Toàn Bảng Đức tổ chức hôn lễ này vốn là có tính toán. Năm xưa lão tranh đoạt ngôi vị chưởng môn phái Chung Nam với Trần Du Tử không thành, hôm nay liền lấy chuyện đệ tử Chung Nam kết hôn với yêu nữ Ma giáo để gây tiếng xấu cho sư huynh nhằm phát tiết nỗi uất giận, nhân thể vùi dập thanh danh Chung Nam phái xuống đất bùn, không thể ngẩng đầu lên nổi.

Trăm năm trước, giữa Ma giáo và thiên hạ ngũ phái ân oán dây dưa triền miên, cừu hận chém giết mãi không thôi. Những năm gần đây giang hồ có vẻ yên bình, kỳ thực do Ma giáo cùng Ngũ phái Tam minh đã âm thầm lập ra một khế ước, tóm gọn trong mấy chữ sau: "Nước sông không phạm nước giếng". Bọn họ trải qua nhiều năm tranh đấu, mỗi bên thiết lập phạm vi thế lực riêng của mình, hai phe đều nhận ra sự thực không cần phải chém chém giết giết mãi làm gì. Tuy nhiên đối với cả hai bên, lén lút thông đồng với đối phương là hành động phản bội tối nghiêm trọng. Nhiều năm nay, đệ tử các phái đều nghiêm cẩn tuân theo quy định này, chẳng ai dám bước qua giới hạn. Nào ngờ hôm nay Chung Nam - môn phái có thực lực yếu nhất trong ngũ phái lại có đệ tử dám vượt rào, hơn nữa lại kết hôn cùng Lô Bán Nhi - trưởng công chúa Ma giáo đương thời, việc này đúng là chuyện động trời!

Có kẻ nghe xong chợt la lên: "Không thể nào! Bốn năm trước, bảy vị trưởng lão của Ma giáo dựng nên tòa Tước Bình sơn trang cho Lô Bán Nhi, có hơn hai mươi thiếu hiệp giang hồ đã vượt qua ba cửa ải "Tam quan kén chồng" để được lưu danh trên phiến tước bình. Chiếu theo quy củ, nếu nàng ta thực sự tuyển chồng thì phải chọn một trong số những người có tên trên tấm bình phong ấy chứ?!"

Nghe vậy, Toàn Bảng Đức liền cười đáp: "Nói thì như thế, nhưng Lô Bán Nhi là kẻ si tình, không kể gì quy củ Ma giáo, âm thầm rời khỏi sơn trang lén gặp tình lang, ý muốn se tơ kết tóc cùng người yêu dấu của nàng tại cổ trấn Thanh Ti này. Sư huynh, người dạy được một tên đa tình như thế, xem ra là chuyện kỳ lạ chưa từng có trong võ lâm."

Đang nói, lão bỗng nghe thấy tiếng kèn tiếng trống từ xa văng vẳng truyền tới càng lúc càng gần, liền vỗ tay ha hả cười lên: "Đến rồi, ha ha đã tới lúc rồi. Chư vị nhường đường cho, tân nương Ma giáo đến rồi! Cả trăm năm nay Ma giáo và ngũ phái mới có đám cưới lần đầu tiên, thật là đáng vui đáng mừng, đáng vui đáng mừng thay!"

Lão đắc ý vô cùng, khách khứa trong viện tự nhiên đều đứng lên, chỉ nghe tiếng nhạc cưới dần dần đến gần, hai cánh cửa đồng thời mở ra, một vị hỉ nương* phe phẩy khăn tay dẫn theo đoàn rước dâu hai mươi người tiến vào cửa lớn. Bốn tên kiệu phu đều mặc áo lụa đỏ rực rỡ, ắt hẳn Toàn Bảng Đức đã hao phí tâm tư không ít cho cuộc nghênh đón này. Trương Hiểu Kí than thầm: "Bán Nhi, Bán Nhi giữa đường đã bị bọn họ đón về rồi".

Toàn Bảng Đức ề à cười nói: "Sư điệt, ngươi vui mừng lắm a."

Ngồi sát ghế thủ tọa, Cảnh Ngọc Quang đệ tử phái Hoa Sơn bỗng vỗ bàn đánh rầm, đứng dậy giận dữ quát: "Vui mừng cái gì, Ngũ phái Tam minh tuyệt không cho phép hôn lễ dơ bẩn này hoàn thành."

Phía đối diện, Ngô Hạ tuần sát sứ của Thần Long giáo cũng cười lạnh lên tiếng: "Đúng lắm, Ngũ phái Tam minh sinh ra một tên đệ tử loạn luân đồi bại như thế, nếu không xử lý thì sau này làm sao còn cai quản nổi giang hồ!" Tay gã đang cầm chén rượu bằng bạc, lòng đầy phẫn nộ, có người tinh mắt để ý thấy rượu trong chén lúc này đã sôi lên sùng sục, hơi nước bốc nghi ngút. Ngô Hạ này vốn là kẻ tàn nhẫn bậc nhất Thần Long giáo, hiện giữ chức đường chủ Hình đường, đối với việc vi phạm cấm luật tuyệt chẳng chút nương tình. Mọi người biết Ngô Hạ đã dấy lên sát niệm, chỉ cần Trương Hiểu Kí thực sự dám thành hôn với Lô Bán Nhi, gã sẽ nhanh chóng trừ diệt.

Toàn Bảng Đức cười lên ha hả: "Sư huynh, người hiện giữ chức vị trưởng lão Đức Lễ đường của Tam minh, hắc hắc, thật quá thích hợp để chủ trì lễ hợp cẩn này, phiền huynh vậy."

Lão chính là muốn nhóm lên ngọn lửa, lửa cháy rồi, lão đương nhiên sẽ tránh ra một bên. Trần Du Tử sắc mặt ngưng trọng, than thở: "Hiểu Kí, vi sư nhớ rằng đã nói với con rồi, con không thể giao du với người trong Ma giáo mà! Điều thứ ba trong môn quy Chung Nam là gì?"

Truơng Hiểu Kí nhìn sư phụ, ánh mắt toát ra vẻ xấu hổ tột cùng, cung kính cất lời đáp: "Sư phụ dạy, điều thứ ba trong môn quy là: nếu có quan hệ với người của Ma giáo thì sẽ bị phế trừ võ công, trục xuất khỏi sư môn."

Trần Du Tử điềm tĩnh nhìn ái đồ chẳng nói lời nào. Người ngoài không rõ, nhưng ông ta thì rất hiểu tính tình của đồ đệ mình, thấy vẻ mặt xấu hổ của Trương Hiểu Kí, ông đã biết việc này hầu như khó có thể vãn hồi. Chỉ nghe Trương Hiểu Kí nói tiếp: "Thưa sư phụ, dù vậy đệ tử chẳng thể làm người vô tình vô nghĩa. Xin sư phụ hãy phế võ công Chung Nam của con, từ nay đệ tử vĩnh viễn rời khỏi phái Chung Nam, không để ý tới chuyện giang hồ nữa."

Cả trang viện thảy đều xôn xao kinh ngạc. Tuy mọi người chẳng biết Trương Hiểu Kí là ai, nhưng nghe Toàn Bảng Đức chỉ đích danh hắn chính là thiếu niên cao thủ đã chiến thắng đệ tử đời thứ hai và thứ ba của Ngũ phái Tam minh ở Long Hoa hội ba năm trước, họ liền nhớ tới nhân vật này. Long Hoa hội là đại hội để Ngũ phái Tam minh khảo xét bản lĩnh các đệ tử, cứ ba năm tổ chức một lần. Trong ngũ phái, Chung Nam vốn thực lực yếu nhất, vậy mà sau trận chiến của Trương Hiểu Kí, cả bốn phái kia khi đề cập đến kiếm thuật của phái Chung Nam, không ai dám có ý khi thường như trước. Hơn nữa vị trí thủ tịch trưởng lão Đức Lễ đường của chưởng môn Chung Nam Trần Du Tử trước đây vốn đã lung lay, nhưng sau khi đệ tử toàn thắng, chiếc ghế của ông liền được bảo đảm chắc chắn. Ngoài ra sư đệ ông ta là Thanh Du Tử còn được đảm nhiệm chức vị trưởng lão Đại Thành đường.

Đáng lý Trương Hiểu Kí sau chiến thắng này sẽ nổi danh, phải được phong chức thủ tịch Kiếm đường của Đại Đồng minh, nhưng vì hắn không ngỏ ý nên Ngũ phái Tam minh cũng không đề bạt. Trương Hiểu Kí vốn chẳng phải là người muốn nổi danh, sau đấy liền không hề thấy tăm hơi. Chỉ đến năm ngoái, tin tức lan truyền rằng tên ác bá Đỗng Chúc Thiên từ lâu lập cứ ở Động Đình thủy trại đã bị người diệt trừ, mọi người mới một lần nữa mơ hồ nghe lại danh tự của vị thiếu niên này.

Đỗng Chúc Thiên là một tên giặc cướp hùng mạnh, lập căn cứ tại kẽ hở trong khu vực phân chia quyền lợi của Ngũ phái Tam minh, lại thêm thủ hạ là Thất Ác công phu rất cao, không ai dám động vào. Ngũ phái Tam minh đối với hành vi của tên ác khấu thủy tặc này đều giả điếc giả mù làm lơ chẳng ai muốn xử lý, mặc hắn tung hoành, mấy năm gần đây không biết đã gây ra bao nhiêu tội ác rồi. Có thể vì làm ác quá nhiều nên bị trời phạt, một năm trước, có vị đệ tử Trường Sa thấy Động Đình hồ đã lâu không gây họa, trong lòng hiếu kì liền bí mật dò thám thủy trại, phát hiện cả Đỗng Chúc Thiên lẫn Thất Ác mỗi người đều bị một kiếm đâm chết ở trong trại. Cả hang ổ Quân Sơn chén đĩa tan tành, ghế bàn ngổn ngang, không gì không nát vụn, có thể thấy đã diễn ra một trận ác chiến. Ngay cả cột xà mái hiên đều hằn vết kiếm. Mà các vết thương trên thân thể Đỗng Chúc Thiên và Thất Ác, theo kết quả khám nghiệm tử thi của danh y Chu Hoa thuộc "Chiến Bãi đường", đều phát xuất từ một thanh kiếm. Tin này ngay lập tức làm xôn xao khắp cõi, mọi người mò mẫm phỏng đoán ai đã ra tay, liệu có phải là minh chủ Thần Kiếm Hướng Qua tự thân xuất thủ? Người từng trải lão luyện thì âm thầm suy luận đấy không thể là kiệt tác của Hướng Qua. Lại có kẻ bàn luận trong chỗ riêng tư rằng, quan sát kiếm ý kiếm thế có vẻ rất giống với Mộ Hàn kiếm pháp mà Trương Hiểu Kí đã thi triển ở Long Hoa hội.

Ngoài mặt, trong võ lâm ở bất kỳ chốn miếu đường tụ tập nào cơ hồ không ai đề cập đến tên Trương Hiểu Kí, tuy nhiên mọi người đều ngầm hiểu, che đậy như thế chính vì muốn áp chế ý định xuất đầu lộ diện của hắn. Nhưng thực tế tên tuổi hắn đã âm thầm nổi như cồn, chẳng biết đã truyền qua miệng bao nhiêu khách giang hồ rồi, còn làm chạm đến ngạo khí của nhiều vị thiếu hiệp, làm xúc động con tim các thiếu nữ.

Vậy nên khi Trương Hiểu Kí tuyên bố cam tâm tình nguyện phế đi võ công, hết thảy đều kinh hô. Toàn Bảng Đức mỉm miệng cười ruồi, Cảnh Ngọc Quang thì không ngớt cười lạnh. Chén rượu trong tay Ngô Hạ tuần sát sứ Thần Long giáo dần lắng xuống. Hồng, Bạch hai vị trưởng lão Cái Bang lại nhìn nhau thở dài, khung cảnh nhất thời thật yên lặng.

Bên trong kiệu cũng mơ hồ truyền ra một tiếng kêu, nhưng đã bị thanh âm của mọi người át đi. Trương Hiểu Kí chẳng hề quay đầu, trong lòng thầm nghĩ: "Bán Nhi, vì nàng, một thân võ công này mất đi nào đáng kể gì? Báu vật còn dễ kiếm, người thương mới khó tìm. Chỉ cần hai ta sống bên nhau thì mọi sự đều ổn thỏa."

Trần Du Tử ngửa mặt nhìn trời, một lúc sau mới ngó lại Trương Hiểu Kí, nói: "Ngươi quỳ xuống." Trương Hiểu Kí liền quỳ gối xuống ngay trước chân ông, Trần Du Tử đưa một cánh tay lên, giữ trên không trung, hồi lâu vẫn chẳng nói gì. Mọi người đều biết, chỉ cần một ngón tay ông hạ xuống, một thân công phu của bậc võ lâm anh tài mới nổi này sẽ hoàn toàn bị hủy đi. Có mấy kẻ ánh mắt chớp động, lòng mừng thầm, gồm cả Ngô Hạ, Cảnh Ngọc Quang đang im lặng quan sát. Mười năm trước bọn họ đều là thiếu niên cao thủ, đối với Trương Hiểu Kí quật khởi trong ba năm vừa qua khó tránh khỏi đố kị, lúc này thấy hắn lâm vào khốn cảnh, dĩ nhiên trong lòng rất vừa ý.

--------------------------------

Chú giải:

Hỉ nương: người đi theo cô dâu về nhà trai để ca hát và nói những lời chúc tụng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play