La Kình
Thiên liên tục ba ngày đến ở trong phủ Bình Khang Hầu, thẳng đến khi Đông Tống
quốc chuẩn bị tốt dạ yến, chúc mừng trấn quốc tướng quân về nước, lúc này mới rời
phủ Bình Khang Hầu, đến hoàng cung dự yến.
Một nhà
Bình Khang Hầu cũng được mời, Mục Thanh Lê để Liên Hạ chuẩn bị giúp một phen,
xiêm y mặc vào vừa không tính quá xinh đẹp cũng không quá mộc mạc, rồi mới đi
khỏi Lê viện.
Tại cổng
chính, nhóm người Mục Tử Vi đã đợi sẵn một bên, các nàng một người là trắc phu
nhân, một người là thị thiếp, thân phận thấp kém không thể lên xe trước. Nhất
là có mặt La Kình Thiên ở đây, hắn có tiếng tính nết cổ quái tàn bạo, nếu không
may chọc giận hắn, không biết hắn sẽ làm ra chuyện gì.
Mục Thắng
nhìn Mục Thanh Lê tiêu sái đến gần, toàn thân nàng một bộ hoa y hồng nhạt,
choàng sa y màu trắng, váy được viền một tầng màu trắng như tuyết càng thêm
linh động,trên đầu cài hoa trâm ngọc chất Tuyết Liên, hai mắt không che giấu ý
cười, hai gò má sắc hồng tươi trẻ, cảm giác như đóa hoa mềm mại đáng yêu, cả
người như con bướm theo gió bay, lại thanh linh như tuyết đầu mùa.
Không tỳ vết,
không tỳ vết……
Mục Thắng
ánh mắt mê ly, xuyên thấu qua Mục Thanh Lê mà thấy một người khác, cho đến khi
nàng đến gần mới giật mình hoàn hồn, ảm đạm thất thần. Nữ nhi xác thực trưởng
thành, cùng mẫu thân nàng cũng càng thêm giống nhau, phong thái tư sắc không có
tỳ vết như lúc trước vậy.
“Cha, ngoại
công. Hai người thật sớm ah.” Mục Thanh Lê đến gần bọn họ, mới phát giác nàng mới
là người đến trễ nhất, thè lưỡi, cười nịnh nọt.
Mục Thắng
thu lại tưởng niệm trong lòng, trừng mắt nhìn nàng, “Ngươi cũng biết?”
Mục Thanh
Lê cười cười, chỉ làm như không có nghe thấy. Ngược lại đáng thương hề hề nhìn
về phía La Kình Thiên.
La Kình
Thiên chỉ từ ái “Ha ha” cười ra tiếng, trấn an sờ sờ mái tóc của nàng, phản đối
răn dạy Mục Thắng: “Là chúng ta đến quá sớm, Tiểu Lê Nhi có sai cái gì? Còn làm
thành bộ dáng đó, nếu dọa nàng, ta hỏi tội ngươi!”
“……” Mục Thắng
đương nhiên sẽ không phản đối La Kình Thiên, đối với răn dạy này cũng không thật
sự để trong lòng. Thở dài: “Nhạc phụ, không thể quá nuông chiều nàng. Bằng
không càng không biết tốt xấu.”
La Kình
Thiên hừ cười, quét phía sau đoàn người Mục Tử Vi, âm thanh lạnh lùng nói:
“Tính tình Tiểu Lê Nhi ta không biết sao? Có nuông chiều cũng tự có chừng mực.”
Nhóm người
Mục Tử Vi cảm giác cái liếc mắt kia đầy uy hiếp, thân thể phát lạnh run, ngôn
ngữ càng thêm vâng vâng dạ dạ. Mục Tử Vi ngón tay giấu ở trong tay áo đã bấm
sâu vào lòng bàn tay, đan điền (vùng dưới rốn) có một cỗ ghen tị từ từ trỗi dậy.
Trước đây trấn quốc tướng quân sẽ không quản nhiều việc thế này, như thế nào lần
trở về này nhiều lần lặp đi lặp lại cảnh cáo đối với các nàng? Nhất định là tiểu
tiện nhân kia ở một bên châm ngòi thổi gió!
Cắn chặt khớp
hàm, Mục Tử Vi mặt cũng đỏ lên. Dựa vào cái gì tiểu tiện nhân so với nàng tốt
hơn? Có cha yêu thương, có ngoại công là trấn quốc tướng quân, còn muốn ai làm
phu quân thì chính là người đó, dựa vào cái gì a?!
Mục Thanh
Lê nhìn thấy hai người lại bắt đầu vì mình lải nhải, nhắc nhở nói: “Ngoại công,
cha, nếu còn không đi, sẽ đến muộn.”
“Đi.” La
Kình Thiên kéo tay Mục Thanh Lê, không đợi Mục Thắng lên tiếng, nhìn hắn một
cái, “Tiểu Lê Nhi cùng ta ngồi một xe, các ngươi tự quản chính mình.” Trên tay
vừa đưa, đã đem Mục Thanh Lê vào trong xe ngựa trước mặt, rồi theo đi vào.
Mục Thắng bất
đắc dĩ thở dài một hơi, cũng không nhiều lời. La Kình Thiên ngày thường tuy rằng
nhìn như cổ quái đại trí giả
ngu, thực tế
thông minh, nếu hắn làm như vậy, tự nhiên sẽ không để cho Lê Nhi có việc. Đứng
dậy lên một xe khác, xa phu quất roi chạy đi.
Theo xe ngựa
La Kình Thiên cùng Mục Thắng đi phía trước, đám người Mục Tử Vi mới đều tự lên
xe ngựa phía sau.
“Nương, hôm
nay tuy nói là lão gia kia…… yến tiệc chúc mừng trấn quốc tướng quân. Nhưng mà
Tấn vương khẳng định sẽ ở đấy, ta đã biết sự tình yến hội lúc đó sẽ có biểu diễn,
ta khi đó nếu là đi lên……” Mục Tử Vi ngồi xuống lên xe ngựa, nhịn không được hướng
bên người Lam Tú Ngọc đề nghị, cắn cắn môi xinh, dùng mép thêu khăn lau vết cào
trong lòng bàn tay.
Lam Tú Ngọc
nhíu mi, sắc mặt phiền chán nhìn vết thương trong lòng bàn tay nàng, đau lòng
không ít, nghiêm khắc nói: “Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, cần kìm nén! Ngươi xem
ngươi, nay không chỉ giận, còn làm chính mình bị thương.” Nhìn thấy thần sắc Mục
Tử Vi ủy khuất, giọng nói của nàng dừng một chút, chậm lại một ít: “Vi Nhi,
nương là muốn tốt cho ngươi! Về phần ngươi vừa nói, bây giờ không cho phép, nếu
thời cơ đến, đương nhiên là tốt. Nếu không có cơ hội cũng không thể sốt ruột biểu
hiện, bằng không hoàn toàn ngược lại. Đến lúc đó nương cũng sẽ không nhiều lời,
sai lầm sẽ không tốt lắm. Nhớ rõ rồi chứ?”
“Vâng, Vi
Nhi hiểu được.” Mục Tử Vi nhu thuận gật đầu, trong ánh mắt không ngừng lóe ra
tia sắc lạnh ghen ghét. Mục Thanh Lê, đừng tưởng rằng ngươi thắng, còn rất sớm!
Ta sẽ không thua, trước kia sẽ không, hiện tại càng sẽ không!
Vạn vật yên
tĩnh, ánh trăng mê ly.
Xe ngựa Trấn
quốc tướng quân được Hoàng Thượng ban đặc quyền, có thể trực tiếp chạy thẳng
vào cửa cung. Thẳng đến trước cửa Khánh Sinh Cung nơi bày yến mới dừng lại. “Kẽo
kẹt kẽo kẹt” âm thanh bánh xe, cùng xa phu một đạo “Hu –” tiếng ngựa hạ xuống,
mọi người bên ngoài yến hội tự giác quay đầu nhìn lại, thấy trên mã xa khắc dấu
hiệu một thanh đại kiếm liền biết đây là xe ngựa của trấn quốc tướng quân, vốn
âm thanh đang nói chuyện với nhau cũng nhỏ lại, chậm rãi mở đường.
“Trấn quốc
tướng quân đến!” Cung nhân giúp đỡ xa phu ổn định ngựa, một bên người trông cửa
cung cũng lớn tiếng thông truyền đến.
Màn xe xốc
lên, đi ra không phải La Kình Thiên cao lớn uy mãnh như cảm nhận trong lòng mọi
người, mà là nữ tử xinh xắn lanh lợi. Dưới ánh trăng là gương mặt tố lệ, trong
suốt thanh mĩ, động tác linh mẫn xuống xe ngựa, mọi người nhìn thấy đều sửng sốt,
thiên hạ xinh đẹp đáng yêu này là ai?
“Tiểu Lê
Nhi, sốt ruột cái gì?” Tiếng cười mang theo từ ái từ trong xe ngựa truyền ra,
La Kình Thiên cũng xuống đến, dắt tay nhỏ bé Mục Thanh Lê.
Mục Thanh
Lê không phản kháng, theo ý của hắn cùng hắn đi. Phía sau, tự tại cùng ngoại
công đi, chuyện phiền toái cũng sẽ ít đi rất nhiều.
Tiểu Lê
Nhi? Hóa ra là trưởng nữ Bình Khang Hầu Mục Thanh Lê? Một ít quyền quý thị thiếp,
tiểu thiếp, các phu nhân cùng các lão gia trố mắt nhìn nữ tử nhu thuận đi theo
bên người La Kình Thiên, nhất thời kinh ngạc không thôi. Bình thường ở trong phủ
cũng nghe bọn nhỏ nói qua việc này, bọn họ còn vẫn chưa tin thật, lúc này mới
thật sự là mắt thấy vì thật tai nghe thật hư, người sáng suốt liếc mắt một cái
đều nhìn ra được nàng ta bất đồng.
Người hai
bên tránh ra, La Kình Thiên nắm Mục Thanh Lê trực tiếp đi vào bên trong cung điện.
Cung điện to lớn có thể chứa ngàn người, trung tâm mới là địa phương người chân
chính quyền quý tọa lạc, ngồi vị trí cao nhất đúng là hoàng đế Đông Tống quốc
Quân Vô Cung. Bên cạnh là hoàng hậu Yến Hàm Yên. Hai bên phía dưới đó là các vị
Vương gia, Thừa tướng Yến Cần. Đối diện hắn là tháp kỷ (ghế dài), chính là vị
trí La Kình Thiên.
La Kình
Thiên không chút khách khí ngồi xuống, làm cho Mục Thanh Lê ngồi ở bên cạnh
mình, âm thanh không lớn không nhỏ nói: “Tiểu Lê Nhi, theo ngoại công cùng nhau
ngồi.” Tháp kỷ không nhỏ, cũng đủ hai người ngồi cùng cũng không cần chen chúc.
Mục Thanh
Lê trong lòng biết hắn là cố ý làm cho những người chung quanh xem, trong lòng
vừa buồn cười lại vừa thấy ấm áp. Xem ra sự kiện thuyền hoa kia tuy rằng ngày
thường ngoọi công không nói gì thêm, nhưng vẫn ghi nhớ trong lòng, như bây giờ
làm cũng là để hoàng gia biết hắn có để ý. Tuy rằng như vậy có chút phiền phức,
nhưng là ngoại công nếu dám làm như vậy, liền tự nhiên là hắn có phần nắm chắc.
Mục Thanh
Lê đối La Kình Thiên nháy mắt mấy cái, nhu thuận gật gật đầu, tư thái không ti
tiện không lên tiếng đều làm những người có tâm nhân để vào trong mắt, lại là một
phen ý tưởng.
“Ha ha, Tiểu
Lê Nhi còn nhớ rõ hoàng bá bá?”
Mục Thanh
Lê ngẩng đầu nhìn về Quân Vô Cung phía trước. Hắn hơn bốn mươi tuổi, khóe mắt
có thể thấy được chút ít nếp nhăn, lại không giảm đi sự anh tuấn, dấu vết năm
tháng chẳng những không có làm cho hắn kém cỏi, trái lại cho hắn thêm một ít
thành thục ổn trọng mà người trẻ tuổi không có. Lúc này sắc mặt hắn nho nhã ôn
hòa, hoàn toàn là bộ dáng từ ái của trưởng bối.
Hoàng bá
bá? Xưng hô cũng thật thân thiết, há lại có thể tùy tiện kêu?
Mục Thanh
Lê đơn thuần vô hại cười rộ lên: “Lê Nhi đương nhiên nhớ rõ, hoàng bá bá vẫn
anh tuấn tiêu sái như vậy, ngọc thụ lâm phong, phong thần tuấn lãng! Lê Nhi làm
sao có thể quên?”
Quân Vô
Cung ngẩn ra, La Kình Thiên trợn mắt há hốc mồm, trong cung những tiếng nói cười
bỗng dưng dừng hẳn, lặng ngắt như tờ.
Trả Lời Với
Trích Dẫn
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT