“Mẹ nói cái gì cơ?”

“…”

“Mẹ, chuyện đó đùa không vui chút nào”

“…”

“Mẹ…”

Có vẻ cuộc nói chuyện không mấy vui với mẹ làm Lam Anh cũng bực bội theo. Đáp mạnh điện thoại xuống giường, Lam Anh ật ngửa vùi mặt vào gối mà thở phì phò. Đám bạn thấy cô như vậy thì quấy quả hỏi:

“Làm sao thế Chè Lam?” – Thúy quẳng manga sang một bên, xỏ dép đi sang bên cô.

“Đứa nào bắt nạt mày à?” – Liên cũng tháo vội một bên tai nghe ra.

“Sao thế?”

Thấy mọi người hỏi dồn dập, muốn giấu cũng không được, cô đành mệt mỏi dựng người dậy giãi bày cũng lũ bạn.

“Mẹ tao..ép…đính hôn”

“Má” – cả ba con nghe cô nói vậy liền nhất loạt bắn tứ phía, mặt mày đứa nào đứa nấy cũng trắng bệch như thây ma.

“Với…với ai cơ?” – Hương nuốt một ngụm nước bọt định thần

“Haizz…Kỳ”

Lại lần nữa cả phòng đông cứng như đá trong tủ lạnh. Thúy miệng không thể đóng, Liên nghe nhạc chạy được chục bài rồi mà không biết, còn Hương khá khẩm hơn là biểu hiện được đôi mắt hốt hoảng giãn nở hết cỡ.

“Nhưng tại sao lại có sự thể như thế?”

“Tao chả biết” – Lam Anh vò tung mái tóc khiến nó rối bung lên – “Mẹ tao bảo 19 tuổi cũng lấy bố rồi. Hơn thế, mẹ Kỳ cùng viện trưởng rất hào hứng nên ấn định đính hôn trước rồi đến khi Kỳ tiếp quản công ty thì cưới”

“Mế” – Hương bạnh mồm – “Bác làm đạo diễn phim được đấy. Thời nào rồi mà còn ép đính hôn. Mà tao nghe mười phần đến hai mươi phần bất lợi cho mày nha” – Hương cạu mày

“Tao cũng không biết tại làm sao mà như thế nữa” – cô thở dài thườn thượt, gần như cả cơ thể gù sát dính chặt lấy đệm giường, tự nhiên không đâu mẹ cô lại bắt đính hôn cơ chứ. Có phải bị uống nhầm thuốc rồi không?

“Thế còn anh Huân thì sao? Mày định nói với anh ấy thế nào? Lần trước anh ấy về, hai người gặp nhau đúng không? May thay fan của anh Huân không nhiều chuyện đó, không lịch sử lại lập lại nhé” – Thúy cào mái tóc lệch lạc vì vo qua vo lại của cô mà hiền dịu nói.

Nhắc đến Huân, Lam Anh khẽ thở dài. Nghĩ đến ngày hôm đó, lâng lâng cái ôm siết chặt anh ấy chủ động, cái nắm tay dùng lực chắc chắn, nụ cười nửa tà mị sát gái, cả cái điệu bộ chảy nước đánh bài chuồn với fanclub nữa, tất cả đều thật tuyệt vời! Cô không hiểu tại sao anh ấy lại đột nhiên chủ động với cô như vậy, có hỏi anh ấy nhưng chỉ nhận được câu trả lời lãng xẹt: Tôi thèm uống cà phê mà sợ mất ngủ nên kiếm em = =

Nhớ lúc anh đưa cô về kí túc, Lam Anh cũng đã cố hỏi tuần trước anh ấy xảy ra chuyện gì mà mất tích cộng bỏ luôn cả thi GB, nhưng anh ấy đều lảng tránh và chuyển ngay sang đề tài khác. Cô hiểu anh ngại không nói nên cũng chả gặng hỏi nữa, nhưng thật sự trong lòng không yên. Cảm giác như có chuyện gì đó không hay sắp đến!

Đang suy nghĩ thì bị cắt ngang bởi tiếng điện thoại réo, cầm lên thì mọi áng mây trắng đều giải tán nhường chỗ cho mây đen u ám quanh đầu.

Là Kỳ!

Nghía nhìn mấy đứa trong phòng bằng ánh mắt ái ngại, Thúy hất mặt ý chỉ nghe đi, Hương cũng vỗ vai an ủi tiếp thêm sức lực cho cô để nghe điện.

“Alô…”

“Em rảnh không, ra N.Jazz ở khu giải trí gặp anh một lúc”

Suy nghĩ một hồi, Lam Anh đồng ý rồi vội xuống giường khoác chiếc áo phao ấm vào người, mau chóng ra khỏi phòng. Kỳ, đúng, anh ấy sẽ cho cô lý do xác đáng nhất về việc đột nhiên bị ép đính hôn này!

Chín rưỡi tối – quán cà phê N.Jazz ở đại sảnh khu giải trí...

Kỳ đã ngồi ở một góc, nơi ánh đèn chiếu đến ít nhất, chỗ khuất nhất và mọi người cũng ít để ý nhất. Tay anh nâng một ly rượu màu nâu vàng, tiếng đá va leng keng vào nhau làm không gian quanh anh thêm ảm đạm. Đôi mắt mơ màng hướng đến nơi sân trường rộng khắp nay được chiếu sáng bởi đèn cao áp trắng, có vẻ anh khá thoải mái thả trôi cảm xúc cùng điệu nhạc Blue sâu lắng mà không để ý Lam Anh đã tiến đến từ bao giờ.

“Anh đợi em lâu chưa?” – Lam Anh chủ động ngồi xuống trước anh

Kỳ đang hướng mắt ra khung cảnh thấy có tiếng nói thì quay lại, ngay lập tức anh ấy nhoẻn miệng cười nhẹ.

“Chưa em, có lạnh lắm không?”

“Dạ không sao. Mà sao anh lại uống rượu?” – Lam Anh nheo mày nhìn cốc thủy tinh chứa dung dịch lỏng màu nâu vàng thỉnh thoảng lại ánh lên bởi phản xạ từ ánh đèn vào những viên đá sáng.

Kỳ đưa ly rượu đang cầm ra trước mặt, lắc lắc một cái, rồi lại nhoẻn miệng cười hư không. Thái độ này của Kỳ làm Lam Anh có chút đề phòng.

“Cho một ly sữa nóng”- Kỳ không để cô lựa chọn mà chủ động gọi đồ - “Lam Anh, anh vừa mới biết tuần anh ở Mỹ, em xảy ra chuyện gì!” – đôi mắt Kỳ chợt đanh lại, di chuyển từ cốc rượu lên chiếu thẳng vào cô.

Ý anh ấy là chuyện gì? Vụ điểm số hay vụ ghép hình?

“…”

“Tại sao em không nói với anh?”

“Ý anh là gì ạ?” – mồ hôi lạnh từ lòng bàn tay và trán bắt đầu tứa ra. Không hiểu sao nhưng cô thấy mọi chuyện không ổn, cảm giác này còn đáng sợ hơn khi cô đối diện với đôi mắt sát khí của Huân. Cứ như đứa trẻ làm điều sai trái bị mẹ phát giác vậy!

“Tại sao em không nói với anh mà lại để Huân nhúng tay vào?” – giọng nói của Kỳ nhuốm mùi tức giận, mày anh cũng cau lại.

“Em…” – Lam Anh bị mùi thuốc súng do Kỳ tạo ra làm cho sợ hãi đến nỗi lắp bắp. Giờ thì cô biết cảm giác không tốt đó là gì rồi.

“Có phải vì chuyện đó mà em mới không chấp nhận anh không hả Lam Anh?”

“Anh Kỳ…em…”

“Anh đã suy nghĩ rất nhiều, anh không biết mình đã làm gì khiến em từ chối như vậy? Lúc đầu, anh cứ nghĩ do anh chưa cố gắng đủ, sau đó em nói em thích Huân, anh vẫn tin chỉ cần anh cố gắng hơn nữa em sẽ thay đổi. Nhưng giờ thì anh biết, phải đến 90% em vì chuyện lần đó nên phải tránh xa anh, có phải không?” – từng câu từng chữ của Kỳ đều tăng lên một phần tức giận, một phần chua xót. Mùi men vờn quanh càng làm cung cách nói chuyện của anh ấy thêm bế tắc, mù mịt.

“…”

Không khí giữa hai người trở nên đặc quánh đến mức quỷ dị. Đâu đó chỉ còn bản nhạc “Don’t know why” được phối lại, đâu đó chỉ còn tiếng thở dài ngao ngán, đâu đó tiếng đá nước va vào nhau giữa không khí đông lạnh khiến nhiệt độ càng xuống thấp hơn. Kỳ không nhìn Lam Anh, nhưng từ phía cô có thể thấy được đáy mắt tức giận và bực bội của anh. Cô hiểu tại sao anh giận, nhưng không như những gì anh nói là cô lấy đó làm mục đích để xa anh. Lam Anh luôn coi anh như người anh trai thân thiết, cô càng nghĩ anh sẽ nghe những gì trước đó cô đã thổ lộ mà hiểu tại sao cô phải giữ khoảng cách với anh như vậy. Nhưng có lẽ vào tai anh, chuyện lòng cô chỉ như gió thổi qua hay như tin lá cải không đáng quan tâm.

“Chuyện mẹ anh bắt đính hôn, thôi đi. Anh không muốn ép em” – Kỳ đột nhiên lên tiếng sau thời gian tĩnh lặng.

Lam Anh mở to mắt hướng về phía anh, là anh không cho cô cơ hội để mấp máy môi mà liền giằng thế nói trước:

“Vì mẹ anh ngày trước bị mất một đứa con gái, nên từ sau đó tâm tính không tốt. Lại vì em dễ thương, trong sáng, đúng với những gì bà ấy mơ ước về con gái mình nên mới vội vã bắt em như vậy” – Kỳ xoay mặt đối diện với cô – “Chuyện này, anh thay mặt mẹ xin lỗi em. Anh sẽ lo lắng ổn thỏa đâu vào đấy!”

Nói rồi anh để tờ tiền xanh xanh trên bàn rồi chủ động rời đi.

Lam Anh ngỡ ngàng quay theo từng bước di chuyển của Kỳ, đây là lần đầu tiên anh ấy bỏ rơi cô như vậy. Nhìn cốc rượu màu nâu vàng vẫn còn những viên đá trắng sáng, lý do mà mọi người bắt cô đính hôn với anh là vì chuyện buồn của cô Duyên sao?

Chút gì đó đăng đắng lại buôn buốt bên trong Lam Anh trỗi dậy, chợt thấy thật có lỗi với anh ấy!

Có lẽ không phải một chút...mà là...rất nhiều!

Hương vị cà phê - Mờ Nhạt

Hội thao học viện Emerald…

Không khí hội thao đã tràn ngập khắp 150.000 m2 của học viện từ một tuần trước đó. Vì màu truyền thống của trường là màu viên đá lục bảo nên đâu đâu cũng rợp sắc xanh mát mắt, đâu đâu cũng băng zôn khẩu hiệu. Học viên Emerald đều rất mong chờ đến hội thao, chứng minh cho điều đó là ai ai cũng chọn cho mình một môn thể thao để tỉ thí. Cũng phải nhắc qua về phần thưởng “tinh thần” mà viện trao tặng: miễn phí vé khu giải trí trong một học kỳ, được tham gia đại hội thể thao Emerald quốc tế; ngoài ra tiền mặt cầm tay cũng rủng rỉnh đủ xài trong hai, ba tháng. Nhưng, nói đi cũng phải nói lại, tinh thần thể dục thể thao của các bạn cũng thật đáng hoan nghênh chứ không chỉ dựa vào mỗi giải thưởng trên mây của viện!

Đâu đó tại phòng chờ chờ của GB:

“Anh Huân, em nghe nói anh về viện một cái là liền đi tìm con nhỏ đó” – Mỹ Linh ngồi cạnh anh tại một bàn nước, giọng cao mang ý chất vấn.

“Con nhỏ nào?” – anh phớt lờ, mắt dán vào tin tức trên điện thoại

“Thì chẳng phải là con Lam Anh ở khoa quản lý còn gì. Tại sao anh lại gặp nó, anh với nó có gì với nhau?” – bởi thái độ lạnh lùng của anh mà Linh càng cáu thêm.

“Ừ”

“Anh ừ cái gì mà ừ” – Linh được đà lấn tới giật phăng điện thoại trong tay anh làm nó theo quán tính văng ra xa, vỏ đi đường vỏ, pin đi đường pin.

Há hốc miệng nhìn chiếc điện thoại giờ nằm bệt một góc chết lặng, Linh vội vã vài phần nhìn nó rồi lại nhìn sang thái độ của anh. Nhưng, cô ấy không một chút ý định xuống nhặt, đơn giản vì xung quanh còn khá nhiều ánh mắt khác đang rõi theo.

“Anh Huân, em…”

Mắt Huân thâm trầm chiếu thẳng đến em dế mới tậu giờ bung bét đến thảm hại. Nhưng việc đó không quan trọng bằng anh đang mải tra xem hôm nay Lam Anh tham gia nội dung gì, giờ thì màn hình đen thùi lùi một màu mà tin tức anh xem còn chưa đâu với đâu.

“Anh Huân…em …” - Mỹ Linh lại lần nữa mở miệng

“Anh Huân anh định đi đâu” – Linh giật mình khi thấy Huân đột nhiên đứng dậy và lặng lẽ nhặt lại chiếc điện thoại đã bị văng tứ tung bộ phận rồi lạnh lùng ra khỏi phòng chờ, thì vội bám lấy tay anh.

Bị giữ lại, Huân cũng không cố gắng đi tiếp, anh hơi đánh mắt về phía sau, không lấy một tia cảm xúc, anh nói:

“Đổi mùi nước hoa nào mà che được vô duyên của em ấy!”

Chả cần dùng “từ nóng” để chửi, cũng chả phải dùng từ ngữ mạnh mẽ xúc phạm, nhưng đã một đòn chí mạng làm Mỹ Linh trước nay tưởng mình là nhất phải chôn chân một chỗ. Nhìn anh đi mất, hai nắm tay buông thõng của cô ta nắm lại càng mạnh, mày cau chặt lại, đôi mắt mang đầy tia tức giận. Từ miệng, cô ta lẩm bẩm gì đó mà không ai có thể nghe thấy!

Ở đâu đó bên phần thi chạy tiếp sức nữ, Hương đang cổ vũ tinh thần đồng đội vì hôm nay cô ấy là đội trưởng. Không hiểu cái trò thi đó vui thú gì mà nó ham hố thế còn cô thì mệt lử ra, may thay cô chạy giữa chứ không bị Hương ép chạy tiếp sức cuối, nếu như vậy cô chết mất.

“Chào bạn, mình là Nhung. Làm quen nhé!” – chợt có tiếng nói đằng sau làm không gian riêng tư hiếm hoi của Lam Anh trong ngày hôm nay bị phá tan.

Lam Anh giật mình quay người lại, trước mặt cô là một bạn nữ xinh xắn với mái tóc tém tinh nghịch, hơn thế cả, khuôn mặt này cô không thể quên được: chính là leader yểu điệu trong fanclub của Huân.

“Chào bạn” – Lam Anh ngại ngùng đưa tay ra nắm lấy bàn tay trắng muốt kia.

“Hôm nay bạn cũng tham gia chạy tiếp sức đúng không? Cố lên nhé” – cô ấy cười mỉm, đôi mắt híp lại đáng yêu.

“Cám ơn bạn” - Lam Anh cũng đáp lại bằng nụ cười tươi vốn có.

“Mình biết bạn qua vụ scandal ghép ảnh lần trước” – cô ấy ngập ngừng một nhịp – “…thật sự lúc đầu mình cũng không tin, vì mặt bạn hiền như vậy sao có thể làm thế”

Lam Anh đứng tròng khi nghe khuôn mặt biểu đạt của cô ấy nói về vụ việc mất mặt đó, trong lòng dâng lên cảm giác khó tả.

“Mình cũng biết bạn được anh Huân đặc cách dạy học cho, thú thật lúc đó, ở fanclub có rất nhiều người muốn dằn mặt bạn, trong đó có mình. Hihi” – cô ấy cười tươi rồi nói tiếp – “nhưng anh Huân là mọt người rất lịch lãm và kín tiếng trong mọi việc, nên fan của anh ấy cũng không thể biến thành kẻ biến thái được, đúng không? Anh ấy còn luôn đối xử tốt và hòa nhã với bọn mình thay vì trốn chạy nên bọn mình rất tôn trọng anh ấy! ” – nói đến Huân, đôi mắt cô ấy lại hấp háy ánh sao sáng.

“Không biết bạn đã giúp anh Huân việc gì, nhưng dù gì thay mặt các mem trong fanclub, cám ơn bạn nhé. Hôm nay mình cũng chạy tiếp sức, cùng cố gắng nhé!”

“Ư…ừ” - Lam Anh thật không biết nói gì lúc này, nghe được những lời từ miệng Nhung, cô giật mình nhiều mà vui cũng nhiều. Ít nhất thì trong hàng ngàn người, vẫn có ai đó hiểu được bản chất thật của cô là gì. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, anh làm cho hội fanclub nể anh không kém. Thần tượng nào thì fan nấy, quả thật đúng nha!

“Mà này, thi xong chúng ta xem anh Huân đấu bóng rổ nha” – Nhung trước khi đi còn để lại một cái hẹn và nụ cười tươi trên môi.

"Tất nhiên rồi" - Lam Anh từ sau nói với theo. Không biết do ông trời hay do anh mang người bạn dễ thương này đến bên cô.

Một mối quan hệ mới mở ra, không có gì là không tốt!

Hương vị cà phê - Mờ Nhạt

Không mấy chốc cuộc thi chạy tiếp sức nữ đã đến, tất cả những người ở các mốc quan trọng đã vào vị trí sẵn sàng. Ai ai cũng chỉnh ngay ngắn băng đô, quần áo đồng phục theo từng khoa, còn ở trên khán đài thì mọi người nô nức reo hò cổ vũ. Nhìn người xem thì hăng say, người chơi thì tập trung cao độ, sân chạy cũng rộng thênh thang rợp một màu đỏ trăng quen mắt, chợt cơn đau bụng đến ngày làm cô lo lắng. Chỉ tại khí thế hừng hực và máu ăn thua của toàn khoa làm cô không thể từ chối, so về chiều cao thì dù có là nấm lùn với ai nhưng cô vẫn được coi là một trong những chân dài của khoa.

Tiếng bóp cò súng xa xa bắn chỉ thiên lên trời, cô ở khúc tiếp sức giữa mà vẫn có thể nghe thấy tiếng chạy huỳnh huỵch như một bày voi ma mút tiến đến. Khỏi phải nói, mồ hôi ở lưng thấm đẫm hết cả áo. Có lẽ vì quá lo sợ mà cô không thể để tâm được sự thể xung quanh mình như thế nào, bên cạnh là những ai, một tâm rọi thẳng mong chờ người chạy…đừng tới.

Tay bấm chặt vào da thịt đau buốt, tại sao bản năng rùa rụt cổ lại trỗi dậy lúc này? Mà cũng không thể trách cô được, ai biết đâu ngày đèn đỏ lại đến sớm hơn dự tính làm cô chót gật đầu đồng ý rồi không thể rút lại được! Lam Anh lo lắng hướng đến những cá thể hừng hực lửa khí thế đang hò hét “Đưa cho tao nhanh lên” hay “Nhanh lên, dài chân ra” vân vân và vân vân. Nếu cơ hội được hét cái gì đó cho đồng đội, cô chắc chắn sẽ nói: “Quay đầu là bờ mày ơi”.

Tim đập chân run, người ta thì mở mắt há mồm hét điên đảo còn cô thì nhắm tịt mắt lại, trong lòng chỉ cầu mong sao bạn chạy đến chỗ cô bị ngất nên cuộc thi dừng lại. Tuy có hơi ác, nhưng xin hãy cho cô ác một lần thôi. Đang lo lắng gần chết, chợt ở đâu trên khán đài có tiếng hô vang rất lớn làm tất cả những người đang chờ tiếp sức đều phải ngoái lại ra nhìn:

“LAM ANH CỐ LÊN, LAM ANH CỐ LÊN”

Chính bản thân cô còn nghĩ mình nghe nhầm vì đơn giản một con tép như cô sao có thể để cả khán đài gọi tên, lại được có bạn bắc loa lên nói nữa chứ? Nhìn xung quanh bốn bể mọi người ai cũng hét tên mình, lúc đó cô đã nghĩ trên đường đua có bạn nào cũng tên Lam Anh giống mình! Nhưng cho đến khi nghe họ quấy quả nói: “Lam Anh, người chạy đến kìa, mau nhận gậy đi” thì cô mới hoàn hồn nhận ra, Lam Anh đó chính là mình.

Lo sợ bị vùi dập thay vào đó là lửa nhiệt huyết cùng chút trách nhiệm, cô hưng phấn siết chặt hai tay cổ vũ mình. Người hướng về phía trước bắt đầu chạy, tay trái hướng ra đằng sau chờ sẵn gậy đến tay. Lúc này thôi, tim cô bóp nghẽn hơn bao giờ hết. Khi cảm nhận được thanh gậy man mát chạm vào da thịt nóng bỏng, cũng là lúc toàn bộ dây thần kinh đã sẵn sàng hoạt động hết tốc lực, đôi mắt cũng đanh lại hướng thẳng ra phía trước. Mặc kệ cơn đau bụng âm ỉ, cô phải giúp khoa mình chiến thắng, hơn thế cả, là để thỏa mãn đội cổ động viên trên trời rời xuống kia.

Ở bên đường chạy ngay kế bên, Mỹ Linh đang nhìn chăm chăm vào lưng áo nhấp nhô của Lam Anh phía trước. Lúc nghe tiếng mọi người hô tên Lam Anh, chính bản thân cô ta cũng cảm thấy giật mình nhưng rồi lại nghĩ, cái loại như cô sẽ chả bao giờ được người khác biết đến, có lẽ là Lam Anh nào khác. Nhưng đôi mắt không mong muốn đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của ai đó đang đứng nhàn hạ dựa lưng ở cầu thang lên khán đài. Phải nói, khuôn mặt vui vẻ này là lần đầu tiên Linh được nhìn thấy từ khi tiếp xúc với anh đến giờ! Đôi mắt anh lộ nét cười, môi cũng nhếch lên vui vẻ, khuôn mặt chăm chăm nhìn vào ai đó đang ngu ngơ không hiểu sao lại có đông người kêu tên mình như vậy.

Như hiểu ra tất cả, Mỹ Linh đã tức nay càng tức hơn, cô ta đã ở bên anh hai năm vậy mà không bằng con nhóc mới vào trường được có bốn tháng. Trước nay anh đều lạnh lùng không bị lung lay bởi bất cứ cô gái nào, vậy mà giờ đây còn làm đủ mọi cách để tiếp cận con nhỏ đáng ghét kia. Không những chủ động gặp mặt lại còn nghĩ ra cái cách chiều lòng nữ nhân như thế này…

Lửa giận nhuốm trọn, Mỹ Linh tức tối như có người cướp lấy đồ vật yêu quý, trong cô ta giờ đây chỉ có một tâm niệm duy nhất là phải cho Lam Anh một bài học.

Trong tiếng reo hò cổ vũ không ngớt, tinh thần như suối cuộn trào làm Lam Anh thêm phấn chấn. Mọi người cổ vũ cho cô, dù không biết tại sao, nhưng chí ít cũng giúp cô bớt lo sợ lúc này để hoàn thành nhiệm vụ của mình. Bước chân sải dài, bàn tay nắm chắc chiếc gậy, một đường thẳng hướng về phía trước.

Lam Anh có thể cảm nhận rõ tiếng gió vù vù bên tai, chắc chắn là mang hơi lạnh nhưng vì lửa nhiệt huyết sôi sục, sự lãnh lẽo đã bay đi đâu mất. Xa xa kia là bàn tay đợi sẵn của một bạn cùng lớp, ánh mắt mong chờ cùng cái miệng hét hét gì đấy của bạn ấy làm cô đang tập trung chạy cũng phải phát phì cười. Cô sẽ cố gắng chạy nhanh mà, không cần kêu gào thảm thiết thế đâu...

Chợt!

Uỵch!

Cú va chạm không rõ nguyên do như vận xui đổ ập xuống Lam Anh. Không thay đau, nhưng có thể cảm nhận được mình đang ngã ra và lăn vài vòng trên nền cứng. Cái gì va vào cô vậy? Chẳng biết nữa…mọi thứ giờ đây mờ dần, rõ là trời sáng mà sao lại mờ nhạt rồi tối sầm lại như thế này?

------------------------------------------

“Lam Anh, Lam Anh, sao thế này, tỉnh lại đi” – những người trong đội vội vã quây xung quanh Lam Anh đang ngật lịm trên đường chạy.

Ở phía khán đài, một tấm thân hoảng hốt muôn phần, vội vã nhảy từ độ cao ba mét từ khán đài xuống mặt đất. Mặc kệ cho cả cơ thể lăn vài vòng lấy điểm tiếp đất, anh như con dã thù cuồng nộ chạy đến bên cô…

Tách đám người vẫn nước mắt ngắn nước mắt dài gọi tên cô, có người thì tỉnh táo hơn gọi y tế mang cáng đến, cả bầu không khí chìm trong bể im lặng đến khó tin. Huân đỡ Lam Anh lên tay mình, nhìn khuôn mặt trắng bệch, lại thấy tay chân rớm máu hết cả, nỗi xót xa trong lòng anh như ai đó cầm cả nắm muối chà sát vào…đau đớn đến muôn phần. Lại run rẩy đưa đôi đồng tử lạnh buốt lên nhìn người vẫn đang đứng bất động ở sau đám đông, rõ ràng cô ta cố ý nên mới liều mạng làm cái chuyện mà cả thiên hạ biết này.

Nhưng thời khắc nay, Huân không nghĩ được gì hơn ngoài chạy theo nhân viên y tế đưa cô về bệnh viện của trường. Nếu có xảy ra chuyện gì, anh nhất quyết không để yên cho Mỹ Linh!

Ở phòng chờ môn cầu lông:

“Kỳ, Lam Anh bị ngất rồi”

“Gì cơ?” – Kỳ vội vã tháo giật chiếc tai nghe nhìn về hướng Tùng

“Thấy một toán người hớt hơ hớt hải từ đường chạy, tôi ra hỏi thì bảo Lam Anh bị xô ngã nên bất tỉnh rồi”

“Xô ngã?”

Kỳ nheo đôi mắt cố lưu giữ từ “xô ngã” mà Tùng vừa nói, ai dám xô ngã cô ấy chứ? Bỏ qua mọi giới hạn, mọi kẻ vạch mà anh cố tự đặt cả thời gian qua với cô, chỉ một tin cô ấy không tốt anh liền nhanh chóng xóa bỏ mà chạy tìm Lam Anh. Mặc kệ đồng đội kéo gọi trong ngỡ ngàng, Kỳ vẫn một mực không thi đấu để đi xem cô ấy có chuyện gì.

How Can Be This

Nắng ấm không làm cho Kỳ thêm hoàn mỹ mà chỉ càng làm bên trong anh như bị thiêu đốt. Gió nhẹ không làm cho Kỳ thêm bình lặng, mà chỉ làm guồng chân chạy của anh càng lúc càng tiến nhanh. Anh không chắc có phải anh ngốc nghếch đâm đầu vào làm nhân vật nam phụ đau khổ và thừa thãi hay không, nhưng anh chắc chắn rằng dù có như thế nào chăng nữa, anh vẫn muốn lấy được hai chữ “bình yên” của cô ấy cho riêng mình.

Lam Anh, là do em. Nên đừng trách anh!

Chạy đến đầu cổng viện thì đã có một top những bạn gái đứng đó, họ bàn tán xì xào về Lam Anh, về sự việc xảy ra và cả về Huân. Đứng lại để bình ổn hơi thở, cũng là lúc anh nghe trọn câu chuyện vừa diễn ra:

- Thật ghê quá, mình nhìn rõ ràng là Mỹ Linh chạy lấn sang phần sân của Lam Anh rồi huých mạnh làm cô ấy ngã. Mình đoán chắc nhỏ đó nghe được chuyện anh Huân về là liền gặp Lam Anh nên tức đó. Mỹ Linh thích anh Huân được hai năm rồi còn gì! – Không chỉ thế đâu, mình ngồi ngay gần anh Huân này, mình thấy anh ấy nhờ cả đội cổ vũ bên trên hô tên Lam Anh mà, làm mình thấy hứng cũng hô theo. Ai ngờ…Haizz, tội nghiệp cô ấy!

Lại là Huân, lại là những thứ liên quan đến Huân! Hai nắm tay siết chặt, Kỳ đang phải cố lắm để không phát hỏa ngay trước cổng bệnh viện trường. Bước chân nặng trịch kéo thân thể anh vào bên trong, theo chỉ dẫn của y tá anh cuối cùng cũng đến được nơi Lam Anh nằm. Cảnh tượng không mấy khó tưởng tượng, mọi người đứng đông ở cửa, người khóc người dỗ dành. Nhưng nhiêu đó thôi không để cho Kỳ bận tâm, ánh sáng phản chiếu tạo nên sự sắc bén của đôi mắt qua chiếc kính cận, hình ảnh của Huân đang đứng cạnh Lam Anh cũng một lần liền thu gọn vào tầm mắt của Kỳ.

Hít một hơi thật sâu, Kỳ từ từ tiến vào trong, mọi người thấy là anh thì cũng tự động giãn ra, đâu đó còn vài lời bàn tán cùng những ánh mắt ngạc nhiên hiếu kỳ.

“Cô ấy sao rồi?” – Kỳ lên tiếng hỏi Huân nhưng tuyệt nhiên không nhìn anh lấy một lần

“Bị xây xước và cũng do cơ thể không tốt nên bị ngất” – Huân bình lặng nói cho Kỳ nghe về hiện trạng của Lam Anh. Là anh cũng chẳng khá khẩm hơn khi vừa trải qua một thời gian ngắn bị kích động mạnh. Tất cả ruột gan của anh như bị đảo lộn cho đến khi bác sĩ ra khẳng định cô ấy không sao, anh mới thở phào nhẹ nhõm.

“Cậu ra ngoài này với tôi một chút” – nói rồi Kỳ liền quay người ra ngoài sau khi đã nhìn kĩ khuôn mặt của Lam Anh và chắc rằng những vết thương của cô đã được băng bó cẩn thận.

Huân khẽ nhíu mày nhưng anh không phản kháng mà ra theo Kỳ, đằng sau cũng nhẹ dặn mấy người bạn của cô trông nom có gì phải báo anh. Anh đi sau Kỳ, cũng đoán được chín phần là liên quan rất sâu sắc đến anh nên con người kiên định của Kỳ giờ đây mới biến mất đâu. Trong bộ đồng phục thi đấu, Kỳ mạnh mẽ đặt đôi chân mình lên nền đất cứng, đứng xoay lưng lại với Huân, anh phải mất một lúc mới có thể mở lời.

“Tôi sẽ không vòng vo. Cậu tránh xa Lam Anh ra!”

Giọng nói chắc nịch nặng ngàn cân, thái độ nghiêm túc không đùa vui, đến cả vì tức giận mà không thể quay ra đối mặt với mình, Huân cũng có thể hiểu được tại sao anh ta lại nói như vậy.

“Tôi không muốn những mối nguy hiểm bên cậu làm ảnh hưởng đến cô ấy, càng không muốn vì cậu mà cô ấy phải chịu đau khổ”

Huân để cho Kỳ nói, anh không xen ngang. Mái tóc nhẹ bay trong gió đông lạnh, đôi mắt vốn sắc lạnh nay trùng xuống vài phần. Không sai, lần này cô ấy bị như vậy là do những con ruồi vờn vĩnh quanh anh gây nên. Sống trong xã hội chia bè phái như bây giờ, anh hiểu mình cần thiết làm gì. Nhất là với hội fanclub giở hơi gì đó, bản thân anh cũng phải gồng lên đối xử cho thật tốt để tránh vì đấu đá mà gây chuyện thị phi. Nhưng lần này, anh không nghĩ Mỹ Linh có gan làm vậy, không vì Lam Anh chưa tỉnh dậy, anh chắc chắn sẽ cho cô ta sống không yên.

“Huân, không sớm thì muộn cô ấy cũng sẽ đính hôn với tôi nên…tốt nhất, cậu nên tránh xa cô ấy ra. Tôi không muốn vợ tương lai của tôi có vướng mắc bên ngoài”

Gió xào xạo qua vành tai nóng, đôi mắt lúc trước còn trùng xuống nay vì câu nói không dài cũng chả ngắn của Kỳ làm cho mở lớn vì ngỡ ngàng. Huân chả để ý Kỳ đã rời đi từ lúc nào, cũng chả biết thời gian đang vù vù trôi như gió thổi, anh chết lặng chôn chân tại vị trí mà không thể nhúc nhích. Đính hôn? Cô ấy sẽ đính hôn với Kỳ? Tại sao? Tại sao lại có sự việc như vậy? Chắc chắn chuyện này không thể bừa bãi để mà đem ra nói chơi lại càng chính xác hơn khi nó từ miệng Kỳ phát ra.

Từ sau lần đầu tiên cách đây mười sáu năm, đây là lần trở lại đầu tiên của cơn đau nhói nơi con tim vốn dĩ yếu mềm. Ghì chặt lấy khuôn ngực đang không ngừng phập phồng vì hơi thở dồn dập, sao lại đau đớn như thế này?!

Dần hé mở đôi mắt nặng trĩu, Lam Anh khẽ nheo mày vì những cơn đau không tên đột nhiên ập đến. Nhìn quanh không gian, tuy chỉ là hình ảnh mờ ảo nhưng cô cũng có thể nhận ra được màu trắng bệnh viện và mùi thuốc xộc vào mũi. Cố hồi tưởng về sự việc xảy ra, Lam Anh chỉ biết mình đang chạy rất hăng nhưng rồi như có một lực va chạm rất mạnh làm cô không tự chủ liền ngã ra, sau đó như thế nào cô không thể nhớ nổi.

Mang thân hình như bị dìm xuống nước, Lam Anh phải chống một tay xuống đệm mới có thể nhấc được mình dậy, nhưng ngay lập tức liền bị giật mình khi thấy người đang ngủ trên ghế dài bên cạnh giường cô kia. Đôi mắt vẫn còn đeo kính, hai tay khoanh trước ngực, hai chân vắt chéo. Có thể nói, ngoài đôi mắt nhắm ra, Kỳ vẫn luôn là dáng vẻ nghiêm túc vốn có.

Lam Anh ngỡ ngàng nhìn Kỳ bên mình lúc này, có vẻ anh ấy mệt quá mà ngủ thiếp đi đến cả kính của chả thèm bỏ ra. Từ sau lần nói chuyện ở N.Jazz, cô chưa gặp lại anh. Cứ như anh cố tình tránh khiến trong lòng Lam Anh cũng cảm thấy mất mát. Nhưng sự việc lần này đã chứng minh thấy rằng, anh ấy vẫn luôn quan tâm đến cô, chỉ là cô tưởng tượng mới ra anh ấy trốn tránh cô.

Định thần cho cái đầu đỡ choáng váng, Lam Anh nhẹ nhàng bước xuống giường để tiếng kẽo kẹt không phát ra. Xỏ nhẹ đôi chân trần vào chiếc dép bệnh viện, cô tiến đến cầm lấy chiếc chăn mỏng được đặt sẵn bên cạnh Kỳ, mở tung và nhẹ đắp lên cho anh. Nhưng…mọi hành động bị dừng lại khi nắm tay của Kỳ đã cầm chặt lấy cổ tay lỏng lẻo của cô làm Lam Anh hoảng mà giật mình rõ.

Đôi mắt đẹp khẽ mở sau lớp kính trắng, Kỳ đưa đôi mắt kéo lê lên nhìn Lam Anh vẫn đang bất động bên cạnh mình. Lại nhìn một lượt từ trên xuống dưới, thầm đánh giá cô ấy đã khỏe hơn nhiều, da mặt cũng không còn tái xanh nữa mà đã thay bằng màu trắng hồng vốn có. Hơn thế, còn có thể thức dậy mà đắp chăn cho anh như thế này chắc chắn đã tốt hơn rất nhiều.

“Sao không gọi anh?”

“Vì em thấy anh ngủ nên không dám gọi” – Lam Anh ngại ngùng trả lời lại Kỳ cũng mau chóng rút lại cổ tay vẫn đang bị giam lỏng.

Nhưng nào đâu có đơn giản như cô nghĩ, một lực kéo làm thân thể vốn dĩ bệnh liền đổ ập về phía trước, cánh tay rắn khỏe nhanh chóng vòng qua eo cô giữ lấy để tránh quán tính quá mạnh. Kết quả là người cô hầu hết dựa vào người anh, hai khuôn mặt cũng không cách nhau là mấy.

“Anh…anh…Kỳ…”

“Lam, đừng để anh phải lo lắng cho em nữa được không?”

Một chữ, hai chữ đều như mang một không khí gì đó là lạ. Thứ nhất, anh ấy gọi cô là Lam, tên gọi thân mật mà mẹ hay gọi cô ở nhà. Thứ hai, anh ấy nói như thể…diễn viên trên phim vậy!

“Anh buông em ra đã, rồi…rồi nói chuyện được không?” – Lam Anh ra sức vùng vẫy cố tìm lấy một đường thoát thân.

“Lam…anh không yên tâm giao em cho bất kỳ ai cả, càng không thể để em rời khỏi vòng tay anh”

Sự chân thành nơi đáy mắt anh ấy làm cho cô hoảng loạn, đây là lần đầu tiên cô và Kỳ gần sát nhau đến thế này, đến cả thở ra cũng chạm vào hơi thở phả lại của anh ấy. Trong lòng Lam Anh lúc này không có cảm động hay rung cảm gì cả, chỉ tuyệt nhiên là sợ hãi.

“Anh…anh nói gì vậy”

“Nghe kỹ đây Lam Anh, anh sẽ không nói lần hai đâu. Anh sẽ không giao em cho bất kỳ ai, càng không thể là Huân. Em là của anh!”

“Anh…”

Sự sợ hãi được tăng đến mức cực hạn khi bàn tay nắm chặt cổ tay của cô kéo về phía sau, tay phải từ eo đưa lên giữ chặt lấy cái cổ không ngoan ngoãn ghì chặt, đôi môi mang hơi ấm cơ thể nhanh chóng chiếm trọn lấy bờ môi vẫn còn nhợt nhạt. Không phải là va chạm cũng chả phải cú ngã vô duyên có một không hai như với Huân, đây là hôn, là hôn thật. Nhưng ngọt ngào đâu không thấy, ấm áp đâu không vờn quanh, Lam Anh lúc này là toàn thân bất động do bị ghì chặt và đôi mắt mở to hết cỡ vì ngỡ ngàng. Cô không cảm nhận thấy tình cảm của anh ấy mà chỉ cảm giác được sự chiếm hữu trào dâng, anh ấy bá đạo lợi dụng lúc cô không có nhiều sức lực chống cự thì cạy mở khuôn miệng yếu ớt nhanh gọn tiến đến.

Nheo chặt mắt lại, tay chân cố gắng kháng cự khi Lam Anh cảm nhận được hơi thở của mình đang bị rút cạn, cô không biết làm sao để thoát khỏi. Mãi cho đến khi Kỳ thấy nước mắt của Lam Anh rơi xuống, anh mới rùng mình rời khỏi. Nhìn từng giọt nước từ hai khóe mắt cô ấy rơi xuống, lại nhìn cô ấy sợ hãi đến nỗi chỉ biết khóc và khóc, anh mới biết mình vừa làm sai. Bàn tay đã nâng lên được đến nửa, nhưng lý trí đánh gãy tình cảm khiến anh chỉ nói với cô một lời rồi bỏ đi:

“Em nghỉ ngơi cho khỏe!”

“Đừng có ủ dột như thế được không?” – tiếng đá rượu leng keng va vào nhau phản chiếu hình ảnh một người con trai đẹp ma mị mà đầy quái khí.

“Im đi!”

“Jason, nên nhớ cậu đã phải chịu đựng những gì từ cô ta, đừng có mà lầm đường đó”

Có chút gì đó nặng nề trên đôi chân đến học viện, tâm trạng hôm nay khó chịu khiến bước đi của Huân cũng không được nhanh lẹ. Không phải đến Golden Bell mà là đến lớp học của sinh viên bình thường, mặc bộ đồng phục với áo vest màu xanh lam đậm, quần âu màu đen, áo trắng mở bung hai cúc và không đeo ca-vat, chiếc cặp đeo bên cũng vì chủ nhân mệt mỏi nên đong đưa vô định bên một bên bước chân.

Huân lạnh lùng bước vào lớp Tài Chính 1 mà trước đó anh đã có thời gian học, mọi người theo đúng lẽ thường đều nhìn anh bằng ánh mắt hiếu kỳ và đi sau đó là những lời bàn tán, nhưng anh mặc kệ. Quẳng cặp vào bàn cuối cùng và trong góc khuất nhất của giảng đường, nhìn hình cu Shin mà trong một lúc chán học của năm hai anh đã ngồi vẽ vẫn còn đó, đôi môi nhạt khẽ nhếch một nụ cười nửa. Đeo tai nghe và chỉnh bài hát đang nghe dở, anh buông đôi mắt nơi cửa sổ nhỏ chỉ vài ánh sáng chiếu qua.

Không biết cô ấy ra sao rồi!

Đang suy nghĩ mông lung, chợt bài nhạc bị dừng lại bởi cuộc gọi đến của Đăng, anh liền bứt tai nghe ra khỏi máy và vuốt nghe.

“Gì vậy?”

“…”

“Sắp vào giờ rồi”

“…”

“Được”

Vậy là chỉ còn hai phút nữa là vào giờ, Huân vẫn nhất quyết rời khỏi chỗ ngồi của mình. Đút hai tay vào túi quần, anh thảnh thơi đi qua những bậc giảng đường, qua ánh mắt nhìn lạ kỳ của đám bằng tuổi để đi thẳng ra cửa. Đăng đã đợi anh ở dưới đó từ trước, vừa thấy anh thì tiến đến.

“Uầy, lâu lắm mới thấy mày mặc bộ này, đẹp trai ghê nha”

“Có chuyện gì?” – Huân đưa mắt đi chỗ khác bỏ qua câu trêu đùa vô nghĩa của Đăng.

“Gì mà căng, đây, có thư cho mày gửi từ thành phố vào đấy. Họ gửi về Golden Bell. Mà bên trong đựng đá hay sao mà nặng thế?!”

Nhìn túi hồ sơ màu xi măng trên tay Đăng, Huân khẽ nhíu mày. Nhưng cũng đưa tay ra với lấy, anh ngay tại đó mở ra xem bên trong là gì.

Có vẻ ông trời thích trêu đùa anh đây mà, trên tay anh vương vãi là những tấm ảnh với khung cảnh quen thuộc. Bệnh viện, giường bệnh, trung tâm là nam chính và nữ chính đang…hôn nhau. Đăng đứng bên cạnh nhìn anh chăm chăm vào mấy tấm ảnh mà cũng không thể nói được lên lời. Tại sao Lam Anh và Kỳ lại…? Lại cho tay vào sâu trong tập hồ sơ lấy ra một chiếc máy quay mini, có vẻ người gửi có ý đồ, nên bên trong chỉ có một video duy nhất và nhấn play là đó thể xem được ngay. Đoạn video dài khoảng mười phút, quay tường tận từ lúc Kỳ kéo tay Lam Anh ngã vào người mình, từng lời của Kỳ được thu rõ mồn một như cố tình và cuối cùng là nụ hôn sâu không thấy đâu phản kháng.

Siết chặt nắm tay làm đống ảnh vì lực bàn tay mà bị vò nát, tay còn lại thì buông thõng chiếc máy qua mini, Huân cố kiềm chế cơ thể đang rung lên vì tức giận.

“Huân, bình tĩnh. Có thể lại là trò đùa ác ý của ai đó?”

Anh muốn tin thế lắm, muốn lắm chứ, muốn đến phát điên lên! Nhưng tai anh hôm qua còn nghe được Kỳ nói về việc đính hôn, hôm nay trên tay cầm vài tấm ảnh đủ để cho mạch máu não anh đứt hết và ai đó còn rất tốt bụng bắt anh xem nguyên một đoạn phim ngắn đầy đủ nội dung thế này…

Đây là trò gì? Tại sao phải gửi về tận tay anh những tấm ảnh này? Và tại sao còn phải quay rõ hai người ấy có với nhau những gì để gửi cho anh xem?

“Từ lúc vào học đến giờ, mày có vẻ thân với mấy bác bệnh viện ghê” – Liên một tay đỡ Lam Anh, miệng không quên trêu đùa.

“Mày liều thật, sao không bảo tao là đang đến ngày, tại vì mày vận động mạnh nên mới bị thế đấy” – Hương cạu mày mắng cô, những mọi hành động thì đều lộ ra sự lo lắng.

“Thôi đừng mắng nó nữa, cũng là do con mụ Linh đó làm ra. Không vì cái kia thì cũng bị con nhỏ đó đẩy cho ngã ngất thôi” – Thúy bênh vực

Lam Anh không nói gì, chỉ nghe mọi người nói rồi lại nhìn mấy đứa xách đồ về cho cô. Khi nghe về việc người đẩy cô ngã hôm đó là Mỹ Linh, cô còn phải định thần một lúc xem Mỹ Linh là ai, không những thế còn phải nhờ cậy giải thích của đám bạn mới hiểu ra: Mỹ Linh thích Huân rất lâu rồi, cô ta làm GB cũng chỉ là để gần Huân, nên khi biết chuyện Huân về liền gặp cô thì đâm ra ghen tức…Dội lại ký ức về lần trước với Kỳ cũng như vậy, chợt trong lòng cô dâng lên chút mệt mỏi. Sao mọi người giờ sẵn sàng chà đạp lên tất cả để chiếm hữu lấy thứ mình muốn như vậy?

“Em sao rồi?”

Giọng nói mới hôm trước còn làm cô sợ hãi đến mức không nói nên lời nay lại xuất hiện. Lam Anh mở to mắt chăm chăm nhìn mặt đất, là cô không thể ngẩng lên để nhìn anh ấy. Sự đối diện với Kỳ giờ này như nỗi sợ hãi hằn sâu trong trí óc, không sao có thể xóa bỏ được.

“Anh Kỳ, anh đến đúng lúc quá, đồ dùng của Chè Lam vẫn còn trong kia, anh đưa nó về giúp bọn em nhé” – Hương nhờ vả

“Không, tao muốn mày đưa về” - sự phán kháng bất ngờ của Lam Anh làm mọi người đều giật mình mà hướng sự chú ý đến cô. Ba đứa kia thì câm như thóc không nói được gì, còn Kỳ thì chỉ nhíu mày một cái rất nhẹ rồi liền giãn ra.

Thấy mình đã thái quá, Lam Anh vội đế thêm bằng sự ngượng ngùng – “Tại có mấy điều khó nói, để anh ấy đưa đi không tiện”

“À, thế nói luôn đi, làm gì mà hét to thế làm tao giật mình” – Hương khẽ đánh vào cánh tay của cô rồi quay sang nói với Kỳ - “Vậy phiền anh quá ạ!”

“Không sao, anh sẽ đến ký túc để gặp Lam sau. Nghỉ ngơi cho khỏe”

Nói rồi, Kỳ cùng Liên và Thúy quay trở lại phòng bệnh, để lại Lam Anh và Hương ở bên ngoài với một mảng tâm trạng phức tạp. Đối với cô thì là thở phào nhẹ nhõm vì đã thoát được Kỳ còn Hương thì nheo mày khó hiểu khi nghe Kỳ gọi cô là “Lam”.

“Mày với ông ấy có chuyện gì?”

“Hả?” – giật mình khi bị con bạn thân nhìn thấu, Lam Anh chỉ biết ngỡ ngàng mà giật lùi về sau nửa bước.

“Nói đi, có chuyện gì mà mày phải tránh ông ấy như vậy?”

“Tránh nào, tao có chuyện khó nói thật mà”

“Chè Lam, tao chưa nói là bộ não nhỏ như hạt thanh long của mày dễ nhìn thấu lắm sao? Tao không muốn mang tiếng ác là bắt nạt người bệnh nên mày chủ động khai nhận đi” – Hương nhíu mắt nhìn xoáy vào khuôn mặt đang vã mồ hôi hột của Lam mà hỏi cung.

Sau nửa ngày bị áp bức bởi chính con bạn thân, cuối cùng Lam Anh cũng phải khai nhận tất cả ở nơi quen thuộc là phòng trà trong khu giải trí. Xoa xoa ngực để không nghẹn, Hương phải mãi sau mới tiêu hóa nổi đống thông tin mà nhỏ vừa được truyền đạt.

“Sao lại thế hả Lam Anh? Sao mày khổ thế?”

“Tao cũng không biết được nữa” – giọng cô như muốn khóc

“Việc này anh Huân biết thì sao?”

“….”

Chưa kịp trả lời thì ở gần đã có giọng nói chen ngang – “Huân biết hết rồi”

Cả cô và Hương đều đồng loạt ngẩng mặt lên nhìn thân hình cao cao với đôi mắt một mí, là Đăng. Anh mệt mỏi kéo một chiếc ghế bàn bên xuống ngồi cạnh Hương, rồi ngay lập tức chưng ra vẻ mặt đồng cảm với Lam Anh.

“Anh…anh Đăng…” – “Biến thái” – cả cô và Hương đều gọi bật lên

“May sao đi qua đây lại gặp em! Nghe hai đứa nói chuyện, kịch bản anh nghĩ ra là em không liên quan đều bị đánh gãy hết rồi” – Đăng thở hắt, cũng nhún vai một cái bất lực.

“Sao…sao anh ấy lại biết?” – Lam Anh đứng tròng nhìn Đăng.

“Thì hôm trước có ai đó gửi cho nó kiện thư từ thành phố vào. Trong đó có cả ảnh và video quay luôn”

“Anh ơi…không phải như thế đúng không anh?” – cả người Lam Anh như muốn run lên. Bàn tay cầm cốc cũng vì thế mà làm nước bên trong sóng sánh. Cảm giác của cô lúc này giống như ăn vụng rồi bị phát hiện: nhục nhã, sợ hãi, lại như bị dìm xuống nước sâu vực thẳm.

“Anh Đăng, anh biết anh Huân đang ở đâu không?”

“Này đừng có đi” – Hương can; còn Đăng thì liền trả lời – “Ở tòa nhà số 4 đó em, chả biết nó học tầng nào luôn”

Chả đợi thêm lời giải thích, quần áo mỏng vừa khoác tạm qua, đôi chân không giày tất bảo vệ liền chạy thật nhanh rời khỏi khu giải trí. Cô muốn giải thích cho anh ấy không phải là như thế, tất cả những gì anh ấy nhìn đều không phải là sự thật. Trong tim cô chỉ có anh, không thể có ai khác…

“Cái đồ biến thái này, làm sao bây giờ?” – Hương thấy Lam Anh chạy vụt đi thì lo lắng đứng dậy định chạy theo nhưng bị Đăng giữ lại.

“Em đi giờ giải quyết được gì? Em lo cho bạn em chẳng nhẽ anh không lo cho bạn anh chắc?”

Nghe giọng nói có phần lớn của Đăng, Hương mới dịu đi một chút mà về lại chỗ của mình. Nhìn Đăng một lượt, hắn ta đúng là vẫn phong độ như thế dù rằng bộ đồng phục….

“Á” – Hương ngớ ra khi nhìn thấy đồng phục Đăng

Chiếu theo ánh mắt của nhỏ xuống bên dưới, Đăng liền nhếch hai mày trong tích tắc rồi liền ngẩng mặt nhìn lên chỗ khác tránh cái nhìn soi xét của Hương ở bên cạnh.

“Anh…anh…anh dám lừa tôi” – Hương không tin mà bốc hỏa đưa tay lên chỉ vào mặt Đăng.

“E hèm, anh đi đây”

“Anh đứng lại cho tôi, đồ biến thái kia”

I cry when you cry

Lam Anh chạy riết cuối cùng cũng đến được giảng đường học. Vì không biết anh học ở đâu nên đành vừa tìm vừa hỏi, từ tầng một tầng hai, rồi lên đến tầng năm tầng sáu, vì cô sợ nếu đi thang máy sẽ bỏ lỡ. Cuối cùng cũng hỏi được một thầy giáo vừa dạy xong tiết học ở lớp Tài Chính , mới biết được lớp anh ở trên đây một tầng.

Lại hùng hục đi lên, cơ thể vì chưa khỏe hẳn liền nhanh chóng rệu rã, khi lết được đến cửa giảng đường lớp của anh thì mắt cũng kịp hoa lên vài vòng. Đứng dựa ở tường để bình ổn hơi thở, Lam Anh mới tiến đến cửa lớp. Không may đang là giờ giải lao nên sự xuất hiện của cô ở ngoài cửa đã làm cho tất cả ánh nhìn đều dồn vào. Lam Anh ớ ra một lúc vì mọi người nhìn mình, nhưng cũng nhanh chóng bỏ qua để tiến đến mục đích chính. Nhìn quanh giảng đường rộng khắp, cuối cùng cô cũng thấy mái tóc không theo trật tự quen thuộc, cuối cùng cũng nhìn thấy đôi mắt nhắm nghiền mệt mỏi, cuối cùng cũng nhìn thấy anh…

Nắm chặt hai bàn tay, Lam Anh từng bước từng bước kiên trì tiến đến chỗ của anh. Hình ảnh của anh ngày càng gần, ngày càng phóng đại ngay trong tầm mắt hạn hẹp. Nhìn thấy anh, nước mắt cô như muốn chực ứa ra. Cứ thấy anh là trong tim cô lại yếu mềm đến khó hiểu…

Không gian lớp học đang ồn ã đột nhiên im ắng khiến đôi mày của Huân khẽ nheo lại, nghĩ là thầy giáo đã vào lớp nên anh mới tỉnh dậy. Bị ánh sáng hắt vào, anh không nhanh chóng nhìn được mọi thứ xung quanh mà phải xoay mặt vào góc tối để tránh. Đến lúc quen dần với hoàn cảnh, anh mới đưa mắt lên nhìn bục giảng vẫn trống không, lại ngạc nhiên khi mọi người nhất loạt đổ dồn mắt về phía mình, mày anh nhíu càng chặt.

Quay sang bên phải như phản xạ tự nhiên, đôi mắt Huân dừng lại vô thời gian trên khuôn mặt của Lam Anh. Sự xuất hiện đường đột của cô ấy làm bản thân anh phải ngây dại mất một lúc, đúng là cô ấy luôn biết làm anh phải đau đầu khi cơ thể bất động.

“Sao em…”

“Anh Huân…”

Lam Anh gọi tên anh trong mệt mỏi và tuyệt vọng. Tuyệt vọng vì trước đó cô nghĩ ra hàng trăm lý do để nói với anh ấy nhưng giờ khi đối diện với đôi mắt thâm sâu này, cô cảm thấy tất cả chỉ là lời biện minh vô căn cứ cho việc đã xảy ra. Cô không muốn anh hiểu lầm, càng sợ vì chuyện đó mà anh sẽ xa cô. Nhưng biết làm sao để giải thích khi mọi chuyện đã rồi!

Nhìn khuôn mặt mệt mỏi lại có chút trắng xanh của Lam Anh, Huân mới vội vã đứng dậy. Lấy tay lau đi những giọt mồ hôi nhễ nhại, lại nhanh chóng cởi bỏ áo vest ngoài khoác lấy thân hình nhỏ thó chỉ được bọc trong chiếc áo khoác mỏng giữa trời đông lạnh, Huân không nói nhiều liền quàng tay ôm lấy cô vào trong lòng, đưa cô nhanh chóng rời khỏi lớp.

“Có lạnh không?”

“Có đói không?”

“Hết mệt chưa?”

“Tại sao lại một mình đến lớp?”

Những câu hỏi dồn dập của Huân làm Lam Anh chỉ biết nhìn lấy anh mà không thể nói được gì. Muốn trả lời lắm trong lòng anh thật sự rất ấm, muốn trả lời nhìn thấy anh em không thấy đói, muốn nói em đã hết mệt và muốn thanh minh tất cả. Nhưng trong không gian vắng lặng của phòng kỷ yếu, khi vị trí của cô chỉ vỏn vẹn trong vòng tay âm áp của Huân, mọi lời nói đều bị nuốt ngược lại vào trong.

Mùa đông lạnh giá được sưởi ấm bằng cơ thể to lớn của anh, bóng hai người ngồi dựa vào một góc tường chỉ được một mảng ánh sáng hắt vào in hằn trên nền đất, chợt mọi thứ nhẹ nhàng trôi qua đến mức vội vã không thể níu kéo. Cánh tay anh ôm chặt lấy Lam Anh, một chút nữa lại gần hơn, đã từ rất lâu rồi Huân luôn thuận theo trái tim mình. Anh không vội vàng giải thích tâm tính này là gì, cũng chẳng ngần ngại muốn biết nó đã khiến anh khổ sở ra sao. Biết rằng mới mấy hôm trước anh còn như phát điên lên vì mọi thứ, nhưng bình tâm xem lại và dùng lý trí phân tích, có những thứ thật sự khuất mắc trong tổng thể không còn gì chấp nhận được.

Anh chưa thể biết ngay lý do của mọi chuyện, nhưng anh tin rằng tất cả sẽ không như những tấm hình và máy quay kia để lại. Anh tin cô ấy!

“Anh Huân, anh Đăng nói…”

“Anh không muốn lo ngại việc gì, kể cả…làm người thứ ba đi nữa…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play