Sở Mặc vừa tính mở miệng trò chuyện tiếp thì tiếng chuông cửa vang lên. Hắn nhíu mày, không biết ai đến tìm hắn vào giờ này nữa. Vốn những người muốn bàn công việc với hắn đều sẽ hẹn ở doanh trại, nhà riêng rất hiếm ai biết đến. Chẳng lẽ là ông Sở? Nhưng ông đến để làm gì cơ chứ?

Sở Mặc đem hộp sashimi vừa cho Diệp Du ăn xong dẹp đi, vội vàng lau miệng cho Diệp Du, nhìn quanh phòng ổn thỏa hết mới đi ra mở cửa. Nhưng cửa vừa mở, hắn liền bị một bóng đen lao đến ôm chầm lấy, giọng nói nũng nịu của thiếu nữ vang lên:

_"Sở Mặc, anh đi đâu mấy ngày hôm nay vậy? Làm em tìm anh mãi."

Thiếu nữ ôm chặt lấy eo Sở Mặc, gương mặt nhỏ nhắn lộ ra ủy khuất, con ngươi xinh đẹp ngập nước, môi nhỏ chu lên chọc người yêu thương.

Má, sao lại là mụ này nữa vậy?!

Sắc mặt Sở Mặc triệt để đen thui, hắn đẩy thiếu nữ ra, lùi về sau hơn năm bước mới dừng lại. Hắn khoanh tay trước ngực, cau mày nhìn thiếu nữ ra vẻ đáng thương nọ, lạnh giọng hỏi:

_"Tại sao cô lại ở đây?"

Thiếu nữ mặc đầm ren xòe màu hồng nhạt dài đến đầu gối, không quá kín đáo lại gợi cảm đúng mực. Cô ngượng ngùng vén sợi tóc rũ xuống trước mặt, nở nụ cười duyên dáng.

_"Do mấy ngày nay em không thấy anh đến doanh trại. Em lo lắng nên đến đây xem thử."

Sở Mặc híp mắt, giọng điệu lộ rõ vẻ không vui:

_"Chẳng phải tôi đã nói tôi không muốn có bất kì quan hệ gì với cô sao? Tôi với cô không phải người yêu, cũng chẳng phải thân nhân gì cả. Tôi đi đâu, làm gì là chuyện của tôi, có liên quan đến cô à?"

Chết tiệt, hắn rõ ràng đã dặn mọi người trong doanh trại không để cho cô nàng Mỹ Nhân này đến phiền hắn, chẳng biết ai tay ngoài dài hơn tay trong lại tiết lộ địa chỉ nhà riêng của hắn. Sở Mặc không ngờ có người nói nên cũng chẳng dặn bảo vệ bên ngoài không để cô ta vào.

Mỹ Nhân cắn cắn môi, gương mặt xinh đẹp lộ ra biểu tình đáng thương:

_"Nhưng... nhưng em đã làm gì sai? Lúc trước là anh đã tỏ tình với em, là anh nói thích em, là anh bảo em hoàn hảo nhất để trở thành bạn gái anh... Em... em thích anh như vậy, nói chia tay là chia tay được sao?"

Đó là thằng ngu nguyên chủ, không phải hắn, được không?

Kiên nhẫn của con người đều có giới hạn, huống chi kiên nhẫn của Sở Mặc đều dành hết lên người Diệp Du, kẻ còn lại chỉ là mây bay. Hắn nhịn không được cười lạnh một tiếng:

_"Yêu thích hả? Sự yêu thích của cô là gì? Là địa vị của tôi, là gương mặt của tôi hay là vì tôi có thứ cô cần? Cô thích tôi thật lòng hay không, trong tâm cô tự biết. Nể tình cô là con gái, tôi không nói thẳng ra. Đừng thách thức sự kiên nhẫn của tôi!"

Mỹ Nhân siết chặt hai tay lại với nhau, cúi gằm mặt. Thoạt nhìn qua trông cực kì đáng thương, nhưng nếu như nhìn vào mắt cô ta lúc này đều sẽ thấy ghen ghét và oán hận như người khác thiếu nợ cô ta. Mỹ Nhân hít sâu một hơi, cố gắng kiềm nén phẫn nộ và căm tức trong lòng mình.

Rõ ràng ngay từ đầu là hắn ta lộ ra vẻ si mê cô, thiên vị và cưng chiều cô, cô vì làm cho chị của cha nuôi vui vẻ mà không màng đi vào nơi doanh trại kinh khủng ấy. Bây giờ đùa cô ta chán rồi liền muốn đá đi, coi cô ta là món hàng tiêu khiển chắc.

Người yêu thích cô ta rất nhiều, cô ta chịu dành một chút thời gian quý báu của mình cho hắn, hắn cũng không biết quý trọng, còn miệt thị cô. Từ nhỏ đến giờ, Mỹ Nhân chưa bao giờ hưởng qua tư vị bị từ chối không sao chấp nhận được hiện thực này. Cô nàng mấp máy đôi môi căng mọng muốn nói nhưng lại do dự không thôi.

Diệp Du đang ôm tiểu phượng hoàng trong tay xoa xoa bóp bóp, chờ mãi vẫn không thấy đồ ăn lớn quay lại, không khỏi tò mò nhìn ra xem.

Đồ ăn lớn đi sao lâu thế?

Khoan, đồ ăn lớn đứng cùng ai vậy?

Cậu chau mày lại, híp con ngươi xem xét, nhỏ như vậy nhất định ăn không ngon. Cho cậu cũng không thèm, đây chắc chắn không phải món đồ ăn lớn chuẩn bị cho cậu rồi. Không phải đồ ăn lớn đem đến, vậy đứng đó mãi làm gì?

Muốn quyến rũ đồ ăn lớn của cậu sao?

Không được, cậu tuyệt đối không cho phép!

Diệp Du không để tiểu phượng hoàng xuống mà đặt nó lên vai của mình, cậu muốn đến xem rốt cuộc là kẻ như thế nào dám cả gan tính toán bắt đồ ăn lớn của cậu đi. Có cái gan quyến rũ đồ ăn lớn sẽ phải có gan đón nhận phẫn nộ từ bổn tang thi, hừ!

Tiểu phượng hoàng nghiêng đầu nhỏ dùng đôi mắt đen to bằng hạt đỗ quan sát gương mặt không biểu tình của cha nhỏ, hưng phấn vỗ vỗ hai cánh của mình. Ngao, cha nhỏ muốn chơi chơi, bổn bảo bảo phải giúp cha nhỏ tận hứng mới được.

Mèo trắng Minh Yên:...

Nó không biết con chim ngốc đó, đừng nhìn nó, đừng nhìn nó!

Tâm tình Sở Mặc càng lúc càng tệ, hắn đã nói hết ý mà cô ta còn đứng đây mãi, ngại mặt dày quá không ai để ý hay sao vậy? Hắn vừa định lên tiếng liền bị một bàn tay nhỏ bé không độ ấm nắm lấy cổ tay. Sở Mặc quay sang nhìn liền thấy thiếu niên đứng bên cạnh, gương mặt đáng yêu không biểu tình, chớp chớp đôi mắt bạc nhìn lại hắn. Tâm Sở Mặc thoáng cái mềm nhũn, bao bực tức cũng không cánh mà bay. Hắn dùng tay còn lại xoa tóc của thiếu niên, môi cũng hơi nhếch lên.

Mỹ Nhân nhận thấy sự biến đổi của Sở Mặc liền chú ý đến thiếu niên bên cạnh hắn. Sắc mặt cô lập tức tái nhợt, cả người run lẩy bẩy suýt không đứng vững.

Không... Không thể nào!!!

Nó không phải đã chết rồi sao? Nó không phải đã chết rồi sao?!!! Vì cớ gì lại xuất hiện ở đây?

Nó... Nó là ma, hay là người vậy?

_"Sở Mặc, cậu ta là..?" - Mỹ Nhân cố khống chế cho giọng nói của mình không run rẩy, nở nụ cười xinh đẹp, nhỏ giọng hỏi.

Sở Mặc không nhìn đến gương mặt khiến người ám ảnh kia, hắn chọt chọt hai má Diệp Du, cảm thán: thật tiếc, không còn bầu bĩnh như bánh bao lúc trước nữa rồi, đứa nhóc này mới qua hơn một năm đã thành thiếu niên, cũng đã cao gần đến ngực hắn.

Mỹ Nhân không thấy Sở Mặc trả lời, ủy khuất kêu một tiếng:

_"Mặc ca..."

Mặc ca? Diệp Du nhíu mày, đồ ăn lớn khi nãy cũng bắt cậu gọi như vậy, đây không lẽ là đồng loại mà đồ ăn lớn mang về?

Diệp Du khịt mũi, không có mùi của đồng loại. Mà cho dù có là đồng loại đi nữa thì cậu vẫn không cho phép. Đồ ăn lớn chỉ có thể là của cậu, không ai được đoạt đi.

Diệp Du đứng chắn giữa Sở Mặc và Mỹ Nhân, đôi con ngươi sâu thẳm tỏa ra hàn ý, cậu hơi vênh mặt, thanh âm thiếu niên dễ nghe vang lên:

_"A... không cho..." - Không cho mang đồ ăn lớn đi, không cho phép quyến rũ đồ ăn lớn! - "Cút.."

Tiểu phượng hoàng như cảm nhận được tâm tình của cha nhỏ, hưng phấn đập hai cánh lông sắc rực rỡ, bay về phía Mỹ Nhân, hung hăng mổ mổ lên người cô nàng. Cha nhỏ không thích ai, bổn bảo bảo sẽ tận lực bắt nạt người đó.

_"Chíp chíp." - Làm cha nhỏ không vui, bổn bảo bảo mổ chít cô luôn.

Nhìn Mỹ Nhân trốn đông trốn tây tránh sự truy kích của tiểu phượng hoàng, Diệp Du không khỏi hài lòng, con ngươi bạc hiếm khi lộ ra vui vẻ rõ rệt. Quái nhỏ này thật hiểu chuyện, ừm, cậu thích.

Mỹ Nhân chẳng ngờ cô chưa nói được câu nào, thiếu niên trước mặt lại sai khiến con chim xấu xí này đến mổ cô. Đừng có nhắm ngay mặt cô được không? Đây là gương mặt vàng, mặt ngọc của cô đấy. Nó mà bị thương, cô sẽ khóc chết mất.

Cô căm hận nhìn con chim xấu xí, tay nắm túi xách đang đeo quật về phía con chim đó.

Tiểu phượng hoàng mổ người đến hưng phấn, không để ý đến vật lạ quất về phía mình nên tránh không được. Nó loạng choạng ngã xuống sàn nhà, đáng thương kêu chíp một tiếng. Đau quá, bổn bảo bảo đau.

Mỹ Nhân khẽ cười vui sướng, định nâng chân mang giày cao gót dẫm vào con chim đó thì lại bị con mèo trắng từ đâu nhảy ra cho một vuốt, sau đó miệng ngậm con chim chạy ra xa.

Mèo trắng thả tiểu phượng hoàng xuống, an ủi liếm lông vũ rực rỡ của nó. Mèo trắng dù cảm thấy con chim ngốc này làm nó mất mặt bao nhiêu thì cũng không để người khác tổn thương con chim ngốc này được.

Ả đàn bà này muốn dùng đôi giày cao gót kia dẫm chết con chim ngốc, ả ta muốn chết?!

Con ngươi lục bảo của mèo trắng nhìn chằm chằm cô ả, làm cô ả không khỏi cảm thấy ớn lạnh. Cô ta xoa xoa cánh tay nổi lên da gà của mình, ủy khuất nhìn Sở Mặc, nũng nịu lên tiếng:

_"Sở Mặc... anh xem, cậu ta thật không hiểu chuyện... Sao lại bảo mấy con vật này tấn công em chứ? Em còn chưa làm gì cậu ta mà.. Anh xem, con mèo chết tiệt đó cào rách da em, con chim đó còn mổ em nữa. Làm người ta đau quá."

Mỹ Nhân muốn tiến lại gần Sở Mặc nhưng bị Diệp Du đứng chắn ở giữa mãi, không khỏi tủi thân.

Sao kẻ này còn chưa đi? Lì quá vậy chứ?!

Diệp Du mím môi, bàn tay được ống tay áo che phủ lẳng lặng siết chặt lại, luồng khói đen như ẩn như hiện, nhẹ nhàng cọ cọ vào tay chủ nhân của nó.

Bất quá, ngay trước khi Diệp Du nhịn không được mà ra tay tiễn đối thủ thì Sở Mặc đã nhanh hơn một bước. Hắn ôm chặt lấy bả vai Diệp Du, khẽ cười:

_"Là tôi dung túng cho em ấy làm điều này đấy. Cô không thích thì kệ cô, em ấy vui là được."

Sở Mặc híp mắt lại, tà mị nhìn Mỹ Nhân.

_"Tôi còn chưa tính sổ với cô việc xông vào nhà người khác khi chưa được sự cho phép của chủ nhà. Hơn nữa, con chim nhỏ đó cũng là tôi nuôi, cô có ý định muốn làm bị thương nó, tôi không thể dung túng cho kẻ như vậy vào nhà mình. Mời cô về cho, sau này cũng đừng tìm tôi nữa."

Mỹ Nhân cắn chặt môi đến bật máu, tức giận xen lẫn sợ hãi trừng thiếu niên một cái, dậm chân xoay người bỏ đi.

Diệp Du thấy cô ta đi rồi không khỏi nhếch môi. Đồ ăn lớn biết giữ mình như vậy, cậu liền rộng lượng không đem hắn làm đồ ăn nữa.

Nhưng mà... không làm thức ăn, vậy hắn là gì của cậu bây giờ?

Diệp Du bĩu môi, trong lòng cảm thấy rối rắm không thôi, con ngươi vẫn là một mạt bình tĩnh không gợn sóng như cũ.

Nhìn thiếu niên từ nãy đến giờ vẫn không có phản ứng, Sở Mặc không khỏi buồn cười, vỗ vỗ hai má cậu. Sở Mặc không nghĩ đến bản tính giữ đồ ăn của tang thi lại gay gắt đến vậy. Hắn chẳng phải chỉ mới rời đi chưa đầy năm phút hay sao, thế mà đã chịu không được đi tìm hắn. Ừ, còn bảo vệ hắn nữa.

Ánh mắt Sở Mặc nhìn Diệp Du kiềm không được lộ ra tia vui vẻ, tâm lâng lâng vui sướng đến hắn cũng chẳng nhận ra.

Không hiểu sao, hắn càng lúc càng thấy đứa nhóc này đáng yêu.

Dù ngoài miệng luôn chối bỏ, nhưng từ lúc sống chung với Diệp Du trong doanh trại, Sở Mặc đã thấy đứa nhóc kiêu ngạo lại độc miệng này đáng yêu rồi. Giống như con mèo nhỏ luôn xù lông giương vuốt với kẻ lạ để bảo vệ lấy chính mình. Không những không làm người ta chán ghét mà càng khiến người ta chú ý đến nó hơn, càng khiến người ta muốn đem nó trêu chọc rồi lại bảo bọc lấy.

Còn Diệp Du bây giờ như con mèo nhỏ bỏ đi lớp vỏ bọc của mình, nhu thuận đáng yêu khiến tâm người vui sướng. Dù vẫn giương vuốt cào người, bất quá chỉ là thể hiện cái kiêu ngạo nằm trong bản tính của loài mèo mà thôi.

Sở Mặc nhịn không được bế bổng Diệp Du lên, cọ cọ chóp mũi vào má cậu, khẽ cười:

_"Đứa ngốc, em cũng biết bảo vệ tôi sao?"

Diệp Du nghiêng đầu, con ngươi màu bạc hiện lên tia mờ mịt. Đồ ăn lớn... a, không phải, là Mặc, ừm chắc đây là tên của đồ ăn lớn. Mặc đang nói gì thế?

Sở Mặc đợi vẫn không thấy Diệp Du trả lời, liền bật cười. Hắn bị ngốc hay sao vậy? Rõ ràng biết đứa nhóc này không hiểu lại cố ý chờ trả lời. Quả nhiên ở gần Diệp Du, trí tuệ gì đó đều bị vứt đi cả.

Hắn từng nghe việc ở gần nhân vật chính sẽ bị tẩy não nhưng chưa từng thấy ai sống chung với nhân vật phản diện não cũng bỏ chủ mà đi. Chẳng lẽ hắn may mắn đến mức trúng giải độc đắc này sao?

Sở Mặc từ chối muốn biết kết quả vấn đề đó, suy tính có nên tìm thứ gì đó để Diệp Du thăng cấp nhanh hay không. Dù Diệp Du ngoan như thế này, bản thân hắn rất thích nhưng hắn vẫn muốn đứa nhóc trở về như cũ hơn.

Có lẽ việc này tiểu phượng hoàng sẽ hiểu hơn hắn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play