Cả phòng tiệc lặng người đi khi Thanh Linh bước ra. Không ai tin nổi vào trước mắt mình nữa. Cô vận động viên mặc đồng phục, buộc tóc cao ban nãy giờ đã là một cô gái mặc váy, để mái tóc buông xoã không khác gì những thiếu nữ bình thường. Cơ mà làm sao bình thường được khi chiếc váy màu xanh da trời ấy tôn lên vẻ đẹp tuyệt mĩ của Thanh Linh. Màu váy xanh nhẹ thanh thoát, làn da trắng hồng, chiều cao 1m70 cùng với dáng người nhỏ nhắn mà chuẩn đủ để mấy gã đàn ông “đổ cái rầm”. Còn gương mặt của cô thì khỏi phải bàn, mái tóc dài được xoã ra nữa thì đúng là nữ thần sắc đẹp hiện hình rồi.

Nhưng vẻ lạnh lùng thì vẫn hiện trên mặt Thanh Linh, cô lừ mắt nhìn mấy kẻ đang chảy nước dãi kia khiến họ giật bắn mình, vội vàng quay đi. Chỉ có Mạnh Bảo là nhìn cô chằm chằm từ đầu đến cuối, anh chú ý nhất đến đôi chân cô đang bị thương ở đầu gối. Chà mình vừa gây tội lỗi rồi, thương hoa tiếc ngọc quá!

Mạnh Duy liền lên tiếng:

“Được rồi được rồi! Mọi người mau vào ăn uống đi cho vui nào.”

Các vận động viên liền vào bàn ngồi hết, Thanh Linh thì kéo Thanh Chi ra ngồi cùng bàn mấy vận động viên nữ. Mạnh Bảo thì kè luôn mấy anh chàng to béo đội võ mà Thanh Linh lãnh đạo.

“Cạn ly nào mấy anh chàng đáng yêu!”

“Mạnh Bảo, anh giỏi quá. Anh thắng được Linh là điều không tưởng đấy.” – Mấy anh chàng thi nhau tung hô Mạnh Bảo.

“Có gì đâu, mà một cô gái mà các anh không chọi được à?”

“Làm sao chúng tôi chọi được! Vì cô ấy mạnh quá nên mới được làm đội trưởng đó.”

Mạnh Bảo đặt ly rượu xuống:

“Kể cho tôi nghe về cô ấy tí đi!”

“Ôi cô gái xinh đẹp mà lạnh như băng ấy có kể với chúng tôi nghe cái gì đâu. Chỉ biết cô ấy là một võ sĩ nổi tiếng khắp đảo này, và cũng được những người trong môn võ thuật biết đến nhiều. Giải võ thuật đến với cô ấy nhiều không đếm xuể, mà năm nay mới 18 tuổi thôi đấy. Cô ấy thạo tất cả các loại võ, năm nay cô ấy đăng ký thi Karate chứ mấy năm trước mỗi năm đều thi một thứ. Taekwondo, Wushu, Judo,…cô ấy đều đỉnh, giờ cô ấy đang học võ cổ truyền Việt Nam mà sau một tháng đã “lên cấp” rồi, lúc nào cô ấy cũng đeo đai đỏ sất.”

Mạnh Bảo tí nữa thì ngã ngửa. Cái cô Thanh Linh này lợi hại gớm!

“Tôi chắc cô ấy phải yêu võ lắm!” – Mấy anh chàng tiếp tục ba hoa.

“Kẻ nào cũng phải sợ cô ấy, nhìn ánh mắt như dao đâm của cô ấy là đủ sợ.”

“Chao ôi cô ấy đẹp như tiên nữ vậy, nhưng mà tôi sợ chẳng dám làm gì cả. Hix hix giá như tôi có bạn gái như cô ấy chết không hối tiếc.”

Mạnh Bảo nghe hết những lời đó, quay ra nhìn chị em Thanh Linh với ánh mắt khâm phục. Bỗng mấy anh chàng nói:

“Nhưng cũng may là Thuý Kiều còn có Thuý Vân. Em gái cô ấy – Thanh Chi cũng rất xinh đẹp và thân thiện.”

“Hay hôm nay rủ Thanh Chi đi chơi tí đi.”

Thế là mấy anh chàng lục đục chạy đến chỗ Thanh Chi sau khi tan tiệc. Thanh Chi nghe mấy anh rủ đi chơi với giọng ngọt xớt là thích mê, đồng ý luôn. Nghe vậy Thanh Linh ngăn lại:

“Muộn rồi, đi chơi gì nữa!”

“Chị!” – Thanh Chi không hài lòng – “Mới 8h tối, em đi tí rồi về mà. Có mấy anh vận động viên lực lưỡng thế này, chị lo gì em bị bắt nạt chứ! Cho em đi đi mà!”

Thanh Chi hết lòng năn nỉ khiến Thanh Linh đành phải xuôi:

“Được rồi, nhớ về sớm đấy.”

“Chân chị còn đau không, hay em bảo mấy anh đưa chị về đã nhé?”

“Không cần, em cứ đi đi!”

“Hay để tôi đưa cô về?” – Bỗng có tiếng nói vang lên. Là Mạnh Bảo.

“Khỏi!” – Thanh Linh vẫn còn giận, cô bực bội đáp rồi quay ngay đi.

Mạnh Bảo chỉ cười, đi theo cô. Biết anh đi theo mình, cô cố đi thật nhanh nhưng vết thương ở chân cô không cho cô đi. Cô nghiến răng cố chịu đau, Mạnh Bảo chép miệng xuýt xoa. Cái sàn gỗ đó thì cứng đơ, đầu gối cô lại bị va đập mạnh xuống thế khéo gãy xương ra rồi mà còn chịu được. Trên con đường vắng, gió biển thổi lồng lộng khiến dáng người con gái kia xiêu vẹo, mong manh chứ chẳng hề hiên ngang như khi trên sàn đấu.

Mạnh Bảo hừ một tiếng, đi nhanh đến nắm lấy cánh tay Thanh Linh.

“Làm gì vậ…”

Cô chưa kịp nói hết câu đã thấy mình bị nhấc bổng lên. Mạnh Bảo bế cô trong vòng tay, anh nhìn cô chằm chằm với nụ cười thật gian xảo. Cô tức giận nói to:

“Bỏ tôi xuống!”

“Tôi không cam lòng nhìn cô trở về thảm hại thế đâu, hehe.”

“Tôi mà thảm hại à? Cái vết thương vớ vẩn này chả là gì đâu!”

“Nhưng mà do tôi gây ra, tôi phải có trách nhiệm đền bù cô nương chứ. Đừng có giãy nảy lên thế, khi tức giận trông cô nương xinh lắm, tôi bị quyến rũ đấy.” (đập đầu xuống đất khi nghe câu này )

“Anh…” – Thanh Linh nói không nên lời khi nhìn cái mặt cáo già của Mạnh Bảo.

“Tốt hơn hết là im lặng đi!” – Anh vừa cười vừa bế cô đi. (im lặng trước khi thím lột mặt nạ chứ gề)

Thanh Linh tức anh ách, đường đường là một nữ vận động viên mà cô bị một tên con trai bế nhẹ bẫng thế này sao? Nhưng biết làm thế nào được, hôm nay cô thua hắn cô đành phải chấp nhận thôi. Dẫu sao Mạnh Bảo cũng là con trai Mạnh Duy, tiền bối mà cô khâm phục nên cô cũng chẳng lạ gì cái tài võ đỉnh cao của anh.

Con đường dọc bờ biển vắng lặng, chỉ có hàng dừa xanh đung đưa theo cơn gió ban đêm mát lộng. Biển đêm im lìm dưới bầu trời đầy sao sáng và vầng trăng vằng vặc trên cao. Không gian rộng lớn mà yên tĩnh quá, khiến người ta có những rung cảm xốn xao…

“Nhà cô ở đâu?”

“Anh bảo tôi im lặng mà!”

“Thế tôi bắt cóc cô đi luôn nhá, bộ không về à?” – Mạnh Bảo nhìn cô.

Dưới vầng trăng, cô đẹp một cách kỳ lạ.

“Đến phố X đằng kia là đến.”

Mạnh Bảo đưa Thanh Linh đến đúng nơi. Ngôi nhà của Thanh Linh là một ngôi nhà nhỏ nhưng rất đẹp, có trồng một vườn hoa trước sân.

“Cho tôi xuống, cám ơn!”

Mạnh Bảo đặt cô xuống, và nhận ra bàn tay mình đỏ máu. Máu của cô. Anh nhìn đôi chân cô đầy máu, dáng đi của cô chứng tỏ cô rất đau vì vết thương đó.

“Thanh Linh!”

“Hả?”

“Đưa tôi cái đấy.”

Thanh Linh ngơ ngác không hiểu gì thì Mạnh Bảo giật luôn cái chìa khoá nhà trên tay cô, cười:

“Đừng tức giận, tôi làm thế để kẻo cô chuồn vào nhà khoá cửa thì chết. Đợi tôi ở đây đó, cấm có đi đâu.”

Nói xong anh chạy đi liền. Thanh Linh bực mình, anh là ai mà ra lệnh cho cô vậy, lại còn cuỗm mất chìa khoá nhà của cô nữa. Nhưng cô nhận thấy trong lời nói của anh có gì đó chân thành, nên cô đành ngồi xuống trước cửa nhà ngắm mấy bông hoa thấm đẫm sương đêm. Cô đợi anh. Lần đầu tiên cô biết đợi một người…

Mười phút sau Mạnh Bảo đã quay lại. Không hổ danh là con trai Mạnh Duy, tốc độ của anh ta nhanh thật đấy. Mạnh Bảo trả cô chìa khoá rồi quỳ xuống trước cô, lấy ra một lọ thuốc. Cô chưa hết ngạc nhiên thì anh đã lấy thuốc bôi vào vết thương cho cô, rồi dùng một mảnh băng quấn lại. Thanh Linh không tin nổi anh đang làm gì nữa. Vết thương chảy máu ròng ròng đã được cầm lại, cô thấy dễ chịu hơn, và có lẽ là cô đi được rồi.

“Lọ thuốc này là của mẹ tôi đó.” – Mạnh Bảo giơ lọ thuốc lên.

“Thì sao?”

“Hồi nhỏ, ngày đầu tiên đi được, mẹ kể là tôi cũng đã bị ngã rất đau ở đầu gối. Mẹ đã dùng thuốc này để chữa vết thương cho tôi. Đây là một loại thuốc quý, mẹ chỉ dành cho riêng tôi nên mẹ gọi nó là “Only you” đấy. Lọ thuốc “Only you”, nghe hay không?”

“Ừ hay…”

“Nó có tác dụng chữa vết thương rất nhanh nên cô dùng nó đi. Khi nào khỏi thì trả tôi cũng được.” – Mạnh Bảo đứng lên.

“Tôi trả anh ở đâu đây?”

“Khách sạn Đại Dương, gia đình tôi đi du lịch thuê khách sạn đó. Cô ở đây chắc cô biết chỗ rồi chứ?”

“Tôi biết rồi, cám ơn anh.”

“Tôi về đây, bái bai!”

Mạnh Bảo để lại một nụ cười trước khi quay đi. Thanh Linh nhìn nụ cười đó với gương mặt lạnh tanh tưởng là không cảm xúc, nhưng thực tình trái tim cô dường như rung lên một tiếng nhẹ…

Sáng sớm.

“Oáp buồn ngủ thế không biết!”

Phương Nhi vươn vai tỉnh dậy, 6h sáng rồi. Cái lớp võ này mệt thật, chủ nhật là học cả sáng lẫn chiều nên cô chẳng được nướng gì cả. Cô lại là lớp trưởng, phải đến sớm để đón thầy giáo mới.

“Nhi yêu dấu bà đã dậy!”

“Á Kim, sao bà không gõ cửa hả??”

“Tôi nghe nói lớp võ sẽ có một thầy giáo mới đẹp trai nên tôi chạy như bay đến trước hai con Lan, Phượng kia để nhanh được biết ấy mà. Đi thôi, tôi muốn gặp anh chàng đó!”

“Bệnh mê trai đẹp của các bà chắc thành mãn tính rồi (=.=)” – Phương Nhi lắc đầu.

Hai cô bạn nhanh chóng đi đến lớp võ. Vắng tanh chẳng có một ai. Phương Nhi nhìn đồng hồ, giờ đã là 6h rưỡi mà “thầy” chưa đến sao? Phương Nhi đâm bực, bọn học sinh thì có thể 6h45 đến nhưng “thầy” mà đến muộn thế này thì không được. Thầy Quảng lúc nào cũng đến sớm, chưa 6h đã có mặt còn “thầy” mới này khiến Phương Nhi “ấn tượng” quá đi.

Kim bỗng bày trò:

“Hay tụi mình nấp đi Nhi?”

“Nấp?”

“Chúng ta nấp đi để xem ông thầy đó thế nào, phải tạo bất ngờ chứ!”

“Bà đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi.” – Nói thế nhưng Phương Nhi vẫn chiều bạn.

Hai người nấp sau cái cột to đùng, chỉ mấy phút sau đã nghe tiếng xe máy tiến vào trong bãi đỗ xe. Phương Nhi thất kinh, cái xe máy đó…Cô không thể nhìn lầm được! Kẻ trên xe máy vẫn đội chiếc mũ bảo hiểm mà cô không tài nào quên nổi ấy.

Anh bước xuống xe, bỏ chiếc mũ ra. Thân hình cao lớn hơn 1m8 cùng gương mặt lạnh lùng dưới ánh nắng buổi sớm nhìn thật quyến rũ. Phương Nhi nắm tay lại thành nắm đấm khi nhìn thấy gương mặt đó. Đáng chết! Gương mặt đẹp trai tuấn tú thật nhưng cô chỉ muốn đấm cho mấy cái vào đó thôi!

“Hoá ra là anh à?” – Cô lừng lững bước ra chặn anh, gương mặt đầy sát khí.

“Là tôi thì sao?” – Anh dửng dưng đáp.

“Thầy tôi nghĩ gì mà cho kẻ biến thái như anh dạy tụi tôi vậy?”

“Ấy mà tôi vẫn được dạy đấy? Ý kiến gì?”

Phương Nhi nghiến răng:

“Để xem anh thắng được tôi không đã!” – Cô giơ quả đấm chực đấm anh.

Bỗng có tiếng reo hò ầm ĩ:

“Ôi thầy giáo mới!”

“Trời ơi đẹp trai quá, thầy dạy tụi em ạ?”

“Trẻ quá, gọi là anh nhé! Ôi anh đẹp trai quá đi!”

“Lũ con gái chúng mày chỉ biết khen đẹp thôi à, anh ấy thật kool và khoẻ mạnh.”

“Chuẩn men luôn, chào mừng thầy giáo mới nào!”

Các sinh viên học võ kéo đến vây quanh Mạnh Bảo ngăn chặn kế hoạch trả thù của Phương Nhi. Cô thấy anh nhìn cô cười – nụ cười gian mãnh như khinh thường cô vậy. Cô hậm hực quay đi! Đợi đó, nhất định tôi sẽ bắt anh phải chịu thua tôi và cuốn xéo khỏi lớp võ mà tôi yêu thích!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play