Trời lặn về
tây, hạ thử kết thúc, đến khi mọi người cùng nghe “Hoàng Thượng khởi giá” xong
rồi đều tự động giải tán.
Ở một sương
phòng tại lầu các trong học viện Tống Thụy có thể xem toàn bộ cuộc thi hạ thử,
Quân Vô Cung lúc này đang đến đó, liền thấy cửa sương phòng đã mở sẵn, cung nữ
đang dọn dẹp trong đấy. Vừa thấy Quân Vô Cung đến, hai người lập tức quỳ xuống
đất: “Tham kiến Hoàng Thượng.”
“Miễn lễ.”
Quân Vô Cung bình thản xua tay, đi vào trong phòng, ngồi xuống ghế, hỏi: “Công
tử ở chỗ này đi rồi?”
“Hồi Hoàng
Thượng, đúng vậy.” một cung nữ lớn tuổi cúi đầu trả lời.
Quân Vô
Cung lại hỏi: “Công tử khi kia xem tỷ thí, có hành động hoặc là vẻ mặt đặc biệt
gì không?”
Sắc mặt
cung nữ lớn tuổi biểu lộ một tia khó xử, nhẹ giọng đáp: “Hồi Hoàng Thượng, công
tử kia khi xem hạ thử, không cho đám nô tỳ tiến vào phòng, cho nên nô tỳ cũng
không rõ.”
Quân Vô
Cung nhíu mày, khoát tay: “Đã biết, lui ra.”
“Vâng.” Hai
cung nữ lĩnh mệnh quay ra.
Trong sương
phòng, Quân Vô Cung một tay gõ gõ trên thành vịn, trong mắt vừa là nghi hoặc lại
có suy nghĩ. Hắn không biết tại sao công tử kia có thể để ý với hạ thử của học
viện Tống Thụy tại Đông Tống quốc nho nhỏ này, lại còn đưa ra yêu cầu muốn đến
xem. Rốt cuộc do nhất thời có hứng thú hay là vì người nào?
Ngón tay khẽ
dừng một chút, trong đầu hắn ta chợt nhớ tới một người.
Mục Thanh
Lê?
Nghĩ nghĩ,
cảm thấy rất có khả năng, lại cảm thấy có chút kỳ quái. Việc này vốn khó đoán,
công tử đến không hề báo trước, đi cũng dứt khoát, người thế này làm sao mà biết
ý? Tâm tư của hắn ta cũng không thể tùy tiện đoán.
“Hoàng Thượng,
Tấn vương cầu kiến.” Ngoài cửa, tiếng một cung nhân thông báo đến.
Quân Vô
Cung mày hơi hơi thả lỏng, ngón tay khẽ ngừng, lãnh đạm nói:“Cho hắn tiến vào.”
Trong khi
đó, bên ngoài đường lớn của Tống Thụy, một chiếc xe ngựa hai ngựa kéo đứng chờ
sẵn, hai con tuấn mã màu đen, có điều xe ngựa này không giống xe ngựa quyền quý
phú quý bình thường, mà lại có vẻ thật thô kệch, đại khí ổn trọng, trên xe có một
thanh kiếm to tiêu biểu.
Theo dấu hiệu
chỉ cần là người của Đông Tống quốc đều có thể nhận ra, dấu hiệu xe ngựa này
đúng là của trấn quốc tướng quân La Kình Thiên.
Mục Thanh
Lê lúc này đứng ở bên cạnh xe ngựa, một chân vừa chuẩn bị leo lên, nhưng có một
đạo âm thanh trong trẻo đột nhiên truyền đến: “Mục đại tiểu thư, xin đợi một
chút.”
Chỉ thấy một
nam tử một thân màu lam với áo choàng màu xám đang hướng bên này đi tới, ngũ
quan đoan chính, bên hông đeo kiếm, ánh mắt trong sáng ẩn ẩn sự lợi hại, đây là
một kiếm sĩ chân chính, kiếm sĩ đã trải qua chém giết. Hắn dừng cách nàng một
khoảng, cầm trong tay một cẩm trù (khăn gấm) màu trắng, nói không nhún nhường
không kiêu ngạo: “Mục đại tiểu thư, đây là công tử nhà ta muốn đưa cho ngươi,
mong nhận lấy.”
Công tử của
hắn? Đó là ai?
Mục Thanh
Lê nhìn phía sau lưng hắn ta, chỉ thấy đó là một cỗ kiệu bốn người khiêng đẹp đẽ
quý giá bình thường, đàn mộc sơn màu đỏ, khắc hoa xanh ngọc, bốn phương treo
châu, rèm màu đỏ sậm, chung quanh cỗ kiệu là bốn nam tử đeo kiếm đứng thẳng.
Có thể dùng
cỗ kiệu hành tẩu ở trong này, bên người lại mang theo kiếm sĩ, hiển nhiên là đối
với hoàng gia coi rẻ, toàn bộ Đông Tống quốc cũng cũng chỉ có ngoại công La
Kình Thiên của nàng là được hoàng gia cho phép mà có thể ở trong cung cùng nơi
đế vương ở được dùng xe ngựa tiến đến, nhưng mà có kiếm cũng là không được.
Hiện tại
nhóm người này lại có thể không kiêng nể mà trắng trợn làm như vậy, cũng không
hề e ngại, chỉ sợ là có tự tin rằng Đông Tống quốc không dám trách tội.
Là ai có
năng lực lớn như vậy? Đông Tống quốc có một người như vậy sao? Cố ý chọn ngày
hôm nay, lại còn đưa tin cho nàng? Nghe nam tử này nói là công tử của mình, nói
cách khác chính là nam tử bên trong kiệu, hơn nữa tuổi cũng không lớn.
“Tiểu Lê
Nhi, như thế nào còn chưa lên?” Trong xe ngựa, La Kình Thiên thanh âm truyền
ra.
“Nga~, lập
tức lên.” Mục Thanh Lê lên tiếng, thu nhận cẩm trù từ trong tay nam tử y bào
màu lam, xoay người liền lên xe ngựa.
Bên trong
xe ngựa, La Kình Thiên lúc này tâm tình mặc dù không tốt lắm, nhưng đối Mục
Thanh Lê luôn bày ra một bộ mặt hoà nhã, nói: “Tiểu Lê Nhi hôm nay xem ra mê hoặc
tâm thần không ít người, này lại là công tử nào đưa tin cho ngươi?” Hắn đương
nhiên là nghe được thanh âm bên ngoài xe ngựa, nhưng không có thấy trang phục
người nọ, chỉ là một công tử quyền quý cho người tới đưa thư tín. Sự tình bọn
nhỏ cứ để cho bọn nhỏ chính mình xử lý, hắn không đến mức những việc này cũng
quan, bằng không sẽ làm cho Tiểu Lê Nhi cảm thấy hắn quá bảo thủ cũng không tốt
lắm.
Mục Thanh
Lê thu hồi cẩm trù kia, cười cười cũng không giải thích.
Xe ngựa một
đường về đến Bình Khang Hầu phủ. Mục Thắng trở về đã cho mọi người lui xuống,
chỉ để lại Mục Thanh Lê cùng La Kình Thiên cùng hắn vào trong thư phòng, “Cách”
một tiếng, cửa thư phòng bị La Kình Thiên mạnh mẽ đóng lại.
“Tức chết
ta!” La Kình Thiên ngồi ở trên ghế, sát khí đầy mặt, sát khí này ngay cả Mục
Thanh Lê cũng có chút kinh hãi, cảm thán thật không hổ là trấn quốc tướng quân,
là người sống từ trong đống thi thể*. Quay đầu lại chỉ thấy Mục Thắng sắc mặt
có chút trắng, trên trán toát mồ hôi lạnh, hiển nhiên hắn không có bao nhiêu
khí thế như vậy, để thừa nhận cỗ sát khí này của La Kình Thiên có vẻ phi thường
vất vả.
Mục Thanh
Lê đứng bên cạnh lấy một ly trà trên bàn đưa tới trước mặt La Kình Thiên, cười
cười nói: “Ngoại công, uống chén trà cho bớt giận.”
La Kình
Thiên vừa thấy nàng đến một thân sát khí cũng tự nhiên tiêu bớt, xoa xoa đầu của
nàng, tiếp nước trà, thở dài: “Vẫn là Tiểu Lê Nhi nhu thuận.” trà cũng liền uống
một ngụm rồi để lại ở trên bàn, đối Mục Thanh Lê chỉ vào cái ghế bên cạnh, “Tiểu
Lê Nhi, ngồi ở đây, cùng ngoại công hảo hảo nói nào.”
Mục Thanh
Lê ngồi xuống, cười nói: “Ngoại công muốn hỏi cái gì liền hỏi đi.”
La Kình
Thiên run run một chút, chân mày giãn ra thoải mái, hắn làm sao lại quên mất tiểu
nữ tử trước mắt là có thất khiếu linh lung tâm Tiểu Lê Nhi. “Tiểu Lê Nhi, nói
cho ngoại công, ngươi rốt cuộc có biết hay không thách thức bên trong tứ hôn
này.”
“Thách thức?”
Mục Thanh Lê gác tay trên thành ghế, mu bàn tay chống cằm, ngược lại hướng La
Kình Thiên cười nói: “Nói như vậy, ngoại công phải cho ta biết là Thái Tử này rốt
cuộc chỉ là cái vỏ hay là thật sự được yêu thương, ta mới có thể biết việc này
rốt cuộc là có thách thức gỉ, hay là đơn thuần chỉ vì Thái Tử tốt.”
“Ngươi nha
đầu kia.” Xem bộ dáng nàng, La Kình Thiên làm sao nhìn không ra tâm tư của
nàng, thâm trầm nói: “Ngươi đã muốn đoán được, vì sao còn đáp ứng tứ hôn này.
Quân Vô Cung không có lúc nào là không tính kế chúng ta, hiện tại chủ ý là đánh
vào trên người của ngươi, thực khi dễ chúng ta!?”
“Ngoại
công.” Mục Thanh Lê thân thủ vỗ vỗ tay hắn trấn an, bình tĩnh nói: “Kỳ thật ngoại
công cũng không cần tức giận như vậy, chuyện này ta cũng từng thật sự nghĩ
qua.”
“Ân? Tiểu
Lê Nhi nói thử xem.” La Kình Thiên nghi hoặc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT