Tất cả mọi
người giật mình hướng về phía phát ra giọng nói, từ trong đám đông, người thanh
niên còn khá trẻ, mỉm cười giơ tờ giấy to lù số 19 trước mặt. Thiên Vũ vội vàng
lật tờ giấy của mình ra, ngạc nhiên lẩm bẩm
- Rõ ràng hồi
nãy….
- Có lẽ là
tôi có duyên với tiểu thư đây hơn rồi!
Anh chàng
mang số 19 mỉm cười nhìn tôi, song lại liếc xéo về phía Thiên Vũ. Tôi thấy ánh
mắt cậu ta thoáng ngỡ ngàng, nhưng rồi lấy lại vẻ cao ngạo, Thiên Vũ không nói
gì bước ra ngoài.
- Chỉ là một
chút nhầm lẫn nho nhỏ - Anh MC lại tiếp tục chương trình – Xin mời hai nhân vật
chính cùng lên đây!
Số 19 từ từ
tiến lại phía tôi. Tôi từ ngạc nhiên khi thấy người khiêu vũ cùng mình là Thiên
Vũ, nhưng khi biết không phải lại thấy hơi hụt hẫng, còn bây giờ thì bối rối
trước người con trai lạ mặt
- Đưa tay
đây nào!
Anh ta khẽ
nhắc tôi, mỉm cười. Đèn trần được điều chỉnh dịu lại, tiếng nhạc du dương cất
lên. Thoáng ngập ngừng nhưng rồi tôi cũng đưa tay. Anh ta nắm lấy tay tôi, rồi
đặt lên đó một nụ hôn làm tôi sửng sốt. Tôi vốn không quen cách thể hiện tình cảm
như vậy. Dường như nhận ra thái độ của tôi, số 19 chỉ cười
- Đừng lo lắng
như vậy!
Anh vòng
tay qua eo tôi, làm tôi giật mình thu người lại.
- Cứ thả lỏng
người ra – Số 19 lại nhắc.
Tôi nhăn
nhó gật đầu, trong lòng thầm rủa xả kẻ nào đã nghĩ ra trò khiêu vũ này. Số 19
xoay người, bắt đầu chuyển động. Tôi cứ lật đật xoay theo bước anh ta, không cẩn
thận, hai lần đều dẫm vào chân người lạ.
- Xin lỗi!
Xin lỗi! – Tôi luống cuống cúi mặt
- Không
sao! Em đừng ngại, để anh dạy em nhé!
Anh ta thì
thầm vào tai tôi, rồi nắm chặt tay tôi, vừa chỉ
- Bước lên
như thế, phải rồi, qua trái, qua phải, xoay! Rất tốt!
Tôi loạng
choạng bước theo lời anh ta nói, vấp té vài cái nhưng rồi cũng bước được mấy bước
ra hồn. Những người khác trong căn phòng cùng hòa vào bản nhạc, lướt đi trong
âm điệu nhẹ nhàng
- Em có khiếu
học khiêu vũ đó! – Anh ta nhìn tôi rồi cười, nụ cười nửa miệng rất quyến rũ.
Cùng lúc đó tiếng nhạc dừng lại, những đôi nhảy đứng tách ra. Số 19 cũng bỏ tay
tôi. Chờ mãi mới được “tha”, tôi định chạy ra chỗ khác thì đột nhiên anh ta kéo
lại
- Em dễ
thương lắm đấy!
- Hả?
- Chúng ta
sẽ còn gặp lại! Anh hứa đấy!
Rồi anh ta
bất chợt cúi xuống má tôi, định hôn một cái, nhưng lại dừng lại, mỉm cười
- Tạm biệt!
Kết thúc là
một nụ hôn lên bàn tay. Tôi đứng hình nhìn người lạ tách ra khỏi đám đông rồi
chìm vào góc khuất. Đơ ra ngơ ngác một lúc. Sau đó lại nhìn về phía trước.
Thiên Vũ! Thiên Vũ đâu rồi nhỉ? Tôi đưa mắt tìm kiếm xung quanh. Căn phòng lúc
này vang lên một bản nhạc khác, những cái bóng trên sàn cũng bắt đầu chuyển động,
nhưng tôi không thấy Vũ. Tôi lách qua đám đông, bước ra ngoài. Thiên Vũ đang đứng
trước hiên, người dựa vào lan can, quay lưng về phía tôi. Tôi chầm chậm tiến lại
- Sao cậu
không vào trong đó?
- ….
Đồ khó ưa
Hoàng Thiên Vũ, tôi hỏi mà cũng không thèm đáp lại. Tôi cũng dựa vào lan can,
không (thèm) hỏi han gì nữa. Ánh mắt Vũ trở nên mông lung, làm tôi chẳng thể
xác định được cậu ta đang nghĩ gì. Im lặng mãi cũng kì cục, tôi đành lên tiếng
- Hôm nay
sao sáng quá nhỉ!
Tôi cũng vốn
là định nói một câu để gợi chuyện, sau đó mới nhìn lên trời. Miệng méo xệch, thầm
tự mắng mình ngốc nghếch. Bầu trời tối đen, không có bóng dáng ngôi sao nào, thậm
chí là còn có mấy đen như sắp mưa nữa. Tôi cười ngớ ngẩn chữa ngượng
- Ý…Ý tôi
là sau khi mây tan!
Thiên Vũ chẳng
cười, vẫn im lặng như vậy. Không gian trong phút chốc lại trở nên yên ắng. Bất
chợt cậu quay sang tôi, hỏi một câu chẳng hề ăn nhập với hoàn cảnh
- Cậu có
bao giờ tin vào vận mệnh chưa?
Tôi hơi ngơ
ra trước câu hỏi kì cục. Vận mệnh ư? Có lẽ là không. Tôi lắc đầu
- Sao cậu lại
hỏi như vậy?
Vũ im lặng
rồi chợt nói
- Những thứ
trong cuộc sống, ta gặp ai, xảy ra những chuyện gì, dường như đều đã được xếp đặt
sẵn, đó là vận mệnh, không phải sao?
- Cậu mà
cũng tin điều đó sao?
Lần này thì
tôi ngạc nhiên vô cùng, thường thì chỉ có mấy cô gái mới tin điều đó. Hóa ra Vũ
không hề giống như tôi nghĩ, hoặc là từ trước đên nay, tôi không hiểu gì về cậu
ta cả. Tôi thành thật
- Tôi không
tin điều đó. Vận mệnh của mình là do mình tự nắm giữ, không phụ thuộc vào ai cả.
Con người, trừ cái tên của mình ra, những thứ còn lại đều có thể tự mình chọn lấy.
Tôi tin như vậy!
Tôi mỉm cười,
Vũ thì nhìn tôi rất ngỡ ngàng
- Chỉ cần
là việc mình muốn làm thì dù đó có là vận mệnh, tôi cũng sẽ thay đổi được nó –
Tôi cười tự tin. Không phải sao? Tôi đã thi đỗ vào học viện, đã tìm cách để gặp
lại anh trai. Tuy vẫn chưa thành nhưng tôi tin là cuối cùng tôi sẽ tìm được
anh.
- Thật như
vậy sao? – Vũ hỏi bằng giọng hơi nghi ngờ, ánh mắt nhìn xa xăm, như đang tự hỏi
chính mình vậy. Rồi cậu nhìn lên bầu trời, tôi cũng nhìn theo. Trong phút chốc
hai mắt đều mở lớn ra vì ngạc nhiên. Những đám mây xám đang dần dần tách ra, và
sau lớp màn bị che phủ, những ngôi sao lấp lánh đang kiêu hãnh tỏa sáng. Quả thật
đã có sao. Còn rất sáng nữa! Tôi nghe giọng Thiên Vũ nói nhỏ
- Có lẽ là
vậy!
……
Trở về từ bữa
tiệc của Thiên Vũ, cả người mỏi nhừ. Tôi lăn ra giường, chưa thay đồ đã ngủ mất.
Sáng tỉnh dậy thì thấy Vĩ về từ lúc nào, đang ung dung ăn sáng. Tôi đi tắm,
thay đồ rồi đến lớp. Vẫn như cũ, vừa đi vừa gặm bánh mì. Sân trường sáng sớm
xôn xao trong tiếng bàn tán của các nữ sinh
- Văn Nhân
đã trở về rồi! – Một cô bạn lớp B reo lên thông báo
- Thật sao?
– Những người bên cạnh lập tức nhao nhao - Không phải anh ấy đã nghỉ học sang
Mĩ sao, nghe nói còn lập công ti rồi cơ mà!
- Đúng vậy!
Nhưng trước khi đi đã bảo lưu hồ sơ, bây giờ trở về tiếp tục chương trình!
Tôi bước
qua mà không hiểu họ nói gì. Có lẽ là một nhân vật rất nổi tiếng ở đây. Nhưng
mà cũng chẳng liên quan đến tôi. Tôi tiếp tục dảo bước, tiến nhanh tới lớp học.
Vừa bước qua cổng thì gặp Vũ đang đi đến từ phía đối diện. Tôi vội chạy đến
- Này!
Vũ nhìn lon
nước trong tay tôi, ngạc nhiên
- Lại là ai
muốn cậu theo đuổi tôi?
Câu nói ấy
dội trôi hết cả cảm xúc của tôi. Tôi thu lon nước về, tự mắng mình. Phương Tuyết
Mai, mày đúng là đồ ngốc, lại đi làm cái chuyện dở hơi này. Chỉ là thói quen,
nhất thời chưa bỏ được thôi! Tôi tự biện minh cho mình, rồi tu nước ngọt. Vũ
không nói thêm gì, quay người bỏ vào lớp. Cùng lúc đó, một chiếc xe trắng từ cổng
trường chạy vào, dừng cách chân tôi khoảng chục mét. Và khi người trong xe bước
ra, tôi không khỏi ngạc nhiên. Mà không riêng gì tôi, cả trường đều ngây ra trước
sự xuất hiện của người mới đến. Người con trai có gắng bảng tên trên áo, nhưng
không mặc đồng phục mà diện vest trắng, trên đó ngay ngắn ba chữ: Trương Văn
Nhân!
Tôi há miệng,
nhìn anh ta đang cười với mình bằng nụ cười chói lóa!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT