Thiên Thiên trong khi đó vẫn chưa hề biết tới sự mất tích của Cát Luân. Đang nằm một cách chán chường ở nhà thì cô nhóc nhận được cuộc gọi của Mộc Lan thông báo về kết quả mới tìm thấy trong mẫu thư nặc danh…

-Trong tờ giấy có một ít vôi vụn và thạch cao. Ngoài ra còn một thành phần rất nhỏ của phấn bảng…

-Có gì lạ đâu? Em vẫn chưa hiểu. Nó giúp chúng ta được gì nào?

-Chắc chắn là nó từng được cất tại một trường học và ngôi trường đang sửa chữa gì đó. Tạm thời chúng ta cứ tạm khoanh vùng nó ngay tại thành phố này.

-Như thế thì rất là nhiều, biết tìm đến bao giờ?

-Em nên tìm ở khu vực chung quanh nhà Dũ Trọng.Vì Cát Luân về đây chắc chắn sẽ trú ngụ ở nhà của Trọng. Như vậy thì cái nơi cô ta đang lẩn trốn phải là một trường học nào đó gần nhà Trọng, như vậy sẽ dễ quan sát hành tung của Cát Luân hơn.

-Em có linh cảm chuyện này không đơn giản một chút nào. Một người con gái như Khả Tuyết mà em từng biết liệu có thể làm nên bấy nhiêu chuyện phức tạp như vậy hay không? Em… có cảm giác lo lắng, thật không biết tại sao lại như vậy.

-Yên tâm, dù có bất cứ chuyện gì thì chị và cha luôn luôn ở bên cạnh em. Thôi nào, cô nhóc Thiên Thiên chẳng sợ trời, không sợ đất mà cũng chả ngán một ai đâu rồi?

Thiên Thiên mỉm cười. Những lúc thế này đây mà nghe được một lời động viên của người thân sao mà ấm áp tới vậy. Tự nhiên cô cảm thấy mình thật hạnh phúc. Mọi thứ chung quanh cô quá tuyệt vời. Người thân, bạn bè, và… một người thật sự yêu thương, lo lắng cho mình. Cô tự nhủ sau khi giúp Cát Luân giải quyết được tất cả rắc rối trong việc này, cô sẽ sống thật tốt, và cũng chẳng màng bận tâm tới Gia Cát Luân. Cô sẽ dứt khoát với hắn, không để chuyện ghen tuông thế này xảy ra một lần nữa…

-Suy nghĩ gì mà suy tư lâu thế cô bé? Mộc Lan hỏi khi thấy tiếng Thiên Thiên bỗng im lặng hồi lâu ở đầu dây bên kia.

-Em vẫn nghe đây. Chị Mộc Lan nè, tìm kiếm sẽ rất khó khăn nhưng em rất cảm ơn những thông tin của chị. Nếu không có chị em không biết phải bắt đầu từ đâu nữa.

-Có gì mới lạ chị sẽ báo em biết.

Bỗng Mộc Lan sực nhớ ra một chuyện:

-À, chị có nhờ bạn sẵn đường công tác ở Cát Lan ghé qua trang trại mà Cát Luân đang sống hỏi han chút thông tin. Em biết gì không? Có một cậu bé đã nhìn thấy Khả Tuyết rời trang trại với một người đàn ông lạ.Chắc là Cát Luân chưa biết chuyện này đâu. Có thể Cát Luân sẽ biết người này là ai đấy.

-Em phải báo cho anh ấy biết thông tin này ngay mới được.

Thiên Thiên cúp máy rồi vội vàng chạy tới nhà của Trọng…

Cửa thì mở toang, không người nào trong nhà, người làm công cũng không. Bóng dáng Cát Luân cũng chẳng thấy đâu nữa…

Thiên Thiên bỗng cảm thấy rất lo lắng…

Điện thoại bàn bỗng reo lên. Thiên Thiên giật mình nhìn nó, chần chừ một lúc rồi bắt máy…

-Dũ Trọng không có ở nhà. Có gì cứ để lại lời nhắn. Xin hỏi ai ở đầu dây vậy?

Bên kia hoàn toàn im lặng… Thiên Thiên bực bội cúp máy.

Ngay sau đó, chuông Điện thoại lại reo, những hồi chuông dài, dai dẳng… Thiên Thiên lại bắt máy.Cô nhóc hét lên trong điện thoại:

-Rảnh rỗi lắm hả đồ biến thái!

Sau một hồi im lặng, bên kia cũng trả lời…

-Muốn tìm Cát Luân hãy đến Bestlaw.

Rồi người kia đột ngột cúp máy…

Thiên Thiên tức tốc chạy đi ngay không cần suy nghĩ…

“Bestlaw… Phải rồi nơi ấy đang sửa chữa để xây thêm phòng thi đấu đa năng, và tức nhiên có cả một ít bụi phấn bảng vì đó là trường học mà… Chẳng phải chị Mộc Lan đã nói Khả Tuyết đang ở đâu đó gần đây là gì. Bestlaw… Cô ta muốn mình tới đó làm gì? Cô ta thật ra muốn gì ở mình chứ?”

Vào mùa này sinh viên được cho nghỉ đông nên khá ít người qua lại. Hôm nay lại là tối thứ 7.

Bên trong, Phát và một toán người bàn tán, chuẩn bị phục kích Thiên Thiên.

-Nó đã tới. Bọn họ nhìn nhau, nói thật khẽ.

Cát Luân chú ý, đưa mắt nhìn Phát. “Nó” ở đây là ai?

-Cẩn thận, con nhỏ này dữ lắm.

-Sợ gì, chúng ta có một đám, nó chỉ có một mình.

-Đừng coi thường nó.Cũng may là chúng ta đã có bùa hộ mệnh.

Cát Luân đoán đựơc người bọn chúng bàn tán là ai rồi.

-Mày gọi điện bảo Thiên Thiên đến làm gì?

-Mày câm miệng lại.

Ngoài kia Thiên Thiên sụt sạo khắp nơi.

-Cát Luân, Khả Tuyết, hai người ở đâu?

Vết máu trên bức tường của khu phòng thi đấu khiến ThiênThiên chú ý. Nhà thi đấu này thi công vừa xong, đang chờ khánh thành nên không ai được vào. Vết máu rướm trên tường lại là điều hết sức vô lí.

Cô bé đến gần cửa hơn. Sự nhạy cảm của con nhà võ, Thiên Thiên biết ngay có người phục kích đằng sau cánh cửa ấy. Qua hơi thở, cô bé đoán:

“ Có tất cả…năm người đang đứng sau cửa và hai người khác tuốt đằng sau, hừ, muốn phục kích ta ư, đừng có mơ!”

Thiên Thiên thình lình đạp cửa và xông vào.

-Thiên Thiên, chạy đi! Cát Luân hét lên.

-Thiên Thiên này mà chạy ư?

Cô bé nhanh nhẹn như một con báo khiến bọn côn đồ trở tay không kịp. Bọn chúng có năm tên nhưng không sao trấn áp được một đứa con gái như Thiên Thiên mà còn bị cô nhóc bắt tham gia vào trò rượt đuổi như… “chuột vờn năm con mèo.”

Đợi tới lúc bọn chúng đều thấm mệt, Thiên Thiên bắt đầu phản công. Khi ấy, bọn này không phải là đối thủ của cô nhóc nữa rồi.

Phát nhìn qua Cát Luân và nghĩ ra một ý. Y tiến về phía Cát Luân và túm lấy hắn. Thiên Thiên đang ở thế thắng, thế nhưng khi thấy Phát chĩa súng vào đầu Luân thì bất ngờ chựng lại.

-Không được động đến anh ấy!

Tên đàn em của Phát thấy Thiên Thiên lơ là, vội chớp thời cơ phan cho cô nhóc một cước, bay vào tường…

-Thiên Thiên!

Cát Luân thấy Thiên Thiên như vậy rất đau lòng.

Thiên Thiên cay cú nhìn bọn người kia, lồm cồm ôm bụng bò dậy. Phát dí súng vào đầu Cát Luân và kéo hắn tiến về phía Thiên Thiên…

-Khôn hồn thì khoanh tay chịu trói.

-Không được! Em hãy chạy đi Thiên Thiên.Mặc kệ anh.

-Anh lấy quyền gì ra lệnh cho tôi.Tôi thích ở lại đây chơi nè.Ai dám cấm?

Thiên Thiên thong thả tiến về phía Phát. Bọn kia không dám cản ngăn, giãn ra hai bên. Phát tưởng Thiên Thiên làm gì gã, gã vừa dí súng vào đầu Cát Luân, vừa lùi lại… Thiên Thiên nhếch miệng cười với Phát rồi quay qua nhìn Cát Luân:

-Em không thể bỏ mặc anh được. Em rất lo cho anh.

Cô bé chìa tay cho Phát.

-Trói tôi lại đi.Như vậy tôi không còn nguy hiểm nữa nhưng phải thả hai người đó ra.

Phát hất cằm về phía đám đàn em. Bọn chúng chạy tới dùng dây trói Thiên Thiên thật chặt. Sau đó, Phát liền trở mặt.

-Thả ra thì tao biết nói gì với “người ấy”chứ?

Thiên Thiên cũng biết trước điều này nên không mấy ngạc nhiên. Vả lại đây cũng đâu phải lần đầu tiên cô nhóc biết đến sự xảo trá của Phát Rô. Chỉ tiếc là gã ấy từng một thời là tay chân đắc lực nhất của Trọng.

-Uổng công Trọng tin tưởng anh.

-Tin tưởng? Hắn chỉ xem tao như người ở không công của hắn thôi.Cái thằng Bảo mới xuất hiện không lâu mà hắn luôn trao những trọng trách quan trọng. Còn tao thì suốt ngày chỉ bị bắt làm chuyện vặt vãnh cỏn con. Hắn coi tao như thằng chăn trẻ, suốt ngày phải đi tìm thằng em đáng ghét của hắn thôi.

-Đàn ông gì mà nhỏ mọn thế hả!

-Mày nói gì?

Phát đạp vào chân Thiên Thiên khiến cô bé té khụy xuống, sau đó chĩa súng vào mặt cô nhóc:

-Bây giờ thì mày thật vô dụng. Mày có nhớ mày từng đánh tao thê thảm ra sao không?

-Tao nhớ chứ. Tao nhớ nếu Trọng không đỡ giùm tao nhát dao đó thì có lẽ giờ này tao đã không ở đây.

-Mày nhớ tốt lắm. Nhưng mày có biết tao… cũng rất thích mày không hả?

-Hừ, mơ đi!

Phát định bồi thêm một cú nhưng Thiên Thiên nhanh nhẹn lách được và gạt chân gã. Bọn kia lập tức chĩa súng vào cô bé.

-Ok, thua! Nhưng không phục chút nào!

Phát cười nham hiểm.

-Cái gì tao không có được, người khác cũng đừng hòng có. Tiêu Dũ Trọng đã không, Gia Cát Luân lại càng không, bé con à.

Phát nói và mỉm cười nham hiểm. Sau đó gã và đồng bọn rút hết chỉ chừa một tên canh cửa bên ngoài.

-Ở đó mà mắng cho đã đi! Cũng đừng mơ thoát khỏi nơi đây, tụi tao đã chọn nơi này thì đã có sắp xếp cả rồi. Chớ dại làm chuyện ngu ngốc, ha ha ha! Một tên cười nói khoái trá trước khi cánh cửa khép lại.

-Này, sợ cãi nhau không lại à? Đồ hèn, đồ tồi, đồ biến thái, gàn dỡ, xấu xa, bần tiện…

Cát Luân lắc đầu, thở dài:

-Tụi nó đi mất tiêu rồi, em mắng thế nào cũng vô ích thôi.

-Đồ hèn! Chỉ biết chạy trốn thôi à!

-Lo nghĩ cách thoát khỏi đây thì tốt hơn.

-Em ghét động não lắm. Phần đó em giao cho anh. Anh thông minh lắm kia mà.

-Bây giờ thì phải chờ.

-Chờ gì nữa?

-Bí mật.

Cát Luân nói và quay trở lại với Khả Tuyết. Lúc này Thiên Thiên mới để ý đến Khả Tuyết. Dường như những suy đoán của cô và Mộc Lan bấy lâu đều sai lầm. Rõ ràng Khả Tuyết cũng bị bắt tới đây, như vậy cô ấy đâu phải kẻ chủ mưu trong việc dàn dựng nên vở kịch này. Vậy… thật ra kẻ chủ mưu đằng sau thật sự là kẻ nào?

-Chị ấy sao vậy?

-Khả Tuyết không khỏe. Chắc bệnh cũ tái phát… Cát Luân nói và đưa tay lên môi ra hiệu cho Thiên Thiên giữ im lặng. Tay hắn nắm lấy tay Khả Tuyết và tỏ ra hết sức lo lắng cho tình trạng của nàng.

-Ờ…ờ…

Thiên Thiên gật gù lui lại ngồi một góc, cách họ xa xa. Cô bé không muốn làm vợ chồng họ mất tự nhiên. Cát Luân hiểu ThiênThiên đang nghĩ gì. Hắn nhìn qua cô nhóc, nói thật khẽ…

-Đáng lẽ em không nên đến đây.

-Anh không muốn thấy mặt em chứ gì.Vậy thì đừng nhìn em là được.

-Anh…

-Trời tối rồi thì phải. Em ngủ đây.

-Thiên Thiên…

Thiên Thiên nằm xuống, mặt cô bé xoay vào tường rồi khép mắt lại vờ như đang ngủ.

“Em không thể bỏ mặc anh được. Em có thể bỏ trốn một mình nhưng nếu vì thế mà họ giết anh thì sao? Em không thể làm điều đó. Anh hy sinh vì Khả Tuyết thì em cũng có thể quên cả mạng sống vì anh. Đừng tưởng em giả ngu giả ngơ là em không có suy nghĩ gì. Hóa ra anh chỉ là một gã ngốc thôi. Chỉ có gã ngốc mới nói như thế…

Mà… mình cũng có thông thái hơn ai đâu chứ. Đúng, mình cũng thật là ngốc…”

oOo

Tới khuya, Thiên Thiên nhẹ nhàng cởi trói cho Cát Luân. Chưa thể thoát khỏi đây, nhưng ít ra như thế cũng dễ chịu hơn nhiều.

-Thiên Thiên…

-Suỵt!

-Sao em cởi trói được vậy?

Họ nói thật khẽ.

-Chuyện này với em đâu có khó gì. Khả Tuyết sao rồi?

-Vẫn không thể đi lại được.

-Ở đây tối lạnh lắm, anh đắp cái khăn này cho cô ấy đi.

-Còn em?

-Em khỏe như voi mà.

Cái rùng mình của cô bé như tố cáo cô. Cát Luân rất quan tâm cô nhóc nhưng không thể rời xa Khả Tuyết. Khoảng cách giữa họ tuy gần nhưng lại rất xa xăm.

Thiên Thiên mò mẫm chung quanh tìm lối thoát. Các cửa đều đã khóa bằng hệ thống tự động. Lối vào duy nhất là cửa chính đã có người khóa chặt và canh gác bên ngoài. Lối thoát duy nhất là cửa thông gió bên trên. Nhưng tình trạng Khả Tuyết bây giờ tuyệt đối không thể sử dụng cách ấy được. Thiên Thiên cũng không thể rời khỏi đây một mình. Hơn nữa, nếu bọn chúng đã chọn nơi này làm nơi giam người chắc hẳn đã có nghiên cứu về sơ đồ thiết kế của nhà thi đấu cũng như thời gian hoạt động thuận tiện nhất. Có lẽ các lỗ thông gió ấy cũng đã được bố trí cẩn thận…

Sau một hồi tìm kiếm, cô nhóc đành quay lại chỗ cũ.

Im ắng quá…

Tối tăm quá…

Thiên Thiên sợ nhất là những lúc thế này. Mọi thứ chung quanh tĩnh lặng và chìm trong bóng tối. Nó tự nhiên lại khiến cô nhóc liên tưởng tới cái chết. Chết có đáng sợ lắm không? Chết có nghĩa là vĩnh viễn không còn được ở bên cạnh những người thân yêu, là vĩnh viễn sống trong căm lặng và bóng tối. Chết có đau lắm không? Chắc là có. Vì nỗi đau xác thịt liệu có thấm vào đâu so với nỗi đau cách biệt người thân và vĩnh viễn không nhìn thấy họ được nữa. Cái chết…sự im lặng… và bóng tối… Sợ lắm, ngột ngạt lắm!

Bất chợt cô bé khẽ gọi:

-Cát Luân.

-Chuyện gì?

-Họ muốn gì ở chúng ta?

-Anh cũng không biết nữa.

-Em… em thấy sợ.

-Khi nãy nói năng ngang tàng lắm mà.

-Em sợ bóng tối…

Cát Luân nhìn Thiên Thiên… Hắn từng sống một chuỗi thời gian dài lẩn khuất trong bóng tối, hắn quen với việc làm bạn cùng bóng tối. Hắn yêu sự tĩnh lặng, vì nó không bao giờ bận tâm hắn là ai. Nhưng Thiên Thiên thì khác. Thế giới của cô nhóc là thế giới đầy ánh sáng, đầy âm thanh. Nó sống động, lung linh và đầy màu sắc. Bởi thế,trong hoàn cảnh này, có lẽ cô nhóc đang sợ. Người ta thường e sợ cái mà họ chưa biết, chưa quen. Bạn là người can đảm, bạn không sợ bất cứ thứ gì bạn nhìn thấy. Nhưng có những lúc bạn sẽ e ngại vì phải bước vào bóng tối, bạn e ngại bước trên những con đường mà phía trước chỉ có một màu đen. Trong màu đen ấy, bạn tưởng tượng ra mọi thứ đáng sợ chờ đón bạn, bởi bạn không hề biết cái gì đang đợi bạn. Đôi khi, bạn thừa biết nó chẳng có gì nhưng vẫn sợ. Có thể nói, khoảnh khắc đối diện với bóng tối và sự tĩnh lặng là khoảnh khắc con người đối diện với chính con người thật của mình… Thiên Thiên là thế: vẫn hết sức mỏng manh, vẫn hết sức dịu dàng…

-Lại đây.

-Hả?

-Lại đây, lại gần anh đây.

-Để làm gì?

Thiên Thiên mò mẫn tò mò tiến lại gần.

Bàn tay Cát Luân nắm lấy tay Thiên Thiên khiến cho cô nhóc cảm thấy can đảm lên rất nhiều.

-Cảm ơn anh…

Thiên Thiên nói thật khẽ và siết nhẹ tay hắn.

Cả đêm, họ nắm tay nhau, không ai ngủ, dường như những gì cần nói họ có thể truyền đạt tâm linh cho nhau qua đôi bàn tay ấy…

oOo

Sáng hôm sau…

-Dậy đi!

-Đang ngủ, đừng phá!

-Dậy mau!

Bọn chúng lôi Thiên Thiên trong lúc cô bé ngáy ngủ và buộc một mớ gì đó quanh người cô bé, rồi trói tay cô vào song sắt.

-Các ngươi muốn giết cô ấy sao?

Thiên Thiên ngạc nhiên khi chung quanh mình giờ toàn là thuốc nổ. Tay cô lúc này đã bị buột chặt vào song sắt không thể cục cựa.

-Này, trò gì thế hả? Trò này không vui đâu nhé!

-Trò này vui mà, yên tâm đi.

Cát Luân nhào tới ngăn cản nhưng bọn họ lại buộc thêm một mớ thuốc nổ nữa vào người Khả Tuyết.

-Các ngươi muốn gì?

-Tao cũng không hiểu. Tao chỉ thừa lệnh mà làm. Rút thôi!

Phát nói rồi ra lệnh cho cả bọn rút lui.Cửa thoát duy nhất lúc này hoàn tòan không khóa và cũng chẳng ai canh gác.Chốt pháo nổ đã mở… Năm phút đếm lùi…

-Cát Luân, anh chạy đi! Thiên Thiên nói.

-Anh…

-Phải, anh hãy… bỏ mặc em đi. Chạy đi… Khả Tuyết yếu ớt nói.

Cát Luân nhìn Thiên Thiên rồi nhìn Khả Tuyết.

“Thời gian gấp gáp,mình chỉ có thể cứu được một người thôi. Ai đây? Thiên Thiên hay Khả Tuyết? Mình…”

Thiên Thiên…

Hay Khả Tuyết…

Không còn thời gian để đắn đo!

Cuối cùng, Cát Luân đã chọn Khả Tuyết.

Hắn khẩn trương tháo dây trói cho Khả Tuyết và tỉ mỉ tháo quả boom hẹn giờ trên người nàng. Ánh mắt hắn lúc này chỉ tập trung vào Khả Tuyết, chẳng mải mai bận tâm tới Thiên Thiên.

Thiên Thiên không nói lời nào.Cô nhóc mím môi cho nước mắt đừng trào ra. Cô khóc không phải vì đối mặt với cái chết mà vì… đó là chọn lựa của Cát Luân. Cát Luân đã chọn Khả Tuyết. Phải thôi, chỉ có Khả Tuyết không khiến hắn nhớ tới quá khứ, chỉ có Khả Tuyết đem tới cho hắn cảm giác mình là cả thế giới với nàng, và có nàng mới đem tới cho Cát Luân cuộc sống bình dị mà hắn từng ước muốn…

Còn 59 giây…

Còn 30 giây…

Cát Luân ẳm Khả Tuyết rời khỏi căn phòng. Từng bước chân gấp gáp của Cát Luân như từng bước Thiên Thiên cảm thấy cái chết cận kề.

Cô nhóc mỉm cười. Tim cô đau, nhưng cô chấp nhận và ủng hộ chọn lựa đó của Cát Luân…

“Vĩnh biệt anh… Hai người phải hạnh phúc, nếu không thì…”

Thế nhưng…Cát Luân đã quay trở lại.

-Thiên Thiên!

-Cát Luân, anh mau đi đi. Không kịp nữa đâu.

-Anh phải cứu em.

-Không kịp đâu.Chỉ còn 10 giây thôi. Chạy nhanh đi! Chị Khả Tuyết cần anh hơn em, anh biết điều đó mà!

Cát Luân rối cả lên. Hắn không đủ tỉnh táo để suy nghĩ bất cứ gì. Những gì hắn làm bây giờ giống như một bản năng…

Và rồi, cuối cùng, hắn ôm chằm lấy Thiên Thiên. Hắn quyết định sẽ chết cùng với Thiên Thiên. Nếu phải nhìn cô nhóc chết, thì thà Cát Luân sẽ ở bên cạnh cô nhóc. Mãi mãi…

-Anh yêu em, Thiên Thiên.

-Cát…Luân…

Một tiếng nổ dữ dội vang lên…

Một làn khói trắng bốc lên nghi ngút sau tiếng nổ… Và…không có trái bom nào hết…

Khả Tuyết bước vào, khỏe mạnh và lạnh lùng. Sau lưng nàng là Phát và bọn đàn em.

-Khả Tuyết, tại sao em…?

Nàng nhìn Cát Luân ôm chặt Thiên Thiên trong tay mà đau đớn và cay cú…

-Khi anh cởi trói cho em, em cứ ngỡ anh đã chọn em. Em đã rất hạnh phúc, anh biết không? Vậy mà khi anh đặt em bên ngoài để vội vã chạy vào trong, em hiểu ra rằng… anh đã chọn cứu em vì anh không thể để em chết vì anh, vì anh còn mắc nợ em một ân tình và một lời hứa. Anh không hề yêu em! Người anh yêu là cô ta! Anh chỉ yêu Thiên Thiên. Anh thà chết chung với cô ấy chứ không bỏ chạy. Em… em đã mất anh rồi…

-Khả Tuyết! Tất cả chuyện này là thế nào?

Cát Luân muốn nghe lời giải thích từ Khả Tuyết. Vừa lúc đó một nhân vật mới xuất hiện. Mà cũng không mới lắm đâu.

-Thôi nào, cô gái.

Bảy Cảnh xuất hiện và trở thành chỗ dựa để Khả Tuyết dựa vào vai lão mà khóc.

-Bảy Cảnh?

-Là tao đây. Lâu quá không gặp rồi phải không.

-Ông muốn gì?

-Tao đã bảo rồi. Tao muốn cái mạng của mày. Hai đứa mày phải trả giá cho con mắt của tao.

-Chính ông đã mua chuộc Phát Rô để hắn tiếp tay ông hãm hại Dũ Trọng và em gái tao.Có phải vậy không?

-Phải. Không những vậy, tao còn giúp cho cô gái này nhận rõ bản chất giả dối của mày.Nếu không có cô gái ấy nghĩ ra cách này để thử độ chung thủy của chồng mình thì kế hoạch của tao cũng không thành công đâu. Tiếc là cô gái ấy hiểu mày chẳng bằng tao. Và tao đã hoàn toàn đúng khi đoán được mày sẽ chết chung với con bé đó sau khi cứu Khải Tuyết.

-Tiếp theo ông còn định gây thêm bao nhiêu chuyện mới chịu dừng tay lại hả?

-Đợi đến lúc người ta kết án tử hình thằng Trọng vì tội buôn thuốc phiện xong,tao sẽ cho hai đứa tụi bây theo cùng.

-Lão… là đồ đê tiện!

Lão cười khoái trá, mặc cho Cát Luân rít từng tiếng qua kẽ răng. Lão cứ cười, dịu dàng choàng tay qua vai người đẹp Khả Tuyết.

-Ông lừa tôi! Ông bảo chỉ xem phản ứng của Cát Luân thôi mà! Ông bảo chỉ muốn giúp tôi, vì tôi trông giống con gái quá cố của ông. Giờ ông lật lọng hay sao? Mau thả anh ấy ra!

-Ngoan nào. Lão vuốt tóc Khả Tuyết và cười nham hiểm. Ta làm gì có con cái gì kia chứ. Dù gì thì kết quả hôm nay ta phải cảm ơn cô nhiều lắm. Ta đặt sẵn tiệc rồi, chúng ta còn phải ăn mừng, đúng không nào?

-Không! Tôi không đi cùng ông. Thả Cát Luân ra ngay. Nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!

Lão nhếch miệng cười và thờ ơ…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play