-Sao hôm nay Ha Ra không đi học z – Khánh kute quan tâm hỏi, sắp vào lớp rồi mà vẫn không thấy bóng dáng Ha Ra .

Ngọc Băng và Ngọc Linh đều im lặng, không ai nói gì nên cả lớp cũng im lặng, duy chỉ có Han Yu ánh mắt có lóe lên tia e ngại và lo lắng.

Reng .. reng… tiếng chuông vào lớp, thắc mắc trong lòng của Ken ( Kỳ Thiên), Tuấn Minh (Devil), Han YU ngày càng lớn, hỏi thì không ai trả lời, chỉ im lặng cùng cái lắc đầu buồn bã.

-Hôm nay, thầy thông báo cho lớp 1 tin buồn, mà chắc ai cũng biết rồi nhỉ – Ông thầy từ ngoài đi vào, mặt buồn rười rượi, tin này chắc ai cũng biết rồi nhưng ông thầy vẫn muốn thông báo cho lớp biết.

-Tin gì thầy.

-Tin gì vậy thầy

CẢ lớp nháo nhào lên khi nghe ông thầy nói là tin buồn.

-HA Ra đã chuyển về Hàn học – Ông thầy nói, trong lòng nghĩ “đám học sinh này biết rồi mà còn giả nai”, ông thầy cứ nghĩ trong lớp chơi thân với nhau thì chăc chắn ai cũng biết, tuy đây là lớp học cá biệt duy nhất của trường nhưng có sức ảnh hưởng vô cùng lớn với các lớp khác trong trường, và Ha RA dù sao cũng là 1 đứa học trò dễ thương, khi biết Ha RA chuyển trường đi, ông cũng buồn lắm.

-HA RA chuyển trường ư – Kỳ Thiên ngạc nhiên, thốt ra thành lời.

-NGọc Băng, Ngọc Lin, chuyện này là sao – Tuấn Minh, quay lại hỏi tại sao Ha RA chuyển trường mà cả đám không ai biết.

-TẠi sao ?? – Han Yu thì thầm trong miệng.

-Hơi zà, bây giờ cũng đã muộn rồi, có lẽ HA Ra đã lên máy bay – Ngọc Băng nhìn ra ngoài cửa sổ, cô cũng không muốn nói nhiều, HA rA đi rồi, lòng cô cũng buồn lắm.

-Cái gì, HA RA , HA RA đi chuyến bay lúc mấy giờ ??? – Han Yu, đột ngộ hỏi lớn, chắc ai cũng nhớ chỗ ngồi của cả đám tụi nó chứ nhỉ, giọng nói gấp gáp.

-HA RA , đi hình như là chuyến 7h15 – Ngọc Linh giật mình nhưng cũng đáp trả.

– Sao lại không nói sớm chứ – Han Yu vùng ra khỏi chỗ ngồi, rồi ra khỏi lớp, làm ông thầy đang đứng hoài niệm cũng ngơ ngơ ngác ngác chẵng hiểu mô tê gì.

-Ê nè – Kỳ Thiên và Tuấn Minh cũng đứng dậy tính chạy ra nhưng đã bị nắm lại.

-Để yên đi – 2 giọng nói cùng vang lên 1 lúc tất nhiên là của 2 chị rồi.

Trên đường, chiếc xe mui trần đỏ lao đi vun vút, chỉ cần 1 sơ sảy nhỏ thôi người trên xe có thể viếng thăm bệnh viện bất cứ lúc nào.

Chuyến bay từ Thành phố Hồ CHí Minh đến Hàn Quốc chuẩn bị cất cánh xin quý hành khách chuẩn bị hành lí …..

Tiếng nói vọng ra từ khoan làm Ha rA đang ngồi suy nghĩ phải giật mình đứng dậy đi vào khoang….1 giọt nước mắt rơi ra 1 khóe mi cô.

Kestttttttttt…..

Trên xe mui trần đỏ, 1 chàng trai còn mặc nguyên bộ đồ học sinh chạy vào sân bay với tốc độ áng sáng làm ai cũng phải tránh đường cho cậu ta chạy………

……………..

-Cậu đừng uống nữa, Ha Ra nó đi rồi – Ngọc Băng dành lại chai rượu trong tay Han Yu, từ lúc đến đây tới bây giờ Han Yu chỉ ôm có chai rượu uống 1 mình.

-Trả đây – Han Yu giằng lại chai rượu.

-Mày thôi đi, Ha Ra đã đi rồi, mày buồn à – Ngọc Băng nói bằng giọng chế giễu (tg :hic, sao lại mất đoàn kết thế này )/

-Thôi đi, Ngọc Băng à – Ngọc Linh ngăn cản.

-Mày cứ để tao nói, tao hỏi mày sao mày lại uống rượu, bộ mày nhớ nó à – Ngọc Băng lại tiếp tục hỏi tay vẫn cầm khư khư chai rượu .

-…

-Sao mày không nói, Han Yu à, mày hãy nghĩ lại đi, Ha Ra nó đi là tại mày đo , hức..hức – Ngọc Băng vừa nói vừa rưng rưng.

-Thôi đi Ngọc Băng, mày nói Ha Ra sẽ giận đo – Ngọc Linh cũng khóc, khóc cho mấy đứa bạn thân.

-Rốt cuộc chuyện này là sao, NGọc Băng nói đi – Han Yu chỉ ngồi im.

-NGọc Băng à – Kỳ Thiên nhăn mặt nói khi thấy girl khóc.

-Được, Ha Ra trước khi đi đã tới gặp mày –NGọc Băng đưa tay lên chùi nước mắt.

-Tao biết – Han Yu nói nhớ lại lần ở quán bar sau khi biết Ha Ra tới thì anh đã gấp rút chạy ra tìm nhưng không gặp, cuối cùng bây giờ anh đã biết cảm giác đó là gì….

-Hừ, mày biết, vậy sao mày lại để nó thấy cái cảnh đó hả ….mày có biết Ha Ra nó đau lòng lắm không hả – NGọc Băng như gào lên, cô không kiềm chế được nước mắt rơi như mưa…

-Cái gì –Han Yu bất ngờ, HA Ra đau lòng ư, chẵng lẽ….

-Đúng, HA Ra nó thích mày, nó thích lâu rồi nhưng không dám nói, mày biết tại sao không, tại nó mặc cảm, nó nghĩ nó không xứng với mày, vì mày nên nó mới đi đó – NGọc Băng nói nước mắt cứ rơi, cô lao ra khỏi bar, kiềm chế cảm xúc ư, cô làm không được, thật ra cô cũng không trách gì Han Yu nhưng cô không thể nào nhìn thấy anh như vậy được, cứ như thế này thì làm sao Han Yu hiểu được lòng Ha RA chứ.

-NGọc Băng à – NGọc Linh kêu nGọc Băng lại rồi cũng lao ra ngoài, vừa đi cô vừa lau nước mắt, cô không dám nói vì cô sợ bạn cô đau lòng,….

-Ngọc Băng, NGọc Linh – Tuấn Minh và Kỳ Thiên kêu họ lại nhìn lại Han Yu, kết cuộc của tình yêu đấy ư….

1 tuần trôi qua, không khí lớp học cũng đã trở về nhốn nháo như mọi ngày, Han Yu thì trầm lặng ít nói hơn, chỗ ngồi bên cạnh anh luôn để trống, anh biết Ha RA sẽ trở về.

-Nào, nào lớp chúng ta chuẩn bị sang phòng thí nghiệm nào – Ông thầy bụng phệ dạy môn Hóa Học ở trên nhăn mặt với lũ học sinh đã cho ông leo cây nãy giờ trên phòng thí nghiệm, làm ông phải sang đây vận động từng đứa.

-Ôi zời – Nhiều đứa trong lớp thở dài, nhăn mặt kêu gào.

Bọn nó cũng vậy nhưng cũng phải đứng dậy đi theo lời ông thầy,..trên đường đi chúng nó nói chuyện rôm rả, Devil (Tuấn Minh ), với Ngọc Băng vẫn cãi nhau như mọi khi còn Ngọc Linh (Yumi) thì chỉ mới lỡ lời nói ra 1 câu tiếng anh thôi thì đã bị Kỳ Thiên ( Ken) dùng dằng..để lại 1 ánh mắt buồn bã phía sau đáng ra giờ này anh và Ha Ra đang bàn luận về mấy đứa nhiều chuyện này,..

-Dạo này Ha Ra không thấy liên lạc gì với tao hết mày ơi – NGọc Linh than vãn , mặt hơi buồn bã nói với NGọc Băng.

-Ừ, tao cũng….

Rầm…….

-Á………

-Ây zui, đứa nào mà không có mắt vậy hả ?? – NGọc Linh (Yumi) tức giận la làng, đau xót cho cái mông đang an tọa dưới đất….Chuyện là cô đang nói chuyện với Ngọc Băng ( đang đi trên hành lang tới phòng thí nghiệm ) thì bị tông cái rầm đầu óc chóng váng,..

-Xin lỗi – Một giọng nói trầm ấm vang lên, là con trai…từ chỗ phát ra tiếng nói mà tính toán thì chắc chắn người nói cũng đang an toạn dưới đất giống cô.

Ngay lúc đó thì Ngọc Băng với mấy đứa trong lớp cô nháo nhào tới đỡ cô dậy.

-Nè, đi đứng kiểu gì vậy hả ??? – Ngọc Băng đỡ Ngọc Linh dậy xong mới tức giận chửi mặc dù chưa nhìn rõ mặt người đó là ai.

-NÈ, biết bọn này là ai không hả, đi đứng kiểu gì vậy.

-Nè..

Mấy đứa trong lớp cô bất bình chưởi mắng lại, tức giận …. đoàn kết ghê nhỉ.

-Ha ha ha, ai bị té dậy ta đáng đời – Ken với 2 người kia nãy giờ đang lẽo đi đằng sau giờ mới tới nơi thấy Ngọc Linh đang đầu óc choáng váng thì mới cười ha hả.

-Im không tao cắt lưỡi bây giờ – NGọc Linh nghe vậy nhanh chóng ổn định lại tinh thần..

-Không im đấy làm gì được nhau nào – Ken nói lại.

-Hừm, nè ,.. hồi nãy đứa nào đụng trúng tao z – Ngọc lInh tức giận quay qua là lớn.

-Là tôi – Lại giọng nói trầm ấm đó vang lên, thật là …anh ta nãy giờ đã đứng dậy và nghe cuộc cãi nhau của tụi nó , đúng là con nít, anh ta ngẩng đầu lên cười, nụ cười có thể làm cho ai nhìn thấy cũng ngất ngây, nhưng đối với cái lớp cá biệt thì đã miễn dịch từ lâu với bọn của Devil rồi cho nên chắc chắn anh chàng này khó thoát đây..

-Ơ – Ngọc Linh (Yumi) hơi sửng sốt, người này rất quen chắc chắn cô đã gặp rồi nhưng gặp ở đâu thì cô bó tay.

-Hì, chẵng lẽ cô quên tôi rồi sao – Anh ta lại tiếp tục cười và nói làm lớp bọn nó im lặng nhìn kĩ anh ta, Ngọc Băng cũng vậy/

-Mày quen thằng này à – NGọc Băng chỉ chỉ nói.

-Nè, nè sao lại gọi tôi là thằng này, thằng nọ, tôi có tên đàng hoàng nha – Anh ta bất mãn nói, đường đường là đại thiếu gia đàng hoàng sao lại để cho 1 đứa con gái chỉ vào mặt được, dù cô ta có xinh đẹp đấy ( quá xinh luôn ấy chứ, hic).

Ngọc Linh vẫn đứng gãi đầu.

-Nè, đừng thấy con gái là bắt nạt nhé – Tuấn Minh ( Devil) nói lại, anh cười nửa miệng.

-Đừng thấy bọn tôi không nói gì thì làm tới nhá – Khánh kute tỏ giọng đàn anh, cướp lời, dám ra oai trước mặt anh thì ngoài đám bọn nó ra Khánh kute không nể ai cả.

-A, nhớ rồi, anh là người đụng xe tôi lần trước đúng không – Ngọc Linh reo lên làm đám người đang cãi nhau cũng phải giật mình (Là người đụng xe với Yumi í, đã xuất hiện ở mấy chương trước có ai nhớ không ta).

-Hì, cuối cùng cũng nhớ – Anh Ta cười, cute hết sức.

-Đụng xe – mí đứa trong lớp ngây ngốc.

-A, anh ta là cái người hôm bữa mày kể í hả – Ngọc Băng cũng nhở ra, nên mới nhìn kĩ anh ta hơn, đúng là có đẹp thiệt.

-Nè, nhắc mới nhớ, đền đi, tại anh mà tôi phải đổi xe đấy – NGọc Linh xòe tay ra đòi nợ, không ngờ có thể gặp anh ta ở đây, he,sắp tới cô phải bao lớp đi ăn, bây giờ sẵn tiện đòi anh ta luôn đỡ phải rút thẻ.

-Ơ, thay xe ư …..

-Nè, em kia đứng đó, hết chạy nhé – Anh ta chưa nói hết câu thì tiếng ông thấy giám thị ở đâu đó vang lên, giọng ai thì tụi nó không biết chứ giọng ông thầy giám thị thì tụi nó không đứa nào là không biết, vì đơn giản là lớp cá biệt thì ngày nào chã lên phòng gặp giám thị.

-Bây giờ tôi phải trốn đã, có gì, tôi sẽ đền cho cô sau.Ok – anh ta nghe xong thì quay lại nhìn rồi bỏ chạy kèm theo cái nháy mắt.

-Nè , đứng đó cho tôi, đi học trẽ rồi mà còn trèo tường hả – Ông thầy lạch bạch chạy tới, vừa chạy vừa la làm ai trông thấy cũng phải buồn cười.

-Trời đất ra là anh ta đi học trễ nên trèo tường – Mai Ly che miệng cười nói.

-Anh Ta cũng thú vị đấy nhỉ – NGọc Linh nói /

-Thú vị cái gì, thấy trai là sáng mắt, vào phòng thí nghiệm đi, nhanh – Ky Thiên nhăn mặt bỏ đi trước.

-Nè, mày nói ai đó hả – Ngọc Linh sừng sỗ rượt theo.

-Đúng la con nít – Tuấn Minh ( devil) lắc đầu cười.

-Ê, mi nên nhớ ta là bạn của đứa con nít đấy nhá – Ngọc Băng đang đứng bên mặt bắt đầu bốc lửa.

-Ồ. Z hở, ta đi trước nhá – Tuấn Minh như cảm nhận được có nguy hiểm đang cận kề nên chuồn trước.

-Hừm – NGọc Băng nhăn mặt làm 1 người đang đứng xem kịch nãy giờ, mới cười mỉa, 1 nụ cười độc địa.

Giờ ra chơi tại căn teen, tại 1 góc quen thuộc với 1 đống đồ ăn trên bàn.

-Không ngờ trong trường này ngoài lớp cá biệt tụi mình ra còn có người vi phạm để ông thầy giám thị phải làm việc – Ngọc Băng vừa ăn vừa nói làm 3 người con trai đang ngồi ăn nãy giờ bức xúc.

-HE, đúng rồi đó, tao cũng không ngờ lại gặp nó ở đây – Ngọc Linh nói nhưng chưa nói hết câu thì.

-Nó nào z ta .

-Ơ – Ngọc Linh và Ngọc Băng ngẩng mặt lên thì thấy nụ cười tinh nghịch trên mặt anh ta .

-Ngạc nhiên lắm à – Anh Ta thản nhiên ngồi xuống đối diện NGọc Linh.

-Anh đến đây để trả nợ cho tôi đấy hả, tôi tính ra tiền Việt Nam hết rồi, khoản 2, 3 chục triệu gi đó – Ngọc Linh nói, tưởng anh ta sẽ giật mình vì những người đang ngồi ăn quanh đó cũng đang mém sặc, 1 đại công tử như anh ta mà nợ tiền người ta ư (tại bọn nó cũng mới tới đây học không bao lâu nên chưa nghe danh hắn ta).

-Ok thôi, cho biết tài khoản xíu nữa tôi sẽ chuyển khoản cho cô , mà cô có thể cho tôi biết tên được không, cả cô bé bên cạnh nữa – Anh ta nói, kèm theo 1 nụ cười, 3 chàng trai đang ngồi cạnh đó thì mặt đen thui không muốn làm kì đà cản mũi nên chỉ ngồi nghe , Devil thì lấy điện thoại ra nhắn tin, còn 2 người kia thì vừa chơi game vừa nghe nhạc, tỏ ra lạnh lùng.

-Tôi là Cảnh NGọc Linh. Tên Tiếng Anh là Yumi.

-Tôi không phải là cô bé đâu đó – ngọc Băng nói cảnh báo …- Tôi là Triệu Lý Ngọc Băng.Tên Tiếng anh là Windy.

-Ồ, toàn là người đẹp mà tên cũng đẹp nhỉ , xin giới thiệu luôn tôi tên là Hoàng Anh Duy – Anh ta nói xong còn nháy mắt tinh nghịch.

-Anh Duy ư – Ngọc Linh chống cầm nhìn.

-Mấy anh bạn ngồi đây cho tôi biết tên được chứ – Duy mở lời chào thân thiện.

-Tôi là Hạn Kỳ Thiên.Tên tiếng anh là Ken – Ken đang chơi game dở nên chỉ kịp nói không ngẩng mặt lên.

-Tôi là Thiên Hoàng Tuấn Minh ,Tiếng anh là Devil.

-Han Yu .

-Ồ, mấy anh cũng kiệm lời nhỉ – Duy cười.

Reng…reng..tiếng chuông báo hết giờ chơi lại cắt ngang cuộc nói chuyện.

-Hơi zà, tôi đi đây, chào mấy em nha – Duy đứng lên thở dài, nở nụ cười quyến rũ, khi anh đi rồi nụ cười trên môi cũng vụt tắt thay vào đó là gương mặt buồn rầu lạnh tanh như cũ, đó mới là phong cách của anh.

Trong lớp học…

-Nè, Han Yu chiều nay đến bar chơi nhá, mấy ngày nay toàn ở nhà, chán quá – Sau khi bàn bạc kĩ lưỡng, Ngọc Linh đứng ra nói chuyện với Han Yu, cả tuần nay Han Yu không còn thường xuyên đi chơi như trước nữa , suốt ngày chỉ ở nhà…

-Tụi mày đi đi, chiều nay tao mệt – Han Yu uể oải trả lời rồi lại gục mặt xuống bàn, ngủ.

-Hơi za – Ngọc Linh thở dài quay lên nhìn đám bạn í bảo thất bại.

-Tụi mày tính sao đi chứ Han Yu cứ thế này thì …. – Ngọc Băng lắc đầu nói.

-Hơi za, tao nghĩ cứ để nó như thế đi, để nó suy nghĩ và nhận ra tình cảm thật của mình – Devil thở dài nói,.

-Còn suy nghĩ cái gì nữa, nó yêu HA Ra rồi,tội nghiệp Ha Ra nó vẫn chưa biết được chuyện này chắc nó buồn lắm – Ngọc Băng ngao ngán nói.

-Tao nghĩ cứ theo Devil đi chứ bây giờ cũng chẵng biết làm cách gì để nó tỉnh táo nữa, tốt nhất cứ chờ HA RA về là đâu lại vào đó í mà – Ken nói.

-Ơ, tao ủng hộ NGọc Băng – Yumi nói, liếc xoáy Ken 1 cái làm anh chàng dựng tóc gáy.

Mặc dù vậy nhưng sau một hồi bàn luận thì ý kiến của 2 anh được giành phần thắng và kết quả là tối nay Ngọc Băng, Ngọc Linh sẽ ở nhà còn 2 anh nhà ta thì đến bar tìm người yêu.

#@$%#^%*&^&(*&)(*$&%

#@%#$^^%$&^&*U^&*^

Điện thoại NGọc Linh reo lên khi cuộc bàn luận vừa kết thúc.

-Alo – NGọc Linh nhẹ nhàng nói ngay lập tức nhận được 1 lời bình phẩm của KỲ Thiên.

-Xí, đổi giọng liền .

-Alo – Ngọc Linh lập lại 1 lần nữa luôn tiện tặng cho Kỳ Thiên 1 ánh mắt chết người.

“Hi, chào em” – Giọng nói ở đầy dây bên kia.

-Ai z – Ngọc Linh gằn giọng .

“Ô, bộ không nhớ sao Duy nè” – Duy ở đầu dây bên kia cười nhẹ.

-Duy…???? – Ngọc Linh mơ màng, vắt đầu suy nghĩ…

“….”

-A, Duy mắc nợ tôi phải không – NGọc Linh reo lên khi đã nhớ ra.

“Ừm, hì “

-Mà sao anh có số tôi – NGọc Linh thắc mắc, cô cũng hơi có thiện cảm với Duy.

“Khó gì”.

-HỪ, anh gọi tôi có gì không – NgỌc LINH Hỏi.

“Bộ không có gì là không được gọi à, Duy nhớ Linh nên Duy gọi thôi” – Duy hờn dỗi trêu chọc.

-Sặc, bớt giỡn đi, nghe nổi da gà quá, không có gì thì bye à – Linh nói.

“Sao bye sớm thế, tối Linh có đi chơi đâu không, đi với Duy nhé”.

-Tối nay í hả, để xem, …chắc tôi rãnh – Ngọc Linh trả lời, gì chứ đi chơi là cô rất thích.

“ zậy tối nay Duy đợi Linh ở ….đâu”

-Ừm, bar SINLY – Ngọc Linh ra vẻ nghĩ ngợi.

“Ok”.

-zậy pp được chưa – NGọc Linh hỏi.

“Ừm, thế thì pp”.

Ngọc Linh tắt máy khi cô vừa tắt máy xong thì cả đám ùa vào trêu.

-Lại là cái thằng rãnh hơi đó hả – Ken hỏi (ghen hả anh)

-Rãnh hơi cái đầu mi á, thôi, ta về trước đây – Ngọc Linh nhanh nhảu nói rồi đứng dậy kéo theo Ngọc Băng ra về…

_______******************_________

Tối khi Kỳ Thiên vừa tắm xong và bước va khỏi phòng tắm thì điện thoại reo, trên màn hình hiện “Khah khùm” (Khánh khùng, tức Khánh kute đó).

-Ê bữa này tới bar Shinly chơi đi mày – Giọng Khánh vang lên trong điện thoại (tuy nể Ken nhưng Khánh luôn xưng hô như thế).

-Bar Shinly í hả, chắc tao đi mòn dép luôn rồi, thôi bữa nay đổi địa điểm đi – Ken nó gioọng có hơi chán nản thiệt.

-Ùi, ở đó có con nhỏ đẹp lắm tụi em hẹn nó đi chơi nhưng nó không chịu bảo có mày mới chiệu đi, nó mê mày lắm đó – Khánh thuyết phục.

-Nhỏ đẹp lắm hả – Ken hứng thú (anh ơi anh muốn ngoại tình à).

-Phải nói là trên cả tuyệt vời luôn ấy chứ, mày đi bảo đảm không hối hận – Khánh nói.

-Ừ, zậy thì đi – Ken gật đầu

_______________________**************______________________

Ken đang tay trong tay ôm người đẹp thì thấy bóng dáng quen thuộc , cũng với phong cách quyến rũ Ngọc Linh(Yumi) mặc trong mình 1 bộ đồ ôm gọn body.

“Xí, đi với trai mà ăn mặc kiểu đó” Trong lòng KEN suy nghĩ tức giận , lo lắng, dù sao Yumi cũng là 1 cô gái tốt nhưng đi chơi với 1 đứa con trai, hình như là thằng Duy mà ăn mặc như vậy là không nên.

Cách đó không xa Ngọc Linh(Yumi) cùng Kỳ Thiên cũng ngồi xuống bên quầy rượu, Ngọc Linh kêu 1 ly rượu nhẹ, còn Duy thì 1 vốt-ka,

-Duy chuyển tiền qua thẻ cho Linh rồi đó – Duy cười rạng rỡ, nhìn kute cực.

-Cám ơn, mà anh kêu tôi đến đây chỉ để uống rượu thôi đó hả – nGọc lInh nhấp môi rồi nói.

-Hì, chứ biết đi đâu bây giờ, đi shopping nha – Duy gãi gãi đầu rồi nói, làm mấy cô gái ngồi cạnh đó thấy Duy nhìn mình là tỏ vẻ e thẹn, ngại ngùng.

-Ừ, hi – Ngọc Linh ánh mắt sáng rời, shopping là sở thích của cô mà .

-Ừm, z thì đi thôi – Duy nhún vai, không ngờ nói đại mà cũng đúng.

Sau khi trả tiền 2 người rời khỏi bar nói chuyện cũng tỏ ra rất vui vẻ, làm 1 người đang ngồi bên kia mắt hậm hực,đi chơi với trai mà vui z đóa.

-Anh Ken – 1 cô nhóc trông rất xinh bước đến kêu lớn làm mọi người xung quanh nhìn lại, Ken nở nụ cười quyến hút với chiếc răng khểnh đáng yêu làm các cô gái ngồi gần đo lại xao xuyến 1 lần nữa.

-Chào bé – Ken đáp lại, cầm rượu lên nhấp môi, trông lại càng cuống hút .

-Hì, anh đến lâu chưa, to mong được gặp anh lâu lắm rồi đấy – Con nhóc không tỏ vẻ ngại ngùng ngồi sát Ken và ôm lấy tay Ken nên ngay lập tức cô ta nhận được nhiều ánh nhìn, gen tị có, ngưỡng mộ có.

-Cũng mới đến thôi em à – Ken trả lời hờ hững ngoài 3 đứa con gái là bạn thân ra Ken luôn tỏ vẽ hờ hững với con gái, nhưng bọn họ cứ đâm đầu vào mới chết chứ.

Sau khi trả tiền Duy với Ngọc LInh rời khỏi bar vừa đi vừa cười, vô tình đã kích thích 1 trái bom nguyên tử sau lưng.

-Anh KEN nè, hay là tụi mình đi chơi riêng đi – Ngọc Ái (tên của con bé đó đó) nhíu mày nhìn Ken kèm theo nụ cười đúng chất xinh.

-Ừ – Ken gật đầu mắt vẫn nhìn ra cửa suy nghĩ đâm chiêu.

Tại siêu thị MAX :

Ngọc Linh hết đi dạo chỗ này lại đi chỗ khác, mắt cứ sáng lấp lánh khi nhìn thấy mấy quầy hàng , shopping là sở thích của cô mà, Duy đi đằng sau nhìn theo bóng dáng đằng trước mà vô thức môi nở nụ cười.

-Linh thích cái này lắm à – Duy nhìn theo ánh mắt của yumi vào chiếc váy với giá 30tr.

-Ừ – Ngọc Linh đáp, không phải là cô không có tiền mua mà sau khi được học chung với lớp cá biệt cô thấy sử dụng tiền như thế là lãng phí, thà để tiền bao lớp còn sướng hơn.

-Gói cho tôi cái váy này – Duy chỉ chiếc váy nói cho cô bán hàng.

-Nè, anh làm cái gì vậy, tôi chỉ nói vậy thôi chứ tôi cũng không thích lắm đâu – Ngọc Linh hơi sửng sốt, bất ngờ toàn tập, anh ta dám bỏ ra 30tr mua đồ cho gái, chắc chắn anh ta là 1 người giàu có…

-Hì, đừng ngại Duy mua tặng Linh đó, thấy Linh thích zậy mà – Duy nhận lấy chiếc váy ra quầy thanh toán.

-Nè, đợi với, tôi đã nói là tôi không thích mà, anh đi đâu đây s- Ngọc Linh nói với theo.

-Thanh toán rồi mua những thứ khác – Duy nói nhưng chân vẫn bước đi thăng.

Đứng trước quấy thanh toán rồi mà 2 đứa vẫn cãi cọ om xòm, Linh thì không chịu mau, Duy thì cừ nằng nặc đòi tính tiền nhưng sau 1 hồi cãi cọ, Ngọc Linh cũng đã chua xót móc tiền túi ra chia đôi với Duy mỗi người 15tr, thấy mà thảm.

Ngọc Linh vừa xách chiếc váy ra khỏi quầy thu ngân lửa giận hừng hực thì nghe có giọng nói quen thuộc.

-EM thích cái gì cứ chọn.

Ngọc Linh quay lại thì thấy KEN đang tay trong tay với 1 cô em xinh đẹp, ánh mắt không để ý phía trước cho lắm.Đang xót tiền + cảm giác khó chịu =>> đứng yên và hét lớn.

-NÈ, đi đâu đấy – Ngọc Linh la lớn, ánh mắt hơi rực lửa, mặc dù chẵng biết nguyên nhân tại sao.

Kỳ Thiên lúc này mới nhìn lên :

-Ồ, dẫn bạn gái đi mua sắm.SAO? Không được à ? – Ken cười hỏi lại.

-Ừ, được – Ngọc Linh gằn lại, gật đầu định xoay người đi thì Duy cũng quay lại nhìn thấy nên nói :

-Ồ, KEN phải không ta – Duy cười nói giọng tự nhiên.

Ken không nói chỉ bước tới kéo theo Ngọc Ái,con bé cúi xuống cười lịch sự.

-Đây là bạn gái Ken à, xinh quá ta – Duy nhìn rồi nhận xét, “nhưng không xinh bằng Ngọc Linh” đơn nhiên câu này Duy chỉ nghĩ trong lòng, hè.

-Hừ, qua đường í mà – Ken trả lời , không thèm nhìn còn bé đang sửng sờ vì câu nói của anh.

-NÈ, quá đáng vừa thôi – Ngọc Linh nói nhỏ nhưng cũng đủ để 3 người nghe.

-Thôi,tao đi trước, tụi mày ở lại chơi vui vẻ – Ken đi, lòng bức rức, câu đó là anh cố tình nói xem phản ứng của Yumi thế nào , ai zè nhận lại chỉ 1 câu nói đơn giản…

Qua hôm sau,.

Ngọc Linh đi học với bộ mặt lạnh như tiền dù ngồi kế nhau nhưng 2 đứa không nói chuyên, mặc dù nguyên do rất là lãng xẹt , Devil với Windy cảm thấy lạ, ngây cả Han yu trở nên ít nói cũng phải ngạc nhiên hỏi Devil nguyên do nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu.

Giờ ra chơi..

-Ngọc Linh – Duy đứng trước lớp gọi lớn gây sự chú ý của cộng đồng lớp học.

-What ??? – NGọc Linh đang ngồi 8 với Ngọc Băng dung dăng dung dẻ chạy ra, liếc mắt nhìn qua Duy 1 cái thì thấy anh ta vẫn bình thản gác chân lên bàn không có gì là chú ý.

-Tối nay, Linh đi chơi với Duy nhé , Duy…có chuyện muốn nói – Duy gãi gãi đầu đáng yêu nói.

-Ờ, sao cũng được – Ngọc Linh cười rồi đi vào lớp, Duy cũng nhanh chóng đi ra khỏi cửa lớp, lúc đó ánh mắt của Ken có hơi liếc ra ngoài nhưng không ai thấy được kể cả Devil đang ngồi đối diện.

Trong tiết học…Ngọc Linh vừa nhìn ông thấy vừa nghĩ xem tối nay Duy sẽ nói gì với mình, nhưng không biết sao lâu lâu bóng Ken cứ hiện ra, cô lắc đầu ngoày ngoặy.

-Nè – 1 tờ giấy nằm trước bàn Linh, quay qua thì thấy Ken đang chống cằm nhìn lên bàn.

“Mày giận tao à” trong giấy vỏn vẹn ghi chừng đó chữ.

-Nè – Linh đấy cây bút có mảnh giấy ở đầu bút qua cho Ken khi thấy ông thầy “ám khí” cứ nhìn mình hoài.

“Ai dám”.

“Không dám mà z đó, thế thì hòa đi”

“Có giận đâu mà hòa”

……Những tờ giấy đại loại như thế cứ được truyền qua truyền lại làm Han Yu đang ngồi sau cũng phải hoa mắt chống mặt.

Tối hôm đó, Linh ra khỏi nhà với tâm trạng vui vẻ, tự nhiên thấy vui, nhớ lại mấy mảnh giấy viết với KEN mà thấy vui vui, không ngờ Ken cũng có thể viết ra những dòng cãi nhau trẻ con như vậy…(tg:tình yêu có thể làm thay đổi con người mà, hehe).

-A, đại ca tới kìa- mấy thằng đàn em nhao nhao lên.

-Ủa, anh Devil không tới hả anh KEN – 1 tên nhóc hỏi.

-Nó giờ này chắc đang đi với em nào rồi – Ken trả lời vừa ngồi xuống nhấm rượu không bao lâu thì 1 thằng đàn em reo lên.

-A, hình như con nhỏ đó là Ngọc Linh, học trường Sun, chung trường với đại ca phải không bây.

Ken đang thư thả nghe vậy thì giật mình nhìn theo thằng em, đúng đó là NGọc Linh mà lại đi chung với thằng quỷ Duy đó, lại kêu rượu uống nữa chứ.

-Linh nè- Ở bên kia Duy ấp úng nói.

-Gì, nói đi, nãy giờ cái câu Linh nè đã được lặp đi lặp lại hơn chục lần rồi đó – Linh nói, mắc cười với cái tên này.

-Thì, Linh nè – Duy gãi gãi đầu.

-Ừ, Linh đây, có gì thì nói đi .

-Linh, Linh.Linh làm bạn gái Duy nha – Duy lúng túng nói, cười duyên hết sức.

-Bạn gái í hả, bớt giỡn đi – Linh vẫn tiếp tục nhấp rượu, tưởng Duy giỡn hay sao z trời.

-Duy không giỡn đâu thiệt đó – Duy nói,xoay người Linh qua nói chuyện.

-Hì, Duy nói thiệt á hả.- Linh nhíu mày.

-Linh chịu không – Duy lập lại.

-Nhưng nhưng Linh không thích Duy – Ngọc Linh trả lời không cần suy nghĩ.

-Không thích, vậy Linh thích ai, KEN à – Duy cười nhẹ, nhìn thẳng vào mắt NGọc Linh.

Ờ, Ken à, tại sao tại sao mình lại từ chối thẳng thừng như vậy chứ.

Ngọc Linh rơi vào trạng thái im lặng, suy nghĩ lại câu nói của Duy, thích ai, ý nghĩ này không bao giờ Linh nghĩ tới.

-Linh cũng không biết nhưng Linh biết Linh không thích Duy và Linh không thể làm bạn gái Duy được. – Ngọc Linh can đảm nhìn thẳng vào mắt Duy mà nói.

Sau khi nói xong câu đó thì Ngọc Linh cũng đứng dậy rời khỏi ghế, nhưng bàn tay của cô đã bị nắm lại, khỏi nói cũng biết là ai nắm.

-Nhưng Linh không thể cho Duy 1 cơ hội được à, Ken không thích Linh đâu, Duy nghĩ là như thế – Duy tiếp tục níu kéo, anh không muốn chỉ vì 1 điều đơn giản mà mất đi mối tình đầu.

-Linh không chắc rằng mình có thích Ken hay không nhưng Linh nghĩ nếu không thích mà miễn cưỡng đến với nhau thì cũng không hạnh phúc đâu – Linh giằng tay mình ra nhanh chóng bước đến cửa, nhưng Duy vẫn chạy theo, không lâu sau, Linh cảm nhận được hơi ấm đang lan truyền vào mình, 1 vòng tay ôm chặt lấy cô.

-Chỉ 1 lần này thôi, Duy sẽ xem như chúng ta là bạn sau cái ôm này .

Im lặng, Ngọc linh không đáp chỉ lặng yên đứng, cách đó không xa, 1 ánh mắt nhìn về phía họ.

Chiều hôm sau tại nhà Ngọc Băng.

-NÈ Linh hình như thằng Ken nó thích mày hay sao í – Ngọc Băng thong thả nằm trên giường nói.

-Mày khùng hả, thằng Ken nó mà thích tao, không có dụ đó đâu – Linh cười gằn lại, Ken thishc cô ư không hiểu sao trong lòng cô có 1 cảm giác sợ hãi mà chính cô cũng không biết tại sao.

-Khùng gì, giờ ra chơi hoặc là lúc mày xui xẻo bị kêu lên kiểm tra bài cũ tao thấy nó nhìn mày hoài à – Ngọc Băng ra vẻ nghiêm túc nói.

-Mày hay quá ha, Ken ngồi sau mà mày biết nó nhìn tao, siêu nhân à – Ngọc Linh cười với cách nói của nhỏ bạn.

-Tao không giỡn đâu à nha , lúc nào quay xuống tao cũng thấy hết á – Ngọc Băng nói.

-Xì, không biết sao chứ, câù trời cho nó đừng thích tao, lọt vào mắt xanh của nó tao chết quá – Ngọc Linh nói không cần suy nghĩ trong lòng cô tia sợ hãi nó cứ xuất hiện chẵng biết sao cô lại nói thế, có khi nào cô sợ hãi nếu Ken thích cô thật thì đó cũng không phải là điều thật lòng mà chỉ là qua đường.

-Mày cứ thế, tao thấy Ken cũng được cũng tốt, lại đẹp trai nữa, đúng gu của trai thời nay rồi còn gì – Ngọc Băng tiếp tục thuyết phục lỡ đâu cặp này được thì cũng tốt.

-Ùi xời… – Ngọc Linh thở dài, cảm xúc trong lòng cô cứ khác lạ.

Hôm sau tại lớp học, Ngọc Linh và Ngọc Băng vẫn chưa tới lớp nên Devil và Ken ngồi nói chuyện trong lớp như thường ngày chủ yếu bàn về, đứa nào xinh hoặc là địa điểm để quậy phá.

-Nè, mà thấy có con nhỏ nào đẹp không giới thiệu để tao quen 1 đứa coi, quen qua đường hoài cũng chán – Ken vẫn tiếp tục gác chân lên bàn nói.

-trời, hotboy Ken mà cũng muốn quen bồ đàng hoàng nữa á hả – Devil tỏ vẻ ngạc nhiên nói.

-Chắc ngày mai tận thế – Han Yu cũng mở miệng nói.

-Tụi mày cứ xem thường tao – Ken trả lời, tỏ vẻ không hài lòng.

-Xì, mà mày quen bồ hả xem lui xem tới thì để coi – dEvil ra vẻ suy nghĩ.

-Cái con nhỏ gì gì đó, hay đi chung với mày mấy bữa nay đó, tao thấy hình như nó thích mày thiệt đó – Han Yu cũng í kiến.

-Oày, con nhỏ Ngọc Ái á hả ??? – Ken nói .

-Ừ, chắc con nhỏ đó cũng được – Devil chêm vào.

-Vậy tao cua con nhỏ đó nha – Ken cười đểu.

-Con nhỏ đó mày khỏi cần cua cũng dính rồi, Ken hotboy mà – Devil tỏ vẻ tân bốc làm Ken liếc cho muốn bốc khói.

-Nhưng tao thấy con nhỏ đó nó sao sao í, nói chung là không hợp với tao – Ken hơi đâm chiêu.

-Kệ đi, cua chơi í mà, có gì bỏ quen đứa khác – Devil nhanh chóng xóa tan nỗi lo lắng trong lòng Ken.

(tg:huhu, sao rắc rối thế này, không biết có ra gì không đây, theo mong muốn của m.n để truyện mau full tg sẽ để tình tiết truyện xảy ra nhanh hơn nha).

-Nè , đang bàn chuyện gì mà náo nhiệt zậy – Ngọc Băng vỗ vào vai Devil làm cả đám giật mình.

-Bàn gì đâu, đang nói chuyện chơi ấy mà – Devil trả lời.

-Nè, Ken tối nay mày chở tao đến bar Venny nha,tao có hẹn với con nhỏ mới quen bên trường REN, Windy bận rồi nên đi không được – Ngọc Linh nhanh nhẩu tiếp chuyện.

-Xe mày đâu – Ken nhíu mày trả lời, cái ôm của 2 người tối hôm qua lại xuất hiện trong tâm trí Ken.

-Xe tao tối nay cho con Liên “le te” mượn rồi – Ngọc Linh trả lời, đây là lần đầu tiên cô nhờ Ken thế mà anh ta lại tỏ thái độ như thế.

-Vậy xe Liên đâu nó có xe mà – Ken.

-Nè, cuối cùng mày có chở tao đi không, lâu lâu nhờ có xíu mà zậy đó hả – Ngọc Linh hơi tức giận nói, cảm nhận của cô về Ken lại xao động, mới hôm qua còn viết giấy làm hòa với cô đó mà.

Ken im lặng, đây không biết là thể hiện của sự giận dỗi hay là do tính keo kiệt ỉ ta đây là hotboy nữa.

-Woa, người đẹp – Tiếng la trong lớp của thằng con trai làm cả bọn nhìn ra ngoài.

-Ây zui, tới đây làm gì vậy cưng, kiếm anh à – Khánh kute nhanh nhẩu chạy ra tiếp người đẹp.

-Bậy mày, hot girl Ngọc Ái tới kiếm tao thì có – Thằng Hoàng xua tay.

-Hì, em tới để kiếm anh Ken ạ – Ngọc Ái cúi đầu, lịch sự nói, nở nụ cười nhã nhặn.

-Ồ, ra là hoa đã có chủ – Mấy đứa trong lớp ồ lên và di tản ra chỗ khác ai lại vào việc nấy, tiếp tục bày trò, bọn con trai thì lấy mắt mèo tréc zô cái ghế giáo viên để xíu nữa ông thấy giám thị canh kiểm tra 1 tiết phải…he he he, còn bọn con gái thì ngồi 8 kêu réo cả bọn.

-Anh Ken nè – Ngọc Ái tiến tới chỗ Ken.

-Gì em – Ken cười 1 nụ cười đẹp như thiên thần nhưng dường như là để giằng mặt ai đó.

Ngọc Ái tiến tới ngồi cạnh Ken, tuy trong trường Ken được nhiều người ái mộ nhưng ngoài đám bạn ra chưa ai dám ngồi gần Ken, mấy đứa trong lớp cũng bắt đầu chú ý lại, Ken cười như thế chắc chắn quan hệ giữa Ken với con bé Ngọc Ái đó không bình thường.

-Tối nay lớp em tổ chức cuộc gặp mặt, ai cũng phải dẫn người yêu đến dự, anh..anh có thể đi cùng em không – Ngọc ái đỏ mặt nói, tuy giọng nói của cô rất nhỏ nhưng cũng đủ có thể làm những người trong lớp nghe được, mọi ánh mắt như đều hướng về Ken, từ khi về đây học Ken không hề quen ai, hầu như chỉ quen qua đường nhưng lần này nếu Ken nhận lời thì chứng tỏ Ngọc Ái chính là bạn gái của Ken.

Ngọc Linh lúc này cũng đang cứng đờ, cô không biết mình phải làm thế nào, cảm giác như trái tim cô vừa nhói lên, nhưng cái nhói đó xảy ra rất nhanh giống như nó chưa hề tồn tại.

-Tối nay ư…(Ken ngừng lại, làm tim của ai cũng đập thình thịch, trừ Devil và Han Yu ra)…chắc anh rãnh – Ken trả lời nhẹ nhàng.

-Ơ, anh, anh – Ngọc Ái có lẽ mừng đến nỗi không nói nên lời, mắt hơi ửng đỏ, thật ra lần này cô chỉ định mời vậy thôi cô nghĩ Ken không đồng ý, nhưng không Ken đã đồng ý.

Trong khi Ngọc Ái vẫn chưa hoàn hồn thì bọn trong lớp đã hò reo âm ĩ, tin Ken đồng ý này chắc chắn sẽ được truyền ra khắp trường, tuy đoàn kết thật nhưng cái lớp này giống như là 1 cây thông tin của trường, tuy là lớp cá biệt nhưng rất hòa đồng với các lớp còn lại, mặc dù như thế nhưng cái gì có thể loan tin được thì mới loan nhé.

-Woa, Ken à – Ngọc Băng cũng rất ngạc nhiên thật sự cô không ngờ Ken sẽ đồng ý.

-Chúc mừng nha mày – Ngọc Linh cười ,1 nụ cười gượng gạo nhưng chắc rằng không ai nhận ra nụ cười đó.

-Em về lớp trước đi – Ken quay qua nói với Ngọc ái làm con bé sướng rơn.

Sau khi Ngọc ái rời khỏi lớp Ken cũng xách cặp lên rời khỏi lớp.

-Hôm nay tao cúp.

-Thằng này nó có bị sao không vậy,nó chiệu quen con bé Ngọc ái à – Ngọc Băng thắc mắc, chẵng lẽ theo quan sát cuả cô thì Ken không hề thích Ngọc ái, chuyện này là sao, hết Han Yu rồi lại đến Ken, không biết Ngọc Linh có thích Ken không nữa, nếu giống Ha Ra thì cô phải làm sao đây,lâu nay cô không hề liên lạc được với Ha Ra rồi.

-Hì, thì chắc nó thích tự lập – devil cười, anh cảm thấy Ken không vui cho lắm.

Còn Han Yu thì đăm chiêu suy nghĩ không ai biết anh suy nghĩ chuyện gì.

-Hơi zà, nó biết yêu đấy mà – Ngọc Linh nói, dường như để che dấu cảm xúc đang len lõi trong lòng cô.

Về đến nhà Ngọc Linh mệt mỏi thả mình vào chiếc giường màu hồng mà cô yêu thích.Hôm nay Ken chính thức có bạn gái.Người đó lại là Ngọc Ái, qua 1 số lần tiếp xúc cô nghĩ Ngọc Ái không phải là người xấu, Ken chọc cô ấy làm bạn gái chắc chắn là anh đã có tình cảm với Ngọc ái rồi.Hơi zà, suy nghĩ của Ngọc Băng xem như trật lất rồi.Ơ, cái gì thế này, cô nghĩ đến lời Ngọc Băng nói ư, cô mong rằng điều Ken thích mình là sự thật ư.Cô điên rồi, chẵng lẽ cô thích Ken rồi.Không , không thể như thế được.

Ngọc Linh nằm trên giường với 1 đống suy nghĩ mà không để ý rằng chiếc điện thoại cô để trong cặp đang rung bần bật.

7h sau khi tắm xong bước ra khỏi phòng tắm Ngọc Linh mới nhớ đến chiếc điện thoại đáng yêu , 23 cuộc gọi nhỡ, 7 tin nhắn mới.

-Ẹc, sao nhiều z nè.

Toàn là của đám bạn thân của nó với mấy đứa bạn mới quen.

-Hơi zà tối nay khỏi đi vậy – Xe cô thì đã cho Liên mượn, còn kêu thằng Ken chở thì ra chuyện hồi sáng nên khỏi luôn.

Hôm sau đến lớp, vẫn như mọi ngày nhưng chỉ có điều là trong lớp có thêm 1 nhân vật mới là Ngọc ái con bé đang ngồi cạnh Ken , trong long cô lại không vui, sao lại không vui Ngọc Ái là người tốt mà.

-Ngọc Linh thả cặp xuống bàn rồi đi ra ngoài chứ không nhập bọn để 8, cô chỉ muốn ra ngoài cho thanh thản, điểm đến tốt nhất là sau dãy trường học, chắc chắn yên tỉnh.

-Linh – 1 tiếng nói quen thuộc la lên, khỏi cần quay đầu lại cô cũng biết ai.

Sau khi kêu mấy thằng bạn vô lớp trước Duy nhanh nhảu chạy đến Ngọc Linh, từ lúc ở bar đến giờ Duy chưa đến tìm Ngọc Linh lần nào.

-Có chuyện gì à – ngọc Linh hỏi.

-Không chỉ là..Duy nge nói ken đang quen Ngọc Ái phải không ?

-Trời, tưởng chuyện gì, ừ – Ngọc Linh cố tỏ ra bình thản khi nhắc đến chuyện này, thật là chán với cái cảm giác này, yêu thật là khổ.

-Ồ, vậy Linh tính sao ? – duy hỏi, ánh mắt hơi vui mừng.

-tính sao là tính sao ? – Ngọc Linh tuy đã hiểu rõ ý Ken n,ói nhưng vẫn cố tình hỏi lại.

-Thì Linh có ý định tìm 1 người để quen không ?.

-Hì, Linh không có hứng thú với mấy chuyện đó – 1 khi đã yêu thì khó có thể chấp nhận 1 người mới khi mình không yêu, cô hiểu rõ điều đó, 1 phần là do bản thân cô cảm thấy, 1 phần là do xem quá nhiều phim tình cảm khi còn ở bên Hàn Quốc.

-HÌ, thật ra Duy chỉ đùa thôi chứ hôm bữa ở bar Duy đã hứa chỉ xem Linh là bạn rồi mà – Duy nói, gãi gãi đầu ngại ngùng.

…….

Về lớp thì cũng đã vào 15’ đầu giờ, Ngọc Linh về chỗ ngồi lại ngồi gần Ken.

-Ủa, hôm nay mày đi học à, hồi nãy giờ không thấy tao tưởng mày nghĩ – Ken cười , 1 nụ cười dịu nhưng cũng đủ làm lòng ngọc Linh dâng trào lên nỗi buồn, buồn vì tình yêu của cô đối với ken không đơn giản chỉ là say nắng như cô nghĩ không biết sao cô cảm thấy hối hận.

-Đi chứ sao không, mày có bồ cái quên bạn quên bè zậy đó hả – Ngọc Linh hỏi cho có, lơ đãng ngồi xuống.

-Ùi, bồ bịt gì đây, tao chỉ quen cho có thôi chứ yêu đương gì – Ken trả lời.

-Bó tay mày luôn – Ngọc Linh lại theo thói quen nói xong câu này thì úp mặt xuống bàn để ngủ nhưng hôm nay dù nhắm mắt hoài cô cũng không thể ngủ được, suy nghĩ mông lung, ra chơi Ngọc Linh vẫn như mọi ngày ra canteen cùng Ngọc Băng nhưng cũng từ sự kiện sắp xảy tới dù nó không lớn nhưng đủ để mỗi con người hiểu nhau hơn, và họ xác định được tình cảm của mình dành cho những người xung quanh như thế nào dù đó chỉ là mơ hồ.

Sau khi sử sạch đống đồ ăn ở canteen xong thì 2 người đi vào lớp Ngọc Linh bỗng cảm thấy bụng mình hơi đau, cô định nói với Ngọc Băng nhưng vừa lúc đó thì chuông reo vào lớp nên thôi.

-Các em hôm nay, chúng ta sẽ học bài…… – Ông thầy dạy Hóa hôm nay không hiểu sao tự nhiên hiền với bọn lớp cá biệt vô lí do ,thường ngày do chúng hay bày trò chọc phá ông nên ông rất hay cáu kỉnh với lớp và 1 điều đặc biệt quan trọng nữa là do bọn lớp nó hay nhắc đến nỗi đau của ông là “Ế” nên ông càng không có thiện cảm với lớp này. 99% trong lớp dự đoán ông thầy có người yêu…

-Ngọc Băng nè – Devil lay lay Ngọc băng đang ngủ và chỉ xuống bàn dưới, Ngọc Băng đang ngủ cũng phải ghé mắt lại nhìn, bình thường mà, Ngọc Linh vẫn ngủ, Ken vẫn đang trốn ông thầy nghe phone trong giờ học.

-Có gì lạ đâu – Ngọc Băng uể oải đáp đưa con mắt hơi cáu lên nhìn Devil làm anh vội giải thích chứ đụng đến giấc ngủ của Băng mà không có lí do thì anh chuẩn bị lên sổ đầu bài ngồi chơi là vừa, không biết làm bằng cách nào mà mỗi khi Ngọc Băng cáu là Devil sẽ tung tăng được ông thầy cho vô sổ đầu bài ngồi vô điều kiện (tg:Ngọc Băng là chúa bày trò, cho mấy ông thầy bà cô hiểu lầm devil đâu có gì khó, keke).

-Nhìn kĩ lại Ngọc Linh đi, vai nó run run, người nó hình như đổ mồ hôi nữa kìa, trong khi lớp mình có điều hòa mà – Devi giải thích ánh mắt lâu lâu lại nhìn xuống Ngọc Linh, Ken thì quá chú tâm vào điện thoại nên không để ý.

-Bộ có điều hòa là không đổ mồ hôi được à – Ngọc Băng sùng máu, Ngọc linh chắc nó đang ngủ nên nóng chứ gì (tg:sao thường ngày chị thông minh mà sao hôm nay chị khờ thế, ngủ đâu liên quan gì đến nóng, đúng là người mới ngủ dậy chẵng khác gì người rừng, suy nghĩ không nhạy bén được.)

Nói xong Ngọc Băng uể oải ngáp và úp mặt xuống ngủ tiếp, Devil chỉ biết lắc đầu, chắc cảm tính của anh là sai, thế thì chơi game tiếp vậy, nghĩ là làm devil lại tiếp tục lôi điện thoại ra chơi game.

“Ôi đau quá, làm sao đây” – Ngọc linh ngĩ 1 tay ôm bụng đầu cô đổ mồ hôi từ nãy giờ, lúc ra chơi cô chỉ thấy hơi nhói nhưng không hiểu sao càng lúc càng đau, nó cứ nhói lên từng đợt, muốn thắt cả ruột.

-Ken à – Không chiệu được nữa Ngọc Linh ngẩng mặt lên quay qua Ken, đối với cô bây giờ ken chính là người mà cô thấy tin tưởng và cô muốn nói cho Ken biết chuyện này cô cũng không biết tại sao lại như thế nữa, chẵng lẽ khi yêu mình luôn muốn người mình yêu che chở, bảo vệ và lo lắng cho mình, tình yêu thật ích kỉ.

-Hả – Ken không rời mắt khỏi điện thoại.

-Mày bỏ cái điện thoại ra coi, tao đau bụng quá à – Ngọc Linh nhăn nhó nói, nhưng âm lượng chỉ đủ người cùng bàn nghe.

-Hả – Ken đang bấm điện thoại nghe vậy liền giật mình quay lại.

-Tao đau bụng quá làm sao đây, hic – Ngọc Linh tỏ vẻ như sắp khóc, bụng cô cứ càng ngày càng đau.

-Mày đau bụng thiệt hả. Ơ mày đau bụng gì nặng không – Ken quay qua quan tâm hỏi.

-Đau muốn gần chết luôn rồi nè, mày cứu tao đi, ở đó mà … – Ngọc Linh cũng bắt đầu hơi cáu, cô đau bụng thiệt mà hắn cứ tưởng cô đau bụng giả hay sao í, chẵng lẽ hắn không quan tâm cô sao???.

-Bình tĩnh đi, zậy là mày đau thiệt rồi – Ken nói chân tay bắt đầu luống cuống anh không biết phải làm sao, trong lòng anh nhìn từng cái nhíu mày của Ngọc linh hay những giọt mồ hôi của cô đang đổ ra như 1 mũi chích cho anh vậy, anh không biết phải làm sao, anh rối.

-Tao dẫn mày lên phòng y tế -Ken nắm tay Ngọc linh định dìu cô đứng lên thì cô rụt tay ra làm lòng anh cảm thấy hơi hụt hẫng.

-Ừ – Ngọc lInh gật đầu.

Sau khi phải mất 1 ít thời gian tường thuật lại cho Devil thì Ken mới có thể dìu Ngọc Linh đi.

-Mày đau nhiều không? – Ken hỏi.

-mày đau thử đi, có khi nào đau bao tử hay ruột thừa gì đó cấp tính không mày tao không muốn chết sớm đâu – Ngọc linh đi cũng không muốn nỗi mỗi lần ruột cô như thắt lại lên cơn đau thì nước mắt cô như ứa ra.

-Tầm bậy. Chêt cái đầu mày – Ken nói, chữ chết của Ngọc linh làm anh phải suy nghĩ, nếu Ngọc Linh có sao thì chắc anh cũng không sao nỗi, lo lắng ngập tràn trong Ken không biết sao nữa anh có cảm giác như Ngọc Linh chiếm 1 vị trí quan trọng trong lòng anh, nhưng anh tuyệt đối không thể nào yêu Ngọc Linh được vì Ngọc Linh sẽ không bao giờ yêu anh, bây giờ anh đã có bồ là Ngọc ái và Ngọc Linh nếu có yêu thì chắc chắn cũng sẽ chọn 1 người hoàn hảo…

Đến cửa phòng y tế thì Ngọc Linh như lịm hẳn, cô bắt đâu chìm trong vô thức.

-Linh à , Linh, mày sao zậy – ken nhanh chóng đỡ ngọc Linh vào cô y tế kêu anh ra ngoài chờ anh là con trai nên không tiện, xíu nữa cô sẽ nói kết quả sau, sau khi xác định bệnh nếu nặng thì chở vào bệnh viện luôn.

Ở dưới lớp sau khi Ngọc Linh đi thì Devil mới kêu Ngọc Băng dậy kể hết cho cô nghe ngay lập tức ngọc Băng lao ra khỏi lớp, Devil cũng chạy theo anh biết cô muốn đi đâu thực chât anh cũng rất lo cho Ngọc Linh.

-Sao nãy giờ mày không nói tao.HẢ – Ngọc Băng vừa chạy vừa la.

-Thì tụi nó đi xong tao kêu mày zậy liền đó.Thì hồi nãy nói rồi không nghe tao nói Ngọc Linh có gì khác rồi mà không chịu nghe – Devil trả lời.

Ngọc Băng im lặng không nói nước mắt cô lặng lẽ rơi không ngờ cô vô tâm đến vậy ngay cả Devil mà cũng cảm thấy khác lạ trong khi cô thì không biết gì cả.

Devil đang đi sau nhìn thôi cũng đủ biết cô đang khóc, anh lắc đầu, Ngọc Băng đúng là quá ngốc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play