Phải làm thế nào khi đối mặt với một đối thủ mạnh hơn mình. "Thước có
khi ngắn, tấc có khi dài", người hoặc vật có cái sở trường và sở đoản,
không phải gặp thời tùy tiện đều có thể phát huy phù hợp, dựa vào sở
trường của mình để đánh vào nhược điểm của địch thì chẳng có gì là không thể phá nổi.
Năm 621 sau Công nguyên, tuy là Lý Thế Dân đã dồn
được Vương Thế Sung vào trong cô thành Lạc Dương nhưng vì thành trì kiên cố, quân thì dũng mãnh nên quân Đường tấn công mãi mà không được đã có ý quay về. Không ngờ đúng lúc đó Đậu Kiến Đức lại mang theo hơn 10 vạn
tinh binh dũng tướng với một khí thế ào ào tiến đến cứu viện cho Vương
Thế Sung, trong chốc lát quân Đường từ thế chủ động rơi vào thế bị động. Để tránh nguy cơ trước sau đều có địch, không ít các đại tướng mưu thần đã đề xuất ý kiến lui binh phòng ngự. Lý Thế Dân lại không hề tỏ ra sợ
hãi, một mặt sai lính tiếp tục vây thành Lạc Dương còn mình thì đích
thân dẫn 3500 kỵ binh kiêu dũng tiến về Hổ Lao (Phiếm Thủy, Hà Nam) để
đánh trực tiếp với Đậu Kiến Đức.
Hai bên đối chọi nhau trước cửa ải Hổ Lao. Địch thì mạnh mà ta thì yếu, sự chênh lệch rất rõ ràng.
Nhưng Lý Thế Dân vẫn muốn chờ, tạo ra nhược điểm của kẻ địch sau đó tập
trung các tướng sĩ mạnh nhất của mình từ một điểm đột phá tiêu diệt kẻ
địch mạnh.
Lý Thế Dân bắt đầu từng bước thực hiện kế sách "Dựa
vào thế mạnh của mình đánh vào chỗ yếu của địch" để đối phó với Đậu Kiến Đức.
Lần đầu tiên thực hiện cũng là ngày đầu tiên Lý Thế Dân từ phía ngoài thành Lạc Dương đi thẳng đến Hổ Lao. Lúc đó ở Hổ Lao, Lý Thế Dân đem theo các tướng sĩ nổi tiếng nhất của nhà Đường như Uất Trì Kính Đức, Lý Thế Tích, Trình Tri Tiết, Trần Thúc Bảo... cùng 500 tinh binh
đi hơn 20 dặm để trinh sát tình hình quân địch, đồng thời dựa vào thế
nhanh như vũ bão phục kích một đội quân bình thường của Đậu Kiến Đức. Từ đó mà ngăn chặn, hạ khí thế muốn tấn công chiếm thành, đánh đâu thắng
đó của quân Đậu, làm cho chúng không dám tiến sát vào Hổ Lao mà chỉ có
thể đứng ngang hàng với quân Đường ở trước cửa ải Hổ Lao. Mà quân Đậu
còn ở mãi tận Hà Bắc, thời gian ở Hà Nam lâu, khí thế không còn được như trước thì tướng sĩ tất sẽ sinh lòng muốn quay về, sĩ khí sẽ dần dần suy sụp. Lý Thế Dân cũng đã giành được thắng lợi to lớn đầu tiên.
Lần thứ hai, Lý Thế Dân phái mãnh tướng Vương Quân Khoách dẫn hơn ngàn kỵ
binh nhẹ, chờ cơ hội đánh chặn đường lương vốn không hề có sự phòng bị
của Đậu Kiến Đức, bất ngờ bắt sống đại tướng của quân Đậu là Trương
Thanh Đặc. Ngoài ra mỗi lần giao chiến, Lý Thế Dân đều coi quân địch nhỏ là quân địch lớn để đánh, dựa vào thế mạnh để luôn đánh thắng đối thủ.
Đậu Kiến Đức vì thế mà rất sợ chỉ nghĩ rằng quân Đường lúc đó toàn mãnh
tướng chứ không có một tên lính nào yếu cá. Quân sĩ của Đậu Kiến Đức lại càng cho rằng quân Đường là quân đội vô địch.
Lần thứ ba, cũng
là lần quyết chiến cuối cùng, Đậu Kiến Đức vì không chịu nổi sự van nài
khổ sở của Vương Thế Sung nên đã quyết định dốc hết toàn lực quyết sống
mái một trận với quân Đường. Lúc đó ông ta đã sắp xếp binh mã, bày binh
bố trận, phía bắc dựa vào con sông lớn, phía nam dựa vào núi, phía tây
đến tận Phiếm Thủy, trận địa rộng đến hơn 20 dặm. Quân Đậu hùng dũng
tiến công, uy danh lẫy lừng, tướng sĩ nhà Đường vô cùng sợ hãi. Lý Thế
Dân đem theo Uất Trì Kính Đức lên trên cao nhìn xuống để tìm ra chỗ sơ
hở và nhược điểm của quân địch. Sau một hồi xem xét, Lý Thế Dân bèn nói: "Quân Đậu từ lúc khởi sự ở Sơn Đông đến nay chưa từng gặp phải đối thủ
mạnh. Nay tuy chúng đã bày trận lớn nhưng vẫn nhốn nháo vô độ, hàng ngũ
cũng mất trật tự, thể hiện sự vô tổ chức, vô kỷ luật. Ta mà không có
động tĩnh gì thì dũng khí của đối phương sẽ tự suy sụp. Lâu dần như vậy
binh sĩ sẽ mệt mỏi, tất sẽ đều muốn quay về. Trong một đội quân ô hợp
lại chỉ muốn quay về như vậy thì làm sao chống cự lại được sự tấn công
của đội quân tinh nhuệ chúng ta? Ta có thể khẳng định rằng chỉ trong một ngày, chỉ cần một đội tinh binh cũng có thể tiêu diệt được toàn bộ quân Đậu".
Quả nhiên quân Đậu bày trận từ sáng đến trưa, quân sĩ
không được ăn uống gì nên đều vừa đói vừa mệt, kẻ thì ngồi bệt xuống
đất, kẻ thì tranh nhau đi uống nước, đội ngũ hỗn loạn. Lý Thế Dân lệnh
cho Vũ Văn Sĩ dẫn 300 kỵ binh hành quân từ phía bắc hướng về phía nam
đến trước trận địa của quân Đậu, đồng thời nhắc nhở ông ta nếu thấy trận địa của địch nghiêm chỉnh thì không được đánh mà phải nhanh chóng quay
về, còn nếu thấy thế trận dao động chứng tỏ rằng quân Đậu đã yếu đuối
bất lực thì phái nhân thế mà xung kích. Thế trận của quân Đậu quả nhiên
rất loạn, Lý Thế Dân lập tức lệnh cho toàn quân xuất kích. Còn mình thì
dẫn theo các chiến tướng dũng mãnh nhất cùng các tinh binh như thuồng
luồng xuống biển, đột nhập quân Đậu, đánh đến đâu là quân Đậu tan tác
đến đó. Trình Tri Tiết, Trần Thúc Bảo cùng với mãnh tướng đến từ Tây Đột Quyết - Sử Đại Nại cùng các khinh kỵ sau khi xông thẳng vào quân Đậu
thì trước tiên là cuốn cờ của quân Đường lại, xông thẳng từ trước ra sau quân Đậu rồi mới giương cao cờ giết quân Đậu từ phía sau. Quân Đậu rơi
vào thế hỗn loạn vô cùng, không ít binh sĩ chưa kịp phân biệt đâu là ta
đâu là địch thì đã bị quân Đường lấy mất đầu.
Đậu Kiến Đức vốn
cũng đã thấy đến trưa mà quân sĩ chưa được ăn nên triệu tập các tướng sĩ lại để bàn chuyện tiến hay lùi Không ngờ quân Đường lại đến một cách
nhanh chóng như vậy, thế trận đã bị phá tan, kỵ binh phản kích thì đã
hết đường ra mà đường lui cũng bị quân Đường chặn rồi, chỉ còn cách đem
theo các thân binh trốn về phía đông. Quân Đậu tan tác quân Đường thừa
thắng truy kích đến hơn 30 dặm, bắt giữ được hơn 5 vạn tù binh. Còn Đậu
Kiến Đức thì cuối cùng cũng bị thương và bị bắt, chém đầu ở Trường An.
Lý Thế Dân đã không ngừng lấy mạnh đánh yếu như vậy từng bước làm tan rã
lòng quân của Đậu Kiến Đức, sau cùng lấy các tướng sĩ mạnh nhất của mình để đánh một đòn chí mạng buộc địch đến chỗ chết. Thắng lợi của cuộc
chiến ở Hổ Lao có thể nói là một thắng lợi to lớn giành được nhờ dựa vào thế mạnh của mình để đánh vào điểm yếu của quân địch.
Từ cuộc
chiến ở Hổ Lao chúng ta có thể thấy toàn bộ thực lực của mình không nhất thiết là phải mạnh hơn của đối thủ nhưng nếu có thể tập trung ưu thế
của mình để đánh trúng vào khâu yếu nhất của đối thủ thì phần thắng đã
nắm chắc trong tay. Công ty Honda cũng thừa hiểu điều đó nên mới có được thành công khi tiến quân vào nước Mỹ.
Năm 1957, công ty sản
xuất ô tô Honda chính thức xâm nhập thị trường Mỹ. Họ thừa hiểu rằng các doanh nghiệp lớn của Mỹ như Ford lúc đó mạnh hơn họ rất nhiều nên đương nhiên là không dám cạnh tranh trực tiếp với họ. Vì thế, công ty không
dám cạnh tranh với họ về tính ổn định cao, dễ điều khiển và rộng rãi mà
chỉ thiết kế sản phẩm của mình trên cơ sở phát huy điểm mạnh về các đặc
tính như dễ dừng đỗ, giá thấp, tiết kiệm xăng, bền, dễ sửa chữa và cuối
cùng cũng đã thành công ở bang California, nơi mà các công ty lớn đó
chưa "đóng quân".
Việc dùng cách dựa vào thế mạnh của mình để
tấn công yếu điểm của địch để đổ bộ thì đã thành công nhưng không ngờ
giữa đường lại có chuyện bất ngờ xảy ra đó là việc xuất hiện loại xe
Golder từ Đức. Thì ra điểm mạnh của công ty Titerlux cũng là giá rẻ,
thậm chí còn rẻ hơn xe Honda 700 đô la. Hai bên đều mạnh cạnh tranh nhau thì chỉ có thể dựa vào thực lực. Việc buôn bán của Honda bị Golder cướp mất hơn một nửa. Làm thế nào đây? Honda vẫn dùng cách lấy mạnh đánh
yếu.
Công ty Honda đã bằng nhiều con đường khác nhau như thông
qua chính phủ Nhật Bản, giới thương nhân, các nhân sĩ Mỹ và cả bộ phận
nghiên cứu thị trường của mình; thu thập rộng rãi các tin tức tình báo,
bí mật điều tra những nhược điểm của Golder. Kết quả nhanh chóng được
tìm ra: "Những người dùng xe của Golder hy vọng xe của họ dễ khởi động
hơn vào mùa đông, họ muốn không gian ở chỗ ngồi phía sau nhiều hơn, muốn trang hoàng ở phía trong hấp dẫn hơn.
Qua một đợt chế tạo sau
khi đã nghiên cứu phân tích, giá của xe Honda còn thấp hơn nhiều so với
xe Golder, mùa đông dễ khổ; động, không gian phía sau rộng hơn, trang
hoàng trong xe đẹp hơn, đồng thời cũng đầu tư nhiều tiền quảng cáo hơn,
trích nhiều hoa hồng cho các đại lý hơn vì thế mà đã nhanh chóng đánh
bại được đối thủ cạnh tranh về thị phần trên thị trường.
Tuy là
Honda dựa vào ưu thế của loại xe nhỏ, sự cách biệt về thị trường, không
dám đối chọi với xe của Mỹ trên thị trường xe cỡ lớn và trung bình -
chiến trường chủ yếu của công ty xe hơi Titerlux nhưng đã đứng vững trên thị trường xe hơi Mỹ; tuy dựa vào ưu thế giá rẻ, tiền hoa hồng cao hơn, không cạnh tranh với xe Golder về lợi nhuận trên mỗi xe nhưng đã chiếm
được thị phần lớn thị trường Mỹ. Công ty Honda đã ngắm đúng nhược điểm
của đối thủ, tập trung ưu thế của mình cố gắng trên từng bộ phận để
giành toàn thắng. Cuối cùng, vào thời kỳ đầu những năm 70 họ đã trở
thành bá chủ của loại xe nhỏ ở Mỹ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT