Tất cả mọi người đều dồn lên boong tàu. Phía xa xa, có 2 con thuyền buồm màu đen đang từ từ tiếp cận, trên tàu có mấy tên lùn lùn, da ngăm đen, tóc xoăn tít, vung đao vung kiếm hét hò gì đó. Không lẽ là xuyên việt – cả đám tác giả nhìn nhau trợn mắt

- Ha ha, ta xuyên việt rồi, ta là nhân vật chính. Mỹ nữ, ta tới đây – một tên nào đó gào lên

- Mẹ ơi, con muốn về nhà – đây là cô bạn nào đó cảm thấy tuyệt vọng

Trên boong xuất hiện 2 trạng thái trái ngược, một là tuyệt vọng, muốn trở về mà không được, một là lạc quan, cho rằng mình sẽ là nhân vật chính, là vua hay là thánh giai gì gì đó

Cong cong cong – Những tiếng va chạm giữa thép với thép vang lên. Đám hải tặc đang dùng cung bắn tên về phía du thuyền. Jame lập tức tổ chức thủy thủ chuẩn bị chiến đấu. Mấy chục khẩu súng colt, súng lục kiểu 54, súng lục browning được lấy ra. Vốn những vũ khí này cũng được dùng để đề phòng hải tặc, nhưng là hiện đại, nào ngờ bây giờ lại lấy ra, tuy đối phó cũng là hải tặc, nhưng lại là “đồ cổ”. Đoàng, đoàng, đoàng. Tiếng súng nổ chát chúa vang lên, đám hải tặc chết liền mấy tên, ngã lộn cổ xuống biển.

Phực. Một người thuyền viên bị một mũi tên xuyên qua ngực, ngơ ngác nhìn phần đuôi chim rung rung, rồi lộn cổ rơi xuống biển. Khách khứa sợ hãi bỏ chạy hết xuống khoang thuyền. Một tên cướp biển cầm cung hô to cái gì đó, đám còn lại cũng reo hò trợ uy

Panh! Mạnh nghe có tiếng dây cung bật, cái tên cướp biển cầm cung bị bắn chết, rơi xuống biển làm mồi cho cá. Khi hắn quay lại nhìn thì thấy người thanh niên tên là Tuấn, trong tay cầm một cây cung ghép, vẻ mặt lạnh lùng. Tuấn liên tục lắp tên, liên tục bắn. Chỉ thấy đám cướp biển một tên nối một tên, hoặc ngã ngửa, hoặc lộn cổ xuống biển. Chỉ trong một chốc, người trên một con thuyền buồm đã chết sạch, chỉ còn con tàu trống rỗng trôi chầm chậm giữa dòng nước.

Một con thuyền hải tặc khác thấy vậy thì quay đầu bỏ chạy như ma đuổi. Mạnh quay sang Jame nói

- Thả neo, dừng tàu lại. Cho 9 thuyền viên dùng ca nô bí mật bám theo, dùng ống nhòm mà theo dõi chứ đừng để nó phát hiện. Để họ mang theo bộ đàm đi. Điện thoại vệ tinh không dùng được nhưng điện đàm bước sóng ngắn chắc là không sao

- Ok, yên tâm đi – Jame gật đầu, vỗ vai Mạnh rồi đi xuống

Lúc này Mạnh mới quay sang mọi người nói

- Hiện tại, tôi nghĩ chúng ta cần họp bàn một số việc. Mời mọi người đi theo tôi

Tất cả mọi người đi vào phòng họp tác chiến, Mạnh ngồi ở bàn dành cho đô đốc hạm đội, nhìn tất cả mọi người một chút, rồi mới nói

- Tất cả trật tự, trật tự. Sau đây tôi xin nói một chút về tình huống của chúng ta. Chúng ta có khả năng xuyên việt, là tập thể xuyên việt. Là thành viên box ttv, chắc các bạn không lạ gì từ xuyên việt này nữa, đúng không. Tôi nghĩ chúng ta có khả năng xuyên về thời vũ khí lạnh. Trước tiên, xin các bạn đừng bi quan, mãi nghĩ cách tìm đường về nhà. Nếu có thể về, đến thời điểm sẽ về, còn nếu không, tâm trạng bi quan của bạn sẽ ảnh hưởng đến người khác. Hãy cố nghĩ đến những điều lạc quan, như là không khí trong lành, thực phẩm tự nhiên... Còn những người có mộng nhân vật chính, xin hãy bình tâm lại mà suy nghĩ đi. Các bạn có thể làm gì, các bạn biết chế thuốc nổ không, biết điều chế thuốc súng từ thuốc nổ đen hay không. Ừ thì tôi đưa cho các bạn vũ khí, các bạn dám giao nó cho dân ở đây hay không. Các bạn có sợ họ sẽ dùng vũ khí của các bạn bắn vào chúng ta hay không

Ngừng một chút, Mạnh nói tiếp

- Trời đất run rủi cho chúng ta cùng nhau xuyên qua đến đây, cũng là cái duyên cái số nó định vậy. Chỉ có chúng ta mới đáng tin. Chỉ có chúng ta mới là anh chị em. Chúng ta là một tập thể. Chia rẽ, chỉ có thể khiến chúng ta bị tiêu diệt hoàn toàn. Chỉ có đoàn kết lại mới là sức mạnh

Mọi người im lặng không có ý kiến gì cả, Mạnh cũng để bọn họ có thời gian suy nghĩ về chuyện này, nên hắn đứng dậy, đi ra cửa sổ hút điếu thuốc

Bỗng nhiên, Jame mang vẻ mặt rất nghiêm trọng tiến đến phía Mạnh, nói thầm

- Có chuyện rồi

- Lại chuyện gì nữa đây – Mạnh ôm đầu kêu lên – còn chưa đủ chuyện xấu hả trời

- Không hẳn là chuyện xấu. Đi theo tôi

Trong căn phòng để đạn pháo ở tận đáy hầm tàu, Jame chỉ cho Mạnh mấy chục thùng gỗ, nhìn bề ngoài có vẻ cổ lắm, bụi bám phủ đầy, lại còn mạng nhện nữa. Nhưng khi Jame mở 1 thùng gỗ ra thì...

- WTF, cái quái gì thế này. M16, AK47, còn đây là ... súng bắn tỉa công phá, súng bắn tỉa Mossin Nagant... , ối trời ơi, lại còn cả RPG nữa – Mạnh sửng sốt kêu lên

- Tôi đã thống kê qua, có 100 khẩu súng trường bộ binh, 38 khẩu súng máy bán tự động, 12 khẩu trung liên, 3 đại liên, 14 khẩu súng bắn tỉa, trong đó có 3 khẩu là súng bắn tỉa công phá cỡ nòng 12,7mm, 4 bộ hỏa tiễn vác vai RPG. Ngoài ra có khoảng 100 thanh kanata, 100 thanh mã tấu, 100 con tông, 50 khẩu súng lục. Đạn dược ước chừng 50 vạn viên, khoảng 40 viên lựu đạn các loại

- Ôi trời ạ, ai mang vũ khí này lên tàu của tôi. Muốn đánh thế chiến 3 à... – Mạnh mệt mỏi kêu lên

Thực ra, số vũ khí này là của một tên trùm buôn lậu, liên hệ với một thủy thủ bí mật chuyển lên tàu, chuẩn bị bán cho mấy tên trùm ở Tam giác vàng, đổi lấy ma túy. Nhưng nào ngờ lúc gặp phải tàu Hải Giám trung Hoa, tên trùm này cùng mấy tên thủy thủ biến chất đã xuống ca nô chuồn mất, mặc kệ số vũ khí có giá trị khổng lồ này.

- Không cần biết của ai – Jame cười đểu – bây giờ nó là của chúng ta.

- Ý hay đấy – Mạnh ánh mắt sáng lên

- Haizzz – Jame thở dài – quay lại thời đại này, nước Mỹ của tôi chả biết có tồn tại hay không, nể tình bạn bè, tôi theo cậu

- Ha ha – Mạnh cười lớn – yên tâm đi, anh em ta chắc chắn sẽ làm nên sự nghiệp lớn

- À, chưa hết, sau khi tìm vũ khí, tôi quyết định tìm tòi tất cả thuyền, và tôi tìm được cái gì, đố cậu biết? – Jame cười nói

- Cái gì? Không phải mỹ nhân chứ - Mạnh đùa

- Mỹ nhân thì không phải, tôi tìm được, 1 tên lính

- Cái gì

- 1 tên lính Mỹ gốc Việt. Hắn trốn trong thùng đựng đá, may mà chưa chết cóng. Lát nữa tôi dẫn cậu đi xem

- Ok, tôi cũng rất tò mò về anh bạn đi lậu vé này

Đúng lúc ấy, điện đàm của Jame vang lên.

- Thuyền trưởng, đã xác định được đối phương cập vào một hòn đảo nhỏ, ước lượng có khoảng 20 con thuyền, to nhỏ khác nhau, có thể là đảo hải tặc

- Tốt lắm. Tạm thời theo dõi ở khu vực đó, cho 1 thuyền trở về dẫn đường, chúng tôi sẽ đến tiếp viện

- Rõ, thuyền trưởng

Lúc Mạnh đẩy cửa bước vào, trong phòng họp không khí vẫn khá trầm tĩnh. Mạnh ngồi xuống ghế, đằng hắng hai tiếng, tập trung sự chú ý của mọi người.

- Thưa các bạn, chúng ta đã phát hiện ra đảo hải tặc. Phát hiện 20 chiến thuyền hải tặc, ước lượng quân số khoảng từ 1000-2000 người. Hiện tại tôi muốn đề nghị chúng ta sẽ tiến công chiếm đóng hòn đảo này, thứ nhất là lấy chỗ dừng chân nghỉ ngơi, thứ hai là tìm hiểu tình hình nơi này. Mọi người nghĩ thế nào?

Không thấy có ai ý kiến, mọi người vẫn trầm lặng. Mạnh thở dài, việc này mình đành tự quyết vậy.

Lập tức, Mạnh ra ngoài, bảo Jame đem du thuyền đi theo ca nô. Chạy khoảng 30’, cuối cùng, 1 tảng màu xám đen cũng nhô lên ở chân trời. Mạnh lấy ống nhòm ra xem. Trên bãi cát, mấy trăm tên hải tặc da đen đang chỉ trỏ về phía chiến thuyền của bọn hắn, la hét cái gì đó. Trong tay bọn chúng vũ khí có đủ loại, đao kiếm, xoa kích, chỉ không có súng.

- Mạnh, bãi nước cạn lắm, tàu chiến này không vào được – Jame buồn bã nói

- Cái gì – Mạnh sửng sốt la lên – thế thì phải làm thế nào

- Dùng ca nô!

- Dùng ca nô?

- Đúng vậy, dùng ca nô

- Đành vậy. Chuẩn bị cho tôi 20 người, mang theo 10 khẩu súng trường, 8 khẩu súng máy, 2 khẩu trung liên. Mang theo cả 1 bệ phóng RPG nữa

- Ok. Cậu định phái ai đi?

- Đích thân tôi

- Cái gì?

- Đích thân tôi đi. Tôi muốn nếm thử cảm giác này. Nếu không sau này sợ hãi thì làm sao

- Ừ. Cậu nói cũng đúng. Cẩn thận nhé.

Đúng lúc đó, một âm thanh lạnh lùng vang lên.

- Tôi cũng đi

Mạnh nhìn lại, thì ra là người thanh niên tên là Bình, hắn khẽ nhíu mày, rồi gật đầu

- Cậu dùng vũ khí gì

- Cung

- Ok.

- Tôi nghĩ có mấy người trên tàu cũng khá hữu dụng đấy – Bình nói

- Ồ, ai thế? – Mạnh tò mò

- 1 người là Xích tử, người cậu ta có mùi máu tươi nồng nặc – “mũi bác là mũi chóa à” Mạnh nói thầm trong lòng – giống ta – “ọc ọc” – một người nữa là tên Trần Nhân Tú. Cả cái tên mặt lạnh như tiền tên là Nam nữa.

- Okie. Cậu giúp tôi tập hợp những người đó lên đây nhé

- Được – Bình lạnh lùng trả lời rồi quay đi

Sau một hồi trao đổi, nhóm người này đồng ý đi theo Mạnh đổ bộ lên đảo. Trần Nhân Tú sử dụng kiếm Nhật, nghe cậu ta tự giới thiệu thì cậu là truyền nhân của Ninja Koga xứ hoa anh đào, tinh thông vũ khí. Xích Tử chỉ nhổ ra hai chữ “Sát thủ” sau đó im lặng. Còn Bình thì trước đây cũng là một sát thủ mật danh Gõ Kiến, giỏi về dùng cung, hơn nữa hắn cũng là một dị năng giả, có thể điều khiển lửa và nước. Trâu bò à nha.

Tất cả những người này cùng Mạnh ngồi chung 1 chiếc ca nô, 2 chiếc còn lại mỗi chiếc chở 10 người thuyền viên, bắt đầu hướng về phía đảo đi đến.

Cướp biển! Cướp biển là cái gì. Bây giờ để xem ai cướp ai!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play