Kể từ ngày hôm ấy, Sở Mặc mang Diệp Du về nhà, chăm sóc cung phụng như lão bà... khụ, em trai.

Diệp Du rất an tĩnh, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, ngoại trừ việc hơi bám dính lấy Sở Mặc một chút thì hoàn toàn không sao. Tang thi thường đối với thịt sống rất hứng thú, đặc biệt là con người, Sở Mặc từng thử đem đồ ăn chín đến trước mặt Diệp Du, cậu liền tức giận ê a lên án hắn.

Bộ dạng tức giận đó, thật sự rất đáng yêu. (灬ω灬)

Mà hắn cũng không thể để Diệp Du ăn đồ sống được. Hệ thống cũng bảo đứa nhóc này vẫn có dấu hiệu của sự sống, đã là người sống, hắn cũng không thể tùy tiện đối xử. Dẫu sao, hắn cũng hứa với cha mẹ đứa nhóc này sẽ chăm sóc tốt cho nó rồi.

Diệp Du nằm sấp trên sofa, người mặc áo sơ mi trắng lớn quá khổ và quần ngắn, lộ ra đôi chân thon dài. Nếu như không phải màu da vẫn trắng nhợt nhạt như cũ thì có lẽ sẽ khiến tâm người nhộn nhạo. Bất quá như vậy lại khiến người ta đau lòng cho thiếu niên này.

Đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vật nhỏ phía trước, cậu không khỏi tò mò chọt ngã nó.

Quả cầu nhỏ, hiện tại là hình dáng phượng hoàng con bị đẩy ngã rồi lại hưng phấn đứng dậy, cọ cọ vào ngón tay của Diệp Du.

Đây là thứ đồ ăn gì vậy? Có vẻ nhỏ quá.

Nhưng mà cậu không thèm đâu. Cậu có đồ ăn ngon của chính mình rồi nha.

_"Nha... a... " - Quái nhỏ, làm gì ôm ngón tay ta mãi thế?

Quả cầu nhỏ, giờ tạm gọi là tiểu phượng hoàng, mặc kệ thiếu niên không ngừng đẩy ngã mình làm thú vui vẫn không biết sống chết nhào lại. Nó chờ lâu lắm rồi, chờ cả một kiếp, rốt cuộc cũng được thân cận với người này. Bây giờ Thiên Đạo có xuất hiện, nó thà chết cũng không rời đi.

Mèo trắng nằm trên tay ghế sofa, nhìn dáng vẻ điên cuồng của tiểu phượng hoàng, không khỏi cảm thấy mất mặt. Nó nâng hai chi trước hòng che mắt lại, tuy nhiên, lâu lâu vẫn hé ra một chút để xem chừng tiểu phượng hoàng. Mèo trắng không biết quyết định xuất hiện ở đây là đúng hay sai, nhưng nhìn thấy tiết tháo tiểu phượng hoàng bay đi mất, nó đột nhiên hối hận vô cùng.

_"Cha nhỏ, cha nhỏ." - Tiểu phượng hoàng dùng cả thân hình tròn vo của mình, cọ cọ vào tay Diệp Du, ríu rít kêu.

Diệp Du nghiêng đầu, chớp mắt nhìn cục lông nhỏ xíu này. Nó làm sao kêu nhiều thế, đói à? Nhưng đồ ăn lớn đâu có ở đây, cậu làm sao bảo đồ ăn lớn cho quái nhỏ này ăn được. Diệp Du căn bản không thích ồn ào, bất quá, cậu lại chẳng chán ghét tiếng kêu của quái nhỏ. Chẳng nói chẳng rằng, Diệp Du đột nhiên cọ cọ má vào tiểu phượng hoàng.

Cha... cha nhỏ là đang thân thân với bổn bảo bảo?

Mặt chim của bổn bảo bảo muốn bốc cháy rồi!!! Chíp chíp!

_"Chíp! Cha nhỏ yên tâm, bổn bảo bảo nhất định sẽ bảo vệ cha nhỏ. Thiên Đạo sẽ không tổn hại được đến cha nhỏ đâu."

Mèo trắng nhàn nhã liếm lông, nhìn con chim ngu ngốc vui đến phát điên kia không khỏi hừ nhẹ.

_"Ngu ngốc."

Tiểu phượng hoàng không để tâm đến mèo trắng, hưởng thụ sự yêu thương của cha nhỏ, thoải mái đáp lại:

_"Minh Yên, bổn bảo bảo vốn ngốc mà. Có Minh Yên, bổn bảo bảo không cần thông minh đâu."

Lỗ tai mèo trắng hơi giật giật, nó chẳng ngờ con chim ngốc này lại thoải mái nhận mình ngốc. Đôi mắt lục bảo của mèo trắng nhìn chằm chằm chim nhỏ, một lúc lâu sau mới nói:

_"Không biết xấu hổ."

Tiểu phượng hoàng dùng đôi mắt chỉ to bằng hạt đậu của mình trừng lại mèo trắng, giọng nói trẻ con mang theo tiếng cười:

_"Không biết xấu hổ với Minh Yên thôi."

Thân hình mèo trắng cứng đờ, nó quay đi, đưa đuôi về phía chim nhỏ, không thèm trò chuyện với con chim có cha nhỏ quên bạn. Sao lúc trước nó không biết con chim ngốc này lại mặt dày như vậy?

Quả nhiên đáng thương gì đó lúc trước đều là giả vờ. Minh Yên cảm thán cho cả một đời của nó nhìn mặt người đoán tâm luôn thành công, nay lại thất bại trước một con chim ngốc. Nếu như kẻ thù của nó biết được, chắc nó sẽ làm trò cười cho tam giới.

Sở Mặc vừa đẩy cửa đi vào, đập vào mắt liền là đôi chân thon dài đong đưa đong đưa, lớp áo mỏng phủ lên cặp mông cong cong.

Sở Mặc:...

Hình ảnh quá mức chói mắt, muốn mù rồi!!!

Nghe tiếng mở cửa, Diệp Du quay lại, con ngươi màu bạc lập tức sáng rỡ. Cậu để cục lông trong tay xuống, chạy lại ôm chầm lấy tay Sở Mặc.

Đồ ăn, đồ ăn, đồ ăn!

Sở Mặc đỡ trán, đường đường là nhân vật phản diện khiến thế giới khiếp sợ, bây giờ lại như đứa trẻ luôn miệng đòi ăn. Dù sao cũng là hắn tự nguyện, hắn trách ai được chứ.

Sở Mặc dắt Diệp Du đến ghế sofa, ngồi xuống. Hắn vỗ vỗ bên cạnh, Diệp Du liền hiểu ý, ngoan ngoãn ngồi kế bên. Sống chung lâu, hắn cũng phát hiện, đứa nhóc này tuy ý thức lùi lại không bằng đứa trẻ bốn tuổi nhưng trí thông minh gì đó vẫn bình thường. Chỉ cần hắn kiên nhẫn giải thích vài thứ, đứa nhóc này cũng sẽ hiểu nôm na.

_"Diệp Du, đói sao?"

Diệp Du nghiêng đầu, cố gắng tiêu hóa lời nói của Sở Mặc. Đồ ăn lớn thật lạ, mỗi lần cậu muốn ăn đều bắt cậu làm những thứ kì quái.

Cậu nhíu mày, bẹp bẹp môi hai cái. Hình như đồ ăn lớn hỏi cậu đói hay không thì phải? Diệp Du nắm tay Sở Mặc, gật đầu liên tục.

Má, một chiêu miểu sát!

Không được, không được. Hắn không thể để bộ dạng này lừa mình, phải để đứa nhóc này làm xong mới cho ăn.

Sở Mặc xoa tóc Diệp Du, khẽ cười:

_"Diệp Du, gọi Mặc ca ca đi. Tôi liền cho em ăn." - Vốn trong đầu hắn muốn Diệp Du phát âm từ đói, không hiểu sao lời ra khỏi miệng lại biến thành như vậy.

Đồ ăn lớn bắt nạt cậu! Diệp Du trừng mắt oán hận, nhưng vẫn cố gắng nhớ lại những thứ đồ ăn lớn đã từng dạy. Cậu mấp máy môi, thanh âm thiếu niên mất đi sự non nớt của trẻ con, nhẹ giọng gọi khiến lòng người cồn cào.

_"M... Mặc... ca.." - Con ngươi bạc phủ một tầng hơi nước, hai bàn tay nhỏ nắm chặt lấy bàn tay hắn, làm Sở Mặc không ngừng liên tưởng đến cún con trước kia hắn nuôi, cũng một dáng đáng thương thế này khi muốn ăn.

_"..."

Sở Mặc dường như nghe thấy tiếng dây thần kinh lý trí của hắn đứt phựt một cái, tim kiềm không được gia tăng tốc độ đập.

Tiêu rồi, tiêu rồi. Hắn đây là mua dây buộc mình. Sao hắn lại không biết đứa nhóc này một khi đã ngoan thì đáng yêu đến mức này chứ? Muốn mạng người mất!

Nguyên chủ đúng là mất não khi gây sức ép cho đứa nhóc này trong khoảng thời gian hắn trốn Thiên Đạo. Gu thẩm mĩ của nguyên chủ thật kì lạ. Vẻ đẹp tự nhiên không yêu thích lại đi yêu điên cuồng đứa con gái trang điểm đậm như vậy, còn bám dai như đĩa. Sở Mặc không khỏi nhớ lại mấy ngày hắn trong doanh trại quân đội phải nói đi nói lại rất nhiều lần, chủ động trốn luôn mới thoát khỏi sự truy đuổi của Mỹ Nhân. Hắn sao lại không nhìn thấy vẻ chán ghét và tia lợi dụng sâu trong đôi mắt của cô ả chứ?

Sở Mặc lấy một phần sashimi vừa mua. Hắn cầm lấy một miếng cá hồi tươi, đem đến trước miệng Diệp Du. Diệp Du khịt mũi, tức giận đến mức đem luồng khói cắn nuốt đến không còn. Đồ ăn lớn thật xấu! Mùi vị tệ như vậy cũng đem cho cậu ăn.

_"A... xấu..." - Xấu xa, nếu còn trêu ta, ta sẽ ăn mi đó!

Sở Mặc cố nhịn cười, gương mặt không biểu tình trở nên nhu hòa hơn. Hắn vỗ đầu Diệp Du, nói:

_"Được rồi, không trêu em nữa. Tôi sẽ cho em ăn đoàng hoàng mà."

Nói rồi, hắn lấy một con dao rạch giấy trên bàn, cắt vào đầu ngón tay. Sau đó để máu từ đầu ngón tay nhỏ vào phần thịt hải sản trên sashimi. Hắn không nhiều thịt, không thể lấy thịt mình cắt ra cho Diệp Du ăn. Vả lại nếu nhiều đi chăng nữa, hắn cũng sẽ không làm vậy. Hắn không phải thánh mẫu bạch liên hoa dùng mình nuôi người.

Nếu tang thi thích thịt sống, vậy tìm kiếm món ăn từ thịt tươi mọi người hay dùng là được. Đứa nhóc này lại chê mùi hải sản tanh, hắn liền hi sinh dùng một ít máu của mình nhỏ lên, che bớt vị tanh từ hải sản. Làm vậy, đứa nhóc này cũng mới miễn cưỡng ăn lấy.

Nhìn những miếng sashimi nhuộm đỏ màu máu, Sở Mặc đè nén tâm tình muốn vứt đi, dùng đũa gắp lấy cho Diệp Du ăn.

Chỉ là máu thôi mà, có cái quái gì phải ghét bỏ chứ? Ha hả.

Diệp Du híp mắt, cẩn thận ăn thứ đồ ăn lớn đưa đến. Dù không quá ngon, bất quá có mùi vị của đồ ăn lớn, cậu sẽ bỏ qua cho hắn vậy.

Tiểu phượng hoàng nhìn cha nhỏ ngọt ngào với Sở Mặc, lòng cảm thấy chua chua. Nó lăn một vòng đến bên đùi Diệp Du, lê thân hình tròn vo của mình leo lên. Đùi cha nhỏ thật mềm, tiểu phượng hoàng nheo đôi mắt lại, thoải mái kêu chíp một tiếng.

Sở Mặc nhìn con chim chỉ to bằng nắm tay trẻ em, hơi nhướng mày, hỏi:

_"Này, đã tìm ra được sự khác nhau giữa tang thi nguyên bản với Diệp Du bây giờ chưa?"

Tiểu phượng hoàng đến mắt cũng không thèm nâng, lười biếng động đậy người một cái, nói:

_"Tìm được rồi. Bổn bảo bảo rất lười, Minh Yên nói đi."

Mèo trắng cực kì im lặng muốn giảm đi cảm giác tồn tại của mình cũng không thoát khỏi. Nó nâng chi trước đập bẹp một cái vào mặt, sau đó lắc lắc đầu thở dài. Cũng không hiểu vì sao nó lại đi làm bạn với con chim ngốc này, giờ quay đầu lại liệu còn kịp không?

Mèo trắng nhảy khỏi tay ghế sofa, tao nhã đi đến bên cạnh Diệp Du, ngồi xuống. Nó hơi nâng cái đầu cao quý của mình, nhàn nhã đáp:

_"Hệ thống 01 cũng đã nói với anh một vài điều về tang thi bình thường rồi phải không? Cái đó đúng ở chiều không gian một và hai. Hiện tại, không gian này là không gian thứ ba, rất nhiều điều đã lệch khỏi quỹ đạo của nó. Ta nghĩ một người nào đó cũng đã trọng sinh, đem virut tang thi âm thầm nghiên cứu và chế tạo. Do đó dẫn đến sự khác biệt giữa Diệp Du và tang thi chiều không gian một, hai."

Nó dừng lại một chút, con ngươi lục bảo lóe lên tia sáng rồi biến mất.

_"Thật nể phục người đó, chẳng những chế tạo được mà còn cải thiện virut tang thi đến mức hoàn hảo."

Sở Mặc chau mày, lặp lại từng chữ:

_"Cải thiện virut tang thi?"

Mèo trắng gật gù đầu nhỏ:

_"Phải. Tang thi thế giới một và hai là vật thể chết, nếu thăng cấp cũng là vật chết. Nhưng dựa theo tình hình của Diệp Du, ta phỏng đoán, lúc tiêm virut tang thi cải tiến này vào, cơ thể chưa hòa hợp được liền khiến các cơ quan ngưng hoạt động, gây ra tình trạng chết lâm sàng. Sau đó, virut cải tiến này không ngừng xâm nhập vào các mạch máu, cơ quan nội tạng, hệ thần kinh, thay đổi và cải thiện từng chút từng chút một khiến cơ thể Diệp Du phù hợp với nó. Khi đó, cơ thể cũng sống lại nhưng sẽ cực yếu do virut chưa hòa hợp triệt để."

_"Vậy khi độ hòa hợp đạt mức cao nhất?" - Sở Mặc kiềm không được hỏi tiếp.

_"Dựa theo mức độ phân hóa, ta lập ra một bảng thống kê về tang thi cải tiến này rồi. Hệ thống 01, đem ra đi." - Mèo trắng liếm móng vuốt nhỏ bé của mình, hàm hồ nói.

Sở Mặc nhìn màn hình xanh nhấp nháy phía trước, xoa xoa cằm, tựa hồ đang suy nghĩ.

Suy đoán: tang thi được chia làm bốn loại, xếp từ thấp đến cao:

Tang thi cấp thấp (từ cấp 1 đến cấp 5): không khác biệt gì so với zombie và tang thi cấp thấp chiều không gian một, hai.

Tang thi trung cấp (từ cấp 6 đến cấp 9): cơ thể đã có dấu hiệu của sự sống tuy rằng dấu hiệu đó vẫn còn yếu ớt, di chuyển nhanh hơn so với tang thi cấp thấp. Nhận thức giảm, khứu giác phát triển hơn so với con người. Trung cấp có thể mở ra dị năng, tuy nhiên không nhiều.

Tang thi cao cấp ( cấp 10, 11, 12): về hình thể cơ bản gần giống con người. Sự linh hoạt, tốc độ, sức mạnh của cơ thể được cải thiện rất cao, khôi phục nhận thức như ban đầu.

Tang thi vương: tồn tại duy nhất và tối cao trong tang thi, có quyền khống chế tuyệt đối các tang thi khác, sở hữu tinh thần lực cường đại.

Từ tang thi cao cấp có khả năng chữa lành vết thương, tốc độ lành tùy thuộc vào cấp của tang thi. Tang thi cùng cấp không thể điều khiển nhau, tang thi trung cấp trở lên có thể điều khiển tang thi cấp thấp hơn mình.

Sở Mặc híp mắt, xoa xoa cằm, đọc đi đọc lại thông tin trên màn hình xanh trước mặt. Nói như vậy, tang thi còn mạnh hơn con người gấp mấy lần. Con người có thể mở ra dị năng, nhưng vẫn có khả năng bị thương, nhìn điểm nào cũng thấy con người thấp hơn tang thi một bậc.

_"Nhưng mà, những điều này làm sao ngài Bạch lại hiểu rõ như vậy?" - Trong Sở Mặc đã có sẵn sự nghi ngờ, móc nối các sự kiện về Diệp Du, hệ thống và cả mèo trắng lẫn tiểu phượng hoàng đều có quan hệ mật thiết với nhau. Tiểu phượng hoàng còn líu ríu gọi Diệp Du là cha nhỏ nữa. Lẽ nào...

Mèo trắng nheo đôi mắt lục bảo xinh đẹp của mình, nhìn chằm chằm Sở Mặc. Một lúc sau, nó mới đáp:

_"Đừng cho rằng ta không nhận thấy được suy tính của ngươi. Ta là ai, ta vì sao lại biết, những điều đó ngươi không cần quan tâm, nhân loại!"

Tiểu phượng đang nằm trên đùi Diệp Du cũng mở mắt, ngó nghiêng nhìn Minh Yên rồi lại nhìn Sở Mặc, nó lười biếng giơ hai cánh đầy lông vũ rực rỡ.

_"Minh Yên rất thông minh, một chút dự liệu thôi cũng đủ làm cậu ta phỏng đoán được nhiều thứ như vậy đấy. " - Tiểu phường hoàng ì ạch lê thân hình của mình, chui vào lòng mèo trắng, nói tiếp:"Có một vài điều anh không nên tìm hiểu sâu, dù có tìm hiểu nó cũng chẳng giúp ích gì được cho anh. Điều quan trọng bây giờ là anh đã có dữ kiện phỏng đoán về tang thi cải tiến, hãy suy nghĩ cách đối phó và biện pháp sinh tồn ngày sau. Bổn bảo bảo và Minh Yên sẽ không hại đến anh."

Với điều kiện anh phải bảo vệ tốt cha nhỏ của bổn bảo bảo.

Thiên Đạo, hai kiếp là quá đủ, đừng hòng hại cha nhỏ nữa!

Thành phố M, ngày 25/10/2017, cách mạt thế tròn năm tháng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play