Trở lại văn phòng của Trương đội trưởng, mấy người phân biệt ngồi xuống, Trương Tông Quân liền kể lại chuyện tình của mình một lần.
- Tôi là nghĩ như vậy.
Trương Tông Quân nói.
- Lần này chúng tôi muốn thử làm xem, nếu việc làm ăn tốt, chúng ta liền hợp tác lâu dài, về phần phí vận chuyển, Vương đội trưởng ngài xem cần
bao nhiêu ?
Cúi đầu tính toán một chút, Vương đội trưởng nói.
- Phí chuyên chở của một chiếc xe là 400 đồng, dầu mỡ chúng tôi tự trả.
- Được, vậy thì cứ như lời của Vương đội trưởng.
Trương Tông Quân cúi đầu nhẩm tính rồi gật đầu đáp ứng. Giả cả như vậy là hợp lý, có thể nằm trong phạm vi mình chấp nhận được.
Sự tình đã bàn bạc xong, tất cả mọi người đều cao hứng, Vương đội trưởng nói.
- Đi, theo tôi quay về doanh trại uống một chén.
Trương Tông Quân vội vàng nhún nhường.
- Không dám, không còn sớm nữa, tôi còn một người bạn nữa, cơ hội còn
rất nhiều để lần sau đi, người bạn của tôi đang đứng chờ ở ngoài kia.
- Nếu đã như vậy thì để lần sau đi.
Vương đội trưởng cũng không già mồm cãi láo, hơi có chút tiếc nuối nói.
- Lấn sau đến nhất định phải tới tìm ta uống một chén, đến lúc đó chúng
ta không say không về. Người bạn kia của cậu ở đâu? Tôi đưa cậu qua.
- Ở quỹ tín dụng xã.
Trương Tông Quân cũng không khách khí!
Ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu ở trên giường, Trương Lam giật mình, đưa
tay lên dụi dụi mắt, ánh mặt trời thật đẹp, chiếu lên người thật ấm áp.
Bộ dáng toàn thân còn đang uể oải. Ở đầu giường còn có một chút mèo con
đang thoải mái ngáy khò khò.Trương Lam đưa đôi tay nhỏ nhắn vuốt ve cái
đầu của con mèo, con mèo nhỏ thích ý híp mắt lim dim. Khi Trương Lam đưa tay vuốt đầu nó thì hai cái tai nhỏ run lên. Phía sau lưng ánh mặt trời xuyên qua khe hở của cảnh cửa chiếu rọi một người một mèo. Một làn gió
nhẹ thổi qua làm đong đưa cái màn, một loại cảm giác ấm áp hài hòa không tên chậm rãi lan tỏa khắp cả gian phòng.
Ngơ ngác ngồi ở trên giường hưởng thụ cái cảm giác ấm áp này. Cuối cùng
hắn phải rất khó khăn mới có thể rời giường được, mặc dù nói ngủ dậy
muộn là độc quyền của trẻ con, nhưng mà Trương Lam cũng không có ý định
như vậy. Hắn chậm rãi mặc quần áo vào, từ trên giường nhảy xuống, uống
một chén nước, chào hỏi cha và mẹ rồi bắt đầu chạy bộ như thường lệ.
Sau khi chạy một vòng trở về, vừa vặn chứng kiến Lý Ngọc Dân đi ra ngoài.
- Chú Lý dậy thật là sớm.
Trương Lam vội vàng chào.
- Ừ, nghe cha mẹ cháu nói, cháu vừa chạy bộ về à?
Lý Ngọc Dân cười, sờ sờ cái đầu Trương Lam, hỏi.
- Dạ, phải rèn luyện thân thể từ khi còn nhỏ mà.
Trương Lam nhún vai, giả bộ như người lớn.
Lý Ngọc Dân lắc đầu.
- Tên tiểu gia hỏa này.
Rồi lại quay đầu cười cười với Trương Tông Quân.
- Tông Quân, tôi đi làm đây, anh làm tốt nha, nói không chừng sau này người anh em sẽ đi theo anh làm ăn đó.
- Anh bỏ được cái bát sắt kia sao? Chờ đến khi anh thực sự bỏ được rồi hãy nói.
Trương Tông Quân cũng vui vẻ.
- Tên gia hỏa này.
Lý Ngọc Dân lắc lắc đầu.
- Được rồi, không nói chuyện với anh nữa, tôi đi làm đây, nếu không sẽ đến trễ.
Nói xong liền nhảy lên xe đạp phóng đi.
- Đi đường cẩn thận một chút!
Trương Tông Quân ở phía sau kêu lên.
- Yên tâm.
Lý Ngọc Dân cũng không quay đầu lại, đáp một câu.
- Chú Lý tới cho chúng ta vay tiền sao?
Trương Lam hỏi mẹ mình.
- Ừ.
Mẹ hắn trả lời một tiếng, rồi véo cái tai của Trương Lam.
- Tiểu tử thối, nhanh đi đánh răng rửa mặt đi rồi chuẩn bị ăn cơm.
- Nhẹ thôi mẹ.
Trương Lam hô lên đau đớn. Làm sao mà mình lại có một bà mẹ thích véo lỗ tai như vậy.
- Bị véo tai nhiều sẽ làm người ta ngu ngốc đi.
Ăn sáng xong, cả nhà ba người vác theo cái cân đi tới vườn trái cây của
Lý Minh Giang. Từ rất xa đã nhìn thấy một đám táo hồng đỏ au được xếp
chỉnh tề ở chỗ này. Những quả táo thật to da bóng loáng căng mọng, hình
như đã sắp không thể bao phủ hết được thịt quả ở bên trong. Lớp da màu
vàng đỏ giống như là được sơn một lớp sơn màu vàng kim chói mắt. Cắn một miếng, vừa giòn lại vừa ngọt, nước táo ngọt lành theo khóe miệng chảy
xuống.
- Người tôi cũng đã tìm đến rồi, một lát nữa sẽ đổ hết ra ven đường, các cậu tìm được xe chưa?
Lý Minh Giang lo lắng hỏi.
- Tìm xong rồi, 4 giờ chiều sẽ đến đây.
Trương Tông Quân cười ha ha đáp.
- Vậy là tốt rồi, chú em, cậu xem xem, táo năm nay thế nào? Không phải là anh thổi phồng nha, nhìn xem màu sắc của nó xem.
Nói xong liền tách một quả táo ra.
- Nhìn xem này, hàm lượng đường thật sự là không thể chê.
Hiển nhiên là Lý Minh Giang tương đối đắc ý đối với trái cây của mình.
Chính mình tỉ mỉ chăm sóc hơn nữa năm, từ đầu năm đã bắt đầu xới đất bón phân, khi nở hoa thì bắt đầu thụ phấn. Nếu như không thu hoạch tốt thì
không còn gì để nói.
- Vậy cũng đúng.
Cha Trương Lam cũng rất hài lòng.
- Mười dặm quanh đây có người nào mà không biết anh là tay trồng cây ăn
quả số một. Nhìn những vườn cây xung quanh này xem, nếu không phải là họ học theo kỹ thuật của anh thì làm sao sản lượng của bọn họ lại có thể
cao như vậy?
- Ha ha.
Lý Minh Giang ngượng ngùng phất phất tay.
- Nói gì vậy chứ, đều là người trong làng cả, ai lại làm như vậy. Nếu
như có chút kỹ thuật mà còn che giấu đi, vậy thì sẽ trở thành cái gì?
Người nông thôn chính là như vậy, cần cù giản dị, thiện lương, có thứ
tốt cũng sẽ không che giấu. Nhà ai có chuyện gì cũng có thể chạy ra
ngoài nhờ hàng xóm giúp đỡ một chút. Ở thành phố, nhà cao tầng nhiều,
ngựa xe như nước, không chỉ chặn tầm mắt của mọi người mà cái kiến trúc
xi măng lạnh lùng cũng đóng băng luôn tâm trí của mọi người.
Ách.
Trương Lam đột nhiên tỉnh lại.Việc hắn phải quan tâm bây giờ chính là
đám trái cây này, đám ngươi kia đóng băng hay không đóng băng, lão già
này có tốt hay không, mình cũng đâu có tâm tư để mà đi quản người khác
thế nào. Thật sự là ăn no rửng mở sau. Dùng một câu nói thô tục để biểu
lộ chính là: Gió chợt nổi, thổi nhíu mày người khác, ăn thua gì đến
chuyện của ta.
Một lúc sau liền có thêm vài người nữa tới. Có dì út của Trương Lam và
chồng dì, còn có mấy người nữa. Mấy người này Trương Lam cũng không
biết. Mặc kệ nhiều như vậy, không biết chính là không biết, hắn cũng cảm thấy không sao. Trương Lam chợt thấy cái tai của mình tê rần, một loại
cảm giác quen thuộc lại xuất hiện, hắn không tự chủ được liền đi đến
trước mặt mấy người kia. Quay lại nhìn ánh mắt tràn đây thâm ý và không
thiếu một tia uy hiếp của mẹ, Trương Lam đành phải ngoan ngoãn chào hỏi.
- Cháu chào chú, cháu chào dì, hai người cũng tới sao. Cháu chào các bác các chú.
Ánh mắt của dì cười đến mức híp lại thành một đường nhỏ, lại hướng về phía mọi người xung quanh mà khoe khoang.
- Nhìn xem, đây chính là con của chị em, là cháu ngoại của em, thật là
thông minh, mới có hơn một tuổi mà đã như vậy, sau này trưởng thành nhất định sẽ là một ngôi sao.
Nói xong liền cao hứng ôm lấy Trương Lam, lấy ra hai quả trứng chim đã luộc chín từ trong túi ra cho hắn.
Trương Lam được tất cả mọi người ở đằng ngoại yêu thích. Ông ngoại bà
ngoại đều rất thương hắn, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa. Mấy dì
mấy cậu lại càng chiều hắn. Đặc biệt là dì út này, năm nay vừa mới lấy
chồng, chồng của dì cũng ở cùng một thôn với gia đình Trương Lam, hơn
nữa hai nhà lại cách nhau rất gần, vì thế dì lại càng quý hắn. Mỗi ngày
đều chạy đến nhà Trương Lam để thăm tiểu gia hỏa này.
Người xung quanh cũng biết đây chính là tiểu thần đồng của Trương gia,
nghe nói tên tiểu gia hỏa này có nhiều chỗ thần kì nên đến trêu đùa hắn.
- Trương Lam, để ta làm nghĩa phụ cháu được không?
Một vị trong đó hỏi.
- Không được.
Đây không phải là vô nghĩa sao, lại muốn chiếm tiện nghi của mình? Kiếp
trước ta còn lớn tuổi hơn cả ngươi, để ta làm con của ngươi sao? Ta đâu
có ngu như vậy? Quả thực là chú có thể nhịn nhưng mà thẩm thì không thể
nhẫn nữa rồi.
- Vì sao?
Người kia vẫn chưa từ bỏ ý định, vẫn tiếp tục với sự nghiệp lừa dối của mình, muốn chiếm tiện nghi của một đứa trẻ.
- Không được là không được.
Trương Lam thở dài, xem ra không giở tuyệt chiêu thì không được.
- Nếu cháu làm con nuôi của chú, cháu sẽ cần phải lo ăn mặc ở, đi lại
cho chú. Chú ăn không tốt là lỗi của cháu, chú mặc không đẹp cũng là lỗi của cháu. Nếu chú cãi nhau với vợ của chú thì cũng là lỗi của cháu.
Điều này làm cháu rất khó xử, cho nên hay là thôi đi.
Nghe được ngữ khí đại nhân tự đắc của Trương Lam, đám người xung quanh
cười ha ha, vị có ý đồ lợi dụng của cảm thấy thật bất đắc dĩ và xấu hổ.
Mọi người đã đến đông đủ, Trương Lam ngồi ở bên cạnh cái bàn cân để ghi
nhớ cân nặng. Vài vị phụ nữ thì xúm vào bốc táo ăn thử rồi khen vài câu. Còn đám đàn ông thì phụ trách đẩy xe cút kít chở táo từ bên trong vườn
ra để ở ngoài đường, chờ đến chiều có xe đến thì đặt lên.
Mao chủ tịch nói một chút cũng không sai, quả nhiên nhiều người chính là chuyện tốt. Nhiều người lực lượng lớn. Dưới sự cố gắng của nhiều người
như vậy, chỉ đùng thời gian hơn nữa ngày, đã cân xong toàn bộ 24 ngàn
cân táo, so với dự tính ban đầu thì còn nhiều hơn. Mặc dù có chút bất
đắc dĩ, nhưng mà cuối cùng vẫn phải cắn chặt răng, nhiều một chút cũng
không sao cả, chỉ cần có thể chở đi là được. Thả một con dê cũng là thả, thả một đàn dê cũng là thả, cũng chẳng khác nhau bao nhiêu.
Đúng bốn giờ chiều, Vương đội trưởng tự mình dẫn theo hai người nữa lái
một chiếc xe tải giải phóng đến đây. Nhìn ra được, Vương đội trưởng cũng rất coi trọng lần hợp tác này. Thân xe màu xanh biếc rất đẹp, được
Vương đội trưởng rửa sạch một lần trước khi đến. Bên trên toa hành khách có che vài bạt quân dụng màu xanh biếc. Xem qua TV cũng biết chính là
loại vải bạt có thể dùng để che khi có một đám binh lính ngồi ở phía sau xe.
Mọi người ba chân bốn cẳng trải một lớp rơm dày ở toa chở hàng phái sau
xe. Rơm rạ mềm có tác dụng làm giảm bớt lực rung xóc, phòng ngừa táo sẽ
bị xóc mạnh mà dập nát. Nhiều người làm cũng nhanh, vù vù ầm ầm một
chút, toàn bộ đống táo lớn đã được xếp lên xe. Mọi người hi hi ha ha đi
đến nhà Trương Lam uống rượu, chúc mừng thành quả to lớn ngày hôm này và cầu chúc cho lần này cha Trương Lam thuận buồm xuôi gió, làm ăn thuận
lợi.
Khi mới bắt đầu Trương Lam còn có chút bận tâm, nhiều táo như vậy thì có thể chở hết hay không, nhưng mà không nghĩ tới bỏ 24 ngàn cân táo vào
trong xe thì vẫn còn nhiều chỗ. Khiến cho Trương Lam không thể không cảm thán mọi việc lại thần kỳ như thế. Chỉ là một chiếc xe nhỏ mà lại có
thể chứa được nhiều táo như vậy. Thật sự là người không thể đoán qua
tướng mạo, ô tô không thể đo bằng đấu.
Xe xuất phát từ buổi tối, sáng sớm hôm sau đã đến Tế Nam, vừa lúc gặp
được bọn con buôn ở chợ bán sỉ đang chờ hàng. Sau khi sang tay đống
hàng, buổi chiều liền có thể trở về.
Trên bàn mọi người ăn uống linh đình, cực kỳ náo nhiệt. Chứng kiến hai
chiến sĩ giải phóng kia ăn uống xong mà rượu vẫn chưa thấm, Trương Lam
đã yên lòng, không cần phải lo lắng đến vấn đề an toàn cho chuyến đi lần này. Trong năm 80, lừa gạt ô tô có rất ít, xe tư gia lại càng gần như
không có. Cũng không cần phải lo lắng trên đường xe xuất hiện tai nạn xe cộ. Chủ yếu chỉ cần lái xe chú ý là sẽ không có vấn đề gì lớn. Còn nghe thấy Vương đội trưởng nói hai người lái xe này đều là cao thủ mà hắn
chọn ra từ trong doanh trại, Trương Lam hoàn toàn có thể yên lòng.
Cơm nước xong đã là hơn sáu giờ, nhưng bây giờ là ngày hè, mặt trời vẫn
còn rất cao, mọi người vừa nói chuyện phiếm vừa nghỉ ngơi. Trương Lam đi ở bên cạnh cha, năn nỉ ông cho đi cùng, Nhưng mà lão gia tử kiên quyết
mặc kệ. Đây là việc cần phải thức đêm, ban đêm nhiệt độ không khí xuống
rất thấp, Trương Tông Quân sao có thể để tiểu bảo bối của mình đi theo
được. Hắn nhất quyết không đồng ý.
Sau khi Trương Lam giở hết các thủ đoạn, từ chơi xấu đến giả bộ đáng
yêu, lão gia tử vẫn kiên quyết không đồng ý như cũ. Trương Tông Quân
hiểu rất rõ đứa con trai của mình, nên âm mưu quỷ kế của Trương Lam
tuyệt đối là không thể thực hiện được. Dưới tình huống vô kế khả thi,
Trương Lam cũng chỉ có thể ủ rũ bất đắc dĩ buông tha.
Nghĩ nghĩ một chút, Trương Lam chợt nhớ tới một chuyện, vội vàng dặn dò cha mình.
- Cha à, sáng sớm ngay mai sau khi mọi người đến nơi thì đừng vội vã ra
hàng, trước tiên cứ tìm đến các thị trường cách đó không xa để nghe
ngóng, hỏi thăm giá bản sỉ ở đó một chút. À còn khi nào đi đến nơi đóng
quân của Vương Doanh thì cha hãy tháo 500 cân táo xuống trước, đưa cho
các chiến sĩ nếm trước để làm tăng thêm một chút cảm tình.
Trương Tông Quân nghe xong sửng sốt, lập tức hiểu được ý tứ của con mình nên nhanh chóng đáp ứng!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT