Lam Tranh lại nhớ ra cái gì đó, vẫy vẫy tay với nàng: “Nàng lại đây.”
Khuynh Anh cảnh giác lui về phía sau một bước: “Ngài lại muốn làm cái gì?”
“Cung tỳ nếu không phải nghe lời là bị trừ tiền công.”
Khuynh Anh nhìn hắn, vẫn là chết sống không chịu động chân.
Lam Tranh lại khẽ cười nói: “Ta đã quên nói lũ sen ma có độc, cho dù chỉ bị đâm nhẹ cũng sẽ hư thối toàn thân, tuy rằng không chết, bất quá sống không bằng chết, rất đáng sợ.”
Khuynh Anh nhìn thoáng qua vết thương trên tay mình, yên lặng đi đến bên cạnh.
“Hôm nay nói gì với ca ca ta?” Lam Tranh giống như vô tình hỏi.
Phía sau đối phương còn có vô số sen ma âm trầm muốn ăn cơm, cộng thêm Lam Tranh âm hiểm lại nhỏ mọn, lừa gạt hắn hậu quả nhất định thật nghiêm trọng. Nàng đành phải thẳng thắn để được khoan hồng: “Hắn nói mấy ngày nữa sẽ bảo Nam Huân tìm cho ta một sư phụ để cho ta bắt đầu tu hành, sớm rửa sạch oan khuất trở lại thế gian.” Dừng một chút, ngẩng đầu nhìn, mắt hắn mang ý bảo nàng tiếp tục nói, nàng lại phải vô lực cất giọng: “Còn bảo ta chú ý học tập lễ nghi quy củ của Thần Tộc, hầu hạ ngài cho tốt, làm tốt bổn phận, như vậy thôi.”
Về hai trăm năm thành hôn cái gì đó vẫn là bỏ qua đi.
“Già Diệp nói lúc nàng trở lại sắc mặt tái nhợt, thân hình run run đi, là ca ca đã làm gì nàng sao?”
“Không có.”
“Buổi tối nàng thấy ác mộng hô một câu ‘Không cần’, chẳng lẽ không phải ban ngày suy nghĩ ban đêm nằm mộng sao?”
“Không thể, à, mấu chốt là làm sao ngài biết?”
“Khuynh Anh?” Hắn cười, hỏi ngược lại một câu.
Khuynh Anh nhịn không được ớn lạnh một cái, rốt cục bất đắc dĩ nói: “Điện hạ Trường Minh làm sao có thể làm gì ta. Điện hạ khí thế quá cường đại, ta là một người phàm nho nhỏ, căn bản chịu không nổi, vừa thấy ngài ấy ta liền đổ mồ hôi lạnh, hai chân phát run, hô hấp khó khăn, còn chuyện gặp ác mộng, từ lúc đến nơi đây ta liền ngủ không an ổn, chắc là ta quá nhớ nhà cho nên mới mơ quá nhiều.”
“A… Là vách núi đen, cũng nhớ không rõ lắm…” Khuynh Anh gãi gãi cái ót, đang muốn nhớ cảnh trong mơ, bỗng dưng tay bị bắt lấy, cả người bị ném tới vách đá trên cầu, rồi sau đó một cái bóng râm cao gầy đã đè lại.
“Khuynh Anh, nàng còn nhớ ra cái gì nữa?” Lam Tranh dần dần tới gần.
Khuynh Anh thấy một loại cảm giác nguy hiểm bốc lên. Nhưng nàng không rõ vì sao đột nhiên hắn nổi điên, cố vớt vát: “Ta không – -”
Gò má bị bóp, nàng theo phản xạ giãy giụa, lại bị hắn nắm lấy thắt lưng, thô bạo hôn môi nàng.
Mang theo hung mãnh ác ý, còn có cắn xé như dã thú.
Khuynh Anh chỉ cảm thấy trên môi có mùi máu, đau đớn khiến đầu óc nàng thanh tỉnh, nhìn phía trên cung Thiên Xu thấy mây đen dần dần che ánh trăng, bầu trời tối đen vô tận.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT