“Tế tuyết… không, nên gọi ngươi là Ôn Ngọc công tử a, đã lâu không gặp, ngươi hoàn hảo chứ.” Hồ ly thu hồi dáng vẻ cà lơ phát phơ biểu tình nghiêm túc nhìn thần tiên ca ca……chỉ là cái tay kia còn cố chấp gắt gao túm lấy ta không chịu buông.
Giãy dụa giãy dụa.
“… Hoằng tình công tử nói đùa, Ôn Ngọc công tử rất nhiều năm về trước đã chết, mà ta đơn thuần chỉ là Tế Tuyết.”
họ đang nói chuyện gì vậy ?Thần tiên ca ca rốt cuộc có bao nhiêu tên gọi a. Xem bộ dạng này của bọn họ không thể không đánh nhau một trận , trước hết ta phải mau trốn sang một bên, bằng không cái mạng nhỏ của ta đây lỡ mà bị ngộ thương thì chẳng phải là khó giữ được sao. Giãy dụa muốn trốn đi….ô~~ …bình thường thấy tên hồ ly kia một bộ dáng nhu nhược không nghĩ tới hắn khí lực lại lớn như vậy….Ân..có nên cắn hắn một cái hay không đây?
“Yên nhi…”
Ách? Thấy âm mưu bị phát hiện, vội vàng thu hồi lại tiểu răng nanh, nở mộ nụ cười ngây thơ vô hại như tiểu động vật.
Hồ ly giống như bị nụ cười đột ngột này của ta làm chấn động, mãi một lúc lâu sau đó mới đỏ mặt khụ một tiếng: “Yên nhi chủ tử, ngươi đừng để bị người này mê hoặc. Nam Sơn thánh dược sư đồ đệ, độc tiên Ôn Ngọc công tử, từng một tay hủy đi hơn một ngàn hai trăm mạng người. Ngươi vẫn là nên suy nghĩ chọn ta làm người cùng ngươi hành kê…như thế nào?”
“Ta đã nói chết cũng phải muốn cùng người mình yêu mến….”Thần tiên ca ca bề ngoài có vẻ là dạng người tính tình lãnh đạm, nếu không muốn còn có thể yêu cầu dừng lại rời đi. Đùa sao nếu đổi lại thành ngươi, ta còn có thể chạy thoát được sao. Còn không phải ngay cả cái xương cũng không chừa , ngươi xem ta giống như Tiểu Di Tử đơn thuần a!
Hai tay đang giữ chặt ta run lên, người kia tựa hồ bị đả kích không nhỏ.
Đợi chút, hắn vừa nói cái gì. Thần tiên ca ca một thân thanh lãnh giống như tuyết này lại là một cái siêu cấp độc tiên? Còn giết người mà mắt cũng không thèm chớp lấy một cái. Oa~! Có cái tin tức nào gây sốc như vậy sao, ta giương mắt liếc nhìn thần tiên ca ca một chút, chỉ thấy hắn siết chặt cầm thân ngón tay cũng trở nên trắng bệch. Nhưng mà trên mặt vẫn như cũ không để lộ ra chút biểu cảm nào,vẫn là một phong thái thiên nhân hạc cốt a. Chỉ cần bộ dáng như thế này, ta tin!….thật ngưỡng mộ a….
“Yên nhi…”
Ai nha, ai lại quấy rầy ta đang nhìn ngắm thần tiên ca ca. “Yên nhi…” Thanh âm này làm sao lại giống như đang khóc a.
Quay đầu nhìn lại, không thấy thì thôi, vừa thấy liền dọa làm ta hoảng sợ. Chỉ thấy hồ ly kia cúi đầu ,ngón tay thon dài đang túm ống tay áo ta đều trở nên đỏ bừng. Hắn khẽ cúi người , mái tóc đen kia buông xỏa thả xuống. Từng giọt từng giọt nước mắt trong suốt cứ như thế không tiếng động rơi xuống trên tay, khiến cả người ta như hóa đá.
“Có lẽ ta thật là vô tâm không hiểu yêu một người là như thế nào, nhưng mà muốn cùng ngươi việc đó là sai sao? Ngươi cứ như vậy cũng không hề liếc mắt nhìn ta lấy một lần, ngươi thật sự thích tên kia ?”Hồ ly ngẩng đầu, hai hàng nước mắt khiến cho hình vẽ con bướm tinh xảo kia bị lem mất, để lộ ra hồng lệ chí(*) càng giống như là khóc ra huyết lệ.
(*) hồng lệ chí: nốt ruồi son ngay khóe mắt, nghe nói ai có nốt ruồi ở vị trí giọt lệ thì cuộc đời rất đau thương,khổ vì tình. Ko biết đúngko ha?
A a a a a, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra a, ta chỉ là xem đến thất thần một chút, ngươi lại gán cho ta cái tội danh gì a.
Hồ ly nhìn ta chân tay luống cuống cũng không thể mở miệng nói được câu nào,thân mình lảo đảo đứng dậy giống như một cơn gió thoáng một cái đã bay đi mất…
Lá cây xào xạc…Hoa rơi…Ai có thể nói cho ta biết… Đây là chuyện gì xảy ra… Gió làm sao lại lạnh như vậy…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT