Một tuần sau. Lãm và các bạn trở về với tâm trạng phấn
chấn và vui mừng. Lãm và Long không ngờ họ đã đi công tác thành công và
vượt hơn sự trông đợi. Bản thiết kế trong một tuần đã hoàn tất mỹ mãn.
Cha Long sẽ lo phần trang phục còn Lãm và Long lo phần giầy dép. Vẻ mặt
Lãm và Long chứa đầy niềm vui và sự hạnh phúc vì được lời khen của người lớn. Còn những người khác ngoài công việc hoàn tất họ còn có những kỷ
niệm thật vui về chuyến di tốt đẹp. Họ cảm thấy trách nhiệm thật sự nặng khi có một công việc tốt và hợp với sở thích của mình.
Lãm sờ vào giọt nước rồi mỉm cười. Long nhìn thấy dáng vẻ hồi hộp của Lãm rồi Long đẩy vai Lãm một cái:
- Hãy đi gặp người ta đi! Mọi chuyện để mình lo cho. Hãy cố gắng nắm bắt cơ hội nhé! Bỏ qua là tiếc cả đời chứ chẳng chơi!
Lãm nhìn Long cười và chạy nhanh ra bến xe. Yến sẽ đợi Lãm ở quê nhà và sẽ nói gì với Lãm thì Lãm không đoán ra. Lãm cố gắng đợi cả tuần mới
đến ngày gặp lại Yến. Khi gần gũi thì cảm thấy không quí trọng gì những
khoảng khắc kề bên, nhưng đã thật sự xa xôi thì cho dù chỉ nửa giờ hay
nửa ngày người ta vẫn coi như cả tháng cả năm vậy. Lãm không biết rằng
Yến đã chết vì bị hãm hại. Một người con gái trẻ mà đã phải rơi vào vòng xoáy của tiền tài và quyền lực và kết cuộc là một cảnh đau lòng. Lãm cứ chạy mãi và cứ nghĩ giây phút gặp lại. Lãm không muốn giữ giọt nước mắt pha lê tí nào. Bởi vì Lãm giữ thì không công bằng với Yến. Lãm sẽ tặng
Yến giọt nước mắt ấy đi. Chỉ cần thấy nụ cười của Yến là vui lắm rồi.
Lãm ngây ngô chạy theo một cuộc hẹn và không biết phía trước sẽ như thế
nào. Nhưng Lãm mang một niềm tin. Đã là hẹn thì cho dù là một nơi ảo
không có thật thì Lãm vẫn tìm đến huống hồ gì quê nhà. Lãm cho rằng Yến
muốn thử thách lòng kiên nhẫn của Lãm nên mới nói như thế thôi. Vả lại
cho dù biết trước là không có thì con người bất kì ai cũng sẽ đến. Vì
khi đến được mục đích của mình mới là một người con trai thực thụ.
Trong lúc Lãm đi về quê thì Linh tìm đến nhà Long để gặp Lãm. Lúc này
thì ông nội và Linh đã trở về và hay tin Yến đã gặp tai nạn. Thầy Nhân
đã cho ông nội Yến và Linh biết về tai nạn rủi ro của Yến. Thầy nói về
một chuyến xe xuống thung lũng và hầu như đã không còn ai sống sót trong chuyến xe ấy. Ông nội vì quá cưng cháu mình, một người thân vô cùng
quan trọng đối với những ngày gần đất xa trời của mình đã chết. Ông đau
lòng ngất xỉu. Cơn bênh tim của người già hành hạ một ông lão quá thương cháu mình. Và ông đã nằm viện để bác sĩ chăm sóc. Phần Linh muốn tìm
gặp Lãm để cho Lãm biết một tin buồn, đối với Lãm là một cú sốc lớn
nhất. Linh đã tìm gặp được Long nhưng chẳng thấy Lãm đâu cả. Linh đã cho Long biết cái chết của Yến khiến anh chàng kêu trời vì xúc động. Long
chảy nước mắt vì tội nghiệp Yến và Lãm. Long thì thầm bằng một giọng ấm
ức:
- Tại sao lại rơi vào tình trạng thế này chứ! Tại sao Lãm phải chịu
nhiều cơn sốc tinh thần đến thế. Tội nghiệp nàng Yến nhí nhảnh và dễ
thương, tội nghiệp Lãm…
Tất cả những lời nói của Long đã được Linh thốt ra khi nghe tin ác này.
Ngay cả Linh cũng không tin đây là sự thật. Linh bèn nhìn Long khóc khút khít:
- Ông nội Yến đã nằm viện! Còn Linh thì chẳng biết thế nào nữa… Hi vọng Lãm sẽ bình tĩnh nghe những lời Linh nói.
Linh bèn từ giã Long lên đường về quê để tìm gặp Lãm. Linh muốn gặp Lãm
để nói rõ sự thật có thể là lại gây cho Lãm một nỗi đau khổ nữa. Nhưng
nếu không nói cho Lãm hay thì lại gây cho Lãm một sự thất vọng. Thà là
nói cho rõ ràng còn hơn là giấu diếm. Linh thì thầm:
- Trước sau gì cũng biết thà là nói cho Lãm nghe thì hay hơn. Chẳng biết vì sao Yến lại chọn nơi vùng quê của Lãm để làm nơi hò hẹn kia chứ! Quả là một cô gái kì lạ.
Trong khi đó. Lãm một mình dạo bước qua những nơi mà Yến đã đi qua trong xã mình. Những nơi mà Lãm đã dẫn Yến đi tham quan. Những nơi mà chứa
nhiều nụ cười của Yến và Lãm. Lãm không hi vọng gì ngoài tìm gặp Yến để
nói lời xin lỗi mà Lãm đã để trong lòng khi ở Hà Nội. Chỉ là quá vội mà
Lãm không kịp nói hay vì nàng Yến không cho phép. Lãm băng qua nhiều
cánh đồng và đến hồ sen của mình. Hồ sen có dấu chân của Yến ở đấy. Lãm
ghé nhà ông lão trồng hoa để tìm nhưng chẳng thấy đâu. Lãm hỏi những
người hàng xóm nhưng vẫn không thấy cô nàng đâu cả. Lãm không hề thất
vọng tí nào, Lãm bèn nghĩ ngay đến Ba Động và đoán chắc là Yến ở đó. Lãm không hề cho rằng sẽ không gặp Yến vì như thế niềm tin mới vững vàng.
Khi đó mới dám đối đầu với những khó khăn phía trước. Niềm tin không sờ
được, chính vì thế mà ta khó nắm bắt được nó. Chỉ rất ít người có được
một niềm tin trọn vẹn.
Lãm lại lang thang trên bờ biển vào lúc bình minh. Khi ấy sẽ thấy được
mặt trời mọc như thế nào. Và khi ấy có lẽ Yến sẽ nhìn ngắm mặt trời ở
một một gốc nào đó trên bờ biển. Lãm ngồi xuống bãi biển và nhìn mặt
trời. Anh sáng đỏ rực mang sự ấm áp một ngày đập vào mắt Lãm khiến Lãm
dễ chịu. Lãm nằm xuống bờ biển và nghĩ ngơi. Lãm đã đi suốt từ lúc trở
về. Lãm muốn hi vọng không bao giờ tắt đi. Lãm cho rằng con người sống
một phần là nhờ sự hi vọng, nếu không có nó thì con người làm gì có mục
đích tồn tại kia chứ. Lãm dang hai tay ra để cho thoải mái. Một vỏ ốc
thật to lăn vào tay Lãm. Lãm không biết loại ốc gì mà có vỏ lại to đến
thế. Lãm cằm nó lên và ngắm ngiá. Lãm chợt nhớ hơn một năm trước Long đã chọc một cô bạn gái. Long nói:
- Bạn ơi! Bạn tin là mình rất mến bạn không?
Cô gái trố mắt nhìn Long và cười:
- Sao biết kia chứ! Anh là anh chàng ham tán gái thì biết thích ai?
Long gật đầu:
- Có đấy. Hổng tin thì nhìn đây!
Long bèn đặt một vỏ ốc to vào tai cô bạn rồi thì thầm sát tai cô ta:
- Hãy lắng nghe tiếng của con tim nói nhé! Có phải là nó nói “I love you” không?
Cô bạn dè dặt đặt vào tai mình rồi khẽ nhắm mắt lại. Cô bạn cười và tỏ ra rất thích. Cô ta nhìn Long và cám ơn rối rít:
- Đúng là có tiếng nói thật. Cám ơn Long nhé! Một món quà có ý nghĩa lắm!
Lãm nhớ lại điệu bộ của Long và buồn cười. Lãm thì thầm:
- Chẳng biết có phải thật không mà cô bạn hôm đó rất hạnh phúc. Phải chăng đúng là có tiếng nói thật sự.
Lãm từ từ đặt vào tai mình rồi nhắm mắt lại. Lãm nghe có tiếng gió thì
thầm bên tai và cảm thấy rất dễ chịu. Một tiếng gió nghe vi vu và man
mát gì đâu. Lãm bèn lấy nó ra và cười:
- Thì ra đó là thứ cảm giác mà Long đã trao tặng cô bạn ấy. Đúng là một
món quà có ý nghĩa. Hèn gì cô bạn mỉm cười và vui đến thế!
Lãm bèn vào lều của người bán nước giải khát. Lãm nằm lên một ghế dài
rồi ngã lưng xuống suy nghĩ về Yến. Lãm suy nghĩ nhiều về cá tính hiếu
động và dễ thương. Tính tình ngây thơ của Yến đã khắc sâu vào tâm trí
Lãm. Có thể giữa tình bạn và tình yêu người ta thường nhằm lẫn và khó
phân biệt. Nhưng cảm giác yêu đương thì chỉ có một. Cảm giác hạnh phúc
và nhung nhớ, cảm giác gẫn gũi và thân thiện. Giờ này Lãm đã chứa đầy
những yếu tố trên. Lãm đang buồn vì đợi hoài vẫn không thấy Yến đâu cả.
Lãm nhắm mắt lại và nghĩ về lời nói của Yến: “Hãy để tuần sau rồi hãy
đến chỗ củ. Yến sẽ về quê Lãm chơi nhé! Rồi lại đi đến nhưng nơi ta từng đến để quen lại từ đầu. Nhớ nha!”. Lời lẽ đã in vào đầu Lãm rồi thì làm sao có chuyền nhầm lẫn được kia chứ. Lãm cảm thấy nhứt đầu. Lãm cần
nhắm mắt lại để không nghĩ về những chuyện không may. Những chuyện mà
khiến Lãm buồn phiền về Yến. Lãm cảm thấy mệt mỏi thật sự. Trong đầu chỉ còn biết chìm vào giấc ngủ. Chỉ có ngủ mới quên được thời gian. Đó là
một cách Lãm đã thường làm để giết thời gian. Lãm mơ màn:
“Người không tin tôi là kẻ hay sầu
Hay buồn buồn khi em nắm tay ai
Tôi ngu ngơ muốn chìm trong giấc mộng
Để ngủ say không biết chuyện trên đời…”
Lãm giật mình. Có bàn tay sờ lấy vai Lãm như muốn đánh thức Lãm dậy. Lãm mừng rỡ:
- Yến hả?
Không có tiếng trả lời. Lãm mở mắt ra và ngạc nhiên hơn khi thấy Linh
ngồi bên cạnh mình. Lãm nhìn bầu trời chiều tà mới nhận ra mình đã ngủ
rất lâu. Lãm bâng khuâng và suy nghĩ không dám nói chuyện gì cả. Bởi vì
Lãm sợ sẽ đánh mất đi những hình ảnh về Yến. Lãm đã chọn chính xác một
con người mà suốt cuộc đời này Lãm sẽ gìn giữ không buông ra. Hình ảnh
Linh ngày xưa chỉ là một quá khứ mà thồi. Lãm không muốn sống trong quá
khứ làm gì để khổ cho cả ba người. Linh nhìn Lãm và nhỏ nhẹ nói:
- Lãm sao còn ở đây? Long đang đợi Lãm ở nhà đấy!
Lãm còn mơ màn:
- Sao phải về, Lãm còn phải đợi Yến nữa. Phải đợi Yến rồi cùng về chung.
Linh nhìn Lãm và tỏ ra buồn phiền. Tiếng cô ngắc nghẽn:
- Hãy về đi! Yến đến không được đâu! Mọi chuyện về nhà hãy tính.
Lãm cương quyết không về. Lãm nhìn ra bờ biển và khẳng định lời mình nói:
- Chừng nào gặp Yến Lãm mới về được. Linh hãy về đi đừng làm phiền Lãm làm gì! Hãy về đi!
Linh bấu chặt vai Lãm khiến Lãm có cảm giác đau bên mình. Tiếng Linh
ngắt nghẽn như đang khóc. Lãm dịu giọng trở lại và thều thào:
- Xin lỗi Linh, Lãm thật sự xin lỗi! Tại vì Lãm đợi Yến mãi mà không thấy nên có buồn một chút. Thông cảm…
Linh vẫn khóc to hơn nữa. Lúc này Lãm mới nhận ra là Linh đang rơi nước
mắt, Linh đang khóc và đã khóc rất nhiều. Mắt Linh đã đỏ cả lên có khi
đã sưng lên vì chảy quá nhiều nước mắt. Linh thều thào với vẻ mệt mỏi:
- Yến đã chết rồi … Lãm ơi!
Lãm vẫn chưa nghe rõ Linh nói gì. Nhưng Lãm chỉ thoáng nghe điều gì đó có cái chết. Lãm ngồi dậy và tĩnh hẳn. Lãm hồi hộp:
- Linh vừa nói gì thế! Ông nội Yến chết nên Yến không đến được à!
Linh tán vào mặt Lãm một cái khiến Lãm phải sững sờ. Linh cố tình tán
thật mạnh để Lãm nghe kỹ lời Linh nói. Linh lao nước mắt rồi lập lại:
- Yến đã chết rồi! Lãm có nghe rõ không?
Lãm ngã về phía sau và vẫn ngạc nhiên nhìn Linh. Lãm nhìn Linh rồi cười. Lãm đưa tay lao nước mắt cho Linh rồi đứng phất dậy. Lãm vội chạy ra
ngoài biển. Lãm ngâm một lúc sau rồi mới chạy vào bờ. Lãm cười nói:
- Lãm đã tĩnh hẳn rồi. Hãy nói cho Lãm biết đi, Yến đã ở đâu rồi? Nói đi!
Linh nhìn vẻ mặt của Lãm và chảy nước mắt nhiều hơn. Lãm vẫn chưa nghe
rõ lời Linh nói. Có thể vừa rồi chỉ là một cơn ác mộng. Một cơn ác mộng
mà Lãm chưa từng mơ thấy lần nào. Lãm nhìn nước mắt Linh chảy và không
nói gì. Linh thì thầm:
- Sau ngày Lãm đi Hà Nội, Yến cũng định đi Đà Lạt để hát từ thiện. Yến
muốn giải sầu… nào ngờ trên đường đi… cả chiếc xe lao xuống dốc đèo…
chẳng còn ai sống sót…
Lãm vẫn đứng yên và nghe Linh nói. Lãm không nói gì cả, nước mắt Lãm cứ chảy ra hoài không ngừng. Linh nói tiếp:
- Ngay cả xác của Yến cũng không tìm thấy!
Lãm chồm tới vịnh vai Linh mừng rỡ:
- Vậy thì cô ấy vẫn còn sống! Yến vẫn còn sống! ha ha…
Linh lại tán vào mặt Lãm một cái nữa. Lần này Lãm im lặng để nghe con
sóng xô bờ. Con sóng đang trào dâng trong lòng Lãm. Nỗi buồn cứ thế dâng lên. Linh bèn ôm Lãm vào lòng để cho Lãm nguôi đi phần nào. Lãm đẩy
Linh ra rồi đứng dậy ra ngoài bờ biển ngồi lặng thinh. Lãm cầm một nắm
cát lên rồi thả xuống như muốn xây một căn nhà thật đẹp. Nhưng cát vừa
rơi xuống thì bị nước biển cuốn trôi đi. Lãm lại thả cát tiệp, Lãm không hiểu mình đang làm gì. Lãm chỉ biết trong lòng đang trống không như
chẳng có gì hết. Tất cả đã hết thật rồi. Linh nhìn Lãm và tỏ ra muốn
quan tâm Lãm lắm nhưng Lãm không muốn nhận sự quan tâm của Linh. Linh
thì thầm:
- Vậy ra trước kia Linh đi lấy chồng Lãm cũng đau như thế này ư! Có phải đây là lần thứ hai Lãm cảm thấy mất tất cả không? Vậy ra chính bản thân mình đã từng làm Lãm đau lòng như thế này ư?
Linh úp mặt xuống khóc lóc và nhớ lại những câu chuyện giữa Lãm và Linh. Những lời nói mà Lãm đã ấp ủ nói cho Linh nghe. Linh khóc lóc rồi cũng
không nói. Linh đã biết lí do Lãm ra sức làm việc rồi. Linh đã hiểu tất
cả và hối hận rất nhiều. Nhưng khi đó Linh không còn con đường lựa chọn, một là để cha mẹ chết và hai là lấy ông nội Yến. Linh nhớ lại và nghẹn
ngào. Yến hối hận không nói rõ lí do cho Lãm hiểu để rồi xảy ra biết bao chuyện khiến hai người đều đau khổ. Linh nhìn khuôn mặt Lãm rồi đến gần dìu Lãm đứng dậy. Lãm như vô hồn không còn nhận biết lời nói của Linh
nữa. Linh dẫn Lãm tìm khách sạn để qua đêm. Có thể là Lãm đã mệt rất
nhiều. Đi được một đoạn thì Linh ngã xuống, cô ngất xỉu đi vì mệt mỏi và đau lòng. Lãm nhìn lại người bạn củ và tỏ ra đau lòng không tả. Lãm
nhìn ra ngoài xa khơi và vời vợi nỗi buồn. Lãm thì thầm:
- Ngày mai như thế nào? Ngày mai có còn mặt trời mọc nữa không?
Linh giật mình tĩnh dậy và gọi tên Lãm. Linh nhận ra mình đang nằm trong một khách sạn. Ở bên cạnh còn có cả Lãm. Lãm đang nằm ngủ say và trên
mặt vẫn còn ẩm ướt nước mắt. Linh cố nhìn thật kỹ khuôn mặt của Lãm để
mà ghi vào tim mình. Linh sợ rồi sẽ có ngày Linh cũng sẽ giống như Yến
đi xa và không bao giờ trở lại. Linh thì thầm với bản thân:
- Tại sao Lãm lại muốn cùng mình chung phòng kia chứ? Phải chăng vì Lãm
không muốn chấp nhận sự thật nên mới để mình kề cận và đánh thức cho Lãm tĩnh hẳn.
Lãm từ từ mở mắt ra và nhìn Linh nhầm là Yến. Lãm mừng rỡ:
- Lãm biết sớm muốn gì Yến cũng đến mà. Hôm qua Lãm gặp một cơn ác mộng
Linh cho Lãm hay rằng Yến đã chết rồi! Khi đó Lãm rất đau lòng!
Linh sờ sờ nét mặt của Lãm rồi mỉm cười:
- Yến sẽ không bao giờ chết đâu! Trừ khi Lãm quên Yến mà thôi!
Rồi Lãm đứng dậy. Lời nói dịu dàng và từ tốn của Linh chứ không phải của Yến. Lãm bước ra ngoài phòng và đi không vững bước. Dường như bước chân của Lãm đã say thật rồi. Có thể là say nên con đường Lãm đi không hề
ngay ngắn, nó cứ cong cong vẹo vẹo. Lãm quay lại nhìn Linh và thỏ thẻ:
- Lãm phải về thành phố ngay để tìm hiểu mọi chuyện. Lãm không bao giờ
tin lời thầy Nhân nói một lời nào. Chính thầy Nhân đã khiến Lãm và Linh
gặp mặt để cho Yến hiểu lầm. Chính ông ta chứ không ai khác!
Lãm bèn quay đầu đi. Linh ở sau nhìn theo và nói:
- Linh không muốn cho Lãm đi một mình tí nào.
Nói rồi Linh chạy theo Lãm để cùng trở về. Tâm trạng hai người có thể
khác nhau về nhiều thứ. Tình cảm và ý nghĩa của tình cảm. Linh cảm thấy
buồn trước cái chết đột ngột của Yến và cảm thấy lấy lại cảm giác ngày
xưa khi gần gũi Lãm. Còn Lãm thì chỉ mang một nỗi buồn của sự chờ đợi
một người không đến. Nỗi thất vọng vì không được gặp lại Yến lần cuối
cùng. Lãm chỉ hi vọng một ngày nào đó sẽ gặp lại Yến trong một giấc mộng về. Có khi còn hạnh phúc hơn cả sự thành công trong sự nghiệp. Có khi
còn vui hơn cả tháng ngày gặp mặt và cười vui, có khi còn hơn thế nữa.
Mặt trời trên biển lại nhô lên cao và vời vợi ánh sáng ban mai. Ang sáng của sự sống bất diệt và ánh sáng của niềm hi vọng về một ngày mai tươi
đẹp. Con người trước sau gì cũng chết vậy thì hãy yêu một lần rồi chết
cũng mãn nguyện. Lời Lãm thì thầm trong lòng và khút khít một mình.
Trong lòng Lãm đang khóc. Có thể là Lãm không biết cách biểu lộ nỗi buồn đau của mình nên Linh không nhìn thấy Lãm buồn khổ. Linh chỉ thấy Lãm
không nói chuyện. Lãm chỉ âm thầm đi đi lại lại để nghĩ về chuyện gì
đó. Tất cả như đã hết thật rồi đối với Lãm.
Những ngày sau đó. Lãm một mình lanh thang đến nhiều nơi mà Yến đã đi
qua. Trên tay Lãm vẫn đong đưa giọt nước mắt pha lê và cố tìm kiếm những hồi ức tốt đẹp. Lãm đứng bên dòng sông Sài Gòn ở một đoạn nào đó rồi
ngẫm nghĩ vài câu thơ:
“Nỗi nhớ cứ dìu ta đi mãi
Đến suốt cuộc đời cũng không quên”
Lãm thì thầm và hi vọng người quá cố nghe được lời Lãm nói. Lãm muốn ném giọt nước mắt xuống sông nhưng lại không vì đó là vật níu kéo kỷ niệm
mà Yến đã cố tình tặng Lãm với ý nghĩa của nó. Đã là vật kỷ niệm thì nó
có ghi lại một chút gì là nỗi nhớ. Nếu ném đi thì có phải là tiếc lắm
không. Và có thật là khi ném đi rồi lòng dạ sẽ yên ổn hơn sao. Vả lại
Lãm muốn giữ mãi một kỷ niệm để không bao giờ quên được. Lãm nắm chặt
giọt nước trong tay và lao nhanh đến công ty đĩa nhạc Spring, một công
ty của ông nội Yến do thầy Nhân điều hành mọi hoạt động. Lãm chỉ muốn
hỏi rõ hoàn cảnh của Yến rõ ràng mà thôi. Lãm không muốn chỉ nghe nói
lại mà không hiểu gì hết.
Lãm đứng trước cửa công ty và nhìn vẻ đồ sộ của nó từ bên ngoài. Lãm
nhìn thấy có hai người giữ cửa và dáng vẻ rất hung dữ. Lãm bèn đến gần
và muốn tìm gặp thầy Nhân. Bọn chúng như đã đợi Lãm từ lâu. Chúng bèn
mời Lãm đến phòng quản lý để gặp chủ nhân của họ. Hai người bảo vệ đẩy
cửa vào cho Lãm. Lãm tỏ ra không chút lo lắng gì khi gặp một người thầy
củ. Trước mắt Lãm là một người mặc bộ đồ tây dáng vẻ thanh lịch. Ông ta
xoay người lại cho Lãm nhìn kỹ mặt mình. Lãm bất ngờ khi thấy một ông
thầy có dáng vẻ khác xưa rất nhiều. Lãm bèn gật đầu chào hỏi và tỏ ra
tôn trọng. Thầy Nhân nhìn Lãm cười khoan khoái:
- Thầy đợi ngày này lâu rồi Lãm ạ! Đã nhiều lần muốn tiếp xúc với em
nhưng lại không có dịp. Thôi thì hôm nay thầy trò củ mình tâm sự với
nhau vậy!
Lãm nhìn mặt thầy không có gì là lừa dối và nguỵ biện qua hành động. Lãm bèn đi thẳng vào vấn đề:
- Thầy đã chứng kiến cảnh Yến lao vào vực phải không thầy Nhân?
Ông ta nhìn Lãm cười và tỏ ra không chút gì giấu giếm. Thầy nói:
- Sao thấy được kia chứ! Thầy cũng chỉ nghe người ta đồn về đoạn đường
gần ngọn đèo mà thôi. Người ta nói có một tai nạn khủng khiếp xảy ra,
những người qua đường nhìn thấy chiếc xe lao xuống nên thầy mới rõ vậy
thôi!
Lãm nhìn thầy mình với một ánh mắt kì lạ:
- Em có một thắc mắc lớn muốn hỏi thầy, mấy tuần trước chính thầy đã
điện thoại cho em phải không? Có phải thầy đã nói Linh gặp sự cố không?
Thầy Nhân nhìn Lãm rồi cười khằn khặc:
- Xem lời nói của thầy bây giờ và khi đó có gì khác nhau không? Khi đó
thầy nói cọc cằn và thô lỗ còn giờ đây thì thế nào. Có thân thiện như
ngày xưa không?
Lãm nhìn ông thầy một lúc nữa rồi quay đầu ra ngoài. Lãm cảm thấy mình ở đây một lúc nữa sẽ có chuyện với một người thầy củ của mình. Lãm bèn
cáo từ thầy Nhân ra về. Thầy Nhân gọi Lãm lại và cười:
- Trước khi con bé Yến chết. Nó có nói về giọng hát của Lãm hay lắm, nó nói nếu khi Lãm về sẽ gặp Lãm để hỏi ý.
Lãm nghe thầy nói thế bèn khựng lại. Thầy Nhân nói tiếp:
- Nó khen Lãm có giọng rất thanh và trong nên nó đề nghị thầy giúp đỡ em.
Lãm quay lại nhìn thầy và cường quyết:
- Nhìn em có giống ăn xin không? Em đã có một sự nghiệp ổn định và tốt
đẹp tại sao lại nghe theo lời thầy kia chứ! Cũng như lời thầy khi xưa
nói: Ai mà biết được trong trái ỏi có gì chứ!
Thầy Nhân nhìn Lãm lắc đầu:
- Vậy là em đã làm Yến buồn rồi. Tâm nguyện của người đã chết mà không cố làm thì tội cho nó lắm! Rất tội …
Lãm quay đầu đi. Thầy Nhân cố nói thêm vài lời:
- Hãy về suy nghĩ đi! Hãy cố gắng suy nghĩ thật kỹ. Ca hát chỉ để giải trí thôi!
Lãm quay đầu ra ngoài. Ở lại trong phòng lúc này chỉ còn có một mình
thầy Nhân cười nhạt. Thầy Nhân nhìn ra cửa sổ quan sát hành động của
Lãm. Thầy Nhân cười mãn nguyện và chứa đầy những thách thức. Ông ta hô
lên trong khi vẫn quan sát Lãm:
- Bọn mày hãy chuẩn bị bản hợp đồng. Con cá đã cắn câu!
Lãm nhìn lại quán bar Ngọc Yến hai tuần trước còn động chật khách. Giờ
này chỉ còn có một mình Lãm ngồi ngẫm nghĩ. Lãm không biết làm gì để
được gặp lại Yến. Một hình ảnh cũng không có, một tấm hình của hai người cũng chẳng có. Ngày đi về quê đến Ba động Lãm có chụp rất nhiều nhưng
Yến đã giành giữ tất cả. Yến nói:
- Những hình ảnh này phải để con gái giữ mới có ý nghĩa. Con trai thì
chẳng thể giữ được vì biết đâu hôm nay chụp với Yến, hôm sau Lãm chụp
với cô khác thì sao? Khi đó chỉ sợ Lãm bỏ những tấm hình đẹp này!
Lãm cười khi nghe những lời nói ngây thơ đó. Lãm nhìn Yến và ra vẻ thề:
- Lãm hứa sẽ không chụp hình với những cô gái có khuôn mặt giống Yến, còn ngoài ra thì chụp hết! Ha ha…
Yến khi đó cứ rượt theo đánh Lãm và còn đòi ăn thịt Lãm nữa cơ chứ. Tất
cả những gì còn lại trong Lãm chỉ là một giọt nước pha lê. Lãm thì thầm
với bản thân:
- Mình đã để vỡ nó rồi mà Yến lại tìm được một giọt nước khác. Quả là kì lạ! Cuộc đời lắm lúc không như ý mình muốn, mình muốn níu kéo tất cả
nhưng lại không được. Làm sao để giứ lại một hình hài mà mình cảm thấy
có lỗi thật nhiều đây?
Lãm bèn lấy cây đàn Ghita treo trên vách tường xuống rồi ngồi vào một
cái ghế dựa. Lãm nhớ lại bài hát “ Nàng tinh tú” mà Yến sáng tác và gãy
đàn. Điệu nhạc mang một nỗi buồn mênh mông của một tình yêu tuổi trẻ. Nó gợi lên cho Lãm một cảm giác gần gũi và hạnh phúc. Lãm nhớ đến nụ cười
của Yến vui mừng khi nhận được lời khen của Lãm ban đầu. Lãm chợt nhớ
đến ngày hai đứa ở hồ hoa sen và trên bãi biển. Khi Lãm ca lên thì những hình ảnh đó lại hiện về và vây lấy Lãm không muốn xa rời. Lãm bắt đầu
nhớ đến những ngày còn đi học và hẹn ước, Lãm nhớ tới buổi tắm trong hồ
sen cùng Linh, rồi cuộc rượt đuổi hai người trên rừng hoa cỏ. Lãm lại
nhớ đến ngày Linh bước lên xe hoa và nhìn nhau không nói. Cuối cùng Lãm
lên thành phố và gặp được Yến, người con gái hồn nhiên hát hay. Lãm say
sưa gãy đàn và nhắm mắt chiều theo làn nhạc đang bay bổng trong người.
Lãm nghe mêng mang trong lòng và dịu lại những mất mát mà Lãm đã gánh
chịu. Lãm thì thầm:
- Đây là một cảm giác khiến mình không sao quên được Yến. Vậy thì đành
thành người ca sĩ một lần để nỗi nhớ dìu dắt mình đi tiếp quãng đường
còn lại. Cám ơn Yến – tình yêu và hạnh phúc.
Lãm chợt mở mắt ra thì bắt gặp nhiều người đang bao lấy mình. Lãm nghĩ về những thủ đoạn mà thầy Nhân đã làm và cười thầm:
- Đây lại là một trò của thầy nữa phải không? Không sao đâu! Em sẽ làm ca sĩ một phen, để biết Yến đã chịu đau khổ như thế nào!
Nói rồi Lãm đành trở về nhà và nói cho gia đình Long biết chuyện. Lãm
muốn giành một chút thời gian ngoài giờ làm việc theo con đường ca hát
để ru phần linh hồn đang tổn thương của Lãm. Long là người bạn thân và
quí Lãm nhiều nhất. Lo nghe bạn mình nói xong chỉ vỗ vai nhẹ một cái rồi cười:
- Hay lắm! Chỉ cần Lãm ở nhà và nghiên cứu về chuyện thiết kế là được
rồi. Lãm cứ yên tâm làm những điều mình thích. Long sẽ chia bốn mươi
phần trăm cổ phần của công ty cho Lãm. Bởi vì sự thành công của công ty
đa phần là do Lãm đề xuất. Người ra công, người ra của thì hợp lí quá
rồi còn gì. Hãy cố tỏ rõ bản lĩnh của mình nhé! Long luôn ủng hộ Lãm cả
hai tay và hai chân luôn đấy!
Lãm ôm lấy anh chàng Long tốt bụng và vỗ vai tỏ rõ sự cám ơn rất nhiều.
Tình bạn là một thứ vô cùng quí giá nếu biết chân trọng. Chính vì tình
bạn cao đẹp của Lãm và Long mà sự nghiệp hai người mới phát triển như
ngày nay. Long cám ơn Lãm về sự giúp đỡ và Lãm cũng cám ơn Long về sự lo lắng và chia sẽ sự thành công của mình. Quả là trong tình bạn cần có sự cảm thông và giúp đỡ lẫn nhau thì mới hoàn thiện được bản thân mình.
Cho dù một con người tài giỏi mà bạn bè không giúp đỡ lẫn nhau thì có vĩ nhân cớ nào cũng chỉ là một người nên vứt đi. Tồn tại mà không có sự
đoàn kết thì tồn tại chỉ là riêng rẻ. Một mình thì làm được gì kia chứ.
Lãm nhìn chăm chú vẻ mặt của Long để nhớ kỹ khuôn mặt này. Khuôn mặt đã
vì Lãm mà giúp đỡ rất nhiều. Lãm nhìn Long và cảm động:
- Lãm là một người chẳng tốt gì mà Long lại đối xử tốt như vậy? Biết lấy gì đền ơn đây?
Long cười khút khít khi nghe Lãm nói những lời khách sáo:
- Long nợ Lãm một cái mạng và một danh dự. Vậy nếu không có mạng sống
thì Long làm được thứ gì nào? Nếu danh dự không có thì làm sao ngóc đầu
dậy nổi. Hãy cám ơn người mẹ đã sinh ra một con người có tấm lòng như
Lãm đi!
Long nói tiếp:
- Nếu Lãm chỉ lo chú tâm vào rèn luyện công việc hát ca mà không lo lắng cho công ty thì Long hơi buồn à! Bởi vì nó đã là của chung hai đứa. Đã
là của chung thì phải phát triển nó ngày càng lớn hơn, như thế là một sự đền ơn hết sảy còn gì! An tâm làm ca sĩ đi. Trong công ty Long sẽ quản
lý được mà! Hãy vì người con gái mình yêu mà làm một chút chuyện thì quá xứng đáng là bạn Long rồi, ha ha….
Lãm nhìn Long và ra vẻ hạnh phúc:
- Nào! Tối nay chúng ta sẽ luyện công đến sáng luôn há!
Long gật đầu vui vẻ. Bé Thảo từ trong phòng nghe được vội chạy tới níu chân anh Long và nói:
- Anh Long cho em luyện công với há! Em cũng muốn có võ nữa!
Long nhìn con bé và vò đầu nó. Long nhìn nó và đe doạ:
- Nếu luyện công bị tẩu hoả nhập ma là em sẽ “xấu như con gấu” đó.
Bé Thảo nhìn sang anh Lãm và nói:
- Em thích con gấu vì nó dễ thương! Cho em luyện công với!
Lãm bèn ra tay:
- Em sẽ xấu thành con gấu rồi sẽ hoá thành con nhỏ Cám trong chuyện cổ tích cho coi.
Bé Thảo vẫn muốn luyện công với anh Lãm và anh Long. Lúc này Thuỷ từ
phía dưới nhà bếp đi lên, cô thoáng hiểu câu chuyện bèn xua tay:
- Thôi đừng chọc bé Thảo nữa. Bé Thảo đi với anh Long là hư hết đó. Anh ấy luyện công riết rồi cũng sẽ giống con ma cho coi.
Bé Thảo nghe chị Thuỷ nói xong bèn sợ Long. Nó vội chạy sang chị Thuỷ và cùng chị đi chơi. Nó nhìn Long bằng một con mắt sợ hãi. Long nhìn dáng
vẻ của bé Thảo mà tức cười. Cả Lãm cũng thế. Lãm thì thầm:
- Lâu rồi mới được hội hợp vui như thế này!
Lãm nhìn lên bầu trời và hi vọng những ngày sau sẽ xum hợp như thế này
mãi. Lãm không muốn mất mát tất cả rồi chỉ còn một nỗi nhớ trong lòng.
Lãm hi vọng mọi chuyện sẽ tốt hơn bây giờ. Lãm cảm thấy mệt mỏi lắm lắm. Lãm cảm thấy mệt mỏi thật sự. Lãm cầu nguyện với ánh trăng trên trời:
- Hãy soi sáng con đường tôi tìm cô bạn tôi dù chỉ là một thoáng kí ức
mỏng manh. Hãy biến những cái không thể thành có thể để mà tình yêu là
vĩnh cửu…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT