Trong đêm, chàng trai vô thức gọi tên cô gái ấy. Dẫu biết là cô không
yêu anh, nhưng anh thì không tài nào quên cô được nữa. Hôm đó cũng chỉ
vì anh mà cô bị liên lụy. Anh căm ghét Mạnh Bảo vì đã không tin tưởng
cô, nhưng chính anh cũng có lỗi đấy thôi. Tại sao một cô gái mới tuổi
mười tám đôi mươi như cô lại phải chịu quá nhiều đau khổ như vậy? Ngay
cả nhan sắc xinh đẹp, tài năng võ thuật là những cái còn lại duy nhất
của cô thì cũng bị những vết thương kinh khủng đó hủy hoại. Anh không
tưởng tượng được trong hai năm qua cô sống thế nào, anh không muốn cô
chết, nhưng nếu sống thì sẽ ra sao chứ? Càng nghĩ anh thấy giận Mạnh Bảo vô cùng, anh không muốn tên đó ở bên cô, kẻ như Mạnh Bảo có gì tốt mà
đến phút đau khổ nhất Thanh Linh vẫn yêu hắn ta chứ? Minh Thiên muốn
người cô nghĩ tới sẽ là anh, anh sẽ chăm sóc cô, yêu thương cô nhiều hơn Mạnh Bảo. Anh nhất định phải tìm ra cô trước Mạnh Bảo, và anh rất muốn
Mạnh Bảo yêu người khác, như cô gái Phương Nhi kia chẳng hạn.
“Lại nghĩ gì thế?” – Có tiếng nói trong trẻo vang lên sau anh.
“Đi ra đi, ai cho em lên đây?”
“Anh đang mơ ngủ đó à, đây là tầng thượng của khách sạn, chẳng lẽ em không được lên?”
Minh Thiên chẳng biết nói gì, còn Vân Trang thì lặng lẽ đứng cạnh anh:
“Minh Phú ngủ rồi.”
“Cái đó cũng phải nói à?”
“Đến cả thằng bé đó cũng quan tâm tới Thanh Linh như vậy, công nhận chị ấy rất có sức hút.”
“Em nói thế là sao?”
“Dù chịu đau khổ, thì chị Thanh Linh vẫn được rất nhiều người yêu mến,
trong đó có anh và anh Bảo thì yêu chị bằng cả trái tim mình. Như vậy
thì chị Thanh Linh sẽ không bao giờ đau khổ đâu, anh đừng lo nghĩ nữa
đi.” – Vân Trang vừa nói vừa ngẩng lên bầu trời đêm Đà Lạt, hướng mắt về một nơi nào xa xôi.
“Anh biết…Nhưng anh chẳng làm gì được cho cô ấy! Còn kẻ mà cô ấy yêu thì cũng là kẻ vô tích sự.”
“Anh đang nói anh trai em sao?”
“Xin lỗi, Vân Trang! Anh không có ý gì làm em khó chịu, nhưng anh rất ghét anh ta. Em có thể coi anh là xấu xa, nhưng…”
“Em hiểu mà, không phải cái gì em cũng bênh anh trai được! Anh Minh
Thiên là một người tốt.” – Vân Trang mỉm cười dịu dàng rồi lặng lẽ đi
xuống khỏi tầng thượng.
Không ai nhận ra, nụ cười đó của cô chứa đầy bao nỗi buồn…
Mạnh Bảo và Minh Thiên sau vụ Thanh Linh là coi nhau như kẻ thù, chỉ có
Vân Trang là hiểu tất cả. Anh trai của cô, cô còn hiểu hơn ai hết, anh
trai cô không bao giờ là kẻ xấu xa, không tin người, chỉ là vì anh quá
yêu Thanh Linh, có ai chịu được cảnh khi người mình yêu nhất hôn kẻ khác (dù đó không phải là hôn). Nhất là anh lại bị tác động bởi mấy lời bịa
đặt của Thanh Chi, cho nên mới dẫn đến tình cảnh bi thảm đó. Còn Minh
Thiên, có ai hiểu cho đằng sau cái miệng lúc nào cũng kích đểu người
khác đó là một trái tim cô đơn, đau khổ vì không có được người mình yêu? Ngày mà Vân Trang vội vã quay trở lại đảo C. vì nghe tin Mạnh Bảo bị
đánh đến đưa vào cấp cứu (sau khi Thanh Linh mất tích), khi anh trai đã
bình phục, nằm dưỡng thương thì cô cũng đã ghé qua phòng bệnh của Minh
Thiên. Bị dìm đến suýt chết đuối nên Minh Thiên vẫn yếu phải nằm bệnh
viện lâu. Vì thương cảm nên Vân Trang chăm sóc, lo ăn uống cho anh suốt
mấy ngày nằm viện đó. Lúc đầu Minh Thiên vô cùng khó chịu vì phải nhờ
tới sự chăm sóc của em gái Mạnh Bảo nhưng dần dần sự dịu dàng, ân cần
của Vân Trang khiến anh bớt ác cảm. Và Vân Trang cũng là người chứng
kiến được từng phút giây đau khổ, dằn vặt, thậm chí là hận, giận dữ của
Minh Thiên…
“Cô bé, nghĩ cái gì đó?”
Vân Trang ngẩng lên. Là Phương Nhi. Đằng sau Phương Nhi chính là Mạnh Bảo và Mạnh Duy.
“Chị Nhi, anh, bố! Mọi người về nhanh thế?” – Vân Trang cố bỏ vẻ ủ rũ, lấy lại nụ cười thường ngày.
“Về nhanh để còn tập chứ, đi máy bay từ sáng mà đêm mới về đến nơi mệt
chết. Giờ chị phải gánh nặng mọi trọng trách đây, tên anh trai của em bỏ bom rồi.”
“Sao? Anh ấy không thi nữa ấy ạ?” – Vân Trang ngạc nhiên.
“Chuyện dài lắm Trang ạ, rồi anh sẽ nói với em sau.” – Mạnh Bảo mỉm cười vỗ vai Trang.
“Nhưng mà…”
“Thi sẽ lại càng chậm trễ thời gian đi tìm Thanh Linh thôi. Anh phải sớm tìm ra cô ấy, rồi còn cho em về nữa, em đi theo anh đã quá lâu rồi, anh không muốn em vì anh mà phải đánh mất thời gian thế này. Việc em không
học nữa để đi theo anh đã làm anh rất day dứt rồi, em hiểu không? Dù bây giờ em đã tự học để có đủ kiến thức như các bạn cùng trang lứa, nhưng
anh vẫn thấy em nên quay về đi học còn hơn là đi theo anh thế này.”
“Anh là anh trai em, em không đi theo anh thì còn đi theo ai? Em không
phàn nàn gì sất, em chỉ muốn anh lúc nào cũng vui vẻ như anh của ngày
xưa. Cho nên dù thế nào, em cũng tôn trọng quyết định của anh.”
“Vậy thì mai chúng ta sẽ đi luôn, anh không muốn em phải chịu nhiều vất vả vì anh nữa.”
Lời nói của anh khiến mặt cô gái đằng sau biến sắc:
“Ngày mai…anh đi luôn?”
“Ừ, tôi đã nói rồi, khả năng Thanh Linh đang ở trên đất Đà Lạt này là
rất cao, tôi không thể chậm trễ hơn được nữa. Ngày mai tôi sẽ đi, cô ở
lại tiếp tục cuộc thi nhé!”
“Nhưng…”
“Muộn rồi, chúng tôi đi ngủ đây, cô về nhà ngủ đi, trông cô mệt lắm rồi đó.”
Nói rồi Mạnh Bảo quay người định đi nhưng bỗng cô nắm lấy cánh tay anh:
“Đừng đi…”
“Sao thế?”
“Anh có thể…ở lại với chúng tôi không?”
“Hả? Cô nói gì vậy?”
“Thì anh biết đấy…cả đội võ tôi đều muốn anh dạy…Có thể anh đã rời bỏ
cuộc thi, nhưng luyện tập cho chúng tôi không được sao? Thời gian đến
rất gần rồi.”
“Cái đó cô cũng tự làm được mà…”
“Nhưng tôi đâu có giỏi bằng anh!”
Mạnh Bảo ngạc nhiên thật, cô gái này hôm nay lại dám khẳng định mình
không giỏi bằng anh sao? Phương Nhi đanh đá, dữ dằn của mấy bữa trước
đâu rồi, làm anh “nổi da gà” quá, nhưng thực tình là anh đã xiêu lòng vì lời đề nghị này.
“OK, thế tôi sẽ ở lại giúp mọi người. Chỉ là tôi không thể thi được, nên có gì mọi người vẫn hãy tự cố gắng nhé.”
“Yên tâm đi, tụi tôi không có vì tình mà bỏ đồng đội như anh, hehe! Vân Trang, em có phiền không?”
“Không sao ạ, mà có thích về thì bố em đây mà, em về với bố cũng được,
nhưng em vẫn muốn ở lại với anh chị để chứng kiến chị thi. Chị cứ về ngủ nghỉ sởm đi.”
Phương Nhi nghe thế thì yên lòng đi về, còn Vân Trang vẫn ngạc nhiên
nhìn cô. Lúc Mạnh Bảo nói định mai đi tìm Thanh Linh luôn thì gương mặt Phương Nhi thất thần, có gì đó buồn phiền, còn khi Mạnh Bảo nói không
đi nữa thì cô lại vui vẻ như thế…
“Ê Bò, đưa tôi về được chứ?” – Bỗng cô quay lại – “Trời tối, tôi không về được.”
“Đừng nói với tôi là nữ vận động viên võ thuật xuất sắc lại sợ thằng nào bắt nạt nhé!”
“Bậy nào! Tôi quáng gà, tối có nhìn thấy cái gì đâu, đi thì vấp chết. Bộ anh không ra dáng con trai tí à?”
Mạnh Bảo không nói nổi gì nữa, đành đưa cô về, đúng là cô gái này lắm chuyện quá!
Con đường Đà Lạt vắng lặng, yên tĩnh, và thanh bình. Trên các mái nhà là một bầu trời đầy những vì sao sáng. Mạnh Bảo và Phương Nhi lặng lẽ đi,
chẳng cãi cọ, chẳng chí chóe, chẳng nói gì mà chỉ đi cạnh nhau, chốc
chốc Mạnh Bảo lại ngẩng lên bầu trời tìm kiếm thứ gì đó. Nhờ cuộc chí
chóe với Phương Nhi ở đảo C. mà tâm trạng anh tốt hơn rất nhiều, nhưng
Phương Nhi biết không gì xóa đi nỗi buồn trong đôi mắt Mạnh Bảo. Tấm ảnh mà Vân Trang đưa cho cô, Mạnh Bảo cười tươi vô cùng, và đôi mắt của anh cũng chứa đầy niềm vui và hạnh phúc chứ không có buồn như bây giờ. Chất chứa sâu thẳm trong đôi mắt đó là bóng hình của một người con gái mà
anh yêu thương. Người con gái ấy không phải loại con gái “chỉ để đùa
vui”, cô là một nữ vận động viên đẹp cả về ngoại hình lẫn phẩm chất, ở
đời có ai được như cô: nuốt hận thù, không màng khổ đau để sống vì những người xung quanh mình…
“Chẳng lẽ chỉ có cô ấy mới giúp anh không buồn nữa?” – Bỗng Phương Nhi buột miệng.
“Hỏi lạ, tất nhiên rồi! Cô ấy là người làm cho tôi hạnh phúc.”
“Ừ, tất nhiên, không ai thay thế được cô ấy…”
“Có cô đó!”
“Hả? Anh nói gì?”
“Chưa nói xong đã cắt ngang rồi! Ý tôi là ngoài cô ấy ra, cô đã giúp tôi vui hơn rất nhiều.”
“Vui cái con khỉ, chẳng phải suốt ngày bảo tôi là bà chằn này nọ à? Thôi đi bố, đừng có giở giọng nịnh nọt, cái lưỡi bố dẻo lắm đấy.”
“Tùy cô thích nghĩ thế nào thì nghĩ! Mặc dù yêu Thanh Linh, nhưng có những thứ cô cũng hơn cô ấy đấy.”
“Tôi có gì mà hơn cô ấy? Cô ấy đẹp hơn, thông minh hơn, giỏi võ hơn,…bla bla toàn những thứ mà tôi chẳng địch lại nổi cô ấy đâu.”
“Nhưng cô lúc nào cũng vui vẻ, cô lạc quan, yêu đời, và có thể cười bất
cứ lúc nào. Tôi luôn mong muốn Thanh Linh sẽ được như cô vậy, không phải lo nghĩ, đau khổ vì cái gì cả. Nếu như có một cuộc sống tốt, chắc Thanh Linh sẽ đáng yêu lắm chứ không có lúc nào cũng lạnh tanh như thế.”
“Haizz lạnh lùng thì sao, cô ấy vẫn tốt là được. Cô ấy còn tốt, còn dịu
dàng hơn bà chằn này nhiều nên đừng có cố vớt cho tôi vài cái tốt đẹp
nữa đi, tôi nghe anh nói mà sởn gai ốc vì độ “chém gió” của anh đấy.”
“Vậy tôi cho bà chằn gai ốc đầy mình luôn: có một điều không thể phủ nhận, cô giỏi võ hơn Thanh Linh.”
Phương Nhi trố mắt:
“Đùa nhau à? Con lạy bố, con không dám hơn chị Linh của bố về cái khoản này.”
“Tôi đánh với cô vài trận rồi nên tôi nhận ra chứ. Nhìn Thanh Linh lạnh
lùng bình tĩnh nên trông cô ấy cái gì cũng hơn, chứ cô hơn cô ấy nhiều
về sức khỏe. Cô được bao nhiêu cái giải võ rồi? Tôi không đùa đâu vì lực đánh của cô bao giờ cũng mạnh, rất khỏe, nếu không nhanh tránh thì chỉ
có vào viện vài tháng.”
“Anh cứ nói quá!”
“Nói thật đó, cho nên cuộc thi này cô nhất định sẽ thành công thôi. Cố gắng lên!”
Mạnh Bảo khẽ mỉm cười nhẹ cổ vũ cô. Bỗng dưng, chỉ một nụ cười đó mà cô thấy dịu lòng hẳn. Quả thực, nụ cười của Mạnh Bảo rất có sức hút.
“Thôi anh về đi, tôi tự về được rồi.”
“Sao bảo cô bị quáng gà?”
“Bị lừa dễ thật! Mắt tôi thế này mà quáng gà à? Tôi lừa anh để hành anh đi bộ tí thôi.”
“Tôi bó chiếu với cô rồi đó.”
“Mai đợi tôi đó! Mai tôi sẽ tập luôn.”
“OK, tập sớm càng tốt, tôi đợi cô ở chỗ tập võ của đội mình. Nhớ ra đó không tôi khủng bố điện thoại giờ.”
Nói xong anh liền quay người rảo bước đi thật nhanh, Phương Nhi nhìn theo, khẽ cười buồn.
Lúc cô nói dối bị quáng gà, không phải cô có ý định muốn bắt anh đi bộ…
Mà là muốn lại được đi cùng anh…
“Tôi biết Thanh Linh rất tốt, nhưng giờ, tôi ghét cô ta, anh biết không…?”
Tên đáng ghét kia đâu có để ý đến cô, nhưng hắn làm cô thay đổi rồi sao? Cô đã từng tuyên bố muốn đuổi hắn đi, không muốn hắn có mặt ở đội võ
nói riêng và cuộc sống của cô nói chung, nhưng giờ, cô chỉ muốn níu kéo
hắn, muốn hắn ở lại đây dù là thời gian ngắn cũng được…
Thôi vui lên đi nào, hắn vẫn ở lại tập cùng cô đấy thôi! Mai hắn còn hẹn cô tập sớm nữa, hắn có vẻ vẫn quan tâm đến cuộc thi này đấy chứ. Cô
phải về đi ngủ nhanh không mai lại gà gật.
“Hẳn là giỏi võ hơn cả Thanh Linh, thế thì càng phải loại trừ! Xin lỗi
nhá, cô em.” – Trong bóng tối, gã trai trẻ mỉm cười độc ác.
BIM BIM! Tiếng còi xe vang lên và từ trong ngõ, một chiếc xe ô tô phóng
vụt ra với tốc độ cực nhanh và lao thẳng về hướng Phương Nhi…
“Á trời ơi!!!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT