cửa Hàng
Minerva's Treasure mà không báo trước. Chu tiên sinh hân hoan đón tiếp
vì nghĩ rằng họ đến để thỏa thuận nốt ý định bán ngôi nhà trong hẻm cho
ông.
- Mời ông bà vào nhà. Cuộc viếng thăm làm tôi bất ngờ và thích thú. Chúng ta lên lầu ngồi chuyện trò cho tiện.
Chủ khách kéo nhau lên xa-lông đặc biệt trên lầu hai. Sau mấy câu chào hỏi xã giao. Đỗ Thúc Vượng đi vào ý chính:
- Sắp tới chúng tôi định tổ chức một ngày cưới. Xin mời hai cụ lại dự bữa cơm thân mật với vợ chồng tôi.
- Thật hân hạnh cho chúng tôi! Thấm thoắt đã một năm trôi qua, nhanh thật.
- Cầu chúc giáo sư sống đến tuổi tám mươi tám. Bà Lili chỉ cần qua tuổi sáu hai thì sẽ có đám cưới bạc?
- Cám ơn cụ.
- À, mà giáo sư chưa cho tôi biết thời gian và địa điểm.
- Từ mười tám đến hai mươi hai giờ ngày Hai mươi tháng này, tại nhà tôi.
Chu Bội Ngọc cười:
- "Nhà tôi" là ở đâu chứ? Ông bà có những hai nhà. Ở hèm Bảy hai hay bên phố Nguyễn Đình Chiểu?
- Ở phố Nguyễn Đình Chiểu. Xin lỗi, tôi trình bày chưa rõ ràng.
- Ông bà mời đông khách không ạ? Nếu cần đầu bếp tôi cho ông bà mượn hai người.
- Thưa cụ chúng tôi ít bạn bè lắm. Chỉ có hai cụ với vài người
bạn thân của nhà tôi. Tôi tự làm lấy tất cả. Có một, hai mâm cơm cũng
chẳng dám phiền đến đầu bếp của cụ.
- Một tối vui như thế, có một bàn mạt chược xoa chơi thì tuyệt quá.
- Tiếc là thiếu chân. Chỉ có hai cụ và tôi là biết đánh, còn nhà tôi chắc không biết trò này.
- Thế thì ta làm mấy ván cờ tướng cũng được. Chưa bao giờ tôi được hân hạnh tiếp giáo sư.
- Tối vui đó hoàn toàn có thể hầu cụ mươi ván.
- Thứ đó hơi tốn thời gian sợ bà Lili sốt ruột.
- Thưa cụ không đâu. Sau bữa ăn tôi còn phải thu dọn mọi thứ.
Xin các vị cứ tranh hùng thoải mái. Đến mười hai giờ đêm thì tôi xin
phép cất bàn cờ!
- Thưa bà, bà quy định thời gian chặt chẽ quá Nhưng dù sao tôi
cũng phải biết giữ phép lịch sự, trả lại giáo sư cho bà đúng lúc?
- Cảm ơn cụ.
Cả ba cùng cười vui vẻ.
Chuyện huyên thuyên mãi mà vẫn chưa thấy họ đả động đến chuyện
bán nhà. Mặc dù rất nôn nóng muốn biết kết qua sớm nhưng Chu giữ ý không dám nhắc đến. Chắc là món thù lao lão trả cho Vượng quá hậu, cặp vợ
chồng còn đủ sức ăn tiêu một thời gian nên họ chưa tính chuyện bán nhà
vội.
Tiễn hai người ra về rồi Chu Bội Ngọc mới suy tính lại kế hoạch của mình. Cứ ngồi đợi mua nhà e quá muộn. Có thể họ bán nhưng cũng có
thể giữ lại, thứ này đâu có ế hay mất giá. Một phương trình mà có quá
nhiều tham số thì càng khó giải, thậm chí không giải nổi. Vì vậy phải
chủ động tìm ra giải pháp khẩn trương hơn. Bí mật đột nhập vào ngôi nhà
của Lili ở hẻm Bảy hai đào bới nhưng điểm đã được đánh dấu như bản mật
mã đã hướng dẫn. Việc làm tuy mạo hiểm nhưng xác xuất thành công cũng
tới tám chục phần trăm. Đó là độ tin cậy cao hiếm thấy trong khai quật
cũng như trong nghề gián điệp đạo tặc.
Một thời cơ loé sáng!
Có thể tiến hành cuộc đột nhập đúng vào bữa họ vui vẻ tổ chức
kỷ niệm một năm ngày cưới. Ngôi nhà bên hẻm Bảy hai bị bỏ trống ít nhất
năm giờ đồng hồ.
Hôm đến xem xét hiện trường Chu Bội Ngọc đã quan sát kỹ lưỡng
hướng hành binh. Chỉ cần hai người lọt vào trong, hai người bảo vệ vòng
ngoài. Công việc đào bới diễn ra trong vòng một giờ. Báu vật thu được
lần lượt chuyển ra ngoài có người đón sẵn đưa lên xe chuyển đến địa điểm tập kết.
Để đảm bảo chắc thắng cho kế hoạch trên, Chu Bội Ngọc đã lựa
trong đám "ngự lâm quân" bốn tên tin cẩn nhất. Ngoài ra có một bộ máy
thám sát bí mật hỗ trợ vòng ngoài và suốt tuyến hành binh. Công việc
huấn luyện tiến hành rất công phu. Trước hết phải nắm chắc địa bàn hành
sự, tình hình dân cư khu vực. Tập phóng xe trong hẻm. Mục tiêu cụ thể
còn giữ kín nhưng những cao ốc kế cận đều được điều tra tỉ mỉ, độc lập
quan sát, quản lý liên tục.
Những tên đột nhập được luyện tập trên mô hình. Sau đó tập leo
trèo, đào bới xoá lấp dấu vết. Tập hành động cường tập trong trường hợp
gập sự kháng cự hay cản trở. Những tên đạo tặc này đã dày dạn kinh
nghiệm trong các cuộc đột nhập những ngôi nhà kiên cố có vũ trang canh
gác nên khi nghe Chu phổ biến chuyến làm ăn này chúng đều tỏ ra chủ quan xem thường. Chu phải uốn nắn thái độ bọn lâu la. Mệnh lệnh của lão là
phải lấy tính mạng ra đảm bảo cho sự toàn thắng của cuộc hành bình. Vì
tính chất quan trọng của canh bạc, Chu Bội Ngọc sẽ trọng thưởng thích
đáng đám tiểu long nếu chúng hoàn thành trót lọt phi vụ. Ngược lại nếu
do cẩu thả khinh xuất để công việc lỡ dở thì sự trừng phạt sẽ rất nghiêm khắc.
Năm Ngân về đến nhà thấy cửa vẫn đóng im ỉm. Chị mở khóa đẩy xe
vào rồi vội vã đi đón con ở trường học gần đấy. Mọi lần vào giờ này Hai
Bền đã có mặt ở nhà. Anh thường về sớm tranh thủ đón con rồi về tắm rửa
giặt giũ cho thằng nhỏ. Nhưng gần đây Bền hay đi công tác. Năm Ngân đoán anh có việc ở quanh thành phố thôi vì chẳng thấy anh đem quần áo mùng
màn đi theo. Bận gì thì bận nhưng tối đến cũng nên bớt vài giờ hoặc mươi phút về thăm con cho trẻ nó đỡ nhắc, cho vợ khỏi sốt ruột. Đẳng này cứ
đi biền biệt, thỉnh thoảng đảo về nhà nhưng thưởng không gặp vợ con mà
chỉ viết lại vài chữ rồi biến liền? Cuối cùng thì có nhiều chuyện cần
nhờ chồng mà chị chẳng có cách nào bàn bạc nổi.
Lớp mẫu giáo đã tan nhưng thằng Trung Kiên còn đứng vơ vẩn
ngong ngóng chờ má. Nhà gần nó có thể tự đi về, song cô không cho phép.
Chỉ khi nào quá giờ lâu vẫn chưa thấy người đón, cô mới dẫn cháu về tận
nhà trao cho má.
Thấy bóng má, thằng Kiên vừa mừng vừa cửi than oà lên khóc. Năm Ngân ôm chầm lấy con hôn hít túi bụi.
- Sao con khóc?
- Chẳng thấy ba đón con.
- Ba đi công tác chưa về.
- Con mong má cũng chẳng thấy. Tan lớp, các bạn về hết chỉ còn mình con.
- Tội con tôi quá. Bữa nay nhiều việc má về trễ ít phút. Má sốt ruột lắm vì biết con mong. Má tưởng ba về sớm, nhưng tiếc là vẫn chưa
thấy đâu.
Nói với con vài câu, Năm Ngân vội vào gặp cô giáo.
- Mấy bữa đón con chậm, biết khuyết điểm mà chưa sửa được. Hôm
nay lại một lần nữa xin lỗi cô Ba cháu đi công tác xa, có mình tôi, tan
tầm ra đến cửa vẫn có người níu lại. Khi xin chữ ký, lúc hỏi việc này
việc khác. Nhiều bà con đưa đơn từ cứ chờ ngoài của đợi nhìn tận mặt mới giữ lại trình bày không tiếp không được.
- Không có gì đâu chị ạ - Cô giáo vui vẻ thông cảm - Em biết
anh chị bận và tin là chưa về nên không dẫn cháu lại nhà. Thấy các bạn
về hết là cháu bồn chồn và còn sốt ruột hơn em. Có điều cần nhắc chị là
cháu Kiên bị ho nhiều và có thể sốt nhẹ đấy. Chị theo dõi và tốt nhất
đưa cháu đi khám bệnh.
- Cảm ơn cô, thế mà tôi không biết.
Năm Ngân áp trán mình vào trán con và thấy nhiệt độ có cao hơn. Chị ôm chặt thằng bé vào lòng rồi chào cô giáo, đưa con về.
Đến nhà, việc đầu tiên chị quay điện gọi cho chồng:
- Alô! Bốn sáu không bảy đâu? Alô!...
Không ai trả lời. Tan tầm máy riêng không người trực, cũng có
nghĩa là Hai Bền không có mặt ở nơi làm việc. Nếu không mắc việc ở cơ
quan thì giờ này anh đi đâu?
Là đồng nghiệp cũ, chị thông cảm công việc của chồng. Tuy nhiên thời bình mọi chuyện đều êm ả thì người sĩ quan an ninh cũng phải có
cuộc sống riêng tư chứ. Huống hồ anh đã là đại tá, một sĩ quan chỉ huy
chứ có phải một trinh sát viên phải "bám đuôi" đối tượng khá nghi đâu mà không tự chủ được chương trình? Nghĩ đến đây thì Năm Ngân chỉ còn thấy
bực bội hờn giận hơn là yêu thương.
Ngày mai chị phải đi dự cuộc họp của thành phố triệu tập. Thằng Trung Kiên lại đau. Nếu chồng ở nhà thì cả hai có thể bàn bạc giải
quyết việc nhà. Dĩ nhiên là chị có thể nghỉ họp để người khác đi thay.
Nhưng đến phút chót mới thay đổi thì làm sao xoay xở kịp. Cuối cùng chị
cũng tìm được giải pháp bổ trợ. Sáng mai đưa con đi khám bệnh sớm rồi
qua hẻm Bảy hai nhờ Lili cho gửi con một bữa. Lili thêu thùa ở nhà cũng
có thể trông nom thằng nhỏ được. Năm Ngân sợ đứa con đến lớp không những phiền cô mà lỡ ra nó bị bệnh cảm cúm siêu vi trùng thì có thể lây ra
những trẻ khác. Mọi việc ổn thoả thì chín giờ chị vẫn có thể đến hội
nghị đúng như kế hoạch.
Sáng hôm sau Năm Ngân dậy sớm, thực hiệu chương trình của mình. Khám bệnh mua thuốc cho con xong, chị rẽ vào hẻm Bảy hai. Nhưng cánh
cửa nhà Lili khóa im lìm. Chắc cô bạn lại ở bên nhà Đỗ Thúc Vượng. Vợ
chồng mới sống tự do nên đôi lúc cũng quên cả chuyện làm ăn! Năm Ngân
đành đưa con đến cơ quan rồi tính sau. Vừa ra khỏi hẻm một đoạn thì có
một chiếc DD super cub màu đỏ tươi vượt lên. Thoáng nhìn chị nhận ra
khuôn mặt chồng. Chị toan gọi nhưng còn ngờ ngợ vì Hai Bền làm gì có xe
cub sang như vậy. Hơn nữa người đàn ông này lại mặc áo pul quần jean. Cô gái ngồi ôm eo đằng sau rất trẻ, má phấn môi son, kẻ mày tô mắt, ăn mặc rất mốt...
Chiếc Hon đa vụt đi khá xa, Năm Ngân mới kịp định thần. Một nỗi chua xót lan tỏa trong hệ thần kinh của chị. Ấy là lần đầu tiên một
vầng mây đen tối kéo đến che phủ mảnh trời trong sáng của hạnh phúc gia
đình chị. Năm Ngân vừa mải suy nghĩ vừa đạp xe đến cơ quan như một kẻ
mộng du. Thấy cháu ốm, mấy cô văn thư tự nguyện trông giúp để chị đi
họp. Nhưng với chị, cuộc họp quan trọng đó chẳng đem lại mấy kết quả.
Năm Ngân chẳng nghe cũng chẳng ghi chép được gì. Đến khi người ta mời
lên báo cáo chị mới bừng tỉnh. Bà Phó chủ tịch quận đọc bài diễn văn
viết sẵn như cái máy ghi âm không chút tình cảm. Chị chỉ mong đến phần
kết thúc.
Khi về đến cơ quan, ôm thằng nhỏ vào lòng, nước mắt chị ứa ra.
Năm Ngân cố giấu nỗi lòng trước anh em đồng sự. Mối nghi ngờ làm thương
tổn tâm hồn chị. Vừa giận chồng, chị lại vừa cố tìm lý do để thanh minh
cho anh. Mâu thuẫn đó khiến chị không sao tĩnh tâm được. Năm Ngân không
gọi điện cho Hai Bền nữa.
May mà thằng nhỏ đã đỡ ho và khỏi sốt nên hôm sau có thể đến
nhà trẻ. Trên đường đến cơ quan, chị lượn xe qua hẻm Bảy hai. Cuộc "tao
ngộ" bữa qua khiến chị đoán là cô gái ngồi sau chiếc xe cub phải là dân
trong hẻm. Giai Bền còn lui tới đây thế nào cũng có dịp đụng nhau, nhưng cái xác suất quá nhỏ khiến cho một lượt tuần tra chưa thể bắt được thủ
phạm!
Tối hôm đó Trung Kiên lại đòi má cho đi ăn kem. Con một được ba
nó chiều nên hay nhõng nhẽo. Thương con chị bằng lòng ngay. Mọi lần ba
hay đưa ra hiệu kem đầu phố, nhưng lần này má lại đưa tận hẻm Bảy hai.
Hai má con diễu đi diễu lại hai lần mới chịu vào một tiệm giải khát ngay ngã ba gần đối diện vời nhà cô Lili. Hai má con lựa một chỗ kín đáo
dưới bóng cây hoa giấy và gọi hai li kem. Thằng nhỏ ăn ngon lành, còn má nó vừa nhấm nháp vừa để mắt nhìn dòng xe cộ trôi trên lòng đường, người đi thẳng, người quẹo vào hẻm. Có một chiếc super cub bật đèn sáng chói
từ phía đường Hùng Vương đi lại, tim Năm Ngân đập rộn... nhưng xe sơn
màu xanh, không thuộc loại chị cần tìm. Mong bắt được quả tang nhưng chị lại vô cùng lo sợ nếu chuyện đó là có thật. ôi khủng khiếp khi phai
chứng kiến sự kiện đáng buồn đó.
Chỉ một phút sau có một chiếc Honda đỏ tắt máy dựng ngay trước
tiệm. Người đàn ông và một cô gái đi thẳng vào quán bia, cái bàn vắng
ngay bên cửa sổ. Cô gái gọi hai li cà phê. Tất cả hiện ra trước mắt Năm
Ngân như những cái bóng. Bóng đèn vàng mờ đục của cửa hàng không đủ cho
chị nhận ra mọi chi tiết. Nhưng sao cái bóng đàn ông đó mang theo cái vẻ quen thuộc đến kỳ lạ của Hai Bền. Anh ta ngồi quay lưng lại khiến chị
chỉ thấy một mảng kính màu đen lấp ló sau vành tai và cái mũ King Jo có
cái lưỡi chai cụp xuống trán. Cô gái kéo ghế ngồi sát bên, vòng tay lên
vai người đàn ông, thân hình mềm mại hơi ngả về phía tình nhân. Thỉnh
thoảng hai cái đầu chụm vào nhau thì thầm to nhỏ chuyện gì ra chiều vui
vẻ lắm.
Năm Ngân không trả tiền qua cô hầu bàn mà đi thẳng đến quầy để
thanh toán. Trả xong, chị đi sát ra phía người đàn ông và chị nhận ra
khuôn mặt Hai Bền. Người chị run lên và muốn té xỉu luôn. Nhưng lý trí
đã giúp chị kiềm chế được thái độ Bà Phó chủ tịch quận mà đánh ghen giữa quán bia thì chăng còn ra thể thống gì. Hơn nửa thằng nhỏ còn ngồi kia. Chị biết giải thích cho con thế nào nếu thằng bé biết được ba hắn là
một người dối trá, một tay phóng đãng!
Đưa con về đến nhà, Năm Ngân nằm vật xuống giường bật lên tiếng khóc rưng rức. Lần đầu tiên thằng Trung Kiên thấy má khóc, vừa ngạc
nhiên vừa lo sợ:
- Má ơi, làm sao má khóc?
- Má đau.
- Đau ở đâu hả má?
- Má đau ở trong tim trong óc con ạ.
- Ôi, con thương má quá, để con bóp đầu cho má.
Trung Kiên ôm đầu mẹ, đôi bàn tay non nớt như nhành hoa vuốt
nhẹ trên vầng trán làm cho Năm Ngân càng xúc động òa lên nức nở. Chị ôm
chặt thằng nhỏ hôn tới tấp lên má con, cố kìm xúc động và mỉm cười với
con.
- Con trai yêu quý của má. Con biết thương má nên má lành bịnh ngay. Má sắp khỏi rồi con ạ. Con ngủ đi để mai còn đi học sớm.
Hai má con chuyện trò ít phút, thằng nhỏ chìm dần trong giấc
ngủ trẻ thơ. Bỗng nó giật mình ú ớ, miệng mếu máo nức nở như muốn khóc
rồi lại thiếp đi. Có lẽ một cơn ác mộng ngắn ngủi bất chợt xuất hiện lay động tâm hồn trong trắng của nó. Năm Ngân nhẹ nhàng vuốt ve con như cố
xua đi cái giây phút hãi hùng. Còn riêng chị thì không sao nguôi được
nỗi đau. Cái hình ảnh ở tiệm cà phê cứ hiện rõ trong trí nhớ. Khi chuông đồng hồ điểm mười hai giờ, Năm Ngân bỗng vùng dậy quay số điện thoại
của tướng Đức.
- A lô! Tôi xin được nói chuyện với Trung tướng Nguyễn Hữu Đức.
- Tôi đây Xin chào. Bạn gái nào gọi cho tôi giữa đêm khuya thế?
- Em, Năm Ngân đây! Xin lỗi, em đã làm anh tỉnh giấc. Nhưng...
Nói đến đây cổ chị tắc lại, nước mắt trào ra, chị nấe lên bật thành
tiếng khóc.
- Alô! Cô Ngân đấy à? Có chuyện gì thế, tôi nghe đây...
Nhưng Năm Ngân đã bỏ ống nghe xuống máy. Chị quyết định cắt đứt
cuộc nói chuyện. Chưa khuyên can chồng lời nào đã vội mách cấp trên thì
có nghĩa là muốn đập vỡ chứ không muốn hàn gắn. Dù sao chị vẫn yêu anh
tha thiết. Lúc này chị lại hối hận là đã vội vã gọi điện thoại cho tướng Đức. Có thể nghe giọng nói của chị mà thủ trưởng đoán được những trục
trặc bên trong gia đình, chuyện đó có hay ho gì. Năm Ngân lặng lẽ lên
giường nằm bên con nhắm mắt cố ngủ cho qua cơn sốt thần kinh. Nhưng chị
chưa chợp được thì đã có tiếng chuông reo. Chắc chắn không phải Hai Bền
vì anh có thìa khóa cửa. "Hậu quả của cú điện thoại vô nghĩa đấy!". Chị
mặc vội quần áo, bật đèn rồi ra bên cửa hoi vọng ra:
- Ai gọi cửa đấy?
- Kẻ cướp đây! - Tướng Đức nói đùa.
- Anh Đức đấy ạ?
- Em xin lỗi anh...
- Thì cứ mở cửa mời vào rồi hãy xin lỗi.
- Năm Ngân vội vàng mở khóa. Phố xá vắng ngắt. Tướng Đức và anh lái xe đứng bên vỉa hè. Ông nói nho:
- Chờ mình năm phút nhé.
- Vâng. Tôi không buồn ngủ đâu mà thủ trưởng phải vội vàng.
Khi hai người vào đến phòng khách, Trung tướng mới hỏi Năm Ngân:
- Có chuyện gì chẳng lành, ngập ngừng không muốn nói thế?
- Dạ... Cũng chưa có gì khẩn cấp ạ - Chị ngượng ngùng.
- Thôi được, chưa có gì khẩn cấp thì chịu đựng vậy. Thấy cô bỏ
máy tôi cũng đoán ra vấn đề. Không đến gặp thì chẳng yên tâm. Tôi về
nhé.
- Khoan đã anh Đức, em muốn hỏi anh một câu thôi... Dù sao thì em cũng nông nổi quấy quả anh giữa đêm khuya.
- Không có gì, cô Năm hỏi bao nhiêu câu cũng được.
- Anh Bền nhà em đi công tác xa không anh?
- Xa... - Tướng đức mỉm cười - thì sao?
- Hôm này ảnh đi luôn em hỏi ảnh không có nói. Nếu anh bảo nhà em đi công tác xa thì tại sao em lại gặp ảnh ở ngay thành phố?
- Gặp ở đâu?
Năm Ngân thấy không cần giấu chuyện này nứa. Nước mắt chị ứa ra. Chị kể lại những gì đã chứng kiến ở hẻm Bảy hai...,
- Đúng thế chứ? - Tướng Đức hỏi lại.
- Làm sao em lầm được. Chồng mình chứ đâu phải ai xa lạ. Mặc dù ảnh đã ăn vận khác hẳn mọi khi. Anh kiếm đâu được quần bò, áo pul,
kiếng màu, giày adidas... Nhưng đâu có qua được mắt em...
- Thế sao không bắt luôn tại trận?
- Trời ơi, chẳng lẽ em lại làm tùm lum lên ở cửa hàng thì còn
ra thể thống gì. Dân trong quận nhiều người biết mặt em, một đồn mười
sống sao nổi.
- Biết kiềm chế thế là tốt. Mới thấy chồng ngồi uống cà-phê với một cô gái mà đã vội nghi ngờ thì hồ đồ quá đấy. Dù sao cũng phải tin
tưởng ở nhau chứ.
- Tin vẫn tin thắng phải cảnh giác. Đàn ông bây giờ đâu có thủy chung như hồi trên xanh... Nhiều cán bộ đã sa ngã, bồ bịch, rượu chè...
- Nhưng Hai Bền thì rất nghiêm túc, không có chuyện ấy đâu.
- Đàn ông các anh lại hay binh nhau...
- À thế là bà định vơ đũa cả nắm. Lấy chồng là sĩ quan tình báo thì không được ghen, rõ chưa?
- Em đâu có ghen, nhưng phải báo cáo tình hình để thủ trưởng nắm được đạo đức tư cách của cán bộ dưới quyền.
- Chính tôi giao việc sao tôi lại không nắm được. Cô gái cùng
đi với Hai Bền là vợ một đồng chí đại úy cùng cơ quan. Khi phân vai cho
nó, anh chồng phải động viên vợ: "Đi với chú Hai là yên tâm rồi, ráng
hoàn thành nhiệm vụ". Thế mà cô Năm lại nổi máu ghen thì buồn cười quá.
Năm Ngân đỏ mặt xấu hổ, gượng cười nhưng còn cãi cố:
- Khó mà tin được đàn ông!
- Thế tôi có phải là đàn ông không? - Tướng Đức cười - Thế mà
nửa đêm lại gọi điện cho tôi. Nếu không tin vào phẩm chất cao thượng của con người thì làm sao dám dốc bầu tâm sự riêng tư vào cái giờ khuya
khoắt này?
Năm Ngân lúng túng không biết nói sao.
- Em xin lỗi anh... Đau đớn quá em không còn biết than thở với ai đành phải phiền anh.
- Không phải xin lỗi tôi mà cô Năm phải xin lỗi là đã hiểu lầm Hai Bền.
- Ứ!...
- Chiến dịch còn dài, phải vui vẻ khuyến khích chồng hoàn thành nhiệm vụ. Thôi tôi về kẻo cậu lái xe chờ. Tôi cũng vừa gặp Hai Bền bảo
cậu ấy về nhà ngay, nhưng anh chàng hoảng hồn đẩy tôi đến đây trinh sát
tình hình, nếu cần thì làm thuyết khách trước. Mai ba nó sẽ về sớm để má con đỡ nhớ.
- Chẳng cần đâu anh ạ!
- Chẳng cần mà chưa chi đã nước mắt ngàn dài.
- Em khóc vì ức, vì... yêu chứ không phải vì nhớ. Cứ nghiêm chỉnh thì đi công tác cả tuần má con em vẫn cho đi!
Buổi tiếp khách nhân kỷ niệm một năm ngày cưới của Đỗ Thúc Vượng
và Lili được tổ chức vui ve và ấm cúng. Gần một chục bạn bè đến nâng li
chúc tụng, ăn uống nhậu nhẹt chừng hai tiếng đồng hồ... Chín giờ rưỡi
quan khách đã lần lượt ra về. Gia chủ tiễn bạn bè ra tận cổng lưu luyến
bắt tay tạm biệt. Chỉ có ông già Chu Bội Ngọc còn nán lại. Ông đã hẹn
với giáo sư xoa mấy hội mạt chược nhân ngày vui. Có một vị khách biết
chơi mạt chược là ông Hai Đức lại không đến nên khuyết mất một chân. Hai vợ chồng Vượng rất ngạc nhiên vì thiếu vị khách quan trọng này. Xưa nay ông Hai Đức vốn là người rất đúng hẹn. Vượng đành bày bàn cờ ra tiếp
ông Chu.
Anh đánh cờ không tồi nhưng lâu lắm không cầm quân nên vào cuộc, anh bị thua liền hai ván. Ván thứ ba hòa.
- Tiên sinh cao nước lắm.
- Chắc là giáo sư muốn nhẹ tay cho lão già này thôi. Ván thứ
hai tôi tưởng mình phải bó giáo, nhưng giáo sư đã không thèm ăn xe tham
chiếu tướng, muốn tốc quyết giành thắng lợi nên mới vỡ thế cờ. Còn ván
thứ ba thì hình như giáo sư phân tán tư tưởng ra ngoài cuộc đấu.
- Từ ván này tôi sẽ ra quân kiểu khác.
Đỗ Thúc Vượng bỏ thế pháo đầu mà sử dụng sang pháo đồng biên,
tập trung hỏa lực đột phá cánh phải. Chu Bội Ngọc buộc phải phòng ngự
lúng túng thiệt quân rồi chịu thua nhanh chóng.
Khi bày xong ván thứ năm thì có tiếng chuông. Li li vội chạy ra mở cửa đón khách.
- Trời ơi anh Đức! Sao giờ anh mới tới, cả nhà chờ anh mãi!
- Xin lỗi anh chị, tôi rất nhớ và đi đúng giờ nhưng...
- Chắc không kéo được bồ theo nên lỡ hẹn! - Lili nói vui.
- Chẳng có bồ nào ca. Vào nhà rồi tôi cho anh chị biết lý do sau.
Tướng Đức đến sát bàn cờ cất tiếng chào thì Vượng và Chu mới ngẩng đầu ra khỏi bàn nhìn lên.
- Chào quý khách! Rất tiếc là tiệc tùng vừa tan!
- Xin chào ngài? - Chu Bội Ngọc vồn vã - nghe ông Vượng nói
ngài biết chơi mạt chược nên bọn tôi chờ mãi. Thiếu chân mới phải đánh
cờ. Trò này thanh cao quá. Còn tôi lại có máu ăn thua, bài bạc phải có
đồng được, đồng thua nó mới khoái.
- Thưa ông bà chủ, thưa Chu tiên sình. Tôi xuất phát đúng giờ
nhưng lại lầm địa điểm, tưởng ông bà mời đến hẻm Bảy hai nên chẳng cần
xe cộ mà lững thững đi bộ tới. Điện đường phố sáng trưng, tầng trệt ngôi nhà vẫn có ánh đèn. Nhưng tôi bấm chuông, chuông không kêu, cửa cũng
không khóa. Tôi đẩy nhẹ nhàng bước vào trong, vừa khép lại thì có một
quả đấm giáng mạnh vào gáy và một bàn tay nhét giẻ vào mồm. Nhờ có luyện tập đều đặn nên cú đấm hiểm đó chưa đủ làm cho tôi ngất xỉu. Khi định
thần, tôi nhanh chóng đánh giá tình hình. Trước mặt chỉ có một đối thủ.
Tận dụng một giây sơ ý của y, tôi đã bất ngờ giáng trả một cú đạp bất
ngờ vào mỏ ác, nó phải ôm bụng gục xuống. Thêm một quả đấm móc quai hàm
nứa khiến nó ngất lịm. Sợi dây dùng để thắt cổ tôi đã trở thành dây trói nó.
- Trời ơi! Ông đã không "hô hoán lên chứ!"
- Thưa bà không. Tôi hiểu rằng cầu cứu sự can thiệp của cảnh
sát lúc này là quá sớm. Tôi tiến về phía cửa bên nhìn vào trong thì thấy một cuộc ẩu đả câm lặng đang diễn ra. Cả đôi bên đều muốn giữ kín cuộc
tranh chấp. Tôi nhận ra hai cận vệ quen thuộc của bà nên đã nhảy vào hỗ
trợ cho họ. Hung thủ thứ hai bị bắt gọn. Những người cận vệ của bà đã
nhận diện được hai tên này là Sáu Dê và Tám Lửa. Hai tên mật nhập được
tiêm thuốc mê để chờ lệnh bà chủ.
- Nó có khai là người của ai không?
- Dưới mũi dao, nó đã không dám ngậm miệng. Chúng tôi định đưa nó lại đây ngay bây giờ, nhưng còn phải chờ xe.
- Cảm ơn anh đã giúp tôi.
- Thưa bà đây là nghĩa vụ của tôi - Vừa nói tướng Đức vừa liếc mắt nhìn bộ mặt lo âu của Chu Bội Ngọc.
- Liệu xung quanh có ai biết chuyện gì đã xảy ra không?
- Thưa không... Xin lỗi cụ, tôi muốn nói với ông Vượng câu chuyện riêng.
- Ông cứ tự nhiên. Xin phép ông bà tôi về.
- Mời cụ ngồi chơi. Mọi chuyện coi như đã xong. Nhà tôi ra
ngoài nói chuyện với ông Đức ít phút là chúng ta có thể mở bàn xoa mạt
chược được ngay thôi.
- Thưa bà, tình hình phức tạp thế này thì ông bà còn bụng dạ nào mà đánh bài.
- Chuyện vặt đó đã có người lo, ta chẳng cần bận tâm nhiều.
Chu Bội Ngọc hoàn toàn kinh ngạc trước phong thái của Lili. Lão cố làm ra vẻ tươi cười nhưng má cứ xệ xuống, cặp mắt ỉu xìu, khóe mép
thỉnh thoảng lại giựt giựt như bị kiến đốt!
Năm phút sau, Vượng vẫy Lili ra thì thầm điều gì đó. Hai Đức quay vào ngồi đối diện với Chu.
- Thưa cụ, chắc cụ chẳng còn nhớ ra tôi. Đã có lần tôi được hầu chuyện cụ trong tiệm cà-phê bên sông Sài Gòn. Tối đó cụ nói chuyện về
Prud'homme về Gallery Trétiakov...
- Vâng, tôi nhớ ra ông rồi. Tuy nhiên có gặp nhau ngoài đường
thì cũng không sao nhận nổi. Cuộc tiếp kiến đã xảy ra cách đây khá lâu.
- Và từ đó đến nay thời cuộc cũng qua nhiều biến đổi.
- Thưa ông, hôm nay cho phép tôi tò mò hỏi thăm, gia đình nhà ta ở phố nào thế ạ?
- Gia đình tôi ở Mỹ cả. Cháu lớn ở thung lũng Hoa Vàng, bắc
bang California. Bà vợ cùng hai đứa nhỏ ở Boston. Tôi ở lại Sài Gòn một
mình, 27/165D Trần Bình Trọng.
- Sống độc thân chịu sao nổi. Dạ, có bạn bè bồ bịch nữa chứ! Đã nhiều lần định bỏ đi nhưng lòng chưa dứt. Còn nặng nợ với đất nước đau
thương này nhiều lắm.
Hai người đang tâm sự thì Lili quay vào.
- Xin lỗi cụ, đang định mở bàn mạt chược thì nhà tôi lại phải
đưa xe sang bên hẻm Bảy hai đón mấy tên đạo tặc. Để chúng ở bên này có
tra hỏi thì cũng kín đáo hơn.
- Bà cho phép tôi về, bây giờ cũng đã khuya. Chuyện bài bạc xin hẹn bữa khác.
- Ấy chết, cụ cứ ngồi chơi ít phút nữa, nhà tôi về ngay đấy mà. Và cũng phải chờ xe thì mới có phương tiện đưa cụ lại nhà chứ ạ.
- Tôi đi xe xích lô cũng tiện thôi, đỡ phải phiền ông bà.
- Không sao. Xin cụ ngồi chơi để ông Đức hầu cụ vài ván cờ.
- Tôi đã chơi liền bốn ván với ông Vượng. Trò chơi này hao tổn trí lực, tuổi già đánh nhiều mất ngủ hại sức lắm.
Vẻ mặt Lili trở nên lạnh tanh.
- Thưa cụ sự việc xảy ra bên hẻm Bảy hai khiến chúng tôi rất
buồn. Qua cuộc thẩm vấn sơ bộ, kẻ đạo tặc nhận là chúng đến tìm kiếm kho vàng trong nhà chúng tôi theo lệnh cụ Chu Bội Ngọc. Chúng tôi kinh
hoàng khi nghe đến điều trên. Không hiểu thực hư ra sao, trước khi trình báo với chánh quyền chúng tôi muốn dẫn hai tên đến đây đối chất với cụ. Nếu quả đúng như lời chúng khai thì hai nhà có thể thu xếp chuyện này
với nhau theo tinh thần nội bộ. Còn như chúng có ý định vu cáo thóa mạ
một người đáng kính như cụ thì tôi sẽ giao nộp cho cơ quan cảnh sát điều tra trừng trị chúng thật thích đáng.
Mặt Chu tái mét, chân tay run lẩy bẩy. Tuổi già khiến lão không còn đủ lý trí để điều chỉnh bản năng thích hợp với hoàn cảnh nữa. Chu
hốt hoảng thật sự. Lão oán giận mấy tên tay sai hèn nhát chưa chi đã
phản chủ, khai báo tùm lum, thật nguy hiểm quá. Tư thế của lão lúc này
thật quá kẹt. Thú nhận cũng khốn nạn mà chối càng khó khăn. Nếu bọn này
được giao cho cảnh sát thì đây hẳn là một thảm họa. Sau mấy phút im
lặng. Chu đành đưa ra một lý do ngớ ngẩn:
- Thưa bà, nhiều lần bà nói định bán cho tôi ngôi nhà đó. Tôi muốn kiểm tra lại độ vững chắc, định giá cả cho thích hợp.
- Và cụ đã bí mật phái người đến đào bới chân tường góc móng phải không ạ?
Lão già lúng túng cười gượng một cách thảm nại:
- Xin bà tha thứ cho kẻ tham lam này. Khi bà nói nơi đây là cư
xá của đại tá Hoàng Quý Nhân thì tôi nghĩ ngay đến kho vàng bạc châu
báu, đến bộ sưu tập đổ cổ hay các tác phẩm mỹ thuật cao giá. Tôi đã vô ý tiết lộ chuyện này ra với mấy tên đạo trích chuyên bán của ăn cắp cho
tôi. Không ngờ nó đã hành động liều lĩnh. Nếu bà vui lòng thả chúng ra,
tôi xin sẵn sàng đền bù lại mọi tổn thất theo như yêu cầu của bà.
Lili bật cười vui vẻ.
- Tôi không nghĩ là cụ định đi tìm vàng bạc châu báu. Người phụ tá của tôi, ông Hai Đức sẽ nói rõ mục tiêu của hai tên thám tử đó cho
cụ nghe. Thưa cụ Chu, chúng tôi biết rất rõ cụ nhưng cụ chưa hiểu chúng
tôi được bao nhiêu. Nhân chuyện này, chúng tôi có thể công khai vai trò
của mình để tiện đàm đạo với cụ. Chúng ta là bạn nhưng cũng là đồng minh tự nhiên với nhau từ lâu mà cụ chưa hay biết. Ông Hoàng Quý Nhân, vị
thủ lĩnh quá cố của chúng tôi có để lại một di sản to lớn. Đó không phải tiền bạc mà là linh hồn, là sinh mạng của hàng vạn chiến sĩ tự do, là
toàn bộ cơ cấu của đội quân chống cộng. Những người kế tục sự nghiệp
phải có trách nhiệm bảo vệ, duy trì và phát triển sức mạnh bí mật của
nó. Có nhiều người thèm muốn thứ pháp bảo thiêng liêng này. Họ là kẻ thù của tự do, là đối thủ của chúng tôi. Bà Lili và ông Vượng đây rất kính
trọng cụ. Chúng tôi biết hiện nay cụ là thủ lĩnh của Khối liên minh Hoa
kiều Hải ngoại trên mảnh đất này. Cụ cũng là vị tư lệnh tối cao của tổ
chức đặc vụ Hồi Phong vạn biến mới được trao tay từ Hứa Vĩnh Thanh sang
Lee Chou Yan và Vương Phúc Đạt. Người Mỹ cũng đang muốn thâu tóm tổ chức của cụ nằm dưới cây gậy chỉ huy của Viễn Đông vụ. Chúng tôi là người
Việt Nam, chủ của đất nước này, đang đấu tranh cho lợi ích quốc gia dân
tộc. Tuy chúng ta không có cùng mục tiêu chính trị, song trước mắt chúng ta có kẻ thù chung đó là chính thể cộng sản đương quyền. Để hoàn thành
nghĩa vụ cao cả, chúng tôi phải dựa vào sự giúp đỡ của người Mỹ, còn quý vị cũng đang cần tới hơi nóng của đồng đô-la. Tóm lại là chúng ta có
cùng sư phụ, lại bú chung bầu sữa của cùng dưỡng mẫu. Đồng sư tổ lại
đồng đối thủ thì ắt chúng ta phải là đồng minh, là bạn chí cốt của nhau. Đã từ lâu bà Lili muốn bắt hên lạc với cụ trước là để "nhận họ hàng,
nhận làng nhận xóm", sau là để biểu lộ chính kiến của mình, nhưng khốn
nỗi chúng tôi chẳng có mật khẩu, mật ngữ thì làm sao cụ có thể tin nổi
chúng tôi. Nay chẳng may xảy ra chuyện đạo trích đột nhập tư gia, đào
bới tài liệu, cụ đã lộ chân tướng đặc vụ trước chúng tôi. Để biểu lộ
thiện chí, chúng tôi thì trong sự kiện này, chúng ta có thể biến rủi
thành may, biến mất thành được biến xấu thành tốt...
Chưa để Hai Đức nói hết, Lili đã vội tiếp lời:
- Thưa Chu tiên sinh! Lời khai của bọn đàn em cũng là lời giới
thiệu, thay cho tín vật liên lạc. Tôi mong rằng sự ngẫu nhiên này sẽ dẫn đến một mật ước một hiệp định hợp tác lâu dài giữa hai tổ chức chúng
ta. Được như vậy thì phía chúng tôi, có thể xí xoá chuyện đột nhập bất
hợp pháp này để đổi lấy tình thân hữu. Như lời ông Hai Đức nói, đấy
chính là hoạ biến thành phúc, hung hoá thành cát đó tiên sinh ạ. Cụ nghĩ thế nào về đề nghị của chúng tôi!
Nghe những lời tâm tình cởi mở trên. Sắc diệu Chu Bội Ngọc đã
chuyển từ màu thép nguội sang màu rượu vang. Ông ta vui vẻ phấn chấn hẳn lên.
- Thưa bà quả phụ Hoàng Quý Nhân, thưa ông phụ tá tôn kính.
Thật hân hạnh cho tôi được biết những điều bí mật về tổ chức của quý bà, quý ông. Nghe để kính trọng, để bái phục vậy thôi chứ không dám vui mồm bép xép cùng ai. Còn những điều quý vị hiểu về tôi thì vô cùng sai lạc. Có thể là trước tôi có tham gia câu lạc bộ thương mại mang cái tên Hồi
Phong vạn biến. Đó là một tổ chức lỏng lẻo thuần túy kình doanh có trụ
sở khắp thành phố, hoạt động công khai hợp pháp nhằm liên kết những nhà
tài phiệt, những chủ tiệm buôn, những kỹ nghệ gia... người Hoa cứ trú
tại Nam Việt Nam, ngõ hầu tương trợ, bảo vệ cho nhau trước những cuộc
khủng hoảng triền miên trong chế độ Sài Gòn trước đây thôi. Khi cách
mạng về thì tất cả đều tan rã ra năm châu bốn biển. Tôi già rồi chẳng
muốn đi đâu, chủ tâm ở lại đất này buôn bán qua loa với cái mộng cao cả
là lập một bảo tàng tranh cho hậu thế. Dù sao thì tôi cứ vẫn mang trong
mình bản chất của một tên tư sản tham lam. Khi đoán là trong căn nhà lưu trữ của đại tá Hoàng Quý Nhân ngoài Bức tranh chiếu bạc và cái Tẩu hình đầu lâu ắt phải chôn giấu nhiều quý vật mỹ thuật khác, tôi đã tiết lộ
dự báo này cho mấy tên săn tìm đồ cổ. Lũ chuyên trèo tường bẻ khoá này
thường đào bới, trộm cướp mang về bán cho tôi với giá hời. Thưa quý vị
tôi thực có tội với ông giáo sư. Tôi xin bồi thường lại mọi tổn thất
theo ý muốn của quý vị. Nếu lời cầu xin của tôi không làm vừa lòng ông
bà giáo sư thì xin cứ nộp bọn đạo trích đó cho cảnh sát để đưa ra truy
tố trước toà. Là đồng phạm, tôi xin lĩnh án hình theo phán quyết của
thần công lý. Còn cái chuyện bên minh cộng tác với quí vị về mặt chính
trị thì tôi chẳng có gì để bàn. Dính vào chuyện này mất đầu như chơi.
Bản tính nhút nhát, tuổi tác lại quá cao, những tham vọng quyền lực đều
khô kiệt hết. Giống như con ngựa già, tôi chỉ còn thủng thẳng nước kiệu
đến nấm mồ của mình mà thôi.
Nghe Chu nói, tướng Đức hiểu rằng đối thủ đã tìm được một lợi thế nhỏ để thúc thủ.
- Cụ chưa tin vào thiện chí của chúng tôi nên một mực từ chối
khéo. Sự thực thì cụ đang nắm trong tay một lực lượng điệp báo mạnh mẽ.
Tôi biết. Chúng tôi kêu gọi cụ bắt tay, hợp tác. Ngoài lợi ích chung ra, cụ cũng duy trì được lợi ích cá nhân trước mắt và lâu dài vững chắc
hơn.
- Cảm ơn quí bà, quý ông đã quan tâm đến tôi, nhưng lại đòi hỏi những thứ mà tôi chưa bao giờ có. Thú thực là tôi còn giữ lại được một
số tiền không nhỏ, tôi xin bồi thường những thất thiệt do máu tham lam
mà tôi đã gây ra cho quý vị.
Lili nghiêm mặt nhìn lão già:
- Cụ nói bồi thường, cụ có hiểu rằng những tài liệu đó bị tiết lộ thì thiệt hại của tổ chức chúng tôi ở cái giá nào không?
- Thưa bà, tôi chưa được nhìn thấy những tài liệu của bà nên
không sao lượng định nổi giá cả. Còn mấy tên đạo trích thì tôi tin là
chúng cũng chưa kịp đọc. Vả lại có đọc chúng cũng không hiểu gì. Lũ vô
học đó làm sao thuộc nổi, dù chỉ một câu thứ từ ngữ cao siêu đó? Nhưng
dù sao thì tôi cũng có tội với ông bà và xin được đền bù thích đáng
những thiệt hại vật chất do bọn đạo trích gây ra. Nếu quí vị thấy rằng ý tôi chưa thật thoả đáng thì xin cứ đưa ra cảnh sát. Họ có thể đánh giá
chính xác những tài liệu bí mật đó mất giá đến mức nào và tôi xin lãnh
đủ trọng tội trước pháp luật.
Giọng nói tự tin của Chu chứng tỏ lão đã giành lại quyền chủ
động để mở cuộc phản công trong đối thoại. Chu hiểu rằng khi đối phương
tự bộc lộ thế bất hợp pháp của mình thì họ cũng phải đứng trước sự đe
doạ có thể còn nặng nề hơn lão. Họ không thể ép buộc lão chấp nhận những điều kiện chánh trị nguy hiểm một khi mà lão chưa muốn. Họ cũng không
dám đưa lũ "ngự lâm quân" của lão ra trước ánh sáng pháp luật vì làm như vậy có nghĩa là giao nộp toàn bộ kho báu cho chánh quyền, là tự sát.
Thả hai tên hung thủ cũng dở, chỉ còn cách thủ tiêu là tốt nhất. Chu chỉ mong điều này sớm xảy ra. Sự sống của hai tên đó là nhân chứng, là một
nguy cơ đe doạ lão. Không gì bằng mượn bàn tay đối thủ để loại chúng đi. Như vậy vừa an toàn cho lão mà lại tước đoạt nốt lợi thế của "người bạn đồng minh tự nhiên" trong mọi cuộc thương thảo sau này.
Hai Đức và Lili đã quần nhau với Chu Bội Ngọc gần hai tiếng
đồng hồ mà vẫn chưa phân thắng bại! Cuối cùng đành phải hạ thấp nhịp độ
trận đấu để tìm những giải pháp nối tiếp.
- Bây giờ đã khuya, chúng ta không nên tiếp tục cuộc đối thoại
nữa. Xin mời cụ về nghỉ. Mong cụ suy nghĩ thêm để đi quyết định hợp tác
giữa hai tổ chức chúng ta.
- Thưa quý vị, tôi chẳng có gì phải suy nghĩ thêm. Quý vị cần
bao nhiêu tiền chuộc hai tên đạo trích thì cứ nói. Tôi sẽ đáp ứng nhanh
chóng.
Lili tiễn Chu ra cổng gọi xích lô chở lão về nhà.
Sự thật diễn ra ở hẻm Bảy hai không đúng như lời Trung tướng
Nguyễn Hữu Đức mô tả. Hai Bền được dự báo về cuộc đột nhập nhưng đội
công tác không được tăng thêm lực lượng. Anh đành thay đổi cách bố trí
để tăng cường lực lượng tác chiến bên trong. Bền cùng hai chiến sĩ một
nam, một nữ phục trong nhà Lili. Tổ hai người một nam, một nữ tuần tra
vòng ngoài. Có một lực lượng hỗ trợ nhỏ được bố trí ở những phố lân cận. Do tính chất bí mật của công vụ nên không thể tuỳ tiện sử dụng lực
lượng lớn được.
Mệnh lệnh là phải bắt sống chứ không được bắn, không được làm
kinh động đến quần chúng xung quanh. Về lâu dài, ngôi nhà Lili vẫn là
cái bẫy để thu hút nhiều đối tượng khác nữa. Nếu để chuyện vỡ lở ra
ngoài đường phố thì có hạ được đối phương cũng xem như thất bại.
Hai mươi giờ mười phút, ba tên đạo trích đột nhập ngôi nhà từ
hướng sân thượng rồi theo cầu thang xuống buồng tầng trệt. Một tên mở
cửa ra cảnh giác ở sân trước, còn hai tên lao vào cuộc đào bới theo đúng sơ đồ hướng dẫn.
Tổ phục kích của Hai Bền đã theo dõi chặt chẽ hành động của bọn phạm tội. Một ca mê ra đặc biệt bố trí bí mật trong phòng có chôn cất
tài hếu bắt đầu làm việc.
Bọn đạo tặc hành động rất chính xác. Khi chúng moi lên được một hộp nhựa đầu tiên thì Hai Bền ra lệnh tấn công. Ba chiến sĩ xuất hiện.
Những họng súng đen ngòm chĩa vào ngực ra hiệu cho chúng đầu hàng. Bọn
cướp bị tấn công bất ngờ vội đưa tay lên đầu, tựa lưng vào tường chịu
đầu hàng. Hai Bền và một chiến sĩ cho súng vào bao mang còng số tám khoá tay chúng. Nữ chiến sĩ cầm súng đứng ở ngoài yểm trợ. Nhưng khi Hai Bền đưa còng ra định khoá thì tên Tám Lửa đã bất ngờ ôm lấy anh xoay người
tránh ngọng súng yểm trợ và giáng cho Bền một cú đấm mạnh vào sườn khiến anh lảo đảo mất thế. Tuy có biết vài miếng võ tự vệ nhưng Hai Bền đã
nhiều tuổi, sức yếu nên không thể vùng ra khỏi tay tên tướng cướp Tám
Lửa khét tiếng, cận vệ cao thủ của Chu Bội Ngọc. Cùng lúc ấy thì tên Sáu Dê cũng vùng lên chống cự vật lộn với anh chiến sĩ định trói nó. Cô gái yểm trợ bên ngoài lúng túng không dám bắn vừa sợ nguy hiểm cho người
của mình vừa sợ vi phạm chỉ thị: bắt sống, không được gây tiếng nổ.
Tên Tám Lửa đã nhanh nhẹn rút được con dao găm ra và đâm thẳng
vào tim Hai Bền. Anh cố tránh nhưng lưỡi dao chệch sang bả vai. Hai Bền
nắm được cổ tay cầm dao cố đẩy lên để nó không ngoáy được vào lồng ngực
anh. Bền cảm thấy sức đuối dần và mũi dao đã gần tim lắm. May sao đến
phút ấy cô gái nhặt được cái búa nằm dưới sàn nhà. Cô bổ thẳng vào gáy
tên Tám Lửa. Nó quằn quại lăn đi một vòng rồi nấc lên và tắt thở. Cô gái vội băng sang hỗ trợ anh chiến sĩ đang đấu đôi với tên Sáu Dê, ở đây ưu thế thuộc về người chiến sĩ an ninh trẻ. Anh liên tiếp đấm trúng mục
tiêu khiến tên cướp nhanh chóng bị nốc ao. Anh khóa được tay nó lại
nhưng Sáu Dê đã kịp nhai ống thuốc độc trên ve áo. Mấy phút sau nó quằn
quại giãy chết.
Hai chiến sĩ xúm lại băng bó cho Hai Bền và gọi điện báo cáo về Sở chỉ huy.
Trong khi cuộc vật lộn diễn ra trong phòng thì tên cướp yểm trợ vòng ngoài đã bẻ xong khóa cổng. Thấy động, nó chạy vào giúp đồng bọn
thì cửa buồng đã bị đóng trái. Nó đạp của không nổi vội tính nước chuồn. Tên láu cá đã quăng một hòm gỗ qua tường để đánh lạc hướng quan sát của nhưng người bên ngoài.
Sau đó bất ngờ mở cổng chạy vọt ra lẩn vào đám đông. Chiếc mô
tô cảnh giới vòng ngoài thấy động dừng lại. Anh chiến sĩ nhảy xuống chỗ
chiếc hòm, còn cô gái thì phóng xe dượt theo tên tội phạm. Chạy một đoạn vài trăm thước thì tên cướp quặt ngược lại nhảy lên một chiếc Kawazaki
phân khối lớn đón sẵn. Chúng phóng như bay và mất hút vào dòng xe cộ
đông nghịt.
Khi tướng Đức đến thì Hai Bền đã tỉnh. Hiện trường bừa bãi với
hai xác chết. Đó là những chiến lợi phẩm của trận đánh. Ông đã cho thu
dọn hiện trường. Bí mật đưa Hai Bền đến Bệnh viện và hai tên cướp đến
nhà xác.
Bộ chỉ huy rất bực tức vì chẳng còn cái lưỡi sống nào để phát
triển chiến dịch. Trung tướng phải cấp tốc đến nhà Đỗ Thúc Vượng để tìm
một cơ may khác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT