” Địch Tu Tư, ngươi lại bảo ta ngu ngốc, ngươi đã nói không gọi ta ngu ngốc, ngươi mới là ngu ngốc!” Tuyết Kiều không chút yếu thế, rống ngược lại.
” Ách, điện hạ, Tuyết Kiều cô nương, hiện tại không phải thời điểm để thảo luận chuyện này, việc quan trọng trước mắt là tìm được sáu tỷ muội bị mất tích kia, đồng thời cũng phải tra ra nguyên nhân”. Chính Khả Xuân thấy hai người có xu hướng bùng nổ chiến tranh liền lên tiếng.
Địch Tu Tư toán mồ hôi trán, vì sao mỗi lần nói chuyện cùng Tuyết Kiều, chỉ số thông minh của hắn đều bị tụt thê thảm như vậy chứ?
Tuyết Kiều cũng đình chiến mà hỏi “ vậy đã phía người đi tìm sáu người bị mất tích kia chưa? Mà mất tích cùng một lúc sao?”
” Không phải, đầu tiên là hai người đi hái hoa ở hoa viên mất tích trước, buổi sáng đi ra ngoài đến tối cũng không thấy quay lại, thị nữ lo lắng đi tìm mới trình báo việc này lên tổng quản trong cốc, sau đó tổng quản báo lại với ta, lúc đầu ta cũng không lo lắm, nghĩ là trong cốc đông người, thỉnh thoảng vẫn có mấy người rủ nhau ra ngoài đi chơi, chỉ là không nói cho thị nữ biết mà thôi, hôm nay tổng quả lại báo với ta là mất tích thêm bốn người nữa, trong vòng hai ngày lại mất tích sáu người liên tiếp, làm cho mọi người cảm giác được sự việc đã rất nghiêm trọng”
Địch Tu Tư nghiêm mặt nói tiếp “ trước khi tới nơi này, ta đã thương nghị cũng các trưởng lão trong tộc, từ hôm nay trở đi, tất cả các nữ quyến đều không được xuất môn, nam tử trong tộc sẽ thành lập đội tuần tra để tìm ra nguyên nhân, cho đến khi tra ra nguyên nhân hay là tìm được sáu người mất tích kia, có hiểu chưa?”
“Dạ, điện hạ” Chính Khả Xuân và Phùng Xuân lập tức đáp ứng, Tuyết Kiều thì cau mày, không lên tiếng, nàng còn nhớ tới cái hẹn ngày mai cùng Minh Nhân, nếu nàng không đi mà Minh Nhân vẫn đến rồi lại bị mất tích thì tính thế nào?
“Tuyết Kiều, sao ngươi không lên tiếng? nhất là ngươi, càng không thể ra ngoài”
Địch Tu Tư luôn chú ý tới biểu tình của Tuyết Kiều, thấy vẻ mặt do dự của nàng thì quát to, dù sao nơi này cũng là Huyễn Điệp tộc, trong tộc chỉ có một mình nàng là người ngoài, mà xuất thân của nàng lại rất nhạy cảm, nếu để người khác biết nàng là Nhân Ngư thì nguyên nhân sáu người bị mất tích kia chắc chắn sẽ bị quy cho nàng.
Thế nhưng nha đầu kia còn làm ra bộ dáng không nghe lời, làm cho hắn lo lắng không thôi.
“Ngày mai ta có hẹn với người khác, ta nhất định phải ra ngoài, chờ qua hết ngày mai, ta sẽ không đi ra ngoài có được không?” Tuyết Kiều đưa ra biện pháp thỏa hiệp.
“Hẹn người?hẹn ai? Ngươi ở đây còn quen biết ai khác ngoài chúng ta sao?” Địch Tu Tư sửng sốt, nghe mấy từ ước hẹn liền cảm thấy không thoải mái, Nhân Ngư ngu ngốc này quen biết ai mà đến nỗi không nghe lời hắn, không màng nguy hiểm cũng muốn ra ngoài.
“Ngươi không biết người này” Tuyết Kiều không quên lời hứa với Minh Nhân, nếu hắn không tiết lộ nàng với cha mẹ hắn thì nàng cũng không thể nói cho Địch Tu Tư biết hắn là ai, hơn nữa Địch Tu Tư có nhiều tình nhân ở bên cạnh mà nàng vất vả lắm mới có một tiểu hài tử đáng yêu cùng nàng chơi đùa, nàng mới không cần nói cho hắn biết.
“Thực nực cười, trong Huyễn Điệp tộc này còn có người mà ta không biết sao? Là nam hay nữ thì có thể nói cho ta biết chứ?” Địch Tu Tư không hề phát hiện ra giọng điệu của hắn lúc này chẳng khác gì một trượng phu đang ghen tuông
Tuyết Kiều nghĩ một hồi mới không cam lòng mà nói “ là nam”
” Nam?” thanh âm của Địch Tu Tư lại cao thêm mấy phần, chết tiệt, là ai? Trong Huyễn Điệp tộc này ngoài trừ hắn thì nam nhân không nhiều lắm, các trưởng lão thì không thể rồi, đã một đống tuổi hơn nữa xét theo thẩm mỹ của Nhân Ngư ngu ngốc này thì nàng sẽ không thấy bọn họ xinh đẹp chỗ nào, mà trẻ tuổi một chút thì chỉ có Cốc tổng quản, nhưng mà hầu như mấy ngày qua Cốc tổng quản đều ở cùng một chỗ với hắn, đương nhiên không có khả năng quen biết với Nhân Ngư ngu ngốc này, còn có vài nam tử diện mạo tuy tuấn mỹ một chút nhưng cũng là hạ nhân trong cốc, chẳng lẽ hẹn hò với Tuyết Kiều chính là một kẻ trong số đó sao?
Nghĩ đến Tuyết Kiều ngu ngốc này vừa mới hôn hắn xong lại hẹn hò với nam nhân khác thì Địch Tu Tư không kiềm chế được sự ghen tuông của mình “ ngươi quen biết hắn khi nào? hắn đã ôm qua ngươi sao? Hắn thích ngươi sao? Ngươi có thích hắn không?”
Hàng loạt câu hỏi được đưa ra liên tiếp
“Mới quen biết hôm nay, có ôm qua, ta rất thích Minh Nhân mà hắn cũng thực thích ta a” Tuyết Kiều vô tư hồi đáp từng câu của hắn, rồi vội vàng đưa tay che miệng, nàng đã vô tình nói tên của Mình Nhân ra, không biết Địch Tu Tư có phát hiện đó là ai không?
Minh Nhân? Gọi nghe thân mật ghê, hắn quen biết với nàng lâu như vậy, nàng còn chưa gọi tên hắn thân mật đến thế, vẫn luôn mồm gọi Địch Tu Tư, thế mà với người mới quen biết lần đầu tiên đã thế rồi, còn ôm qua nữa chứ, thực sự là tức chết hắn mà.
“Ngươi sao có thể dễ dàng tin tưởng người khác như vậy? mới ngày đầu tiên quen biết người ta đã cùng hắn ôm nhau? Còn nói thích hắn? người đừng để bị người ta lừa bán còn không biết” Địch Tu Tư tuyệt đối không thừa nhận là hắn ghen tỵ, cũng không phải ghen tuông, hắn tự nói với bản thân là chẳng qua hắn quan tâm nàng mà thôi, tuy rằng không thể thích nàng nhưng dù sao hắn cũng đã nhận lời gởi gắm của Như Mặc nên không thể trơ mắt nhìn nàng bị người khác lừa, cho nên hắn phải cho nàng lời khuyên của một người bạn”
” Vì sao ta không thể tin tưởng Minh Nhân? Minh Nhân rất đáng yêu, rất dễ thương, cũng rất tốt, hắn sẽ không bán ta đâu. Địch Tu Tư sao ngươi có thể nói xấu một người ngươi chưa từng gặp mặt như thế? Như vậy là không đúng”
Tuyết Kiều lên tiếng chỉ trích Địch Tu Tư, làm cho Chính Khả Xuân và Phùng Xuân cả kinh, không biết nói gì, bây giờ các nàng mới phát hiện ra chỉ cần hai người bọn họ ở cùng nhau thì sẽ không có nhàm chán, luôn khắc khẩu không ngừng, hơn nữa còn có thể hiểu sai ý nhau, hoàn toàn không nhớ lúc ban đầu bọn họ đang nói chuyện gì.
” Ta như thế nào không đúng, là ngươi không tự chơi một mình còn chạy loạn khắp nơi, quen biết người xa lạ, ta là quan tâm ngươi, còn dám nói là ta không đúng sao?”
Địch Tu Tư trợn mắt, chỉ tay vào Tuyết Kiều nói
“Vốn là ngươi không đúng, Minh Nhân không phải là người xa lạ, hắn là người rất đáng yêu, hắn cùng ta chơi đùa a”
Tuyết Kiều chán ghét cãi nhau với Địch Tu Tư, nhưng không biết vì sao mỗi lần Địch Tu Tư gặp nàng đều dễ dàng nổi giận, tuy hắn đã nói cho nàng biện pháp làm cho hắn không tức giận nữa, nhưng mà lúc này nàng không muốn ăn nước miếng của hắn, không muốn an ủi hắn, nàng còn chưa thoải mái vì hắn thân cận với các tình nhân khác, cứ nghĩ tới chuyện đó là nàng có cảm giác ghê tởm, muốn ói.
“Chơi, chơi, chơi, ngươi mỗi ngày ngoài việc chơi thì còn nghĩ được chuyện gì khác nữa? tỷ như làm cách nào để tu luyện đến cảnh giới cao hơn chẳng hạn?”
Địch Tu Tư lớn giọng rống nàng hơn, tinh linh khác chỉ cần năm trăm năm là có thể tu luyện thành hình người, mà Nhân Ngư ngu ngốc này không biết có bao nhiêu ngàn năm đạo hạnh rồi mà giờ phút này còn chưa thể biến ra hai chân. Nếu nàng có một đôi chân thì hiện giờ hắn đâu phải mâu thuẫn như vậy, lòng tràn đầy dục hỏa mà chỉ có thể phát tiết trên thân người khác, đáng giận hơn là cứ nghĩ thời gian qua sẽ quên được nàng, cũng không nghĩ tới sự tồn tại của nàng nữa nhưng không ngờ vừa nhìn thấy nàng thì mới phát hiện nàng đã bất tri bất giác in sâu trong lòng hắn. Hắn phải là sao bây giờ? Bỏ không được, tiến cũng không xong, mà nàng thì chỉ biết chơi đùa, đã vậy còn chơi đùa với một nam nhân ất ơ nào đó không biết nữa, còn nói hắn ta rất tốt, vậy Địch Tu Tư hắn thì thế nào? nàng xem hắn là cái gì?
“Địch Tu Tư, ngươi đừng quá đáng, ta thích chơi thì chơi, vì sao phải tu luyện? tu luyện có ích gì? Sao ngươi không tu luyện đi?”
Tuyết Kiều cũng không cam yếu thế rốnglại, hắn sao dám nói chuyện của nàng ra? Nếu tu luyện làm gia tăng pháp lực thì pháp lực của nàng đã cao hơn hắn không biết bao nhiều lần, hắn đã không tu luyện thì thôi, còn ở đó yêu cầu nàng, thực sự là rất khó hiểu a.
” Ngươi–” Địch Tu Tư dùng sức chỉ vào Tuyết Kiều, cả người tức giận tới phát run
” Ta, ta thế nào a? Địch Tu Tư, ta đã không quản ngươi ôm các tình nhân cùng nhau ngủ, mấy ngày nay cũng không gặp ngươi, chỉ một mình chơi đùa, sao ngươi vừa thấy ta đã nổi giận, tuy rằng ta muốn ở chỗ này, không muốn quay về quấy rầy ca ca và Dao Quang tỷ tỷ ta, nhưng nếu ngươi cứ đối với ta như vậy thì ta quay về chỗ ca ca ta ở là được rồi, ít nhất ca ca ta sẽ không quản ta ngủ hay là chơi đùa”
Tuyết Kiều suy nghĩ đơn thuần nhưng không có nghĩa là nàng không cảm nhận được mọi việc, chỉ vì không muốn vì chuyện không đâu mà tức giận cho nên mới cho Địch Tu Tư không chỉ một mà ba, bốn cơ hội để hắn rống nàng, nhưng hắn vẫn luôn hung hăng với nàng, cố tình gây sự với nàng, làm cho nàng cảm thấy mệt mỏi, trong lòng có chút buồn đau, không muốn nói chuyện với hắn nữa.
“Ngươi không được trở về” Địch Tu Tư từng nghĩ đuổi nàng đi để cuộc sống của hắn trở lại như trước kia, nhưng bây giờ thì hắn lại không muốn để nàng rời đi.
Đột nhiên dùng sức ôm lấy Tuyết Kiều, ngữ khí cũng trầm xuống “ không được đi, không cần đi, ta sai rồi, ta lại rống lên với ngươi, Tuyết Kiều, ta không có cố ý, ta chỉ là quá lo lắng mà thôi, gần đây trong tộc có nhiều người mất tích, ta sợ ngươi cũng gặp nguy hiểm nên mới đối với ngươi như vậy, hi vọng ngươi cứ ở yên trong điện, không đi ra ngoài chứ không phải không muốn không cho ngươi ra ngoài chơi đùa, còn về phần Minh Nhân kia, nếu ngươi thực sự thích hắn thì chờ mọi việc qua đi, ngươi mang hắn đến đây, để ta gặp hắn xem, nếu hắn là người tốt thì ta sẽ không phản đối các ngươi chơi đùa, được không?”
Tuyết Kiều có chút rầu rĩ lắng nghe âm thanh không vui của Địch Tu Tư
Lại vậy nữa rồi, mỗi lần đều đột nhiên nổi giận với nàng, sau đó lại đột nhiên đối xử tốt với nàng, làm cho lòng nàng cực kỳ rối loạn, rõ ràng nàng tức giận hắn hung hăng, rống nàng nhưng sao khi hắn ôm nàng, đối xử tốt với nàng thì nàng lại cảm thấy rất vui vẻ?
“Vì sao lại như vậy chứ? Ta đã nghĩ thông suốt rồi, ngươi lại như vậy” Tuyết Kiều nhẹ giọng oán thán, mà Chính Khả Xuân và Phùng Xuân thấy Địch Tu Tư ôm Tuyết Kiều thì chẳng những không mất hứng mà còn cầu nguyện thay cho hắn, hi vọng lúc này điện hạ sẽ nắm bắt cơ hội mà thổ lộ, không giống như lần trước làm ra chuyện hại người mà không có lợi cho mình, nên liền mỉm cười thủ lễ với Địch Tu Tư rồi thức thời mà đi vào trong nội điện.
Địch Tu Tư cũng cười khổ, thì ra tâm tư của hắn người đều nhìn thấy rõ ràng mà tiểu nhân ngư ngu ngố này vẫn còn mơ hồ, còn nói hắn thay đổi thất thường, chẳng phải hắn như hôm nay đều là vì nàng sao?
Hiện tại Địch Tu Tư cũng hiểu được tình yêu đến thì không thể tránh khỏi, trước kia hắn luôn nói hắn sẽ không nói yêu ai nhưng bây giờ thì khác rồi, quên đi, chờ tiểu nhân ngư này tự nghĩ thông suốt thì chi bằng hắn trực tiếp nói với nàng “ Tuyết Kiều, sở dĩ ta đối với ngươi như vậy, luôn mạc danh kỳ diệu mà tức giận là vì ta yêu ngươi, ta thích ngươi mà ngươi lại không chút nào để ý tới, cho nên ta chán nản, ta phẫn nộ, ta mới hết lần này đến lần khác làm ngươi tức giận, hôm nay ta quyết định thổ lộ hết lòng mình cho ngươi biết, có thể hiện tại ngươi không thương ta hoặc không hiểu tình yêu là gì, nhưng mà Tuyết Kiều, ngươi có thể thử tìm hiểu những điểm tốt của ta được không?”
Tuyết Kiều hơi giật mình nhìn đôi con ngươi nhu tình như nước của hắn, nghe âm thanh từ tính của hắn, có chút hoảng loạn “Địch Tu Tư, ngươi đang nói cái gì? Ngươi nói ngươi yêu ta?”
” Đúng vậy, ta yêu ngươi!” Địch Tu Tư khẳng định thêm lần nữa, lúc mới phát hiện thì ra thổ lộ tình cảm với người mình yêu cũng không phải là chuyện khó khăn gì.
“Giống như ca ca yêu Dao Quang rỷ tỷ, Tuyết Ưng yêu Ảnh Nhiên, Mặc Mặc yêu Vân Thư ca ca, Bảo Bảo yêu Thanh Liên ca ca, Thanh Nhi yêu Linh Lung tỷ tỷ sao?” Tuyết Kiều hỏi lại
“Đúng vậy, yêu của ta đối với ngươi cũng giống như Như Mặc yêu Dao Quang, Tuyết Ưng yêu Ảnh Nhiên, Mặc Mặc yêu Vân Thư, Bảo Bảo yêu Thanh Liên, Thanh Nhi yêu Linh Lung” Địch Tu Tư cũng ngoan ngoãn trả lời.
“Vậy bọn họ đều kết hôn, đều ở cùng một chỗ với nhau, Địch Tu Tư ngươi cũng muốn kết hôn với ta sao? Ngươi cũng muốn ở cùng một chỗ với một mình ta sao? Nếu vậy thì Chính Khả Xuân tỷ tỷ, Phùng Xuân và nhiều tình nhân khác của ngươi tính thế nào?”
Hai mắt Tuyết Kiều chợt sáng lên nhưng khi nhớ ra chuyện kia thì lại ảm đạm đi.
Địch Tu Tư sửng sốt, tựa hồ như không nghĩ tới vấn đề này, Tuyết Kiều vốn chậm hiểu sao hôm nay lại trở nên mẫn tuệ, sâu sắc như vậy, mà hắn lại không nghĩ tới những chuyện này nên nhất thời không biết trả lời nàng thế nào.
Hắn thực thích Tuyết Kiều, cũng tin là hắn yêu nàng, nguyện ý thành thân với nàng nhưng vấn đề Tuyết Kiều hỏi cũng là sự thật, những tình nhân kia phải tính thế nào?
Trước giờ hắn chưa từng nghĩ sẽ có ngày hắn phải vì một cái cây mà từ bỏ cả khu rừng, cho nên hắn để cho tất cả nữ nhân ái mộ hắn ở bên cạnh, không từ chối một ai, trước kia hắn luôn lấy làm tự hào vì điều này, nhưng từ khi quen biết Tuyết Kiều thì hắn đột nhiên lại có ý nghĩ muốn chung tình với một người duy nhất.
Nhưng những người này đã theo hắn nhiều năm cũng không làm ra chuyện sai lầm gì, phải làm sao đây? Cứ vậy mà đuổi các nàng đi sao? Hắn không thể làm ra chuyện tuyệt tình như vậy được.
Cho nên chỉ có thể bối rối nói “ Tuyết Kiều, sẽ có cách, cho ta môt chút thời gian được không? để ta suy nghĩ cặn kẽ được không?”
Tuyết Kiều nghe hắn thổ lộ tâm tư cũng rồi bời, nàng cũng cần thời gian để suy nghĩ cho nên yên lặng gật đầu “ được, chúng ta cùng cho nhau thời gian để suy nghĩ, nhưng mà ngươi phải đáp ứng ta, không được làm thương tổn Chính Khả Xuân các nàng”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT