“Chè Lam à, đừng khóc nữa” – Hương ôm lấy vai cô, bàn tay mềm mại không quên lau đi những giọt nước mắt vẫn không ngại ngùng tuôn rơi
Nếu nói muốn xin lỗi anh, thì giờ chắc đã hết hi vọng. Nếu có ý định thích anh, thì chắc đây là kết thúc! Cô cứ đứng ở đó, vùi mặt vào hai lòng bàn tay úp, không có tiếng khóc, chỉ có lòng đau cắt xé hòa cùng tiếng nấc nghẹn.
“Cô em…” – Đăng cũng không biết phải làm sao trước tình hình trước mắt, bàn tay anh rất muốn an ủi nhưng lại bỏ lửng giữa không trung…
Vội lau nước mắt, cô cúi gập người xin lỗi mọi người và Đăng ở trước mặt vì đã làm phiền đến công việc của họ; rồi cũng khẩn trương bước ra khỏi “Cửa khẩn cấp”. Lúc này cô chỉ muốn trốn ở đâu đó khóc thật to, xả cho đi hết!
Hương thấy cô vội chạy đi thì liền định đuổi theo, nhưng cẳng tay đã bị ai đó nắm chặt:
“Từ từ đã bạn trẻ, cô em thì tôi có thể tha, chứ bạn trẻ thì ở lại nhé!” – Đăng nắm lấy cổ tay lỏng lẻo của Hương, hơi nghiêng đầu nhìn Hương, anh lạnh lùng thả ra cái câu điếng người
“Ơ…” – tình huống oái oăm này Hương chưa nghĩ qua thì liền bị hù cho đứng tim
“Mọi người học tiếp đi, để tôi đưa bạn này lên phòng kỉ luật cho” – Đăng một tay vẫn nắm chắc Hương, tay kia nhàn hạ đút túi quần. Cái miệng đẹp không ngớt nở nụ cười cám dỗ đồng loại
Vậy là chả ai nói gì, cứ mặc để cho Đăng kéo “kẻ xấu” đột nhập Golden Bell lên phòng kỉ luật. Hương bị lôi đi thì mới sống dậy khỏi tình cảnh trớ trêu! Lúc này nhỏ định thần liền vùng vẫy khỏi tay Đăng, mặt mày đen kịt, miệng thét liên hồi:
“Anh thả tay tôi ra, ai cho anh nắm tay tôi”
“Anh đây không có nhã hứng nắm tay em đâu, nhưng nếu anh thả ra em chạy mất, anh biết làm sao” – Đăng đột nhiên quay lại, ánh mắt nhu tình lướt qua khuôn mặt đang đỏ bừng vì giận dữ của Hương – “…dạo này điểm anh hơi tụt nên thầy cô quên anh, may thay anh lại bắt được kẻ đột nhập GB….coi như đánh bóng lại mình vậy”
“Anh bị thần kinh à, thả tôi ra” – bị Đăng trêu đùa, Hương giận tím mặt, cố vùng vẫy đến nỗi đôi chân xưa nay yếu mềm lại rất tự tin mà “Hự” cho anh một nhát vào đúng trung tâm vũ trụ
“…” – Đăng bị cú đá bất ngờ liền thả tay nhỏ ra. Anh ngồi khuỵu xuống, chống tay xuống nền đất bỏng rát, mồ hôi cũng túa ra vì đau buốt
Hương thở hồng hộc, tuy biết mình hơi quá chân nhưng không làm vậy cô sẽ bị lên phòng kỉ luật mất. Mà cô cũng biết, bị phát hiện đột nhập vào “cơ quan đầu não” này nhẹ thì kỉ luật, nặng thì khăn gói quả mướp về nhà. Cũng phải, mấy người trong GB là nhân tố đóng góp trong đề thi của viện nên công tác cảnh vệ rất cao
“Xi..xin lỗi” – thả cho một câu để lòng đỡ áy náy, Hương chạy thẳng về phía trước. Coi như anh đã giúp Lam Anh thoát rồi thì cũng giúp cô thoát luôn đi.
Đăng đau điếng đến mờ cả mắt, nhìn bóng lưng của Hương gấp gáp rời khỏi, tuy mồ hôi vẫn ròng ròng trên trán, anh vẫn khẽ nhếch môi cười: Chết tiệt, con gái mà khỏe như voi!
Trong lúc đó:
“Anh Huân, anh đi chậm lại chút đi” – Mỹ Linh cố gắng chạy theo anh phía trước
Về phần mình, Huân chả để ý đến tiểu thư xinh đẹp Mỹ Linh đang mướt mồ hôi vì đuổi theo anh. Mang nỗi bực dọc vốn có trong lòng trì chiết xuống đôi bàn chân, mỗi bước đi của anh nặng thêm vài phần. Tưởng chừng có thể an phận mà về thay áo, ai ngờ mấy cô gái rảnh rỗi không ngồi học đi mà lại lượn lờ gần khu kí túc nam, thấy anh là liền bu lấy hỏi han
“Anh Huân, sao áo anh bẩn thế này?”
“Anh Huân, có ai đổ cà phê lên người anh đúng không?”
“…” – anh đứng bất động trước “hàng rào” làm bằng xương bằng thịt. Tuy rất muốn đá bay cái tấm chăn này đi nhưng lại cố nhịn. Lúc này, nắm tay anh đã siết chặt!
“Các bạn học ngành nào thế?” – Mỹ Linh cuối cùng cũng đuổi kịp anh. Thấy anh bị bủa vây thì rất tốt bụng đóng vai người giải vây chuyên nghiệp
Đám nữ sinh kia lúc đầu thì còn vênh mặt lên định bật, nhưng thấy đồng phục của GB trên người Mỹ Linh thì liền xum xoe hẳn
“Dạ, bọn em học “Thống kê kinh tế”” – một nữ sinh trong đó nói
“Các bạn nên quay về học thì hơn, tôi nhớ giờ này chưa phải giờ nghỉ”
Mấy nữ sinh như nhai phải cơm sống, liếc nhìn qua Huân vẫn đang đưa ánh mắt sắc lạnh của anh sang một bên, lại thấy vị GB nữ đứng cạnh yêu kiều kì dị thì đành nói là đi vệ sinh rồi nhanh chóng đi khỏi kí túc nam
“Anh…”
“Em cũng về đi, đây là kí túc nam” – anh chặn những gì Mỹ Linh định nói, làm khuôn mặt đang vui vẻ của cô mau chóng biến sắc
Mỹ Linh nhìn theo anh bước vào trong mà lửa giận đã âm ỉ. Anh là lần nào cũng kiếm cách tránh mặt cô, cớ ngọt như kẹo rồi lại đến gai góc xù xì như mít. Nói chung đã học chung với anh hai năm dưới tòa nhà Golden Bell, tưởng chứng khoảng cách rút bớt ai ngờ đâu lại càng xa cách. Nghĩ đến những gì cô đã đánh đổi để có thể vào được Golden Bell, tất cả là vì anh! Bởi vậy cô nhất quyết không bao giờ bỏ cuộc!
Hương vị cà phê - Mờ Nhạt
Sáng thứ bảy:
“Thúy manga, có thấy Chè Lam đâu không?” – Hương mắm tuy sáng ngày nghỉ nhưng đã dậy từ sớm để ngồi cày level Audition. Đang định khoe Lam Anh về “ông chồng” siêu cấp, siêu VND của mình nhưng gọi hoài mà không thấy đâu thì liền quay ra hỏi người bạn giường kế
“Không, tỉnh dậy đã chả thấy nó đâu rồi” – Thúy manga nhàn hạ đọc truyện tranh trên giường, cũng chỉ nhún vai một cái tỏ vẻ không biết
Từ sau vụ hôm ở Golden Bell, Lam Anh rất buồn. Trêu không cười, đùa không quan tâm. Cứ như thể cái bóng ma lượn lờ đến lớp rồi lại lượn về kí túc, có hôm sáng ngủ dậy cô còn hù cả phòng sợ hãi vì giống y đúc con gấu trúc. Mà hình như Lam Anh muốn nói câu xin lỗi với Huân quá hay sao mà trên lớp liên tục phải “I’m sorry” với thầy cô; kiểu này không sớm thì muộn cũng bị đưa vào tầm ngắm thôi!
“Chết thật, không biết sáng nay đi ra ngoài đã thay bộ Hello Kitty chưa?” – Hương lo lắng cắn móng tay. Coi như cầu trời nhỏ ăn ở rất tốt, đừng để cho con bạn đầu óc Châu Quỳ kia làm ê mặt cả phòng mười này
Nhưng sự thật thì cái vụ đầu óc Châu Quỳ và mắt gấu trúc đã kết thúc từ hôm trước. Sau một đêm suy nghĩ, cuối cùng Lam Anh cũng quyết định: Dù có bị nói như thế nào, có bị phũ thế nào, cô cũng phải đi xin lỗi anh. Trước nay cô làm sai luôn luôn xin lỗi, cô không muốn để day dứt này đeo bám. Có thể xin lỗi xong sẽ không bao giờ gặp anh nữa; nhưng học cùng chung một cái lồng, việc "chẳng may" là có thể xảy ra. Cô sẽ làm sao để cảm thấy thoải mái nhất khi rơi vào tình huống “nhỡ đâu” chạm mặt anh trong tương lai!
Bởi vậy, từ sáng sớm cô đã sửa soạn rồi mò lên khu giáo viên – nơi có lịch dạy của giảng chính và trợ giảng. Tiết thu đã nhè nhẹ thổi qua làm dịu đi những đợt nắng gắt, Lam Anh thong thả nhìn biển chỉ dẫn, rồi men theo những con đường từ lớn đến nhỏ để đến được tòa nhà giáo viên.
Hôm nay là cuối tuần nên không có nhiều giáo viên qua lại, điều này khiến Lam Anh cảm thấy thầm may mắn vì không phải chạm mặt cơ số những con người mà cô “I’m sorry” suốt cả tuần qua. Đứng trước bảng lịch dạy, Lam Anh nắm chặt tay thành nắm đấm tự nhủ với mình: Sau vụ “I’m sorry” lần này, sẽ không bao giờ phải xin lỗi nữa
Cô nhìn bảng lịch dạy cao cao, to to chiếm trọn cả một mặt tường; lúc cúi cúi lúc lại phải nhướn chân lên để xem. Dò dò…
“Trần Huân, Trần Huân….” – cô kiễng cả chân lên, nheo mắt soi chữ Trần Huân
“Thứ 2, 8h30 sáng”
“Ôi cám ơn” – cô vui vẻ khi nghe thấy có người nhắc hộ - “Ớ…” – nhưng có gì không đúng ở đây, cô đi một mình mà?!
Lật đật quay người lại phía sau, cô tí nữa té xỉu khi nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của anh ở ngay sau mình. Chân tay mềm nhũn, lưng cũng vô định mà đập vào cái bảng ở phía sau. Mắt mở to, miệng lắp bắp, thỉnh thoảng lại nuốt nước bọt vài cái
“A…Annnhhh….Huân” – cảm giác này còn đáng sợ hơn việc đối diện với bố trong vụ điểm số
Anh nhìn cô, nhưng không còn là ánh mắt sắc lạnh xoáy sâu như những lần trước. Một chút ấm áp đã xuất hiện trong đôi mắt ấy, một chút “tha thứ” đã hiện lên trong tròng mắt đen. Nhớ lại ngày hôm đó, sau khi lột bỏ đống cà phê lần ba ra khỏi người, anh chợt nghĩ đến cô. Anh nổi nóng lúc đó có chút vô lý, rõ ràng là do thằng Hữu làm mà anh lại đi trút giận lên cô. Hình ảnh như đồng loạt ùa về, cô xâm phạm vào GB là để xin lỗi, hoàn toàn không mang theo hung khí là thứ cà phê ngòn ngọt bám mùi ấy! Nhưng đỉnh điểm của việc anh nghĩ đến gặp cô là khi thấy thằng Đăng tập tễnh ôm lấy hạ bộ đi về phòng, thấy nó vật ra đấy, tay vắt lên trán, mồ hôi chảy ròng ròng, anh mới hỏi chuyện:
“Sao vậy?”
“Bị bạn của cô em đá trúng” – cậu ta trả lời trong mệt mỏi
Anh khẽ cười hắt, không ngờ cái tên phong độ ngời ngời này lại bị gái “đá trúng” – “Sao lại bị đá trúng?”
“Vì tao tha cho cô em, còn bạn của cô ấy tao giữ lại. Định tính làm si đánh bóng một chút, ai ngờ nó dữ như sư tử” – thở dài
“Bệnh” – anh nhếch mép cười với cái dáng cá khô của Đăng
“Mày bệnh thì có, không đâu để con gái nhà người ta khóc rồi chạy đi. Ở nhà bà nội mày xem lắm phim thần tượng quá đúng không Huân? Thành ra mày hành xử như có thằng viết kịch bản sẵn ấy!” – Đăng bỏ tay khỏi trán, đưa mắt về phía anh
“Khóc chạy đi?” – anh lặp lại ý chính, đôi mày không quên nheo lại
“Thì cô em đó…lúc mày đi, nó đứng khóc suốt, tao thấy tội quá mà không biết làm sao” – Đăng thở dài – “…mày không đâu trút giận lên nó, còn cái thằng giường bên, mày lại bỏ qua. Dù gì nó cũng đến để xin lỗi mày, bỏ đi Huân!”
Đúng vậy, không đâu lại trút giận lên cô ấy. Người cũng chả quen biết gì, chính sự tức giận này của anh đã là sợi dây vô hình kéo gọn khoảng cách của hai người lại.
Cô ấy khóc…vì anh làm tổn thương sao?
Hôm nay là do có việc anh phải lên đây để lấy tư liệu, ai ngờ lại thấy cây nấm nhỏ cứ chút chút lại kiễng kiễng, soi soi vào bảng lịch dạy của viện. Hơi nheo mắt nhìn, hóa ra là cô gái cà phê! Cũng chả mất thời gian suy nghĩ nên đi hay nên ở, bước chân anh cứ thế tự động tiến đến bên Lam Anh. Hài hước thay, đứng sau cô ấy nghe lẩm bẩm tên mình, anh lại thấy vui vui. Con người này trong não chứa cái gì vậy? Thường thì người khác sẽ vì lòng tự trọng mà chẳng đi gặp anh lần nữa, thế mà cái vật thể đầy mùi cà phê này rất vô tư lự mà lại tìm tên anh. Khẽ nhoẻn miệng cười, anh nói bừa một ngày – vì chính xác tuần tới anh không có giờ!
“Tìm tôi?”
“D…dạ…” – cô ấp úng nói
“Chuyện gì?” – anh khẽ đưa tay lên nhìn đồng hồ. Anh hẹn ông thầy Hawai chín giờ mà lúc này cũng đã là chín giờ kém năm rồi
“Em…em…nếu anh bận thì cứ đi đi. Thứ hai sau giờ trợ giảng của anh, em gặp có được không ạ?” – cô thấy anh như có việc thì liền xua xua tay ý bảo anh cứ đi. Dù gì trái tim nhỏ không chịu yên ổn cũng sắp làm cô nghẹt thở đến nơi
Anh hơi nghiêng đầu nhìn cô, nghĩ gì đó rồi nói:
“Được, thứ hai - sau giờ trợ giảng” – anh khẽ nhếch ngang khóe môi, làm đếch có giờ trợ giảng nào; nhưng đã chót nói rồi, thôi thì “sau giờ trợ giảng”!
“Thật là anh đồng ý gặp em sao? Sẽ không khiến anh…chán ghét chứ ạ?” – Lam Anh nghe không tin vào tai mình, cô khẽ tiến thêm một bước nhỏ đến gần anh, tâm trạng lúng túng ngượng ngùng cũng theo gót chân di chuyển
“Vậy không gặp nữa” – anh mặt vô cảm xúc nói
“Dạ?” – cô nhíu mày
“Thế cuối năm gặp” – anh vẫn không thôi chán trò trêu đùa nhạt nhẽo. Tay khẽ chỉnh gáy tóc, mắt rảnh rỗi nhìn xung quanh
“…” – Lam Anh vẫn không thể tiêu hóa đước mớ ma trận anh bày ra, mặt mày còn lộ sự si ngốc, đờ đẫn vì không hiểu gì
"Phải đi rồi" - nói rồi anh lẳng lặng tiến về phía thang máy
Từ đằng sau nhìn hình ảnh anh hẹp dần theo cánh cửa thang máy, Lam Anh mất nửa ngày ngây dại rồi định thần phân tích.
"A..." - cuối cùng cô cũng đã hiểu ra.
Hai má khẽ ửng hồng, khuôn miệng cũng nhẹ vẽ lên một nụ cười gió!
“Á…cái gì cơ? Thật á?”
“Mày nhỏ tiếng một chút” – Lam Anh đưa ngón trỏ lên miệng suỵt suỵt con nhỏ đối diện rất không ngoan ngoãn mà nhảy chồm chồm khi nghe cô kể chuyện gặp Huân vào thứ hai
“Uầy uầy, tầm ngẩm tầm ngầm mà giết chết voi đấy nhá” – Hương đá mắt sang nhìn cô, mặt nó rõ gian tà
“Tao chỉ đi xin lỗi anh ấy thôi, giết giết cái gì. Tao cũng không mơ tưởng quá xa hoa đâu! Anh ấy nhận lời xin lỗi là tao vui lắm rồi”
Lam Anh đưa cốc trà lên miệng, nhấp một ngụm nhỏ thôi nhưng đó là tất cả những tâm tư, những thứ tình cảm sét đánh, những phút chốc nhớ thương, những lúc không kiểm soát nổi con tim của tuổi mới lớn; cô nuốt trọn nó cùng vị chan chát lại ngòn ngọt của cốc trà trên tay. Ngày mai thôi, ngày mai thôi sẽ vất bỏ được gánh nặng gần nửa tháng qua đeo trên lưng. Hồi hộp ư? Có chứ. Tim đập rộn ràng ư? Có chứ. Nhưng sẽ không giống như chút điên loạn của buổi đầu thổn thức, chỉ là đi gặp người khác phái nên có chút thiếu tự tin. Mà anh ấy còn là nạn nhân, để một hung thủ như cô thốt ra lời xin lỗi, không run mới lạ.
Khẽ nhoẻn miệng cười, Lam Anh có một câu hỏi cho riêng mình: Đây là có đúng là kết thúc? Hay sẽ mở ra một trang mới cho sự bắt đầu? Bắt đầu ở đây đơn giản chỉ là bạn bè thôi! Một người tài giỏi như Huân, cô rất muốn được kết thân. Ít nhất thì khi về đến nhà cũng có thể tự tin mà khoe với mẹ: Con đây quen hẳn được anh đứng đầu ngành tài chính trong học viện, mẹ đừng hòng bảo con hay chơi với bạn dốt nữa nhé….
Hương vị cà phê - Mờ Nhạt
Thứ hai là ngày cô có tiết học buổi chiều, nhưng vì buổi hẹn với anh mà có muốn ngủ nướng cũng không được. Thức giấc từ sáu giờ sáng, Lam Anh với tay tắt chuông điện thoại mà tối qua đặt tận đến tám rưỡi của mình. Tự cười với bản thân, cái kiểu này đúng như học sinh cấp hai buổi đầu tiên được đi tham quan qua đêm với các bạn, hồi hộp đến nỗi không ngủ được.
Dậy làm vệ sinh cá nhân đâu đấy, Lam Anh quyết định sẽ chạy bộ một chút cho khỏe người; dù gì ngôi trường rộng thế này, không gian xanh cũng không thiếu, bỏ một chút thời gian hít thở không khí trong lành buổi sáng cũng là một ý kiến hay. Thế nên, nhẹ nhàng mở cửa để tránh đánh thức mấy con heo vẫn còn đang vo vo trong phòng, với bộ quần áo thể thao gọn ghẽ mà spo, Lam Anh sẵn sàng lên dây cót tận hưởng không khí ở vùng thôn quê trong lành này.
Thật không làm bản thân thất vọng, không khí quanh đây thật tuyệt! Chim hót, nắng nhè nhẹ, thỉnh thoảng có vài cơn gió thu man mát thổi qua làm mọi thứ mệt nhọc, chán trường đều tan biến hết. Bộ não vận động hết công suất giờ đây nhàn hạ trước mùi cỏ mát, đôi mắt mờ đi vì bài tập cũng thoải mái nhắm nghiền tận hưởng con đường vắng chỉ có mình mình. Tại sao cô lại bỏ qua nửa tháng trời chỉ để ru rú trên giường vào mỗi buổi sớm chứ? Từ nay cô sẽ chăm chỉ dậy tập thể dục hơn!
Fighting!!
Đang cổ vũ tinh thần hăng hái là thế, đang tận hưởng mùi vị thanh mát là thế và đôi mắt cũng đang nhắm nghiền thảnh thơi như thế…chợt…
Uỳnh!
Lam Anh đâm phải một người đi ngược lại, không biết là ai chỉ biết lúc này mắt cô hoa loạn hết cả lên, thân thể cũng hôn đất tự do.
Đau điếng cả người, đang định quay lại xem ai đã đâm vào mình, thì một giọng nói rất dễ nghe cất lên bên tai cô
“Bạn có sao không?”
Cô quay người lại, thật đúng là hiệu ứng miễn phí từ mặt trời buổi sớm đã làm khuôn mặt bình thường của người đó đột nhiên tỏa nắng dễ sợ. Anh ta không có đôi mắt quyến rũ như Huân, không có chiếc mũi cao như Huân, không có đôi môi ma mị như Huân, cũng không có mùi hương nhè nhẹ như Huân; nhưng từ người này lại có vị của một người đàn ông trưởng thành. Ngay cả cách anh ta nhìn cô cũng là gì đó nhẹ nhàng chứ không phải ánh nhìn soi xét như Huân
“Như Huân” – Lam Anh tự giật mình với bản thân khi cứ đem người trước mắt so sánh với một hình mẫu nhất định đó là: “Như Huân”. Chết giở, từ bao giờ cô lại có cái kiểu so này so nọ như thế?
“Bạn không sao chứ?” – anh ta thấy cô không nói gì, mặt mũi còn ngẩn ngơ thì tưởng cô bị ngã dẫn đến có vấn đề luôn rồi
“À…không sao” – Lam Anh kéo mình ra khỏi mớ suy nghĩ vớ vẩn, đứng dậy phủi tay phủi quần áo rồi trả lời anh ta
“Là tôi không để ý, xin lỗi bạn nha” – anh ta cười tươi để lộ chiếc răng khểnh
Lam Anh cũng cười nhẹ, khẽ cúi đầu để tránh ánh nắng mặt trời đã lên cao – “Không sao, là tôi đi không để ý, cậu không sao chứ?”
“Không sao, hình như bạn cũng đang tập thể dục đúng không? Cũng hơn bảy giờ rồi, nếu không ngại, tôi mời bạn đi ăn sáng?” – anh ta rất vui vẻ mời cô
Nghĩ một lúc thấy cũng không có gì là không thể. Từ giờ cho đến lúc gặp anh ấy còn hơn hai tiếng nữa, không có vụ va chạm và mời mọc này thì cô cũng sẽ lũn cũn đi ăn một mình thôi. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cô đồng ý đi theo anh ta về nhà ăn để chén bữa sáng. Ở trong cái chuồng quây kín thế này, chắc không xảy ra mấy vụ lừa lọc bắt cóc kinh điển đâu nhỉ? *cười thầm*
Vào đến nhà ăn, anh ta rất lịch sự mà lấy cho cô một xuất phở bò đầy đủ gia vị. Không những thế, anh ta còn rất ga lăng mời cô một cốc cam ép và lau đũa thìa giúp cô. Ở trước mặt người này, chợt có cảm giác gì đó gần gũi lại không quá ngượng ngập vì đây là lần đầu tiên.
“Bạn bao tuổi, học ngành nào?”
“Tôi học năm nhất, ngành quản trị kinh doanh. Còn bạn?”
“Vậy sao?” – sau câu nói đó, anh ta không vội trả lời cô ngay. Trước tiên là nở nụ cười ám ảnh bởi chiếc răng khểnh duyên, rồi sau đó là ăn liền mấy gắp phở, uống một ngụm nước cam đâu đấy; anh ta bắt cô mở to mắt, tay đơ chờ đợi mãi mới trả lời
“Anh là Kỳ, sinh viên năm cuối, anh cũng học quản trị kinh doanh”
“Ôi vậy sao, em xin lỗi” – anh ta thật biết cách làm cô đờ đẫn rồi dội gáo nước lạnh cái ào khiến cô không đâu cũng cảm thấy ngượng. Nhưng cũng chả kéo dài quá lâu, nụ cười của anh ta mau chóng giúp cô trấn an được sự ngượng ngùng sắp ặc lên tận mũi…tiếp tục vui vẻ vừa nói chuyện vừa ăn, đồng hồ đã quay tít một vòng lúc nào không hay!!
Sau khi mời cô ăn – gọi là quà xin lỗi, Kỳ còn rất tốt bụng mà đưa cô về ký túc. Trên đường hai người nói với nhau rất nhiều chuyện, từ việc hỏi han cô đã quen với cuộc sống mới chưa, rồi anh ta lại kể về trải nghiệm của chính mình trong bốn năm ở dưới học viện này. Kỳ còn rất vui vẻ chia sẻ kinh nghiệm học tập cho cô, kể tên vài ông thầy rất hắc ám mà tương lai cô sẽ chạm phải, những môn học khó nhằn mà tới đây cô phải vùi đầu mỗi đêm. Và cuối cùng…
“Có gì khó hiểu cứ qua hỏi anh, anh học cũng gọi là tạm ổn thôi nhưng chắc cũng có thể giúp được em” – Kỳ cười tươi trước khi tạm biệt cô ở đầu cổng ký túc nữ
“Vâng, em cám ơn anh nhiều lắm. Buổi sáng hôm nay thật thú vị” – Lam Anh cũng rất lịch sự đáp lại sự nhiệt tình của Kỳ
“Vậy em vào đi, anh phải đi rồi. Chúng ta sẽ còn gặp nhau!”
Tuy câu nói cuối của anh ta có phần khó hiểu, nhưng cũng không làm Lam Anh suy nghĩ quá lâu. Nhìn dáng vẻ vững chãi của Kỳ bước đi dưới ánh nắng, cô chợt thấy chút gì đó lưu luyến. Cũng vì anh ta nói chuyện quá ư là hợp với cô, lại còn rất biết cách đưa đẩy câu chuyện – một việc mà xưa nay cô có cố cũng không thể làm được. Ngữ tưởng gặp người lạ thì chỉ là những cái cười xã giao hay những câu chuyện nhạt nhẽo, nhưng đi với Kỳ - cảm giác đó bị đá đi đâu mất tiêu. Thú thật, một chút lạ lùng ngại ngùng cũng không có, bên cạnh anh ta hoàn toàn là sự thoải mái đáng ngạc nhiên
Nhún vai một cái, Lam Anh khẽ mỉm cười rồi cũng bước vào kí túc. Chuyện hệ trọng lúc này không phải là giải thích sao ở bên người lạ lại cảm giác gần gũi, mà là tại sao ở bên con người quá quen mặt lại cảm thấy ngại ngùng? Tập rượt cả chủ nhật, không biết cô có thể làm tốt không? Hít một hơi thật sâu, tự nhủ thầm: Cố lên!
Hương vị cà phê - Mờ Nhạt
Mười giờ hai mươi, Lam Anh đã đứng đợi ở trước cổng đi vào Golden Bell. Nhìn đội bodyguard hùng hổ đen ngòm, một chút ý định tiến sâu vào trong cũng phải mau chóng đá biu đi. May thay Golden Bell là nơi đẹp nhất học viện vì cây xanh ở đây um tùm, râm mát thoải mái. Chọn cho mình chiếc ghế đá dưới gốc cây bàng có những tán lá rộng khắp vươn dài; Lam Anh ngồi đó, cảm giác hồi hộp giờ đây đã nhuốm trọn toàn bộ cô. Chiếc váy xếp ly màu hồng phấn kết hợp với áo sơ mi trắng cách điệu, tóc dài đen nhánh được cột đuôi gà, mái bằng được chải cẩn thận; Lam Anh nhẹ nhàng mà xinh xắn; tuy vậy có ai đoán được, trong cô giờ đây hỗn độn hệt như tivi nhiễu sóng.
Chút chút lại nhìn đồng hồ, từng tích tắc qua đi là tim cô lại đập lên một hồi. Một phút trôi qua mà cảm giác như cả tiếng rồi…vừa nhấc đồng hồ lên, thấy lâu lâu, Lam Anh lại tiếp tục xem; kết quả rõ rành rành là kim giờ còn chả chịu di chuyển. Lúc này, cảm giác của cô là: Nếu chỉ thấy anh bước ra thôi, chắc cô sẽ vì vỡ tim mà té xỉu. Biết thế nghe lời Hương mắm nên đến muộn một chút, thấy anh rồi sẽ đỡ hồi hộp hơn. Đây lại đến sớm thế này, để giờ cô như quả bom nổ chậm, sẵn sàng boom bất cứ lúc nào!~
Đôi mắt nhìn chăm chăm về phía dải đường nối từ tòa nhà ra cổng, cô không biết mắt cô chớp bao nhiêu lần nhưng hình như mí mắt bị đơ rồi. Khẽ thở dài, hơi đánh ánh mắt sang một bên cho đỡ mỏi…đúng thời khắc đó, hình bóng anh xuất hiện…
Anh ấy kia rồi, anh ấy kia rồi
Trong cô thối thúc cô là vậy, nhưng bên ngoài thì đã ngây dại toàn bộ. Cơ thể cũng không cho phép cô ngồi nữa mà rất tự nhiên đứng thẳng dậy. Anh ấy bước đi trong nhàn hạ, thảnh thơi; vẫn là bộ đồng phục GB quen thuộc với áo trắng sơ mi, quần đen, ca-vat đen; nhưng với kiểu mặc nổi loạn của anh, trông nó thật chỉ giống một bộ quần áo thời trang nào đó để đi chơi. Củ ấu ca-vat nới lỏng lệch lạc trên cổ áo, áo sơ mi bỏ thoáng ra khỏi quần, anh ấy còn chả thèm đi đôi giầy tây mà viện phát – thay vào đó là đôi giày thể thao cổ cao khỏe khoắn màu đen trắng. Bàn tay nhàn hạ của anh đưa lên chỉnh chỉnh phần gáy tóc hỗn độn…Anh có cái vẻ gì đó của một tên con trai mới lớn, lại đâu đó phảng phất mùi vị của cậu trai hai mươi cộng. Từ anh ấy luôn luôn toát ra sự kì lạ muốn khám phá!
“Đợi tôi lâu chưa?” – đống suy nghĩ dài dằng dặc của Lam Anh cũng đủ giờ cho anh đi đến đứng trước mặt cô như thế này
“A…dạ…không lâu lắm” – Lam Anh giật mình, lại ngại ngùng hơi đứng lùi ra phía sau
Anh không nói gì, rất khoan khoái ngồi xuống chiếc ghế đá mà cô chọn trước đó. Dáng ngồi thoải mái, không gò bó; anh để khuỷu tay mình dựa trên thành ghế. Đánh mắt về phía cô, anh hỏi:
“Đứng vậy nói chuyện có ổn không?”
“À…vâng” – tại sao chứ? Tại sao cứ ở cạnh anh là cô lại như con ngốc thế này? Ừ thì cứ cho là bình thường cô cũng chả giỏi giang gì, nhưng không đến nỗi ú a ú ớ như thế này
Lam Anh nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh anh, cô không dám ngồi sát hơn vì nếu như vậy, cánh tay đang dang rộng của anh trên thành ghế sẽ làm cô lọt thỏm vào đó mất. Giống như, anh đang ôm cô vậy! Lại còn vì mùi hương này nữa, thứ mùi nhè nhẹ mà như thuốc độc khiến ngửi một lần sẽ hoàn toàn bị thu phục. Cô sợ rằng tiến sát thêm nữa, hương thơm đó sẽ khiến tâm trí cô bị đánh loãng mà phát ngôn bừa phứa.
“Anh dạy xong rồi ạ?” – cô lấy hết sức bình sinh để hỏi han anh
“Ừm” – anh trả lời lơ đãng, đôi mắt lại hướng lên nhìn tán cây bàng trên đầu. Cứ như thể đây là lần đầu tiên anh ngồi kiểu này vậy!
“A…anh có mệt không?” – bắt đầu nói luyên thuyên
Đang trong trạng thái ngửng cổ, nghe cô hỏi, anh lập tức cúi xuống nhìn cô, đầu hơi nghiêng, mắt anh cũng không lộ cảm xúc gì mấy: “Không – mệt!”
“Vậy tốt rồi” – ôi mẹ ơi con run quá, bí quá – “Em…em muốn đến ….để xin lỗi anh!”
“Tôi đang nghe đây” – anh vẫn khuôn mặt đó, thái độ đó, giọng nói đó
“Trong hai chuyện vừa qua, em thật sự xin lỗi anh. Em không cố tình để anh gặp xui xẻo với em vậy đâu, chính bản thân em cũng không ngờ hai lần em đều đổ cà phê lên người anh” – Lam Anh quay lại đối diện anh, bàn tay mở giơ lên ngang đầu – “…em thề là giờ em không mang cà phê theo nữa rồi…Dù rằng em rất thích uống nó” – cô cúi đầu thú nhận
“Vậy nên, em rất muốn xin lỗi anh. Em biết anh rất chán ghét khi gặp em và em cũng hứa sẽ không làm phiền anh nữa nếu anh đồng ý tha thứ cho em. Nếu anh đồng ý, em sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa, đây là lời hứa danh dự” – đoạn đầu thì có vẻ hùng hồn, nhưng câu cuối hình như đã nhuốm mùi nuối tiếc thành ra cô nói nhỏ hơn hẳn một bậc. Khuôn mặt cũng vì đó mà hiện lên nỗi buồn man mác
Anh nhìn cô liến thoắng một hồi, rồi lại nhìn cử chỉ hành động trên khuôn mặt và tay chân của cô. Đúng là trong đầu cô gái này không chứa những thứ mà trong não anh đang chứa? Ngây ngốc, khờ khạo nhưng cũng có vẻ như là một viên kẹo mới vẫn được bọc trong giấy bạc. Anh không chắc bản thân có muốn bóc viên kẹo ấy ra xem thử hay không? Nhưng cứ nghĩ đến việc cô ấy vì anh mà khóc, anh lại thấy cảm giác kì lạ len lỏi trong mình…
Suy nghĩ một lúc, cũng từng đấy thời gian anh nhìn cô xoáy sâu, làm cô rõ ràng đang đứng trong một bầu không khí rộng rãi thoáng đãng thế này mà lại cảm thấy khó thở; anh nói:
“Tôi không tha thứ”
“Dạ?” – Lam Anh bật nói, ngạc nhiên đến giật mình
“Câu trả lời của tôi, giờ tôi phải đi rồi”
Anh không nói thêm, thu gọn mình rồi đứng dậy…bước chân đi được hai nhịp thì bị cô chặn lại trước mặt
“Vậy em phải làm sao để anh tha thứ cho em?” – Lam Anh dang hai tay chặn anh, cô thật không hiểu sức mạnh ở đâu? Chắc có lẽ cứ nghĩ đến phải đeo gánh nặng này trên lưng thêm nữa, nên mới có phản ứng như vậy
“Tôi không biết!” – anh lạnh lùng thả cho một câu chí mạng, rồi lặng lẽ bước đi
Lại lần nữa nhìn bóng lưng anh dần khuất sau con đường dài, Lam Anh ngẩn người trước sự việc vừa diễn ra. Quá ít chữ, quá ít tình huống, làm sao để tiêu hóa đây?
Lam Anh mang tâm trạng khó hiểu đi học vào buổi chiều, lại còn được hôm nay con mắm phải “lên nhẫn” với chồng trên Au nên cúp luôn một buổi học. Nhiều lúc suy nghĩ không hiểu cái trò chơi ảo ấy thú vị như thế nào mà nó lại nghiện như thế? Cày ngày cày đêm lên được cấp “Vũ sư”, nó sướng như điên, nay lại kết nạp được “chồng” hoàn hảo; nó đâm ra lại càng phát điên hơn. Haizz, cũng chả phải cha mẹ nó mà bắt nhỏ bỏ chơi đi học được, đành ngậm ngùi lên lớp một mình vậy!
Lại nữa, nhìn cảnh tượng lớp đã vào giờ và còn quá ba phút rồi mà vẫn chỉ có vài bóng vạ vật, trong lòng cô bùng lên sự khó hiểu. Hôm nay trời đẹp, không nắng, sao các bạn lại lười học thế chứ? Về chỗ ngồi, cô quay xuống hỏi bạn bàn dưới về hiện tượng lạ thì được bạn ấy báo cho một tin động trời như sấm đánh ngang tai:
“À, mấy đứa đi đăng ký học trợ giảng rồi. Bà không đọc được thông tin trên web hả? Do phần mềm đăng ký của viện đang bảo trì nên học sinh lên thẳng khu giáo viên để đăng ký. Sáng nay tôi chen lòi ruột mới đăng ký được đó”
Cái gì? Đăng ký? Sáng nay? Thôi rồi, cô cứ tưởng là sẽ an phận tối nay ngồi ôm lap để bon chen với đám trâu bò đăng ký lớp trợ giảng, ai ngờ giờ đám trâu bò ấy đã đánh nhau rồi. Lam Anh gục trán vào lòng bàn tay, xong cô rồi, tối qua do ngủ sớm nên cô chẳng thèm lượn lờ lên web viện để xem thông tin nữa. Nghĩ cũng phải, bây giờ phải cập nhật website viện như cập nhật trạng thái facebook ấy, không thì sẽ khổ như cô thế này đây. Đương định đứng dậy phi nhanh ra khu giáo viên, thì thầy giáo có màu mắt xanh dương “Mai-cồ” đã vào lớp, tay ông ấy còn không quên vặn khóa cửa kêu “cách” một cái thực sống động, done rồi...em đã bị cầm tù.
Tính đến nhờ con Hương đi đăng ký hộ, vậy mà vừa rút điện thoại ra một cái đã bị ông ấy lườm nguýt. Ngậm ngùi đút em dế vào cặp, Lam Anh đau khổ thở hắt ra một cái – quả này không có trợ giảng gì hết rồi! Chả phải cô chăm học đến nỗi không được đi ngắm mấy ông bà GB lại thấy đau khổ vật vã, mà là nếu không đi học trợ giảng thì môn đó sẽ nói lời tạm biệt với cô ngay lập tức – học lại kì sau em nhé! Nhiều lúc nghĩ là viện làm tiền, nhưng thẳng căng ra thì ngoài mười hai cái não trăm nếp nhăn của mấy thánh GB thì bọn sinh viên quèn như cô không có người thuyết giảng lại bằng tiếng Việt, hay đưa đề cho làm thể nào cũng trượt vỏ chuối cả lút cho mà xem. Mà cũng đen cơ, ba tuần nữa là thi giữa kỳ rồi. Ôi biết làm sao đây???
Ba tiếng ngồi học như lửa đốt ở mông, giờ ra chơi nhấc máy lên gọi con Hương thì nó mải Au quá hay sao chả thèm nghe máy. Từ đây chạy đi đăng ký thì lõm tiết, tiến thoái lưỡng nan không biết làm sao. Nên vừa hết giờ một cái là cô chạy một mạch đến khu giáo viên, trên đường đi không quên gọi điện cho con Hương:
“Cái gì đấy?” – nó còn bực với cô mà hét ầm lên chứ
“Hét cái dép, mày không đi đăng ký đi thì bye bye chồng mày từ hôm nay luôn. Tao đợi mày ở sảnh khu giáo viên” – cô cũng bực không kém, xả cho nhỏ một trận rồi ba chân bốn cẳng phi tên lửa đến nơi đăng ký
Dò dẫm đến đích là căn phòng có cái biển “Registration”, tình hình là... chả còn ma nào nữa! Linh cảm xấu đã len lỏi trong cô, nhưng kệ, nuốt một hơi đầy bụng, cô rất lịch sự gõ cửa phòng đăng ký đang có cô giáo môi son đỏ choét ngồi soi mụn bên trong.
Thấy có sinh viên đứng ngoài, cô ấy mau chóng lấy lại dáng vẻ nghiêm chỉnh lúc đầu. E hèm một cái, cô giáo gật đầu yêu kiều ý bảo Lam Anh có thể mở cửa đi vào
“Em chào cô, em đến đăng ký ạ”
“Đăng ký hết rồi!” – nàng giáo như vớ được chỗ trút giận liền xả một tràng – “…học hành mà bất cẩn như thế thì làm sao mà qua? Em không biết thương bố mẹ à? Một môn học rất đắt em có biết không? Hết hạn đăng ký rồi, kì sau đăng ký học lại”
Lam Anh đứng đực cắm rễ tại căn phòng rộng phủ đầy màu trắng như bệnh viện này. Rõ ràng cô nói có tám chữ mà bị xả vào mặt cả một bị xỉ vả. Nhưng cũng phải thôi, không đăng ký được đúng là chỉ còn nước về kì sau học lại. Ai bảo cô không biết thương bố mẹ? Cô thương lắm chứ, nên giờ cô sẽ cố đấm ăn xôi xin xỏ; dù gì cũng còn con nhỏ **** lằm lặm kia nữa..
“Cô ơi, còn cách nào để đăng ký không ạ? Thật là tin này em không đọc được trên web viện…”
Chưa kịp nói hết, cô lại tiếp tục bị mưa xuân phun đầy mặt – “Đấy là việc của em, cô không có quyền hạn để giúp em. Học để ấm vào thân em chứ có phải cho cô đâu…”
Mặt Lam Anh đã nhăn nhúm lại như quả táo tàu, đúng là cô bất cẩn thật nhưng đâu đến nỗi phải nặng lời như thế! Muốn xông lên mà đạp thẳng vào mặt bà giáo này lắm rồi, nhưng nín nhịn…nhịn nhịn….cô không muốn ngày mai lên phần “Trò chuyện” của viện có tin: Vụ án nghiêm trọng: nữ sinh năm nhất ngành quản trị kinh doanh dùng ghế phang vào đầu giáo viên văn phòng
Hít lấy một hơi nữa, hôm nay không đăng ký được, cô quyết giải chiếu đắp chăn ngủ ở đây. Dù có bị khinh bỉ rẻ mạt thế nào, cô cũng phải làm cho xong. Mẹ à, mẹ thấy con gái yêu mẹ chưa T.T
“E…”
Chưa kịp mở lời và bà giáo kia cũng chưa kịp tặng mưa xuân miễn phí vào mặt cô thì cửa phòng bị đẩy vào bất ngờ. Cả cô và bà giáo ấy theo phản xạ đều quay lại xem là ai…Ơ, anh thể dục!?
“Em chào cô” – anh ấy một bước tiến thẳng, rồi lại quay ra phía cô, khuôn mặt lộ rõ vẻ thích thú – “Chào em, chúng ta lại gặp nhau rồi”
Bà giáo kia ớ ra không hiểu chuyện, cô cũng không khá hơn. Nói thẳng ra lúc này cô không tin nổi vào mắt mình, nhìn anh ta một lượt từ trên xuống dưới, cái bộ đồng phục mà cô nhìn quen đến nỗi nhảy cả vào trong giấc mơ đang được chàng trai trước mặt mặc rất thẳng thớm trên người. Không phải chứ, anh ta là GB kìa??
“Nộp báo cáo hả em, để đây cho cô đi” – bà giáo giọng đang từ chanh chua chuyển ngoắt sang nhẹ nhàng đột xuất khiến ai đó đứng kia lạnh cả sống lưng
“Vâng, mà bạn nữ này có việc gì vậy cô?” – Kỳ đánh mắt sang cô, rồi lại cười nhoẻn miệng với bà giáo đồng bóng
“À, sinh viên này không đăng ký lớp trợ giảng của em trong đợt tới. Giờ full chỗ rồi lại tới đây đòi khoan hồng” – bà ta liếc xéo sang phía cô
“Vậy sao? Vậy cô có thể giúp bạn ấy được không? Thêm một người cũng không sao” – Kỳ cười tươi, một cú hit thôi đã chiếm trọn trái tim chảy nước của bà giáo màu đỏ
“Ờ thì…một người…”
Ngu thay, cứ để sự thể như thế coi như chót lọt. Vậy mà tình thương đồng loại của cô luôn luôn bùng cháy mọi lúc mọi nơi, nghĩ đến con bạn chí cốt đang dùng móng heo mà phi đến đây thì trong tâm lại thấy thương cảm. Không một chút ý thức về sự ngu xuẩn của mình, Lam Anh rất hùng dũng mà thốt ra cái câu đáng để tạc lên bia, truyền đến muôn đời sau:
“Hai người cô ạ” – tay trái giơ số hai, tay phải đưa ngón cái cong tám mươi độ ba mươi tư phút của mình lên, cô còn gật đầu một cái chắc nịch
Khuôn miệng cười của Kỳ đã sớm méo đi phân nửa, mặt bà giáo kia cũng thâm đen không kém. Đây đúng là cái kiểu được voi đòi tiên, bà giáo mê trai đã xém chút nữa là viết thêm một dòng vào bản đăng ký rồi. Vậy mà cái mồm hại cái thân, đến bây giờ cả chỗ ngồi ngoài hành lang cũng không có!
Mang tậm trạng tồi tệ cùng Kỳ ra khỏi khu giáo viên, cũng vừa lúc con mắm mồ hôi mồ kê nhễ nhại chạy đến:
“Thế nào, đăng ký được chưa?” – giọng Hương bèn bẹt, có lúc ngắt quãng do chạy quá nhanh
Nhìn thấy con bạn mình xả thân cứu giúp, Lam Anh không cầm được tâm trạng xám ngoét mà xệ mặt méo xệch với con Hương, mồm bạnh ra, giọng nhè nhẹt như sắp khóc:
“Học lại rồi Hương ơiiiii” – cô còn chả để ý anh chàng tên Kỳ vẫn đi theo mình từ lúc trước đến giờ
“Ặc, thế là không được hả?” – đang nhìn Lam Anh, con mắm xưa nay tinh đời đã tăm tia được bộ đồng phục khác lạ của Kỳ, nàng ta chợt xấn xổ đến van nài anh nhanh không chớp mắt – “Anh là GB quản trị kinh doanh đúng không ạ? Lần trước khai giảng em đã thấy anh. Anh ơi, anh cứu bọn em với, bọn em sẽ nguyện chăm chỉ học anh đàng hoàng tử tế”
Kỳ nhìn Lam Anh ủ rũ đến nỗi mềm oặt cả người, lại nhìn cô bạn có khuôn mặt bầu bĩnh trước mắt rất khoa trương mà nắm tay anh cầu khẩn. Khẽ che miệng giấu đi nụ cười, anh cũng chỉ nói những gì anh có thể làm được
“Anh sẽ xem xét rồi xin cho bọn em. Hai đứa cứ về đi, cũng sắp tối rồi” – anh nhoẻn miệng cười để lộ chiếc răng khểnh cuốn hút
“Thật không anh?” – cả cô và nhỏ Hương đồng thanh nói
“Thật, nhưng anh chỉ hứa được 50% thôi nhé”
“Vậy tốt quá, bọn em đợi tin từ anh” – mặt hai đứa đang đen ngay lập tức quay trở lại sắc hồng vốn có. Cảnh tượng hiếm gặp này, anh sẽ phải ghi nhớ trong lòng mới được
“À, Lam Anh, cho anh số điện thoại, có gì anh sẽ liên lạc với em” – Kỳ tiện tay rút điện thoại từ túi quần ra
“À, vâng…09724xxxxx” – cô không nhớ mình đã khai tên với anh ta từ lúc nào, nhưng việc anh ấy giúp vụ này quan trọng hơn
Trước khi rời khỏi không quên quay lại cám ơn Kỳ lần nữa, cô và Hương vui vẻ khoác tay nhau đi về khu kí túc, bỏ lại đằng sau nụ cười nhẹ với chiếc răng khểnh đáng yêu!
Hương vị cà phê - Mờ Nhạt
Tại nhà ăn vào buổi tối:
“Này này, anh Kỳ GB đấy không biết có giúp được chúng ta không nhỉ?” – Hương đưa một que đỗ xào vào miệng
“Tao không biết, nhưng mong là anh ấy can thiệp được, không thì chết mất” – Lam Anh ỉu xiu dùng đũa chọc chọc vào bát cơm trắng vẫn còn nghi ngút khói – “Mà này, sao anh ấy biết tên tao là Lam Anh nhỉ, tao nhớ là tao chưa nói với anh ấy tên mà?” – cô chợt nhớ ra thì liền ngửng lên hỏi Hương
“Tỉ tỉ à, có phải mày mặc đồng phục để chống chế không? Dù tao thấy màu xanh cổ vịt này cũng không đẹp lắm những đâu đến nỗi để mày trước khi đi học chẳng thèm soi gương chứ?” – Hương xổ ra một tràng những thứ đường vòng không liên quan
“Nói thẳng vào vấn đề chính đi mày ơi!” – Lam Anh ngán ngẩm nói
“Thì mày không thấy tên mày lù lù trên ngực áo à” – con Hương giơ tay lên định đánh vào đầu cô cho tỉnh lại
“Ờ nhỉ, tao quên mất” – haha
Hai người cứ vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ mà không biết ở đằng sau, anh đã nghe hết mọi chuyện. Số là hôm nay thằng Đăng dạy thêm cho gái – gọi là nể tình bố cô ấy là bạn thân với bố hắn; còn thằng Hữu với thằng Phong ăn vội lẹ để lên đánh điện tử hết rồi. Giờ này bàn ăn bốn người mà chỉ có mình anh ngồi lại.
Nghe hai người nói chuyện, anh hơi đoán ra được cô đang lo lắng về việc gì? Đúng như anh nghĩ mà, khờ khạo ngốc nghếch, chắc lại quên đăng ký lớp trợ giảng đây. Huân khẽ thở dài lắc đầu ngao ngán với sự hậu đậu của cô; nhưng chợt nhớ ra cô ấy vừa nói tên của mình
“Lam Anh” – anh nhắc lại khe khẽ.
Thật là gặp cô trên dưới năm lần, vậy mà cái tên cũng chưa biết. Lần đầu với lần hai là cô mặc quần áo thường, lần ở GB cô ấy mặc cái bộ gì mà như điệp viên nghiệp dư, đến lần gần nhất thì lại là bộ váy giản dị đó. Thú thật, đôi mắt 10/10 của anh từ xa đã thấy sắc hồng khẽ bay bay trong gió, lòng có chút xao xuyến kì lạ. Chẳng là những cô gái đến tìm gặp anh đều cố chát bự phấn lên mặt, trắng sáng đến nỗi anh còn chả nhìn rõ lỗ mũi của mấy nàng ấy ở đâu. Vậy mà cô gái cà phê này lại như một làn gió nhẹ nhàng thổi qua khiến cho anh cảm thấy thật dễ chịu. Không mùi phấn, không mùi mỹ phẩm, ở bên cô ấy là không khí trong lành vốn có của thiên nhiên. Mùi cỏ mát, mùi nắng thơm, mùi gió nhàn nhạt; cô ấy rất biết giữ gìn môi trường xanh đấy chứ!!
Không biết từ lúc nào, môi anh cứ thế mà nhẹ vẽ lên một nụ cười hiền. Nhưng rồi tự bản thân lại giật mình với chính cảm xúc đang có, bàn tay cầm đũa của anh cũng mau chóng dừng lại. Ngăn cản bản thân không nghĩ ngợi lung tung, anh với lấy cốc nước lọc uống một hơi rồi cũng thảnh thơi rời khỏi vị trí
Suy nghĩ vậy là quá đủ cho một bữa ăn F.A rồi!
Hương vị cà phê - Mờ Nhạt
Sáng hôm sau vừa đến Golden Bell, anh đã nghe thấy Kỳ vội gọi điện hỏi ai đó. Vất cặp sách sang một bên, anh ngồi dựa vào ghế salong, vì chỗ ngồi của anh quay lưng lại với của Kỳ nên tất cả cuộc nói chuyện anh đã nghe hết
“Vâng, em muốn xin cấp thêm sinh viên lớp trợ giảng kỳ này của em”
“…”
“Sao ạ? Không được sao? Em xin thêm hai chỗ thôi thưa cô”
“…”
“Tại sao lại như thế ạ? Phòng của em, em vẫn tự quản được?”
“….”
“À ra vậy! Vâng, em sẽ đi hỏi xem sao”
Kỳ cúp máy, anh chống tay đỡ lấy khuôn mặt đang lộ ra nét không vui. Anh muốn giúp cô ấy, nhưng luật là luật anh không thể phá. Chính bản thân anh cũng không hiểu tại sao anh lại tốt bụng với cô bé ấy như thế? Chỉ là một bữa sáng và nói chuyện dông dài lúc đi về; hay có lẽ vì bộ dạng biến hóa đến buồn cười của cô mà giờ đây trong não anh chỉ chăm chăm muốn làm gì đó để cô ấy không phải vất vả học lại
Huân từ đằng sau đã nghe hết những gì Kỳ nói, nhưng thật không phải chuyện của mình nên anh cũng mau chóng cho ra khỏi đầu. Cầm danh sách học trợ giảng xem qua một lượt, Huân lại tiếp tục những công việc thường ngày anh hay làm: đọc sách, nghiên cứu, nghĩ đề…
Mới bắt tay vào làm được chút chút thì Kỳ xuất hiện ở bàn anh. Huân biết Kỳ là khóa trên, bản tính anh ta cũng không thích nhờ vả. Từ khi anh làm GB đến giờ, chưa bao giờ thấy Kỳ phải mở miệng nương tựa sự trợ giúp từ ai, vậy mà giờ anh ta đang lù lù trước mặt anh đây. Thật đáng tò mò!
“Anh Kỳ, có chuyện gì vậy?” – để tránh cho tên này sự ngại ngùng, Huân rất lịch sự mà mở miệng trước
“Lớp trở giảng của cậu còn thừa chỗ nào không?” – Kỳ hơi ngượng ngập nói với anh
“Còn chỗ, sao vậy anh?”
“Chả là tôi có đứa em, nó quên không đăng ký nên giờ muốn giúp nó tránh phải học lại. Tuy nhiên gọi lên viện thì họ nói tôi chỉ được xin một chỗ nữa thôi, một slot nữa phải xem GB nào có thừa chỗ. Chủ yếu là viết nhờ tên cô ấy vào lớp cậu ấy mà” – Kỳ cười gượng, anh lần này thật muối mặt
Huân nhìn Kỳ một lúc, anh đoán chắc anh ta làm là vì cô gái cà phê kia. Lớp anh luôn luôn có ghế trống để nhỡ đâu có sinh viên lỡ, anh sẵn sàng có thể đáp ứng. Đăm chiêu một lúc, Huân nói:
“Được, mai em sẽ chuyển vị trí đó sang cho anh”
“Vậy không còn gì bằng, cám ơn cậu nhé. Có gì tôi sẽ đãi cậu một bữa” – Kỳ vui ra mặt, trong giọng nói của anh ta còn nhuốm vị ngòn ngọt
“Không có gì” – Huân cười lấy lệ rồi lại xoay ghế vào làm việc
Cô gái cà phê này…thật khiến người khác phải suy nghĩ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT