Tôi nắm chặt tay anh cho đến khi bị bác sĩ chặn ngoài cửa phòng phẫu thuật. Màu của máu! Một màu đỏ rợn người, một màu đỏ đến chói mắt. Trên người tôi, trên người anh, khắp nơi đều có. Khi cánh cửa hoàn toàn khép lại, tôi mới ngồi bệch xuống nền nhà. Run rẩy và sợ hãi. Trái tim đau đến nghẹt thở, đau đến nỗi muốn chết đi. Nếu anh không tỉnh dậy, nếu anh rời đi như chưa từng có mặt trên đời, tôi phải làm sao? Tiếng khóc Hy Hy văng vẳng bên tai nhưng tôi lại hoàn toàn không để ý tới. Trợ lý Kim bế Hy Hy đưa về phía tôi: “Đứa nhỏ đang khóc, có lẽ nó đói...”
- Các người bây giờ mới quan tâm đến nó sao? – Tôi không còn giữ được bình tĩnh, ánh nhìn hận thù chiếu thẳng vào ba của Thanh Phong – Nó là cháu nội của ông? Ông không muốn thừa nhận nhưng trong người nó có dòng máu của ông. Tôi sẽ chờ đợi nó lớn lên, chờ xem nó sẽ đối mặt với kẻ gián tiếp hại ông ngoại và ba nó như thế nào. Ha ha ha..
Tôi cười như điên như dại. Nhưng lúc này đây, tôi đột nhiên trở nên tỉnh táo lạ kì. Tôi phải bắt những người này đền tội, bắt họ trả lại công bằng cho tôi. Trả lại tất cả, trả cả vốn lẫn lời....
Em không hiểu lòng anh
Chết sao? Tôi đã chết rồi sao?
Không biết nữa, xung quanh tôi là bóng đêm bao trùm. Cho tôi một ít ánh sáng, có ai nghe thấy tôi không?
- Bác sĩ! Đã ba ngày rồi nhưng tại sao anh ấy vẫn chưa tỉnh?
Là ai? Ai đang nói đó?... Tôi cảm nhận có người đang nắm chặt tay mình. Bàn tay người đó lạnh ngắt. Không phải, không phải Bạch Vy. Cô ấy cuối cùng cũng đã thoát khỏi tôi.
- Dù ca phẫu thuật thành công, nhưng đây vẫn là thời kì nguy hiểm. Nếu qua hết hôm nay anh ấy vẫn không tỉnh dậy, e rằng tình hình có thể chuyển biến xấu. Lúc này, chúng ta chỉ có thể trông chờ vào ý chí của anh ấy.
Im lặng! Sự im lặng kéo dài!
- Thanh Phong! Anh làm ơn tỉnh dậy đi!
Bạch Vy không có ở đây, tôi thức dậy sẽ được cái gì? Tôi mệt mỏi, tôi chỉ muốn ngủ, ngủ một giấc thật dài. Khi mở mắt dậy lại có thể nhìn thấy em. Người kia sao cứ nắm tay tôi mãi như thế? Tôi bắt đầu cảm thấy bực bội.
“Cạch”
Tiếng động đó là gì? Lại có người muốn khuyên tôi tỉnh dậy sao? Không cần đâu, tôi chỉ đang nghỉ ngơi thôi.
- Tại sao bây giờ cô mới vào thăm anh ấy?
- ...
- Cô hại anh ấy như vậy vẫn chưa đủ sao?
- Hoa! Chúng ta hãy ra ngoài! Để cho anh ấy ở lại với Vy! – Tiếng nói của một người con trai cất lên
Là ai vậy? Nhức đầu quá! Đừng cãi nhau nữa! Tôi cần không gian yên tĩnh.
Uhm, yên lặng rồi. Thật là thoải mái. Này, sao lại nắm tay tôi nữa. Nhưng mà....bàn tay này, rất ấm áp, rất quen thuộc...Bạch Vy, là em đúng không? Em vẫn chưa đi sao?
- Thanh Phong! Anh giận em đúng không? Giận em đến bây giờ mới vào thăm anh. Nhưng không phải em không lo lắng cho anh đâu! Em thật sự rất sợ...Thanh Phong, anh có thể mở mắt không?
Bạch Vy, anh chỉ ngủ một chút thôi. Em đừng lo lắng. Chỉ cần em nắm tay anh, anh đã vô cùng hạnh phúc rồi. Anh không cần gì hơn nữa. Nhưng nếu anh tỉnh dậy, anh sợ sẽ tiếp tục làm tổn thương em.
- Chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu được không anh? Ba người chúng ta sẽ là một gia đình hạnh phúc. Mãi mãi ở bên nhau, đến khi già, chúng ta sẽ cùng nằm trên giường, đếm một hai ba rồi cùng nhắm mắt. Bây giờ em chưa chuẩn bị, nên anh hãy tỉnh dậy đi!
Nóng quá...Giọt nước vừa rơi trên tay tôi rất nóng, nóng đến bỏng rát trái tim tôi.
Khó thở...Đau đớn...Tôi lạnh quá, tai bắt đầu ù đi, không còn nghe rõ nữa...
- Bác sĩ! Bác sĩ!
- Bác sĩ, huyết áp của anh ấy...nhịp tim của anh ấy....
- Tôi thấy rồi....Tăng áp....Người nhà bệnh nhân ra ngoài đi....
- Bác sĩ! Tôi là vợ của anh ấy! Tôi muốn ở bên cạnh! Làm ơn!
- Cô...! Được! Cô đứng vào góc đi!
- Thanh Phong, những lời em nói, em nhất định không quên. Em đã nói với anh sẽ cùng già, cùng chết. Nếu anh đã nhất quyết ra đi, vậy bây giờ em sẽ đi trước đợi anh. Được không?
Tôi nghe Bạch Vy nói bên tai tôi, trước khi bàn tay cô ấy buông tay tôi ra. Đừng, đừng mà... Còn Hy Hy, con bé cần có em...Em đừng bỏ rơi con bé, nó rất đáng thương. Anh sẽ tỉnh dậy, chúng ta sẽ ở bên nhau. Ba người chúng ta....Tôi muốn mở mắt nhưng lại không thể, dường như có một thế lực vô hình níu giữ tôi lại. Đây là cảm giác của cái chết, đúng không? Nhưng tôi không nỡ bỏ em lại, còn đứa con bé bỏng của tôi. Họ sẽ làm sao đây? Bạch Vy, em đừng làm gì dại dột, nhất định phải đợi anh tỉnh lại.... Tôi cố gắng níu giữ hơi thở, cố gắng vượt qua cơn đau như xé nát thân thể....
- Bác sĩ! Bác sĩ! Nhịp tim đã trở lại!
- Huyết áp cũng đã ổn định!
- Tốt rồi! Tốt rồi! Qua cơn nguy hiểm rồi!
Chỉ là tôi vẫn còn mệt! Tôi cũng nên tự thưởng cho mình một giấc ngủ ngon chứ nhỉ!
Em không hiểu lòng anh
BA THÁNG SAU
Đôi khi ngồi một mình trước giá vẽ tôi cứ ngỡ những chuyện vào cái đêm định mệnh ấy chỉ là một giấc mộng. Ba tháng nay báo chí mất rất nhiều số để tường thuật lại ân ân oán oán giữa hai gia đình, có thể là truyền kì trong giới kinh doanh. Tôi lúc đó vẫn còn ngây ngây dại dại túc trực ở bệnh viện, ngây ngây dại dại ở tòa án. Có người chết, có người hóa điên, có kẻ tù tội. Chỉ là tại sao có người mãi vẫn chưa tỉnh. Tôi chỉ có thể ngây ngốc ngồi đợi...Nếu tôi đến thăm anh sớm hơn, vứt bỏ việc chạy khắp nơi nhờ vả kiện tụng, có lẽ anh sẽ không giận mà ngủ lâu như vậy.
- Em hôm nay không vào bệnh viện sao?
- Lát nữa em mới đi! Anh ngồi đi! – Tôi đưa mắt nhìn anh Vinh đang đứng ngoài cửa phòng - Công ty dạo này thế nào rồi anh?
- Vẫn tốt, còn em?
- Em nghĩ em điều hành cũng không tệ. – Tôi nhún vai
- Em thật sự làm anh ngạc nhiên đấy! – Anh Vinh giơ ngón cái lên tán thưởng tôi
- Em cũng không ngờ đấy! – Tôi cười cười, đứng dậy, thuận tay kéo nhẹ tấm vải che đi bức tranh mới vẽ - Nhưng mà em thật không thích công việc này lắm. Đang mong Hoàng Khải sớm trở về đây!
- Cái người kia sao mà cứng đầu như vậy, Hoàng Khải đã dọn về sát nhà mà cũng không rung động là sao?
- Không phải, cậu nhóc đi tập huấn rồi. Giờ này có lẽ thằng Khải đang lấy lòng gia đình người yêu. Với lại tuổi trẻ mà... – Tôi mỉm cười – Khi nào chúng nó già như mình rồi mới thấy quý trọng thời gian.
- Em đang xỏ anh à! Trông anh như thế nhưng vẫn còn trẻ trung lắm đó.
- Hì, em không có ý đó. Mà ở tuổi của anh, người ta có vợ có con hết rồi đấy. Anh làm sao chịu nổi việc đi đi về về một mình thế hả?
- Anh yêu một lần là biết sợ rồi. – Anh Vinh nhăn mặt lắc đầu
Tôi xém chút nữa làm rớt ly nước đang cầm trên tay. Không ngờ anh Vinh lạnh lùng cũng có lúc biết yêu. Tôi phì cười, uống một ngụm nước để che giấu vẻ mặt lúc nãy của mình.
- Không tin sao? – Anh Vinh bất mãn hỏi
- Không, không có – Tôi quơ tay – Chẳng qua em chưa nghe anh kể bao giờ nên có hơi bất ngờ.
- Yêu đơn phương có gì vẻ vang mà kể chứ!
- Ax – Tôi một lần nữa bị đả kích – Cô gái nào có phúc phận dữ vậy? Chắc là phải xinh đẹp và tài giỏi lắm.
- Chỉ trách bọn anh hữu duyên vô phận. Số phận đã sắp đặt cô ấy bên cạnh người xứng đáng hơn.
Anh Vinh vừa nói vừa đưa mắt nhìn tôi. Ánh mắt đó rất quen, nó khiến tôi rùng mình vì liên tưởng đến một người.
- Anh Vinh! Em có thứ này muốn tặng anh
Tôi lấy một bức tranh đưa cho anh. Anh Vinh đưa mắt nhìn bức tranh của tôi, sau đó dường như phát hiện điều gì nên đưa sát mặt ngắm cho rõ. Tôi cũng nhìn theo anh, không hiểu anh đang nghĩ gì.
- Cái này em mới vẽ hả?
- Đúng vậy! Có gì lạ lắm sao anh?
- Lạ chứ, mấy năm nay chủ đề của em chỉ xoay quanh một người. Lâu lắm rồi anh mới thấy em vẽ phong cảnh đó.
- Anh không thấy nó quen sao?
- Tất nhiên anh nhận ra nó, nên mới xúc động như vậy. Có lẽ anh nên quay về thăm mấy chậu hoa cúc. Không biết Hoàng Khải có chăm sóc giùm anh không?
Tôi không trả lời anh Vinh, chỉ cùng anh ngồi ngắm bức tranh vẽ về ngôi nhà dưới quê, nơi chúng tôi cùng sống một thời gian. Không hiểu sao hôm nay tôi lại vẽ về nó, dù hình ảnh trong trí nhớ gần như đã phai mờ, nhưng bức tranh được hoàn thành rất nhanh. Có lẽ có một thời khắc đột nhiên nào đó, con người ta sẽ nhớ về quá khứ, có khi chỉ là hoài niệm, có khi để nhớ mình từng là ai.
- Cho anh bức này nhé!
- Uhm – Tôi gật đầu – Em vẽ tặng anh mà.
- Anh đã từng nghĩ mình sẽ sống với vợ con mình trong ngôi nhà đó, yên bình, lặng lẽ, thật tốt biết bao.
- Rồi sẽ có một người thật xứng đáng dành cho anh.
Đây là một cuộc nói chuyện khá thẳng thắn của chúng tôi. Dù người ngoài cảm thấy nó chỉ là một cuộc đàm đạo vô thưởng vô phạt nhưng người trong cuộc như chúng tôi đều đã nhận được câu trả lời cho riêng mình. Kỷ niệm đẹp là thứ để nhớ rồi mỉm cười, chứ không phải để hối tiếc. Tôi mong anh có thể hiểu được điều đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT