Hắn vội bước vào như nhà của…người ta, và thấy mẹ hắn đang ngồi ở góc
tường. Gương mặt của bà khá nghiêm trang và toát lên một sự uy nghi
khiến ai nhìn thấy cũng phải kính nể. Tuy chỉ có hắn là không coi trọng
điều đó:
-Sao mẹ lại đến đây? – giọng hắn có vẻ không hài lòng
-Con ăn nói với mẹ thế à. Mẹ đi đâu đến đâu là chuyện của mẹ và mẹ đến đây
để cảm ơn ân nhân đã cứu mạng con mẹ, như thế là không đúng sao? – mắt
bà ánh lên sự nghiêm khắc, sắc sảo như muốn răn đe đứa con của mình.
-Thì con thấy lạ nên hỏi! Ông Hai (bác tài xế) đang hối mẹ đi họp ngoài kia kìa
-Anh đuổi tôi đó à. Tôi đi thì hai người ở đây làm gì?
-Dạ bác đừng lo. Cháu sẽ mời anh ấy về ngay ạ. – Bình Bình lên tiếng
-Đuổi cái gì mà đuổi. Dám đuổi bạn trai của mình à. – Ngô Hoàng nói giọng có vẻ nghiêm túc
-Cái gì? Anh nói cái gì vậy? – Mẹ hắn tỏ vẻ không hài lòng
-Mẹ làm gì phản ứng vậy?
-Dạ bác đừng hiểu lầm, ý của Ngô Hoàng là…bạn mà con trai nên gọi là bạn
trai thôi bác ạ – Bình Bình vội chữa cháy khi thấy sắc mặt bà ấy thay
đổi
-Thôi bác còn có việc phải đi ngay, cháu giữ gìn sức khỏe nhé, nếu có vấn đề gì thì cứ đến tìm bác. Chào cháu.
Bà ta đứng dậy đi về phía Ngô Hoàng với phong thái ung dung, chậm rãi và
buông câu nói khi bước ngang qua hắn: “con ra ngoài đây nói chuyện với
mẹ nào!”
***
-Mẹ muốn biết con với Thiên Bình thật sự có mối quan hệ như thế nào?
-Mẹ đã hỏi thì con cũng nói luôn. Con yêu cô ấy! và cô ấy sẽ là bạn gái của
con.
-Anh thật sự đã nghĩ kỹ chưa mà đã nói những lời như thế.
-Con đã nghĩ kĩ rồi, mẹ không cần phải lo. Thậm chí con sẽ cưới cô ấy về làm vợ nếu có thể tiến xa hơn.
-Tôi nghĩ anh đang phạm phải sai lầm lớn đấy. Dù cho cô ta có là ân nhân cứu mạng thì ta cũng không cần phải trả ơn như vậy. Gia thế và hoàn cảnh rõ ràng không xứng hay có thể nói là cô ta thuộc tầng lớp đáng xách dép
cho chúng ta thôi.
-Sao mẹ lại có thể nói như vậy về cô ấy. Dù
Bình Bình nhà nghèo nhưng rất có ý chí trong cuộc sống, sẵn sàng vươn
lên để chứng tỏ bản thân. Con đã tìm thấy ở cô ta rất nhiều điều đáng để ngẫm lại đối với bản thân.
-Có thể mọi chuyện đúng như anh nói
nhưng đến sau cùng vẫn có những sự thật không thể thay đổi được. Và mẹ
không tìm ra được lý do nào để chấp nhận cả.
-Mẹ không thể nào thay đổi tình cảm của con. Con sẽ yêu và giữ người con gái đó bên cạnh mình.
Người mẹ thở dài với sự ngoan cố của đứa con dù sao bà cũng đã quen với cái tính ngang bướng của hắn từ hồi nhỏ:
-Thôi được. Nếu anh muốn quen cô ta như bao mối tình chóng vánh trước đây cùa anh thì tôi sẽ không can thiệp nhưng nếu anh nghĩ rằng cô ta sẽ trở
thành dâu nhà này thì tốt nhất nên dẹp ý định ấy đi. – gương mặt bà lạnh như băng khi nói những điều đó
-Con đã nói Bình Bình rất có ý
chí trong cuộc sống, sớm muộn gì nhỏ cũng sẽ phấn đấu và gặt hái được sự nghiệp tốt đẹp. Trở thành một người thuộc tầng lớp chúng ta thôi. Con
sẽ không hối hận vì niềm tin đó và đến chừng đó con hy vọng mẹ sẽ suy
nghĩ lại.
Bác tài xế mở cửa xe phía sau mời người phụ nữ bước
vào trong. Ô cửa kính được hạ xuống và câu nói cuối cùng như dây xích
đang cố trói lấy niềm tin của hắn:
-Rồi con sẽ thấy. Mẹ chưa bao giờ nói sai một điều gì cả.
-…..
Ngô Hoàng nhìn chiếc xe chạy dần xa tầm mắt. Bây giờ mẹ đã tạo một bức
tường vô hình trong trái tim hắn. Nhưng mặc kệ, trước giờ hắn vẫn luôn
tin vào những gì mình làm và quay trở lại vào căn nhà.
****
Lúc này đây, Thiên Phong đã đứng ở một góc khuất gần đó lúc nào không biết
và vô tình nghe được hết cuộc nói chuyện của mẹ con Ngô Hoàng.
[Continue...]
[14 ngày sau]
Giờ tan học, Ngô Hoàng vội chạy đến nắm nhẹ tay Thiên Bình và rủ rê nó tham gia vào một kế hoạch nhỏ đã được hắn vạch ra từ khi nào không biết.
-Này, làm gì vậy, có gì thì nói nhanh đi, cứ lôi xoành xoạch người ta như búp bê thế này? – Nó nhăn mặt, chu mỏ
-Thì cứ đi sẽ biết thôi. – hắn đáp với mặt hớn hở
-Đi gì mà đi, giờ tôi phải làm part time nữa, không rãnh đùa với anh đâu. – Nó nhìn vào đồng hồ
-Haizzz đưa điện thoại cho tôi mượn tí nào!
-….
Ngô Hoàng tìm một hồi trong danh bạ mới thấy đúng đối tượng, sau một vài
phút nói chuyện với ai đó hắn cúp máy rồi tiến lại phía Bình Bình.
-Xong rồi. Hôm nay cô không cần đi làm nữa. Đi theo tôi nào…
-Hả..? Cái gì cơ … ? Sao lại như thế …? Anh vừa làm gì chiếc điện thoại tôi
vậy? – nó tròn xoe con mắt nhìn hắn Hình ảnh đã đăng
-Lằng nhằng quá. Tôi xin phép ông chủ cô rồi. Vậy là hết bận nhá, chúng ta đi thôi!!! – mặt hắn cười phơi phới.
Không để cho Bình Bình kịp phản ứng lại, hắn đã nắm tay cô dẫn đi rồi…
***
Sau một khoảng thời gian chạy băng băng trên đường, Bình Bình thì ngồi sau
xe không hiểu gì và cũng chẳng biết mình đang đi đến đâu rồi nữa vì nó
không rành đường trên vùng đất Sài thành này. Từ lúc lên đây học, ngoài
trừ cái lần được Thiên Phong chở đi ngắm cánh đồng gió thì hầu như nó
chỉ quanh quẩn những nơi như khu mình sống và trường học.
-Này, đang đi đâu vậy? Đừng nghĩ tôi không rành đường, tính bắt cóc con gái nhà lành àh
-Im lặng đi nào. – Hắn đáp nhỏ nhẹ
-….. – nó cũng nín thinh
Không biết tự lúc nào, nó bắt đầu quen dần với những cử chỉ và lời nói dịu dàng của người ngồi trước mặt.
Nó say sưa ngắm những ngôi nhà cao tầng, những cây hoa đủ loại được trưng
ven đường. Mọi thứ thật khác lạ so với vùng quê mà nó lớn lên. Lần đầu
tiên nó nhìn thấy chợ Bến Thành mà trước giờ chỉ được nghe bởi những
người lớn đã đi lên Sài Gòn rồi về quê kể lại. Trong lúc chiếc xe bắt
đầu xoay vòng bùng binh trước chợ nó nhìn lên thấy bức tượng của một vị
tướng đang cưỡi trên lưng ngựa với tư thế nghiêm trang.
-Ngô Hoàng, anh có biết danh tính của vị tướng trên kia không?
-Hình như là Trần Hưng Đạo hay Thánh Gióng gì đó mà. – hắn không thèm nhìn mà đáp ngon ơ
“Bốp…” nó vỗ lên cái nón bảo hiểm của hắn
-Ui ya! Lên cơn àh. – hắn làu bàu
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT