Khuynh Anh đành phải đi qua, lúc đi đến trên cầu, chung quanh nước tiên lay động như một đóa hoa nở rộ, có những sinh vật như những con sứa màu vàng tung bay, chúng nó bị gió thổi trong không trung, nhảy múa xoay tròn hết sức trong sáng.

Khuynh Anh nhìn Lam Tranh chống đầu mím môi cười nói: “Nàng cũng thích phải không? Con gái tựa hồ đặc biệt thích những sinh vật xinh đẹp như vậy. Đây là mầm móng sen ma ta thu thập từ tộc Tinh linh, đến Toàn Cơ thô bạo như đàn ông lần đầu tiên nhìn thấy cũng thật thích.”

“Quả thật rất đẹp, chúng nó trôi trong nổi không trung làm bầu trời đêm giống như đại dương vậy.”

Khuynh Anh đang hiếu kỳ muốn lấy tay đụng vào một cái đang bay đến bên cạnh mình, Lam Tranh lại chậm rãi bổ sung thêm: “Nhưng thứ xinh đẹp cũng thường nguy hiểm, sen ma bơi chung quanh chỉ là vì kiếm ăn.”

Đang nói, sen ma đã đụng tới ngón tay Khuynh Anh, đồng thời đột nhiên toàn bộ xúc tu biến thành mũi nhọn mạnh mẽ đâm nàng!!

Khuynh Anh hoảng sợ né tránh, nhưng sen ma lại tụ tập như bầy ong vò vẽ đuổi theo nàng không tha.

“Này này! Ngươi tại sao có thể như vậy!! Cứu mạng!” Nàng trên nhảy dưới nhót, quần áo đã bị rách ra vài cái lỗ.

Lam Tranh chậm rãi nhìn một lát, lại cười nói: “Khuynh Anh, hôm nay nàng không ngoan, cho nên bị trừng phạt.”

“Ngươi đang nói cái gì!!” Khuynh Anh căn bản nghe không được lời hắn nói.

“Hôm nay Nàng đi gặp ca ca ta!”

@# $#@!! Nàng nhảy lên một tảng đá thở hổn hển, đập chết mấy con sen ma trước mặt, trên đầu nổi gân xanh, “Ai muốn gặp hắn? Ta có thể lựa chọn sao?!!”

Lam Tranh híp mắt nhìn nàng, mấy vòi nhọn của lũ sen ma ở sau lưng nàng đâm tới, nếu như thực đâm trúng… Ngón tay khẽ nhúc nhích, lũ sen ma không một tiếng động bụi tan khói diệt.

“Lúc trước không có phát hiện, kỳ thực nàng cực kì nhanh nhẹn, cũng thật dũng mãnh.” Lam Tranh rốt cục cười nói.

“Cám ơn.” Khuynh Anh nổi gân xanh đầy đầu, mỉm cười.

Ánh mắt Lam Tranh chậm rãi dời xuống, tiếp tục cười nói: “Chạy nhảy nhiều như vậy mà vẻ mặt vẫn không có gợn sóng, xem ra thuốc bổ của Thần Tộc rất có hiệu quả.”

Khuynh Anh ngẩn người nhìn theo tầm mắt của hắn mới chợt xấu hổ trắng mặt. Dùng tay áo che ở trước ngực, bộ mặt cứng ngắc vô cùng: “Thật đúng là cảm tạ điện hạ ban thuốc.”

“Ừ.” Khóe môi Lam Tranh cong lên một đường cong: “Tiền thuốc bổ đều ghi vào sổ nợ của nàng, không cần cảm tạ ta. Vừa rồi nàng đánh chết sen ma quý số lượng hiếm giá cả cao như vậy, đương nhiên cũng ghi lại vào sổ nợ của nàng.”

Giây phút ấy, Khuynh Anh chỉ muốn nhào tới cắn xé hắn!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play