Thiên Ân ôm chầm lấy Tiểu Hương vỗ về. Cô bé không khác gì một
cốc thủy tinh dễ vỡ cần được bảo vệ, chăm sóc. Cậu nhóc không ngờ cô bé cũng
đáng thương không kém gì mình. Có phải đây là số mệnh, là nhân duyên đã định sắn?
Hình như ông trời đang muốn hai con người này đến với nhau, vượt qua qua quá khứ.
Chỉ còn tiếng khóc thút thít nhỏ dần nhỏ dần rồi im hắn. Thiên Ân nhìn Tiểu
Hương thì thấy cô bé đã ngủ từ lúc nào. Bàn tay nhẹ lau những giọt nước mắt còn
đọng lại trên má. Cậu nhóc tự hứa với lòng. Nhất định, nhất định sẽ bảo vệ Tiểu
Hương, không để cô bé chịu thêm tổn thương nào nữa. Hai tâm hồn dần dần gần
nhau hơn, hiểu nhau hơn nhưng chẳng biết có đến với nhau hay không?
Trời xế chiều. Tiểu Hương vẫn ngủ ngon lành trong vòng tay ấm áp của Thiên Ân.
Cậu nhóc nhẹ nhàng, bế cô bé lên chiếc xe yêu quý. Xe lăn bánh... rồi biến mất
hút...
Về phần Tiểu Ngọc, nhỏ đã xin phép về sớm mà quên không để ý Tiểu Hương đang ở
đâu, làm gì. Trong thời gian ở trong lớp, Tiểu Ngọc cứ bị Hải Đăng trêu chọc
khiến nhỏ cực kì tức giận nên không muốn ở lại nữa. Hải Đăng cười gian nanh, miệng
huýt sáo, nhảy lên xe riêng, đi đâu không biết.
Cuộc giao lưu kết thúc. Mọi người nhanh chóng giải tán hết. Triết Vũ tìm Tiểu
Hương đã lâu nhưng chẳng thấy bóng dáng cô bé trong trường cả. Cậu mỉm cười thật
hiền, còn loáng thoáng nói nhỏ như chỉ để mình nghe thấy.
- Thiên Ân, cậu đã đưa Tiểu Hương đi đâu? Tôi sẽ không bỏ cuộc đâu. Vì cô ấy vẫn
chưa yêu cậu...
Rồi quay lưng bỏ đi. Bóng dáng Vũ mất hút dần trong hành lang. Tỉnh dậy. Tiểu
Hương nhận ra mình đang ở nhà Thiên Ân và không có vẻ ngạc nhiên chút nào. Chắc
chắn cô bé đã ngủ quên rất lâu rồi. "Chết, mẹ chắc đang lo lắng cho mình lắm
đây. Làm sao đây?" Nhảy phóc xuống giường, cô bé chạy xuống nhà. Nhấc chiếc
thoại bàn, bấm số nhà mình. Tút...tút...tút...Cạch...
- A lô - Giọng nói trầm ấm ngọt ngào này là của mẹ Tiểu Hương.
- Mẹ. Con xin lỗi vì đã đến nhà bạn mà không báo trước.
- Tiểu Hương. Con có biết mẹ lo cho con lắm không hả?
- Vâng. Con xin lỗi.
- Nếu con không sao thì tốt rồi. Con ăn tối chưa? Chừng nào con về?
- Dạ. Khoảng 1 hoặc 2 tiếng nữa ạ. Mẹ đừng lo.
- Ừ.
- Con cúp máy đây. Con chào mẹ.
- Chào con.
Tiểu Hương thở phào nhẹ nhõm. Nếu không báo cho mẹ chắc bà ấy sẽ rất lo và sẽ
đi tìm cô bé khắp mọi nơi mất. Cộp...cộp...cộp... Tiếng bước chân từ từ vang gần
hơn, cô bé giật nảy mình. "Chẳng lẽ có ma?" Càng ngày càng gần, Tiểu
Hương ngày càng thụt lùi về phía sau. Cô bé toan bỏ chạy nhưng một bàn tay ấm
áp, to khỏe kéo cô bé lại và ôm trọn người Tiểu Hương. Một hơi thở nam tính phả
vào cổ khiến cô bé nóng mặt, có muốn thoát ra cũng không được.
- Nhóc con. Sao cô lại chạy hả?
"Là anh ta. Thế mà làm hết hồn." Tiểu Hương ấp úng đáp.
- Cô làm chuyện gì mờ ám hay sao mà cứ lắp bắp vậy hả?
Cô ngượng vô cùng, cái ôm khiến Tiểu Hương ngạt thờ, đau tim mà chết mất. Bỏ
bao công sức, cuối cùng cô bé cũng thoát ra khỏi vòng tay của cậu nhóc. Cãi lại
ngay lập tức.
- Ai làm chuyện mờ ám chứ? Đừng có vu oan cho người vô tội nha.
- Thế sao lúc nãy cô trả lời ấp a ấp úng thế?
"Sao anh ta cứ cạnh khóe mình vậy nhỉ? Mình có làm gì sai đâu cớ chứ? Đúng
là ác duyên. Đồ chết bầm. Ta sẽ trả thù cho xem." Tiểu Hương lầm bà lầm bầm
chẳng thèm trả lời Thiên Ân. Đột nhiên, ánh mắt sắc bén của ai đó làm cô bé giật
nảy mình, lắp bắp nói.
- Sao...anh...sao...vậy...?
- Cảm ơn. Không sao.
Tiểu Hương cúi gắm mặt xuống không dám nhìn Thiên Ân. "Mình chưa muốn chết
sớm." 1, 2, 3... Lets go. Cô bé chạy vèo ra khu vườn hoa nhà cậu nhóc.
Thiên Ân trố mắt nhìn, há hốc mồm. "Tộc độ siêu phàm. Không khác gì con ngựa."
Xỏ tay vào túi quần, cậu nhóc thong thả đi theo sau.
Hương thơm thoang thoảng làm cho người ta cảm thấy dễ chịu vô cùng. Tiểu Hương
chạy khắp khu vườn, cười vui vẻ, khuôn mặt không còn u ám như lúc trước. Tại
sao khi đến đây mình lại cảm thấy thoải mái đến thế? Mình cũng muốn có một vườn
hoa như vầy. Gió khẽ thổi, mái tóc cô bé bay bay. Nhìn Tiểu Hương lúc này thật
đẹp. Dường như cô bé đã hòa vào hương sắc của hoa. Tất cả thành một. Vẻ đẹp hiếm
có khiến ai cũng bị hút hồn. Một kí ức lại hiện về trong tâm trí. Đầu đau như
búa bổ, Tiểu Hương ôm đầu, khẽ kêu lên. Thiên Ân dìu cô bé đứng dậy, đi vào
trong nhà. Vẻ mặt lộ rõ sự đau đớn. Khuôn mặt trắng bệch, miệng không ngừng hét
lớn, nước mắt cứ tuôn ra không ngừng. "Chuyện gì đã làm em đau đớn đến thế?
Xin lỗi vì đã không giúp gì cho em" Thiên Ân không ngừng trách mình. Tiểu
Hương không còn cảm thấy gì nữa, ngất đi. Cậu nhóc bế cô bé lên phòng rồi bấm số
gọi bác sĩ sau đó nói dối với mẹ Tiểu Hương là cô bé bận học nên sẽ ngủ ở đây tối
nay.
Bác sĩ nói cô bé đang bị shock tâm lí khi nhớ lại một số chuyện có vẻ rất đau
lòng. Thiên Ân ngồi đó, chăm chú nhìn cô bé, đôi khi lau những giọt mồ hôi lăn
trên má giúp Tiểu Hương. Đã 3 tiếng trôi qua nhưng cô bé vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh
dậy. Thiên Ân đau khổ vô cùng. "Con nhóc kia, em hãy tỉnh lại cho tôi. Đừng
để tôi phải lo lắng." Suốt đêm, cậu không chợp mắt, chờ Tiểu Hương dậy. 5h
sáng.
Tiểu Hương cựa mình, từ từ ngồi dậy, đầu vẫn còn đau. Bàn tay cô bé ấm áp lạ
thường. Nhìn sang bên trái, cô bé thấy Thiên Ân đang ngủ, bàn tay nắm chặt lấy
tay Tiểu Hương. "Anh ta thật giống một thiên thần." Nhẹ nhàng, cô bé
rút tay mình ra, khẽ mỉm cười. Không tự chủ mà vuốt tóc cậu nhóc, cứ như thế. Đến
khi, bàn tay to khỏe cầm lấy tay Tiểu Hương, cô bé giật mình muốn rút tay ra nhưng
không được. Thiên Ân đã tỉnh dậy. Câu nhóc nhìn Tiểu Hương một chút, ánh mắt ấm
áp đến lạ thường, mỉm cười khiến ai đó ngây người.
- Cô không sao là được.
Mặt đỏ không khác gì trái gấc, Tiểu Hương cúi gầm mặt xuống, không dám ngẩng
lên, miệng lắp bắp.
- Tôi...không...sao...đâu. "Nụ cười của anh ta khiến người khác phải say đắm.
Đây là một nụ cười thật sự không chút gian nanh, lạnh lùng hay gì đó... Nhưng tại
sao anh ta lại cười như thế với mình?"
Ọt...ọt...ọt...Trời! Bụng Tiểu Hương biểu tình. Từ hôm qua đến giờ cô bé có cho
được cái gì vào bụng đâu cơ chứ. Thiên Ân châm chọc, lôi cô bé xuống nhà. Một
bàn ăn thịnh soạn đã được bày sẵn. Toàn là sơn hào hải vị. Bụng lại càng kêu dữ
dội hơn, cô bé ấp úng.
- Tôi ăn được chứ?
Thay vì trả lời, Thiên Ân khẽ gật đầu. Cậu nhóc cũng rất đói. Vì chăm sóc Tiểu
Hương nên cậu chưa được ăn gì cả. Cả hai bắt đầu ăn một cách ngon lành. Ăn
xong, khoảng 6h15ph, Thiên Ân chở Tiểu Hương về nhà. Và tất nhiên là, lại chở
cô bé đến trường theo lời đề nghị của mẹ Hương. Tuy không đồng tình với ý kiến
đó nhưng cô vẫn đành cắn răng chịu đựng. Xe xuất phát đến trường và với bao ánh
mắt dò xét. Trong đó, còn có một âm mưu nham hiểm sắp xảy ra....
Vừa bước vào lớp, Tiểu Hương đã bị Tiểu Ngọc ôm chắt như kiểu 20 năm rồi chưa gặp,
không ngớt lời hỏi thăm.
- Hương có sao không? Hôm qua Hương ở đâu vậy? Tại sao không về nhà? Hương có
biết mẹ Hương và mọi người lo lắm không? Hương nói đi.
Cô bé lắc đầu, bó tay với Tiểu Ngọc, sao ông trời lại sinh ra nhỏ có cái tật lắm
lời thế nhỉ? Hỏi thế ai mà trả lời kịp được cơ chứ. Đúng là "Giang sơn dễ
đổi, bản tính khó dời. Có thêm chục năm nữa khéo nhỏ vẫn chẳng sửa được. Tiểu
Hương hét.
- Stop! DỪNG LẠI NGAY!
Tiểu Ngọc giật mình, không nói nữa. Nhìn cái bản mặt này thì ai cũng biết là Tiểu
Hương đang chuẩn bị tức giận. "Chuồn thôi! Chứ cái đà này sóng thần ập đến
thì mình chết không kịp trở tay." Nghĩ là làm, nhỏ chạy về chỗ, vờ đọc
sách, mắt cứ len lén nhìn Tiểu Hương. "Sao hôm nay con nhỏ này lạ thế nhỉ?
Mà thôi, không nên nhiều chuyện thì tốt hơn." Ổn định chỗ ngồi, Tiểu Hương
dựa vào cửa số, mắt nhìn cảnh vật xung quanh. Sao hôm nay có vẻ ảm đạm quá? Bầu
trời chẳng có chút sắc khí nào hết. Và cô bé cũng cảm thấy mình rất lạ. Tự
nhiên, cô lại không có hứng thú đến trường. Hình như, hôm qua Tiểu Hương đã nhớ
lại gì đó nhưng sáng dậy đầu trống rỗng. Cô bé cũng không biết vì sao lại thế?
Mùa đông đang đến chăng? Những chiếc lá đang lìa, rời cành cây một cách từ từ.
Tiểu Hương mơ màng, hát ngân nga một bài mà cô bé nghĩ là mình chưa từng nghe
nhưng tại sao nó lại thân thuộc đến thế? Tại sao lại như thế? Những câu hỏi
không có đáp án cứ hiện lên trong tâm trí. Đầu có rối bời. Cô bé chẳng muốn
nghĩ thêm gì nữa. Tiểu Hương thở dài. Sao mình lại thở dài nhỉ? Chính cô cũng
không thể hiểu nổi bản thân mình nữa. Rõ ràng cô bé muốn vui vẻ, đùa nghịch
nhưng lòng lại nặng trĩu như đeo hàng tấn sắt. Tiểu Hương thầm nhủ là sẽ không
nghĩ đến những chuyện không có trong kí ức của cô bé hiện giò nhưng đầu óc
không ngừng suy nghĩ. Tiểu Hương ngủ một giấc, hiện tại cô bé đã có một gia
đình hạnh phúc rồi, cô bé sẽ sống và sẽ không nhớ lại cái kí ức đó nữa, cô bé
yên tâm ngủ.
Từ lúc vào giấc nồng đến giờ đã là gần cuối tiết năm. Không ngờ là cô bé lại ngủ
nhiều đến thế. Cũng đã bao lâu rồi, cô bé lại có giấc ngủ ngon như vậy. Reng...
Chuông báo hiệu giờ ra về cắt đứt dòng suy nghĩ của Tiểu Hương. Chào tạm biệt
Tiểu Ngọc, cô bé chạy nhanh đến khu vườn sau trường. Giờ Tiểu Hương muốn đầu óc
thông thoáng, gạt bỏ mọi buồn phiền, lo lắng. Trong đầu cô bé toàn là hình ảnh
một gia đình hạnh phúc, yên ấm nhưng có lẽ sẽ chẳng còn thực hiện được nữa.
Hình ảnh Triết Vũ dịu dàng, Thiên Ân lạnh lùng cũng hiện lên. Cô bé lắc đầu. "Từ
lúc nào mình lại ham trai đẹp đến thế nhỉ?" Một bóng dáng cao lớn tiến gần
đến chỗ Tiểu Hương. Cô bé giật mình, quay lại nhìn người đó. Là Triết Vũ.
P/s: Giờ theo lời của Tiểu Hương nè. Anh ta dịu dàng nhìn tôi, đôi mắt cà phê
đó mang cho tôi cảm giác gần gũi vô cùng. Vũ ngồi xuống bên cạnh, nhìn tôi rồi
mỉm cười khiến hai má tôi đỏ ửng lên như trái gấc. Tại sao khi ở gần Vũ tôi lại
cảm thấy yên bình đến thế. Giọng nói trầm trầm vang lên.
- Em thích nơi này?
Một câu hỏi mà chính tôi cũng chẳng biết câu trả lời. Tại sao nhỉ? Tôi - một cô
gái có vẻ bề ngoài vui tươi nhưng thực chất lại rất yếu đuối, bất cứ một thứ gì
không liên quan đến tôi thì chẳng bao giờ một người như tôi để ý cả. Nhưng sao
bây giờ lại? Chẳng biết trả lời như thế nào, tôi bèn nói đại.
- Ừm.
- Không phải, em đang rất phân vân.
Tôi giật mình, bối rối, lắp bắp.
- Tại sao anh lại biết?
- Trong mắt em hiện rõ những điều đó.
Dường như Vũ nhìn thấu những gì tôi nghĩ, tôi muốn thực hiện. Cảm giác này là
gì. Tại sao tôi lại cảm thấy vui vẻ khi được gần Vũ? Tôi cảm thấy thân thuộc
quá. Cứ như tôi đã gặp Vũ từ lâu lắm rồi. Cử chỉ dịu dàng, ân cần không thể nào
làm người khác ghét được. Tôi mỉm cười, gãi đầu.
- Thật hả?
Vũ không trả lời, gật đầu nhẹ. Và thế là, thời gian cứ trôi. Chúng tôi không ai
nói với ai câu nào. Trời ngày càng âm u và nhiều mây hơn. Gió đông nam thổi mạnh.
Cả người tôi lạnh buốt, run cầm cập. Do hôm nay tôi mặc một chiếc áo mỏng. Vũ cởi
chiếc áo bên ngoài ra, khoác lên người tôi. Hơi ấm của anh truyền vào cơ thể
khiến tôi ấm áp. Tôi cùng Vũ đứng dậy, bước vào hiên khu nhà. Trời bắt đầu mưa,
mưa nặng hạt hơn. Gió ngày càng thổi mạnh. Nhìn sang Vũ, tôi bắt đầu lo lắng.
- Nếu anh lạnh thì không cần đưa áo cho tôi đâu.
Im lặng. Vũ lắc đầu, mỉm cười, trả lời.
- Không lạnh. Tôi không sao chỉ lo em bị ốm thôi. Nếu như thế thì tôi sẽ rất
đau lòng.
Ngạc nhiên. Hai má bất chợt đỏ bừng, tôi cúi gằm mặt xuống, tránh ánh mắt của
Vũ. Có khi nào? Có khi nào anh thích tôi không? Chắc là anh vẫn như vậy với mọi
người chứ không riêng gì tôi. Sao tôi lại có cái ý nghĩ ngớ ngẩn thế nhỉ? Một đứa
con gái như tôi làm gì có chuyện Vũ thích cơ chứ. Tôi xua cái ý nghĩ đó ra khỏi
đầu. Ngẩng mặt lên, Vũ đang nhìn tôi chằm chằm, sau đó thì bật cười. Tự cốc đầu
một cái, tôi biết trông lúc đó tôi rất rất ngố, không thể ta siết. Tự dưng, đôi
chân không nghe lời, tôi chạy đi thật nhanh, không dám quay đầu lại. Bóng dáng
to lớn đuổi theo tôi nhưng tôi vẫn cứ chạy, chạy mãi. Nhưng một bàn tay to lớn
giữ tôi lại, Vũ đã đuổi theo, mồ hôi lăn trên má. Tại sao chứ? Tôi đang làm cái
gì thế này? Tôi không thể hiểu nổi bản thân mình nữa. Ánh mắt, nụ cười. sự dịu
dàng, ân cần đó cứ dần dần khắc sâu vào tâm trí không thể nào vứt bỏ. Tôi lấy
chiếc áo ra khỏi người, đưa cho Vũ rồi bỏ chạy. Từng hạt mưa tạt vào mặt tôi
làm cơ thể không tự chủ mà run lên từng đợt. Bỏ lại sau lưng là Vũ. Bóng dáng
anh ta xa dần, xa dần và không còn thấy nữa.
Triết Vũ không hiểu vì sao Tiểu Hương lại bỏ chạy. Chẳng lẽ cô bé ghét anh đến
thế? Chẳng lẽ cô bé không muốn anh chạm vào tay? Hay cô bé không muốn nhìn thấy
anh? Tim anh khẽ nhói đau. Tuy vậy anh sẽ không bỏ cuộc khi cô bé chưa tìm được
tình yêu đích thực. Vũ chạy ra lán xe, nhảy lên ô tô, phóng thật nhanh đi tim
cô bé. "Em đang ở đâu? Mong sẽ không có chuyện gì xảy ra?"
Tôi không biết là mình đang chạy đi đâu. Trời cũng tối dần, mưa ngày càng to.
Chết. Hình như tôi đã mất phương hướng. Bây giờ tôi chẳng biết làm gì nữa. Quần
áo đã ướt sũng, tóc bết lại, cơ thể càng lúc càng khó chịu hơn. Tôi ngẩng đầu
lên, trước mặt là một biệt thự, hình như là của Thiên Ân. Sao tôi lại chạy được
đến đây? Bin....Bin.... Một chiếc xe BMW hí còi, chiếc xe này đang muốn vào nhà
anh ta thì phải. Tôi không còn cảm giác gì nữa, xỉu ngay trước cổng. Hình như
có tiếng người đang gọi tôi. Nhưng người tôi mềm nhũn, mắt không thể mở nổi...
Khi mở mắt, tôi thấy căn phòng này quen thuộc. Chẳng lẽ người trong xe là Thiên
Ân? Khó chịu quá. Người tôi nóng bừng bừng, không thể ngồi dậy hay nhúc nhích
được. Cạch... Bóng dáng đang bước vào không ai khác đó là Thiên Ân. Trên tay
anh ta đang bê một tô cháo thơm nức, bụng tôi lại biểu tỉnh rồi. Bàn tay to khỏe
đặt lên trán tôi. Thiên Ân quát, ánh mắt như đang lo lắng. Hay là tôi nhìn nhầm?
- Sao cô lại dầm mình trong mưa vậy hả? Muốn chết hay sao?
Tôi mấp máy mãi mới nói được một câu với cái giọng khàn khàn.
Tim tôi như muốn vỡ ra. Từng cơn ho khiến tôi đau đớn. Vỗ nhẹ vào lưng tôi,
hình như Thiên Ân, anh ta rất ân cần. Múc từng thìa cháo, Thiên Ân đút cho tôi.
Trông thật giống bảo mẫu! Tưởng tượng đó, khiến tôi bật cười cùng với ho. Ăn
xong, anh ta nhẹ nhàng bước ra ngoài, còn nói.
- Nghỉ đi! Mai cô sẽ khỏe thôi.
Tôi từ từ nhắm và ngủ lúc nào không biết.
Thiên Ân.
Bước ra ngoài, tôi thở phào nhẹ nhõm. Nghĩ lại thì cô ấy thật ngốc. Sao lại chạy
ra ngoài mưa cơ chứ? Làm tôi lo lắng. Đúng là ngốc mà. Nhưng khi thấy cô ấy
đang đứng trước của nhà mình, tôi đã vui biết bao. Phải chăng tôi đã chiếm được
cảm tình của cô ấy? Dù vậy, tôi sẽ vẫn cố gắng để cô ấy yêu tôi và tôi sẽ làm
cho cô ấy hạnh phúc... Lúc nãy, tôi lại phải nói dối mẹ cô ấy vì muốn cô ấy ở lại
đây. Tôi vui vô cùng. Mong cô ấy chóng khỏe. Vì tôi muốn trêu chọc cô ấy. Ánh nắng
ban mai của buổi sớm lọt qua rèm cửa, phủ lên mặt khiến Tiểu Hương giật mình tỉnh
giấc. Ngày hôm qua, đầy rẫy những mệt mỏi, tưởng đã được ngủ một giấc bình yên
không lo toan, không buồn tủi. Thế mà giấc mơ khủng khiếp khác làm cô bé phải
giật mình tỉnh giấc đến mấy lần.
Kéo tấm chăn dày ra khỏi người, Tiểu Hương vươn vai và đứng dậy mở cửa đi thật
nhẹ nhàng xuống nhà. Cô bé không muốn ai bị thức giấc vì mình. Trời vẫn còn sớm.
Mở cánh cửa dẫn ra vườn. Gió khẽ thổi. Mang hương hoa thoang thoảng, quấn lấy
người Tiểu Hương, vờn mái tóc cô bé. Tiểu Hương hít hương thơm của hoa, của đất
trời, khẽ mỉm cười, ngồi xuống đám cỏ xanh mơn mởn. Thật dễ chịu biết bao!
Tất cả những gì của quá khứ, nỗi đau, sự mất mát, đau khổ,... đều bị gió muốn
cuốn đi. Nhưng với Tiểu Hương, điều đó không có tác dụng, cô bé không muốn
quên, không muốn vứt bỏ. Thay vì hạnh phúc, cô bé lại muốn sự đau khổ. Tiểu
Hương cũng biết vì sao mình lại lựa chọn ngớ ngẩn đến thế? Ai liên quan đến cô
đều gặp bất hạnh, vì vậy cô bé muốn dày vò bản thân, muốn mọi người tránh xa
mình.
Tiểu Hương đã tự vứt bỏ những ước mơ đẹp của mình. Thay vào đó là sự cô đơn, buồn
tủi. Dù vậy, Tiểu Hương vẫn muốn được một lần hạnh phúc bên người mẹ yêu quý.
Đó là niềm khát khao duy nhất mà cô bé có được trong cuộc đời.
Mặt trời đã lên cao. Những tia nắng ấm áp khẽ lướt qua người Tiểu Hương. Cô bé
nhắm mắt cảm nhận mọi thứ, một giọt nước mắt nóng hổi khẽ rơi.
Tiểu Hương.
Tự dưng, tôi lại muốn như con chim tự do bay lượn, như con gió hay chơi đùa
cùng mây, như ánh mặt trời chiếu sáng khắp thế gian. Tôi cúi xuống, nhìn những
bông hoa đang khoe sắc. Bầu trời thật trong xanh, không như ngày hôm qua.
Cộp...cộp...cộp... Có tiếng bước chân đang tiến đến chỗ tôi. Ngày càng gần, thế
rồi, một bàn tay rắn chắc đập nhẹ vào vai tôi. Chắc chắn là hắn - Thiên Ân. Tôi
xoay người lại, nhìn người đối diện. Giọng nói lạnh lùng gắt khiến tôi giật nảy
mình.
- NHÓC CON, cô nghĩ gì mà ra đây hả? Đã ốm còn nghịch ngợm.
Mặt tôi nóng phừng phừng vì tức, sáng ra đã quát người ta. Đúng là cái đồ đáng
ghét! Nhưng động đến hắn chỉ có hy sinh, tôi đành bấm bụng nuốt cơn giận, nở một
nụ cười mà chính tôi còn đang nổi hết cả da gà, nói ngọt xớt chẳng giống bản
thân chút nào.
- Mình đâu có cố ý.
Thiên Ân nhìn tôi chăm chằm, mặt nghệt ra như phỗng, trông tức cười vô cùng.
Tôi hí hứng chạy vào nhà, kế hoạch tác chiến thành công rực rỡ. Còn anh ta vẫn
đang đứng im như tượng. Ngồi phịch xuống ghế, tôi bế con mèo vuốt ve, âu yếm.
Thiên Ân.
Sáng sớm. Vừa thức dậy là tôi đã sang phòng Tiểu Hương ngay. Ai ngờ, không thấy
bóng dáng cô ấy ở trong phòng. Tôi nghĩ ngay đến một nơi trong nhà mình mà cô ấy
thích.
Xuống nhà, người hầu đã thức dậy làm việc, tôi kéo cánh cửa dẫn ra vườn hoa. Một
cảnh tượng tuyệt đẹp đang hiện ra trước mắt. Tiểu Hương ngồi giữa vườn hoa, mắt
khẽ nhắm lại, mái tóc bay bay trong gió. Giờ nên gọi cô ấy là gì nhỉ? Là thiên
thần cánh trắng. Quả thật rất giống.
Bỗng đập vào mắt tôi, "thiên thần bé nhỏ" rơi nước mắt. Khuôn mặt đó
không biết có phải là đau khổ hay không? Tim tôi khẽ nhói đau. Cô ấy lại khiến
tôi đau đớn. Tôi chậm rãi dải bước đến chỗ cô ấy.
Đập nhẹ vào bờ vai nhỏ. Cô ấy quay lại nhìn tôi. Một cỗ máy tức giận dâng lên,
tôi gắt lên... Mặt cô ấy đỏ phừng phừng, hình như vì tức thì phải. Tôi đã nghĩ
là cô ấy sẽ đốp chát lại. Không ngờ, cô ấy nở một nụ cười. Thình thịch... Tim
tôi đập nhanh một chút. Nhưng nụ cười đó cũng khiến tôi rợn tóc gáy, đứng im
như tượng mà chẳng biết cô ấy vào nhà từ lúc nào. Đành vậy thôi! Cô ấy là
chuyên gia tìm mọi cách để hành hạ người khác mà. Tôi đứng dậy, từ từ bước vào
nhà.
Tiểu Hương.
Thấy Thiên Ân bước vào, tôi vênh mặt tự mãn. Không ngờ, chỉ vì chiêu cũ rích đó
mà hoàng tử băng giá trường British đóng băng gần 10 phút. Hơ...hơ...hơ... Vẻ mặt
của anh ta lúc đó lại khiến tôi buồn cười đến vỡ bụng. Sát khí ở đâu thì phải?
Tôi thả con mèo xuống, hoảng hốt chạy khi Thiên Ân tiến sát về phía tôi, nhếch
mép cười nham hiểm vô cùng. Chết. Hắn tức giận rồi. Làm sao đây? Làm sao đây?
Tôi luống cuống như gà mắc tóc, đầu óc rối như mớ bòng bong.
Anh ta tiến, tôi lùi. Cứ như vậy. Kịch tiếng chân tôi va vào tường. Hết đường rồi
sao? Ông thần xui... Tha cho con. Con chưa muốn chết. Tôi chắp tay, nhìn lên trời
chẳng thấy trời đâu, vái lạy ai nhìn vào cũng bảo là con đến mới trốn trại cho
coi.
Đột nhiên, Thiên Ân bật cười lớn.
- Phư...phư...phư... Đúng là ngố hết thuốc chữa.
Thiên Ân nhìn tôi, sau đó ngồi xuống ghế sô pha. Anh ta tỏ ra rất sảng khoái, cầm
ly nước nhâm nhi.
Tôi nhìn điệu bộ tự đắc của Thiên Ân, mặt như có lửa, nhiệt độ lên cao. Có lẽ
mình phải uống chút nước cho trấn tĩnh lại. Tôi lấy chiếc cốc trên bàn, đến chỗ
bình nước.
- Khoan đã
Tên điên Thiên Ân lại phá ngang. Nhìn bản mặt của hắn là tôi lại sôi gan.
- Lại gì nữa đây? - Tôi ngẩng mặt nhìn hắn, nói to tướng.
- À, à, mình chỉ muốn uống nước thôi!
Cái giọng đến nổi da gà. Hắn "cướp trên giàn mướp" lấy cốc nước đặt
xuống dưới vòi trước tôi.
Tôi tức tối nhìn bộ mặt nham hiểm "báo động đỏ" của hắn ta. Chắc lại
có âm mưu gì đó! Tên này thật cáo già! Lũ con gái đúng là có mắt không tròng
mà. Sao lại đi thích một tên như hắn cơ chứ?
- Mình lấy nước xong rồi!
Hắn lắc lắc cốc nước đựng đầy, suýt bắn vào người tôi, may mà tôi né kịp.
Tôi ấm ức nhìn hắn, chỉ muốn cho hắn ta một phát cho ngỏm củ tỏi luôn. Tôi đặt
cốc nước xuống vòi.
Toong...
Toong...
Cái gì? Nước lúc nãy vừa chảy mà! Tôi vỗ mạnh vào bình mấy cái nhưng nước vẫn không
chảy. Tôi ngó vào trong. Nước trong thùng hết nhẵn?
- Trương...Vĩ...Thiên...Ân!
Tôi tức đến dựng tóc gáy, gào thật to tên hắn. Thế mà hắn ta vẫn dửng dưng ngồi
uống nước làm tôi tức ói máu. Tôi dậm chân thật mạnh đi đến chỗ hắn, lườm một
cái.
- Đừng có nhìn tôi đắm đuôi như vậy!
"Đắm đuối" Xoẹt...xoẹt... Câu nói của tên đó như đấm vào mặt tôi. Tôi
tức giận đùng đùng tới mức miệng sắp khè ra lửa thiêu chết hắn
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT