Trương Hiểu Kí còn đang muốn hỏi, đã thấy tiểu cô nương lầm bầm trong miệng: "Nguyên lai ngươi không già, thì ra là như thế..." Thanh âm nàng rất nhỏ, Trương Hiểu Kí không nghe được gì, chỉ thấy nàng ta hai má ửng hồng, dùng ánh mắt chẳng biết phải tả thế nào liếc hắn một cái, má càng hồng hơn. Tiểu cô nương mạnh dạn tinh nghịch như nàng chẳng hiểu sao lại có dáng vẻ xấu hổ quá đỗi như thế, rồi bỗng nhiên nhảy đựng lên trách cứ: "Sao ngươi không nói sớm? Ngươi thật là đồ... bại hoại."
Trương Hiểu Kí còn đang líu lưỡi há mồm thì tiểu cô nương đã lộn một vòng trên không. Bọn hắn đang ngồi gần sát bờ tường, chiêu lộn nhào này của nàng gọi là Diêu Nhi dược (kiểu nhảy diều hâu), một vòng đã vượt tường ra ngoài viện. Trương Hiểu Kí đành phải đứng dậy, miệng kêu nho nhỏ: "Song Hoàn, Song Hoàn...", chẳng hiểu tiểu nha đầu nghịch ngợm này biến đi đằng nào rồi. Không thấy nàng đáp lời, hắn không yên tâm, còn đang muốn đuổi theo thì ngoài cổng bỗng có người hô to: "Trần Du Tử, chưởng môn phái Chung Nam!"
Trương Hiểu Kí sững sờ, lầm bầm trong miệng: "Sư phụ!"
Trong võ lâm hiện nay, Chung Nam phái có thể xem là một phái lớn tề danh cùng Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga Mi và Hoa Sơn. Năm phái này được xưng tụng là thiên hạ ngũ phái, liên kết lại thành Đại Đồng minh, nền tảng của Tam minh đang cai quản võ lâm. Việc chưởng môn một phái đến dự thế này đương nhiên không phải là chuyện tầm thường. Chỉ nghe trên đại sảnh có tiếng niệm Phật hiệu "A di đà phật", rồi một giọng nói hùng hậu vang lên: "Toàn thí chủ, thì ra quý sư huynh cũng đến rồi."
Người vừa cất tiếng chính là Khoát Lạc đại sư của Thiếu Lâm tự. Chỉ nghe Toàn Bang Đức cười đáp: "Huynh ấy là người chủ trì buổi lễ mà, không đến sao được?! Hôm nay tại hạ chỉ phụ giúp huynh ấy thôi."
Đang nói, lão cười to ha hả, đon đả đi ra cửa chào đón: "Sư huynh, ta phải mười lăm năm rồi chưa gặp lại lão ca!" Vị chưởng môn phái Chung Nam ở ngoài cửa cũng bước vào, mọi người đều muốn xem chưởng môn một phái xưng hùng một phương trong võ lâm hiện nay rốt cuộc là như thế nào nên bất giác đều đứng cả dậy... Chỉ thấy vị Trần Du Tử, chưởng môn phái Chung Nam đó trông không cao lớn như sư đệ của mình, ông ta rất nhỏ người, mang một chiếc đạo bào màu xám sạch sẽ gọn gàng, toát ra khí khái xuất trần. Vị Toàn lão gia chạy ra nghênh đón, hai sư huynh đệ nắm chặt tay nhau, Toàn Bang Đức cười nói: "Sư huynh, huynh càng ngày càng gầy đi, có chút khí chất của tiên nhân rồi."
Trần Du Tử cười cười không nói gì. Hai người trong mắt đều ánh lên nét cười, nhưng Trương Hiểu Kí từ đằng xa nhìn lại không hiểu sao lại có cảm giác lạnh sống lưng. Có người ngồi cạnh lấy làm lạ hỏi: "Kì quái! Sư huynh đệ bọn họ không phải là bất hòa sao? Xem ra tin đồn có điểm sai biệt."
Một kẻ gần bên có dáng vẻ ta đây hiểu sự đời cười lạnh tiếp lời: "Sai ư? Tôn giá cứ từ từ chờ xem."
Trần Du Tử dù sao cũng là chưởng môn một phái, ngoài bốn đệ tử đi theo bên mình còn có năm sáu người tùy tùng. Trương Hiểu Kí nhìn thấy thầm nhủ: "Nhị sư huynh, lục sư huynh, Ngô sư huynh và Thanh Đạm tử sư điệt đều đến. Lạ thật, có bao giờ nghe sư phụ nhắc đến chuyện có một vị sư thúc đâu."
Trần Du Tử lúc này đã được Toàn Bang Đức mời vào đại sảnh, sau khi chào hỏi xã giao mọi người xong liền nói với Toàn lão gia: "Toàn sư đệ, có việc gì cần mà phải lấy tín vật Âm Lĩnh thiếp của sư phụ truyền lại để mời huynh đến vậy? Chẳng lẽ sư đệ gặp chuyện khó khăn sao?"
Toàn Bang Đức cười tươi như hoa: "Tiểu đệ thì có thể có chuyện gì phiền phức đây, ăn rồi ngủ, ngủ dậy lại ăn, tâm tình thoải mái, người mập mạp, không giống sư huynh ngày ngày phải lao lực vì Chung Nam phái, sự vụ chẳng dứt. Tiểu đệ làm như vậy bất quá là tận tâm lo việc thay cho sư huynh mà thôi."
Trần Du Tử dường như có ý đề phòng với vị sư đệ này, cười khan: "Hử, tận tâm cái gì? Toàn sư đệ lại làm tiểu huynh hồ đồ rồi."
Toàn Bang Đức khuôn mặt giãn ra, mắt miệng đều cười ha hả: "Sư huynh, tiểu đệ bất đắc dĩ phải nói là huynh không đúng rồi. Huynh thật sự hồ đồ hay giả bộ hồ đồ đây? Chuyện lớn như vậy huynh còn muốn giấu diếm mọi người đến bao giờ nữa. Huynh nói đi... Chung Nam phái chúng ta, trong lớp anh tài sau này, ai là người có công phu cao cường nhất?"
Trần Du Tử ngạc nhiên, lòng thầm đề phòng, hờ hững đáp: "Bên mình sư huynh không có ai xuất sắc cả, ngược lại Toàn sư đệ có phương pháp dạy dỗ thích hợp, muốn là có thể đào tạo nên một thiếu niên cao thủ. Ở đây treo đèn kết hoa thế này, có phải là muốn tổ chức hôn lễ cho vị cao đồ đó chăng? Nếu đúng như vậy, ta phận làm sư bá, ra mặt là phải rồi. Toàn sư đệ cũng không báo trước một tiếng, tiểu huynh lần này không đem theo cái gì có thể làm lễ vật được cả."
Chỉ nghe Toàn Bang Đức cười đáp lời: "Sư huynh thật khéo đùa. Đệ tử nhà ta còn chưa đạt đến mức của Chung Nam lục thúy đang ngồi cạnh sư huynh, đó là chưa kể đến Trương hiền điệt công phu kinh nhân một kiếm hạ đệ tử hai đời của hai, ba phái trong ngũ phái ở Long Hoa hội ba năm về trước, nhân tài như thế Toàn Bang Đức ta có thể đào tạo được sao. Huống chi vị sư điệt ấy còn được công chúa Ma giáo đem lòng yêu thương, tự nguyện phó thác tấm thân. Dạy được một đệ tử như vậy, làm thân sư đệ như ta cũng phải cúi đầu bái phục, bái phục!"
Trần Du Tử lặng người. Ở ngoài sân phản ứng của mọi người còn chậm chạp chưa hiểu rõ, nhưng trong sảnh đa phần đều là cao thủ nhân tài các phái nên lúc này đã nghe ra thâm ý. Toàn Bang Đức cười nói tiếp: "Sư huynh, huynh cũng quá hẹp hòi rồi, đệ tử số một của mình thành thân mà chẳng tổ chức gì cả, huynh còn kêu hắn trốn đến tiểu trấn Thanh Ti này giấu giấu diếm diếm cưới vợ. Tính toán vậy là sao? Chỉ e người xung quanh không nói huynh tằn tiện, mà ngược lại hiểu lầm cả phái Chung Nam chẳng lo được hôn lễ cho đệ tử thì thật là nhục nhã chẳng dám nhìn ai, huống chi đây là chuyện lớn - lấy giang hồ đệ nhất danh nữ Lô Bán Nhi làm vợ. Thân sư đệ như ta nhìn không thuận mắt, nên cực chẳng đã đành phải thay sư huynh lo lắng chuyện này một phen."
Nói đoạn, lão quay xuống quát lớn: "Còn đợi gì nữa? Không mau thay y phục chú rể cho Trương hiền điệt đi! Hôn lễ này sư huynh ta và Trương sư điệt hai thầy trò muốn làm đơn giản, nhưng ta thân sư thúc không thể để người khác nói ra nói vào được."
Chỉ nghe dưới sảnh "Dạ" một tiếng đáp lại. Mười một mười hai người, một nửa bưng khay, trên đó có mũ và áo, không nói năng gì, vội vàng chạy đến trước mặt Trương Hiểu Kí. Một tên thân thể cường tráng trong bọn hô to: "Mời Trương thiếu gia thay áo."
Mấy tên kia đáp lại một tiếng, bước lên phía trước. Người ngoài nhìn vào thấy những kẻ này bộ pháp tinh thuần, mỗi tên đều là hảo thủ, mà bọn chúng mỗi bước đều dụng lực, ở sát tường phía sau Trương Hiểu Kí cũng có người chặn, rõ ràng là muốn cắt đường lui của hắn. Trương Hiểu Kí chầm chậm ngồi dậy, hắn vừa đứng thẳng lên, tuy thân nhẹ mình gầy, không thể so với bọn phục vụ mặc lễ phục vốn người đông thế mạnh, vai u thịt bắp, nhưng chỉ với thế đứng đó, ngạo nghễ lẫm liệt vững chãi, đường đường chính chính nổi bật, những người hiểu chuyện đều giật mình thầm nhủ: Thiếu niên này là ai? Rõ ràng đã luyện Chung Nam tâm pháp Âm Lĩnh Tú đến mức tột cùng!
Trần Du Tử trong sảnh thấy Trương Hiểu Kí đứng đó, vẻ mặt không khỏi sửng sốt, hỏi: "Hiểu Kí, là ngươi à?"
Trương Hiểu Kí thi lễ từ xa: "Sư phụ!"
Toàn Bang Đức nhận thấy thiếu niên này chỉ e không thuận theo ý tốt của lão, dù sao lão cũng không thật sự muốn thay áo cho hắn, liền xua tay ra lệnh: "Phi hồng!" (Đeo dải lụa hồng!)
Một đệ tử dưới trướng đem một dải lụa hồng đã kết thành đóa đại hoa khoác lên người Trương Hiểu Kí, mọi người nín thở đổ dồn mắt về phía hắn. Trương Hiểu Kí hít vào một hơi, đã vô số lần hắn tưởng tượng đến hôn lễ của mình và Bán Nhi, nhưng chưa từng nghĩ sẽ bị đeo dải lụa hồng một cách ác ý như thế. Không hề che giấu, mắt hắn ánh lên tia nhìn lạnh lẽo, cho dù cả thiên hạ coi việc hắn lấy Bán Nhi là chuyện hoang đường hay trò diễn hài kịch, lòng hắn vẫn giữ nguyên cảm giác ngọt ngào như kẹo mạch.
Lễ cưới này hắn vốn muốn lánh xa người đời, nhưng không tưởng là trốn đến tiểu trấn này rồi mà vẫn chẳng thể tránh được. Bọn họ đã muốn xem đến thế thì hắn cho họ xem cũng được, nhưng đừng nghĩ sẽ xem được cái chúng muốn. Dải lụa hồng vẫn nặng trĩu trên người, Trương Hiểu Kí đi vào sảnh, hành đại lễ với sư phụ, lại thi lễ với Toàn Bang Đức, nói: "Cám ơn sư thúc đã quan tâm."
Trong sảnh ngoài sân nhất thời không ai lên tiếng, nhưng một tin ấy khiến lòng mọi người đều chấn động. Anh tài Chung Nam phái muốn đón yêu nữ Ma giáo về làm vợ ư? Sao lại như thế được? Quá hoang đường, quá cổ quái, quá không hợp với quy củ lễ giáo, thậm chí có người còn phẫn nộ cho rằng: Thật quá vô sỉ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT