“Khụ.”
Hoàng hậu lúc này mới ho nhẹ một tiếng, trong cung điện có vẻ yên tĩnh nên âm
thanh dị thường càng trở nên rõ ràng. Lại đoan trang mỉm cười nhìn Mục Thanh
Lê, trong giọng nói tràn đầy sự yêu mến: “Ha ha, nha đầu Lê Nhi càng ngày càng
làm người ta yêu thích.”
Quân Vô
Cung có chút đăm chiêu đánh giá Mục Thanh Lê, “Ha ha” cười, đồng ý nói: “Hoàng
hậu nói phải. Nha đầu Lê Nhi chuyên làm người khác yêu thích thôi! Các vị công
chúa của trẫm cũng không sánh bằng.”
Lời này tưởng
như vô tâm, lại làm cho vài vị công chúa được sủng ái trong cung ai ai cũng
nhìn về phía Mục Thanh Lê, trong ánh mắt hàm chứa không phục cùng cố kỵ.
Mục Thanh
Lê cũng không biết những lời đó của Quân Vô Cung là cố ý hay vô tình, nhưng chắn
chắn phiền toái sẽ lại tới nữa.
Hoàng hậu
cười nói: “Lê Nhi sau này nếu có rảnh rỗi, nhưng đừng quên đến xem bổn cung một
chút, cùng bổn cung giải sầu cũng tốt.”
Lời này vừa
ra, nghe như thế nào cũng như hoàng gia phải xem mặt mũi nàng rồi mới làm việc,
đây còn không là đại tội! Mục Thanh Lê trước kia có phải vào thời điểm thế này
nàng ta cũng không biết, nhưng Mục Thanh Lê lúc này là nàng, đương nhiên không
thể làm cho mình mơ hồ mà bị lừa vào tròng được.
Mục Thanh
Lê mở to đôi mắt vô tội, hướng Yến Hàm Yên ngu ngốc nói: “Hoàng hậu nương nương
nếu muốn gặp Lê Nhi chỉ cần cho người truyền một tiếng không phải là có thể
sao? Vì sao còn muốn hỏi Lê Nhi có rảnh rỗi không? Lê Nhi cũng không biết khi
nào thì hoàng hậu nương nương rảnh rỗi, nếu như không có ai truyền lời, Lê Nhi
cũng không thể tùy tiện vào hoàng cung a.”
Ngốc thật
hay ngốc giả, mỗi người đều cảm thấy bất đồng. Quân Vô Cung ôn hòa: “Nói như vậy,
cũng là hoàng bá bá không tốt. Trẫm liền cấp Tiểu Lê Nhi một cái lệnh bài tự do
xuất nhập cung, về sau có thể tùy thời tiến cung cùng hoàng hậu hàn huyên.”
“Như thế rất
tốt, nô tì liền thay Lê Nhi tạ ơn Hoàng Thượng.” Mục Thanh Lê còn chưa mở miệng,
hoàng hậu đã đem chuyện này ấn định rồi.
Mục Thanh
Lê cũng không có ý định nhiều lời. Nói cái gì cũng đều bị các ngươi tự biên tự
diễn, ta còn cần nói cái gì? Nắm khối điểm tâm trên bàn đưa lên miệng cắn, chợt
thấy cách đó không xa là Tấn vương Quân Vinh Sanh.
Hắn hôm nay
mặc một bộ áo choàng đơn giản màu lam, tu hữu tường vân (╮( ̄.  ̄)╭ “tu” là mang trang sức, “tường vân” là mây lành => chắc là anh ấy mang một
loại trang sức tên là tường vân,  ̄□ ̄||| ta choáng
), dùng dây buộc tóc, còn lại một nửa tùy ý sau đầu, tóc đen càng thấy da thịt
thêm trắng nõn như tuyết, con ngươi nhạt màu sâu kín đang ti li gợn sóng. Không
biết là đã sớm vẫn đang nhìn nàng, vừa vặn nàng cũng quay đầu lại nhìn, đối với
ánh mắt nàng chỉ dương khóe môi mỉm cười, ôn thú (ôn nhu + thú vị) nho nhã.
Ngay sau
đó, hắn liền thu lại tầm mắt, không để ý nhiều.
Đúng lúc
này, một tiếng thông báo “Bình Khang Hầu đến” vang lên, từ cửa bước vào là thân
ảnh Mục Thắng, hắn tất cung tất kính (lễ độ cung kính) tiêu sái tiến vào, theo
dẫn dắt cung nữ mà ngồi vào trên nhuyễn tháp, cũng không có tìm bóng dáng Mục
Thanh Lê hoặc là La Kình Thiên.
Quân Vô
Cung đột nhiên “Ba ba” hai tiếng vỗ tay, mỹ nữ vũ cơ trên đài hoa sen liền
trung tâm lui ra, một thân ảnh thâm tử (tím đậm) cao ráo đi lên. Hắn đứng đến
chỗ họa bố liên hoa (theo ta là chỗ sàn nhà có vẽ hoa sen, nếu các nàng hay đi
chùa thì trong đại điện một số ngôi chùa cũng có các họa tiết ngay chỗ chánh điện,
cũng gấn gần ý thế này– thỉnh các nàng cứ phát huy trí tưởng tượng như trong
phim kiếm hiệp á) thì dừng lại, vừa vặn ngay chính giữa, làm cho tất cả mọi người
đều thấy rõ. Hắn quần áo đoan chính, sắc mặt có vẻ tái nhợt, mày kiếm nhíu lại,
hai tròng mắt ẩn ẩn vài điểm chật vật, mím bạc môi trở nên trắng, giống như cố
nén cảm xúc thật lớn.
Quân Vô
Cung nhìn về phía Mục Thanh Lê, vẻ mặt ôn hoà nói: “Tiểu Lê Nhi, sự tình An
Vương làm trẫm đã biết. Ngươi chịu ủy khuất, trẫm cũng sẽ cho ngươi đòi lại. An
Vương đã bị trẫm đóng cửa răn dạy một phen, nay liền tùy ngươi xử lý.” Quay đầu
nhìn về phía Quân Vinh Lâm, một tiếng giận dữ: “Còn không mau xin lỗi Tiểu Lê
Nhi?!”
Quân Vinh
Lâm cả người cứng ngắc, chậm rãi ngẩng đầu nhìn chăm chú Mục Thanh Lê, mày
không khỏi hợp thành núi cao, trầm mặc một hồi lâu. Dưới cái nhìn nghiêm khắc của
Quân Vô Cung, một chữ một chữ, từng chữ đều như nặn từ kẽ răng: “Là bổn vương
sai lầm rồi, — thỉnh –- Lê — Nhi — không – cần — trách – phạt!”
Mục Thanh
Lê không hề chớp mắt nhìn thẳng hắn, khóe miệng gợi lên, không chút nào che giấu
chính mình tỏ vẻ khinh thường khinh bỉ. Vô dụng, thật sự là vô dụng! Hoàn toàn
bị đùa giỡn xoay quanh, còn cố tình đem cừu hận đổ hết lên người nàng. Nam nhân
không năng lực đi chịu tội trước nữ nhân thì trên người lại càng uất ức vô dụng.
Quân Vinh
Lâm sóng mắt run lên, cước bộ thật mạnh tiến lên trước một bước lại dừng lại, đại
chưởng nắm chặt thành quyền.
Quân Vô
Cung đánh giá biểu tình Mục Thanh Lê, không nhanh không chậm cười nói: “Tiểu Lê
Nhi, An Vương xin lỗi ngươi, vẫn còn tức giận sao? Nếu còn tức giận thì ngươi cứ
nói, trẫm giúp ngươi trừng trị.”
La Kình
Thiên nhíu mày, ánh mắt lạnh thấu xương. Mục Thắng hô hấp cũng chậm lại một nhịp.
Nếu Mục Thanh Lê thật sự vì muốn hết giận mà nói quá lời, trước mặt toàn bộ đại
thần quyền quý làm cho An Vương mất mặt, thì chẳng phải là làm mất thể diện
hoàng gia. Quân Vô Cung cố tình hết lần này đến lần khác giựt giây muốn nàng
làm như vậy. Trong đó không cần nói cũng biết là đã có tính kế.
La Kình
Thiên “Hừ” một tiếng, cái mũi hắt ra một hơi, vỗ nhẹ nhẹ mu bàn tay nhỏ bé Mục
Thanh Lê một chút. Ý tứ trấn an dễ dàng hiểu được. Ánh mắt lạnh lẽo quét trên mặt
mọi người trong cung, cuối cùng dừng hẳn trên người Quân Vinh Lâm, sẵng giọng
nói: “Tiểu Lê Nhi, nếu Hoàng Thượng cho ngươi nói ngươi cứ nói. Lâm tiểu tử gây
chuyện không nhỏ, lần này phạm sai lầm lớn! Ngươi nếu không trách phạt, ngoại
công cũng muốn cho ngươi một cái công đạo!” Sợ cái gì!? Nếu dám đả thương Tiểu
Lê Nhi nhà hắn, cho dù là thể diện hoàng gia, hắn cũng muốn hung hăng mà đánh,
cấp cho Tiểu Lê Nhi một cái công đạo.
Trong đại
điện bất tri bất giác an tĩnh lại, Quân Vô Cung mỉm cười nói: “Trấn quốc tướng
quân nói phải, việc này cũng là trẫm quản giáo không nghiêm. Tiểu Lê Nhi cứ việc
nói ra.” Tay nắm chén rượu đã siết đến mức trắng bệch.
Mục Thanh
Lê bất động thanh sắc cười yếu ớt, không nhìn tầm mắt Quân Vinh Lâm như muốn nuốt
nàng vào bụng, thanh âm trong suốt vang vọng khắp trong cung điện tĩnh lặng:
“Hoàng Thượng, ngoại công, đây là chuyện tình hai người ta cùng An Vương, muốn
hết giận cũng nên do ta tự mình làm, các ngươi không liên quan, làm thế thật giống
như là ta cố tình gây sự, ỷ thế hiếp người.” Đảo mắt hướng Quân Vinh Lâm cười,
không mặn không nhạt nói: “An Vương, ngươi cũng không cần cùng ta nhận lỗi, việc
này ta không để yên, ta không độ lượng, một tiếng xin lỗi là vô dụng. Còn có,
hai chữ Lê Nhi này cũng không phải để ngươi kêu, nghe thật buồn nôn.”
“Ngươi!” Quân Vinh Lâm nổi trận lôi đình, ngược lại so với lời vừa nghe
xong càng muốn xử lý nàng cho hả giận.
“An Vương! Chớ có vô lễ.” Quân Vô Cung quát lớn kiềm chế hắn, lại quay đầu
ôn hòa hướng Mục Thanh Lê mỉm cười nói: “Ân ~ ý tứ Tiểu Lê Nhi, là muốn làm thế
nào?”
Mục Thanh
Lê nói: “Hoàng Thượng hẳn là biết ta cùng An Vương đã lập chiến ước! Dựa theo
quy củ trước đây, thắng có thể hướng Hoàng Thượng đưa yêu cầu.” Sắc mặt nghiêm
chỉnh, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập trang nghiêm, âm thanh lạnh lùng nói: “Ta
cùng An Vương lấy Kiếm Thần tuyên thệ, lập chiến ước, An Vương vũ nhục ta, ta sẽ
dùng hai tay mình đòi lại, nếu Hoàng Thượng cảm thấy hôn sự hoàng gia không thể
bởi vì chiến ước giữa hai người chúng ta nói giải là giải, như vậy nếu ta thắng
được, hướng Hoàng Thượng đưa ra yêu cầu này, Hoàng Thượng sẽ không phản đối chứ?”
Nho nhỏ nữ
tử, tiếng nói trong suốt quanh quẩn trong đại điện, nói được lời đại nghĩa.
Quân Vô Cung tìm không ra lý do cự tuyệt, nàng nói đều là tình hình thực tế.
Trong mắt biến mất cân nhắc, mỉm cười nói: “Nếu Tiểu Lê Nhi muốn làm như vậy,
trẫm không đáp ứng cũng không được. An Vương, còn không cảm tạ Tiểu Lê Nhi?”
Quân Vinh
Lâm vẻ mặt có chút giật mình, nhìn chằm chằm khuôn mặt Mục Thanh Lê, tim đập loạn
vài cái. Tầm mắt bối rối bỏ qua một bên, cau mày buồn bực, trong miệng từng chữ
đều cắn răng: “Cảm tạ!” Được thần sắc Quân Vô Cung cho phép, trầm mặc trở lại
chỗ ngồi trên nhuyễn tháp. Trong đầu đều là bộ dáng phong thái mới nãy của
nàng, hắn chưa từng thấy nàng như vậy.
Ghê tởm quấn
quít lấy mình để háo sắc mà thôi, có cái gì tốt mà nghĩ! Quân Vinh Lâm mày càng
nhăn chặt, cố gắng ngửa đầu rót rượu, rất nhanh toàn mặt đều đỏ, trong cổ họng
nồng đậm hỏa lạt (cay nóng) khó chịu.
“Khụ khụ! Khụ khụ khụ khụ — ngô!” Quân Vinh Lâm che miệng, vài tiếng ho
khan này vang trong đại điện im lặng thực rõ ràng. Nhìn thấy đủ loại ánh mắt
đám người chung quanh. Quân Vinh Lâm vọt người đứng lên, một mình đi ra ngoài.
Náo nhiệt
đi qua rất nhanh, qua vài tuần rượu đã khôi phục nhiệt độ vốn có.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT