Sáng sớm,
sân trường đã tập hợp đầy đủ các đội thi đến từ các trường. Hai bên sân tràn ngập
màu áo đồng phục của các đội. Cuộc thi có tất cả bốn nội dung: Chạy, nhảy cao,
cầu lông và bóng rổ. Ngày thứ nhất sẽ thi hai nội dung đầu. Trong đó, chạy lại
có hai phần là chạy đơn và chạy tiếp sức. Vũ ở đội chạy đơn. Còn tôi trong đội
cổ vũ.
Tiếng trống
khai mạc vang lên, thầy hiệu trưởng trường Thiên Đức đứng trên bục phát biểu mở
màn, chính thức bắt đầu cuộc thi. Tổng cộng có tới 12 trường trung học tham
gia. Sẽ được chia thành bốn đường chạy, mỗi lượt có 4 trường thi đấu với nhau,
rồi từ 4 trường đó chọn ra người thắng cuộc. Trước khi di chuyển tới vị trí của
mình, tôi khẽ liếc sang Vũ, thấy sắc mặt cậu ta hơi khó coi. Mội người trong đội
bên cạnh cũng lo lắng hỏi
- Vũ! Không
sao chứ?
Cậu nhăn mặt
lắc đầu
- Không
sao!
Tôi muốn đi
tới chỗ Vũ thì lại bị kéo đi. Chỉ có thể ngoái lại nhìn cậu. Sau một lúc thì Vũ
cũng rời vị trí, tới phòng chuẩn bị.
Lượt thi đầu
tiên là bốn trường ở phía Nam, tên và thứ tự thi đấu đều được hiện rõ trên bảng
thông báo. Cả bốn người cùng đứng vào vạch xuất phát, phía bên trên liền nổi
lên tiếng reo hò, khiến cho sân trường trong phút chốc trở nên náo động hơn bao
giờ hết.
-
Huýt!!!!!!!!!!!!
Hồi còi
đanh gọn vừa vang lên, cả bốn người cùng lập tức lao về phía trước. Phía sau là
tiếng cổ vũ không ngừng
- Cố lên! Cố
lên!
- Vũ Kiệt
vô địch!
Tiếng hò
reo dường như đã lấn át hết mọi âm thanh khác. Bốn người trên đường chạy đuổi
nhau sát nút. Tôi khẽ liếc sang sân bên cạnh, thấy các đội cũng đang tổ chức
thi nhảy xa. Tôi đưa mắt tìm kiếm Vũ, cuối cùng thấy cậu đang ngồi ở bên dưới,
nói chuyện gì đó với mấy người cùng đội, sắc mặt vẫn không dễ chịu đi chút nào.
Trong lòng tôi bỗng nhiên nổi lên cảm giác lo lắng.
Trong khi
tôi không chú ý, đội trường Vũ Kiệt đã vượt lên dẫn đầu. Bỏ xa các đối thủ còn
lại. Rồi vượt qua vạch đích. Trên khán đài nổi lên tiếng reo hò không ngớt. Đội
cổ vũ thì không ngừng nhảy lên ôm lấy nhau vui sướng. Trên bảng thông báo điện
tử đã xuất hiện tên của đội thắng đầu tiên, đồng thời bên dưới là tên của 4 đội
tiếp theo. Tôi lại không kìm được quay ra nhìn Vũ, thấy cậu ấy cũng đang ngước
lên nhìn bảng thông báo, trên đó là tên của Học viện thiên tài. Tôi thấy người
bên cạnh trao đổi gì đó với Vũ, nhưng vì quá ồn ào cộng với khoảng cách xa nên
không thể nghe thấy. Sau một hồi thì Vũ đứng dậy.
Khung cảnh
trên khán đài lúc này không hề trở lại trạng thái im lặng mà dường như còn ồn
ào hơn lúc trước. Và khi bốn người trong đội chạy tiếp theo đứng vào vạch xuất
phát, tiếng hò reo lại nổi lên không ngừng
Mấy cô gái
trong đội cổ vũ của trường tôi vừa nhìn thấy Vũ đã lập tức đứng thành hàng lối.
Không ngừng hô to
- Thiên Vũ
nhất định giành chiến thắng!
- Thiên Vũ
nhất định giành chiến thắng!
Từ phía
sau, tôi chỉ nhìn thấy Vũ đang cúi xuống, hoàn toàn không nhìn thấy biểu hiện
trên gương mặt cậu lúc này. Hồi còi lại vang lên một lần nữa. Ngay lập tức, bốn
thân hình liền lao vụt về phía trước.
- Cố lên! Cố
lên!
- Thái Học
cố lên!
- Thiên Đức!
Thiên Đức!
Đội cổ vũ của
trường Thiên Đức còn đứng trên bục nhảy cổ vũ. Hiền và Oanh ở bên cạnh cũng
không ngừng ra sức hò hét. Tôi không dời mắt khỏi Vũ, cậu chạy ở đường chạy
trong cùng, giữ tốc độ để không bị tụt lại nhưng cũng không vượt hẳn lên. Song
song bên cạnh là trường Thiên Đức, trong khi Thái Học đã vượt lên dẫn đầu.
- Cố lên!
- Cố lên! Cố
lên!
Tiếng hò
hét gần như trở thành một làn sóng, dội lại phía đường chạy. Bên cạnh tôi bỗng
nhiên vang lên giọng nói lo lắng của Oanh
- Vũ bị sao
vậy?
- Hình như
cậu ấy không được khỏe!
Khi tôi
nhìn về phía Vũ, chỉ thấy bước chạy của cậu không còn giữ kịp với đội bạn. Tốc
độ cũng chậm dần, dường như đang bị tụt lại cuối cùng. Từ xa cũng có thể thấy sắc
mặt vô cùng khó coi, không hề giống như khi luyện tập. Tiếng hò reo vẫn vang
lên không ngừng, tôi lại vô cùng lo lắng. Trong lòng thầm cổ vũ: “Cố lên! Cố
lên!”
Đường chạy
chỉ còn vài trăm mét nữa, ai cũng ra sức cuối cùng, chạy hết tốc độ về đích.
- Cố lên! Cố
lên!
- Thiên Đức
cố lên!
Vũ hiện tại
đã ở top cuối. Bên cạnh lúc này lại vang lên giọng nói thất vọng
- Có lẽ lâu
như vậy cậu ấy mới quay lại nên thành tích không còn được giống như trước nữa!
Tôi chỉ
chăm chăm nhìn vào cậu. Không hiểu sao lại có một động lực mạnh mẽ, cuối cùng
gào lên thật to
- Cố lên! Cậu
nhất định sẽ chiến thắng!
Phía khán
đài ồn ào còn hơn cả chợ vỡ, tiếng hét của tôi cũng không thể chạm tới được Vũ.
Nhưng khi tôi thất vọng ngồi xuống, lại thấy cậu ngước lên nhìn tôi. Trong phút
chốc hai ánh nhìn chạm nhau. Tôi thu giọng, hét lên
- Thiên Vũ!
Cậu nhất định phải chiến thắng!
Tôi cũng
không chắc cậu ấy có nghe thấy không, chỉ thấy cậu quay đi và bắt đầu tăng tốc.
Chỉ còn 200m cuối cùng. Vũ vượt lên. Đội cổ vũ trường tôi thấy như vậy cũng đứng
hẳn dậy, không ngừng la hét
- Thiên Vũ!
Cố lên!
- Thiên Vũ!
Cố lên!
Đường chạy
còn 100m, Vũ đã vượt qua được người thứ ba, trước mặt chỉ còn đội Thiên Đức ở
top đầu. Khán đài gần như vỡ tung trong tiếng la hét cổ vũ. Tôi nín thở nhìn về
phía trước. Vạch đích đã gần kề. Trong phút chốc, cả hai cùng lao lên. Tiếng
reo hò vang lên cùng lúc dải băng đỏ được kéo đi.
- Thắng rồi!
Thắng rồi!
- AAAAAAA!
Thắng rồi! Tuyệt quá!
Hiền và
Oanh cùng nhảy cẫng lên. Vũ đã về đích, chỉ cách trường Thiên Đức có một bước
chân.
- Thắng rồi!
Thắng rồi!
Tôi nhìn về
phía đường chạy, thấy Vũ đang mỉm cười, nét mặt rạng rỡ. Mấy người trong đội liền
nhảy tới ôm chặt lấy cậu. Tôi bất giác có một cảm giác rất lạ. Nụ cười này, tôi
đã từng bắt gặp trong bức ảnh mà cậu giành được giải. Thì ra là cậu ta cũng biết
cười.
Mấy cô gái
trong đội cổ vũ thì chạy xuống cả đường chạy, không ngừng hò reo chiến thắng của
Vũ. Tôi trong phút chốc lại chạm ánh nhìn của cậu. Vũ bất chợt mỉm cười, tôi
hơi ngây ra. Đây….là lần đầu tiên cậu cười với tôi! Khi tôi còn chưa biết phản ứng
như thế nào thì Vũ đã bị kéo đi mất. Chỉ còn tôi ngớ ngẩn đứng nhìn.
………..
Sau vòng một,
các đội thi được nghỉ, cuộc thi sẽ diễn ra vào 2.00 chiều. Khi tôi định quay trở
về phòng thay đồ thì bị một người khác chặn lại. Tôi ngước lên đã bị người đó
làm cho giật mình sửng sốt
- Anh….
- Suỵt!
Mũ lưỡi
trai đưa tay làm động tác che miệng, ra hiệu cho tôi đi theo anh ta. Khi đã ở
phía sau vườn hoa, nhận thấy xung quanh đã không còn ai, chỉ có tiếng reo hò
phía trước của đội chạy cuối cùng, tôi mới ngạc nhiên lên tiếng
- Tại sao
anh lại tới đây?
Mũ lưỡi
trai không trả lời câu hỏi của tôi mà lại chìa tay ra đưa tôi một túi nhỏ đựng
bột trắng. Tôi nghi hoặc
- Đây là…..
- Bỏ nó vào
đồ uống của Thiên Vũ!
- Hả? Đây
là….cái gì?
- Cô không
cần biết, chỉ cần nghe lời tôi!
Tôi hoang
mang nhìn túi thuốc. Anh ta muốn gì vậy chứ? Thì ra đây là lí do vì sao muốn
tôi và Vũ tham gia cuộc thi này sao? Liệu đây có phải là thuốc độc không?
- Anh…anh
muốn làm gì Thiên Vũ?
- Đừng sợ,
chỉ là thuốc mê thôi. Để cậu ta có thể nghỉ ngơi cho đến lúc cuộc thi kết thúc
– Anh ta lạnh nhạt giải thích.
- Anh muốn
Vũ không thể tiếp tục thi đấu? – Tôi hoang mang
- Đúng! Bây
giờ cậu ta không ở trong phòng, cô hãy mau làm đi!
- Nhưng….
Cái nhìn sắc
lẹm của anh ta chiếu vào tôi
- Anh trai
cô vẫn đang chờ cô đến đấy!
Tôi im lặng,
lại nhìn gói thuốc
- Nhanh
lên!
………..
Phòng Thiên
Vũ
- Tôi sẽ ở
đây quan sát cô! Đừng có giở trò! – Mũ lưỡi trai nói rồi lẩn vào bên trong, qua
kẽ hở nhìn ra bên ngoài. Dùng ánh mắt thúc giục nhìn tôi. Tôi run run cầm gói
thuốc, từ từ mở bình nước của Vũ ra. Trong đầu không ngừng giằng co hai ý nghĩ:
Đổ? Không được! Tôi không thể! Nhưng còn anh trai? Anh trai đang đợi mình?
Trong phút
chốc tôi cảm thấy không thể suy nghĩ được gì, nụ cười của Vũ khi chiến thắng lại
mơ hồ hiện ra. Tôi nắm tay, nhắm chặt mắt, dứt khoát đổ gọn cả gói thuốc. Đúng
lúc đó thì cánh cửa bật mở, giọng nói quen thuộc vang lên
- Cậu đang
làm gì ở đây?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT