Tất cả mọi người reo lên trước yêu cầu của Minh Thiên, ai cũng đều khen anh thật là thông minh, “lợi dụng đủ hoàn cảnh”. Tuy nhiên chỉ reo hò một lúc, họ đã im bặt ngay khi chứng kiến Mạnh Bảo đứng đó, chĩa ánh nhìn sắc như dao về phía Minh Thiên, người anh như bốc lên ngọn lửa cháy ngùn ngụt. Họ quay lại xem phản ứng của Thanh Linh, cứ ngỡ anh chàng gan dạ kia sẽ bị cô tung thẳng cho quả đấm nhưng không ngờ cô chỉ đứng lên, cười nhạt:

“Chỉ thế thôi sao?”

Câu trả lời của cô làm mọi người và Minh Thiên ngỡ ngàng, còn Mạnh Bảo thế nào ai cũng biết. Minh Thiên mỉm cười đắc chí:

“Chỉ thế thôi!”

“Lại đây! Nhắm mắt vào.”

Minh Thiên hạnh phúc vô cùng, làm theo lời cô, nhắm mắt và đi về phía cô.

Chụt!

“Xong rồi, tôi đi đây!” – Cô vẫn mỉm cười một cách mỉa mai nhìn Minh Thiên.

Minh Thiên mở mắt ra, trân trân nhìn cô. Mọi người đơ ra một lúc và…

“Hahaha ôi trời ơi! Tôi cười vỡ bụng mất thôi!”

“Tội anh chàng đẹp trai bị gái cho hố một quả!”

“Trời ơi đau bụng quá! Thanh Linh, cô thật là thông minh.”

“Ai ngờ là cô ấy hôn gió mới đau cho Minh Thiên chứ?”

“Thì anh ta chỉ bảo cô ấy hôn chứ có bảo hôn kiểu gì đâu mà.”

“Thôi đi, được người đẹp hôn gió cũng là có phúc rồi đấy, hahaha!”

Mặt Minh Thiên bừng bừng tức giận, còn Thanh Linh thì quay lại nhìn anh, cười:

“Anh đúng là tên ngốc, nếu như anh ra yêu cầu “Để tôi hôn cô” biết đâu anh thực hiện được ý đồ rồi đấy!” – Nhưng cô nhanh chóng lấy lại ánh mắt lạnh lùng – “Nhưng lần sau còn nảy sinh ý đồ như vậy thì hãy cẩn thận hàm răng của anh.”

Nói rồi cô đi về phía Mạnh Bảo, kéo anh đi để lại Minh Thiên vừa tức vừa có cái gì đó vui vui. Cô gái đó càng lúc càng khiến anh phải để ý.

Thanh Linh và Mạnh Bảo đi ra phía biển, vết thương ở chân lại đau khiến Thanh Linh khuỵu xuống. Nhưng khác với mọi lần, Mạnh Bảo không hề ra đỡ cô dậy nữa. Cô quay lại thì anh đang nhìn ra biển, lầm lầm lì lì không thèm nói câu gì ra vẻ quan tâm cô cả. Cô khẽ cười, anh tưởng giấu được cô sao? Cô liền cố gắng quên đau, đứng dậy.

“Em đau chân vậy mà không giúp em sao?”

“…” – Mạnh Bảo cố tình tránh cô.

“Anh ghen đấy à?” – Cô ghé sát anh, cười.

“Ghen cái gì? Không thèm!” – Anh gắt ngay lập tức nhưng càng nói càng lộ.

“Em có hôn anh ta thật đâu, hôn gió thôi mà.”

“Ai bảo em cứ thích thi cái cuộc thi dở hơi đó!” – Mạnh Bảo tức tối.

“Được rồi đừng nóng nữa, em xin lỗi, được chưa?”

“Chưa!”

“Thế phải thế nào đây?”

“Xin lỗi bằng hành động thì may ra…”

Thanh Linh cố gắng không nhịn cười, chao ôi sao con cáo đội lốt báo này đáng yêu thế không biết! Cô liền kiễng chân (hắn cao quá =.=) quàng tay qua cổ Mạnh Bảo và đặt một nụ hôn lên môi anh. Một nụ hôn rất ngọt ngào khiến giận dữ trong lòng Mạnh Bảo tan biến đi lúc nào không biết. Anh ôm lấy eo cô, cúi xuống đáp trả cho cô một nụ hôn “hờn ghen” cháy bỏng, nồng nàn hơn. Gì chứ tên Minh Thiên có quyền quái nào bắt cô hôn hắn ta vậy, nụ hôn của cô là của anh, chỉ thuộc về anh chứ không được về tay kẻ khác!

Mãi sau Mạnh Bảo mới buông cô ra trong nuối tiếc, anh cười:

“Ngoan thế này thì mới là Thanh Linh của anh chứ bộ!”

“Ai là của anh? Đấm chết giờ!”

“Đấm thử coi xem có đấm được không?” – Anh ôm chặt cô hơn khiến cô chẳng thể cựa quậy nổi nói gì là đấm với chẳng đá.

“Đáng ghét, bỏ em ra đi!”

Bỗng Mạnh Bảo nhớ ra chuyện gì đó, anh kéo cô ngồi cái ghế gần đó rồi cúi xuống chân cô. Vết thương ở chân cô đã đau mà còn gặp thuốc của Minh Thiên kia nên sưng cả lên rồi, làm hỏng cả đôi chân đẹp của cô. Nghĩ đến mà Mạnh Bảo muốn gô cổ gã Thiên lại quá. Anh móc túi lấy ra lọ thuốc “Only you” quen thuộc mà anh hay mang theo người và nhẹ nhàng bôi nó vào vết thương của Thanh Linh. Vết thương dịu đi nhanh chóng, cô tò mò:

“Thuốc gì chẳng có nhãn mác, mỗi chữ “Only you” mà lại đỡ đi nhiều thế?”

“Thế không biết cái này là cái gì à?”

“Em chẳng biết nhiều về thuốc thang đâu.”

“Ngốc thế, cái này là mật gấu.”

“Ơ, mật gấu à?”

“Mật gấu có tác dụng sát trùng, chữa vết thương rất nhanh mà, vả lại vết thương đã cầm máu mà bôi mật gấu thì rất tốt. Thế cho nên cái này tốt gấp ngàn lần thứ thuốc “rởm” của tên Thiên kia.” – Anh vừa nói vừa tiếp tục bôi cho cô.

“Mạnh Bảo hiểu biết nhiều thật đấy.”

“Tôi vì cô nên mới phải hiểu biết tí để cho cô biết mật gấu là gì đó, chứ cô cứ ngã, cứ đau rồi mặc kệ thì cô nghĩ tôi để yên được chắc?” – Mạnh Bảo hờn trách.

Anh định nói thêm điều gì đó thì Thanh Linh đã cúi người xuống ôm chặt lấy anh khiến anh vừa ngạc nhiên vừa cảm động không biết nói gì. Có những lúc cô gái lạnh lùng này thật ấm áp vô cùng…

“Em yêu anh!”

“Thanh Linh…”

“Em đã từng nghĩ sẽ không bao giờ rung động trước bất cứ một chàng trai nào cả, nhưng em không ngờ anh đã là người thay đổi suy nghĩ của em.”

“Anh vinh dự thế sao? Chắc anh đẹp trai tài giỏi nên cô nương để ý anh chớ gề?”

“Em chẳng có hứng thú gì với trai đẹp đâu, đừng tưởng bở.”

“Thế là tại sao đây?”

“Anh là tên gian xảo, đáng ghét, cáo già, sói già, dễ ghen…nhưng đằng sau tất cả những cái đó, anh thật tốt. Anh biết quan tâm đến người khác.”

“Cảm động quá đi, khen thật hay khen đểu đấy?”

“Anh sẽ ở bên em thế này mãi chứ?” – Cô ôm chặt anh hơn.

“Anh phải nói em là cô gái siêu ngốc!” – Anh cũng vòng tay ôm lại cô – “Ngay từ lần gặp em, anh đã biết em là cô gái duy nhất anh yêu, chỉ có em, “Only you” thôi nghe chưa. Anh không ở bên em thì ở bên ai nữa đây? Bất cứ lúc nào em gặp khó khăn, anh cũng sẽ ở bên cạnh em.”

“Anh…” – Thanh Linh mỉm cười nhưng nước mắt rưng rưng vì thực sự cảm động.

Họ không nói thêm câu gì nữa, chỉ lặng lẽ ôm chặt lấy nhau giữa không gian rộng lớn của biển trời. Biển mênh mông, trời bao la cũng giống như tình yêu họ dành cho nhau. Tình yêu có thể thay đổi rất nhiều thứ, và mang đến cho con người hạnh phúc ngập tràn để con người biết sát cánh bên nhau, cùng nhau đi đến tận chân trời xa xôi dẫu rằng khó khăn có còn đi chăng nữa.

Ấy vậy mà, tình yêu cứ như một bông hoa hồng. Hoa hồng đẹp lắm, nhưng gai của nó nhọn và rất đau…

Ở đằng xa kia, tại bệnh viện, Thanh Chi ngồi trong phòng bệnh nhìn ra bờ biển với ánh mắt vô cùng tức tối. Sự giận dữ lên tới đỉnh điểm khiến cô không kìm được, ném chiếc cốc thuỷ tinh đang cầm trên tay xuống đất khiến nó vỡ vụn thành trăm mảnh. Nghe tiếng cốc vỡ, bà cụ “vú nuôi” cũng vừa mua thuốc cho Thanh Chi về vội vàng chạy tới.

“Thanh Chi, bình tĩnh nào! Có chuyện gì thế?”

“Bà tránh ra đi!” – Cô bực mình hét lên – “Cháu thật không thể ngờ Mạnh Bảo lại đi yêu cái loại giả tạo như chị ta!”

“Cháu à, không nên nói chị mình như vậy…”

“Chị! Chị! Chị ta mà là chị cháu à? Chính vì là chị cháu nên lúc nào cháu cũng thấp kém hơn chị ta, người ta thích chị ta hơn cháu, người ta cho rằng cháu chỉ là một loại bệnh tật yếu ớt còn chị ta vừa xinh đẹp, vừa giỏi võ, rất mạnh mẽ, đâu có như cháu. Cái gì chị ta cũng hơn cháu rồi, bây giờ đến Mạnh Bảo chị ta cũng cướp đi sao??”

“Thanh Chi, chị cháu là một người tốt, có quyền được yêu chứ.”

“Bà đừng nói nữa, chị ta mà tốt ấy à? Giả tạo đến không chịu nổi! Ra vẻ lạnh lùng, bất cần đời, thế mà ở bên Mạnh Bảo lại cười tươi thế kia thì cháu đang tự hỏi chị ta là loại người như thế nào đây?”

“Chi, bà thật sự không biết nói gì với cháu nữa…” – Bà cụ buồn rầu đi ra ngoài.

Còn lại Thanh Chi, cô không tài nào nguôn được ngọn lửa giận dữ đang cháy ngùn ngụt. Thanh Linh, Thanh Linh, ai cũng chỉ biết nhắc đến Thanh Linh mà coi cô chỉ là một đứa em gái chẳng bao giờ so sánh được với chị gái. Thanh Chi nhìn mình trong gương, mấy ngày nằm bệnh nên trông cô xanh xao hẳn, nhưng cô đâu có mất đi nhan sắc? Cô lấy lược chải mái tóc đang được buông xoã của mình, mái tóc này mượt mà đâu kém gì Thanh Linh mà Mạnh Bảo lại tặng Thanh Linh cái nơ rất đẹp còn cô thì không? Rõ ràng lần trước khi cô bị bắt nạt, Mạnh Bảo cứu cô mà, lần đó cô đã rung động trước Mạnh Bảo rồi, và cô nghĩ Mạnh Bảo để ý đến cô chứ. Không ngờ cô phải nhìn thấy cảnh anh tình tứ bên người chị mà trong thâm tâm cô vô cùng ghét, chưa bao giờ muốn coi đó là chị. Thanh Linh có gì hơn cô chứ? Cô thân thiện, dễ mến hơn Thanh Linh kia mà, còn Thanh Linh chỉ biết đến võ và võ, có cái quái gì được nhiều người thích cơ chứ. Chẳng lẽ là vì Thanh Linh xinh đẹp hơn cô? Thật đáng nguyền rủa! Thanh Chi ghét cay ghét đắng vẻ đẹp đó của Thanh Linh, Thanh Linh xứng đáng gì mà xinh đẹp như thế! Cô phải xinh đẹp hơn Thanh Linh, cô phải có được Mạnh Bảo!

Thanh Chi bực bội đi ra ngoài, cái bệnh viện này làm cô khó chịu quá, ra hóng gió biển cho thư thái tí. Nhưng ngoại hình thanh mảnh cùng với mái tóc không buộc cao mà lại buông xoã khiến cho người ta cứ tưởng cô là Thanh Linh và lại nhắc đến cái tên đó! Đáng ghét không chịu được, nhiều lúc cô chỉ muốn mình là chị và Thanh Linh là em để cô được tha hồ muốn làm gì thì làm.

“Thanh Linh, bạn trai đâu mà đi một mình thế này?” – Một giọng nói vang lên.

Thanh Chi tức không chịu được nữa rồi, quay lại gắt to:

“Đừng có nhầm tôi với chị ta nữa được không hả!!??”

Chàng trai đứng đằng sau Thanh Chi thực sự kinh ngạc khi nhìn thấy gương mặt cô. Gương mặt này không phải Thanh Linh rồi, nhưng nhìn qua cũng giống thật đấy.

“Chào cô em xinh đẹp, tôi nhầm tí, xin lỗi nhé!”

“Anh xéo đi được rồi đấy.”

“Hình như cô là Thanh Chi, em gái…”

“Tôi đã nói đừng có nhắc đến chị ta cơ mà?”

“Được rồi được rồi! Tại vì tôi nghe nói cô Thanh Chi thân thiện vui vẻ nhưng lúc cô đi thấy cô lầm lầm lì lì tôi cứ tưởng là đứa con gái kiêu ngạo lạnh lùng đó.”

“Ồ anh cũng ghét chị ta à? Anh là…”

“Tôi là Khánh Vinh, rất vui được gặp cô. Có vẻ cô không thích chị mình cho lắm nhỉ?”

“Nếu có một điều ước tôi chỉ ước đó không phải chị tôi để tôi có thể đến xé xác vì dám cướp đi Mạnh Bảo của tôi!”

“Ồ cô thích Mạnh Bảo sao?”

“Phải, anh ấy thật đẹp trai, tài giỏi và tốt bụng. Nhưng tôi chẳng xinh đẹp như Thanh Linh, chẳng bằng một góc của Thanh Linh, tôi chẳng có quyền gì được thích Mạnh Bảo cả…”

“Cô muốn Mạnh Bảo ghét Thanh Linh không?”

“Sao cơ?”

“Cô muốn anh ta ghê tởm Thanh Linh, muốn tránh xa cô ta không?”

“Được thế thì còn gì bằng nữa!”

“Nếu cô giúp tôi một chút, Thanh Linh sẽ bị tất cả mọi người xa lánh vì một bí mật động trời…”

“Bí mật gì thế?”

“Cô chưa cần biết, giờ cô chỉ cần giúp tôi thôi. Rồi cô sẽ sớm trở thành cô gái xinh đẹp nhất và dễ dàng chiếm được tình yêu của Mạnh Bảo.” – Môi Khánh Vinh vẽ nên nụ cười độc ác.

Tại nhà hàng hải sản lớn bên bờ biển, Mạnh Duy, Vân Hoa và Vân Trang chuẩn bị ngồi vào bàn ăn cơm trưa. Chợt nhận ra Mạnh Bảo chưa về, Mạnh Duy nói:

“Trang, con đi tìm anh về đi! Nó để quên điện thoại ở đây rồi nên không gọi được.”

“OK bố để con đi cho! Chắc anh lại đi chơi với chị Linh rồi.”

“Lại có bạn gái rồi à?” – Vân Hoa hỏi.

“Ơ thế mẹ không biết sao? Dạo này anh ấy mải yêu chị Thanh Linh nên chẳng chơi với con nữa, chán chết!”

“Thanh Linh? Cô vận động viên võ thuật mà nó nhắc đến suốt ngày đấy hả con?”

“Là chị ấy đó mẹ! Xinh lắm ý, lại còn giỏi võ, anh ấy lại chẳng đổ cái rầm rồi, hehe.”

“Cái thằng này lắm trò lắm cơ. Thôi gọi anh về ăn đi, trưa rồi.”

Vân Trang đội cái mũ cho khỏi nắng rồi nhanh chóng chạy đi tìm Mạnh Bảo. Giữa trưa nắng, bãi biển vắng chẳng có ai, đột nhiên Vân Trang nghe thấy tiếng cậu bé nào đó gọi to có vẻ hoảng sợ:

“Anh ơi, anh ở đâu thế? Anh!!!”

Vân Trang chạy về phía có tiếng gọi. Đó là một cậu bé khoảng 12, 13 tuổi, gương mặt khá dễ thương. Nhìn thấy Trang, cậu bé vội vàng chạy đến:

“Chị gì ơi, chị có thấy anh trai em không?”

“Anh trai? Em đi lạc à?”

“Vâng…Em mới đến đây nên chẳng quen đường gì, vì vậy mà…”

“Anh trai em là ai? Nói qua chị nghe được không?”

“Tôi đây, không cần nói nữa.” – Giọng nói ấy vang lên đằng sau.

Cậu bé vội vã chạy về phía chàng trai đang đứng đó, còn Vân Trang thì chỉ biết đứng nhìn. Chàng trai toát lên vẻ đẹp tuấn tú có gì đó cao ngạo, khiến người ta dễ bị hút hồn.

“Minh Phú, lần sau đừng chạy linh tinh nữa nghe chưa? 13 tuổi mà vẫn còn nghịch ngợm, làm sao anh đi tìm được.”

“Em biết rồi, anh Minh Thiên.”

Minh Thiên? Tên anh ta thật đẹp.

Vân Trang thấy hai anh em tìm được nhau cũng thấy mình đứng đó cũng bằng thừa, định quay người đi thì Minh Thiên gọi lại:

“Cô bé, chờ chút!”

“Sao ạ?”

“Tôi trông em, rất giống với tên đó…Em là em gái của Mạnh Bảo hả?”

“Vâng, anh cũng thông minh ra phết nhỉ?”

“Haizz thật xui xẻo quá mà, thằng anh trai của em đã cướp mất người đẹp của tôi đấy.”

“Ô anh cũng thích chị Thanh Linh à?”

“Ừ, nhưng cô ta chỉ đi với tên Bảo đó thôi, chán quá mà.”

“Ơ chị ấy kia thì phải…”

Minh Thiên nhìn theo hướng Vân Trang chỉ, một cô gái đang chạy từ xa đến, mái tóc, dáng vẻ kia còn ai vào đây nữa? Minh Thiên mừng rỡ vội vàng chạy lại:

“Này Thanh Linh, cô bỏ tên Bảo về với tôi rồi đấy hả?”

Cô gái dừng lại nhìn anh. Anh ngỡ ngàng, cô gái này giống Thanh Linh thật, nhưng nhìn gần thì có vẻ không giống…

“Ôi chị Thanh Chi, xin lỗi, em nhầm, đây là em gái của Thanh Linh.”

Thanh Chi không để ý đến Vân Trang mà chỉ nhìn Minh Thiên, cô cũng lờ mờ đoán ngay ra anh chàng này lại là một kẻ thích Thanh Linh. Đáng ghét, trông anh ta đẹp trai vậy, làm cô cứ tưởng vớ được một anh chàng rồi chứ! Đã thế thì…

“Anh quen chị tôi hả?”

“À ừ, cũng có quen…”

“Rất vui được biết anh, người quen của chị tôi thì vinh dự cho tôi quá!”

“Tôi cũng rất vui được biết cô. Cô rất xinh đẹp.”

“Cám ơn anh! Tôi đang đi tìm chị tôi để rủ chị ấy đến bữa tiệc tối nay, anh có đi không?”

“Tiệc gì thế?”

“Bữa tiệc này do một người mới đến đảo này tổ chức. Ông ấy là giám đốc của một công ty thời trang lớn chuyên về trang phục cho các vận động viên, cho nên cũng muốn mời các vận động viên của đảo này đến dự tiệc và xem các mặt hàng. Tất nhiên người quen của các vận động viên cũng có thể đến được. Anh đi cùng chúng tôi chứ?”

“Được rồi, cho tôi địa chỉ và giờ giấc, tôi đến.”

Không ai biết rằng, bữa tiệc ấy được tổ chức để tung ra những bí mật kinh hoàng…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play