- Bạch Vy! Em hiểu anh mà đúng không? Hiểu rằng anh đề nghị như vậy không phải vì anh không yêu em. Ngày xưa và bây giờ đều như thế. Tình cảm của anh không bao giờ thay đổi. Anh chỉ thấy em xứng đáng với một người tốt hơn anh. Trải qua những việc kinh khủng, anh đã cố gắng để trở thành
người đó. Anh muốn là người đàn ông mang lại hạnh phúc cho em.
Nhưng...hiện tại anh vẫn không làm được.
- Anh biết không, anh thật sự không cần cố gắng đâu. Chỉ cần là anh, em nhất định sẽ rất hạnh phúc.
- Haha – Thanh Phong đột nhiên bật cười – Nếu cách đây mấy tháng em nói
câu đó, anh sẽ mừng rơi nước mắt đấy. Chỉ là bây giờ anh cảm thấy rất
buồn cười. Bạch Vy! Anh đem hôn nhân của chúng ta ra đánh cược. Nếu anh
có thể bình phục, anh nhất định sẽ đến tìm em. Lúc đó dù em có người đàn ông khác, anh nhất định cũng sẽ cướp em khỏi anh ta. Còn nếu không thể, chúng ta giải thoát cho nhau đi. Một năm! Em chờ anh một năm được
không?
- Em...
- Đừng nói không muốn hay đại loại như thế. Em muốn đánh cược hay muốn
anh đột ngột biến mất. Em biết khả năng của anh mà, dù hiện tại
thì...hơi khó khăn, nhưng không phải là không thể – Anh nhún vai vẻ bất
cần
Tôi cắn chặt môi, vì tôi tin anh đã nói thì sẽ làm. Anh không cho tôi
được quyền từ chối. Chỉ có thể đánh cược mà thôi. Thanh Phong đột nhiên
nắm lấy bàn tay run rẩy của tôi. Chỉ một hành động nhỏ đó của anh cũng
làm tôi mạnh mẽ hơn rất nhiều.
- Được! Nhưng em sẽ ở bên cạnh giúp đỡ anh!
- Ngốc ạ! Nếu ở với em thêm một năm, trường hợp xấu nhất xảy ra, sao anh nỡ ra đi hả?
Một năm này đừng liên lạc với nhau, được không? Qua một năm, không thấy
anh trở lại thì em đã có câu trả lời. Bây giờ thì em về đi! Hy Hy có lẽ
đã nhớ hơi em rồi đấy. Sau hôm nay thì cũng đừng quay lại đây!
- Em...Vậy Thanh Phong, có thể ôm em một lần không?
Lời vừa thốt ra, Thanh Phong đã nắm tay tôi kéo mạnh để tôi ngả vào lòng anh. Vòng tay anh ôm chặt lấy tôi. Dù hơi bất ngờ nhưng tôi cũng ôm lại anh. Khoảnh khắc này có lẽ là khoảnh khắc đẹp nhất của chúng tôi.
- Bạch Vy! Cảm ơn em!
- Có lẽ em chưa bao giờ nói cho anh biết. Thanh Phong! Anh nghe cho rõ. Em chỉ nói một lần thôi. Em yêu anh!
- Anh biết! Hình như trong mơ anh đã nghe em nói...Cho nên anh đã tỉnh
dậy. Anh đã nghĩ khi anh bình phục, việc đầu tiên anh làm chính là...
- Là gì?
- Thôi thì đến lúc đó em sẽ biết.
- Uhm! – Tôi gật đầu
TÁM THÁNG SAU
Tôi đang đùa nghịch với Hy Hy trong sân thì Hoàng Khải đẩy cổng bước
vào. Khuôn mặt đen sạm, u ám của nó báo trước kết quả của cuộc chinh
chiến hơn một năm nay chẳng mấy tốt đẹp. Tôi vội vàng bế Hy Hy lên, bước về phía em trai. Vừa định mở miệng hỏi thì đã bị nó chặn ngang lời,
dùng giọng điệu vừa tức tối vừa thểu não nói: “Kết thúc rồi!”.
Không đợi tôi kịp phản ứng, Hoàng Khải đã ngồi lên ghế đá, chân gác lên bàn, vẻ mặt đăm chiêu. Tôi thở dài, nói:
- Kể chị nghe! Hai đứa...
- Em đã nói rồi. Kết thúc! Hai chữ đơn giản vậy thôi!
- Không thể nào!
- Có gì mà không thể chứ. Lần này là cậu ta chê em...Thế đấy. Em trai chị thiệt là mất mặt.
Hoàng Khải với tay lấy ly nước mà chị Hoa vừa mới đưa, tu ừng ực. Sau đó đứng dậy, chào tôi ra về. Tôi còn chưa mở miệng thì nó đã vác ba lô
bước ra khỏi nhà. Tôi còn đang loay hoay xử lý thông tin thì anh Vinh từ đâu xuất hiện, dùng ánh mắt khó hiểu hỏi tôi: “Người vừa bước ra không
phải Hoàng Khải sao?”
- Là nó đấy!
- Thế hả? Đã chịu về rồi sao? – Anh Vinh đón lấy Hy Hy từ tay tôi
- Về kiểu đó thì thà không về còn hơn. E rằng muốn nó làm việc lại thì phải chờ mấy tháng nữa.
- Sao thế? Bại trận rồi à?
Tôi gật đầu. Anh Vinh cũng không hỏi nữa, chỉ chăm chăm đùa nghịch với
con gái tôi. Hy Hy đã hơn một tuổi, có thể đi và nói bập bẹ, tính cách
cũng rất hiếu động. Và người kiên nhẫn trong việc chơi đùa với Hy Hy
trong hàng giờ liền không phải là tôi, mà là anh Vinh. Anh Vinh mỗi khi
đi làm về sẽ ghé nhà tôi, chơi với Hy Hy đến tối mới rời đi. Cho nên
việc con bé quấn anh không có gì là lạ.
- Bạch Vy! – Anh Vinh vừa bế Hy Hy vừa hỏi tôi - Em nói xem, khi người con trai cầu hôn cần chuẩn bị những thứ gì?
- Hả? – Tôi ngạc nhiên hỏi lại – Sao lại hỏi em cái này?
- Anh chỉ đột nhiên thắc mắc thôi!
- Haha, đừng nói lả muốn cầu hôn em nào đó nha!
- Không có – Anh Vinh xua xua tay – Nhưng mà biết trước cũng tốt. Biết đâu được ngày mai anh sẽ gặp tình yêu sét đánh.
- À ừm, để xem! – Tôi bắt đầu trí tưởng tượng bay bổng của mình – Khi em còn là thiếu nữ, em nghĩ khung cảnh lúc đó phải thật lãng mạn, tràn
ngập hoa và ánh nến, rồi người đó sẽ quỳ xuống, nắm lấy tay em. Ôi trời
ơi, bây giờ nghĩ lại thật là buồn cười.
- Còn bây giờ?
- Bây giờ...chỉ cần anh ấy đứng trước mặt em, nói rằng: “Bạch Vy! Anh ở đây!” – Tôi nói, miệng bất giác nở thành nụ cười
- Chỉ cần như vậy thôi sao?
- Đúng thế! Em chỉ cần...
Tôi bất chợt nhận ra điều khác lạ, câu nói cũng lập tức bị bỏ dỡ. Từ từ
quay lại phía sau, cả người tôi bị chấn động, không thể nhúc nhích. Vẫn
nụ cười nửa miệng, vẫn cặp mắt sáng đầy cương nghị, từng đường nét mà
tôi nhớ như in trong đầu đều không hề thay đổi. Tôi không kiềm chế được, chỉ biết đứng yên, nước mắt cũng không tự chủ được mà rơi xuống. Anh
Vinh im lặng, bế Hy Hy vào trong nhà. Còn người kia từ từ tiến về phía
tôi, từng chữ thốt ra thật dịu dàng
- Có thật em chỉ cần như thế không?
- Thanh Phong! Thanh Phong! – Tôi ôm chầm lấy anh – Cuối cùng anh cũng đã về rồi!
- Anh đã chuẩn bị rất nhiều thứ - Thanh Phong không hề để ý đến lời nói
của tôi – Nào là hoa, là nhẫn, rồi cả một nhà hàng...Vậy mà em nói chỉ
cần một câu...
Tôi đột ngột dùng môi mình chặn đứng câu trách móc của anh. Đây là lần
đầu tiên tôi chủ động hôn anh, Thanh Phong hoàn toàn bị bất ngờ. Phải
mất một lúc sau anh mới dịu dàng hôn lại tôi. Nụ hôn này thật sự rất
ngọt ngào, rất hạnh phúc
- Bạch Vy! – Thanh Phong khẽ đẩy tôi ra, quỳ một chân xuống, lấy ra một
chiếc nhẫn trong túi áo – Anh đã muốn hỏi em câu này mấy năm nay! Em
đồng ý làm vợ anh chứ?
Tôi nhìn chiếc nhẫn đơn giản, tỏa ra ánh sáng thanh khiết. Thật sự lúc
này trong tôi vừa hạnh phúc vừa buồn cười. Anh đang cầu hôn tôi, khi
chúng tôi đã là vợ chồng được bao nhiên năm. Thanh Phong chờ đợi câu trả lời của tôi, vẻ mặt bắt đầu có chút căng thẳng.
- Em đồng ý! – Tôi gật đầu liên tục, nước mắt lại tiếp tục rơi xuống
Thanh Phong lồng chiếc nhẫn vào ngón tay của tôi, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đó. Anh đứng dậy, ôm chầm lấy tôi, miệng khẽ nói:
- Bạch Vy! Anh ở đây! Và sẽ không đi đâu nữa!
- Thanh Phong! Dù anh có đi đâu, em vẫn sẽ ở đây đợi anh!
Một buổi chiều đẹp trời, Hoàng Khải đang ăn cơm với chúng tôi thì nhận được một cuộc điện thoại. Ngay lập tức, cả người nó như bị sét đánh trúng, toàn thân cứng đờ, mặt mày biến sắc. Cuối cùng thì đâm đầu chạy ra khỏi nhà. Tôi và Thanh Phong nhìn nhau, rồi cũng đứng lên chạy theo nó
Chúng tôi có mặt ở bệnh viện 15 phút sau đó. Phúc đứng nép trong góc tường trước cửa phòng cấp cứu. Hoàng Khải trông thấy cậu nhóc, hai tay nắm chặt lại, bước chân cũng di chuyển chậm hơn. Đến khi đứng trước mặt Phúc, nó không nói câu nào, chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên đầu Phúc, để cậu đầu gục lên vai mình. Tôi nhìn cảnh tượng đó, quả thật đẹp đến đau lòng. Tôi không biết người nằm trong phòng đó là ai, cũng không bước tới thắc mắc. Tôi cảm thấy việc này mình chỉ có thể đứng từ ngoài nhìn vào, rồi thở dài mà thôi.
Thanh Phong đưa tôi ra khỏi bệnh viện. Đột nhiên một giọng nói quen thuộc khiến tôi phải quay đầu lại
- Tôi biết rồi! Không cần cô nói! – Người đàn ông buông lời bực tức
- Anh nói là phải giữ lời. Nếu kết quả đúng như dự đoán, anh phải chịu trách nhiệm đấy! – Cô gái đi bên cạnh không ngừng cằn nhằn
Khi ánh mắt của tôi và anh ta chạm vào nhau, anh ta rất bất ngờ. Tôi thì bình tĩnh hơn, chỉ cúi đầu chào một cái, sau đó nắm lấy tay Thanh Phong rời đi. Đằng sau vẫn nghe tiếng nói tíu tít của cô gái
- A! Tôi biết rồi! Cô ấy là Bạch Vy! Người anh thầm thương trộm nhớ, đúng không? Nhìn khuôn mặt khó coi của anh là biết ngay.
- Cô thật nhiều chuyện!
Tôi bật cười, Minh Trường gặp phải cô gái này xem ra còn đau đầu dài dài. Thanh Phong im lặng không nói gì, chỉ nhìn tôi, miệng khẽ nhếch thành nụ cười quen thuộc. Anh có vẻ đang tận hưởng cảm giác của người chiến thắng.
Tôi chỉ không ngờ những việc của chiều hôm đó lại kéo theo hàng loạt tình huống sau này mà tôi là một khán giả may mắn được theo dõi. Hoàng Khải sau hôm ấy, một lần nữa đem theo ba lô, để lại một núi công việc. Chỉ là lần này người gánh vác không phải là tôi mà là Thanh Phong. Mong rằng đứa em trai này khi trở về sẽ đem theo một người nữa. Mấy tháng sau đó, còn có chuyện bất ngờ hơn, tôi nhận được thiệp cưới của Minh Trường. Xem ra anh ta chính thức đã lọt lưới rồi.
Tôi đưa mắt nhìn Thanh Phong, anh đang bế Hy Hy đặt lên đùi, còn mình thì chăm chú đánh cờ với ông nội của Hy Hy. Ba tôi ngồi bên cạnh, im lặng nhìn vào bàn cờ, vẻ mặt đăm chiêu, dù chắn chắn ông không hiểu gì hết, do ông vẫn chưa bình phục hoàn toàn. Không phải họ đã từng là kẻ thù của nhau sao, bây giờ lại ngồi chung thế này. Nếu đây không gọi là hạnh phúc, tôi thật sự không biết hạnh phúc được định nghĩa thế nào. Những chuyện này kể ra thì thật dài dòng, chỉ có thể nói, cuộc đời thật sự rất dài. Chưa đi hết thì sẽ không thể nói mình bất hạnh. Hạnh phúc chắn chắn đang đợi bạn ở một nơi nào đó, và sẽ gặp bạn lúc bạn không ngờ tới. Tôi chắc chắn một điều như thế đấy...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT