Bé Yến trông thấy tôi vội vàng chạy ra, hoa chân múa tay khoe bức tranh
vừa mới vẽ. Những nét vẽ non nớt nhưng lại rất có hồn, sinh động và đáng yêu. Tôi xoa xoa đầu bé
- Đẹp thật! Con thích vẽ lắm hả?
- Dạ! Cô vẽ với con nha!
- Uhm, được, con lấy giấy ra đây!
Tôi vui vẻ đồng ý. Hai cô cháu ngồi vẽ với nhau, không khí rất náo
nhiệt. Những ý tưởng trẻ thơ của bé làm tôi bật cười, đã lâu lắm rồi tôi mới cười sảng khoái như vậy.
- Cô ơi! Cô có phải là vợ cậu không?
- Hả? Sao con lại hỏi vậy? – Tôi chột dạ
- Cậu nói vợ của cậu vẽ rất đẹp. Con thấy cô vẽ đẹp ơi là đẹp, nên con nghĩ vậy.
- Hai người đang làm gì vậy?
- Cậu! – Bé Yến vui vẻ chạy tới người vừa lên tiếng
Tôi không đứng dậy, chỉ đưa mắt nhìn anh. Thanh Phong thong thả ngồi xuống ghế, vừa cười vừa trả lời với bé Yến
- Đang vẽ hả? Đưa cậu xem!
- Cô dạy con vẽ đó. Cậu thấy đẹp không?
- Bác sĩ có nói gì không? – Anh nhìn bức vẽ, nhưng câu hỏi lại nhằm về tôi
- Uhm không có gì…Chỉ là lúc nãy…À, anh có vào bệnh viện không?
- Không! Tại sao tôi phải vào đó? – Thanh Phong trả lời, mắt vẫn không nhìn về phía tôi
Vậy là lúc đó có lẽ do đau quá mà tôi đã bị hoa mắt, trông nhầm người
rồi. Vậy cũng may, anh không phải chứng kiến cảnh Minh Trường bế tôi
lên. Tôi thở hắt ra một cái, đứng dậy bước vào phòng.
- Bé Yến, ngày mai cậu phải đi công tác. Ba tháng sau mới về. Con ở nhà phải ngoan biết không?
Tôi khẽ đứng sựng lại. Ba tháng. Như vậy anh sẽ không bên cạnh lúc tôi
sinh con. Khi anh về cũng đã đến thời hạn giao ước. Nhưng nếu anh không
đi thì chưa chắc đã bên cạnh tôi. Chỉ cần nghĩ như vậy thì sẽ không buồn nữa. Tuy nhiên lúc này có một cảm giác mất mát len lỏi trong người làm
tôi có chút khó chịu.
- Thanh Phong! – Tôi quay người lại, khó khăn hỏi – Tối nay…có thể ở đây không?
Tôi biết khi nói ra câu đó sẽ bị anh xem thường, nhưng hôm nay có thể là ngày cuối cùng tôi trông thấy anh. Tôi không muốn bỏ lỡ. Cứ xem như tôi là người không có tự trọng đi, tôi mặc kệ…Thanh Phong có vẻ rất bất
ngờ, trong một khoảnh khắc bị câu nói của tôi làm cho đứng hình. Lần đầu tiên tôi thấy anh lúng túng như vậy, ánh mắt có một chút rối loạn.
- Coi như em chưa nói gì đi! – Tôi thất vọng nói
- Được! – Thanh Phong trả lời, ánh nhìn hướng ra ngoài cửa, xem chừng như muốn né tránh
—————————————
Tôi ngồi trên ghế, đan cái khăn choàng từ hôm bữa, một mặt vì muốn hoàn
thành cho rồi, mặt khác là để giết thời gian chờ người nằm trên giường
chìm vào giấc ngủ. Tôi là một người hèn nhát, với mệnh đề này từ lâu tôi không có ý định phản đối. Nếu tôi dũng cảm thì đã ngồi chống cằm, mặt
dày nhìn anh không chớp mắt, chứ không phải ngồi đếm cừu thay anh như
vậy.
- Những thứ này có thể mua ngoài chợ mà! – Thanh Phong gác tay dưới đầu, mắt hướng lên trần nhà, nói một cách bâng quơ
- Anh chưa ngủ sao? Hay đèn sáng quá?
- Không phải! Lâu rồi không ngủ ở đây, nên có chút lạ chỗ.
- Xin lỗi…
- Vì cái gì?
- Đã biết mai anh phải đi sớm, còn đề nghị anh ngủ lại, làm mất giấc ngủ của anh.
- Bình thường ở nhà tôi cũng có ngủ đâu mà.
- Thanh Phong!
- Uhm…
- Em muốn nghe anh tâm sự…với tư cách một người bạn thân…Có được không?
Tôi là vợ, chính xác đã được hơn ba năm, nhưng tôi chưa từng muốn biết
anh nghĩ gì, thích gì, quan tâm điều gì. Khoảng thời gian ở bên anh, tôi chỉ ngày đêm trách móc, lo sợ, nghi ngờ…Tôi luôn nghĩ anh phải có trách nhiệm hiểu mình, nhưng lại quên mất anh cũng cần điều đó. Bây giờ có lẽ đã quá muộn, không biết anh còn cho tôi một cơ hội nào không?
- Em muốn nghe gì?
- Tất cả…những gì anh cảm thấy khó chịu, không thể nói với ai…
- Đến bây giờ em mới nghĩ đến việc tìm hiểu tôi nghĩ gì thì hình như quá muộn rồi. Em ngủ đi! Có thai thức khuya không tốt đâu!
Tôi chưa kịp lĩnh hội câu trả lời thì Thanh Phong đã quay lưng về phía
tôi. Lần đầu tiên tôi mới nhìn kĩ tấm lưng to lớn của anh. Rất vững
chãi, cũng rất cô độc. Người nhìn còn có cảm giác xót xa, muốn ôm chầm
lấy nhưng lại không thể. Thì ra đây chính là cảm giác mà anh đã nếm trải bao nhiêu năm nay. Lặng lẽ nằm xuống cạnh anh, tôi cắn chặt môi, cố
kiềm nén tiếng nấc của bản thân. Cùng nằm trên một chiếc giường, sao
khoảng cách chúng tôi lại xa xôi như vậy.
————————————
Sáng sớm khi tôi thức dậy thì đã không thấy anh. Tưởng chừng như tối qua là một giấc mơ. Ngồi trên giường thanh tĩnh đầu óc một lúc, tôi sửa
soạn quần áo rời đi. Không có anh, tôi ở lại đây còn ý nghĩa gì nữa. Chi bằng trong thời gian này đi kiếm em trai mình không hay hơn sao. Chị Ba và bé Yến trông thấy tôi kéo vali ra khỏi phòng thì rất ngạc nhiên, vội vàng hỏi:
- Cô định đi đâu?
- Em muốn quay về nhà cũ…Khoảng thời gian này làm phiền mọi người quá!
- Cô ơi, cô không ở đây với con nữa sao?
- Bé Yến ngoan, khi cô sinh em bé xong sẽ ẵm em về thăm con, được không? –
Tôi mỉm cười, xoa đầu bé – Chị Ba, có thể cho em mượn điện thoại được không?
- Trời, cô cứ tự nhiên đi. Sao phải xin phép tôi chứ? – Chị Ba chỉ chỉ chiếc điện thoại bàn
Tôi gật đầu, bước tới gọi cho số điện thoại quen thuộc. Đầu dây bên kia
thông báo không liên lạc được. Tôi cũng nghĩ như vậy nên không bất ngờ
lắm. Tôi suy nghĩ một lát, quyết định gọi cho Phúc
- Phúc, chị Vy đây! Uhm, chị vẫn khỏe…Không sao đâu…Nhà cũ của em…Chị
định dọn đến đó một thời gian…Uhm, được, chị biết rồi…Cảm ơn em nhiều.
Tôi gác máy. Vậy là không cần lo về chỗ ở nữa. Đi một vòng lớn, cuối
cùng lại quay về điểm xuất phát. Tạm biệt hai mẹ con chị Ba, tôi leo lên taxi về lại căn nhà cho tôi khoảng thời gian yên bình nhất trong đời.
——————————
Tôi lật một góc chậu cây nhỏ trước sân, lấy chiếc chìa khóa để mở cửa.
Đây là chìa khóa dự phòng, vì tôi ngày xưa có thói quen quăng chìa khóa
lung tung nên Phúc làm một cái giấu ở đây cho tôi. Khi tôi rời đi, cậu
nhóc cũng không có ý nghĩ sẽ đem cất nó, nên bây giờ tôi mới may mắn
ngồi được trong nhà. Vật dụng từ lúc tôi đi cũng không có gì thay đổi,
có chăng là nhiều bụi hơn thôi. Nhìn một lượt xung quanh, cảm giác hạnh
phúc, tiếng cười, tiếng nói của những ngày ấy vẫn còn len lỏi trong từng ngõ ngách. Đưa tay quệt một đường trên bàn phòng khách, tôi thở dài
ngao ngán. Hôm nay phải tổng vệ sinh rất mệt mỏi đây. “Con ngoan, chịu
cực một hôm nhé!” – Tôi đưa tay lên bụng, trấn an con gái.
Với thân hình không còn như xưa, chậm chạp, lề mề lau lau dọn dọn thì đã quá giờ trưa. Lúc này cảm giác đói bụng cũng xuất hiện, tôi quyết định
đầu tiên sẽ đi rút tiền ngân hàng, tận hưởng bữa trưa ở nhà hàng sang
trọng, sau đó sắm cho mình chiếc di động mới, rồi các thứ linh tinh lặt
vặt nữa. Nghĩ là làm, tôi tắm rửa sạch sẽ, rời khỏi nhà. Bao nhiêu buồn
chán, bực dọc quyết định vứt bỏ hết sau lưng, tự thưởng cho mình một
ngày thật vui vẻ. Ngay cả mình không biết tự yêu lấy bản thân thì làm
sao mong người khác quý trọng mình chứ.
Dạo một vòng trung tâm mua sắm, tôi dừng lại ở cửa hàng bán vật dụng trẻ em. Do mải mê nhìn ngắm một số thứ bắt mắt mà tôi vô tình đụng phải một người. Lúc ngẩng lên định xin lỗi thì bắt gặp ngay ánh mắt đang mở to
ngạc nhiên nhìn mình, còn tôi thì cảm thấy hết sức vui mừng với sự hội
ngộ này
- Á, sao anh ở đây? – Tôi vui vẻ hỏi Hải Lâm
- Như em thôi! Mua đồ cho con… – Hải Lâm hơi ngượng ngùng gãi gãi đầu
- Woa! Anh và Lan Linh có em bé rồi sao? Chúc mừng hai người nha! Cô ấy
có đi chung với anh không? – Tôi vừa hỏi vừa ngó nghiêng xung quanh
- Không có! – Hải Lâm lắc đầu – Chúng ta ra kia nói chuyện đi!
- Uhm, được!
Lâu lắm rồi tôi mới gặp lại Hải Lâm, thật sự thì tôi có một chút phấn
khích. Dù gì tình cảm của chúng tôi từ trước tới giờ vẫn rất tốt.
- Em dạo này sao rồi?
- Vẫn tốt! Anh nhìn xem, em cũng sắp làm mẹ rồi!
- Em tái hôn khi nào? Sao không báo anh một tiếng để chúc mừng em…
- Cái này…rất dài dòng.
Tôi có chút khó xử, không biết làm sao mở miệng nói với anh là tôi đã
quay lại với Thanh Phong. Với những việc mà Thanh Phong đã gây ra cho
Lan Linh, e rằng Hải Lâm dù không biết rõ nhưng cũng không tránh khỏi
khúc mắc trong lòng. Chưa kể bây giờ tôi còn sắp ly dị. Tình hình đúng
là có kể ra vừa mất rất nhiều thời gian lại mất vui, cho nên cứ tránh
được thì tránh.
- Bây giờ em ở đâu? Khi nào rãnh rỗi anh sẽ đưa Lan Linh tới thăm em.
- Em hả? Vẫn ở chỗ cũ…Không có gì thay đổi.
- Anh tưởng em có chồng thì sẽ rời đi chứ.
- Hì, anh cứ xem em là bà mẹ đơn thân đi!
- Cái này… – Hải Lâm có chút lo lắng nhìn tôi – Anh cũng có đọc báo, công ty
nhà em…
- Anh biết mà, em trước giờ đối với vấn đề đó không có quan tâm. Không
cần lo cho em đâu. Em thật sự rất tốt mà. – Tôi mỉm cười trấn an anh –
Lan Linh thế nào?
- Đã khá hơn rất nhiều rồi. Từ lúc sinh em bé, cô ấy gần như bình phục hoàn
toàn.
- Thật mừng cho hai người!
Những lời này đều là lời nói thật tâm của tôi. Trải qua nhiều việc như
vậy, bản thân tôi không còn muốn thù hận ai nữa. Dù trước kia xảy ra
việc gì thì Lan Linh đã trả lại cho tôi rồi, thậm chí là phải trả quá
nhiều.
- Bạch Vy! Đứa trẻ có phải…là của Thanh Phong không?
Câu hỏi đột ngột của Hải Lâm làm cho tôi giật mình. Đúng là bạn bè thân
thiết, lại hiểu nhau rõ như vậy, cũng có chút bất tiện. Không thể có bí
mật nào được giấu kín. Tôi thở dài, khẽ gật đầu.
- Cái thằng…Đừng để anh gặp được nó, nếu không sẽ đánh cho nó một trận!
- Ai cũng có nỗi khổ riêng mà anh. Em không vui, cũng chưa chắc Thanh Phong không buồn. Cái nào buông được thì buông vậy.
- Sao em lúc nào cũng nghĩ cho người khác như vậy?
- Anh đừng nói giống như em khoan dung, độ lượng lắm. – Tôi đẩy nhẹ vào
vai Hải Lâm – Thôi, cũng trễ rồi. Em phải về. Khi nào rãnh thì hẹn em,
em cũng muốn gặp Lan Linh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT