Thời gian cứ thế trôi qua. Con đường hai năm sau dường như vẫn còn mờ nhạt dấu chân của kỷ niệm. Hình bóng của một con người quả thật rất là khó quên. Lãm đã là một người quản lý tài ba Công Ty Giày Dép 2-L Fashion. Một công ty mà Lãm dồn sức phát triển với sự ủng hộ của Long, người bạn thân mà Lãm quí mến. Hai người bạn đã thật sự trưởng thành và là những người quản lý giỏi. Lãm đã rầy dựng được sự nghiệp và có một gia đình nhỏ. Lãm và bé Thảo, chỉ hai người mà hạnh phúc hơn mọi gia đình khác. Lãm đem nỗi buồn để mà lo lắng cho cô bé mà Lãm vô tình tìm gặp ở bến xe năm nào. Bé Thảo rất quí anh Lãm vì anh là một người hiền lành, nó xem Lãm như một người anh thật sự. Nó quí Lãm rất nhiều. Lãm cũng xem nó như một người em để an ủi phần nào, bởi vì Lãm không có gia đình. Có thể ông trời đã cho Lãm một người em để mà tâm sự, một người em để mà Lãm dồn tâm trí mà lo lắng cho bé Thảo ăn học thành người.

Lãm bây giờ còn là một thành viên không thể thiếu của gia đình âm nhạc Spring. Lãm đã là một ca sĩ nổi tiếng đúng như lời Yến nói. Lãm có một giọng ca hay và truyền cảm, Lãm có một thân hình hoàn mỹ thì trở thành một ca sĩ nổi tiếng là một chuyện thường. Hình của Lãm treo khắp đường phố, nhưng Lãm vẫn sống một cuộc sống giản dị mà ít người nào có được. Lãm thường đóng vai một ca sĩ biểu diễn vào ban đêm còn ban ngày Lãm đến công ty mình làm việc. Chính vì nổi tiếng nên công ty Lãm trở nên huyên náo lạ thường. Chỉ có ngày nào Lãm không làm việc thì công ty mới yên ổn với những cô gái ngưỡng mộ. Nhờ tiếng tâm của Lãm mà công ty càng phát triển hơn rất nhiều. Lãm nhớ lại ban đầu Lãm làm ca sĩ là muốn làm Yến vui lên và muốn tìm hiểu về cái chết của Ngọc Yến. Lãm vẫn còn thắc mắc về ông thầy giả nhân giả nghĩa. Chính vì mục đích đó mà Lãm muốn làm ca sĩ. Chính vì thế mà Lãm phải chịu cuối đầu với thầy Nhân. Con người mà Lãm phải kêu là thầy đã nắm toàn bộ công ty băng đĩa của ông nội Yến. Thầy đã quan hệ với nhiều băng nhóm xã hội đen để mà tìm cách đoạn lấy công ty của Yến. Chính bản thân Lãm đã điều tra và phát hiện đàn em trong công ty toàn nằm trong giới giang hồ nên Lãm chưa dám làm gì được. Lãm chỉ chờ bằng chứng để mà vạch mặt thầy.

Phần Linh chỉ còn một nhiệm vụ duy nhất là lo lắng cho ông nội Yến. Ông đã thật sự già trong vòng hai năm ngắn ngủi. Ông đã chịu một nỗi đau mất cháu nội, người thân duy nhất mà ông quí chuộng. Ông đã sa sút từ khi hay tin Ngọc Yến đã không còn. Ông trở nên ngây ngô và khó nhận biết được người khác. Bên ông chỉ còn có một người thân hiện tại là Linh mà thôi. Mặc dù trên danh nghĩa là chồng vợ nhưng ông nội Yến lại tôn trọng Linh rất nhiều. Ông thường nhìn Linh bằng một ánh mắt cảm thông:

- Xin lỗi cháu nhiều lắm! Thật sự là xin lỗi. Chỉ vì món nợ mà ông phải lấy cháu. Nói thật tình thì ông xem Linh cũng như là Ngọc Yến cháu nội của ông vậy.

Linh gật đầu hiểu lời ông nói. Linh rất hiểu vì bản thân Linh đã ở trong nhà suốt ba năm liền. Nhưng chưa lần nào ông nội Yến đụng đến thể xác của mình. Bởi vì ông là một người tốt, đã cứu lấy gia đình Linh và phải chịu cảnh xa lìa như bây giờ. Nếu ngày đó ông không ra tay thì giờ này người chồng của Linh không phải là ông nội Yến mà là thầy Nhân mới phải. Chính thầy đã tìm cách hại gia đình Linh tan nát và cả gia đình Yến cũng trở nên không còn gì. Mọi quyền hành điều do thầy Nhân nắm giữ. Cả Linh và ông nội Yến đều sống trong nỗi đau bị dày vò. Lãm chỉ ngu ngơ không hiểu chuyện gì hết. Lãm chỉ nhìn Linh bằng một ánh mắt thất vọng mà thôi. Thất vọng cho số phận đưa đẩy, và thất vọng vì bản thân Lãm không làm gì cho Linh hạnh phúc. Cuộc sống của Linh đã âm thầm nhìn lén Lãm từ nơi nào mỗi khi Lãm đến công ty tập luyện. Đó là một nỗi khổ của con người. Lãm chỉ tập chung vào những điều Lãm đang giữ bên mình. Giọt nước mắt pha lê, Lãm chỉ hi vọng tìm được manh mối gì để lật tẩy thầy Nhân để mà làm cho Yến vui lòng nơi chín suối. Tất cả như đã thật sự qua đi.

Lãm đứng bên bờ sông, nơi mà Lãm gặp Yến lần cuối cùng. Lần cuối cùng là lần Yến đã hiểu lầm Lãm với Linh. Lãm không nhìn gì cả. Anh mắt Lãm chỉ đâm đâm mà không biết nhìn về hướng nào. Có tiếng bước chân phía sau Lãm:

- Bộ Lãm vẫn còn nhớ đến Yến sao?

Lãm không cần quay đầu lại vẫn nhận ra tiếng nói của Linh. Lãm không nhìn Linh vì không muốn có người khác nhìn Lãm bằng ánh mắt thương hại, đặc biệt là Linh. Lãm chỉ nhìn mây trời và nói:

- Linh đến đây làm gì? Hãy về đi! Chồng Linh ở nhà có một mình! Hãy về đi…

Tiếng nói Lãm nghẹn ngào. Linh từ từ tiến lại gần bên Lãm. Cô nói bằng một giọng đầy cảm xúc:

- Nơi này là nơi Yến đã hiểu lầm Lãm phải không?

Lãm chỉ thoáng nhìn Linh bằng một ánh mắt len lén. Lãm nói:

- Lần đó chính Yến đã hiểu lầm chúng ta … tại nơi này…

Linh nở một nụ cười rồi nhìn theo hướng của Lãm:

- Lãm à! Lãm là một người vô cùng hờ hững với thực tại. Người có tình và người không có tình thì hiểu lầm là chuyện đương nhiên. Vậy mà đến giờ Lãm vẫn cho rằng bản thân mình có lỗi…

Linh nhìn Lãm bằng một ánh mắt khác:

- Cho đến bây giờ thì Lãm trong lòng Linh vẫn giữ một vị trí quan trọng. Nếu có chết vì Lãm thì Linh vẫn hạnh phúc chấp nhận… bởi vì đã ba năm trôi qua là ba năm Linh sống trong nỗi nhớ. Chính Lãm đã tặng Yến một bài thơ như thế này: “ Nỗi nhớ cứ dìu ta đi mãi; đến suốt cuộc đời cũng không quên…”. Linh thường đọc lại bài thơ này đã hơn một ngàn ngày đêm rồi…. có nghĩa là đã đọc nó hơn một ngàn lần rồi đó. Lãm vô tình có biết gì đâu.

Lãm nhìn Linh và nói:

- Mọi chuyện đến lúc này thì đã quá trễ rồi Linh ạ! Lãm không còn biết sống sao cho hợp lí với đời. Bản thân Lãm là người vô dụng đã để Linh phải khổ nhiều. Lãm không muốn có lỗi với bản thân và có lỗi với người Lãm yêu quí nhất… Lãm không muốn có lỗi với Yến, Linh ạ!

Lãm nói xong, Lãm phủ lớp nón qua khỏi đầu rồi lẳng lặng mà đi. Lãm không muốn ai nhìn thấy mình đến nơi riêng tư này. Lãm thường phải giấu mặt mà đến bờ sông kỷ niệm. Chẳng ai mà biết được trong lòng một ca sĩ buồn phiền như thế nào. Người ta chỉ biết nỗi buồn của ca sĩ qua lời ca mà thồi. Nhiều người thì cho rằng là thế. Nhưng Lãm thì nghĩ người sáng tác ra bài ca mới là người có nỗi buồn thật sự. Đó chính là những bài mà Yến đã để lại cho Lãm. Những bài mà trước kia Yến hát cùng Lãm khi hai người đi chơi đây đó.

Lãm lang thang trở về nhàmình. Vừa bước vào cửa đã thấy có điều gì đó kì lạ. Những bước chân còn rất mới quanh nhà. Trước cửa và ngoài sân cỏ đều có. Lãm cảm thấy kì lạ và bắt điều lo lắng cho bé Thảo, bởi vì nhà mình rộng lớn nhưng chỉ có bé Thảo và Lãm cùng sống. Lãm bắt đầu gọi:

- Bé Thảo ơi! Em có nhà không? Hãy nấu mì cho anh đi!

Vẫn không có tiếng trả lời. Lãm nghĩ thầm:

- Hôm nay chủ nhật mà! Bé Thảo không có đi học thì làm sao…

Lãm vội chạy vào khắp căn nhà và cố tìm gặp cô bé. Lãm nghe trong phòng mình có tiếng động bèn cằm một ống tuýp trong tay. Lãm lần mò và đẩy nhẹ cửa phòng. Bất ngờ có nhiều cánh tay kéo Lãm vào phòng. Có nhiều tiếng cười vui cất lên:

- Happy birthday to Lãm! Mừng xinh nhật dễ thương của Lãm!

Lãm mới nhận ra là cả một lớp bạn bè đều có mặt và tổ chức xin nhật cho mình. Lãm cười vò đầu:

- Ai tạo một câu chuyện bất ngờ vậy? Phải anh chàng Long đấy không!

Phía sau đám đông. Long đội một cái nón nhọn và nhảy ra cười toe toét. Long hô tô:

- Chưa chính xác! Là bé Thảo nói cho Long biết đấy, còn tổ chức thì do ta chứ ai! Ha ha ha…

Long cười thật to và khoái trí vỗ tay. Trong Long rất vui thì phải. Long lại gần Lãm và cầm ống tuýp trong tay Lãm và hỏi:

- Lãm cầm nó chi vậy? Bộ muốn thanh toán tụi này hả?

Lãm cười và cầm ống tuýp lên giả bộ rượt đuổi Long và hô lên:

- Phải! Lãm sẽ thanh toán hết những người trong phòng này.. khà khà…

Tất cả đột nhiên trở nên vui lạ thường. Những người bạn Lãm tỏ ra rất thân mật. Trong đó có vài fan thân với Lãm và những người làm trong Công Ty Giày Dép 2-L Fashion. Lãm nhìn mọi người và mừng rỡ vì được sự quan tâm của bè bạn. Trong đám bạn mà Lãm quen được có một fan của Lãm là một anh phó công an quận rất có tài tên anh là Dũng. Nhờ Long mà Lãm quen được anh ta. Lãm gọi là anh Dũng vì anh ta lớn hơn Lãm đến năm tuổi. Anh có một đội nhóm bạn bè làm công an nên chẳng ai dám đụng với Dũng. Dũng tỏ ra thân mật và quí Lãm khi bắt đầu quen biết. Anh nhận ra con người Lãm có tình nghĩa và hiền lành hơn những đám bạn cũng lớp trong khoá huấn luyện công an tài trí. Anh bắt gặp ở Lãm có một sức hút rất lạ. Chính anh là một người nghe Lãm hát và phải công nhận Lãm hát thật sự truyền cảm. Anh thích nhất là bài “Nàng tinh tú” và bài “xa xôi đôi đường” do Yến sáng tác. Anh ta thường nhìn Lãm với một ánh mắt cảm thông:

- Lãm biết vì sao trái đất tròn không?

Lãm cười cười:

- Bởi vì trước sau gì cũng gặp lại nhau. Những câu chuyện mờ ám luôn luôn được phơi bày…

Dũng vỗ vai Lãm tấm tắc khen:

- Hay lắm! Đây là câu hỏi có người đầu tiên đáp đúng ý anh, rất có ý nghiã!

Hôm nay anh lại nhìn Lãm bằng con mắt của sáu tháng trước:

- Bây giờ anh hỏi lại Lãm một lần nữa… trái đất tại sao lại tròn!

Anh chàng Long lúc này có mặt mới xía vào:

- Bởi vì trái đất không thể có hình vuông được! Anh Dũng hỏi kì cục!

Lãm nắm tay Long lại và kéo Long ngồi sát bên mình. Lãm cười cười:

- Vẫn chỉ một câu trả lời đó là: Sự thật sẽ không bao giờ bị che lấp mãi mãi!

Dũng gật đầu và mững rỡ:

- Rất có ý nghĩa…

Anh ta nhìn vào ngực Lãm thấy lấp lánh một ánh sáng loe loét. Dũng hỏi:

- Đó là gì vậy? Sao không thay nó mà thấy em đeo hoài vậy!

Lãm lấy nó ra cho anh Dũng xem và thì thầm:

- Đây là món quà duy nhất của người em quí nhất thì làm sao thay được.

Anh gật đầu rồi bất đầu kể về một câu chuyện:

- Nếu anh đoán không lầm thì cái em đang đeo chính là giọt nước mắt pha lê. Một vật tượng trưng cho kỷ niệm trong đời. Chính anh ngày xưa cỡ em cũng đã theo đuổi. Nhưng cuối cùng người bạn anh đã bỏ nó với một lí do là không hợp nhau! Anh buồn và ném nó xuống sông rồi!

Lãm ngạc nhiên khi nghe câu nói của anh Dũng. Lãm nhìn anh đâm đâm rồi thì thầm:

- Trước khi gặp sự cố Yến đã trao em vật này! Đến giờ em vẫn tin Yến còn sống!

Anh Dũng vỗ lấy vai Lãm cảm thông. Những người bạn khác bên ngoài vẫn đua nhau đùa giỡn. Anh Dũng cặp vai Long và đi ra ngoài cũng giỡn với mọi người. Lúc này bé Thảo cũng đã gần mười tuổi. Nó ôm lấy tay Lãm và thỏ thẻ:

- Anh Lãm là một người tốt nhất nè! Nhân sinh nhật anh Lãm, em cầu cho mọi chuyện tốt sẽ đến với anh. Cầu mong em mau lớn để nuôi lại anh Lãm.

Lãm cười và vuốt tóc nó. Một mái tóc rất dài và xinh đẹp. Lãm nói:

- Nếu anh đoán không lầm thì em cũng là một cô công chúa phải không? Nhà em ở đâu vậy?

Nó buông tay Lãm ra và tỏ ra giận:

- Đã nói là không được nhắc đến gia đình em nữa. Em thích ở chung với anh Lãm nhiều nhất.

Lãm thì thầm:

- Em không nhớ đến mẹ mình sao!

Nó nhìn Lãm một lúc rồi mới chịu trả lời:

- Mẹ đã chết rồi, cha cũng chết rồi. Tất cả đều đã chết hết rồi. Em không còn người thân nào cả.

Bé Thảo vừa nói vừa khóc tỏ ra rất ấm ức. Lãm thấy thế bèn vịnh vai nó rồi cười:

- Nín đi! Ở đây anh Lãm đã xem em như người thân rồi. Chính anh cũng không có gia đình vậy. Nhờ bé Thảo mà anh mới tạo một gia đình nhỏ này nè. Nếu không bé Thảo thì đâu gọi là một gia đình nữa. Nếu không có bé Thảo thì anh sẽ không ra ở riêng với gia đình anh Long đâu!

Bé Thảo nghe Lãm nói thế bèn ôm chầm lấy Lãm. Vẻ mặt nó thật sự hạnh phúc và cười rạng rỡ. Nó thì thầm:

- Mẹ em rất xinh đẹp! Đẹp nhất! Sau này em lớn thì anh sẽ gặp được mẹ em thôi.

Lãm ngạc nhiên khi bé Thảo lại nói nhiều về bản thân mình. Lãm hỏi:

- Sao gặp được, mẹ em chết rồi cơ mà!

Nó cười cười híp mắt:

- Cha bảo! Em rất giống mẹ…

Lãm vò đầu cô bé thông minh của mình. Lãm cùng cô bé cười rất hạnh phúc. Đã lâu rồi Lãm mới thấy vui như hôm nay. Lãm nhìn lên bầu trời và cảm thấy mãn nguyện một phần nào:

- Dù đã có nhiều mất mát nhưng đổi lại là một chút tình cảm với bạn bè thì tôi cảm thấy vui lắm rồi, phải nói là hạnh phúc mới phải!

Buổi sinh nhật lần lượt cũng trôi qua. Bởi vì thời gian không bao giờ dừng lại nghĩ ngơi chút nào. Thời gian cứ trôi qua nhanh mặc cho nhiều người níu kéo và cố gắng tìm kiếm.

Hôm sau, Lãm đến công ty băng đĩa theo như thời khoá biểu thường ngày của mình. Mọi chuyện có vẻ rất mình thường. Thầy Nhân không còn làm khó dễ Lãm như ban đầu vào cho ông ta huấn luyện. Bởi vì thầy Nhân không ngờ bản thân mình đã hại người mà lại tìm được một tài năng khiến ông thu lợi rất nhiều từ phía Lãm. Lãm không nói gì hết, Lãm chỉ là một ca sĩ và một nhà quản lý có đẳng cấp. Mọi chuyện ông ta làm Lãm biết cũng để mặc. Bởi vì Lãm nhớ rất rõ mục đích đến công ty là gì. Lãm muốn là ca sĩ thì đã được còn phần lợi thì mặc thầy Nhân xử lí. Theo như mức thu nhập hiện tại của ông thầy bất nhân này và cổ phần trong công ty Lãm và Long thì ông ta còn phải thua nhiều. Nhưng có một điều lạ là tài sản ông lại có rất nhiều, có khi là gấp nhiều lần Lãm. Một thắc mắc khiến Lãm cần phải tìm hiểu. Thầy Nhân không tỏ ra có gì là khác thường. Ông thường nở nụ cười khi gặp Lãm và rất quí Lãm. Lãm chỉ cười:

- Cục vàng của mình thì làm sao không quí được chứ! Bản thân thầy đã làm gì em đang điều tra đây! Hãy coi chừng vành móng ngựa đang đợi đấy!

Lãm đẩy cửa vào phòng quản lý của thầy Nhân. Vừa thấy Lãm thầy vội chào mừng một ngày làm việc mới. Lãm không nói gì bèn đi thẳng vào mục đích:

- Em cần gặp Linh vào chiều nay lúc sáu giờ tại bờ sông. Phiền thầy nhắn lại cho em. Em về đây!

Thầy Nhân vội níu Lãm lại:

- Khoan đã! Thầy vừa chuẩn bị một kế hoạch mới hòng nâng cao tên tuổi của em. Thầy sẽ cho em đóng vai một anh chàng lãng tử trong một bộ phim điện ảnh. Sau đó thì sẽ tiếp tục một Video clip về nhạc nền của bộ phim đó. Em nghĩ thế nào!

Lãm tỏ ra không ngạc nhiên. Lãm nói:

- Hình thức này chẳng phải mấy công ty đĩa nhạc khác cũng thường làm sao? Có gì mới đâu chứ!

Thầy Nhân chỉ ra cái riêng của kế hoạch cho Lãm hay và về ý nghĩa thực của nó. Thầy nói:

- Sai, em đã nghĩ sai hướng của kế hoạch rồi. Trong khi quay bộ phim thì em vẫn sẽ phụ quay những cảnh lãng mạn trong bộ phim rồi làm thành một bộ clip mới. Chẳng qua là ăn theo của bộ phim mà thôi, nhưng kết quả thầy khảo sát thử thì rất được! Em nghĩ sao?

Lãm suy nghĩ rồi gật đầu. Lãm ra một điều kiện:

- Lợi nhuận thì chia sáu - bốn được không? Thầy sáu em bốn là được rồi!

Lãm ra một điều kiện hơi khó xử cho một ông thầy chứa đầy mưu mô hiểm độc. Thầy gật đầu đồng ý và tỏ ra không có vấn đề gì cả. Lãm đưa ra một điều kiện thật khó xử mà thầy vẫn chấp nhận thì hơi khó tin. Lãm bèn hỏi:

- Như thế thầy cũng chấp nhận sao!

Ông thầy cười đắc ý:

- Ha ha … chỉ tại khuôn mặt của em thôi. Chỉ tại em rất giống nhân vật mà thầy muốn thử. Tại vì thầy muốn làm một kỷ niệm của thầy ngày xưa, về mặc tình cảm thì tiền không thành vấn đề.

Lãm nghe thầy nói xong bèn quay đầu đi. Lãm không nói gì thêm vì Lãm rất biết con người của thầy Nhân. Thầy đã hại cho Linh phải khổ thì làm gì có tình cảm mà nói chứ. Tình cảm là vật gì mà khiến những người có giả tâm phải miềm lòng. Lãm nhìn nhận mọi việc theo tình cảm nên rất không thích thầy Nhân là vì lẽ đó. Chính Lãm cũng biết cách nghĩ của mình sai nhưng Lãm không chấp nhận tư cách của thầy được. Lãm chỉ hận bản thân mình đôi lúc khi đối diện với thầy Nhân. Lãm muốn tìm hiểu về cái chết của Yến, Lãm không chịu bỏ qua dễ dàng như thế được. Mọi chuyện điều do thầy Nhân sắp đặt thì ắt hẳn phải có lí do chính đáng hơn về Yến. Bóng dáng sau lưng Lãm trong hai năm nay.

Thầy Nhân nhìn Lãm đi ra ngoài bằng một ánh mắt khác như bên trong thầy là hai con người hoàn toàn khác nhau. Lãm vô tình nhìn thấy được khuôn mặt ấy qua tấm kính cửa phòng quản lý. Lãm không nói gì và tiếp tục đi. Thầy Nhân bèn lấy điện thoại ra và gọi một cú cho bọn đàn em của mình. Địa điểm hẹn vẫn là nơi củ, kho hàng ở bến cảng. Một nơi lí tưởng cho những con người sống ngoài vòng pháp luật. Thầy thì thầm:

- Rồi đây tao sẽ cho mày thấy cảnh con Yến chết như thế nào.. khì khì …..

Khi ấy tại nhà Linh. Linh đang dạo bước bên những khóm hoa người làm vườn trồng. Những loại hoa rất đẹp và còn tươi nguyên như vừa mới nở. Trong đó có cả hoa Phù Dung đã được trồng tỉa rất đẹp. Một loại hoa mà mang ba màu sắc đặc biệt. Một loại hoa mà trong một ngày mang ba màu khác nhau, một vẻ đẹp của thiên nhiên mà hiếm bắt gặp được bên ngoài đời. Linh cằm bình nước xịt khá nhỏ chỉ đủ cằm trong lòng bàn tay mình. Linh lựa những hoa nào vừa chớm nở còn thật tươi và xịt vào hoa cho nó thêm đẹp. Những hoa còn lại đa số đã được người thợ chăm sóc nên không cần làm gì. Cuộc sống của Linh chỉ đơn giản là đi đi lại lại trong nhà mà thôi. Linh ít đi siêu thị hay những nơi ồn ào khác. Linh chỉ ngồi quanh quẩn trong nhà để mà chăm sóc ông nội Yến và ngắm hoa mà thôi. Vậy mà Linh đã chịu đựng được hơn ba năm trời. Lúc không có chuyện gì làm Linh thường nghe Lãm hát qua những đĩa mà Lãm trình bày. Những bày Lãm hát Linh điều thích vì đó là người đã chung sống biết bao năm với Linh nơi quê nhà. Và người đó suốt đời chiếm một vị trí vô cùng quan trọng trong lòng Linh. Chỉ vì Linh không biểu lộ hết ra bên ngoài, cả Lãm cũng ngu ngơ theo đuổi một cái bóng đã không còn trên cõi đời này. Linh cũng không còn dịp nào mà nói hết ra được. Linh đôi khi nhìn vào phòng ông nội Yến và nhìn ông với một ánh mắt tội nghiệp. Ông chỉ thường ngồi trên chiếc xe lăn và nhìn sang vườn hoa nơi mà cô bé Yến thích đua giỡn vào những buổi sáng sớm. Chính nơi đó ông đã luôn nhìn cháu mình khôn lớn và trưởng thành. Giờ thì không còn nữa nên ông trở nên không nói và câm lặng.

Yến ngồi trên băng ghế đá và ngẫm nghĩ về những câu chuyện quá khứ mà Lãm và Linh đã đi qua. Linh nhớ nhất chính là nơi hồ sen mà hai người nhìn nhau không nói. Một hồ sen mà Lãm đã cố tình tặng Linh để Linh ghi vào lòng. Linh không quên nơi vườn hoa chứa nụ cười của Linh và Lãm. Cả hai người cùng rượt đuổi vui thật là vui. Rồi Linh lại chộp mắt một lần khi Lãm và Linh trên bãi biển cùng bè bạn. Lần đó Lãm đã thể hiện một bản Linh cho bạn bè mình xem khiến họ khâm phục Lãm vô cùng. Linh mơ mộng về quá khứ. Bỗng có bước chân từ từ đi lại gần Linh khiến Linh lao đi vài giọt nước trên mắt mình. Linh không quay đầu lại vì bước chân của thầy Nhân rất quen thuộc. Một bước chân nhẹ nhàng như một con hổ đang rình mà tóm lấy con mồi. Thầy Nhân lên tiếng:

- Em đang định làm thơ à! Sao vẻ mặt khó coi thế!

Linh không trả lời khiến thầy không được vui. Thầy nói:

- Em không dám nhìn thầy sao! Người yêu của thầy thì khác với Linh nhìn lắm! Cô ấy luôn mỉm cười khi gặp mặt thầy.

Linh quay sang thầy và nhìn bằng ánh mắt đáng khinh:

- Em ra nông nỗi này là do đặc ân của thầy ban cho đấy. Có cần em cám ơn thầy không?

Thầy cười dí dỏm:

- Không cần đâu! Khí khí ….. Mọi chuyện đã qua rồi, vả lại thầy đã ân hận rất nhiều…

Linh nhìn thầy và nói:

- Thầy mà cũng biết ân hận sao! Chính thầy đã hại chết Yến, em biết nhưng chưa có bằng chứng tố cáo thầy mà thôi. Lần đó chính thầy đã đề nghị Yến đi và cuối cùng thầy lại nói không biết gì về cái chết của Yến. Những điều đó có gì đó không bình thường phải không, thưa thầy đáng kính?

Thầy Nhân không nói gì. Ông ta bèn nhìn về bầu trời, nơi mà một con người độc ác cũng cầu nguyện. Thầy nói:

- Để thầy kể cho em một câu chuyện quá khứ. Em biết rồi đấy mỗi người điều có một quá khứ, dù nghèo hay giàu cũng thế thôi…

Thầy Nhân nhìn Linh và rơi một giọt nước mắt. Linh nhìn thấy mặt thầy không một chút giả dối gì cả. Thầy nhìn lại quá khứ của mình. Thầy Nhân chậm rãi ôn lại một kỷ niệm buồn mà trước kia thầy đã gánh chịu. Nước mắt có phải là gì đâu, chỉ là một chút vị đắng mà thôi.

Năm thầy Nhân bước vào năm thứ nhất của Đại Học Sư Phạm Thành Phố Hồ Chí Minh. Thầy có một biệt danh là Mọt Sách, một biệt danh dùng cho những con người chỉ biết cấm đầu vào trang sách để mà nghiên cứu việc học của mình. Khi đó thầy chỉ là một chàng sinh viên đeo kính và khờ khạo. Anh chưa hề biết yêu là gì. Có nhiều sinh viện ở Cà Mau hay bất cứ nơi xa nào đó đến thành phố học đều mang một tâm trạng buồn vì nhớ gia đình và nhớ quê. Do đó họ thường tìm cho mình một cô bạn gái để mà quên đi nỗi buồn đó. Chỉ là một thứ tình yêu nhất thời, có khi là sẽ quên đi sau khi tốt nghiệp. Thầy nhớ rất kỹ ngày đó là ngày Valentine, ngày lễ tình nhân mà hầu hết bạn thầy đã đi chơi với bạn gái. Thầy không muốn đi nhưng học hoài trong phòng cũng chán. Ngày đó tự nhiên thầy thấy chán học hơn và muốn ra ngoài thong thả. Thầy lảo rảo một mình đến gần Trường Đại Học Thuỷ Lợi ngay ở Thị Nghè. Ở gần bên đó có công viên nên không khí thật sự yên tĩnh. Lãm nhìn thấy những cặp trai gái cười đùa thoải mái và rất vui vẻ với nhau. Thầy nhìn họ hạnh phúc và cười bản thân vì chưa tìm được một cô bạn để tâm sự. Thầy ngồi vào một cái ghê bên gốc cây cao to. Thầy đang ngơ ngẩn thì có một cô gái cũng cỡ thầy lại ngồi chung và khóc lóc. Thầy không nói gì, thầy chỉ ngồi nhìn cô ta chảy nước mắt mà thôi. Một lúc sau cô gái lao nước mắt của mình và nhìn thầy với một nụ cười thật tươi:

- Mình vừa bị một công tử nhà giàu đá đó! Vui không? Bạn có xe không?

Thầy gật đầu, cô gái nói tiếp:

- Bạn chở mình đến Công Viên Đầm Sen được không? Mình muốn giải trí?

Thầy nghe nói thế tỏ ra chằn chờ và dự định đi về. Cô gái đó níu tay thầy lại và năn nỉ với một ánh mắt thật đáng thương. Thầy xiêu lòng và chở cô gái này đi cùng. Vả lại thầy không làm gì đi chơi một lúc cũng không sao. Qua một lúc nói chuyện với nhau thầy mới biết cô ta cũng đang học đại học và đã bước sang năm thứ hai. Sau cuộc đi chơi đó. Cô thường tìm đến gặp thầy khi rảnh rỗi, cũng vì điều này mà thầy đã không còn cảm thấy cô đơn nữa. Thầy đã niếm được mùi vị hạnh phúc từ cô bạn gái này. Thầy đã thích và lo lắng cho cô bạn tên Như Mỹ, người mà có khuôn mặt rất giống với Linh. Họ thường trò chuyện vào những ngày cuối tuần và đi chơi thật vui vẻ, phải nói là có nhiều kỷ niệm gắng bó. Thầy đã biết được thế nào là hương vị của cuộc sống khi cằm tay người yêu mình dù chỉ là ngắn ngủi. Năm thầy học năm thứ ba và cũng là năm cuối của Như Mỹ. Hai người hẹn hò nơi lần đầu gặp nhau, nhưng thầy không đến được vì lí do có người thân đến thăm. Ngày đó là ngày thầy không nói gì và mang một nỗi lo lắng vô vàng. Những ngày sau đó không còn thấy Như Mỹ đâu nữa. Thầy đã cố đến trường cô ấy tìm và hay tin nàng ta đã chết vì tự tử. Cô ta đã nhảy sông tự vận đời mình và lao xuống dòng sông kỷ niệm. Cô ta bị một công tử nhà giàu và một nhóm thanh niên hợp nhau bắt cóc cô ta cho chàng công tử. Và cuối cùng thì Như Mỹ đã mất đi tất cả, cô buồn tủi và lao xuống dòng sông ngay đêm hò hẹn với thầy. Nỗi đau khổ vô cùng khi người yêu chết đi. Thế là năm thứ ba thầy không học được môn gì, đến khi tốt nghiệp mà nỗi ân hận của thầy vẫn còn và cứ dai dẵn.

Khi thầy đến vùng quê dạy học thì vô tình gặp được em với khuôn mặt không sai tí nào. Thầy không kiềm chế được mới khiến em khó chịu và đã làm thầy bị tổn thương. Và thằng Lãm là chủ mưu, chính nó đã khiến thầy phải mất đi Linh và thầy mang một nỗi buồn. Từ đó thầy mới thề với lòng là phải cho nó một bài học đích đáng…

Thầy ngưng kể và nhìn Linh. Thầy ngỡ rằng Linh đã cảm động nhưng khuôn mặt Linh vẫn như không có gì. Linh mới nói:

- Chuyện buồn trước kia của thầy em rất cảm động. Nhưng đến đoạn sau thì dường như không còn là anh mọt sách trước kia nữa. Em là Linh còn người yêu của thầy là Như Mỹ lớn hơn em chừng bốn tuổi. Vậy sau giống nhau được. Còn chuyện thầy mất đi người yêu thầy đã đau khổ vậy mà còn hại chết cả Yến, như thế có công bằng với Yến không…

Thầy cười với một cách điên cuồng:

- Hà hà… đó lại là một chuyện khác rồi Linh ạ! Chính ông nội nó đã khiến thầy nhìn Linh lấy ông ta. Nếu lần đó ông ta không nhúng tay vào thì có lẽ giờ này Linh là của thầy rồi ha ha ….

Thầy kề tai nói nhỏ với Linh bằng một giọng nói độc ác:

- Rồi đây Linh hãy đợi đấy! Khi ông già đó chết đi thì em sẽ biết tay với thầy…

Thầy vội đi nhanh ra khỏi cổng. Thầy chợt nhớ tới lời Lãm bèn hô to cố tình cho ông già trong phòng nghe thấy, nhưng tai ông ta đã lãng rồi có nói to hay nhỏ cũng đều không biết gì. Thầy nói:

- Thằng Lãm nó hẹn em lúc sáu giờ chiều tại bờ sông lỷ niệm gì kìa! Hãy đến ngay đi, sắp tới giờ rồi đấy! ha ha….

Linh nghe xong bèn mỉm cười và thì thầm với bản thân:

- Vậy anh Lãm cũng biết hẹn với mình à. Linh tới ngay thôi!

Nói xong Linh liền vào phòng mình thay đổi y phục. Linh tạt ngang phòng ông nội Yến và mỉm cười. Linh thì thầm:

- Con đi ra ngoài một chút nghe ông?

Ông ta không biểu hiện gì. Khi Linh vừa quay đầu đi thì ông ta níu tay Linh lại và mỉm cười nói với một vẻ yếu ớt:

- Hãy đi vui nhé con! Ông sẽ viết di chúc để lại toàn bộ gia sản cho con, sau đó hãy tìm anh chàng Lãm gì đó mà hợp mặt. Ông chỉ có thể giúp được con nhiêu thôi…

Linh nghe ông nói như thế không có gì vui cả. Chính ông là người bị hại mà trở nên như thế này. Linh thật không dám nhận. Vả lại đã lâu rồi không nghe ông nói mà hôm nay tự nhiên ông nói nhiều khiến Linh cảm thấy lo lắng. Linh bèn ôm ông và nói:

- Con không nhận đâu, xin ông hãy khoẻ nhé! Hãy sống thật khoẻ vì ông là một người tốt.

Ông nội Yến cười mỉa mai:

- Không lẽ lại giao cho gã kia sao! Ông thà đem từ thiện còn hơn đem toàn bộ gia sản lọt vào tay một người đã hại chết cháu mình.

Ông nhỏ nước mắt và xúc động. Ông đẩy Linh ra xa và thúc giục:

- Hãy đi đi! Anh chàng tốt bụng đang chờ con đấy. Chính nó đã làm Yến hạnh phúc và yêu đời hơn thì nó quả là tốt rồi… hãy đi ngay đi, ông giận đấy!

Linh bèn chằn chờ không muốn đi. Ông cười khặc khặc:

- Chỉ đi môt lát chứ có gì mà lo lắng hả Linh, nhớ đừng tin vào lời nói của thầy Nhân nhé, hắn ta chỉ vốn là một kẻ xấu xa thôi..

Linh bèn chào từ biệt ông rồi đi. Linh tỏ ra lo lắng cho ông nội Yến nhiều. Nhưng Linh chỉ đi một lúc thì có gì đâu mà lo. Linh bước đi ra khỏi nhà để đến nơi Lãm đang chờ đợi. Linh mang một niềm vui nên không chú ý gì những lời nói của ông lão ngồi trên xe lăn cả. Linh chỉ muốn đi nhanh chóng trở về để chăm sóc người đã thương yêu và cưu mang mình. Ở phía sau bước chân Linh đi, những chiếc lá vàng cứ đua nhau mà rơi rụng. Nó giống như một thứ tình cảm bao bọc Linh bấy lâu nay. Một thứ tình cảm thiêng liêng mà hiếm một con người với tới được, bởi vì họ chỉ lo tìm cách mưu lợi cho bản thân thì làm sao biết hi sinh vì người khác. Những chiếc lá rơi đều thật đẹp. Linh với tay lấy một mẫu lá để ngắm nghía. Chúng đã già úa nên phải rụng, nhưng chúng còn muốn níu lấy cành cây lắm, chỉ vì một cơn gió vô tình thổi bay mà thôi. Một số phận buồn bã.

Linh chạy đến bờ sông và mong muốn gặp Lãm. Đã ba năm từ khi Lãm quen biết Yến đến giờ, Lãm chưa hề tìm gặp Linh lần nào. Lãm chỉ nhớ đến một người mà Lãm cho là rất có lỗi với cô ta. Linh từ từ đứng lại, trước mặt Linh một anh chàng Lãm đẹp trai hơn lúc trước đang đội một cái nón và chờ đợi. Linh từ từ lại gần Lãm mà trong lòng xôn xao gì đâu. Linh cảm thấy mình rất hồi hộp và rung động. Lãm thấy Linh bèn chạy nhanh lại gần như một người bạn bình thường tìm gặp người bạn củ. Lãm bèn cầm kịck bản đưa cho Linh. Lãm nói:

- Kịch bản này có phải Linh viết không? Những lời lẽ và hành động không khác gì chúng ta ngày xưa. Thế là sao vậy Linh?

Linh nhìn Lãm cười tỏ ra ngạc nhiên hơn khi nghe những lời Lãm nói. Những lời nghe có vẻ rất vô tình và không quen biết gì Linh cả. Linh phớt lờ câu hỏi của Lãm:

- Lãm có biết trước khi đến đây Linh nghĩ gì không? Linh cho rằng mình sẽ vui trở lại và hạnh phúc trở lại. Vậy mà lại nghe một giọng nói vô tình của Lãm đến thế! Linh thật thất vọng.

Lãm nghe lời Linh nói mà không nói gì. Lời lẽ văn chương của Lãm ngày nào giờ đã không còn gì. Lãm giữ một thái độ khiến Linh phải buồn, một cảm giác mà Linh xa lạ với Lãm. Một cảm giác Lãm không còn như trước kia nữa. Linh buồn tủi về những nỗi niềm mà cô đã chịu đựng trong một thời gian khá dài mà giờ này lại đổi lại là một sự hững hờ lạnh nhạt. Linh chảy nước mắt khóc và ôm mặt mình không nói gì nữa. Trước kia Linh không dám nói cho Lãm nghe sự thật về mình vì sợ những chuyện không tốt sẽ ập đến cho ông nội Yến, còn bây giờ Linh muốn nói nhưng người đối diện mình lại không muốn nghe lời Linh nữa. Linh nhìn Lãm bằng một ánh mắt đau lòng:

- Kết cuộc của những lời nói khi xưa đây sao? Lãm đã không nghĩ gì đến Linh nữa sao!

Lãm nghe những lời nói của cô nàng Linh mà không nói gì. Nắm tay của Lãm nắm chặt lại một cách kính đáo. Lãm dường như rất hiểu nỗi lòng của Linh nhưng Lãm lại cố kìm nén, dường như Lãm cố tình làm cho Linh đâu lòng thì phải. Lãm quay về hướng dòng sông đang chảy:

- Lãm không muốn có lỗi với Yến được! Lãm nhất định không thể có lỗi với người đã khuất. Chuyện ngày xưa Lãm không quên và chuyện về Yến Lãm cũng không quên. Lúc này Lãm nghi ngờ thầy Nhân là thủ phạm hại Yến. Nếu có lòng thì hãy cùng Lãm điều tra cho Yến vui lòng còn nếu không thì Lãm về vậy!

Nói rồi Lãm bỏ mặc Linh và đi ra về. Linh nhìn theo Lãm và chỉ ngẩn ngơ không biết làm gì để Lãm vui cả. Trước đây Linh đã không nói lí do cho Lãm biết nên giờ này có lẽ đã quá trễ. Hình ảnh Linh ngày xưa Lãm đã cố tình giữ mình để cho quên lãng đi. Lãm cố quên để theo đuổi một mục đích sống mới, Lãm giữ bên mình một vật của người quá cố, người có giọng hát hay và xinh đẹp. Linh nhìn theo bước chân vững vàng của Lãm mà chạnh lòng. Linh khẽ gọi một tiếng rất nhỏ:

- Lãm hãy nói gì đi! Đừng về sớm thế, Lãm không sợ Linh đau lòng sao?

Dường như Lãm có nghe được lời nói của Linh từ xa và khẽ đứng lại. Lãm quay lại nhìn Linh và cười với một dáng vẻ mà Lãm thường cười khi hạnh phúc. Nụ cười mang một tâm sự và nụ cười cho người khác một sự yên tâm. Linh thấy Lãm như thế nên cô không buồn nữa. Cô cũng không buồn thêm vì có lẽ cô đa hiểu ý Lãm rồi. Có thể Linh đã hiểu nụ cười của Lãm và câu nói của Lãm khi còn ở quê nhà. Nàng Linh hỏi:

- Sao này lỡ xa nhau vì một lí do không chính đáng và không còn thích nhau nữa thì Lãm sẽ thế nào?

Chàng Lãm ngước lên trời rồi trả lời không cần suy nghĩ:

- Nếu quả thật điều đó xảy ra thì Lãm sẽ không nói gì hết. Tình yêu người ta rất phong phú và đa dạng về cách thể hiện. Lãm muốn chọn một cách thể hiện là không nói, như thế mới dễ nhận ra. Người ngoài sẽ không biết rằng chúng ta còn có tình cảm. Vả lại người xưa đã nói tình cảm không phải là một hình thức, không phải là một trò chơi hay bất kì hành động khinh thường tình yêu. Đối với tôi tình cảm chỉ là một ánh mắt nhìn nhau, tình cảm chỉ là một trang giấy trắng không có gì, nhưng trang giấy trắng lại có thể ghi lại một số điều gì đó khi cần đến. Vậy đối với Lãm tình yêu không cần thể hiện qua lời nói, mà chỉ là hành động sau của kết quả của hành động mình làm mà thôi. Khi gặp rồi Linh sẽ hiểu thôi!

Linh hô to lên:

- Thế anh Lãm có muốn xem kịch bản đó của em không?

Lãm không quay đầu lại mà nói:

- Không cần đọc, bởi vì Lãm đã nắm được cốt truyện rồi, Lãm sẽ đóng phim đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play