Tôi giật
mình quay lại đã thấy Vũ đứng ngoài cửa phòng đang ngạc nhiên nhìn tôi. Tôi vo
chặt tờ giấy trong tay, lúng túng nói
- Tôi….tôi
đến tìm cậu!
- Tìm tôi?
– Vũ nghi hoặc
- Phải…tôi…tôi
muốn...muốn cám ơn cậu chuyện trong rừng!
Vũ không
nói gì, tiến lại phía chiếc bàn gần đó. Tôi liếc về phía mũ lưỡi trai, chỉ thấy
ánh mắt thúc giục của anh ta. Lại quay nhìn Vũ
- Hồi…hồi
nãy cậu thi đấu tuyệt lắm!
Tôi cố gắng
mỉm cười, tay xoay xoay bình nước. Trong lòng vô cùng hỗn loạn: Làm thế nào
đây? Phải làm thế nào đây? Vũ dường như thấy tôi đứng ngơ ngác, hơi khẽ ngạc
nhiên hỏi lại
- Có chuyện
gì sao?
-
Không….không có! – Tôi lúng túng đáp lại. Cảm thấy phía sau lưng là cái nhìn sắc
lạnh của mũ lưỡi trai. Vũ rướn người kéo lấy bình nước trong tay tôi. Từ từ rót
nước vào chén. Tôi hốt hoảng
- Khoan!
Vũ ngạc
nhiên nhìn tôi, làm tôi phải cúi xuống, thấp giọng
- Coi …chừng
nước nóng!
Cậu chỉ
nghiêng đầu, sau đó tiếp tục uống. Khi tôi ngẩng lên đã thấy Vũ uống xong. Cậu
xua tay
- Tôi mệt rồi,
cậu cũng về đi!
Vũ nói rồi
hơi lắc lắc đầu, dáng điệu mệt mỏi, hai mắt từ từ nhíu lại. Tôi lo lắng gọi
Từ bên
trong bức rèm, mũ lưỡi trai lúc này mới bước ra, thỏa mãn đứng cười
- Làm tốt lắm!
Tôi cảnh
giác nhìn anh ta, giọng nói đầy lo lắng
- Đó chỉ là
thuốc ngủ thôi chứ? Anh sẽ không làm hại Thiên Vũ chứ?
Mũ lưỡi
trai xoay xoay chiếc mũ, giọng nói rất thích thú
- Yên tâm,
sự trả thù mới chỉ bắt đầu thôi! Tôi sẽ bắt hắn ta phải khổ sở hơn gấp trăm lần,
sau tất cả những gì hắn đã gây ra! – Giọng nói anh ta gằn lại, nét mặt cũng lạnh
băng, sự phẫn uất toát ra từ ánh mắt. Tôi càng không thể kiềm nổi thắc mắc hỏi
- Rốt cuộc
là anh có thù oán gì với Thiên Vũ? Sao lại muốn trả thù?
- Vì sao ư?
– Mũ lưỡi trai cười gằn, khẽ liếc về phía Vũ, giọng nói đột nhiên cao vút – Vì
hắn đã cướp đi tất cả của ta.
Anh ta giận
giữ đập tay xuống bàn, dường như muốn ngay lập tức lao đến giết chết người còn
đang ngủ gục trên đó. Tôi chợt cảm thấy sợ hãi, nhưng vẫn cứng giọng hỏi tiếp
- Thiên Vũ
đã làm gì?
- Làm gì à?
- Anh ta đột nhiên nhếch mép, sau đó dùng tay kéo chiếc mũ sùm sụp xuống. Tôi
ngạc nhiên nhìn khuôn mặt vẫn luôn bị che mất một nửa, đó có lẽ cũng là một
khuôn mặt đẹp, nếu không có vết sẹo chạy dài từ mắt đến tận má phải. Vết sẹo lồi
hẳn lên, khi anh ta giận giữ lại gồng lên rất đáng sợ. Anh ta chỉ sát vào vết sẹo,
gào lên
- Là do tên
đáng nguyền rủa này gây ra. Hắn đã cướp tất cả của ta, học vị, tài năng, sự ngưỡng
mộ và thậm chí là người ta yêu nhất. Ta bắt hắn cũng phải mất mọi thứ. Ta sẽ từ
từ, từ từ lấy lại từng thứ một!
- Vì thế mà
anh đã lợi dụng tôi, để tôi đánh bại Thiên Vũ, sau đó thì tiếp cận, giúp anh trả
thù cậu ta?
- Đúng vậy!
– Đáy mắt anh ta lóe lên tia nhìn độc ác. Sau đó dùng tay chụp lại chiếc mũ, nhấn
giọng – Ta sẽ khiến cho hắn trở nên thảm hại hơn ta bây giờ. Thảm hại hơn rất
nhiều!
Và anh ta lại
cười, từ từ quay bước ra cửa.
- Hóa ra là
như vậy! – Giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên bên cạnh tôi. Mũ lưỡi trai sửng
sốt quay lại, còn Thiên Vũ thì nhìn anh ta, ánh mắt sắc lạnh
- Mày…tại
sao..?...
- Rất ngạc
nhiên có đúng không? – Thiên Vũ đứng hẳn dậy, mỉm cười. Tôi cũng đứng bên cạnh
phụ họa
- Cô….Làm
sao có thể, chính mắt tôi đã nhìn thấy cô bỏ thuốc vào đó!
Tôi mỉm cười
cầm bình nước của Thiên Vũ, giơ lên trước mặt anh ta.
- Bí mất nằm
ở đây! Chiếc bình này, chắc là anh không nghĩ tới, là của Diên Vĩ mua từ một
người bạn. Nó rất đặc biệt, có hai ngăn, một ngăn đựng nước còn một ngăn đựng
trà. Khi pha thì hai thứ sẽ hòa lẫn vào nhau, còn bình thường nó lại có thể làm
một ấm nước trắng. Tôi đã bỏ thuốc vào ngăn trà, rồi rót nước ở ngăn trắng cho
Thiên Vũ. Sao hả? Đã hiểu chưa?
Tôi từ từ
nhớ lại tối hôm đó
……..
Buổi tối
khi Vĩ đi ra ngoài chơi, lúc tôi định đi ngủ lại nghe thấy có tiếng gõ cửa. Tôi
vội chạy ra mở cửa, nhưng khi cánh cửa mở ra, đó lại là một gương mặt khác, một
gương mặt không hề xa lạ
- Sao…sao lại
là cậu? – Tôi tròn mắt nhìn người xuất hiện trước cửa, không ngờ rằng đó lại là
Thiên Vũ
- Tôi muốn
nói chuyện với cậu!
- Chuyện
gì?
Cậu xoay
người ra hiệu cho tôi đi theo. Khi hai chúng tôi đã ở trong một góc tối nhỏ hẹp,
giọng cậu vang lên
- Vì sao cậu
lại tiếp cận tôi?
- Hả? Cậu…nói
gì kì cục vậy? Tiếp cận gì chứ? – Tôi cười giả lảng
- Tôi biết
tất cả, đừng giả vờ nữa! – Vũ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi. Tôi im bặt. Tôi
đã quên mất Thiên Vũ là một thiên tài, cậu ta đã đoán ra được việc tôi cố tình
theo đuổi cậu ta. Tôi bối rối suy nghĩ: Tôi có nên nói ra? Bởi vì tôi không thể
tin mũ lưỡi trai được nữa, nếu anh ta lại lật lọng thêm một lần nữa thì sao?
Tôi thu hết
can đảm, nhìn vào mắt Thiên Vũ
- Xin cậu,
hãy giúp tôi!.....
………..
Đó là lời
giải thích cho chuỗi hành động kì quặc của Vũ với tôi. Tất cả chỉ là một màn kịch,
hòng dụ mũ lưỡi trai ra mặt. Thậm chí việc ghi tên thi đấu, tham gia vào cuộc
thi này cũng không nằm ngoài mục đích đó. Và chúng tôi đã thực sự thành công.
- Cô dám lừa
tôi! – Mũ lưỡi trai gằn giọng
- Tôi không
thể tin tưởng anh được nữa! Xin hãy nói cho tôi biết, rốt cuộc anh tôi ở đâu? –
Tôi nhìn anh ta nài nỉ.
- Đừng
hòng!
Anh ta gào
lên, rồi đột ngột bật tung cửa, lao ra ngoài. Vũ lập tức đuổi theo, tôi cũng chạy
theo, mặc kệ cái chân còn khập khiễng. Phía bên ngoài đã vào giờ nghỉ, sân trường
vắng hoe không có một bóng người. Khi tôi chạy ra đã không còn thấy Vũ và mũ lưỡi
trai đâu nữa. Tôi lật đật chạy vào một ngã rẽ, chỉ thấy hai cái bóng đang chạy
đuổi nhau phía trước. Tôi cố sức đuổi theo. Nhưng được một đoạn thì thấy Vũ,
tôi hoang mang
- Đâu rồi?
Cậu bắt được chưa?
Vũ lắc đầu
- Biến mất
rồi!
- Cái gì? –
Tôi sửng sốt
Trước mặt
lúc này là cánh rừng mưa, chắc chắn anh ta đã trốn vào trong đó. Tôi hoang mang
nhìn những dấu vết của đôi dày thể thao còn dính lại dưới lớp đất sau trận mưa
tối qua. Anh ta trốn mất rồi, vậy thì anh trai……Anh trai tôi thì sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT