Tôi đợi mãi mà không thấy anh Vinh quay về. Bình thường thì sáng hoặc trưa
hôm sau anh sẽ có mặt ở nhà, hai tháng gần đây còn sáng đi tối về nữa.
Thế mà đã hai ngày rồi vẫn không thấy bóng dáng anh đâu. Tôi thật sự rất lo lắng, nhưng lại không biết làm cái gì. Điều tôi sợ hãi là không biết anh có gặp tai nạn hay gì không. Chứ nếu anh cảm thấy đã quá mệt mỏi mà giao trả lại cái trách nhiệm chăm nom tôi thì tôi cũng không có gì oán
trách. Chú thím Tư cũng qua nhà hỏi thăm nhưng tôi chỉ cố gắng đánh
trống lảng, tránh làm lớn mọi chuyện.
Đến ngày thứ ba, khi tôi đang ngồi trên giường đan cho xong chiếc khăn
choàng cổ cho em bé thì một chiếc xe hơi đỗ xịch trước cổng nhà. Tôi vội vàng đặt que đan xuống, chống tay khó khăn đứng dậy xem xem là ai. Thế
nhưng cái con người vừa mới bước xuống xe, đứng trước hàng rào, dùng cặp mắt lạnh lùng nhìn vào trong đã làm bước chân tôi khẽ khựng lại. Sau đó tôi cảm giác không khí xung quanh bị rút cạn, khó thở đến đau cả tim
gan. Khi ánh nhìn của chúng tôi chạm vào nhau, thời gian dường như ngưng đọng, không gian cũng biến mất vô tăm vô tích. Tôi đã từng mong ngóng,
đã từng vọng tưởng có thể gặp lại Thanh Phong, ngay cả trong giấc mơ.
Thế nhưng bây giờ đây, khi nhìn thấy vẻ mặt băng giá, cặp mắt đen kịt ẩn chứa sự oán hận tầng tầng lớp lớp của anh, tôi chỉ muốn một lần nữa
trốn chạy.
Tôi cụp mắt xuống, khó khăn xoay người bước vào trong nhà. Nghe được
tiếng kèn kẹt của hàng rào, tôi biết anh cũng đã bước vào trong. Mất một lúc tôi mới có thể đi tới phòng khách, ngồi xuống ghế. Thanh Phong vẫn
đi phía sau, không hối thúc, không quan tâm.
- Xin lỗi, em đi đứng khó khăn, không thể tiếp anh chu đáo! – Tôi cố gắng bình tĩnh
- Tôi sẽ đi ngay. Không làm phiền cô quá lâu đâu!
Thanh Phong đưa mắt nhìn cái bụng nhô cao của tôi, biểu tình lạnh nhạt,
miệng khẽ nhếch thành một đường cong đáng ghét. Sau đó đưa ra trước mặt
tôi một tờ giấy. Tôi đưa tay đón lấy, cố gắng lắm tay tôi mới không run
lên bần bật trước mặt anh.
- Ký nhanh đi! Tôi không có thời gian!
- Cái này... – Tôi choáng váng nhìn bốn chữ nhảy múa trên mặt giấy. Chính là “Đơn xin ly hôn”
- Không cần đọc đâu! Cứ ký là được.
- Em... – Những lời muốn nói đều bị cái nhìn sắc lạnh của anh làm cho
nghẹn lại. Tôi hít một ngụm khí lạnh, cảm giác như hàng vạn mũi dao đang đâm xuyên lồng ngực. Đau đến chảy cả nước mắt
- Đừng giả vờ nữa. Không phải cô đợi cái đơn này lâu lắm rồi sao. Ký mau đi, tôi không có thời gian đâu.
- Anh không biết sao? Khi vợ có thai, chồng không có quyền yêu cầu ly hôn. Kể cả khi đứa con trong bụng không phải của anh.
Tôi trả lại tờ giấy cho anh. Thật sự tôi không nỡ buông tay. Đau lắm, sẽ rất đau. Thanh Phong sa sầm nét mặt, vò nát tờ giấy quăng vào trong
góc. Hai hàng chân mày cau chặt lại, ánh mắt tràn đầy sự giận dữ. Anh
thật sự muốn ly hôn với tôi như thế sao? Có lẽ anh không còn yêu tôi nữa sau những gì đã xảy ra. Tôi làm sao nói với anh rằng tôi chưa bao giờ
lừa dối anh, rằng tôi yêu anh nhiều như thế nào. Anh còn có thể tin
những lời đó sao? Tôi nắm chặt tay, cố gắng nở một nụ cười, phải tỏ ra
thật mạnh mẽ
- Sao cô còn thể níu kéo như vậy chứ! – Thanh Phong lôi một đống hình đập lên bàn
Tôi khẽ đưa mắt nhìn. Trong lòng như có một trận cuồng phong thổi qua.
Những tấm hình đó đều có mặt tôi và anh Vinh, từng cử chỉ chăm sóc đều
được đặc tả rõ nét, chỉ khác là mặt của anh Vinh đã được làm nhòe đi. Ý
đồ của người đưa cho anh những tấm hình này quá rõ ràng. Anh chỉ cần
biết tôi ngoại tình, không cần biết tôi ngoại tình với ai.
- Cái này... – Tôi lắp bắp – Anh nghe em giải thích.
- Chồng bây về rồi đó hả? – Thím Tư đột ngột bước vào nhà - Ủa không phải, ai đây?
- Dạ...đây là...
- Dạ cháu là đồng nghiệp của chồng Vy, tiện đường đi công tác nên ghé
gửi lời nhắn là công ty có việc nên anh ấy phải ở Thành Phố giải quyết
mấy ngày. – Thanh Phong ngay lập tức tiếp lời tôi
- Người ta đã cực khổ tới báo tin thì bây cũng nấu đồ ăn đãi khách chứ. Để thím nói hai đứa nhỏ qua phụ một tay.
- Dạ được rồi thím, anh ấy là bạn bè thân thiết trongnhà. Không cần
khách sáo đâu. Để cháu được rồi. – Tôi mỉm cười với thím, khẽ quay đầu
hỏi anh – Anh ở lại dùng cơm trưa nhé.
- Ừ, vậy thôi thím về lo cơm nước cho mấy cha con.
Tôi mím chặt môi. Thôi thế là hết. Bây giờ còn có thể giải thích gì nữa
chứ. Ông trời đúng là trêu ngươi mà, sớm không sớm muộn không muộn lại
cho thím Tư xuất hiện đúng lúc này. Thanh Phong nhún vai, bình thản nói:
- Vẫn còn muốn giải thích?
- Thôi được rồi. Ly hôn đi. Để em viết đơn, anh ký! – Tôi chầm chậm nói ra – Anh đã suy nghĩ kĩ chưa?
- Hừ, còn phải suy nghĩ sao? Mau đi, tôi không muốn kéo dài thêm khoảnh
khắc nào nữa – Anh vừa nói vừa lôi từ cặp ra tờ giấy và cây viết, đập
mạnh lên bàn
- Vậy thì anh về đi. Sáu tháng sau quay lại lấy đơn. Em bây giờ không có tâm trạng.
- Đừng giở trò với tôi!
- Anh đừng ép em, một là sáu tháng nữa, hai là đợi đứa trẻ này được một tuổi. Anh chọn đi!
- Cô....Ba tháng, tôi chỉ có thể chờ cô ba tháng nữa...
- Được! Với điều kiện em muốn về nhà. Em đã chán ở đây rồi!
Thanh Phong nhìn tôi, cặp mắt thâm trầm chất chứa vạn điều khó hiểu. Tôi cũng ngần ngại nhìn lại anh, thật sự không muốn bỏ sót một phút một
giây được nhìn kĩ khuôn mặt mà tôi nhớ nhung mấy tháng nay. So với ánh
mắt tràn đầy hận ý thì ánh mắt không nhìn ra cảm xúc của anh khiến tôi
dễ thở hơn một chút.
- Anh về suy nghĩ đi! – Tôi đứng dậy, quay lưng bước vào buồng trong
- Sáng mai tôi sẽ quay lại rước cô!
Tôi hoàn toàn bất ngờ trước thông tin vừa tiếp nhận, nhưng tự dặn lòng
phải thật bình tĩnh. Khẽ nắm chặt nắm tay, tôi gật đầu rồi tiếp tục bước đi, không hề quay lưng lại. Tôi không muốn để anh thấy những giọt nước
mắt của tôi. Chỉ cần ba tháng, tôi chỉ muốn được ở chung với anh dưới
cùng một mái nhà khi con chúng tôi chào đời. Có thể khoảnh khắc nào đó
anh sẽ vô tình trông thấy con, để sau này anh có lạc mất mẹ con tôi cũng không cảm thấy quá hối tiếc.
Tôi đưa mắt nhìn người tài xế đang xách chiếc vali của mình, trong lòng
có chút thất vọng. Sau khi chào hỏi chú thím Tư, tôi lặng lẽ vào trong
xe ngồi. Trợ lý Mai đứng bên ngoài nói vài câu gì đó với tài xế xong
cũng nhanh chóng vào ngồi kế bên tôi. Cô ta từ đầu tới cuối không nói
lời nào với tôi, vẻ mặt lãnh đạm như từ trước tới giờ. Và tất nhiên hôm
nay cô ta thay Thanh Phong tới rước tôi về nhà. Tôi đã mong người xuống
xe là anh, đáng tiếc lại là hai người xa lạ lạnh nhạt này. Tôi xoay mặt
ra cửa kiếng, lơ đãng nhìn cảnh vật vùn vụt lướt qua, cố gắng gạt bỏ ý
nghĩ hối hận vì đã kéo dài cuộc hôn nhân thêm ba tháng ra khỏi đầu
“BỘP”
Đưa mắt nhìn xấp tài liệu rớt dưới chân, tôi không có ý định sẽ nhặt lên vì cái bụng khá to không cho phép cũng như tôi không muốn tọc mạch. Thế nhưng lẫn trong đám tài liệu đó là một tờ báo với dòng tít ngay trang
nhất: “Chủ tịch K xuất hiện xóa tan tin đồn đột quỵ”. Tôi chưa kịp phản
ứng thì trợ lý Mai đã nhanh chóng cúi người gom đống tài liệu, ánh mắt
khẽ liếc về phía tôi. Nếu tôi không hỏi gì thì quả thật đã phụ lòng kịch sĩ rồi.
- Có thể cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì không?
- Nghe rồi cô sẽ phải hối hận đấy!
- Không phải cô đang cố gắng khiến tôi hối hận sao? – Tôi nhìn bâng quơ
về phía trước – Không cần nói những câu dư thừa như vậy đâu.
- Cũng không có gì lớn – Cô ta vẫn dùng khuôn mặt điềm tĩnh đến chuyên
nghiệp để nói chuyện với tôi – Giám đốc trẻ của công ty A lợi dụng tin
đồn về chủ tịch K để nuôi hy vọng, kế hoạch diễn ra suôn sẻ trong ba
tháng, một số cổ phần nhỏ được anh ta nắm chắc trong tay. Thật đáng tiếc chủ tịch K không chiều lòng người, tháng thứ tư xuất hiện trước báo
giới thông báo việc con trai mình chính thức trở thành tân chủ tịch của
công ty K. Một sáng thức dậy phát hiện toàn bộ cổ phần của bố vợ được
bán đi, đến trưa lại được biết mẹ mình vì nợ cờ bạc cũng đã bán cổ phần
từ lâu, vợ thì đòi ly dị. Trong một ngày từ người nắm thế chủ động
chuyển sang bại trận thảm hại. Cô nghĩ xem, giám đốc trẻ ấy sẽ như thế
nào? A ha, thêm một tin buồn cười hơn nữa, đối tác quan trọng của S cũng chuyển sang bắt tay với K. Tôi chợt nghĩ cái tay Minh Trường đó thật là thức thời.
Tôi mím chặt môi, nắm chặt nắm tay, cố gắng kiềm chế cảm xúc đang cuộn
trào trong lòng. “Thanh Phong, cuối cùng anh cũng đã thắng. Anh có thỏa
mãn chưa? Hoàng Khải, em và gia đình giờ này thế nào rồi? Ván cờ này em
thua sạch không còn gì, phải làm thế nào đây?”. Phúc nói đúng, khi tôi
biết tin thì chắc chắn bắt buộc phải lựa chọn. Có lẽ tôi đã có câu trả
lời cho mình rồi, đáng tiếc sự lựa chọn này làm tôi đau như bị ai xé ra
từng mảnh.
- Ba tôi và Hoàng Khải giờ này ở đâu?
- Tổng Giám đối xử với họ cũng không tệ. Ba cô vẫn là cổ đông lớn của
công ty, nhưng ông ta đã ly dị vợ rồi. Em cô vì bất mãn mà đã rời khỏi,
nghe nói là theo mẹ của mình. Mẹ con họ giờ ở đâu không phải là vấn đề
cần tìm hiểu của công ty.
Tôi mỉm cười chua chát. Người đàn ông đó lúc nào cũng cư xử thật tuyệt
tình. Có lẽ ông ta là người không cần người khác quan tâm nhất, vì con
người máu lạnh như ông hoàn toàn có thể sống tốt trong xã hội này. Bán
lần lượt từng đứa con của mình, vứt bỏ người vợ hơn 20 năm chung sống,
tất cả chỉ để đến phút cuối cùng giữ lại tài sản cho bản thân. Chẳng qua là mất một chức chủ tịch, bớt việc nhẹ người. Tôi có một người ba quá
xuất chúng, tự hào làm sao! Tôi không hỏi nữa, ngả người ra sau ghế,
điều chỉnh lại nhịp thở khó nhọc của mình. Trợ lý Mai sau khi hoàn thành công cuộc đả kích tôi, cũng quay lại vẻ trầm tĩnh, trên mặt thoáng lộ
vẽ thỏa mãn. Cô gái này từ lúc nào đã trở nên thù địch với tôi như vậy?
Những lời vừa kể cho tôi nghe có lẽ đã được tập đi tập lại hàng ngày. Kể rất truyền cảm và chuyên nghiệp, khiến người nghe có cảm giác như đang
theo dõi tin tức phóng sự. Có hai thứ có thể thay đổi suy nghĩ, tính
cách của một người, chính là: quyền lực và tình yêu. Cô gái ngồi kế bên
tôi đây chính xác là đã rơi vào lưới tình rồi.
Yêu một người bình thường chỉ cần tình yêu chân thành, yêu một người
mang trái tim đầy sẹo còn cần cả tấm lòng bao dung, nhẫn nại, kiên trì.
Thanh Phong, mong rằng đến lúc em ra đi, anh có thể tìm được người xoa
dịu nỗi đau trong tâm hồn của anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT