Thanh Phong nắm chặt nắm đấm, lần đầu tiên anh cúi đầu trước tôi. Hình ảnh
ấy không những không làm tôi hả hê, ngược lại càng làm tôi cảm thấy ê
chề. Thanh Phong, rõ ràng anh biết Lan Linh là con người thế nào, sao
anh mãi mãi bênh vực cô ta, dồn ép tôi đến đường cùng. Đó chính là cách anh thể hiện tình yêu phải không? Sao tôi không thể cảm nổi tình yêu to lớn của anh, chỉ thấy nó quá ngu ngốc. Ngày xưa anh rất phóng khoáng, yêu ghét rõ ràng. Dù anh yêu Lan Linh nhưng nếu cô ấy làm sai nhất định phải xin lỗi. Dù không làm nhiều trò như Hải Lâm nhưng anh đối với tôi rất vui vẻ, thường hay chọc tôi cười. Thanh Phong rõ ràng khác xưa quá nhiều. Phải chăng chính sự lựa chọn sai lầm của tôi đã gây ra sự thay
đổi đó
- Anh nhất định phải hạnh phúc!
Thanh Phong ngạc nhiên, ngẩng đầu lên nhìn tôi. Anh không ngờ tôi sẽ thốt ra câu đó, ánh mắt tràn ngập sự rối loạn nhìn tôi. Tôi mỉm cười, vỗ vỗ
lên vai anh, sau đó bước ra ngoắc chiếc taxi đang chạy tới. Thanh Phong nói với theo khi tôi leo lên xe
- Em cũng phải thật hạnh phúc!
——————————
- Chị hai, chị muốn đi du lịch không? – Hoàng Khải vừa ăn xoài vừa hỏi
- Đi du lịch?
- Phải, em đăng kí tour cho chị. Đi cho khuây khỏa. Sẵn tìm về cho em một anh rể mới. Hehe.
- Nói xàm! – Tôi nhét miếng xoài mới gọt vào miệng nó – Chị không muốn đi, nhưng mà em có thể giúp cho chị việc khác. Kiếm cho chị một việc
làm, nhớ rõ là kiếm chứ không phải giới thiệu
- Èo, chị cứ hay quan trọng vấn đề! Kiếm hay giới thiệu thì cũng vậy
thôi…Mà không phải chị thích vẽ tranh sao, cứ ở nhà vẽ là được rồi…
- Chị không muốn bán tranh của mình nữa. Với lại chị muốn tiếp xúc với mọi người…
- Chị hai! – Em trai bước tới đặt tay lên trán tôi – Không có nóng! Chị hết bị tự kỉ rồi sao?
- Cái thằng này…
- Đùa, đùa thôi. Được rồi. Để em kiếm cho chị. Mà chị muốn làm vị trí
nào? Còn bằng cấp nào ngoài cái bằng ở Đại học Kiến trúc không?
- Có chứng chỉ kế toán, bằng ngoại ngữ, bằng vi tính, chỉ sợ là hết hạn rồi….
- Ôi không sao, mấy cái đó người ta không để ý hạn này hạn nọ đâu. Có kỹ năng là được. Mà chị đi học kế toán hồi nào?
- À là do hồi xưa….
- Rồi rồi hiểu luôn. Lại liên quan đến mấy người kia chứ gì. Thôi không hỏi nữa… – Hoàng Khải nhăn nhăn mặt khó chịu – Cái cậu Phúc này sao
đem xoài qua cho hoài vậy!
Tôi bật cười, khả năng đánh trống lảng của em trai tôi thật là kém mà. Quá ư lộ liễu.
- Chị không biết. Làm chị thấy ngại ghê. Hay sẵn tiện hôm nay cuối tuần, chị làm món lẩu, rủ Phúc qua ăn. Em ở lại ăn cho vui luôn!
- Chị ơi, có cần em phụ gì không? – Phúc lăng xăng chạy vào bếp
- Được rồi, em ra ngoài nói chuyện với Khải đi!
- Dạ thôi!
- Sao vậy?
- Này cậu kia, cậu làm gì cứ bám theo chị tôi vậy? – Hoàng Khải giọng điệu cau có nói vọng vào
- Anh ấy hình như không thích em! – Phúc gãi gãi đầu, rụt cổ
- Tôi nghe đấy nhé! Tôi chính là không thích cậu quanh quẩn bên chị tôi nhá! Tôi nghi ngờ mưu đồ của cậu lắm đấy nhóc con!
- Haha, thôi em ra ngoài ngồi đi. Chị xong ngay. Đừng để ý thằng em dở dở ương ương của chị!
Bữa ăn ngon lành mà tôi cất công nấu diễn ra trong không khí vô cùng
quái dị. Hoàng Khải ngồi ăn như ăn thuốc độc, khuôn mặt đầy sát khí,
cặp mắt không giấu vẻ thù địch chiếu thẳng về Phúc. Còn Phúc thì cúi
gằm mặt, cười gượng ráng ăn hết những thức ăn tôi gắp vào bát.
- Khải! – Tôi không chịu nổi hét lên
- Dạ! – Nó giật mình, dáo dác nhìn tôi, ra vẻ vô tội
- Đồ ăn chị nấu khó ăn lắm hả?
- Dạ đâu có! Ngon! Ngon lắm!
- Thế mặt em làm vẻ gì vậy? – Tôi không còn đủ kiên nhẫn với đứa em bất lịch sự nữa
- Cậu ta…. – Hoàng Khải đặt bát xuống, chỉ chỉ Phúc – Cậu ta…còn nhỏ
tuổi hơn em, mà dám có ý đồ với chị. Không thể nào tha thứ được…
- Em không có! – Phúc lắc đầu như trống bỏi
- Em ăn nói bậy bạ gì vậy? – Tôi không biết nên cười hay nên khóc
- Vậy cậu suốt ngày qua nhà chị tôi cho xoài làm gì?
- Dạ….dạ….
- Dạ cái gì mà dạ. Nói!
- Dạ….tại vì chị Vy nói…anh rất thích ăn xoài!
- Hả? – Tôi và Khải đồng loạt lên tiếng
Thế đấy! Bữa ăn tối ở nhà tôi đã kết thúc chỉ với một câu nói. Phúc sau đó đã xấu hổ, đứng lên, vội vàng chào tôi ra về. Ngay khi cậu ta vừa
đi khuất, tôi đã ôm bụng cười nghiêng ngả. Đứa em trai ngốc nghếch của
tôi vẫn còn đang đực mặt ra. Khoảng chừng một lúc lâu sau, nó mới bừng
tỉnh lắp ba lắp bắp nói: ‘‘Nó…nó…nó dám…Ahhhhhh….’’
- Em trai, dù chị là người khá cổ hủ, nhưng với vấn đề này thì tuyệt nhiên rất cởi mở! – Tôi vỗ vỗ lên vai Khải
- Chị hai! – Hoàng Khải hét vào mặt tôi – Không được nhận xoài của thằng nhóc đó nữa! Em về đây!
———————————
Tôi sắp xếp lại các giấy tờ cho gọn gàng, xem xét quần áo lại một lần, sau đó ra khỏi nhà. Hôm nay tôi có buổi phóng vấn quan trọng. Sau khi tôi nhờ em trai kiếm việc, thì tầm ba ngày sau tôi nhận được thông tin
tuyển thư ký cho giám đốc công ty S. Tôi khá chần chừ vì tôi chỉ muốn
một công việc nào đó có thể chui vào một góc làm việc, rồi thoải mái
nói chuyện với đồng nghiệp, chứ không phải ngày qua ngày chạm mặt với
sếp. Thế nhưng cuối cùng tôi vẫn bị những lời lẽ của em trai thuyết
phục. Tôi biết ngoại ngữ, có thể nói là thành thạo, vi tính văn phòng
cũng nắm trong lòng bàn tay, có một chút ngoại hình, lại cẩn thận, chu
đáo. Nếu bảo tôi vùi đầu vào những con số thì có vẻ tôi hứng thú với
công việc thư kí hơn.
Công ty S là một công ty chuyên về thiết kế nội thất, thật ra nói lớn
không lớn, nói nhỏ không nhỏ, được thành lập cũng khá lâu, có được một
ít tiếng tăm. Tuy nhiên một năm trở lại đây thì bỗng nhiên được đánh
giá rất cao, nghe nói là nhờ vào vị Giám đốc mới về. Anh ta thay đổi
toàn bộ tư duy của bộ phận thiết kế. Họ nắm bắt thị hiếu, sở thích của
khách hàng rất nhanh, không chỉ khiến khách hàng hài lòng, mà còn phải
thật sự yêu thích các ý tưởng. Họ đặc biệt xem trọng sự đơn giản, mộc
mạc trong thiết kế, đem lại sự thanh lịch, trang nhã. Những sản phẩm xa hoa, lộng lẫy, khiến người khác choáng ngợp lại không phải là hướng đi của họ. Vị Giám đốc này xem trọng khả năng sáng tạo, lại có cái nhìn
nghiêm túc về nghệ thuật, thật sự phải nói là am hiểu. Do đó, dù không
phải là người thiết kế, nhưng lại là người có khả năng đánh giá tốt
nhất công việc của các kiến trúc sư. Đối với khách hàng của mình, anh
ta cũng có những tiêu chí nhất định. Nếu ban đầu cả hai không có tiếng
nói chung thì sẽ không kí hợp đồng. Tất nhiên dân kinh doanh cần có lợi nhuận, nhưng nếu vì lợi nhuận mà đánh mất sáng tạo của mình thì không
còn phải là làm nghệ thuật nữa. Tôi đặc biệt yêu thích ý nghĩ đó. Những điều này tôi đều được nghe nói từ em trai. Có vẻ nó rất sùng bái vị
Giám đốc này. ‘‘Chị gặp được anh ấy rồi sẽ thấy em không nói thêm đâu.
Quả thật là một nhân tài đó’’ – Khải vừa nói vừa hoa chân múa tay.
Tôi đang ngồi nghĩ bâng quơ thì có một người thông báo với tôi vào
phòng chuẩn bị phỏng vấn. Hôm nay cùng phỏng vấn chung với tôi còn có
ba cô gái khác. Tất cả đều trẻ đẹp, sành điệu. Ở họ toát lên sự tự tin
mà tôi không hề có. Phải nói là nhìn ngoại hình thì tôi bị đánh gục
hoàn toàn. Tôi là người phỏng vấn cuối cùng. Các cô gái kia sau khi
phỏng vấn xong đều có thần tình bất mãn. Tôi hít một hơi thật sâu, trấn tĩnh tinh thần.
Ngồi đợi tôi trong phòng chỉ có một người. Ở con người này toát ra một
khí chất bức người. Ngũ quan cân đối, thân hình cao lớn. Khuôn mặt này
nếu cười lên thì chắc chắn sẽ rất đẹp, có khi sẽ khiến người đối diện
cảm thấy mơ hồ. Thế nhưng từ lúc tôi bước vào, anh ta vẫn một nét mặt
lãnh đạm, không nóng không lạnh nhìn tôi. Tôi gật đầu chào anh ta rồi
ngồi xuống ghế.
- Để không làm mất thời gian của nhau, tôi xin nói thẳng. Các cô phỏng
vấn trước cô đều cố gắng thể hiện mình thông thạo ngoại ngữ, biết sắp
xếp công việc, vân vân và vân vân… – Anh ta dừng lại một chút, quan sát tôi – Nhưng những thứ đó nếu các cô không biết thì sao đủ tự tin đi
phỏng vấn. Cho nên cô không cần phải giới thiệu những cái đó. Thay vào
đó, tôi sẽ hỏi cô một câu. Nếu trả lời được, xem như cô chính thức nhận việc.
Tôi cảm thấy con người này quả nhiên thật thú vị, khiến tôi bắt đầu tò
mò. Không biết anh ta tài giỏi đến cỡ nào mà khi nói chuyện, giọng nói
vẫn không giấu được vẻ kiêu ngạo. Nếu không làm việc cho anh ta, thì có thể làm bạn không nhỉ?
- Vâng, tôi cũng không nghĩ mình sẽ giới thiệu về bằng cấp của mình. Anh cứ đặt câu hỏi!
- Cô nhìn bức tranh trên tường. Nói xem nó có ý nghĩa gì?
Tôi nhìn theo hướng tay anh ta chỉ. Trong một thoáng tôi bị bất ngờ đến đứng hình. Anh ta nhìn tôi, thoáng nhếch mép, sau đó ngay lập tức trở lại vẻ mặt ban đầu. Hình như anh ta nghĩ tôi không ngờ anh ta sẽ hỏi
một câu như vậy. Nhưng anh ta sai rồi. Điều tôi không ngờ chính là bức tranh kia.
- Anh có thể đổi bức tranh khác không? Không thì một câu hỏi khác cũng được!
- Tại sao? – Anh ta hỏi lại tôi
- Không có gì, vì với bức tranh đó, tôi e là anh không hiểu nó bằng tôi đâu! – Tôi không kiêng dè nhìn thẳng anh ta
- Cô dường như rất tự tin. Sao cô nghĩ như vậy? – Anh ta hình như bị chạm vào sợi dây tự ái, giọng nói có vẻ trầm hơn
- Đơn giản là vì tôi vẽ bức tranh đó mà! – Tôi nhún vai
- Cô vẽ? – Lần này anh ta không che giấu cảm xúc của mình nữa. Toàn bộ sự ngạc nhiên đều thể hiện ra
- Nếu anh không tin, cứ nhìn vào góc phải phía dưới, có một chữ kí nhỏ. Tôi sẽ kí lại cho anh so sánh. – Tôi nở nụ cười như có như không
- Vậy…còn bức này? – Anh ta chỉ chỉ sau lưng tôi
- Cũng là của tôi! – Tôi nhẹ nhàng trả lời sau khi quay đầu lại nhìn
- Cô…chính thức được nhận việc! – Anh ta lại trở về dáng vẻ nghiêm túc, nói ra một câu chắc nịch – Đầu tuần sau quay lại, chúng ta kí hợp đồng.
Tôi cảm ơn, cúi chào anh ta ra về. Khi chuẩn bị bước ra khỏi cửa, tôi quay lại nói với anh ta
- Cảm ơn anh đã thích những bức tranh của tôi! Nhưng anh đừng treo
trong phòng làm việc, chúng thật sự rất u buồn, sẽ ảnh hưởng đến tâm
trạng của anh đấy!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT