Mục Thanh
Lê gật đầu, cười nói: “Thái Tử chỉ sợ là ngụy trang, nếu Quân Vô Cung đem ta tứ
hôn cho hắn, e là nắm chắc tuyệt đối chúng ta không có cách nào giúp hắn đến được
ngôi vị hoàng đế, lúc trước là Quân Vinh Lâm, hiện tại lại là như vậy. Tuy rằng
ta không biết vì sao hắn ta tự tin như vậy. Nhưng thế cũng tốt, ta cũng vui vẻ
nhàn rỗi.” Ánh mắt trong sáng nhìn về phía hai người La Kình Thiên cùng Mục Thắng:
“Cha, ngoại công, các ngươi muốn ta làm hoàng hậu sao?”
Mục Thắng mỉm
cười, La Kình Thiên sờ đầu của nàng, từ ái lại có cả bá đạo nói: “Chỉ cần ngươi
muốn!”
Mục Thanh
Lê khóe miệng gợi lên, đáy lòng ấm áp, tiếp tục nói: “Tuy rằng còn không rõ
ràng lắm toàn bộ tính toán của Quân Vô Cung, nhưng đại khái vẫn đoán được. Dù
sao đều phải lập gia đình, gả cho Thái Tử so với người khác còn tốt hơn.” Đột
nhiên bỡn cợt nháy mắt mấy cái: “Thái Tử thiên nhân chi tư, lại ôn nhu như vậy,
hắn còn nói sẽ rất tốt với ta, cớ sao mà không làm?”
La Kình
Thiên cùng Mục Thắng bị lời nói này làm cho sửng sốt, hết sức dở khóc dở cười.
Thầm nghĩ: thật sự còn không phải bị sắc đẹp mê hoặc sao? La Kình Thiên sắc mặt
lại trầm xuống, đối nàng còn nghiêm túc nói: “Tiểu Lê Nhi, tuy rằng đối với
Thái Tử ngoại công cũng không quen thuộc lắm, nhưng là có thể làm cho Quân Vô
Cung yên tâm như vậy đem ngươi gả cho, tuyệt đối là người không thể đoạt được
ngôi vị hoàng đế. Lúc trước là phế vật Lâm tiểu tử, hiện tại Thái Tử, cho dù
tài tình hay tướng mạo đều là thiên hạ vô song, nhưng mà ngoại công cũng nghe
nói hắn trời sinh mang bệnh, tuy rằng chưa nhiều nghiêm trọng, nhưng Quân Vô
Cung nếu để ngươi gả cho hắn, như vậy……”
Mục Thanh
Lê tâm thần chấn động, Giác bệnh nặng như vậy sao?
Hai người
không có bỏ qua biến đổi bất chợt của nàng, chỉ cho là nàng nghĩ đến chính mình
về sau khả năng trở thành quả phụ mà sợ hãi, nữ tử dù là ai gặp được chuyện như
vậy cũng sẽ có chút kinh sợ đi? Hơn nữa hiện giờ Tiểu Lê Nhi mới mười bốn tuổi.
La Kình
Thiên “Ba” một chưởng vỗ trên bàn gỗ đàn, lớn tiếng trấn an nàng: “Tiểu Lê Nhi,
không nên nghĩ nhiều, nếu ngươi không muốn, ngoại công sẽ không để ngươi ủy khuất!”
“Ngoại
công!” Mục Thanh Lê định thần lại, giơ tay để trên bàn tay hắn, lắc đầu nói:
“Ngoại công, ngươi suy nghĩ nhiều. Hôn sự này ta không cảm thấy nhiều ủy khuất,
nếu Thái Tử có bệnh, ta khẳng định ta có khả năng chữa khỏi cho hắn.”
La Kình
Thiên muốn nói, lại cảm giác được tay nàng siết chặt một ít, ngẩng đầu thấy thần
sắc nàng không giống giả bộ, cũng đừng nói. Việc này chỉ cần Tiểu Lê Nhi quyết
định vậy thì quyết định, nàng muốn làm cái gì thì làm cái đó đi, có sự tình gì,
đã có bọn họ giúp nàng phụ trách.
Thấy hắn thỏa
hiệp, Mục Thanh Lê cũng cười rồi buông tay ra, hai tay chống cằm, đột nhiên có
chút nghi hoặc lại hứng thú hỏi: “Lại nói tiếp, cha, ngoại công, ta nhưng thật
ra có chút không rõ.” Nhìn ánh mắt nghi hoặc hai người hướng về nàng, Mục Thanh
Lê tiếp tục: “Bản lĩnh các người ở Đông Tống quốc, chỉ sợ trước kia Quân Vô
Cung âm thầm tính kế sẽ không ít đi, mà các ngưòi e là cũng không phải không có
cơ hội thâu tóm Đông Tống quốc này. Nếu đã như thế, các ngươi vì sao còn muốn
tiếp tục ngốc nghếch im lặng như vậy.” Trừ phi là vì chuyện của nàng, bọn họ tựa
hồ lúc nào cũng trầm mặc. Đối với phương diện này, nàng vẫn có chút nghi hoặc.
La Kình
Thiên cùng Mục Thắng đột nhiên trầm mặc hẳn. Một lát sau vẫn là Mục Thắng trước
mở miệng: “Cũng không có lý do gì đặc biệt, chính là cát bụi rồi cũng trở về với
cát bụi*, cha là thương nhân, cũng không người hoàng gia, cần gì phải đi tranh
cái vị trí kia? Về phần ngươi nói âm thầm tính kế, hắn chỉ có làm một việc tàn
nhẫn thôi, nhưng cũng bởi vì chuyện này làm cho ta có thể có cuộc sống bình thường,
ta cũng sẽ không để ý quá.”
*Nguyên văn
落地归根 địa lạc quy căn -____- mà mình chỉ biết có 落叶归根 diệp lạc quy căn – lá rụng về cội
nên đoán rằng ý cũng không khác biệt quá ^^.
Mục Thanh
Lê nghi hoặc hỏi: “Chuyện gì?”
Mục Thắng mỉm
cười, đáy mắt lại không có bao nhiêu độ ấm, thản nhiên nói: “Ngươi chưa từng có
đệ đệ.”
Đệ đệ?
Mục Thanh
Lê tâm động chấn động, chớp mắt liền tỉnh ngộ. Mục Thắng không có nhi tử (con
trai), hắn một đứa cũng không, chỉ có ba nữ nhi, phương diện này nàng vốn không
có nghĩ nhiều, hiện tại nhắc tới, nàng liền hiểu được. Chỉ sợ trong đó chính là
có Quân Vô Cung gây trở ngại, có lẽ hãm hại? Cũng bởi vì hắn không con trai,
Quân Vô Cung đối với hắn lo lắng cũng ít rất nhiều.
Mục Thắng
thu lại lãnh đạm trong mắt, ôn hòa nói: “Lê Nhi không nên nghĩ nhiều, có hay
không có con trai mấy năm nay cha đã sớm thấy được.” Vô Hà sở sinh chỉ có một
mình nàng, cũng là kéo dài sinh mệnh Vô Hà, chỉ có nàng mới là quan trọng nhất.
Mục Thanh
Lê chậm rãi gật đầu, thấy được hắn là thật sự đã nhìn ra, chính là đáy lòng hắn
đối Quân Vô Cung vẫn là có phẫn nộ. Quay đầu nhìn về phía La Kình Thiên, nếu lý
do cha là không quan tâm, như vậy tính tình táo bạo ngoại công là sao? Ngoại
công thoạt nhìn căn bản không giống như người trung thành với vua, lại càng
không là người có tính tình tốt, nhất là đối mặt với Quân Vô Cung thỉnh thoảng
tìm cách xa lánh, như vậy hắn vì sao muốn tiếp tục như vậy?
La Kình
Thiên quy đi, thần sắc trong lúc đó chợt lóe sự biệt ly, than thở nói: “Ngoại
bà (bà ngoại) là người của Đông Tống.”
Mục Thanh
Lê chớp chớp mắt mấy cái. Sau đó?
La Kình
Thiên sắc mặt đỏ lên, thần sắc hiện lên càng nhiều thâm tình hoài niệm ảm đạm,
thở dài một hơi nói: “Nàng là người trọng tình cảm, lúc trước là dân Đông Tống
quốc cứu nàng, nàng trước khi chết muốn ta hảo hảo bảo hộ quốc gia này, đây là
nguyện vọng của nàng.”
Mục Thanh
Lê ngẩn ngơ. Vì một nguyện vọng nữ tử, cứ như vậy đem nửa đời sau ném đi, ngoại
công rốt cuộc yêu ngoại bà là bao nhiêu.
Nhưng đối với
cái chết kia của ngoại bà, Mục Thanh Lê nhiều ít có một chút nén giận xem thường.
Đem an toàn một quốc gia cứ như vậy phó thác cho ngoại công, nàng ta có nghĩ đến
thế này cho hắn bao nhiêu áp lực cùng trách nhiệm?
Đây chính
là tình yêu bọn họ, nàng có tư cách gì mà bàn luận, mỗi người đều tính cách
riêng.
Hiện tại là
nên nói ngoại công ngốc, hay là nên nói hắn rất si tình? Ai còn sự tỉnh táo, giải
thích mỗi người cũng đều là vậy thôi, có lẽ đoạn cảm tình này có chút ở trong
lòng, nhưng trong lòng ngoại công hiển nhiên là so với cái gì cũng đều quan trọng
hơn.
Mục Thanh
Lê gật đầu, bắt gặp La Kình Thiên đang lâm vào thần sắc hồi tưởng mê mang,
không quấy rầy cùng Mục Thắng liếc nhau, nhẹ nhàng đứng dậy rồi đi ra ngoài.
Bên ngoài
đã khuya rồi, trăng sáng giữa trời.
Mục Thanh
Lê bước chân, hướng Lê viện đi đến, lấy tay đưa vào trong ngực rút ra cái khăn
mà nam kiếm sĩ buổi chiều đã đưa đến mở ra. Chữ bên trên minh tú lại lộ ra cổ
tiêu sái không kềm chế được, lại tao nhã thanh thấu, chữ chữ đều đẹp, giống như
xuất thân từ danh gia.
Mục Thanh
Lê ngón tay mạnh mẽ thu lại, đem trù khăn đều nắm đến nhăn, nàng không tự chủ
nhăn mặt, sắc mặt chợt lóe không thể tin.
“Chữ này…… Không có khả năng.” Thì thào một tiếng, Mục Thanh Lê nhẫn nại
nghi hoặc trong lòng, đem trù nội dung bên trong khăn đập vào mắt xem, sau đó chậm
rãi thu hồi, trong đầu không khỏi hiện lên bóng dáng rõ ràng lại mơ hồ.
Mắt lạnh
như băng, dạt dào sương mù u buồn, lệ chí yêu trị, nam tử ưu nhã thanh quý.
Trong khăn
chỉ có một lời đơn giản: Buổi trưa ba ngày sau, gặp tại xuân phong các.
Phụ danh (ký
tên/người gửi): Vạn Dược Hiên.
Vạn Dược
Hiên, đại lục dược lâu đệ nhất, vị kia công tử chỉ sợ chính là chủ tử Vạn Dược
Hiên? Hoặc là thiếu chủ tử? Không thì cũng là người có địa vị quan trọng. Mà Vạn
Dược Hiên năng lực rốt cuộc là bao nhiêu, có thể ở Đông Tống quốc không kiêng nể
gì như thế.
Mục Thanh
Lê dương môi lãnh đạm mỉm cười. Ngươi bảo ta gặp, ta liền đi gặp?
Nếu đã biết
năng lực này Vạn Dược Hiên, như vậy càng không thể tùy tiện, năng lực lớn, phiền
toái cũng lớn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT