Chín giờ tối, sau khi ăn uống no say, mọi người dần dần tán đi. Vương Tông Quân và hai chiến sĩ kia đi lên xe.
- Chờ một chút.
Dương Chi kêu một tiếng, vọt vào trong phòng ngủ rồi ôm ra một cái chắn đưa vào trong xe.
- Ban đêm lạnh, chú ý một chút.
Nói xong lại lo lắng dặn dò.
- Trên đường cận một chút.
Nói xong liền ngượng ngùng hướng tới hai người lái xe cười cười.
- Làm phiền hai vị.
Hai binh sĩ kia cũng nhanh chóng đáp lời.
- Chị dâu cứ yên tâm đi.
Ban đêm, Trương Lam phát hiện cả đêm mẹ hắn lăn qua lộn lại không có ngủ được, hẳn là rất lo lắng. Điều này cũng là đương nhiên, có muốn thì
cũng không có khả năng không lo lắng được. Mượn mấy nghìn đồng, còn cả
tiền táo cũng rất xa xôi, đối với một người phụ nữ hơn hai mươi tuổi
không có kiến thức ở nông thông mà nói thì một đêm nay thật không thể
nào yên tâm được. Nào là lo lắng cho sự an toàn của mọi người, lo lắng
hoa quả có bán được giá tốt hay không, lo lắng toàn bộ những vấn đề
không nên lo lắng. Trương Lam hoàn toàn hiểu được loại tâm tình này.
Mới vừa sáng sớm, mẹ của hắn liền vác một đôi mắt gấu mèo đáng yêu mà
rời giường. Trương Lam cảm thấy mẹ hắn không vui nên cũng ngoan ngoãn
đứng lên tiếp tục công việc luyện công buổi sáng hàng ngày của mình.
Hai mẹ con lo lắng đợi cho đến bốn giờ chiều. Kỳ thật chủ yếu là mẹ
Trương Lam suốt ruột, còn Trương Lam cũng không để ý chút nào. Rốt cục
cũng chứng kiến Trương Tông Quân ngồi trên một chiếc xe Jeep Bắc Kinh
212 trở lại. Vừa xuống xe liền kéo lái xe vào trong nhà, nhưng nói cái
gì lái xe cũng không tiến vào. Hai người lôi kéo một trận, lái xe thừa
dịp Dương Chi đi ra ôm lấy Trương Tông Quân liền lủi lên xe chạy nhanh
như làn khói.
Nhìn thấy Trương Tông Quân gần như không thể che giấu được nụ cười,
khuôn mặt như đã sắp nở hoa, rốt cục thì Dương Chi cũng có thể yên tâm
được rồi. Không cần phải hỏi, lần này khẳng định là buôn bán có lời.
Hai vợ chồng đi vào trong phòng, Dương Chi nhanh chóng rót cho Trương
Tông Quân chén nước, quay người lại đi làm một bát mì trứng chần nước
sôi, lão gia tử nghênh ngang ngồi ở trên ghế thanh thản hưởng thụ.
Trương Lam quệt quệt khóe môi. Được đó nha, mới ra ngoài buôn bán được
chút tiền lời mà cái đuôi đã sắp vểnh lên trời rồi? Nếu sau này kiếm
được nhiều tiền hơn thì không biết sẽ còn thế nào?
Nhìn thấy cha mình ăn sạch bay bát mì như hổ đói, Trương Lam thật đúng là hoảng sợ. Cừ thật, xem ra là rất đói rồi.
- Cha, con thấy hình như là Vương đội trưởng cho người đưa cha về, làm sao hắn lại không giữ cha lại ăn cơm?
Nuốt xuống miếng mì sợi cuối cùng, Trương Tông Quân buông bát.
- Làm sao lại không giữ lại? Nhưng mà ta sợ hai mẹ con ở nhà lo lắng nên chết sống cũng không có ở lại mà đòi về. Buổi sáng hôm nay còn ăn được
một chút chứ từ bấy đến giờ đã ăn cái gì đâu, ta đói bụng gần chết.
Ừ, nhìn thấy rồi, cái bộ dạng ba ngày không có ăn của cha, ai mà không đoán ra được?
- Nói nhanh lên, rốt cuộc là như thế nào?
Mẹ hắn rốt cục cũng nhịn không nổi.
- Đoán thử xem, kiếm được bao nhiêu.
Cha hắn dương dương tự đắc thừa cơ nước đục thả câu. Vẻ mặt tươi cười
cực kỳ đáng kinh giống như là muốn ăn đòn vậy. Trương Lam nhìn thấy vẻ
mặt của cha mình như vậy thì thật muốn xông lên đá cho hai cước.
- 100?
Dương Chi thập phần phối hợp.
- Không đúng, tiếp tục đoán đi.
- 200?
Thanh âm của Dương Chi có chút phát run.
- Em không thể đoán nhiều thêm một chút sao?
Trương Tông Quân cảm thấy cố gắng của mình bị người ta vũ nhục, có chút tức giận.
- Nói mau, rốt cuộc là được bao nhiêu?
Mẹ hắn có chút không chịu được bộ dáng nước đục thả câu của chồng mình, có chút dấu hiệu sắp nổi bão.
Lão đầu tử châm điếu thuốc.
- Ngoại trừ tiền hàng và tiền thuê xe ra, chúng ta kiếm được 1205 đồng.
Cha mình có chút không cứng rắn rồi. Trương Lam âm thầm cảm thán nói.
- Làm sao lại nhiều như thế? Đưa cho em xem nào.
Mẹ hắn có chút giả ngớ ngẩn.
Điều này cũng không trách nàng được. Lương công nhân trong những năm 85
chỉ có 27.5 đồng một tháng, tiền lương y tá lớp mười như nàng cũng chỉ
có 30 đồng một tháng. Thu nhập của nông dân lại càng ít đến thương cảm.
Quanh năm suốt tháng cũng sẽ không vượt quá 100 đồng. Đây là dười tình
huống trời đất phù hộ, mọi người trong nhà không bệnh tật gì. Nếu như
trong nhà có người bệnh tật, như vậy càng phiền toái. Vừa mới bắt đầu
nàng đoán 100 đồng đã là rất nhiều rồi. Về phần một ngàn đồng, vậy thì
ngay từ đầu nàng luôn không hề nghĩ tới.
- Tối hôm qua chúng ta bắt đầu đi, ngày hôm sau cũng chính là buổi sáng hôm nay đã tới Tế Nam.
Trương Tông Quân thành thành thật thật nói hết tất cả mọi chuyện phát sinh trong buổi sáng ngày hôm nay.
Buổi sáng đoàn người Trương Tông Quân đi tới chỗ bán sỉ hoa quả ở trên
đường. Nghĩ đến chỗ kia chính là chỗ mà con trai thiên tài đã nói, hai
vị chiến sĩ giải phòng ở một bên chờ đợi một lát, còn mình đi vào bên
trong hỏi thăm giá cả bán buôn. Nhờ có tấm vải bạt che đi, hơn nữa lại
là một cỗ xe của quân đội cho nên không một ai cho rằng đây là một chiếc xe chở hoa quả, vì thế cũng đã tiết kiệm được không ít phiền toái nhỏ.
Đây cũng là chuyện mà sau này Trương Tông Quân mới nghĩ đến.
Bước đến chỗ vài người ở phía xa, Trương Tông Quân hỏi một vị trung niên khoảng chừng hơn ba mươi tuổi.
- Đại ca, anh là người bán hoa quả số lượng lớn sao?
Trên mặt người nọ hơi mang theo chút địch ý, đưa mắt đánh giá Trương Tông Quân.
- Làm sao? Cậu cũng là buôn hoa quả sao?
- Không phải, đơn vị chúng tôi cần cử hành một cái dạ hội, nên cử tôi đến mua hoa quả.
Trương Tông Quân giả bộ nói.
- Ồ.
Người nọ thở phào nhẹ nhõm, ngữ khí cũng trở nên nhiệt tình hơn.
- Người anh em, cậu ở đơn vị nào?
- Bộ vũ trang.
Trương Tông Quân nhất thời không nghĩ là cái tên nào liền nói ra đơn vị mà mình quen thuộc nhất.
Người nọ cũng không có hoài nghi, Trương Tông Quân mặt một bộ quân
trang, trên người còn mang theo một chút khí thế quân nhân. Nói là ở bộ
vũ trang thật đúng là khiến người ta không thể nghi ngờ.
- Người anh em, cậu hỏi tôi là đúng rồi. Vận khí của cậu thật là tốt,
gặp được người nhiệt tình như tôi đây, nếu cậu đi hỏi người khác chưa
chắc bọn họ đã nói cho cậu biết.
Người đàn ông kia rõ ràng đã nhiệt tình hơn rất nhiều.
- Hiện tại giá bán buôn của táo là 1 đồng 5, lê vàng là 1 đồng tư, cam ở phương nam vận chuyển lên thì cậu không mua được, có tiền cũng không
mua được.
- Đắt như vậy sao!
Trương Tông Quân cảm thán, không nghĩ tới thứ hoa quả mà ở nhà không có
ai thèm này, mang đến nơi đây có thể bán với giá cao như vậy.
- Đắt cái gì.
Trung niên nhân kia tiếp lời, giọng nói khàn khàn.
- Mua một lượng lớn ở chỗ này, về nhà có thể bán được 2 đồng. Cái giá
tốt như vậy không phải muốn mua là có thể mua được đâu. Ở đây cũng không có bao nhiêu hàng, cậu nói tỉnh của cậu lớn như vậy, hơn 480 vạn nhân
khẩu, còn thêm cả quân đội nữa là 500 vạn. Có chút đồ vật như vậy, làm
sao mà không bán nổi chứ.
- Ừ.
Trương Tông Quân nghe được lời nói của người trung niên, có chút ngẩn
người. Nếu chính mình bán hết được cả tấn hoa quả kia, không phải là đại phát tài sao?
- Đúng rồi người anh em.
Người đàn ông kia nhiệt tình hỏi.
- Cậu là ở bộ vũ trang đúng không? Tiểu tử kia của nhà tôi năm nay 19
tuổi. Tôi tính toán cho hắn đi bộ đội. Hai chúng ta coi như có chút quen biết, đến lúc đó cậu giúp đỡ nó một chút được không?
- Được được.
Trương Tông Quân vô ý trả lời, xoay người hướng tới ô tô đi đến.
- Người anh em, đến lúc đó khi con tôi tham gia quân đội, nhất định cậu phải giúp đó.
Người trung niên kia ở phía sau kêu lên.
- Biết rồi.
Trương Tông Quân lớ tiếng đáp, nhanh chóng chuồn mất.
Đi đến trước ô tô của mình, Trương Tông Quân hô to một tiếng,
- Chỗ này của tôi có táo, ai muốn?
Cả một đám người nháy mắt đi lên.
- Tôi trả một đồng hai, cho tôi một ngàn cân.
Đây chính là những tên gia hỏa nhìn thấy Trương Tông Quân lạ mắt lên có ý muốn chiếm chút tiện nghi. Trương Tông Quân âm thầm lau mồ hôi lạnh,
vẫn là con trai thông minh, nếu không phải là tham khảo tin tức trước
một chút, nói không chừng lúc này đã bán đi rồi, vậy không phải là thiệt thòi sao?
- Lăn qua một bên, giá là một đồng năm, không mua nổi thì tránh qua một bên. Ông anh, một đồng năm bán cho tôi 2000 cân.
Một vị không chịu để cho người khác lợi dụng liền hô lên.
- Tôi muốn 3000 cân!
- Cho tôi 500 cân!
- Cho tôi…
Đám người này ầm ĩ còn hơn cả cái nồi hơi xe lửa.
- Ồ?
Người trung niên kia ở một bên nói thầm.
- Đây không phải là người vừa rồi hỏi thăm giá cả sao?
Nghĩ đến đây hắn vội vàng cao giọng hộ.
- Người anh em, chúng ta thân quen như vậy, cậu phải để lại cho tôi 2000 cân nha.
Chứng kiến sự tình không ổn, Trương Tông Quân vội vàng đứng ở trên trần xe hô to.
- Mọi người đừng có gấp, lần này tôi chở đến đây 24 ngàn cân, mọi người xếp thành hàng đừng chen lấn. Chỉ cần có tiền sẽ có táo!
Chứng kiến lão bản lên tiếng, trong nháy mắt mọi người liền xếp thành
hàng ngũ. Động tác nhanh chóng đến mức khiến cho quân nhân cũng cảm thấy xấu hổ.
Tiền trao cháo múc. Một chiếc xe hàng chỉ trong thời gian nửa giờ ngắn ngủi đã bán sạch, vượt xa so với dự kiến ban đầu.
Nắm lấy một chồng nhân dân tệ thật dày trong tay, Trương Tông Quân cực
kỳ kích động. Đưa hai vị quân nhân đi tìm một địa phương gọi một bàn ăn
hết năm đồng. Sau khi ăn xong ba người nhanh chóng trở về.
Nói tới đây, Trương Tông Quân thở phào nhẹ nhõ, bình phục tâm tình đang kích động ủa mình.
- Thật không nghĩ tới lại có thể kiếm tiền dễ như vậy, một ngày buôn bán còn hơn cả 10 năm đi làm. Chính là trước đó, có nghĩ ta cũng không dám
nghĩ.
Lúc này còn chưa đi đến đâu. Trương Lam đối với bộ dáng của cha mình thật không cho là đúng.
- Mau lấy tiền ra đây để cho em đếm xem.
Dương Chi kích động, thúc giục nói.
Trương Tống Quân cố sức lôi từ trong một cái túi bí mật ra một xấp tiền thật dày, cực kỳ tự hào đưa cho Dương Chi.
- Đây, đếm thử xem.
- Mười đồng, hai mươi…Hai trăm, hai trăm mười…Một nghìn hai…Ba nghìn năm trăm.
Đôi bàn tay của Dương Chi run rẩy cầm xấp tiền, vẫn không dám tin tưởng đống tiền này là của mình.
- Trong đống này có 2320 đồng là tiền hàng, 1200 đồng là tiền của chúng ta.
Lão đầu tử nói.
Dương Chi ôm tiền cười ngây ngô. Có tiền thật là tốt.
- Đúng rồi, cha có để lại hoa quả cho mấy người chỗ Vương đội trưởng không?
Trương Lam hỏi.
- Làm sao lại không được?
Trương Tông Quân cười nói.
- Tối hôm qua khi chúng ta tới doanh trại của Vương đội trưởng, liền
tháo xuống cho bọn họ 500 cân. Hai người biết không, Vương đội trưởng và các chiến sĩ kia cực kỳ vui sướng, còn bắt tay ta không ngơi ra, cái cỗ nhiệt tình kia, ha ha, thật là làm cho người ta không chịu nổi. Buổi
trưa hôm nay, khi chúng ta trở về nơi đóng quân, Vương đội trưởng và các chiến sĩ còn giữ ta lại uống rượu. Nếu không phải vì ta sợ hai mẹ con ở nhà sẽ lo lắng, nói không chừng sẽ làm vài chén với bọn họ. Vương đội
trưởng cũng không có biện pháp, hắn kêu lái xe đưa ta trở về.
- Đó là vì , bây giờ tuy là quân đội ăn mặc không thiếu, nhưng mà mấy thứ hoa quả này bọn họ thật đúng là không có.
Trương Lam cười nói.
- Cha đã thấy tác dụng của 500 cân táo của mình chưa. Các chiến sĩ cực
kỳ nhiệt tình với cha, sau này nếu tiếp tục tìm họ làm việc thì càng dễ
nói chuyện hơn.
Trương Tông Quân ha ha cười, thực là tự hào vì chính mình đã sinh ra được một đứa con thiên tài.
- Đúng rồi, cha à, nếu đã buôn bán tốt như vậy thì chúng ta nhanh chóng
tổ chức một lượng hàng lớn nữa. Ngày mai cha hãy đi gặp Vương đội trưởng để bàn chuyện hợp tác lâu dài với bọn họ. Mặt khác chúng ta hãy trả
tiền hàng cho mọi người đi, đừng để cho mọi người nói chúng ta cái gì.
Trương Lam lại bổ sung nói.
- Ừ được rồi, sáng sớm ngày mai ta sẽ đi lên thị trấn để thương lượng
chuyện này với Vương đội trưởng. Xế chiều sẽ đi gặp đám người Lý Minh
Giang để bàn chuyện thu mua một lượng hàng lớn, thuận lợi trả luôn tiền
cho bọn họ.
Trương Tông Quân đáp.
- Nàng cất tiền cẩn thận đi, lát nữa hãy mang tiền đi trả cho mọi người, thuận tiện mua hai cân thịt heo về.
Trương Tông Quân vung tay lên, lớn tiếng nói với Dương Chi. Có câu nói, tiền chính là dũng khí!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT