-Rồi khi hắn đến đón nó đi học vào buổi sớm ban mai của cái ngày đáng
ghét đó, Ngô Hoàng kéo tay nó lại và nói một giọng trầm ấm: “Nào, đừng
có suy nghĩ vớ vẫn nữa, tôi không có ý đồ, âm mưu gì gì đó đâu. Lên xe
nhé!!!” sau đó lại cười một lần nữa, một nụ cười đủ để xóa tan đi mọi
nghi vấn trong lòng nó.
-Và rồi khi nhìn thấy hắn bị vây đánh
bởi đám đông, chính giây phút trái tim thắt nghẹn lại. Từng dòng máu như tuôn chảy nhanh hơn, nhịp tim đập mạnh hơn, đôi chân nó chỉ muốn chạy
thật nhanh đến để lôi hắn ra khỏi đống lộn xộn đó nếu có thể nhưng than
ôi ngược lại nó lại là người bị “ăn hành nặng nhất” .
…..
Haiz, điều quan trọng nhất có lẽ là nó đã yêu hắn mất rồi chăng? Nếu đúng
thật mọi thứ đang xảy ra như thế, thì liệu một người như nó có hợp với
hắn không? Hắn là con nhà giàu, đẹp trai, có tài năng,… còn nó chỉ là
một cô bé nhà quê không có chút gì hấp dẫn.
Không thể nào hợp với
nhau được, mà điều cuối cùng quan trọng nó muốn biết là liệu hắn có
thích nó hay chỉ có mình nó đang ôm một mối tình đơn phương chớm nở rồi
cũng sẽ chớm lụi tàn mà thôi? Nếu thế trái tim nó sẽ đau lắm, từ lúc mất chiếc kẹp, nó cũng đã cố quên đi một quá khứ mà đã từ lâu nó không còn
nắm giữ trong tay nữa, lúc ấy nó đã buồn thế nào. Còn bây giờ, nó đã
thích hắn thật rồi thì .. thì … điều gì “tốt đẹp” sẽ xảy ra đây?….
Bao nhiêu câu hỏi cứ bước đi cùng nó trong giấc mơ bên cạnh lý trí và con
tim. Một bản giao hưởng của những cảm xúc hỗn tạp đang ngăn cản nó tìm
đến cái đích của con đường mà nó đang đi. Con đường mà nó đang đi liệu
có đích đến, hay mãi mãi chỉ thấy con đường chân trời không có điểm
dừng….
***
“Reng…Reng”. Thứ âm thanh đó lôi Bình Bình ra khỏi giấc mơ, mắt nó khẽ mở ra, trong lòng vẫn còn đang miên man về
những suy tư. Tiếng chuông cửa vang lên lần thứ hai, lúc này đây nó mới
nhớ ra rằng có ai đó đang phía ngoài. Gượng người dậy, đi từ từ ra cửa
mặc dù vết thương sau lưng vẫn còn nhói. Trong đầu đoán có lẽ là Ngô
Hoàng vì lúc nãy trước khi đi nhỏ Vy có nhắc tới. Thế nên, nó cố tình
núp sau cửa để dọa hắn.
Và…cánh cửa mở ra… “Bụp…” Ơ không phải
Ngô Hoàng, mặt nó sựng lại…một người phụ nữ trên tay cầm giỏ trái cây
đang đứng trước mặt với nét quý phái toát lên trên bộ đồ kiêu sa cùng
với những trang sức đắt tiền, còn phía bên ngoài là chiếc xe hơi vô cùng sang trọng, bóng loáng. Trong lúc nó còn đang ngỡ ngàng thì:
-Chào cháu, cháu có phải là Thiên Bình không? – người đàn bà bắt đầu cuộc nói chuyện bằng trọng nói trầm ấm nhưng cũng toát lên dáng vẻ thanh cao
-Dạ…Cháu là Thiên Bình ạ, còn bác là…… – nó bối rối đáp
-À, Bác là mẹ Ngô Hoàng, hẳn cháu có quen biết nó phải không?
-Dạ vâng, nhưng Ngô Hoàng không có ở đây Bác ạ.
-Không! Bác tìm đến đây chỉ để cám ơn cháu vì đã cứu mạng nó.
-Dạ, không có gì đâu bác. Bạn bè cứu nhau, giúp đỡ nhau là chuyện bình
thường. Mà nếu bác không chê nhà cháu thì mời bác vào nhà ngồi….
-Được rồi…
Dứt lời Bình Bình mời bác vào trong, cũng may nó và con Vy khùm không ăn ở
bê bối quá nên nhà cửa vẫn gọn gang khiến nó không ái ngại lắm khi mời
người phụ nữ đó vào nhà.
Mẹ Ngô Hoàng bước vào căn nhà nhỏ, đôi mắt
bà đảo mắt nhìn xung quanh, lông mày bà có vẻ nhíu lại tỏ vẻ không thích nơi này cho lắm. Bà tìm một cái ghế cạnh cái bàn xộc xệch phía góc
phòng rồi lấy khăn giấy phủi bụi trên ghế sau đó mới đặt bàn tọa xuống.
Nó lấy ấm trà rót vào ly mang ra mời khách:
-Cháu mời bác uống nước ạ!
-Được rồi, cảm ơn cháu, cháu ngồi đi, vết thương còn đau không? – bà ta đỡ nó ngồi xuống
-Dạ, cảm ơn bác quan tâm, cháu đỡ nhiều rồi ạ – Nó mỉm cười
-Thế cháu ở đây một mình àh, gia đình cháu đâu?
-Cháu ở cùng với nhỏ bạn, giờ nó đang đi học còn cháu vì bị thương nên xin phép nghỉ ạ, bố cháu hiện giờ ở dưới quê.
-Vậy còn mẹ cháu?
-Dạ, mẹ cháu qua đời từ lúc sinh cháu ra rồi ạ – đôi mắt nó trĩu nặng
-Bác rất lấy làm tiếc khi nghe điều này. Đôi khi trong cuộc sống ta buộc
phải chịu đựng những mất mát lớn lao, nhưng cuộc đời luôn công bằng rồi
sẽ có lúc ta nhận lại những điều lớn lao khác để bù đắp cho nhau. – bà
ta nói với giọng đầy triết lý nhân sinh
-…… – nó suy ngẫm
-Thế cháu với Ngô Hoàng nhà Bác chỉ là bạn thôi sao…. ?
-Ơ… dạ, thì …. chúng cháu chỉ là bạn thôi ạ. – nó ấp úng đáp
-Thật chứ? – mắt bà bỗng trở nên gian xảo nhìn vào mắt nó
Bỗng có tiếng chuông cửa vang lên làm cắt ngang câu chuyện cũng như giải thoát Bình Bình khỏi ăn quả bí.
- Cháu xin phép được ra mở cửa. – nó lựng khựng bước ra cửa. Xoay nắm tay, đẩy dần cánh cửa…nó mở tròn xoe đôi mắt nhìn người trong mộng lúc nãy của nó.
-Làm gì lại trưng mắt như thế. Mà mẹ tôi đang ở đây à? – Ngô Hoàng hỏi
-Sao anh biết?
-Chiếc xe kia là của nhà tôi còn gì? – hắn trỏ ngón tay ra sau lung
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT