- Thôi đi lão, mấy chục tuổi đầu rồi, còn hờn dỗi như trẻ con – Mạnh cười, sau đó, nét mặt trở nên nghiêm túc, nhìn xa xa, nói – ta cần 1 nước Việt thống nhất để chống quân Minh
- Cho ta thêm thời gian, ta cũng có thể... – Trừng cố cãi
- Có thể làm gì, có thể giết thêm bao nhiêu người nữa, có thể đẩy bao nhiêu người Việt nữa vào cảnh nồi da nấu thịt? Lão
chỉ biết tước đoạt quyền lợi của địa chủ, nhưng lão không bù
cho họ cái gì, ai mà nghe lão. Lão tuyên truyền cái gì, lão
cho họ ăn bánh vẽ, ai ủng hộ lão, lão càng làm càng loạn,
lão còn không hiểu sao.
- Ta...
- Được rồi, ta biết lão cũng là muốn tốt cho dân Việt, nhưng
thôi, theo như The Voice là gì nhỉ, à đúng rồi, về với đội của anh đi em. Ha ha. Về với Liên Việt đi thôi, ta cùng nhau chống
Minh – Mạnh vỗ vai Trừng
- Được rồi, được rồi.
Sáng ngày 28-03-1403, hoàng đế Hồ Nguyên Trừng tuyên bố đầu
hàng vô điều kiện. Chiều hôm đó, Hồ Nguyên Trừng tự thiêu trong
quân doanh. Nước Việt mất đi một vị hoàng đế, nhưng hội Liên
Việt lại chào đón một người mới ra nhập, bộ trưởng bộ giáo
dục Nguyễn Đức Nhân.
Nghỉ ngơi 2 ngày, Mạnh rút quân về Hội An. Lúc đi qua Ninh Bình, một lính tình báo đưa lên lá thư khẩn cấp từ bộ nội vụ. Nội dung lá thư làm Mạnh phải nhíu mày, đầu lại đau...
Mạnh viết vội mấy chữ: “Duyệt. Bảo đảm an toàn cho Hoàng
thượng và nội các” rồi đưa cho lính tình báo gửi lại vào Hội An. Sau sự kiện Viên Viên và Xích Tử hơn 1 tháng trước, đám
khốn nạn này lại hành động rồi. Lần này, nhất định không thể nể tình nữa. Mạnh nghĩ thầm, ra roi thúc chiến mã phi nhanh.
----------
Tại một căn phòng nhỏ ở Hội An, một đám người đang ngồi nói chuyện với nhau
Sina (Biệt danh của X. Đám phản bội lấy nick name là tên 4 trang
web của Tàu: Sina, Zhongheng, Baidu, QQ): Chúng ta phải nhanh chóng hành động, nghe nói thằng Mạnh đang dẫn quân về rồi, phải
nhanh lên
Zhongheng tỏ ra lo lắng: Liệu có kịp không? Hơn nữa ở Hội An còn một đám cảnh sát nữa
Sina cười lạnh: Kịp chứ sao không. Hơn nữa, đám tàn tật đó làm sao mà so sánh được với Cẩm Y Vệ của thiên triều. Chúng ta
nhất định phải đem hết các loại máy tính, các bản vẽ về Đại Minh.
Baidu suy tư nói: Cần phải suy nghĩ kỹ hơn. Việc này nếu bại lộ, chúng ta chắc chắn không có đường lui đâu
Ngày 04-04-1403, trời mưa tầm tã. Lúc này, trong một căn nhà
trong đặc khu, Sina cùng đồng bọn dương cao một lá cờ màu đỏ,
với 5 ngôi sao vàng trên góc trái. Sina tự hào nói:
- Các anh em, từ ngày hôm nay, chúng ta sẽ đi vào lịch sử với
tư cách là những người đem lại phồn vinh cho đất nước Trung Hoa
vĩ đại. Chúng ta sẽ không còn là dòng máu hạ đặng Việt này
nữa, mà sẽ mang dòng máu Trung Hoa cao quý.
- Vì đại Trung Hoa – mấy tên còn lại đều giơ tay lên.
Trong cơn mưa, mấy tên phản bội này đội mưa chạy đến cửa Tây.
Nơi đây mấy chục cảnh sát canh cổng đã bị chém chết, nằm trong vũng máu. Bên cạnh họ là gần 500 tên mặc áo đen, cầm đủ loại vũ khí. Bọn chúng bao gồm hơn 200 tên Cẩm Y Vệ và mấy trăm tên thương nhân người Hán, hoặc người Việt gốc Hán muốn nhân cơ
hội Hội An không có quân phòng thủ mà làm loạn một phen. Bốn
tên phản bội chạy đến tập hợp cùng đám áo đen. Sina chỉ vào 1 tên giới thiệu
- Các anh em, đây là Hứa đại nhân, Cẩm Y Vệ của Đại minh Thiên
triều. Hứa đại nhân, đây là các anh em của tôi, đều có tâm
hướng về thiên triều
- Không, các người không có quyền. Ta là hội viên Liên Việt, ta
có quyền giảm án, ta có quyền giảm án. Ta muốn gặp tổng tư
lệnh, ta yêu cầu...
Đoàng!!!... một viên đạn xuyên thủng sọ của Y. Sỹ quan bộ nội vụ lạnh lùng nói