Một làn khí lạnh toát tràn vào phổi khi cậu nhìn thấy một người đàn ông
ngoài ba mươi, trang phục đen, cao lênh khênh, mái tóc dày rậm xõa thằng khiến vai và đầu ông ta nối vào nhau, tạo thành một khối đen to lớn.
Đôi mắt sâu hoắm bên dưới khoảng xương trán nhô về trước đang cau lại,
như muốn thiêu cậu ra tro. Tay áo rộng bằng thứ vải mềm màu đen phủ lòa
xòa, để lộ ngón tay đeo những chiếc nhẫn kim loại mờ xỉn. Ngay trong lúc sợ hãi nhất, Duy vẫn ôm chặt quyển sách vào ngực. Tiếng tim đập mạnh
thấm qua lớp bìa vải, khiến tay cậu run lên. Hình ảnh bóng đen in trên
nền đá cẩm thạch ở khu thương mại cái hôm cậu và Ghi lần đầu đi xem phim cùng nhau đang trở lại. Không còn là một bóng ma, nó rõ nét và xác
thực, gần đến mức chỉ cần đưa nhẹ tay, cậu sẽ chạm vào được.
-
Ông muốn gì? – Nuốt nước bọt, thay vì trả lời, Duy lại đặt câu hỏi.
Trong đầu cậu chợt nghĩ đến tình huống gã này đang trở lại, lùng kiếm
hộp phấn đen thất lạc.
- Cậu ở dưới này quá lâu. Tôi lo giá sách có thể đổ, chôn vùi cậu mà không ai nghe thấy tiếng kêu cứu. Từng có
trường hợp tai nạn hy hữu như thế ở một thư viện. Ngoài ra, cũng đến lúc tôi phải đóng cửa nhà kho. Cậu biết mấy giờ rồi không? – Vừa nói, ông
ta vừa chìa cánh tay dài nghêu đeo đồng hồ sáng loáng trước mắt Duy.
Duy đứng lên, loạng choạng đi theo ông ta lên cầu thang, ra khỏi nhà kho
nằm ở tầng hầm. Các ý nghĩ và phỏng đoán ngổn ngang nặng trĩu như quả tạ xích ghì lấy chân cậu. “Mình sẽ chạy, và chạy thoát khỏi cái bóng ma
này. Bằng mọi giá, phải giữ lại hộp phấn đen ẩn chứa phép thuật. Nó là
của mình…” – Cậu tự nhủ, đảo mắt nhìn quanh, càng lúc càng thêm hoảng
loạn. Khi lên tới cửa hàng bên trên, người đàn ông bỗng dừng lại chờ,
đưa bàn tay to lơn nắm ngang cánh tay Duy. Cậu rùng mình. Sự tiếp xúc
khô lạnh. Ánh sáng những ngọn đèn neon ở tầng nhà chính chan hòa. Hiệu
sách cũ lớn nhất lúc này không bóng người. Nhìn ra ngoài cửa lớn, trời
đã chuyển ánh chiều tà.
Chiều nay Duy có buổi học thêm môn tiếng Anh, nhưng thầy giáo ốm nên cả lớp được nghỉ. Thay vì về nhà, cậu nhảy
lên xe bus, lên khu bán sách cũ nổi tiếng của thành phố. Suốt một tháng
qua, sau tai nạn giao thông bí hiểm của Hoàng, những cơn mơ lạ đôi khi
hiện ra trong giấc ngủ của Duy. Dù rõ ràng hay mơ hồ, tất cả đều liên
quan đến hộp phấn mắt đen. Một lần tình cờ, khi lướt net tìm mấy bức vẽ
vận động viên marathon thời cổ đại Hy Lạp để làm hình nền máy tính, mắt
cậu chợt dừng lại ở một ghi chú có tiêu đề magical black powder – bột
đen ma thuật. Đó là thứ bột mà chỉ một số rất ít vận động viên đôi khi
bôi lên mặt, quanh vùng mắt, để chống lại ánh sáng chói lóa của Mặt Trời mùa hè, và tăng sức mạnh. Yếu tố cuối cùng – tăng sức mạnh, từ trong
tinh thần – được xem là một niềm tin cổ xưa. Ghi chú này chỉ đôi ba
dòng, ngoài ra không có thêm chi tiết gì đặc biệt. Duy đọc đi đọc lại
mấy dòng chữ ngắn ngủi, lặng im. Sau đó tâm trạng cậu chuyển sang trạng
thái phấn khích lẫn lo sợ. Suốt buổi chiều hôm đó, cậu lùng sục trên
mạng thông tin về các loại bột phấn đen, gửi câu hỏi đến vài diễn đàn cả bằng tiếng Việt lẫn tiếng Anh. Không có một thông tin nào thực sự hữu
ích. Cuối cùng, một thành viên lớn tuổi, là học giả sống tại Anh, từ một diễn đàn về lịch sử đã gửi cho Duy vài chỉ dẫn. Ông cho biết khi còn
nhỏ, ông từng sở hữu quyển từ điển về nền văn minh Ai Cập cổ đại, in
bằng tiếng Anh. Trong đó, mục nói về những phép thuật của các pháp sư có đề cập đến một thứ bột đen ẩn giấu sức mạnh kì bí. Rất có thể, khi dân
Ai Cập mở rộng bờ cõi, lan truyền văn hóa qua vùng Lưỡng Hà, những phép
thuật bí truyền của họ đã lan sang Hy Lạp, và được các chiến binh, các
vận động viên sử dụng trong những cuộc đua tranh.
Duy viết thư
cảm ơn, hỏi thêm về vai trò của các pháp sư chế tạo bột đen ma thuật. Vị học giả cho biết hơn nữa thế kỉ đã trôi qua, ông không thể nhớ nhiều
hơn. Ngay cả cái tên chính xác quyển từ điển ông cũng không thuộc, nhưng vẫn nhớ rõ bìa sách bọc vải màu đỏ sẫm. Ông mách bảo Duy nếu may mắn,
cậu có thể tìm ra quyển sách ở thư viện hay nhà sách cũ. Theo lời gợi ý
của vị học giả, Duy ghé qua mấy thư viện. Và chiều nay, cậu đến thẳng
tiệm sách cũ lớn nhất trong thành phố. Nghe Duy hỏi loại sách được xuất
bản cách đây trên 50 năm, cô gái bán hàng lưỡng lự tí chút. Nhưng nhìn
cặp mắt tha thiết của cậu, cô ta đồng ý cho Duy xuống tầng hầm, nơi lưu
trữ những quyển sách hiếm có giá rất đắt…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT