Thanh Linh sững sờ trước lời nói choáng váng của Khánh Quang, tất cả những
người xung quanh kể cả là đệ tử của hắn cũng phải bất ngờ. Không thể tin Khánh Quang có thể ra cái điều kiện đó, coi như Thanh Linh có thông
minh cỡ nào cũng không thoát khỏi sự gian ngoa và xảo quyệt của một gã
đàn ông vô lại. Gương mặt lạnh lùng của Thanh Linh hiện rõ sự tức giận
và có phần rối trí, tuy nhiên cô không dễ bị đánh bại nhanh:
"Vậy mày có chứng cớ gì để nói người đàn bà kia là mẹ tao?"
"Ái chà, chưa chịu tin sao? Mày nhìn cái gì ở chân bà ta kia!"
Thanh Linh ngẩng lên. Ở chân người đàn bà còn một vết sẹo dài.
Lại một mảnh ký ức nữa hiện về trong tâm trí. Ngày đó, cha cô bị giết, còn
mẹ cô bị bắt cóc đi. Vì mẹ cô la hét, giãy giụa, không chịu đi, Khánh
Quang đã chém một vết vào chân bà để bà quỵ xuống. Cô không thể quên
được hình ảnh đó! Không bao giờ quên!
"Thanh Linh...Thanh Linh..." - Người đàn bà bị treo ngất xỉu nhưng vẫn mê man gọi tên cô vô thức.
Ánh mắt cô đau đớn, người cô run rẩy lùi lại một bước. Mẹ cô, sau bao nhiêu năm trời mất tích vô vọng, cuối cùng lại tìm thấy trong hoàn cảnh quá
trớ trêu này!
"Thế nào, Thanh Linh? Mày chọn đi! Tao sẽ để một trong hai người được sống.
Hoặc là giết bà mẹ đã bị điên loạn của mày. Hoặc là giết thằng con trai
mà mày yêu hơn mọi thứ. Hoặc là trừ khử con bé đã cướp đi trái tim người mày yêu!"
Phương Nhi phẫn nộ nhìn hắn, định nói câu gì đó thì Thanh Linh đã quay lại
nhìn cô. Phương Nhi giật mình, cô linh cảm chuyện chẳng lành. Lần nào
cũng thế, dù có cố giấu cảm xúc thì Thanh Linh không giấu được gì qua
đôi mắt. Lúc thì lạnh lẽo, lúc thì buồn thẳm, lúc thì đau đớn, và giờ
đây là một ánh mắt tức giận xen lẫn giày vò.
"Linh...Linh định giết mình ư...?"
Thanh Linh không nói gì, chỉ giơ tay ra phía Khánh Quang. Hắn ta cười hiểu ý cô, đặt vào tay cô cây súng.
"Mày khôn lắm, cũng biết chọn người để giết. Thế là vừa có được mẹ, vừa có được người yêu, diệt khẩu con bé phá đám."
"Im đi!" - Phương Nhi hét lên - "Lão già kia, mày sẽ phải trả giá!"
"Tao nói không đúng sao? Nếu không phải do mày, tao nghĩ là khi gặp lại
nhau, Thanh Linh và Mạnh Bảo không còn phải đứng xa nhau với một khoảng
cách nhất định như vậy. Nếu không phải vì mày, Mạnh Bảo đã có thể chạy
tới bên Thanh Linh, vì người yêu của Mạnh Bảo là Thanh Linh, do mày đã
làm lung lay, không đúng sao?"
"Mày câm đi!!" - Mạnh Bảo lấy hết sức hét lớn - "Lỗi không phải của Phương
Nhi! Thanh Linh, em không thể làm như thế được! Thanh Linh, dừng lại
đi!"
Thanh Linh vẫn lạnh lùng cầm cây súng tiến về phía Phương Nhi.
"Thanh Linh, em đừng giả vờ nữa! Anh biết em nghe anh nói! Anh xin em, đừng
giết Phương Nhi! Tất cả là do lỗi của anh, nếu muốn, em hãy bắn anh đi!"
Thanh Linh quay lại:
"Nếu bắt em bắn anh, thế thì em tự bắn chính mình còn hơn."
"Hả?" - Mạnh Bảo sững sờ.
"Anh lo cho cô ấy đến vậy sao? Anh dám hy sinh vì cô ấy, chết thay cô ấy cho dù là chết dưới tay em sao?" - Giọng Thanh Linh đầy đau đớn.
"Thanh Linh..."
"Anh từng nói sẽ đợi em, sẽ yêu em, nhưng đã bao giờ anh nói sẽ chết thay em, nguyện bảo vệ em bằng cả tính mạng của anh chưa?"
"..."
Từ đau buồn chuyển sang căm hận, Thanh Linh nói trong tắc nghẹn:
"Tôi là một con ngu ngốc thì mới yêu anh đến nhường ấy! Biết là ngốc, mà tôi không quên được anh! Thế để tôi giết cô ta, rồi chiếm lấy anh về riêng
cho tôi, thà thế còn hơn là tôi phải đứng ngoài làm một kẻ phía sau.
Trong khi anh là của tôi, không phải là của cô ta! Tôi mới là người đến
trước, tôi mới là người anh yêu, tại sao anh dám quên điều đó!!??"
Rồi cô quay đi, nhưng...
"Anh không quên!"
"..."
"Anh chưa bao giờ quên em! Thực sự anh ghét chính mình. Giá như anh quên đi
em, anh có thể tàn nhẫn mà nói với em rằng: em không còn là ai trong
cuộc đời anh nữa, có lẽ mọi thứ đã tốt hơn. Anh có thể dứt bỏ em thì em
cũng sẽ chẳng còn phải bị giày vò như vậy."
"..."
"Phải, anh là thằng ngu ngốc, anh làm tổn thương cả em, cả Phương Nhi! Em có
thể cho rằng anh là một kẻ phản bội, gian dối hoặc thế nào cũng được. Em có thể cho rằng anh đã chà đạp lên trái tim và tình yêu của em, không
sao hết! Vì anh đáng để nhận như thế. Em lạnh lùng, phớt lờ là để che
giấu đi những nỗi đau, em nghĩ anh không biết sao? Nhìn lúc em cười
nhạt, lúc em tỏ ra như người xa lạ với anh, anh quá biết em nghĩ gì. Vậy mà anh hèn nhát, anh không còn dám đến bên để ôm em, che chở cho em,
bảo vệ em nữa. Anh không đủ can đảm. Anh sợ sẽ lại làm Phương Nhi đau
khổ. Anh sợ làm cả hai người đau khổ. Cả hai đều là những cô gái tốt,
anh không muốn làm tổn thương ai, mặc dù sự không quyết đoán của anh đã
làm tổn thương cả hai biết bao nhiêu lần."
"..." - Thanh Linh vẫn im lặng. Còn Phương Nhi chỉ biết nhìn anh bằng ánh nhìn đau đớn. Cả ba người, có ai là không đau?
"Anh không biết em đã giấu anh chuyện gì, nhưng anh biết em đang giấu những
nỗi đau của riêng em. Kẻ gây ra nỗi đau đó, là anh! Vậy thì cớ gì mà em
không giết anh đi, vì nếu giết anh, cả em và Phương Nhi không phải đau
vì một người nữa. Nếu như bây giờ, anh mà là em, anh cũng phải lựa chọn
phải giết em hoặc giết Phương Nhi, anh cũng sẽ tự giết mình. Vì anh
không lựa chọn được. Anh là thằng tồi tệ như thế đấy, Thanh Linh, em để
anh chết đi, để em được hạnh phúc! Em chịu khổ quá nhiều rồi!"
Thanh Linh không quay lại nhìn anh, chỉ cười:
"Người đời ai cũng bảo ghét những kẻ không biết lựa chọn, nhưng đâu phải cái gì cũng lựa chọn được một cách dễ dàng."
"Thanh Linh..."
"Được, vậy tôi sẽ giết anh - kẻ đã làm tổn thương tôi, kẻ đã chà đạp lên tình
yêu của tôi!" - Thanh Linh quay người, nhìn Mạnh Bảo bằng ánh mắt căm
hận nhưng thực tình đau khổ tột cùng.
Thanh Linh tiến lại về phía Mạnh Bảo. Cô nhìn anh. Anh nhìn cô. Bất giác anh cười:
"Em vẫn thế, Thanh Linh."
Nụ cười của anh, dịu dàng, chan chứa yêu thương như ngày ấy. Như ngày mà
cô đã rung động vì anh. Và từ ngày đó, trái tim cô dành cho anh, không
thể yêu được một ai nữa. Cho dù là hai năm sau, cô đã nhìn thấy anh bên
người con gái khác, nhưng chỉ càng trái tim đã tan nát này thêm thổn
thức vì tình yêu không tài nào đổi thay của cô dành cho anh.
"Em chưa bao giờ gục ngã, kể cả ngày xưa và ngày hôm nay. Em không bao giờ
thay đổi, vì em vẫn là chính em. Đó là lý do tôi yêu em."
Cây súng trên tay cô chĩa thẳng về phía anh. Nó sẽ giết chết anh. Anh sẽ chết. Dưới bàn tay cô.
"Tại sao không giết tôi?" - Giọng nói ấy bỗng ngăn lại Thanh Linh.
"Phương Nhi..." - Ai nấy quay lại phía phòng giam.
"Tôi bị bệnh nặng thế này, trước sau tôi cũng chết, vậy sao còn để tôi sống làm gì?"
"..."
"Thanh Linh, Linh biết tôi yêu anh ấy. Có thể tình yêu của tôi không bằng tình yêu của Linh, nhưng tôi cũng yêu và chỉ yêu một mình anh ấy. Linh giết
anh ấy, thì Linh có thể thoát khỏi sự giày vò, vậy còn tôi nữa, Linh
không nghĩ đến tôi sao?"
"Sao phải nghĩ?" - Thanh Linh lãnh đạm.
"Tôi biết tôi không có tư cách để Linh lo lắng cho tôi. Phải, anh ấy đã
không phải anh ấy của trước kia, cũng là do tôi. Là do tôi mà anh ấy
không dứt khoát được, không lựa chọn được để có thể vẹn toàn hạnh phúc
bên Linh. Vậy sao Linh lại giết anh ấy mà không giết tôi? Linh đừng tỏ
ra mình cao thượng, vì tôi biết trái tim ai cũng muốn có người mình yêu. Linh không ngoại lệ. Linh cũng muốn có anh ấy, muốn được ở bên người
mình yêu mãi mãi."
Thanh Linh cố nuốt cái gì đó cay đắng.
"Giết anh ấy, tôi hỏi Linh có thể quên được anh ấy không? Cả đời cũng không
bao giờ quên được! Vì anh ấy là người Linh yêu! Người mình yêu mà mình
ra tay sát hại, tôi đố Linh quên nổi đấy, trừ phi Linh mất sạch cảm xúc
rồi. Cả tôi cũng thế! Tôi sống thế nào trong quãng đời ngắn ngủi còn
lại!? Tôi chết đến nơi rồi, Linh biết không? Nếu không có anh ấy, căn
bệnh này đã giết tôi từ khi nào rồi, Linh biết điều đó mà!!"
"..."
"Xin Linh đó! Giết tôi đi! Tôi chết thì anh ấy sẽ chọn Linh. Yên tâm đi, anh ấy không quên Linh đâu, chỉ cần không còn tôi là anh ấy sẽ về với Linh. Chịu đau khổ suốt bao năm ròng, chẳng lẽ Linh muốn tiếp tục cô đơn đau
đớn đến nhường ấy!?"
Bàn tay Thanh Linh run rẩy. Cô lúc này như đang bị chia làm đôi!
"Phương Nhi, em nói cái gì thế!?" - Mạnh Bảo hét lên - "Thanh Linh, cô
ấy không thể chết, cô ấy cũng chịu quá nhiều đau khổ. Cô ấy cần sống.
Giết anh đi!"
"Hai người còn bênh nhau trước mặt tôi làm gì nữa!??" - Thanh Linh không chịu nổi, át hết đi.
"Thanh Linh..."
"Hai người cần nhau. Hai người không thiếu được nhau. Chỉ có tôi phải nhìn
hai người bảo vệ cho nhau thôi! Tại sao người đến trước phải làm kẻ đứng nhìn!?" - Giọng Thanh Linh nghẹn ngào, đau đớn đầy xót xa.
Không khí ảm đạm não nề. Lựa chọn là cái gì mà khó khăn đến thế? Tình yêu là
gì mà đau khổ đến thế? "Đứng sau chỉ vì là người đến trước", ai hiểu
được đây? Ai thấu được đây?
"Tình hình căng thẳng quá đó bố, cô ta sẽ bắn ai đây?" - Khánh Vinh bắt đầu sốt ruột, nói nhỏ với cha.
"Haha, bố mong cô ta bắn cả hai đứa đó...hoặc là...tự bắn chính mình!"
"Ôi bố..."
"Dù cô ta có bắn ai đi nữa, còn lâu bố mới thực hiện lời hứa cho hai đứa
còn lại sống. Cả lũ sẽ phải chết hết. Con bé Thanh Linh quá ngu ngốc so
với chúng ta!" - Khánh Quang cười độc ác, rồi bước ra phía Thanh Linh -
"Thế nào cô gái, không biết bắn ai à?"
Cô vẫn đứng yên đó, không cử động. Khánh Quang nghĩ chắc cô đang rối loạn, tiến lại gần cô hơn. Cái cảm giác ghê tởm ấy, lại một lần nữa quay về.
Ngày hôm đó, mười năm trước, quá khứ kinh hoàng...
"Trả lại mẹ cho tôi, trả lại mẹ cho tôi..."
"Lại đây nào, cô bé. Nghe lời chú, rồi chú sẽ trả lại mẹ cho. Ngoan nào."
"Không! Không! Trả lại mẹ cho tôi! Trả lại cha cho tôi! Ông đã giết cha tôi! Là ông!"
"Mày có lại
đây không!? Nếu không nghe lời tao, tao sẽ giết nốt mẹ của mày, và giết
mày luôn. Còn nếu nghe, tao sẽ thả mẹ về cho mày!"
"Ông..."
Tay cô nắm chặt cây súng, đôi mắt lạnh lùng ánh lên tia nhìn giận dữ hận
thù đến tột độ! Tuổi thơ đen kịt vì bị cưỡng hiếp, rồi cuối cùng cũng
không nhận được gì mà phải chịu nỗi đau mất cha, không gặp được mẹ. Cô
hận! Hận đến khôn cùng! Hận không tả xiết gã vô nhân tính đang đứng đằng sau mình! Là hắn. Bi kịch này, do hắn mà ra!
"Mất thời gian quá, nếu cô không bắn thì xin lỗi nhé..." - Khánh Quang cười, định đưa tay bảo đệ tử mình lấy súng.
"Khốn nạn..." - Bỗng cô rít lên, tiếng nhỏ nhưng làm cả gian phòng lạnh gáy.
"Tao nói mày đó, đồ khốn nạn!!" - Cô hét lên, quay người và...
ĐOÀNG! Súng nổ, viên đạn xé gió lao đi. Khánh Quang hốt hoảng tránh, nhưng hắn nhanh sao bằng viên đạn? Nó lao thẳng và đâm vào bụng hắn, máu trào ra, hắn quỵ xuống trong sự kinh ngạc của mọi người. Khánh Vinh vội vã lao
đến chỗ cha, Thanh Linh lạnh lùng bắn tiếp. ĐOÀNG! Một viên đạn tiếp tục lao vào chân Khánh Vinh. Hắn cũng quỵ xuống, bọn đệ tử quên mất nhiệm
vụ phải chiến đấu với Thanh Linh, thấy chủ bất ổn là cũng náo loạn.
Thanh Linh giơ súng lên cao, bắn vào dây đang treo Mạnh Bảo và bà Thanh
Thảo. Cú bắn cực chuẩn xác đã làm dây đứt, hai người rơi xuống sàn.
"Mạnh Bảo, lo mấy thằng kia đi!" - Thanh Linh nói đoạn rồi chạy ra chỗ Phương Nhi và bà Ngân, cởi trói cho họ trong sự ngỡ ngàng không thể tin được
của hai mẹ con Phương Nhi.
Mạnh Bảo hiểu ý cô, đi ra chỗ bè lũ Khánh Quang. Tụi đệ tử thấy vậy chặn anh lại, nhưng tất nhiên sức chúng không thể làm gì được anh. Bằng những cú đấm đá, Mạnh Bảo hạ gần hết bọn chúng, giải thoát được Minh Thiên, Vân
Trang, Minh Phú. Anh quay lại định xử lý nốt lũ đang bảo vệ cho Khánh
Vinh, Khánh Quang và Thanh Chi nhưng Thanh Linh đã gọi:
"Chạy nhanh đi!"
Lời của Thanh Linh bao giờ cũng ngắn gọn nhưng chỉ cần thế cũng đủ để Mạnh
Bảo hiểu tình thế đang bất lợi. Anh kéo Vân Trang đi, Minh Thiên, Minh
Phú cũng chạy theo sau. Thanh Linh dìu Vĩnh Sơn, còn Phương Nhi giúp dìu bà Thanh Thảo. Mọi người tẩu thoát ra ngoài qua cửa sau của hầm. Khánh
Quang đang bị thương nhưng hắn cũng cố gượng dậy:
"Khánh Vinh...chặn chúng lại..."
"Bố yên tâm!" - Khánh Vinh bị bắn vào chân nên thương tích không quá nặng, hắn rút trong túi một cái điều khiển và bấm nút.
Cái nút đó gần như là cái chuông báo động. Chỉ sau những tiếng chuông, hàng loạt các tên sát thủ áo đen bịt mặt từ trong căn hộ của Khánh Quang
chạy xuống bao vây nhóm Mạnh Bảo trước khi họ kịp rời đi. Khánh Quang có xã hội đen ngay trong nhà sao? Hay là hắn biết hôm nay thế nào cũng có
chuyện nên gọi những kẻ này đến trực ở nhà? Cả nhóm lùi lại, Mạnh Bảo và Minh Thiên phải gắng che chắn cho tất cả (toàn đàn bà con gái mà, bạn Phú còn nhỏ không tính :))
"Thanh Linh, mày được lắm, mày có thể bắn được chúng tao nhưng mày không bắn
được hết chỗ sát thủ kia đâu!" - Khánh Vinh cười hô hố.
Thanh Linh quay sang mọi người:
"Dù có khỏe mạnh cỡ nào cũng không đánh được chúng đâu, nguy hiểm rồi."
Ai nấy đều gật gù. Lũ sát thủ bao vây quá đông. Nhóm giờ khá bất lợi,
Minh Thiên không biết nhiều về võ, Phương Nhi sức mạnh chẳng thiếu nhưng sức khỏe lại tệ, cô không đủ sức để đánh bại dù chỉ là một tên, chỉ còn Mạnh Bảo và Thanh Linh là có thể đánh võ nhưng có đánh nổi lũ này hay
không? Dĩ nhiên là không! Sức khỏe của một tên đã đáng gờm chứ đừng nói
cả đống như thế này.
"Phải liều thôi! Anh, em có ý này." - Bỗng Vân Trang lên tiếng.
"Nói đi!"
"Anh có để ý cái taxi bên lề đường đằng kia không, chắc lão tài xế đang ngủ. Giờ anh và chị Linh chỉ cần "dẹp" mấy đứa đang chắn hướng cái taxi, sau đó sẽ bỏ chạy đến chỗ cái taxi đó. Làm sao để chúng nó hỗn loạn, rồi
chạy thật nhanh kẻo sẽ bị đuổi theo tóm được mất. Lúc đó đành phải thất
lễ với ông tài xế, "mượn" cái xe vậy." - Vân Trang nói nhỏ.
"Chắc không em?"
"Không chắc! Có thể sẽ thất bại thì không biết thế nào đâu, chúng nó còn có
súng kia kìa. Nhưng phải liều, không còn cách nào khác."
Kế hoạch của Vân Trang, nghe qua thì có vẻ khó, nhưng biết đâu được. Quan
trọng giờ là Thanh Linh và Mạnh Bảo liệu có "dẹp đường" được hay không?
Vân Trang thực sự khá lo, vì hai người đó vừa có nhiều mâu thuẫn về tình cảm, phối hợp ăn ý thì khó...Nhưng mọi thứ khác hẳnVân Trang nghĩ. Mạnh Bảo quay ra Thanh Linh. Cô nhìn anh, gật đầu hiểu ý anh. Không nói gì
cả. Chỉ nhìn nhau, nhưng nghe được nhau nói những gì. Lúc này đây, cô
không nghĩ tới anh nữa. Anh cũng không nghĩ tới cô. Không nghĩ tới đau
khổ, vì có những thứ quan trọng hơn.
"Tiến lên đi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT