Nàng chưa nghe Như Mặc kể chuyện lần đầu tiên hắn gặp được Tuyết Kiều, cho nên đối với chuyện khối đá, nàng không lấy làm ngạc nhiên lắm, chỉ thấy nó rất lớn, rất tròn, chẳng lẽ đây là vật mà tiểu Trọng Ngôn muốn tìm sao?
Nhẹ nhàng buông tiểu Trọng Ngôn xuống, vật nhỏ quả nhiên nhanh nhẹn chạy tới bên cạnh tảng đá, không ngờ vướng phải cái dây chắn ngang mà té ngã, nhưng không hề khóc mà lập tức đứng lên, tiếp tục đi tới, cho đến khi dựa được thân hình vào khối đá lục sắc kia thì mới nhếch miệng cười vui vẻ.
” Tổng quản, lập tức phái người đi Tuyết Ưng tộc, nói Ưng vương mau đến sa mạc, tìm Địch Tu Tư về đây cho ta, nói với hắn là tảng đá lại xuất hiện”
Tảng đá trước mắt cùng với tảng đá năm xưa nở ra Tuyết Kiều giống y như đúc, duy nhỉ màu sắc là khác biệt, nơi xuất hiện cũng không phải nhưng mặc kệ là thế nào thì cũng là một tia hi vọng, Như Mặc cũng sợ mở tảng đá ra rồi lại thấy bên trong không có gì, cho nên hắn quyết định để cơ hội này lại cho Địch Tu Tư.
” Xà quân đại nhân, đây là…” tổng quản có chút chần chờ, nhìn thấy sắc mặt nghiêm túc của Như Mặc, lại thấy hắn phức tạp nhìn tảng đá thì liền cúi đầu, xoay người rời đi.
“Như Mặc, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tảng đá này có gì đặc biệt sao?” Bắc Dao Quang có chút lo lắng hỏi, Như Mặc nhẹ nhàng gật đầu “ Tuyết Kiều có thể ở trong này”
“A” tới phiên Bắc Dao Quang chấn động.
“Năm đó, ta cũng là nhìn thấy Tuyết Kiều nở ra từ tảng đá giống y như vậy, nhưng ta không biết sao tảng đá này lại xuất hiện trong Huyễn Điệp tộc cách xa sa mạc vạm dặm, còn ẩn trong thâm cốc nữa, nếu không có vật nhỏ kia kiên trì tìm tới nơi này thì e là vĩnh viễn chúng ta cũng không phát hiện ra”
Như Mặc đưa tay sờ đầu tiểu Trọng Ngôn còn đang vui vẻ dựa mình vào tảng đá.
Phùng Xuân thì ngây người, nàng không biết phải nói thế nào cho phải “ Xà quân đại nhân, phu nhân, các ngươi nói Tuyết Kiều cô nương ở trong tảng đá này sao?”
“Ta chỉ nói là có thể, cũng không chắc lắm, không biết có giống như tảng đá ta thấy năm xưa hay không, nếu đúng thì Tuyết Kiều đã được sống lại, nếu không thì là chúng ta mừng hụt rồi” Như Mặc cũng không dám chắc, tuy rằng hắn có thể khai mở tảng đá nhưng lại chần chờ, không muốn dập tắt hi vọng quá sớm
“Thật tốt quá, nếu thực sự là Tuyết Kiều cô nương ở trong thì điện hạ sẽ không còn đau khổ nữa” Phùng Xuân bắt đầu rơi nước mắt
” Phùng Xuân, ngươi đừng khóc, nha đầu ngốc này, Địch Tu Tư là có lỗi với ngươi, thế nhưng lúc này ngươi lại thương tâm vì hắn, khóc vì hắn, đáng giá sao?”
” Phu nhân, ngài không rõ, chuyện năm đó, bây giờ nghĩ lại điện hạ hoa tâm đa tình là sai nhưng chúng ta mê muội vì nhan sắc của hắn cũng không phải là đúng. Chúng ta dung túng cho hắn, làm hắn trở nên hoa tâm, phong lưu, chúng ta không yêu cầu hắn chuyên tâm với mình, lại cứ trách hắn lạm tính bạc tình đối với chúng ta, như vậy cũng không công bằng với hắn. bây giờ các tỷ muội đã nghĩ thông suốt, có người rời đi, có người đã tìm được hạnh phúc của mình, ngay cả ta cũng rời khỏi hắn, mới biết được thực ra tổng quản cũng là một nam nhân không tồi. Thực ra mỗi nữ nhân nên có một nam nhân duy nhất cho mình, cần gì phải dây dưa, trói buộc mình trong nỗi khổ vĩnh viễn chứ? Huống chi năm đó, ta vì tức giận, vì trả thù cũng đã đâm điện hạ một đao, cho nên hãy để mọi quá khứ chấm dứt theo nhát đao đó đi. Bây giờ ta thực sự hi vọng trong tảng đá này có Tuyết Kiều cô nương, có thể làm cho nàng và điện hạ tiếp tục ân ái với nhau, phu nhân, ngươi nhìn xem, tiểu Trọng Ngôn dường như rất có cảm tình với tảng đá này, nhìn hắn vui vẻ thế kia, ta nuôi hắn năm năm còn chưa từng thấy hắn vui như vậy, thực khiến cho người ta ghen tỵ”
Phùng Xuân nói một hồi, làm cho Như Mặc và Bắc Dao Quang không khỏi cảm khái, nhất là Bắc Dao Quang thấy nàng đã thông suốt thì vui mừng “ Phùng Xuân, ngươi nói vậy làm ta rất yên tâm. Ngươi nói đúng, tình cảm là phải xuất phát từ cả hai, trước giờ ta cũng đơn phương trách cứ Địch Tư Tư, giờ nghĩ lại cũng thấy như vậy là không công bằng với hắn. Nếu trong tảng đá này có Tuyết Kiều, mà nàng lại một mình cô độc, sau này xin người hãy chiếu cố nhiều hơn cho nàng, đừng để nàng cảm thấy cô đơn, Tuyết Kiếu rất khát vọng có bằng hữu”
” Phu nhân yên tâm, trước kia ta yêu điện hạ cũng không có chán ghét Tuyết Kiều, bây giờ ta không còn yêu hắn nữa, đương nhiên càng hi vọng bọn họ hạnh phúc, cũng sẽ cẩn thận chiếu cố cho nàng”
” Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!” Bắc Dao Quang gật gật đầu, yên tâm được một nửa, phần còn lại là lo lắng không biết trong tảng đá kia có vật gì không, cũng không phải là Tôn Ngộ Không sao có thể chui ra từ tảng đá được chứ?
Nhưng mà Tôn Ngộ Không có thể thì sao Tuyết Kiều lại không được? chẳng lẽ Tuyết Kiều không thể so sánh với một con khỉ bướng bỉnh hay sao? Nghĩ vậy nên Bắc Dao Quang cũng thấy thoải mái hơn.
” Xà quân đại nhân, hôm nay, chúng ta ở lại đây để chờ điện hạ quay về sao? Hay là mang khối đá này đến tẩm cung có được không?” Phùng Xuân đề nghị, thâm cốc này buổi tối rất lạnh, bọn họ lày êu tinh thì không sao nhưng Bắc Dao Quang và tiểu Trọng Ngôn thì lại khác, nếu lỡ sinh bịnh thì tính làm sao?
“Không sao, cứ ở lại đây chờ là được, ta sẽ bày kết giới để ngăn gió, đem cái này tới tẩm cung thì sẽ khinh động quá lớn mà lại không nắm chắc được bên trong có đồ vật gì hay không, nhưng nhìn bộ dáng của tiểu Trọng Ngôn thì có lẽ là có. Chúng ta cứ ở lại đây canh chừng, Địch Tu Tư nhận được tin dù có lập tức trở về thì cũng phải tối mai mới tới nơi. Phùng Xuân, một lát ngươi đi chuẩn bị thức ăn cho Bắc Dao Quang và đứa nhỏ đi”
“Dạ, Xà quân đại nhân, Phùng Xuân đi ngay, các trưởng lão có hỏi thì phải nói thế nào?”
“Ngươi cứ thỉnh các trưởng lão bảo vệ con đường dẫn tới sau núi, không cho tộc nhân và ngoại nhân tới gần, mấy chuyện khác thì chờ khi Địch Tu Tư về tới rồi tính”
“Dạ, Xà quân đại nhân” Phùng Xuân thi lễ rồi xoay người biến mất
” Dao Quang, ngồi xuống đi, chúng ta phải đợi cũng không chỉ một hai canh giờ mà có thể tới hai ngày, bây giờ không cần kích động làm hao tổn thể lực” Như Mặc vừa nói, ngón tay vừa vung lên đã làm cho những cành Tử Điệp Đằng bị gãy tạo thành một cái trường kỷ nhỏ, vừa đủ đế Bắc Dao Quang nằm nghỉ ngơi, Bắc Dao Quang kéo tay hắn “ ngươi cũng ngồi một lát đi”
Như Mặc không từ chối, lập tức cùng ngồi xuống với nàng rồi nhìn thân ảnh nhỏ nhắn vẫn còn dựa vào tảng đá, không ngừng sờ tới sờ lui, Bắc Dao Quang lo lắng nói “ không cần mang hắn tới đây nghỉ ngơi một lát sao?”
” Không cần, ngươi nhìn bộ dáng của hắn đi, rất hưng phấn, ngươi mà đem hắn đi, e là sẽ khóc tới đinh tai nhức óc a, ta đang nghĩ sao đứa nhỏ này lại biết trong thâm cốc phía sau núi lại có tảng đá lớn này chứ?”
Như Mặc cùng Bắc Dao Quang cùng nhìn đứa nhỏ đang bận rộn không ngừng, trong lòng tràn ngập nghi hoặc.
” Đúng vậy, Phùng Xuân nói, hắn không chạy tới bên thác nước mà lại ra phía sau núi này, nói cách khác, có thể hắn đã sớm cảm ứng được sự tồn tại của Tuyết Kiều cho nên mới muốn đến nơi này, nhưng nhóm người lớn cứ nghĩ hắn chạy lung tung, lo lắng quá mức nên cứ ngăn cản hắn mà chưa một lần thử tìm hiểu tới tận cùng, cho nên khi chúng ta đến, hắn mới khóc lóc thảm thiết như vậy, nếu không thì bí mật này đã sớm được phát hiện, mà Địch Tu Tư và Tuyết Kiều cũng có thể trùng phùng sớm hơn mấy năm, Như Mặc, ngươi nói đây có phải là số phận không?”
“Tính ra, trong mấy người chúng ta thì hai ta là hạnh phúc nhất, trừ bỏ vì một chút hiểu lầm mà tách ra một thời gian ngắn thì phần lớn đều ở cạnh nhau, Vân Thư và Mặc Mặc phải trải qua sống chết mới được ở bên nhau, Bảo Bảo và Thanh Liên cũng lãng phí mất mười năm, Tuyết Ưng và Ảnh Nhiên cũng trải qua nhiều trắc trở, nhưng Địch Tu Tư là sóng gió nhất, thật mong mọi sự hi vọng sẽ không phải là thất vọng, Tuyết Kiều sống lại, những ngày cô đơn và thống khổ của Địch Tu Tư cũng nên chấm dứt rồi”. Bắc Dao Quang cẩn thận suy nghĩ những lời của Như Mặc, thấy đúng là như thế, bọn họ quả thật có chúng may mắn và hạnh phúc “ Như Mặc, ta thật sự may mắn, đã gặp được ngươi, nếu không có ngươi, ta không biết nhân sinh của ta sẽ thế nào, Như Mặc, ta yêu ngươi”
” Ngốc Dao Quang, ta cũng yêu ngươi!” Như Mặc nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, ôm lấy nàng, thở dài một tiếng thỏa mãn.
Mà tiểu Trọng Ngôn dường như đã thám hiểm đủ nên rốt cuộc cũng rời khỏi tảng đá đi đến bên cạnh bọn họ, lúc này Phùng Xuân cũng mang theo thức ăn đi vào, vật nhỏ lập tức thay đổi phương hướng, chạy tới bên cạnh nàng, miệng nuốt nước miếng không ngừng làm cho Bắc Dao Quang và Như Mặc đang lúc tình ý mặn nồng cũng phải bật cười.
” Phùng Xuân, xem ra Trọng Ngôn đói bụng rồi” Bắc Dao Quang buồn cười nói
” Ân, bình thường hắn đã ăn đến hai bát cơm mà lúc này một chút đồ cũng chưa nếm qua cũng khó trách hắn lại đói bụng thành bộ dáng như vậy. Phu nhân, không biết người thích ăn món gì nên mỗi thứ chúng ta đều làm một ít, ngươi ăn chút gì đi, ta cho tiểu Trọng Ngôn ăn” Phùng Xuân đưa mâm thức ăn cho Bắc Dao Quang, nàng tiếp nhận nhưng cũng không vội ăn “ ngươi cứ cho tiểu tử kia ăn no trước đi, trước khi tới đây, ta và Như Mặc đã ăn mấy thứ rồi, lúc này cũng không đói bụng lắm”
” Tốt, phu nhân!” Phùng Xuân ôm lấy Trọng Ngôn ngồi lên một nhánh cây chắc chắn, lấy thức ăn ra, mà tiểu Trọng Ngôn cũng không chút khách khí, lập tức đưa tay cầm lấy một khối thịt bò, bàn tay thì nhỏ mà khối thịt bò lại to, làm cho Bắc Dao Quang bật cười thành tiếng, mà lúc này trên không trung có vài điểm sáng đang di chuyển về hướng này.
Như Mặc vội đứng lên “ tới thật nhanh a”
“Như Mặc, là Địch Tu Tư bọn họ đến sao?” Bắc Dao Quang cũng vội vã đứng lên theo.
Ngay cả Phùng Xuân cũng ôm tiểu Trọng Ngôn đứng dậy, ngước đầu nhìn lên không trung.
“Ân, ta nghĩ nhanh lắm thì bọn họ cũng phải đêm mai mới về tới, không ngờ nhanh vậy đã tới rồi, xem ra tổng quản đại nhân nhất định là giữa đường đã thông tin cho bọn họ”
Đang nói chuyện thì những điểm sáng cũng dừng xuống trong cốc, nháy mắt biến thành những tuấn nam mỹ nữ.
“Như Mặc”
” Phụ thân–”
” Xà quân đại nhân–”
Xôn xao những tiếng chào hỏi đồng loạt vang lên
Tiểu Trọng Ngôn cẩn thận nhìn đám người mới tới đang tiến gần đến tảng đá, vội ném khối thịt bò trong tay, rồi giãy khỏi ngực của Phùng Xuân, tuột xuống đất, chân vừa chạm đất đã vội chạy tới trước mặt Địch Tu Tư, trừng mắt nhìn hắn, bộ dáng không cho hắn tới gần.
Địch Tu Tư không chút để ý tới vật nhỏ đang cản đường này, tầm mắt của hắn hoàn toàn bị tảng đá trước mặt thu hút, miệng thì thào tự hỏi “ Như, Như Mặc, có phải ta hoa mắt không? là thật, tảng đá thực sự có ở đây phải không?”
” Đương nhiên không phải ngươi hoa mắt, các ngươi không có nhìn thấy người ta phái đi thông tin cho các ngươi sao?” Như Mặc biết Địch Tu Tư đang rất kích động, có thể lại nhìn thấy được người mình yêu mến thì sao không kích động cho được.
” Không có a! Phụ thân, ngươi phái người đi tìm chúng ta?” Bảo Bảo lập tức lắc đầu.
” Không có? Vậy các ngươi sao lại tập trung cùng một chỗ rồi cùng nhau tới đây?” Bắc Dao Quang cũng rất ngạc nhiên
” Là Minh Nhân, mấy ngày trước hắn nói đột nhiên cảm nhận được hơi thở của đồng loại rất mãnh liệt, mà phương hướng lại ở phía đông nam, nương, ngươi cũng biết Minh Nhân là Ngư Giao, đồng loại với hắn trên thế giới này ngoài trừ Tuyết Kiều a di thì còn có ai nữa chứ? Cho nên Tuyết Ưng thúc thúc lập tức đi tìm Địch Tu Tư, rồi mọi người cùng nhau đi đến Huyễn Điệp tộc, bởi vì Huyễn Điệp tộc chính là ở phía đông nam”
Bắc Dao Bảo Bảo lập tức kể lại ngọn nguồn
“Minh Nhân, nói như vậy, ngươi thực sự cảm nhận được hơi thở của Tuyết Kiều sao? Di, Minh Nhân, ngươi làm sao vậy?” Bắc Dao Quang Quang đang tính hướng Minh Nhân để xác nhận thông tin thì phát hiện Minh Nhân đang đứng yên, nhìn chằm chằm tiểu Trọng Ngôn đang gắt gao dựa vào tảng đá, ánh mắt có chút giận lại có chút kinh hỉ, hồi lâu mới lên tiếng “ đứa nhỏ này là ai?”
“Hắn tên là Trọng Ngôn, là đứa nhỏ của Bụi Sơn và Vân Tây, nhưng mà…” Bắc Dao Quang còn chưa nói xong thì sắc mặt Minh Nhân đã xanh lét, cắt ngang lời nàng “ không có khả năng, đứa nhỏ này toàn thân đều là hơi thở của giao loại, không có chút nào là mùi của thiềm thừ hay điệp tộc, căn bản không phải là đứa nhỏ của con cóc xấu xí Bụi Sơn kia. Chết tiệt, hắn là con ta”
A?
Tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây người, nhất là Bắc Dao Quang, hết nhìn Minh Nhân rồi lại nhìn tiểu Trọng Ngôn, quả nhiên là từ vóc dáng đến khuôn mặt đều có nét tương đồng, nếu nói bọn họ là thân huynh đệ hay là song bào thai cũng không quá đáng, nhưng nói bọn họ là phụ tử thì e là chuyện chê cười lớn nhất rồi”
“Minh Nhân, ngươi đùa giỡn cái gì vậy? Trọng Ngôn đúng là có khuôn mặt giống y như ngươi nhưng mà mấy năm qua ngươi chưa từng tới Huyễn Điệp tộc, ngươi sao lại có đứa con lớn như Trọng Ngôn được chứ? Hơn nữa, mọi người đều tận mắt nhìn thấy Vân Tây sinh hắn ra, nàng và Bụi Sơn bị nhốt cùng nhau đã nhiều năm, đứa nhỏ này sao có thể là con của ngươi được chứ?” Địch Tu Tư cũng không muốn quản đứa nhỏ này là con ai, hiện tại hắn chỉ muốn biết trong tảng đá kia có Tuyết Kiều hay không thôi. Hắn rất kích động, lại sợ hãi, mà những lời của Minh Nhân càng làm hắn lo lắng, khẩn trương hơn, sợ rằng hơi thở cuốn hút Minh Nhân tới đây không phải là Tuyết Kiều mà là một “đứa con” nữa của hắn.
” Địch Tu Tư, là thật, trên người đứa nhỏ này rõ ràng có hơi thở giao loại, chết tiệt, ta cũng không biết vì sao lại như vậy, chẳng lẽ là do hồ lô kia gây nên?” Minh Nhân cũng phiền não tới nhăn mặt, đưa mắt nhìn tiểu Trọng Ngôn mà vật nhỏ cũng đang cẩn thận nhìn lại hắn, tựa hồ như đang xác định người thân rồi đột nhiên vươn hai tay ra với Minh Nhân, như muốn hắn ôm, làm mọi người càng kinh ngạc hơn.
Nhất là Phùng Xuân, tuy Trọng Ngôn xưa nay luôn tươi cười nhưng hắn không hề cho người lạ đụng tới mình, đừng nói là chủ động muốn người khác ôm, nhưng mà…
Minh Nhân nhìn đứa nhỏ rồi lại nhìn đôi tay của mình, thoáng chần chờ một chút rồi bắt đầu hóa thân, một quầng sáng màu xanh bắt đầu bao bọc quanh người hắn, rất nhanh đã làm thân thể hắn trở nên cao lớn, sau khi sương mù tan ra thì trước mặt mọi người là môt thanh niên tuấn mỹ vô trù, nhưng vẫn nhìn ra được đó là bộ dáng của Minh Nhân sau khi trưởng thành, hắn tiến lên vài bước, ôm lấy tiểu Trọng Ngôn vào lòng rồi xoay lại nhìn mọi người.
Tất cả mọi người đều hô hấp không thông, Phùng Xuân nhịn không được mà la lên “ giống, giống quá, bọn họ thực sự rất giống là phụ tử”
“Hắn chưa biết nói đúng không?” Minh Nhân nhìn đứa nhỏ rồi lại nhìn về phía Phùng Xuân, tựa như đã biết trước giờ đều là nàng chăm sóc đứa nhỏ, Phùng Xuân gật đầu “ sao ngươi biết?”
“Vậy thì không sai, hắn tuyệt đối là đứa nhỏ của ta, bộ tộc của ta, nếu cha mẹ không tiến hành khai não cho đứa nhỏ thì nó vĩnh viễn cũng không mở miệng nói chuyện” Minh Nhân nghe được câu trả lời của Phùng Xuân thì cũng thổ dài một hơi, hắn còn chưa chơi cho đã thì sao đã mạc danh kỳ diệu làm cha rồi, thật sự là bi ai a.
Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, bàn tay thon dài trắng nõn vẫn đặt lên đầu tiểu Trọng Ngôn, mà vật nhỏ cũng nhu thuận không nhúc nhích, tùy ý để quầng ánh sáng xanh bao lấy đỉnh đầu hắn, hồi lâu, Minh Nhân thu tay lại mà tiểu Trọng Ngôn liền thân thiết ôm lấy cổ hắn, cao hứng la to “ phụ thân, phụ thân…”
Mấy tiếng này của hắn là mọi người càng thêm ngẩn ngơ, huyết thống là thiên tính, đứa nhỏ này vừa biết nói thì đã gọi Minh Nhân là phụ thân, như vậy thì không sai được rồi nhưng mà chính mắt mọi người thấy Vân Tây và Bụi Sơn quan hệ với nhau,Vân Tây sinh ra tiểu Trọng Ngôn nhưng sao phụ thân đứa nhỏ lại là Minh Nhân?
“Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Hơi thở cuốn hút Minh Nhân đến đây rốt cuộc là của tiểu Trọng Ngôn hay là của Tuyết Kiều a di, còn chưa đoán được sao?” Bắc Dao Mặc Mặc bắt đầu thiếu kiên nhẫn, mà điều hắn hỏi cũng là điều mọi người đều muốn biết.
Tuy nhiên Minh Nhân lại không thể trả lời vấn đề này, lúc này tiểu Trọng Ngôn lại chỉ tay vào tảng đá nói “ di, di”
Sắc mặt Minh Nhân lộ ra vẻ vui mừng “ là Tuyết Kiều, ngay cả vật nhỏ cũng nói bên trong có người, xem ra cảm giác của ta là không sai”
Địch Tu Tư chính là chờ những lời này, lập tức đi đến bên tảng đá, đưa tay rồi lại không dám chạm xuống, sợ rằng hi vọng càng nhiều, thất vọng sẽ càng nhiều.
“Địch Tu Tư, có cần chúng ta giúp ngươi một tay không?” Vân Thư thấy hắn do dự, đắn đó thì biết Địch Tu Tư đang nghĩ gì, cho nên lên tiếng cổ vũ.
” Đúng vậy, chúng ta cùng nhau đến giúp ngươi đem này tảng đá mở ra!” Tuyết Ưng nghe vậy, cũng tiến lên từng bước.
” Không, không cần, để ta tự làm đi, ta muốn khi Tuyết Kiều vừa mở mắt thì người đầu tiên nàng thấy là ta” Địch Tu Tư kiên định nói.
“Như Mặc, hay là chúng ta rời đi, để lưu lại không gian cho bọn họ” Thanh Liên lúc này mới lên tiếng
Như Mặc gật đầu “ ân, nhân dịp này chúng ta cũng tìm hiểu xem tại sao Trọng Ngôn lại là con của Minh Nhân”
Mọi người gật đầu rồi nháy mắt biến mất khỏi thâm cốc.
Địch Tu Tư thấy mọi người đã rời đi mới nhẹ nhàng ngồi đối diện tảng đá “ Tuyết Kiều, ngươi thực sự ở bên trong sao? Ta có chút lo lắng, nên làm gì bây giờ? Ta không dám ra tay, tuy rằng ta luôn mong muốn ngươi quay về bên ta, cũng có lần nằm mơ thấy ta tự tay ôm ngươi từ trong tảng đá ra ngoài nhưng mà khi tỉnh giấc cũng chỉ có mình ta và nước mắt mà thôi. Tuyết Kiều, lần này, ta lần đầu tiên thấy một tảng đá hoàn hảo như vậy, xin ngươi, xin ngươi nhất định phải ở bên trong ,nếu không ta sẽ điên mất”
Tảng đá đương nhiên là không thể đáp lại lời hắn, Địch Tu Tư vóc dáng tiều tụy dập đầu ba cái trước tảng đá “ bá phụ, bá mẫu, cảm tạ các ngươi, cảm tạ các ngươi một lần nữa lại đưa Tuyết Kiều đến bên ta, Địch Tu Tư ta xin thề, chỉ cần ta còn sống một ngày thì sẽ yêu Tuyết Kiều một ngày, không để cho nàng chịu bất kỳ ủy khuất nào, không để nàng phải rơi nước mắt, vĩnh viễn ở cùng một chỗ với nhau, sinh tử không rời, phúc họa cùng chia, xin các ngươi hãy giao nàng cho ta đi, ta nhất định sẽ làm cho nàng hạnh phúc. Cầu xin các người”
Địch Tu Tư nói xong những lời này mới hạ quyết tâm, đứng lên, vươn một bàn tay ra, kiên định phủ xuống tảng đá.
Nhất thời,‘ răng rắc–’
Tiếng đá vỡ vang lên, sau đó là âm thanh như tiếng kim loại va chạm nhau, Địch Tu Tư thong thả lui về phía sau ba bước, ánh mắt chăm chú nhìn vào tảng đá đang bắt đầu vỡ ra, quên cả hô hấp, chỉ sợ không nhìn thấy người mà hắn mong đợi.
Khói trắng tuôn ra không ngừng từ những khe nứt của tảng đá, sau đó là những âm thanh loảng xoảng, rồi tảng đá cũng nứt làm hai, nhưng khói trắng vẫn tuôn ra mịt mù làm cho Địch Tu Tư không nhìn thấy rõ tình huống bên trong, không khỏi nóng nảy, sờ soạng tiến gần đến tảng đá, miệng thì thầm “ Tuyết Kiều, Tuyết Kiều, ngươi ở đâu? Là ngươi đúng không? ngươi ở bên trong phải không? Tuyết Kiều”
Khói trăng tiêu táng, một đôi mắt đen láy, sâu thẳm đột nhiên xuất hiện trước mặt Địch Tu Tư, đôi cánh tay lạnh như băng choàng lên cổ hắn, một đôi môi ướt át cũng lạnh như băng khẽ khàng liếm trên mặt hắn “ ngươi sao lại khóc chứ?”
” Tuyết Kiều, Tuyết Kiều, ngươi đã trở lại? Thật là ngươi đã trở lại? Thật là ngươi, thật tốt quá! Thật tốt quá! Ông trời rốt cục cũng nghe được lời cầu xin của ta, Tuyết Kiều, ta sẽ không bao giờ, không bao giờ để ngươi rời khỏi ta nữa, Tuyết Kiều, ta yêu ngươi, ta yêu ngươi, đừng rời khỏi ta nữa, xin ngươi”
Địch Tu Tư nói năng lộn xộn, dùng sức ôm chặt thân hình mềm mại quen thuộc, đây là thân thể của Tuyết Kiều, không sai, nhất định không sai, cuối cùng nàng cũng đã quay trở lại bên cạnh hắn, thật tốt quá, bây giờ có đánh chết hắn, hắn cũng sẽ không buông tay.
Ra sức hít lấy mùi hương quen thuộc của Tuyết Kiều, hôn lên tóc của nàng, làn khói trắng không tan hết mà vẫn còn lượn lờ quanh thân hình của hai người.
Tuyết Kiều ngẩng cổ, tùy ý để Địch Tu Tư hôn, tuy có chút xa lạ nhưng phần lớn là cảm giác quen thuộc, nghe hắn gọi tên nàng, lòng Tuyết Kiều cảm thấy rất ngọt ngào, tựa như âm thanh nàng luôn nghe được trong giấc ngủ, cho nên nàng tháy quen thuộc, nàng biết là hắn, người luôn gọi tên nàng, nói yêu nàng.
Bây giờ cảm nhận được vòng tay ấm áp cùng những giọt nước mắt của hắn, nàng cảm thấy thật thoải mái, lại càng muốn nhiều hơn.
Ra sức kéo đầu hắn xuống cũng nhiệt tình hôn trả hắn, cảm giác quen thuộc ùa về, Tuyết Kiều cảm giác bàn tay của Địch Tu Tư đang thăm dò trên mỗi tấc da thịt của nàng, vừa thấy đau lại thấy thoải mái, không nhịn được mà rên rỉ “ Địch Tu Tư”
Không ai nói cho nàng biết người này tên gì, nhưng ba chữ Địch Tu Tư dường như đã khắc sâu trong lòng nàng, làm cho nàng không tự chủ được mà kêu ra miệng.
Địch Tu Tư nghe nàng gọi tên hắn thì càng thêm điên cuồng, nhịn không được mà tàn sát bữa bãi đôi môi non mịn của nàng, trằn trọc cắn mút, tham nhập sâu vào khoang miệng, nhấm nháp hương vị ngọt ngào của nàng. Hơi thở của Tuyết Kiều trở nên hỗn độn, rên rỉ thành tiếng, dựa người sát vào ngực của Địch Tu Tư, mặc hắn đòi hỏi.
Hai tay của Địch Tu Tư nhẹ nhạng vuốt ve trên lưng non mịn của Tuyết Kiều rồi nhanh chóng di chuyển tới bầu ngực tròn đầy, căng mịn của nàng, chỉ là vuốt ve nhẹ nhàng cũng đủ khôi dậy dục hỏa trong người hắn, tuy thấy rằng chỉ mới gặp lại Tuyết Kiều mà đã “khi dễ” nàng như vậy thì có chút hấp tấp nhưng mấy năm chờ đợi thống khổ, nhớ mong dày vò làm cho hắn muốn bức thiết tiến vào thân thể nàng, có như vậy hắn mới thực sự tin rằng nàng đã trở lại, mới tin rằng mọi thứ là sự thật.
” Tuyết Kiều, Tuyết Kiều, gọi tên ta, hãy gọi tên của ta” Địch Tu Tư cúi đầu ngậm quả anh đào trên ngực Tuyết Kiều, nhẹ giọng yêu cầu.
Tuyết Kiều cơ hồ cả người đều bị hắn ôm sát vào lòng, hai tay ôm chặt lưng hắn, ưỡn ngực, miệng không ngừng gọi “ Địch Tu Tư, Địch Tu Tư”
Nàng cảm thấy trước ngực bị hắn ngậm lấy nóng quá, có khổ sở lại cảm giác rất thoải mái, lại luyến tiếc đẩy hắn ra, hai chân không tự chủ mà bám chặt vào thắt lưng của hắn, ra sức vặn vẹo, muốn giảm bớt cảm giác trong lòng nhưng lại cảm thấy nóng hơn. Mà Địch Tu Tư vì hành động của nàng mà không kiềm chế được nữa, nhanh chóng cởi bỏ quần áo, toàn thân trần trụi hòa với thân hình của Tuyết Kiều, nam tính cực lớn không ngừng va chạm nơi u cốc non mềm của nàng rồi nhanh chóng tiến vào, làm cho Tuyết Kiều nhịn không được mà rên to “ ô…”, trán của Địch Tu Tư đổ đầy mồ hôi nhưng cả hai đều có một cảm giác duy nhất: thật thoải mái.
Chế trụ thắt lưng của Tuyết Kiều, Địch Tu Tư vừa triền miên hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng, vừa ra sức tiến vào rút ra, âm thanh dâm loạn cùng tiếng nước va chạm vang lên khắp sơn cốc, ý thức của Tuyết Kiều cũng trở nên mơ hồ, chỉ biết vô thức rên rỉ, hai chân càng kẹp chặt eo của Địch Tu Tư “ A, Địch Tu Tư, không cần, không cần nơi đó, thật là khó chịu”
” Đừng, đừng nóng vội, rất nhanh ngươi sẽ phi thường thoải mái!” Địch Tu Tư vừa hôn vừa trấn an nàng, quả nhiên chỉ có Tuyết Kiều mới làm cho hắn cảm thấy vui sướng cực hạn như vậy, càng ra sức gia tăng tốc độ tiến vào rút ra, thân hình của Tuyết Kiều cũng lắc lư theo động tác của hắn, hoạt động thân mật, lửa nóng triền miên, vui sướng cực hạn làm cho nàng cảm giác như mình sắp bốc cháy, không ngừng rên rỉ, hò hét.
Địch Tu Tư mãnh liệt tiến công, cho đến khi cảm nhận bên trong Tuyết Kiều đang gắt gao hấp thụ hắn, rốt cuộc cũng nhịn không được mà bắn tinh hồng vào cơ thể nàng, lúc này Tuyết Kiều cũng phát ra âm thanh vui thích cực hạn, trí nhớ cũng như nước lũ trản về trong đầu, làm nàng nhớ lại từng sự kiện đã bị nàng lãng quên, mà nhữn chuyện đó cũng làm nàng nhận ra nàng yêu nam nhân này mà hắn cũng yêu nàng.
” Địch Tu Tư, ta đã trở về! Ta rất nhớ ngươi!” vẫn còn thở dốc nhưng lại nóng lòng, muốn nói cho hắn biết nàng nhớ hắn, thì ra dù chỉ mất trí nhớ tạm thời, nàng vẫn ỷ lại và quen thuộc với hắn, đủ để nàng tín nhiệm mà giao bản thân mình cho hắn.
” Tuyết Kiều, Tuyết Kiều, ta cũng rất nhớ ngươi, rất nhớ, rất, rất nhớ” vui sướng qua đi, cảm giác cả tâm hồn và thể xác đều được thỏa mãn làm cho Địch Tu Tư tin chắc nữ nhân hắn ngày nhớ đêm mong rốt cuộc đã quay lại bên cạnh hắn.
Hai người lại hôn nhau say đắm, cho dù có thiên ngôn vạn ngữ cũng không nói hết được tâm tình trong lòng, nhưng việc bọn họ cần làm nhất lúc này là an ủi sự tịch mịch, thống khổ của đối phương trong suốt thời gian qua.
” Địch Tu Tư, đây chính là chuyện nam nữ thân mật sao?” dù sống lại lần nữa, Tuyết Kiều vẫn đơn thuần, ngây thơ, cái gì cũng không biết như trước.
Địch Tu Tư hôn lên môi nàng, biết nàng nhớ tới những hành động hoang đường của hắn trước kia, lập tức nhìn vào mắt nàng mà thề “ Tuyết Kiều, từ khoảnh khắc này trở về sau, ta chỉ làm chuyện thân mật như vậy với một mình ngươi, không có ai khác, ta thề”
” Ta tin ngươi!” Tuyết Kiều thản nhiên nói ra, khóe miệng tươi cười, nhiệt tình hôn lên môi Địch Tu Tư, cảm nhận lửa nóng của hắn một lần nữa lại cứng rắn trong cơ thể nàng, liền chỉ tay về phía tiểu tháp Như Mặc làm cho Bắc Dao Quang “ chúng ta đến đó đi”
Địch Tu Tư lập tức gật gật đầu, giữ nguyên tư thế chậm rãi đi đến bên tháp, mỗi một bước di chuyển làm cho thân thể hai người tiếp xúc với nhau lúc sâu lúc cạn, khiến cả hai vừa thấy thoải mái lại như bị tra tấn, vất vả lắm mới tới được bên tháp, Tuyết Kiều đã nhịn không được nữa mà ôm lấy bả vai của Địch Tu Tư, chỉ huy hắn “ ngươi ngồi xuống”
Địch Tu Tư nghe lời ôm nàng ngồi xuống, Tuyết Kiều bắt đầu đong đưa thân hình, cao thấp di động, lúc đầu có chút không thành thục nhưng không bao lâu đã tìm được cách nào làm cho bản thân vui thích, mà Địch Tu Tư dưới sự chủ động của nàng thì cũng vui sướng hưởng thụ, thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng rên rỉ không tự chủ, hai tay ôm chặt mông của Tuyết Kiều, trợ giúp nàng nâng lên cao, hạ xuống sâu hơn.
” A–, Địch Tu Tư, ta thích như vậy, a–”
” Ta cũng thích, Tuyết Kiều, a, ngươi làm tốt lắm, cứ như vậy, tiếp tục–”
Một người tò mò muốn nếm thử dục vọng, thẳng thắn, không che dấu ý định, giống như nàng trước kia, thích thì là thích, thoải mái cũng sẽ nói ra. Một người là cao thủ tình trường, đối với hưởng thụ dục vọng yêu cầu cũng cao hơn người khác, giờ có được người phối hợp như vậy thì cầu còn không được.
Từ ngồi biến thành nằm, đổi lại là nam chủ động, từ bắt đầu là thăm dò và lấy lòng đối phương, đến sau cùng là cũng triền miên, mãnh liệt, không biết đã trải qua mấy lần cao trào mà hai người cũng không có dấu hiệu ngưng chiến, vẫn chìm trong sung sướng vô hạn.
Địch Tu Tư chưa từng hoan hảo tận hứng như vậy, cho dù hắn phải tinh tẫn nhân vong trên người nàng, hắn cũng không hối hận, mà Tuyết Kiều cũng tham luyến cảm giác cao trào mỗi khi Địch Tu Tư tiến sâu vào, tham luyến biểu tình thả lỏng và hò hét của hắn, sinh động như vậy, dã tính tính như vậy làm cho nàng mê muội đến không kiềm chế được mà cũng trầm luân theo hắn.
Hai người ở trong thâm cốc trình diễn tình cảm nóng bỏng, mà đám người trong đại điện thì lo lắng, đứng ngồi không yên. Không nghe thấy tiếng Địch Tu Tư kêu lớn, nghĩa là hắn đã gặp được Tuyết Kiều, nhưng sao đến giờ hai người chưa quay lại? mà Trọng Ngôn rốt cuộc là đứa nhỏ của ai cũng chưa xác định được, cho nên thay vì đợi Địch Tu Tư, bọn họ quyết định đi đến chỗ Bụi Sơn và Vân Tây.
Tiểu Trọng Ngôn vẫn im lặng, nhu thuận nằm trong lòng Như Mặc, bởi vì sau khi rời khỏi sơn cốc, vật nhỏ này cứ một mực đòi phải Như Mặc bế mới chịu, càng làm cho Minh Nhân thêm khẳng định Như Mặc chính là Nhân Ngư trà trộn trong Xà tộc, càng thêm cung kính trước mặt hắn, cho nên dùng ánh mắt hàm chứa ý bảo đừng lộn xộn với Trọng Ngôn thì cũng lập tức theo các trưởng lão đi đến chỗ Vân Tây và Bụi Sơn.
Không bao lâu, Minh Nhân và các trưởng lão đã trở lại.
“Minh Nhân, ngươi đã biết nguyên nhân sao?” thấy hắn trở về mà vẻ mặt vẫn còn mơ hồ, Bắc Dao Quang nhịn không được lên tiếng.
Minh Nhân lắc lắc đầu, lại gật gật đầu,” Ta nghĩ vấn đề xảy ra ngay lúc Tuyết Kiều hủy hồ lô kia, hồ lô đó có năng lực hóa yêu, cũng không biết trước kia Quỷ bà bà tìm đâu ra vật đó, nếu không ta cũng không bị nhốt nhiều năm như vậy. Bị nhốt trong đó, yêu tinh đạo hạnh thấp sẽ nhanh chóng bị hấp thu linh lực và bị luyện hóa, con cóc tinh Bụi Sơn và ta bị nữ nhân Vân Tây kia thu vào, vốn nghĩ sẽ nhanh chóng chết đi, nhưng lúc đó ta nghĩ Bụi Sơn có lẽ còn có tách dụng, có thể dùng hắn làm nhân chứng…cho nên mới dùng pháp lực của mình để độ cho hắn, ngăn cho hắn không bị hồ lô luyện hóa. Thực ra cũng là do ta trước kia suy nghĩ không chu đáo, nếu không thì Địch Tu Tư và tộc nhân của Huyễn Điệp tộc đã không bị lừa gạt, mà cũng có lẽ vì nhờ ta bảo hộ nên trên người Bụi Sơn đã nhiễm hơi thở của ra, hơn nữa trong hồ lô kia mấy vạn năm qua cũng chỉ có một mình ta, cho nên trong đó cũng tràn ngập linh lực của ta. Hắn ở trong đó vài canh giờ, có lẽ là yêu lực đã bị linh lực và hơi thở của ta bao trùm, cho nên sau khi hắn và nữ nhân Vân Tây có quan hệ thì cũng đem tinh khí của ta vào trong cơ thể nàng, sau đó sinh ra Trọng Ngôn. Hiện tại chỉ có cách giải thích này là miễn cưỡng chấp nhận được, nếu không thì làm sao có thể giải thích chuyện một đứa nhỏ chui ra từ bụng của tộc nhân Huyễn Điệp tộc mà trên người lại là hơi thở của giao loại hàng thật giá thật?”
“Trọng Ngôn có mang đặc điểm gì của Huyễn Điệp tộc không?” một trưởng lão gật đầu, nhịn không được hỏi, chuyện này cũng có thể tin được, giống như ban đầu bọn họ cũng đã hoài nghi qua, cho rằng vì bị hồ lô luyện yêu cho nên bản chất xấu xí của Bụi Sơn đã bị loại trừ, cho nên mới cùng Vân Tây xinh ra một đứa nhỏ xinh đẹp như vậy, không giống cóc tinh xấu xí cũng không phải là Huyễn Điệp”
” Không có, tựa hồ như tinh khí của ta mượn bụng của Vân Tây để dựng dục hắn thành hình hài mà thôi, Trọng Ngôn cũng như ta đều là Ngư Giao thuần khiết, không pha trộn đặc thù của Huyễn Điệp tộc, chờ khi hắn được trăm tuổi, khi đó hắn sẽ có khả năng biến hình, còn bây giờ hắn vẫn dùng hình dáng một đứa nhỏ mà sinh trưởng”
May mắn đứa nhỏ này không có một chút đặc thù nào của Huyễn Điệp tộc nào, nếu không nghĩ tới cảnh đứa nhỏ mang dòng máu của nữ nhân Vân Tây ác độc kia thì Minh Nhân lại thấy bi ai.
” Ta hiểu được, cái này giống như là Vân Liên quả của Hỏa Hồ tộc phải không?” Bắc Dao Quang liền liên tưởng tới chuyện của Thanh Liên và Vân Thư
“Ách, cũng tương tự, bất quá bọn họ vất vả hơn nhiều” Minh Nhân chần chờ một chút rồi gật đầu, nhìn thoáng qua Vân Thư.
Vân Thư mỉm cười, tỏ vẻ hắn không hề thấy vất vả, Mặc Mặc thì đau lòng nắm lấy tay hắn, Vân Thư cũng nắm lại tay Mặc Mặc, dùng ánh mắt nói “ ta không sao”
“Nếu Minh Nhân huynh cho rằng Trọng Ngôn là Ngư Giao, vậy sau này tính thế nào? một mình ngươi làm sao dẫn theo hắn, hay là giao hắn cho Tuyết Kiều và Địch Tu Tư chiếu cố đi” Bắc Dao Quang thấy bộ dáng Phùng Xuân lưu luyến Trọng Ngôn, mà vật nhỏ cũng đang chơi đùa vui vẻ với góc áo của Như Mặc, nhịn không được lên tiếng.
“ Ta muốn ở lại Huyễn Điệp tộc cùng với Tuyết Kiều, cho nên Trọng Ngôn vẫn phải nhờ tộc nhân Huyễn Điệp tộc hỗ trợ, chiếu cố, không biết có làm phiền bọn họ không?” Minh Nhân có chút do dự.
” Không phiền toái, một chút cũng không phiền toái!” Phùng Xuân vội vàng nói, sợ hắn mang Trọng Ngôn đi.
” Kia, cái kia, Trọng Ngôn, sau này hắn có thể…hay không” các trưởng lão có chút do dự, hết nhìn Minh Nhân lại nhìn tiểu Trọng Ngôn, ấp úng một hồi cũng không nói được hết câu.
Thoạt đầu Minh Nhân không hiểu nhưng khi nhìn thấy cái liếc mắt của đại trưởng lão thì bừng tỉnh, cười nhạt nói “ Ngư Giao chúng ta cũng không thích ăn người, nếu các trưởng lão lo lắng thì ta mang hắn đi chỗ khác là được”
” Không, không phải, Minh Nhân công tử hiểu lầm, các lão hủ không có ý tứ này” Đại trưởng lão nôn nóng, Bắc Dao Quang nhíu mày “ Minh Nhân, ngươi cũng quá mau quên rồi, dù sao trước đây ngươi cũng đã từng ăn vài tộc nhân Huyễn Điệp tộc, tuy rằng bọn họ là người xấu, nhưng dù sao ăn người vẫn là không đúng, các trưởng lão lo lắng hỏi một chút cũng không sai, chúng ta đều tin tưởng ngươi sau này tuyệt đối sẽ không như vậy nữa, ngươi cần gì để bụng mà sinh hờn dỗi chứ? Trước kia thì không nói, bây giờ đã là cha người ta rồi còn trẻ con như vậy sao?”
Thực ra thì Bắc Dao Quang vẫn chưa thích ứng được chuyện vốn là vật nhỏ yêu thích, nháy mắt đã biến thành một thanh niên anh tuấn bất phàm, tựa như chuyện nàng vẫn chưa tiếp thu được việc Tóc Đen vẫn luôn bám trên tay nàng giờ đã là một trọng thần của Xà tộc, làm cho nàng có cảm giác mình đã rất già.
” Dạ, Dao Quang tỷ tỷ!” Bắc Dao Quang đã lên tiếng, Minh Nhân lập tức nhận sai.
“Vậy mới phải” Bắc Dao Quang hài lòng gật đầu, quay sang nhìn Như Mặc, hắn lập tức hiểu ý của nàng mà nói với các trưởng lão “ nếu các vị tin tưởng Như Mặc thì ta xin cam đoan mọi việc sẽ ổn thỏa, chỉ xin các vị giữ kín thân phận của cha con Minh Nhân, những ai biết chuyện bọn họ là cha con cũng đều là người một nhà, đáng tin cậy, vật nhỏ này cũng làm ta rất vừa ý, sau khi tìm được Tuyết Kiều rồi, ta muốn nhận hắn làm nghĩa tử, không biết Minh Nhân huynh có đồng ý không?”
Như Mặc đại nhân đã tự mình mở miệng yêu cầu, các trưởng lão cầu còn không được “ Xà quân đại nhân yên tâm, thân phận của Minh Nhân công tử và tiểu Trọng Ngôn nhất định sẽ được giữ bí mật”
Đối với Minh Nhân thì đây quả là thụ sủng nhược kinh, liền quỳ xuống cung kính nói “ đa tạ Xà quân đại nhân, đây là phúc khí, Minh Nhân sao dám chối từ”
” Vậy là tốt rồi, sau này đều là người một nhà, Minh Nhân, không cần quá lễ nghi đối với ta, mau đứng lên đi” Như Mặc nhìn Minh Nhân đang quỳ, không hiểu vì sao hắn luôn e ngại mình, mãi đến mấy trăm năm sau, Như Mặc mới biết nguyên nhân, quả là dở khóc dở cười.
“Dạ” Minh Nhân lập tức đứng lên, nhìn Như Mặc ôn hòa chơi đùa với tiểu Trọng Ngôn thì cũng yên tâm hơn, nói thế nào thì bọn họ cũng là hậu nhân của bộ tộc Nhân Như, Xà quân thân cận như vậy cũng là có đạp lý.
“Trọng Ngôn, mau gọi cha nuôi đi” Như Mặc xoay thân hình của tiểu Trọng Ngôn, làm cho hắn đối diện với mình, mỉm cười nói
Minh Nhân có chút lo lắng, sợ tiểu tử kia không thức thời, ai ngờ hắn lại rất biết nể mặt, lập tức ngọt ngào gọi “ cha nuôi”
” Ngoan! Đây là mẹ nuôi” Như Mặc chỉ và Bắc Dao Quang nói, tiểu Trọng Ngôn lại nhu thuận gọi “ mẹ nuôi”
Bắc Dao Quang cũng vui vẻ, không còn Minh Nhân để chơi đùa thì đã có tiểu Trọng Ngôn thay thế, cũng không mất mác đi đâu a.
” Tuyết Kiều, mệt sao?” Cẩn thận ôn nhu lau mồ hôi cho Tuyết Kiều, Địch Tu Tư thương tiếc khôn nguôi.
“Không sao, ngươi thì sao?” Tuyết Kiều dựa vào người hắn, bàn tay nhỏ bé cũng lau mồ hôi cho hắn.
Địch Tu Tư lắc lắc đầu, gắt gao ôm lấy nàng, thỏa mãn nói “ ngươi biết không, ta đợi ngươi ở sa mạc suốt ba năm, vẫn nghĩ nếu ngươi quay trở về bên ta thì nhất định sẽ bắt đầu từ nơi đó, không ngờ ngươi lại xuất hiện ở nơi này, có phải là ta ngu ngốc quá không? lẽ ra phải nghĩ được ngươi thích Tử Điệp Đằng như vậy, lại yêu ta như thế, nhất định sẽ xuất hiện ở nơi gần ta nhất, ta lại ngu ngốc để ngươi tịch mịch chờ ta, có trách ta không?”
” Địch Tu Tư, thực xin lỗi, ta cũng không biết vì sao mình lại xuất hiện ở đây, Địch Tu Tư, trí nhớ của ta dường như bị che khuất, có một số việc ta không nhớ rõ. Nếu lúc trước ngươi không nhanh chóng thân mật với ta như vậy, ta thậm chí còn không nhớ nổi tên của ngươi, nhưng mà bây giờ mọi chuyện đều tốt hết rồi, ta nhớ rõ ngươi, nhớ rõ ca ca, nhớ chúng ta yêu nhau, cũng nhớ chuyện chúng ta từng giận nhau rồi lại làm hòa, thậm chí ta còn nhớ ta muốn gả cho ngươi, làm thê tử của ngươi, sau đó ta đột nhiên biến mất rồi lại xuất hiện ở nơi này. Ta hoàn toàn không có ấn tượng gì về chuyện này, sao ta lại chui ra từ tảng đá? Sao tảng đá lại xuất hiện ở đây? Những chuyện đó ta đều không nhớ, làm sao bây giờ? Địch Tu Tư, ta thực sự không cố ý như vậy đâu, ta thực sự muốn làm thê tử của ngươi, thực sự, ngươi phải tin ta”
Tuyết Kiều vội vàng giải thích, vui sướng khi gặp lại làm bọn họ quên hết những chuyện đã xảy ra nhưng khi dục vọng lắng lại, Tuyết Kiều mới nhớ tới, sốt ruột vì nam nhân tao nhã dưới thân dường như gầy đi rất nhiều, nghe hắn nói, nàng lại càng thấy mình không đúng, để cho hắn chờ đợi suốt ba năm, mà nàng lại không hề hay biết gì.
” Ta tin tưởng ngươi, Tuyết Kiều, thật sự, không sao, quên đi cũng tốt, quên hết những chuyện đau buồn, chỉ còn lại vui vẻ mà thôi, chỉ cần ngươi ở bên cạnh ta, ta đã cảm thấy mỹ mãn, sau này ngươi muốn đi đâu, ta sẽ không để ngươi đi một mình, ta muốn đi cùng ngươi, quấn quýt lấy ngươi cả đời, ngươi có chê ta phiền không?”
Tuyết Kiều không nhớ được những chuyện đã xảy ra sao? Vậy tốt quá, tốt quá rồi. Có trời mới biết hắn sợ hãi nếu ngày nào đó Tuyết Kiều lại muốn tự hủy diệt mình đến thế nào, nàng không nhớ mọi chuyện là điều tốt nhất mà hắn mong có được nhất, Địch Tu Tư cơ hồ muốn thét lên, sau này trong lòng của Tuyết Kiều chỉ có nhớ kỹ hạnh phúc mà hắn trao cho nàng, không cần để ý tới những bi thương nữa.
” Đương nhiên sẽ không! Ta thích Địch Tu Tư!” Tuyết Kiều dùng sức lắc đầu, sau đó ôm chặt lấy hắn “ ca ca bọn họ chê cười ngươi sao? Đi chỗ nào cũng đi theo, ngươi chẳng khác gì tiểu hài tử a”
” Không quan hệ, ta không sợ bọn họ chê cười!” Địch Tu Tư ít nhiều cũng đoán được những người khác thì không nói gì, nhưng cái tên Tuyết Ưng kia chắc chắn sẽ nói hắn là một thê nô đủ tiêu chuẩn, nhưng mà không sao, chẳng phải hắn ta đối với Ảnh Nhiên cũng là một thê nô hay sao?
Thê nô thì thê nô, chỉ cần Tuyết Kiều vĩnh viễn ở bên cạnh hắn thì đừng nói là thê nô, làm nô gì hắn cũng nguyện ý.
” Chúng ta sẽ thành thân chứ?” Tuyết Kiều nghe hắn nói vậy thì cao hứng vô cùng, trước giờ Địch Tu Tư toàn mắng nàng, rống nàng, bây giờ thì ngoan ngoãn phục tùng, mới đầu có chút không quen nhưng bây giờ lại thấy ngọt ngào, hạnh phúc, nàng thích Địch Tu Tư xem nàng như trân bảo quý giá nhất mà đối đãi, làm cho nàng có cảm giác rất hạnh phúc, hạnh phúc tới mức muốn bay lên
” Đương nhiên phải kết hôn a! Hiện tại Như Mặc bọn họ đều ở trong tộc, tính toán chỉ bằng đúng dịp, hôm nay để bọn họ chứng kiến hôn lễ của chúng ta đi, được không?” Địch Tu Tư thật sợ đêm dài lắm mộng, không muốn chờ thêm nữa.
“Được, nhưng mà…”
Vừa nghe Tuyết Kiều chần chờ, Địch Tu Tư trở nên căng thẳng “ nhưng mà cái gì?”
“Bách Điệp y xinh đẹp của ngươi tặng ta không thấy đâu, ta muốn mặc bộ xiêm y đó để gả cho ngươi” Tuyết Kiều dụi mặt vào cổ Địch Tu Tư, có chút nức nở
“Chỉ là một bộ Bách Điệp y thôi sao? Đừng khóc, đừng khóc, trong tộc còn có một bộ, ta đưa nó cho Tuyết Kiều được không?” tưởng là chuyện đại sự gì, thì ra chỉ là một bộ xiêm y, Địch Tu Tư âm thầm thở dài một hơi.
“Bộ đó có đẹp không?”
” Đẹp đẹp, nhưng mà hơi mỏng một chút, tuy ta không muốn nam nhân khác nhìn thấy chân của Tuyết Kiều bảo bối của ta nhưng mà Tuyết Kiều bảo bối kiên trì phải mặc Bách Điệp y mới chịu gả cho ta, ta đành phải hi sinh một chút thôi, nhưng mà sau này chân của ngươi chỉ để một mình ta nhìn thôi nha” Địch Tu Tư gật đầu.
Kiện quần áo đó ngay từ đầu hắn đã không muốn cho Tuyết Kiều mặc, vì sẽ làm lộ cái đuôi cá màu đỏ của nàng, bây giờ nó sẽ làm lộ đôi chân xinh đẹp của nàng, nhưng mà Tuyết Kiều lại muốn mặc, cho nên lúc này hắn thật hi vọng mấy người nhìn thấy cái đuôi cá của nàng hơn, dù sao thì bọn họ đều biết nàng là Nhân Ngư, để bọn họ nhìn thấy cặp chân xinh đẹp của nàng, hắn thực luyến tiếc.
” Ân, ta muốn mặc kiện quần áo kia để gả cho ngươi” Tuyết Kiều ngước đôi mắt xinh đẹp trả lời
Khi Địch Tu Tư ôm Tuyết Kiều xuất hiện trong đại điện thì đã là chiều ngày hôm sau, hai người tận tình phát tiết khát vọng và dục hỏa xong thì thần thanh khí sảng xuất hiện trước mặt mọi người, nhất thời lại là một trận xôn xào chào hỏi, náo nhiệt, Tuyết Kiều ôm Bắc Dao Quang khóc.
Các nam nhân thì vỗ vai Địch Tu Tư, tỏ ý chúc mừng và chúc phúc cho hắn, Địch Tu Tư cũng mỉm cười hạnh phúc.
Trong lúc mọi người ngập chìm vào hạnh phúc thì một đôi tay bé nhỏ không biết từ đâu chạy đến ôm lấy hai chân Tuyết Kiều “ nương, nương, ôm Trọng Ngôn một cái”
Ách? Ánh mắt mọi người cùng đổ dồn về chổ tiểu hài tử đang ôm Tuyết Kiều, còn ai khác ngoài tiểu hài tử Trọng Ngôn của Minh Nhân chứ
Tuyết Kiều cũng có chút kinh ngạc cúi đầu nhìn vật nhỏ này, lập tức bế hắn lên rồi nói “ Minh Nhân, khi nào ngươi lại đổi tên thành Trọng Ngôn? Hơn nữa ngươi lại có vẻ nhỏ hơn trước?”
Mọi người lâm vào xấu hổ, Minh Nhân thì trán nổi gân xanh, nghiến răng nói “ Tuyết Kiều tỷ tỷ, ta mới là Minh Nhân, ta ở đây, ngươi đang ôm trong tay là con ta”
” A? Nga!” Tuyết Kiều lúc này mới phát hiện ra có một mĩ thiếu niên Minh Nhân, tiếp theo lại oa “ ngươi là Minh Nhân,ngươi, ngươi lớn cũng mau thật đó. Địch Tu Tư, có phải ngươi sợ ta khổ sở nên cố ý đem mười ba năm nói thành ba năm phải không? Minh Nhân đã kết hôn, đứa nhỏ cũng đã sinh ra, ngươi còn nói chỉ chờ ta có ba năm sao? Địch Tu Tư, ta thực có lỗi với ngươi, để ngươi phải chờ lâu như vậy”
Lúc này tới phiên Địch Tu Tư đổ mồ hôi trán, Tuyết Kiều quả là đơn thuần thiên hạ vô địch a.
Cuố cùng phải tốn không ít nươc miếng mới làm Tuyết Kiều tin tưởng lai lịch của tiểu Trọng Ngôn, mà khi nghe tới đoạn Chính Khả Xuân chết thì nàng lại nhịn không được mà khóc rống lên, làm mọi người cũng buồn bã theo, mà Minh Nhân mới phát hiện Tuyết Kiều khóc nhưng lại không có nước mắt “ Tuyết Kiều tỷ tỷ, nước mắt của ngươi?”
” Ân?” Tuyết Kiều nâng khuôn mặt buồn bã nhìn mọi người, ai nấy cũng phát hiện bộ dáng Tuyết Kiều dù rất bi thương nhưng lại không có một giọt nước mắt, sao lại thế này?
” Không có việc gì, không có việc gì, bọn họ muốn nói ngươi đừng khóc nữa, mọi người thấy đều khó chịu” Địch Tu Tư lập tức ôm lấy Tuyết Kiều, trừng mắt nhìn Minh Nhân làm cho hắn lập tức ngậm miệng lại nhưng vẫn nhíu mày suy nghĩ, mọi người cũng thức thời không đề cập tới vấn đề đó nữa, đều hùa theo Địch Tu Tư mà an ủi nàng.
Cũng may Tuyết Kiều tính tình đơn thuần, lại thấy nhiều người quan tâm mình như vậy cho nên không bao lâu đã thấy thoải mái hơn, mà tiểu Trọng Ngôn đang bị Minh Nhân ôm thì vẫn giang hai tay về phía nàng, miệng không ngừng la “ nương, nương, ôm một cái”
Minh Nhân cảm thấy nếu ánh mắt có thể giết người thì hắn đã bị thùng dấm chua Địch Tu Tư giết chết không biết bao nhiêu lần, cũng đâu phải hắn dạy tiểu Trọng Ngôn gọi Tuyết Kiều là nương, chính hắn cũng không hiểu vì sao hôm qua tiểu tử kia còn chỉ vào tảng đá gọi là di mà hôm nay đã thay đổi cách xưng hô như thế, mắc chi mà trừng mắt với hắn chứ? Hừ, vừa bất mãn trong lòng vừa ôm tiểu hài tử rời đi, miễn cho Địch Tu Tư ghen quá hóa hận mà giết hắn a.
“Địch Tu Tư, Trọng Ngôn thật đáng yêu, Minh Nhân cũng không mang đứa nhỏ của hắn đi, sau khi chúng ta thành thân, cùng nhau chiếu cố hắn được không?” Tuyết Kiều nhìn Địch Tu Tư, sợ hắn lại mất hứng như trước, mà Địch Tu Tư thì nào đâu dám thế, vừa thấy nàng nhìn hắn đã lập tức gật đầu “ đương nhiên là được, sua này để hắn gọi ta là cha, còn ngươi là nương đi, Minh Nhân bất quá chỉ là một đứa nhỏ, sao có thể làm cha được, có phải không?”
Mọi người đương nhiên biết hắn không thoải mái khi tiểu Trọng Ngôn gọi Tuyết Kiều là nương, gọi Minh Nhân là cha, nếu cứ để như vậy thì chẳng phải Minh Nhân và Tuyết Kiều mới là một đôi sao, vậy Địch Tu Tư hắn tính là cái gì? Mà trước kia Địch Tu Tư đã ghen với Minh Nhân, bây giờ uống thêm dấm chua của hắn cũng không có gì là, nhưng mà hắn cũng chỉ biết trừng mắt với tình địch còn đối với Tuyết Kiều thì không dám biểu hiện gì
“Nếu Minh Nhân bằng lòng thì ta cũng không có ý kiến gì” Tuyết Kiều thiện lương, vẫn nghĩ là nên hỏi ý của Minh Nhân
” Hắn nhất định sẽ nguyện ý!” Địch Tu Tư cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nói, không muốn cũng phải bằng lòng, bây giờ ai nhảy vào chen ngang giữa hắn và Tuyết Kiều, hắn sẽ liều mạng với kẻ đó.
” Vậy được rồi! Dao Quang tỷ tỷ, ca ca, lần trước mời các ngươi làm chủ hôn cho ta nhưng ta lại đột nhiên mất tích, cho nên hôn lễ không thành, còn làm mọi người lo lắng lâu như vậy, cũng để Địch Tu Tư phải chờ đợi lâu, hôm nay chúng ta lại muốn kết hôn lần nữa, các ngươi có thể làm chủ hôn cho chúng ta nữa không?” Tuyết Kiều không nhận ra oán niệm của Địch Tu Tư, cao hứng quay sang nói với Như Mặc và Bắc Dao Quang.
” Đương nhiên là có thể, các ngươi nghĩ muốn kết hôn ngay bây giờ sao?” Như Mặc cũng biết Địch Tu Tư chờ không kịp, sợ tân nương tử lại biến mất thì chắc sẽ phát cuồng.
Tân nương, tân lang lập tức gật đầu đồng ý.
” Vậy được rồi, các ngươi có muốn thay đổi hay không? ta và mọi người cũng chuẩn bị một chút” Như Mặc chỉ xiêm y hỗn độn trên người bọn họ nói.
Hai người cùng nhìn lại mình rồi có chút hổ thẹn, đã chỉnh trang xiêm y thật tốt rồi mới trở về nhưng Địch Tu Tư lại tâm huyết dâng tràn, thế là xiêm y đã trở nên hỗn độn thế này, không đổi không được. Hơn nữa Địch Tu Tư cũng đã đáp ứng với Tuyết Kiều, để nàng mặc Bách Điệp y mà gả cho hắn, cho nên hai người lập tức gật đầu, nắm tay nhau vừa đi vừa hô “ chờ chúng ta, chúng ta sẽ lập tức quay lại”
Khi hai người xiêm y chỉnh tề quay lại đại điện thì nơi đó đã tập hợp đầy đủ các trưởng lão và bằng hữu của bọn họ, ai cũng xiêm y long trọng, trang nghiêm đứng thành hai hàng mà chờ bọ họ đến, ngay cả Minh Nhân cũng ôm tiểu Trọng Ngôn quay lại.
Tuyết Kiều xinh đẹp rực rỡ trong bộ Bách Điệp y làm cho người ta muốn đui mù, Địch Tu Tư trong bộ trường bào màu vàng hoa lệ cũng thể hiện được phong tư tuyệt vời của mình, hai người bọn họ đứng chung thì xứng đôi đến không thể xứng hơn được nữa, quả là một đôi tuyệt phối giai nhân, ai nhìn thấy cũng phải cảm động.
Không có những lời tuyên thệ hoa mỹ, không có nghi thức rườm rà, tất cả cùng chân thành chúc phúc cho đôi tân lang tân nương, cầu mong bọn họ hạnh phúc đến bạc đầu.
Địch Tu Tư thì đắc chí, thỏa mãn đến cùng cực, rốt cuộc đã ôm được thiếu nữ xinh đẹp về nhà nên tươi cười không dứt, mà tiểu Trọng Ngôn vốn đang ngoan ngoãn nằm trong ngực của Minh Nhân thì lúc này lại giang hai tay về phía hắn “ phụ thân, ôm một cái”
Một tiếng phụ thân này làm cho cả Địch Tu Tư và Minh Nhân đều kinh ngạc, Minh Nhân cũng không chút để ý, hắn biết tiểu tử này gọi Địch Tu Tư là cha cũng không phải là chuyện tốt, nên lập tức nhét đứa nhỏ vào tay Địch Tu Tư “ ta cũng không có lễ vật gì tốt để tặng cho ngươi, nếu Trọng Ngôn thích ngươi và Tuyết Kiều như vậy thì ta liền tặng hắn cho các ngươi, sau này hắn sẽ do các ngươi chiếu cố. Ta đột nhiên nhớ ra đã lâu không có bơi lội, bây giờ hôn lễ của các ngươi cũng đã kết thúc, ta đi trước a”
Nói xong, không đợi Địch Tu Tư cùng mọi người phản ứng lại đây, hắn đã bỏ chạy mất dép!
Mấy năm rồi mới lại ôm tiểu Trọng Ngôn vào lòng, Địch Tu Tư cũng không có thái độ tốt lắm “ Trọng Ngôn, vừa rồi ngươi gọi ta là gì?”
“Vậy kia là ai?” Địch Tu Tư lập tức chỉ vào Tuyết Kiều
” Nương, nương!” Trọng Ngôn lại trả lời rất dõng dạc.
” Ai nha, con ngoan, thật thông minh, để phụ thân hôn một cái coi. Như Mặc, ngươi xem, đứa nhỏ này thực thông minh, nghe nói lúc trước là hắn phát hiện ra Tuyết Kiều ở trong tảng đá nha, Trọng Ngôn, nói cho phụ thân biết làm sao ngươi biết được nương ở trong đó?”
Mấy tiếng phụ thân và nương làm cho Địch Tu Tư vui sướng đến tâm cũng nở hoa, liên tục gọi tiểu Trọng Ngôn là con ngoan, khen hắn thông minh, không hề nghĩ tới tiểu tử kia nào phải con hắn.
Đối với Địch Tu Tư hỏi, mọi người cũng rất hiếu kỳ, tất cả ánh mắt đều tập trung nhìn về phía hắn, tiểu Trọng Ngôn suy nghĩ một hồi mới nói “ nghe được nương gọi ta, ta là nước mắt của mẹ”
Câu trước thì còn hiểu, câu sau thì ngẩn ngơ, chẳng lẽ chuyện Tuyết Kiều không có nước mắt liên quan tới tiểu Trọng Ngôn sao?
” Phụ thân không hiểu a, Trọng Ngôn nói rõ ràng hơn đi” Địch Tu Tư kiên nhẫn dụ dỗ hắn
“Chính là nương gọi ta” Trọng Ngôn còn nhỏ lại vừa biết nói không bao lâu cho nên năng lực biểu đạt chưa được tốt lắm “ mẹ không có nước mắt, Trọng Ngôn nghe được nhưng lại không nói được với người khác, phụ thân phải, Trọng Ngôn rất gấp”
Mọi người nghe xong cũng mơ mơ hồ hồ, đoán rằng vật nhỏ này cảm nhận được hơi thở của Tuyết Kiều cho nên mới chạy đến phía sau núi, cũng vì vậy mà giúp cho Địch Tu Tư tìm được hạnh phúc trở về, cho nên mặc kệ chuyện nước mắt là thế nào thì trong lòng Địch Tu Tư cũng cảm tạ tiểu Trọng Ngôn ngàn vạn lần, cũng quyết định sau này sẽ đối xử tốt với hắn, chờ khi hắn lớn lên, có thể diễn đạt tốt hơn thì lại hỏi lại chuyện này, dù sao hắn cũng chỉ muốn thấy Tuyết Kiều cười chứ không phải là khóc, cho nên nàng không có nước mắt hắn lại càng vui.
Địch Tu Tư nào đâu biết rằng chính vì sự thiếu kiên nhẫn lúc này đã làm cho hắn một trăm năm sau hối hận không ngừng.
Giờ khắc này có thể nói là giây phút vui vẻ nhất của tất cả mọi người, là thời gian đẹp nhất, hạnh phúc nhất của bọn họ, toàn bộ Huyễn Điệp tràn ngập tiếng cười đùa…
Một trăm năm sau,
” Chết tiệt, Vân Trọng Ngôn, ngươi đứng lại cho ta, mau nói rõ ràng một chút, những lời ngươi vừa nói là có ý gì?” Địch Tu Tư hổn hển chạy theo một tiểu nam hài đáng yêu, miệng không ngừng la to
” Phụ thân, ý là thể hiện trong lời nói rồi a, ngươi muốn cùng nương sinh đệ đệ hay là muội muội thì khẳng định là không được a, bởi vì mẹ không có nước mắt, phải có nước mắt thì phải sinh được nhưng mà nương lại không có, nói cách khác, ngươi không có quyền lựa chọn, hoặc là ngươi đem tinh khí của mình giao cho ta hoặc là để Minh Nhân ba ba giúp ngươi dựng dục…”
Còn chưa nói xong thì Địch Tu Tư đã quát lên “ không có cửa đâu, hài tử của ta sao phải nhờ Minh Nhân kia dựng dục chứ? Còn ngươi nữa, ngươi là con ta, để ngươi sinh, vậy thì đứa nhỏ kia gọi ngươi là phụ thân hay ta là phụ thân? Tức chết ta” nói tới đó lại như nhớ ra cái gì mà quát lớn hơn “ chết tiệt, ngươi và Minh Nhân đều là giống đực, sao có thể dựng tử chứ?”
“Cho xin đi phụ thân, chẳng lẽ ngươi không biết Ngư Giao, Nhân Ngư, thậm chí là bộ tộc Hoàng Tước của Vân Thư thúc thúc từ thời thượng cổ đã là song tính sao? Chỉ là thiên tính đó theo sự tiến hóa sau này mà dần dần biến mất thôi, nếu thực sự không có đối tượng sinh sản thì vẫn có thể tự mình làm a, cho nên chúng ta sinh thì có gì kỳ lạ đâu”
Trọng Ngôn không nhịn được mà đảo đôi mắt trắng dã, một trăm năm trôi qua, mẫu thân Nhân Ngư đơn thuần của hắn ngày càng thông minh mà phụ thân Huyễn Điệp tộc nhìn tưởng thông minh này lại ngày càng đơn thuần, ai, chẳng lẽ chỉ số thông minh cũng có thể hoán đổi cho nhau? Thực sự là đáng sự, may mà hắn thông minh, đã sớm đến chỗ cha mẹ nuôi chơi, nếu không cũng đã biến thành như phụ thân bây giờ, a, mà vậy thì thực sự là không cần sống nữa.
” Không được, hài tử của ta, vô luận như thế nào cũng không thể chui ra từ cơ thể của các ngươi” Địch Tu Tư trán nổi gân xanh
“Vậy cũng dễ thôi, ngươi cứ đi nói cho nương biết bởi vì nàng không có nước mắt cho nên sẽ không sinh được, người có gan để nói không?”
Vân Trọng Ngôn không chút e dè, ngồi đong đưa trên nhánh cây, đưa mắt bễ nghễ nhìn Địch Tu Tư. Đáng thương cho Địch Tu Tư khí thế gì cũng bị đè bẹp, mấy năm qua ngoài trừ bọn họ và Thanh Liên cùng Bảo Bảo thì những cặp khác đều đã sinh đứa nhỏ, thậm chí Báo vương của Thú tộc đang mang thai lần thứ ba, mà mỗi lần Tuyết Kiều từ Xà tộc trở về đều lộ ra biểu tình muốn có cục cưng, lúc đầu hắn không đồng ý vì chỉ một tiểu Trọng Ngôn cũng đủ làm hắn thiếu kiên nhẫn rồi nhưng thấy ánh mắt chờ mong của Tuyết Kiều thì hắn lại không thể mở miệng.
Một trăn năm qua, hắn liên tục cố gắng gieo trồng nhưng lại không thấy thành quả, Tuyết Kiều ngày càng nôn nóng, mặt mày cũng sâu bi hơn, hắn liền đi tìm vật nhỏ tố khổ không ngờ lại nghe được tin tức kinh hồn như thế. Thì ra nước mắt của bộ tộc Nhân Ngư có liên quan đến việc sinh sản, Tuyết Kiều đã không còn nước mắt thì dù có khỏe mạnh thế nào cũng không thể dựng dục, cho nên mọi cố gắng của hắn trong một năm qua đều là công cốc.
Nhưng với phương thức giải quyết của tiểu Trọng Ngôn thì hắn tình nguyện không có, đứa nhỏ của hắn cần gì phải nhờ Minh Nhân hỗ trợ chứ ( hắn lại quên hỏi là người ta có nguyện ý giúp hắn hay không), tuyệt đối không được, mà đứa nhỏ lại càng không thể do Trọng Ngôn sinh ra, vậy chẳng phải hắn sẽ trở thành ông nội sao. Bây giờ hắn đã hiểu vì sao năm đó tiểu hài tử kia lại đột nhiên gọi hắn là phụ thân, quả nhiên là không có ý tốt, đáng giận a.
Nhưng mà Trọng Ngôn nói đúng, hắn đúng là không có gan nói cho Tuyết Kiều biết nàng không thể sinh được, làm sao bây giờ?
” Chẳng lẽ không có biện pháp khác?” Hắn không tin không còn cách nào khác, Vân Thư và Mặc Mặc là hai nam nhân mà còn có đứa nhỏ, hắn và Tuyết Kiều sao lại không thể chứ?
” Có! Ngươi cùng mẫu thân là vợ chồng, các ngươi mặc dù không cùng loại, nhưng nhiều năm đồng giường cộng chẩm như vậy, hơi thở cũng đã giao hòa, nếu phụ thân không để ý tới hình tượng thì ngươi có thể mang thai a”
Trọng Ngôn nói xong thì bỏ chạy mất dép, bởi vì giây tiếp theo chắc chắn phụ thân thân ái sẽ xử lý hắn a.
Quả nhiên ngay chỗ chạc cây hắn vừa ngồi đã bị đánh nát be nát bét, hắn đã bay hơn trăm dặm vẫn còn nghe tiếng hét của phụ thân “ chết tiệt, Vân Trọng Ngôn, ngươi lăn ra đây cho ta”
Chạy đi rồi còn quay lại sao? Hắn cũng không ngu như vậy
Cho nên phụ thân thân ái, đừng trách Trọng Ngôn không có nói biện pháp cho người biết ai, phần còn lại là do người quyết định thôi.
Bây giờ hắn còn bận đi đến Thú tộc xem Linh Lung a di sinh tiểu muội muội a.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT