Những tiếng
xì xào bắt đầu nổi lên. Văn Nhân, tôi không ngờ, đó lại là người khiêu vũ cùng
tôi ở buổi tiệc. Anh ta chính là người mà mọi người đang bàn tán ư? Bên cạnh
tôi, Vũ cũng ngạc nhiên không kém, chỉ là cách thể hiện không được lộ liễu như
tôi và những người khác mà thôi. Văn Nhân ra hiệu cho tài xế quay xe, rồi nhẹ
nhàng tiến tới chỗ tôi.
- Lại gặp
em rồi! Hy vọng là em còn nhớ anh!
Kèm theo đó
là một nụ cười ngây ngất
- Anh…anh…
Tôi trong
phút chốc hơi ngơ ra, không biết phản ứng như thế nào. Nhân cười
- Từ hôm
nay chúng ta sẽ là bạn học!
Sau đó đưa
tay về phía tôi. Phản xạ của tôi khác chậm, nên vài phút sau mới đưa tay bắt lại.
Không ngờ anh ta lại nâng tay tôi lên, rồi hôn một cái. Tôi điếng người
- Anh…anh…
- Xã giao
thôi mà em!
Anh ta hơi
nhếch miệng, làm mấy nữ sinh xung quanh cùng hét lên.
Thậm chí
không cần ngoảnh lại, tôi cũng cảm nhận được những ánh mắt đã chuyển thành hình
trái tim, và nó đang bay vèo vèo về phía này, nơi Văn Nhân đang đứng. Suy cho
cùng, nữ sinh của học viện thiên tài, vẫn không thoát nổi bàn tay của ông thần
Cupid. Người duy nhất không phản ứng là Vũ, cậu ta im lặng, rồi lầm lì bỏ vào lớp.
Tôi chợt có
một cảm giác, rằng sẽ có một cuộc đại chiến, sắp sửa diễn ra ở ngôi trường này!
Văn Nhân học
cùng lớp với tôi, vừa vào, anh ta đã xin cô giành lấy chỗ ngồi….bên cạnh tôi.
- Xem ra
chúng ta rất có duyên!
Anh ta cười
cười, đưa tay lên chống cằm, nhìn tôi. Tôi không nói gì, nhưng trong lòng lại
thầm than: Tại sao cuộc đời Phương Tuyết Mai tôi cứ luôn dính vào những người
kì cục như vậy? Một Thiên Vũ thất thường, lúc lạnh lúc nóng, nay lại thêm một
con khỉ nhăn nhở suốt ngày rình rập….hôn vào tay tôi. Số tôi thê thảm như vậy
ư? Chẳng lẽ kiếp trước tôi ăn ở không tốt nên kiếp này mới bị trừng phạt? Tôi vừa
than vừa liếc về phía Thiên Vũ. Cậu ta không biểu hiện gì, chỉ ngồi chăm chú
vào cuốn sách. Tôi tự nhiên thấy buồn buồn. Đồ vô cảm!
Tan học
- Tuyết
Mai! Chúng ta đi ăn nhé?
- Hả!
- Đừng có
ngơ ngác như vậy chứ? Đi ăn trưa thôi! – Nhân dùng tay xoa xoa mái tóc tôi. Tôi
lúng túng
-
Ơ…nhưng…tôi…
Chưa kịp
phát biểu ý kiến, Văn Nhân đã lôi tuột tôi đi. Được một quãng, tôi nhận ra là
mình có quyền phản đối. Tôi giật tay anh ta lại, bực bội
- Tôi không
đi!
- Hả? Không
đi là sao?
- Tôi không
thích!
Tôi vùng vằng
quay lại kí túc xá. Nhân liền đuổi theo phía sau
- Sao lại
không thích?
- Không
thích là không thích! Anh hỏi gì lắm thế! – Tôi bực bội đáp lại, Nhân nhăn mặt
- Sao em kì
cục vậy?
Tôi giương
mắt nhìn anh ta. Rốt cuộc ai mới là người kì cục đây? Tôi và anh ta còn chưa
quen biết đã lôi tôi đi ăn. Lại còn giống như hai chúng tôi rất thân thiết vậy.
Tôi thật sự cảm thấy không thoải mái với kiểu tự nhiên của anh ta. Thấy tôi
không nói gì, Nhân thoáng thất vọng, sau đó lại mỉm cười
- Thôi được
rồi, vậy lần sau chúng ta sẽ đi! Bye em!
Tôi nhìn
theo bóng anh ta đi khuất, thật không biết nên khóc hay nên cười. Có lẽ nào…là
kiếp trước tôi thiếu nợ anh ta?
6.30
Nghĩ đến viễn
cảnh gặp lại kẻ đáng ghét bên cạnh mình, tôi thật tình chẳng muốn đến lớp. Cũng
không hiểu sao tôi lại có ác cảm với Nhân như vậy. Mặc dù trên thực tế anh ta
cũng không có là gì tôi, ngoại trừ việc thích hôn lên tay tôi và rủ tôi đi chơi
này nọ. Nhưng từng đó yếu tố hội tụ cũng đủ để làm lí do rồi. Tôi chán nản thu
sách vào trong cặp, sau đó xuống sân. Lúc tôi đến lớp thì Nhân vẫn chưa đến,
tôi thong thả ngồi đọc truyện. Tuy nhiên, giây phút thanh bình thường chẳng được
lâu.
- Good
morning baby!
Kèm theo lời
chào, lại là một nụ hôn. Nhưng lần này thì tôi không thể chịu nổi, vì nụ hôn đó
đã chuyển vị trí. Không phải tay mà là má. Là má đó!
- Tôi cảnh
cáo anh, không được làm trò đó nữa! – Tôi hét lên, mặt đỏ lựng
- Anh đâu
có làm gì? – Nhân nhún vai, tỏ vẻ ngơ ngác.
- Không được
chạm đến tôi nữa, nếu không, tôi sẽ kiện anh tội xâm phạm thân thể người khác!
– Tôi phẫn nộ cảnh cáo
- Vậy sao?
– Anh ta cười, và khi tôi nhận ra nụ cười đó rất gian xảo thì
Chụt! – Một
cái kiss nữa lên má. Tên biến thái! Tôi gào lên, uất ức
-
Anh…anh….anh…
- Sao hả?
Em định kiện anh sao?
Tôi tức nổ
đom đóm mắt. Sao anh ta….anh ta dám làm như thế với tôi chứ? Nhân thấy tôi tức
giận thì càng cười nhăn nhở. Định đưa tay bẹo má tôi nhưng tôi né sang một bên.
Ánh mắt lúc này chạm phải Vũ đang đứng ở cửa. Cậu ấy có nhìn thấy chuyện vừa
nãy không? Cậu ấy sẽ nghĩ sao chứ? Tôi cứ chờ phản ứng của Thiên Vũ, nhưng hoàn
toàn không. Cậu ta thản nhiên về chỗ. Tôi tự nhiên có một cảm giác hụt hẫng.
Trong giờ
- Tôi cảnh
cáo anh lần cuối, không được chạm vào tôi, biết chưa?
Tôi gằn giọng
đe dọa Văn Nhân. Sau đó dùng hộp bút đặt ở giữa, ngăn chiếc bàn ra làm đôi
- Không được
qua đây, ai ở địa phận người đó, nước sông không phạm nước giếng! – Tôi chỉ vào
“ranh giới”, vừa giảng giải
- Nếu không
thì sao?
- Thì….
Chụt!
Tim tôi ngừng
đập trong ba giây. Mọi cơ quan khác cũng bất động. Nhưng sau đó, chúng bắt đầu
chuyển động trở lại, mạnh mẽ nhất là máu và khói. Chúng đang chạy ngược lên đầu
tôi. Theo ngôn ngữ hiện đại có thể gọi là: máu dồn lên não
- Tôi giết
anh! Trương Văn Nhân!
Những mạch
máu của tôi vỡ tung tóe, đầu bốc khói ngùn ngụt. Quả thật là giống ngọn núi lửa
vừa mới phun trào. Tất cả mọi người đều quay lại nhìn tôi. Và như một sự tất yếu
- Phương
Tuyết Mai! Ra ngoài viết cho tôi 5 bản kiểm điểm!
…..
- Anh xin lỗi!
Anh không cố tình để em bị phạt!
Vừa ra khỏi
lớp, Văn Nhân lại như một con nhặng, không ngừng vo ve bên tai tôi. Tôi thật sự
đã không còn biết phản ứng thế nào nữa. Dùng một tay đóng cửa đánh rầm, suýt nữa
thì đập luôn vào mặt anh ta. Kẻ biến thái siêu cấp ấy cuối cùng cũng chịu rời
đi. Tôi mệt lả, nằm lăn ra giường. Vĩ ngồi yên chơi điện tử, cũng không hỏi han
gì. Có lẽ cậu chưa biết là tôi thảm hại đến thế nào. Tôi chợt nhận ra một chân
lí: Trong cuộc đời của Phương Tuyết Mai, hình như không tồn tại hai chữ “bình
yên”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT