Hôm nay, Tiểu Hương dậy rất sớm, chạy bộ, làm vệ sinh cá
nhân rồi nhảy chân sáo đến trường không lo bị muộn. Nhưng cô bé đâu ngờ rằng sẽ
có chuyện sẽ xảy ra với mình. Đến trường, giờ không có một bóng người, Tiểu
Hương chạy vào lớp trực nhật. Tuy hôm nay không đến phiên cô bé nhưng Tiểu
Hương lại muốn làm.Vừa hát ngân nga vừa quét lớp tạo nên một bản nhạc đặc biệt.
Tâm trạng của Tiểu Hương thật sự, thật sự rất tốt. Sau khi nghe mẹ nói ngày mai
sẽ về, đêm cô bé không ngủ được. "Thức đêm mới biết đêm dài" nhưng đối
với Tiểu Hương thì cô lại thấy "Thức đêm mới biết đêm đẹp". Đúng là
khác người mà.
Một lúc sau, học sinh đã đến đông hơn. Tiểu Hương cũng đã làm xong tất cả mọi
công việc. Cô bé nằm gục xuống bàn, ngủ một giấc.
Triết Vũ đã đến từ lâu. Nhưng không muốn làm phiền cô bé. Đứng ở một góc có tầm
quan sát tốt, cậu nhóc chăm chú quan sát từng hoạt động của Tiểu Hương. Khi cô
bé ngủ trông thật đáng yêu nga! Bất giác, Triết Vũ mỉm cười như ánh nắng ban
mai chiếu rọi mọi nơi khiến tất cả phải chăm chú nhìn. Sau đó, cậu quay lưng bỏ
đi.
Học sinh đã đến đầy đủ. Reng... reng... Chuông báo hiệu giờ học bắt đầu reng
lên. Mọi người về lớp của mình, ngồi đúng vào vị trí. Nhìn thấy Tiểu Hương đến
lớp trước cả mình, Tiểu Ngọc đưa tay rờ trán cô bé khi Tiểu Hương đang chìm vào
giấc ngủ. "Hình như không bị sốt. Vậy sao hôm nay con heo này lại đến sớm
vậy nhỉ? Hay trời sắp sập?" Tiểu Hương cũng vừa tỉnh dậy, thấy hành động lạ
của cô bạn liền hỏi.
- Thấy lạ lắm à? Khép cái miệng lại, ruồi chuẩn bị bay vào kìa.
Tiểu Ngọc hoảng hốt che miệng lại, đột nhiên phát hiện mình bị hớ, cãi lại.
- Làm gì có ruồi mà bay vào?
- Không ruồi thì nhặng, vi khuẩn được chưa?
- Cái gì?
Tiếng cô giáo chủ nhiệm phá tan cuộc "chiến võ miệng" của 2 nàng.
- Cả lớp trật tự. Ngày mai, trường chúng ta có tổ chức cuộc giao lưu giữa trường
chúng ta và trường nam sinh British.
Yeah... Tiếng hét của bọn con gái như muốn phá tan phòng học, nghe chói cả tai.
Cô giáo đập bàn một cách đẹp mắt "Rầm" gãy làm đôi (con nhà võ mà lị,
đẳng cấp quá pro), học sinh im thít không còn tiếng động.
- Các chị còn hét lớn nữa thì hãy lấy cái bàn này làm gương. Tiết đầu tiên tự học.
Thế thì ai còn dám nói gì nữa. Cô giáo vừa bước ra khỏi cửa thì bọn con gái bàn
tán rất sôi nổi.
- Ôi, hay quá! Trường nam sinh British toàn học sinh đẹp trai thôi à!
- Nhưng tôi thích hoàng tử Thiên Ân cơ.
- Hồi hộp quá! Thiên Ân Prince, I love you
Blap... Blap... Bằng cái giọng như sấm nổ bên tai mà bọn đó còn hét được, đúng
là định ám sát người khác mà. Tiểu Ngọc thì ngủ còn Tiểu Hương ngân nga hát. Đằng
nào cũng được nghỉ tiết này, cô bé chẳng có hơi đâu mà nghĩ đến trai đẹp cả. Dù
có đẹp đến mấy thì với cô gia đình là quan trọng nhất không có gì sánh bằng (về
sau khéo lại nghĩ khác thì sao) Tiểu Hương đang nghĩ nên chuẩn bị món gì khi mẹ
về. Tự dưng, cô bé thấy hồi hộp, tim đập nhanh. Chắc cô bé nên thông báo cho Tiểu
Ngọc biết tin này. Đập nhẹ vào vai Tiểu Ngọc, nhỏ tỉnh dậy, hỏi.
- Sao vậy?
- Hôm này, mẹ Hương về đó. Ngọc nhớ sang chơi nha.
- Vậy à? Thế mẹ Hương có đi nữa không?
- Không, mẹ Hương bảo sẽ tìm một công việc ổn định ở đây để có thời gian chăm
sóc Hương nhiều hơn.
Tiểu Ngọc nghe vậy mừng thầm cho Tiểu Hương. Cuối cùng, nhỏ cũng thấy được niềm
vui, hạnh phúc của Tiểu Hương. "Chắc hẳn nhỏ rất vui. Hương cũng đã có được
sự ấm áp khi tìm lại không khí gia đình"
- Hương thấy thế nào rồi?
- Hương lo quá, Ngọc à. Tim cứ đập nhanh ý.
- Không sao đâu. Lúc về, Hương cũng Ngọc tạt vào chợ mua vài thứ chuẩn bị tiệc
mừng mẹ Hương về nha.
- Ừ.
Cả hai trò chuyện vui vẻ chẳng để ý đến chuyện khác, đến xung quanh. Năm tiết
trôi qua. Tiểu Hương và Tiểu Ngọc nhanh chóng cất sách vở, dắt xe rồi cùng nhau
vào chợ. Chọn được những thứ cần thiết. 2 cô bé đi mua bánh ga tô. Xong xuôi,
Tiểu Ngọc về cất sách vở, Tiểu Hương dọn phòng ngủ của mẹ. Một lúc sau, 2 cô bé
bắt tay vào chuẩn bị tiệc. Sắp xếp tất cả mọi thứ ra bàn, Tiểu Hương và nhỏ ngồi
chờ đợi. Bỗng chuông cổng kêu "Kính koong... Kính koong...", cô bé Tiểu
Hương chạy thật nhanh ra, mở cổng. Là mẹ. Đúng là mẹ rồi. Cô bé ôm chầm lấy mẹ,
khóc vì vui sướng, hạnh phúc. Tiểu Ngọc cũng khóc theo. Mẹ Tiểu Hương vỗ nhè nhẹ
vào lưng Tiểu Hương, ngọt ngào.
- Nín đi con.
- Hu...hu...hu... Cuối cùng, con cũng chờ được đến ngày hôm nay rồi.
- Mẹ xin lỗi. Trong thời gian qua, là mẹ không tốt, không làm tròn bổn phận và
không yêu thương, quan tâm con.
Bà vỗ về, nước mắt cũng lăn dài trên má. Không ngờ, Tiểu Hương lại có thể chịu
đựng trong ngần ấy năm. Tất cả là tại bà. Tại bà mà Tiểu Hương thiếu tình
thương. Tại bà mà Tiểu Hương phải đau khổ. Giờ đây, bà muốn bù đắp tất cả cho
Tiểu Hương để chuộc những lỗi lầm.
- Bác vào trong đi ạ. Trời đang trở lạnh. Nếu cứ đứng đó mãi thì bác và Hương sẽ
bị ốm mất.
- Ừ.
Vào trong nhà. Ba người nói chuyện vui vẻ. Nhất là Tiểu Hương. Cô bé nói nhiều
nhất. Sau đó vào ăn tối. Có vẻ như mọi người đã rất đói. Lâu lắm rồi, Tiểu
Hương mới được ăn cơm cùng mẹ. Lâu lắm rồi, cô bé mới trò chuyện vui vẻ như thế
này. Hạnh phúc đang mỉm cười với Tiểu Hương chăng? Vẫn chưa thể khẳng định được
điều gì?
Tại quán bar Dream.
Ngồi nhâm nhi ly rượu, chợt hắn thấy bóng dáng rất quen thuộc của thằng bạn
thân. Và đó chính là Trần Hải Đăng. Lâu lắm rồi mới thấy Đăng. Chẳng biết, cậu
ta làm gì mà lủi đi lâu thế? Một chàng trai cao 1m80, khuôn mặt siêu baby, nở một
nụ cười như ánh mặt trời khiến con gái đứng hình ngay tại chỗ. Hắn nhếch mép cười
"Vẫn còn trình độ sát gái cơ à?"
- Lâu rồi mới thấy mày đó, Đăng.
- Me too.
- Bỏ tiếng anh tiếng tàu đi. Mày lủi đi đâu mà giờ mới thấy mặt hả?
- Đi đâu cái gì chứ? Ông già nhà tao ép tao học ngành điện tử mấy tháng nay để
chuẩn bị giao cái tập đoàn cho tao quản lí.
- Phư...phư... Tội nghiệp anh bạn quá!
Hắn bật cười ha hả. Hải Đăng đập bốp vào người Thiên Ân một cái, bực mình gắt.
- Tội nghiệp cái đầu mày ấy! Không nghĩ cách giúp tao thì thôi. Còn ngồi đấy mà
nói xỏ.
- Bớt giận. Tao không giúp mày được đâu. Mày tưởng là ông già tao không làm vậy
chắc. Từ khi bà ta đi...
Ánh mắt ẩn giấu một nỗi buồn mà không ai có thể thấy được. Khuôn mặt càng lạnh
lùng hơn khiến ai cũng phải giật mình, tránh xa. Hải Đăng thấy thằng bạn như vậy,
lảng sang chủ đề khác phá tan bầu không khí âm u này.
- Nghe nói, mày và thằng Vũ đang tranh nhau tán một em ở trường Ikeda à?
- Tán cái đầu mày. Đó là cạnh tranh công bằng hiểu chưa?
- Hey! Có phải mày yêu rồi không?
- Yêu này...
Hắn đập cái "bốp" vào người Đăng khiến cậu nhóc bật dậy, suýt xoa.
- Thằng này... Không đúng thì trả lời. Làm gì mà nặng tay thế?
- Vậy là còn nhẹ đấy. Muốn ăn thêm không?
Thiên Ân hăm dọa, giơ tay định đập cho Đăng phát nữa thì cậu nhóc cầu xin.
- Không. Tha tao.
- Mày vẫn như vậy. Chẳng có chút nào thay đổi.
- Thế mới là Trần Hải Đăng.
Đăng vênh mặt lên, tự sướng khiến hắn ôm bụng mà cười lăn lóc. Cả hai đêu cảm
thấy vui vẻ, nỗi buồn được trút đi phần nào. Dù gì cũng là anh em tốt với nhau
mà. Quán bar ngày càng đông người hơn, nhất là con gái. Có 2 anh chàng siêu
hotboy thế này không vào thì phí lắm.
Tại nhà, Tiểu Ngọc đã chia tay về nhà, nó đang xem hài, cười chảy cả nước mắt.
Mẹ Tiểu Hương nhìn thấy cô bé vui vẻ như vậy cũng thấy hạnh phúc, yên tâm phần
nào. Dọn dẹp xong nhà bếp, bà pha một cốc nước cam, mang cho Tiểu Hương. Cô bé
uống một cách ngon lành, miệng cười đến sái quai hàm luôn. Chợt Tiểu Hương ngồi
vào lòng, ôm lấy mẹ, nhẹ giọng.
- Mẹ à, con hạnh phúc lắm.
- Ừ. Mẹ cũng thế con gái yêu.
- Mẹ đừng rời xa con thêm lần nào nữa nhé.
- Ừ.
- Mẹ hứa đi.
- Được rồi. Mẹ hứa.
Tiểu Hương che miệng ngáp nhỏ, cơn buồn ngủ bắt đầu ập đến. Nhìn mẹ chăm chú để
khẳng định đây là sự thật, cô bé nhắm mắt lại ngủ trong vòng tay ấm áp của mẹ,
cãi miệng xinh xinh còn mấp máy, nói nhỏ: "Ba cũng hạnh phúc khi nhìn thấy
mẹ và con như vầy đúng không?" Mẹ Tiểu Hương mỉm cười, vuốt nhè nhẹ mái
tóc cố bé, ngọt ngào: "Tất nhiên rồi. Ngủ ngoan, con gái yêu" Bà đỡ
Tiểu Hương vào phòng, đặt lên giường, đắp chăn cho cô bé rồi nằm bên cạnh...
Một ngày hạnh phúc!
Ngày hôm sau.
Cảm nhận được hơi ấm của mẹ, Tiểu Hương tỉnh dậy. Hôm qua, cô bé đã mơ một giấc
mơ thật đẹp. Tiểu Hương xuống bếp chuẩn bị bữa sáng. Đã lâu rồi, cô bé không ăn
sáng. Giờ nhớ lại thì thấy thật ngốc. Tình yêu gia đình đã cho cô bé sức mạnh
chăng? Bữa sáng hoàn tất. Mẹ Tiểu Hương cũng đã dậy. Tiểu Hương mời mẹ vào bàn
rồi cả hai người cùng thưởng thức bữa ăn. Đã 6h30, Tiểu Hương khoác cặp sách,
chạy khỏi nhà còn nói vọng lại.
- Con đi học đây, mẹ.
- Đi cẩn thận, Tiểu Hương.
Bà âu yếm, mỉm cười.
Nhảy nhót trên con đường tới trường, cô bé ngân nga hát bàt. Giai điệu ngọt
ngào, du dương khiến mọi người ngoái lại nhìn. Giọng hát truyền cảm, ấm áp.
Oneuleun waeji himdeulgo jichyeo
Begaereul kkeuleoaneun chae honja bangane nama
Jeonhwagil manjijaggeorineun nauimaeumi
Waeji oneulttara oeroun geo jyo
Gabjagi ulrin jeonhwae nolra
Bab meogeossneunji geogjeonghaneun eomma ogsoriga
Gwichanhge deulryeossdeon geu mali oneuleun dareungeol
Ai cũng nhắm mắt cảm nhận. Cô bé vẫn tươi cười hát.
Vừa đến trường, Tiểu Hương đã thấy Tiểu Ngọc đang cãi nhau với một chàng trai
nào đó. Có vẻ cô bạn thân đang rất tức giận. Tiểu Hương đi gần tới chỗ nhỏ Ngọc
đang đứng, loáng thoáng nghe.
- Anh bị điên à? Đi đứng như vậy hả?
- Cô nói gì hả?
Chàng trai đó chính là thiếu gia Trần Hải Đăng. Chuyện là như thế này: Tiểu Ngọc
đang đạp xe trên đường, không chú ý đến chiếc xe đi với tốc độ cao về phía mình
nên đã cố gắng đạp thật nhanh.Hải Đăng đang nghe điện thoại thì giật mình thấy
một chiếc xe đạp sắp "hôn" chiếc xe yêu quý của mình. Dù đã cố phanh
lại thật nhanh nhưng hai xe vẫn cứ "hôn" nhau. Tiểu Ngọc và Hải Đăng
đều tức giận => cãi nhau. Ai cũng cho là mình đúng. Không kém cạnh gì, Đăng
gào lên.
- Cô đã sai lại còn thích cãi hả?
- Ai sai hả? Anh họ Đổ tên Thừa à?
- Xin lỗi. Nhưng tôi thấy cô hợp với cái tên đó hơn tôi.
- Anh... Đồ đáng ghét...
- Tôi đáng ghét từ bé không cần cô phải nói.
- Anh...
- Anh sao? Tôi biết là mình đẹp trai không cần cô phải khen.
- Đúng thật là....
Nói hết lí lẽ với Đăng, Tiểu Ngọc hậm hực dắt xe vào trong trường không thèm
ngoái đầu nhìn lại. Còn Hải Đăng thì cười gian ơi là gian ý. "Cô nhóc này
cũng dễ thương đó chứ"
Về phần Tiểu Hương. Nghe được một nửa cuộc cãi nhau, cô bé bỏ vào trường. Triết
Vũ đứng trước mặt cô bé khiến Tiểu Hương giật mình, vuốt ngực than.
- Anh định ám sát em đấy à? Sợ chết đi được.
- Không phải. Anh đâu có muốn em chết. Em chết thì anh buồn lắm à.
Triết Vũ nháy mắt, mỉm cười như một vị thiên sứ chỉ thiếu mỗi đôi cánh màu trắng.
Bàn tay to, ấm áp của Triết Vũ nắm lấy tay cô bé, lôi đến vườn hoa rực rờ màu sắc
sau trường. Cả hai ngồi xuống bãi cỏ xanh mơn mởn, cơn gió nhẹ tạt vào mặt. Tiểu
Hương cảm thấy như mình đang bay, hòa cùng những cơn gió. Cô bé chạy nhảy khắp
khu vườn nhắm mắt cảm nhận mọi thứ. Giờ đây, Tiểu Hương thập phần đáng yêu, dường
như cô bé không còn biết đến sự có mặt của Triết Vũ. Cậu ta mỉm cười, lặng nhìn
ngắm Tiểu Hương.
Reng... Chuông báo vào lớp vang lên từng hồi. Tiểu Hương hoảng hốt, cầm cặp
sách, chào tạm biệt Triết Vũ và chạy về lớp. Nụ cười ấm áp của Triết Vũ khiến mọi
vật như ngừng lại. Cậu ta ôn hòa, nhẹ nhàng, giọng nói trầm ấm.
- Thiên Hương. Khoảng cách ngày càng gần rồi.
Round 1 over.
Triết Vũ 1 - Thiên Ân 0
Round 2 start
Bước vào trong lớp, Tiểu Hương thấy bọn con gái đang vội vàng đánh son phấn. Cô
bé ngây ngô hỏi Tiểu Ngọc.
- Sao bọn họ có vẻ vội vàng trang điểm vậy?
Sặc... Tiểu Ngọc ngã ngửa, bó tay với cô bạn.
- Hương không nhớ là hôm nay trường ta giao lưu với trường British à?
- Thế à?
Nhỏ cốc vào đầu Tiểu Hương một cái, lườm cháy lông mày.
- Thiệt là... Cái đầu này chứa gì vậy hả?
- Hơ...hơ...hơ...
Tiểu Hương cười xòa, xoa xoa cái trán bị đánh bởi Tiểu Ngọc bạo lực.
- Có chứa gì đâu. Mà tại Hương quên chứ bộ.
- Cái gì cũng quên?
- Ai bảo chứ?
Cô bé ương bướng cãi lại bằng được, Tiểu Ngọc lắc đầu, nhún vai.
- Vậy Hương nhớ được những gì?
- À... Hương nhớ hôm nay mình sẽ ăn gì nè, uống gì nè, đi chơi ở đâu nè...
- Con lạy mẹ. Trong đầu mẹ lập trình sẵn ăn với chơi à? Học thì chẳng quan tâm
ăn với uống.
- Những thứ đó rất quan trọng mà. Không chắc mình đói chết mất.
- Nói với Hương chắc ai cũng phải hộc máu mà chết mất.
Cái bản tính hồn nhiên như con điên của Tiểu Hương khiến Tiểu Ngọc bị knock out
ngay lập tức.
Bỗng, con gái trong lớp hét toáng lên. Hình như ngoài cửa lớp có ai đó thì phải.
Cô chủ nhiệm bước vào lên tiếng.
- Như cô đã nói. Hôm nay trường chúng ta tổ chức giao lưu với trường nam sinh
British. Mỗi lớp sẽ có khoảng 20 học sinh nam đến thăm và giao lưu. Lớp ta cũng
không ngoại lệ.
Rồi quay ra ngoài cửa nói:
- Các em vào đi.
Một đoàn học sinh nam bước vào trong lớp. Hầu hết ai cũng đẹp zai. Tiếng hét
xuyên thủng tầng ozon của bọn con gái làm mọi người không tự chủ mà bịt tai lại.
Riêng Tiểu Ngọc và Tiểu Hương thì ngủ còn không thì nghe nhạc. Từng học sinh
nam giới thiệu về bản thân. Tiểu Hương giật mình tỉnh giấc khi nghe thấy.
- Chào. Tôi là Trương Vĩ Thiên Ân.
Cô bé úp mặt xuống. Mong rằng hắn không nhận ra mình. Ông thần xui... Ông tha
cho con lần này nha... Haizzzzz... Tiểu Hương thở dài thườn thượt. Chẳng biết
sao mình cứ bị hắn ám hoài vậy nhỉ? Đúng là tên ác ma mà. Cứ gặp hắn thì y như
rằng ông thần xui đến gặp mình. Không 5 thì 6 lần gặp xui xẻo trong một ngày.
Cô bé lim dim vờ ngủ.
- Chào mọi người. Tôi là Trần Hải Đăng, nice to meet you.
Cái giọng này không lẫn vào đâu được... Tiểu Ngọc lén nhìn. Là tên sáng nay? Dù
có biến thành tro nhỏ cũng nhận ra. Chẳng lẽ hắn chính là người thừa kế của tập
đoàn điện tử Lima? Hu...hu...hu... Chết mình rồi. Nhỡ hắn trả thù mình chuyện
sáng nay thì sao? Nghĩ đến đã thấy rợn cả người, nhỏ Ngọc giả vờ nghe nhạc, làm
lơ mọi vật.
Hai nhân vật nam đã phát hiện ra mục tiêu. Có vẻ hai cô nhóc đang cố gắng trốn
đây mà? Hai cậu nhóc cười gian, nham hiểm vô cùng. Cả lớp cứ nháo nhào cả lên.
Con gái hò hét vì vui sướng. Con trai nhắm mắt, bịt tai, cố gắng chịu đựng tiếng
hét như vịt đực của mấy bà ý. Đi đến đâu, nam sinh trường British được chào đón
đến đấy. Quả thật rất nhộn nhịp không khác gì một cái chợ cấp cao. Chỉ tội 2 nữ
nhân vật chính đang cố trốn tránh ai đó. Đúng thế! Hai nam nhân vật chính đang
tiến về phía 2 cô bé đang ngồi, mặc cho bọn con gái có níu kéo thế nào đi chăng
nữa.
Tiểu Hương than trời, trời không thương; kêu đất, đất chẳng giúp. Không biết hắn
có nhận ra mình hay không nữa? Thật là khổ mà. Tại sao mình đụng phải ai thì
không đụng lại đụng phải tên ác ma như hắn chứ? Cứ mỗi lần gặp hay chạm mặt anh
ta thì y như rằng ông thần xui lại đến tìm mình? Ông trời ơi, tôi đã làm gì đắc
tội với ông cơ chứ? Tại sao ông lại hạnh hạ tôi thế này? Chết, hình như hắn
đang tiến về phía mình. Sao mình lại dại dột mà cho hắn biết địa chỉ nhà cơ chứ?
Nhỡ hắn cố tình đến để ám sát mình thì sao đây? Anh ta vừa là hoàng tử vừa là đại
ca của trường vừa là thủ lĩnh của hội Akuma trong thế giới đêm nhưng sao anh ta
cứ nhắm vào mình vậy hả trời? Mình phải làm gì đấy? Có ai cứu tôi với? Help me.
Hắn cười nham hiểm, gian ơi là gian. Nhóc con, cô định trốn tôi hả? Không dễ
như thế đâu. Đừng hòng thoát khỏi tay Trương Vĩ Thiên Ân này. Tất cả là tại cô
mà thôi, đừng trách người khác. Tôi đã nghĩ ra cách để cô phải giật mình mà hoảng
hốt rồi. Con nhóc kia, hãy chờ đó... Nụ cười của hắn khiến con gái đứng hình tại
chỗ.
Tiểu Ngọc đang khóc thầm, mặt nhăn nhó như *** khỉ. Tại sao? Tại sao? Tại sao
anh ta lại ở đây chứ? Thằng cha đó lại còn là người thừa kế tập đoàn Lima nữa
ư? Sao mình lại đâm đầu phải hắn cơ chứ? Sao mình lại **** anh ta chứ? Đúng là
ngu lâu khó đào tạo mà? Chẳng lẽ cuộc đời mình sẽ kết thúc tại đây ư? Mình không
muốn, mình không muốn. Mong rằng anh ta sẽ không nhận ra mình. Hu...hu... hu...
Tất cả là tại cái tính nóng nảy không chịu suy nghĩ này cả. Làm sao đây? Mình
phải làm sao đây?
Hải Đăng ngoài cười tươi như ánh mặt trời trong... Con nhóc kia! Tìm được cô rồi.
Sáng nay dám **** tôi thì phải nghĩ đến hậu quả đi chứ nhỉ? Tôi đã chuẩn bị cho
việc "chào mừng" cô rồi. Hãy đợi đấy! Cô sẽ phải quỳ xuống mà xin tôi
tha thứ.
Hai chàng trai chạy đến chỗ Tiểu Hương và Tiểu Ngọc đang ngồi. Thiên Ân kéo Tiểu
Hương đi đâu đó mất mà không nói tiếng nào. Hải Đăng cũng như thế. Mọi người
trong lớp nghi ngờ về quan hệ của bốn người này. Con gái sinh lòng ghen ghét, đố
kị với hai cô bé.
Tại một nơi nào đó.
Lý Triết Vũ - hoàng tử tỏa nắng nhưng giờ thật lạnh lùng, miệng gằn từng tiếng.
- Cậu đã hạnh động rồi. Trương Vĩ Thiên Ân.
Khiến ai cũng phải giật mình, hoảng hốt.
Lớp 11A2 (dành cho quý tộc). Hà Mi - Maria đã nhìn thấy tất cả, thấy Thiên Ân
lôi cô bé Tiểu Hương đi, cô ta nghiến răng ken két, mắt đỏ ngầu, tức giận.
- Tôi đã để yên cho cô rồi nhưng sao cô lại dám quyến rũ anh Thiên Ân hả? Tôi sẽ
không để cô sống yên đâu, Đinh Ngọc Thiên Hương. Cô sẽ phải hối hận vì đã chọc
tức tôi.
Thiên Ân lôi nó đến một cánh đồng hoa oải hương. Cô nhóc phồng má, trợn mặt
nói.
- Sao anh lại đưa tôi đến đây?
Hắn không nói gì chỉ cười nhẹ - một nụ cười thật sự khiến Tiểu Hương có chút đứng
hình. Cô bé lắc đầu. "Mình không thể bị anh ta mê hoặc bởi nụ cười đó. Phải
tìm cách trốn thoát." Thu tất cả những hình ảnh của Tiểu Hương vào tầm mắt,
hắn tự nhủ: "Sao cô ta lại đáng yêu như vậy chứ? Chẳng lẽ mình đã yêu con
nhóc này?" Cô bé vội vàng giật tay mình ra, chu môi ra.
- Đúng là cái đồ đáng ghét! Nếu không có chuyện gì thì tôi về được chứ.
- Không.
Hắn kiệm lời vô cùng.
- Này, anh lôi tôi ra đây để đứng như tượng à?
- Ngồi xuống.
Thiên Ân kéo Tiểu Hương ngồi xuống mặt cỏ. Gió thổi từng đợt, những bông hoa khẽ
nghiêng mình tạo nên một khung cảnh lãng mạng vô cùng. Khuôn mặt Thiên Ân bỗng
trở nên lạnh lùng hơn bao giờ hết, Tiểu Hương giật mình, cơ thể không tự chủ
run rẩy khi nhìn thấy khuôn mặt đó. Khung cảnh vẫn vậy. Bình yên - Tuyệt đẹp.
Nhưng đang có tâm hồn đầy vết thương, cần được hàn gắn. Vậy mà không ai biết được?
Lặng ngắm cánh đồng hoa, biểu cảm của hắn vẫn vậy, Tiểu Hương chăm chú nhìn
Thiên Ân. Cả hai đều im lặng...
Tiểu Ngọc bị Hải Đăng lôi đến khu vườn đằng sau trường. Nhỏ cố gắng vũng vẫy
nhưng không thể nào thoát khỏi bàn tay rắn chắc đó. Tiểu Ngọc bất lực, mặc kệ hắn
lôi đi. Hải Đăng cười. Ngồi xuống ngọn cỏ xanh mơn mởn. Chẳng ai nói với ai câu
nào. Cảnh vật vẫn thế, khung cảnh vẫn vậy. Tiểu Ngọc phá tàn bầu không khí này
trước tiên. - Anh muốn nói gì với tôi?
- Theo cô, tôi đang muốn gì?
- Sao tôi biết được cơ chứ?
- Tôi đang nghĩ cách "chào mừng" cô một cách đầy ấn tượng.
Tiểu Ngọc nổi da gà, ớn lạnh, lắp bắp.
- Anh định làm gì?
- Như tôi đã nói.
Bỗng nhỏ bật khóc òa, miệng van xin.
- Đừng. Xin anh đừng "chào mừng" tôi. Anh muốn tôi làm gì cũng được.
- Làm gì cũng được à?
Nhỏ có chút chột dạ nhưng phóng lao thì phải theo lao thui.
- Ừ.
- Được. Vậy cô hãy làm osin của tôi trong vòng 3 tháng.
- Tôi... tôi... tôi...
- Nếu cô không đồng ý thì...
Đăng cố tình kéo dài tiếng, nhỏ vội vã trả lời.
- Tôi đồng ý, tôi đồng ý mà.
- Địa chỉ nhà tôi.
Đăng nắm cho Tiểu Ngọc một tờ giấy nhỏ.
- Mai bắt đầu luôn. Lúc đi học về hãy đến nhà tôi ngay lập tức.
Nhỏ gật đầu lia lịa. Sau đó, Hải Đăng đứng dậy bỏ đi. Còn Tiểu Ngọc đang khóc
than và nghĩ tới những ngày tiếp theo...
Một ngày xui xẻo, đúng không?
Về đến lớp, Tiểu Ngọc như người mất hồn. Nhỏ lo lắng nhìn Hải Đăng đang nói
chuyện với vài đứa con gái khác. Không biết hắn sẽ làm gì mình nữa đây? Đúng là
đồ độc ác. Ta sẽ trả thù.
Quay lại chỗ Tiểu Hương. Cô bé vẫn thế. Thiên Ân vẫn vậy. Chẳng nói thêm điều
gì. Mọi vật cũng như thấu hiểu được hết tất cả nên cũng lặng im. Ở đây khiến
cho con người ta cảm thấy yên bình, thanh thản đến nhường nào. Những kí ức đẹp
về cha ùa về khiến tim cô bé bị bóp chặt. Tiểu Hương không thể nào quên được
cơn ác mộng đã xảy đến với ba cô bé." Có phải ba đang dõi theo con đúng
không? Tại con nên ba mới chết, ba có hận con không? Con có nên quên đi cơn ác
mộng của ngày hôm đó hay không? Con nên làm gì đây? Ba hãy nói cho con biết với."
Nước mắt đầy ứ lại, rồi chảy từng giọt từng giọt ra ngoài, rơi xuống lòng bàn
tay Tiểu Hương. Giờ gió có thể hiểu được lòng cô bé hay không? Tiểu Hương giống
một con chim nhỏ bé, yếu ớt cần được bảo vệ, chở che.
Bỗng một bàn tay to khỏe lau đi những giọt nước mắt đang rơi. Là Thiên Ân. Ánh
mắt dịu dàng nhìn Tiểu Hương, cử chỉ nhẹ nhàng. Cô bé nhìn chằm chằm cậu nhóc. Tại
sao anh ta lại có những cử chỉ như vậy?" Một cảm giác cô chưa từng gặp
trào dâng trong lòng. Tiểu Hương mỉm cười, nhìn vào đôi mắt hút hồn đó, miệng mấp
máy.
- Cảm...ơn...anh...
Thiên Ân không nói gì, ánh mắt vẫn nhìn về một phía xa xăm nào. Hình như cô bé
có chút thất vọng khi cậu nhóc không trả lời. Cúi đầu xuống, bàn tay Tiểu Hương
nghịch từng bông hoa. Dường như có một ma lực nào đó khiến cô bé phải chú ý đến
Thiên Ân. Một sức hút thần kì. Đôi mắt đó tuy lạnh nhưng lại ẩn dấu một nỗi buồn
vô hạn. Dù không thể thấy nhưng cô bé có thể cảm nhận được. Vì đó là gì mà cô
bé đã từng trải qua. "Tại sao khi đến đây anh ta lại có vẻ buồn khổ đến thế?
Hình như anh cũng có một quá khứ đầy đau thương giống mình vậy. Nơi này có thể
là một nơi rất quan trọng đối với anh ta. Mình đã từng nghĩ anh là một công tử
con nhà giàu, ăn chơi, hạnh phúc vô cùng nhưng nay nghĩ lại thì anh ta thật giống
mình lúc trước. Anh ta đang chịu một vết thương rất lớn thì phải." Tiểu
Hương đồng cảm, ánh mắt cũng chất chứa nỗi buồn. Cô bé lên tiếng.
- Nếu anh cảm thấy buồn thì có thể chia sẻ với tôi. Đừng giả vờ như không sao hết.
Đây là nơi quan trọng đối với anh đúng không?
Thiên Ân sững người, mặt tối sầm lại, khuôn mặt không chút cảm xúc, miệng cười
lạnh.
- Tôi chẳng sao cả. Với lại, nơi này không quen thuộc đối với tôi.
"Anh ta đang lảng tránh câu hỏi của mình" Tiểu Hương vẫn kiên định đến
cùng.
- Đừng tưởng tôi không biết. Anh nghĩ cứ giả vờ lạnh lùng thì sẽ che dấu được cảm
xúc thật của mình hay sao?
- Cô thì biết gì chứ?
Hắn gào lên như một con thú bị chọc giận. Tiểu Hương không chút bận tâm, vẫn
nói hết những gì mình nghĩ.
- Sao lại không biết? Anh đừng nghĩ chỉ có mình anh là đau khổ, buồn bã, tổn
thương. Tôi biết cảm xúc lúc này của anh là gì vì... tôi đã từng trải qua.
Giọng cô bé nghẹn lại, cảm giác đau đớn lại quay về. Tim Tiểu Hương đau từng hồi.
Thiên Ân quay sang nhìn cô bé, vẻ mặt này, ánh mắt này không có sự dối trá. "Mình
đã nghĩ cô ta có một gia đình êm ấm nhưng sao cô ta lại mang vẻ mặt đau khổ đến
thế? Sao tim mình lại nhói đau?"
- Cô đã từng trải qua?
- Đúng. Lúc đó tôi cũng giống như anh bây giờ và có một thời gian tôi còn bị trầm
cảm.
- Chẳng lẽ gia đình cô không êm ấm?
- Không đã rất hạnh phúc, êm ấm nhưng chính ngày định mệnh đó, chính cơn ác mộng
đó đã cướp đi ba tôi.
Nói đến đó, Tiểu Hương khóc nấc lên từng hồi. Sự đau khổ như hòa lẫn vào dòng
nước mắt tuôn lã chã.
- Tại tôi... Tất cả là tại tôi. Hu... hu... hu... Ba ơi, con nhớ ba. Con xin lỗi,
xin lỗi ba
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT