Nhà thi đấu lúc này dường như trở nên quá rộng, trải rộng tới
thênh thang. Nó khiến cô nhóc Thiên Thiên trở nên nhỏ bé giữa không gian rộng lớn
ấy. Nhưng vẫn như ngày trước, ở bên cạnh Cát Luân, Thiên Thiên luôn có cảm giác
an toàn và được che chở. Tay cô nhóc đặt gọn trong bàn tay Cát Luân, từng nhịp
tim cứ náo nức, rộn ràng, bất chấp hoàn cảnh nguy hiểm lúc này.
Tiếng “ọc ọc” thình lình phát ra từ bụng Thiên Thiên khiến
cô nhóc lẳng lặng quay đi, ngượng chín cả người nhưng vẫn cứ vờ nhưng không có
gì. Hắn phì cười.
-Em đói?
Cô nhóc liếc hắn, gật gật.
-Anh cũng vậy.
-Phải thoát khỏi đây thôi. Lão Bảy Cảnh định giữ chúng ta lại
làm gì kia chứ?
-Tất nhiên chúng ta sẽ thoát khỏi đây. Nhưng phải kiên nhẫn
chờ…
-Chờ cái gì mới được?
-Đừng nôn nóng. Sẽ có người đến cứu chúng ta. Anh tin là như
vậy?
-Ai ?
-Anh cũng không biết.Chỉ sợ không ai thấy dấu hiệu anh để lại
thôi.
-Em không thích bị nhốt thế này chút nào cả.
-Đừng lo. Dù có chuyện gì xảy ra anh cũng sẽ ở bên cạnh em.
Hắn hôn lên trán cô bé – một cảm giác rất dịu dàng, thật ngọt
ngào…
-Em không cố ý đâu. Thiên Thiên ngước lên nhìn thẳng vào mắt
hắn.
-Chuyện gì?
-Em không nên nhắc lại quá khứ của anh… Em sai rồi, em đã
nói những lời lẽ thật ngốc.Em xin lỗi… Em không biết tại sao khi ấy lại thốt ra
những thứ như thế. Em luôn muốn tìm cách nói với anh lời xin lỗi này nhưng…
Cát Luân nhìn cô nhóc với cái nhìn sâu thẳm, một cái nhìn
xoáy sâu vào tâm can người khác.
-Em không hối hận sao? Yêu anh và chọn anh em chẳng được gì.
Nhưng anh Hai thì khác. Anh ấy có thể đem đến mọi thứ cho em.
-Nếu cần một thứ gì đó, em sẽ tự mình lấy, hoặc là anh sẽ lấy
nó cho em. – Thiên Thiên cười tinh quái. Sau, cô nhóc ngã đầu vào ngực hắn. –
Em chỉ cần anh thôi. Lúc đầu em đã rất buồn vì anh đã chọn Khả Tuyết lúc ấy. Em
không phải vì thất vọng, mà vì em… em đang ghen với chị ấy. Nhưng sau đó, khi
nghĩ đến mạng sống của anh đầu em lại trống rỗng. Đối mặt với cái chết thật
đáng sợ. Nhưng thấy người yêu mình bị tổn thương còn khó chịu hơn nhiều. Nếu
lúc đó anh bỏ mặc em, em cũng sẽ vui. Em không hận hay trách giận gì anh đâu.
Thật đó.
-Có lẽ khi nãy Khả Tuyết đã nói đúng. Lúc đó anh chẳng còn tỉnh
táo để đắn đo.Anh… đã cư xử theo bản năng.Anh chỉ biết hai điều: Khả Tuyết
không thể chết và…anh không thể mất em. Nếu chuyện đó xảy ra một lần nữa hay một
trăm lần cũng vậy. Anh cũng sẽ hành động tương tự. Anh vẫn sẽ cứu cô ấy trước
và quay lại bên cạnh em, mãi mãi bên cạnh em.
-Em nhớ là anh đã thừa nhận là anh yêu em, đúng không? Em
nghe rõ ràng, không được chối đâu nhé.
-Em có nghĩ anh nói dối em không?
-Kẻ sắp chết sẽ không bao giờ nói dối. Em tin anh.
Hắn siết chặt cô bé vào lòng. Dù những cố gắng hai năm qua bỗng
chốc tan như bọt biển. Nhưng lúc này đây là giây phút hạnh phúc, vui vẻ nhất đời
hắn từ trước đến nay. Thoáng nghĩ đến Trọng, lòng hắn mang đầy tội lỗi. Nhưng
có lẽ Trọng nói đúng. Tình yêu không thể là vật trao tay mà ta có thể nhường
cho kẻ khác thế nào cũng được…
“Anh Hai, em xin lỗi”.
oOo
Cánh cửa bất ngờ mở toang và lão Bảy Cảnh cùng đàn em ùa
vào. Theo sau cùng là Phát Rô. Có điều gì bất thường thể hiện rõ trên khuôn mặt
hắn. Một cái gì lo lắng, phân vân thể hiện rõ qua từng bước chân nặng nề…
-Tóm cổ con bé lại!
Lão ra lệnh. Lập tức những tên to con với vũ khí lăm le trên
tay tiến về phía cả hai tách họ và giữ gọn họ trong những cánh tay hộ pháp.
Thiên Thiên lợi dụng sơ hở của một tên trong bọn, cướp vũ khí của gã và đạp gã
văng ra xa. Một tên khác lập tức chĩa súng vào đầu Cát Luân uy hiếp Thiên
Thiên.
-Các người… khốn kiếp thật!
Cô nhóc nói như nghiến qua kẽ răng rồi ném vũ khí đi. Đàn em
của lão Bảy ùa tới túm lấy cô nhóc. Cát Luân cố vùng ra khỏi bọn họ nhưng vô
ích.
-Không được động tới Thiên Thiên!
Lão Bảy cười ma mãnh rồi ra hiệu. Đàn em của lão hiểu ý ông
chủ, lấy ra một bình nước đục ngầu đưa cho Thiên Thiên.
-Uống đi!
-Cái đó làm gì hả, có ngọt không?
-Còn đùa được sao? Hoặc mày uống hoặc thằng kia chết.
Cô nhóc nhìn lão, nắm tay nắm chặt lại…
-Uống thôi chứ gì?
-Ừmh.
Cát Luân nhất quyết không chịu yên:
-Không được, đó là Heroin dạng lỏng, trong một lúc dùng chừng
ấy thuốc em sẽ chết đó. Tuyệt đối không được nghe theo hắn, Thiên Thiên!
-Câm mồm!
Lão Bảy cố tình bắn xượt qua vai Cát Luân. Hắn nghe vai nhói
lên, đau rát. Máu bắn ra, từ từ thấm ướt áo.
-Luân! Được thôi, tôi uống!
-Đừng… Thiên Thiên, cứ mặc kệ anh!
-Em không thể để anh chết được, không thể…
Thiên Thiên nhắm nghiền mắt cố nuốt cho hết mớ nước khó uống
đó. Chỉ vài phút sau… Thiên Thiên cảm thấy toàn thân mệt mỏi, bay bổng.Cô bé ngất
đi.
Cát Luân vùng ra, chạy tới bên cạnh Thiên Thiên…
-Mau gọi bác sĩ!
-Khác nào tao tự tố cáo mình.
-Tôi…quỳ dưới chân ông được không? Đừng hại Thiên Thiên. Người
gây thù với ông là tôi kia mà. Có đòi nợ hãy đòi tôi đây.Tôi van ông đừng giết
chết Thiên Thiên.
Hắn quỳ dưới chân Bảy Cảnh.Lão hả hê vô cùng. Lão chĩa súng
vào đầu Cát Luân.
-Cảm động qúa nhỉ? Được! Tao sẽ giải thoát cho mày để cả hai
cùng theo xuống suối vàng cho vui vậy nhé?.
Lão chĩa súng vào đầu Cát Luân, lên cò…Thiên Thiên cố mấp
máy…
-Đ…đừng…
Lão bóp cò.
-Không đ..ược!
Thiên Thiên dùng chút sức lực ít ỏi đẩy Cát Luân ra và đỡ
cho hắn đầu đạn đó… Tiếng súng vang lên như xé không gian.
-Á!
Cô bé thét lên đau đớn.
-Thiên Thiên!
-Em… xin lỗi… k…không thể… giúp được anh… Em… muốn anh… biết
là… em… r..rất yêu…
Nước mắt Thiên Thiên chảy xuống, tay nắm chặt lấy tay Cát
Luân rồi lịm dần trong vòng tay hắn…
Thiên Thiên lúc này đã rơi vào hôn mê. Khóe môi vẫn như mỉm
cười…
-T-H-I-Ê-N T-H-I-Ê-N!….
Hắn ôm lấy cô bé.Tim hắn như nát thành từng mảnh vụn. Hắn
như phát điên lên, liều mạng lao về phía lão Bảy Cảnh như con thú hoang bị
trúng thương.
Ai đó bất ngờ đập vào đầu hắn.Hắn cảm thấy choáng váng, rồi
sau đó chẳng còn biết gì nữa…
oOo
-Thiên Thiên, đừng chết…Thiên Thiên!
Cát Luân vừa trải qua một cơn ác mộng kinh khủng. Hắn mơ thấy
mình mất đi Thiên Thiên, hắn mơ thấy một Thiên Thiên đầm đìa trong máu…
-Là mơ ư? May quá…
Hắn thở gấp gáp.
Sực nhớ, hắn nhìn quanh. Người mặc áo blue trắng đang đứng
xem xét bệnh án kia có lẽ là bác sĩ. Vậy nơi đây là bệnh viện? Hắn thấy đầu
mình đau, vai mình đau, toàn thân nhức nhói và có dấu tích băng bó. Chân hắn
không cục cựa được.
“Sao thế này?Chuỵên gì đã xảy ra chứ?”
Hắn nhận ra hai chân mình đều bị siềng lại không thể nhúng
nhích.Ngước nhìn hai người mặc cảnh phục đứng gác ngoài cửa phòng bệnh càng khiến
hắn không hiểu điều gì đang xảy ra.
-Sao tôi lại ở đây?
Một người mặc cảnh phục bước vào và tiến tới chỗ hắn…
-Anh Gia Cát Luân, anh đã thấy khá hơn chưa?
Cát Luân không mấy nhiệt tình tiếp chuyện với cảnh sát.
-Tại sao lại trói tôi chứ?
Người cảnh sát giở tập hồ sơ trong tay ra và đọc trước mặt hắn:
- Anh Gia Cát Luân, đây là lệnh bắt.Cảnh sát Liên bang Ocean
quyết định bắt giam anh về tội giết cô Lưu Khả Tuýêt và làm bị thương nghiêm trọng
cô Khưu Thiên Thiên. Đây là lệnh bắt khẩn cấp.Anh có 48 tiếng đồng hồ để liên hệ
với luật sư. Hoặc chúng tôi sẽ chỉ định cho anh một luật sư nếu cần.
-Tôi không giết ai cả!
-Anh nên để dành những lời biện bạch đó trước tòa.
-Các người điên rồi, sao tôi có thể giết Khả Tuyết và Thiên
Thiên được.Thiên…Thiên Thiên?Cô ấy ra sao rồi?
-Tình trạng hiện rất nguy hiểm, vẫn chưa qua được cơn nguy kịch.
Có lẽ người ta chỉ có thể trông chờ vào cái gọi là kỳ tích thôi.
Tai Cát Luân giờ nghe lùng bùng, những lời của viên cảnh sát
cứ như những âm thanh tạp nham chói tai. Lúc này trong hắn chỉ còn cảm giác lo
lắng. Tâm trí hắn giờ chỉ đủ chỗ trống cho mỗi Thiên Thiên của hắn.
-Thiên Thiên, anh hại em rồi. Không, hãy thả tôi ra, tôi phải
gặp Thiên Thiên, tôi phải gặp cô ấy. Thả tôi ra!
Hắn hét lên đến độ toàn bệnh viện đều nghe thấy. Hắn quăng mọi
thứ trong tầm tay. Các y tá và bác sĩ phải tiêm cho hắn một liều thuốc an thần
để hắn chịu ngủ yên.
***
Khi hắn tỉnh lại, người đầu tiên hắn gặp là Dũ Trọng và Mộc
Lan.
-Anh Hai…
-Đừng nói gì, em đang bị thương đó.
-Em không giết Thiên Thiên.Cô bé đã vì em mà uống hết bình
Heroin lỏng đó, và sau đó đỡ cho em một phát súng. Em không giết Thiên
Thiên.Làm sao em có thể giết người con gái em yêu hơn cả tính mạng của mình cơ
chứ.
-Anh biết mà.
-Nhưng mọi bằng chứng đều chống lại anh.Cả nhân chứng cũng vậy?
Mộc Lan thở dài.
-Ai?
-Phát Rô. Nhưng sau khi làm chứng buộc tội em thì hắn đã biến
mất.
Mộc Lan nói.Trọng tức tối đập tay vào tường:
-Lỗi tại anh đã đến trễ. Lỗi tại anh cả. Trọng rầu rĩ nói.
-Lão Bảy Cảnh thì sao? Chính lão chủ mưu chuyện này!
-Lão đâu có ngu ngơ tới mức để cảnh sát lần ra cái đuôi của
mình chứ. Hiện trường hoàn toàn bất lợi cho em. Lúc anh đến thì căn phòng hoàn
toàn kín và bị khóa từ bên trong.Chỉ có ba người trong ấy.Trên tay em thì cầm
súng, còn trên nền chỉ có dòng chữ bằng máu của Thiên Thiên tố cáo em giết Khả
Tuyết và muốn hại cả cô ấy rồi lại bị cô ấy đánh ngất đi trong lúc cả hai giằng
co. Nhưng vì bị thương quá nặng nên…
-Căn phòng kín ư?
-Phải.
Căn cứ theo hiện trường lúc anh và cảnh sát tới đó, Khả Tuyết
chỉ mới chết cách đó không lâu. Thiên Thiên thì …mất quá nhiều máu. Lẽ ra cô bé
đã chết nếu không có cái này…
Trọng đưa cho Luân Viên Ngọc Trai đỏ bị vỡ thành nhiều mảnh
được Trọng gói lại cẩn thận để trao lại cho Luân.
-Thiên Thiên….
-Bọn anh tin em. Nhưng lụât pháp họ cần chứng cứ. Cơ hội duy
nhất của em lúc này là Thiên Thiên… Nhưng anh chỉ sợ…
Cát Luân quay lưng đi.
-Thiên Thiên mà chết đi thì em cũng không muốn sống nữa.
-Luân…
-Hai người hãy cho em yên.
-Nghỉ ngơi đi. Bọn này sẽ tìm luật sư giỏi nhất cho em.
Hắn không còn quan tâm họ nói những gì.Hắn bần thần như kẻ mất
hồn…
Vừa ra bên ngoài Trọng ngồi thừ xuống ghế.
-Tại sao lại ra cớ sự như vầy? Thiên Thiên sắp chết. Cát
Luân thì sắp đối mặt với cái án giết người nghiêm trọng… Thằng Bảy Cảnh… tao sẽ
giết chết mày!
Mộc Lan thở dài nhìn Trọng:
-Dùng bạo lực thì có ích gì? Tốt nhất anh nên giúp tôi tìm
chứng cứ gỡ oan cho Cát Luân.Điều quan trọng bây giờ là phải tìm cho Cát Luân một
lụât sư giỏi để bào chữa cho anh ấy.
-Đúng. Tốn bao nhiêu tiền cũng được, nhất định phải minh oan
cho Cát Luân.
-Theo tôi thấy tiền chỉ là chuyên nhỏ.Chuyện đáng nói là các
lụât sư trong thành phố đều nằm trong sự chi phối của Bảy Cảnh cả rồi.Muốn tìm
một kẻ chịu giúp đỡ thật không dễ dàng chút nào.
Trọng quay nhìn Mộc Lan với vẻ nghi ngờ.
-Sao cô biết?
-Tôi là một nhà báo. Động não một chút đi.
-À, có lẽ là vậy. Cái gã luật sư mà bên cảnh sát chỉ định
cho em trai tôi trông hắn cũng chẳng ra hồn.Thậm chí hắn không thèm xem xét hồ
sơ vụ án đã lên tiếng khuyên em trai tôi nhận tội để xin sự khoan hồng, giảm nhẹ
bản án…
Mộc Lan có vẻ trầm tư. Nét mặt nàng đăm chiêu suy nghĩ…
-Vẫn còn một người có thể bào chữa cho Cát Luân, duy nhất chỉ
người ấy thôi.
-Ai?
-Chính là bản thân anh ấy. Không ai giỏi bằng Cát Luân cả.
Anh biết điều đó mà.
-Bây giờ nó không thiết sống nữa thì lấy gì mà tự bào chữa
đây?
-Kỳ tích sẽ xuất hiện. Nhất định sẽ xuất hiện…
-Cô đứng đó mà đợi kỳ tích vớ vẩn của mình đi.
-Sao anh mất niềm tin vào em trai mình vậy?Ai đã cứu anh khỏi
bàn thua trông thấy, thay Heroin bằng bột mì và báo trước cho Cát Lan nguy hiểm
để đề phòng?Ai đã liên hệ với cha tôi xin sự giúp đỡ, làm cho mọi chuyện to tát
y như thật để kẻ nội gián sơ hở tự lộ chân tướng? Hừ, chắc là Cát Luân không thể
ngờ rằng anh trai mình lại là một gã ngốc nghếch đến như vậy.
-Cô có im không hả?
Trọng định giơ tay tát Mộc Lan nhưng anh dừng lại. Bây giờ đầu
anh rất rối rắm.
-Tôi xin lỗi. Cô nói đúng. Tôi chỉ là một tên ngu đần, ngốc
ngếch. Lúc ấy, giá mà tôi tìm thấy cuộc băng ghi âm kia sớm hơn…
-Cuộn băng ghi âm nào?
-Từ lâu Cát Luân đã nghi ngờ rằng trong đám thuộc hạ của tôi
có nội gián và nhà tôi đã bị nghe lén. Nó đã tương kế tựu kế, để mọi thứ diễn
ra đúng y như những gì kẻ kia mong muốn, mặt khác cài chế độ thu âm trong máy
điện thoại. Trước khi nó rời khỏi nhà, nó đã dùng điện thoại của mình gọi điện
cho máy điện thoại ở nhà và cũng không quên đem máy thu âm bên người, nhờ vậy
mà toàn bộ diễn biến cuộc gặp của nó với thằng Phát đều được thu âm lại. Tiếc
là tới đoạn quan trọng nhất thì lại hết pin. Nhưng cũng nhờ những gì nó để lại ấy
mà tôi mới dẫn cảnh sát tới chỗ bọn bắt cóc. Nhưng không ngờ chính tôi lại góp
phần hại em trai mình!
-Giờ thì cuộn băng đó ở đâu?
-Ở nhà.
-Tại sao khi khám nghiệm hiện trường cảnh sát không tìm thấy
trong người Cát Luân cuộn thu âm nào hết?
-Có khi nào bọn chúng đã cất đi không?
-Chắc chắn là vậy rồi…Nhưng cũng may mắn là chúng ta vẫn còn
một cuộn băng…
-Tôi bỏ cuộn băng đó rồi.
-Cái gì?
Mộc Lan đứng phắt dậy nhìn Dũ Trọng, ánh mắt rất tức giận!
Trọng đau khổ úp mặt trong hai bàn tay mình…
-Trong lúc tức giận tôi đã quăng nó đi vì thấy nó vô ích
quá…
-Anh… Anh là đồ ngu!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT